Địa Phủ Đế Vương

Chương 172: 172: Đại Hắc Tử Và Yêu Nữ





Bất quá, Kim Mục Đồng, cũng là muốn sóng vai Đại Hắc Tử, địa vị hắn trong vô danh sơn không phải là không có, hơn nữa Xích Mao Phong giết hại hắn biết bao nhiêu thiềm tử, hắn làm sao không căm ghét nha.

Mà Kim Mục Đồng cũng là Bạch yên yêu, trong vô danh sơn lúc trước mà nói chỉ có thể nhận lấy tôn trọng, bây giờ nếu cùng Đại Hắc Tử đánh bại yêu nữ, địa vị càng là được nâng tầm.

Nhưng hắn vừa nói ra, bên cạnh Mai Hoa Vương nhìn qua mà nghi hoặc, lúc này tâm linh không tránh được mà không giữ bình tĩnh.

Đối mặt bọn hắn nhưng là Chung cực Bạch yên yêu, hơn hẳn một cái cảnh giới, Kim Mục Đồng muốn lao vào tìm chết à, cứ yên ổn tại ao đầm vô danh sơn là tốt rồi.

Muốn cùng hắc thiếu hiệp chiến đấu, thực lực người từ ngang bằng hoặc hơn, vả lại cần tới một chút vận khí bổ sung.

Nói tới đây, Mai Hoa Vương hoàn toàn dựa vào Đại Hắc Tử, chẳng qua cùng Kim Mục Đồng có chút giao tình, sợ hắn nhảy vào một cái, đi ra còn một bộ xương khô, cũng đau lòng nhau.

Mai Hoa Vương không dùng lời nói, nhưng dùng báo ngữ gầm gừ mấy đợt, khiến Kim Mục Đồng không ít băng hàn ý nghĩ.

Không chỉ hai người bọn hắn, hơn năm mươi đầu yêu vật còn lại cùng chung ý nghĩ, nhãn tình soi xét đằng kia chiến trận.

Bọn hắn, hết thảy đều hi vọng Đại Hắc Tử cũng là đột phá, ngang bằng mà hạ yêu nữ dưới tay.

Nhìn vào, đa số đều là yêu vương hùng cứ một phương, cũng vì yêu nữ kia hại chết yêu tử yêu tôn vô số, bọn hắn cũng sinh hận, nếu Đại Hắc Tử chiến thắng bọn hắn không ngại phong nó làm yêu đế.

Vô danh sơn lĩnh chỉ tính nhỏ nhặt, nhưng là cội nguồn vô số yêu vật, yêu nữ đem theo Xích Mao Phong tới thay đổi tất cả, hoàn toàn bá chủ.


Thời gian rất ngắn so bọn hắn tu luyện thời gian là không nhiều, nhưng yêu nữ thủ đoạn tàn nhẫn, chính là hút tinh huyết, không tới con người thì tìm tới yêu vật, đại sự tình này bọn hắn đương nhiên phải đòi lại công đạo.

Hiện tại bọn hắn không còn giữ được dáng vẻ yêu vương, cần gì câu nệ, cứ coi như Đại Hắc Tử là yêu đế đi.

Lại nói, Đại Hắc Tử đột nhiên có giao tình với bọn hắn, thân là yêu vương, bọn hắn phải đền đáp chứ sao.

Cũng phải nói về Chung cực Bạch yên yêu, yêu chúng nhìn lại, không phát hiện Đại Hắc Tử là đang cấp bậc gì.

Thế giới yêu vật nói chung rất ít xuất hiện Kim yên yêu, trong khi đó Chung cực Bạch yên yêu coi như đại vương.

Chỉ sợ Đại Hắc Tử thực lực còn chưa tới đó, để thảm hại mà thua yêu nữ kia, lúc đó bọn hắn chỉ còn cách theo chân yêu nữ làm nô lệ, nhiều khi chính là chết không nghi ngờ.

Đối với bọn hắn, Chung cực Bạch yên yêu như kim bài miễn tử, có thể động sao?Kim Mục Đồng thừa biết mình không cùng Đại Hắc Tử đẳng cấp, nhưng hắn có công năng bất ngờ, bất đâu có thể tạo nên bất ngờ.

Tại đây sinh tồn đã lâu, dẫn dắt thiềm tử, khả năng hắn cũng chỉ là ngấp nghé một chút thôi.

Chung quy mà nói, tuyệt đại đa số không cầu mong Đại Hắc Tử thua, mà thua, coi như số phận an bài.

Trong năm vị yêu vương đây, Kim Mục Đồng lăn lộn đủ lâu, thực lực cũng là cao nhất.

Trong núi sống nhiều năm qua, bình bình đạm đạm sinh hoạt, đột nhiên một cái yêu nữ tới đóng quân, Kim Mục Đồng có can đảm lao ra trợ lực Đại Hắc Tử, ngoài miệng nói như vậy, sâu trong lòng bọn hắn cũng kỳ vọng nhiều nha.

Hoặc là nghĩ tới, đằng sau Đại Hắc Tử tồn tại đại năng, sau khi chiến tranh, bọn hắn có thể nhờ vả khôi phục tình trạng này, chính là nhờ đại năng có năng lực siêu nhiên.

Một trận đánh không cầu đoạt bảo, không cầu thống trị, giống như chiến trang mang tới ý nghĩa to lớn.

Nhưng hiện thực, chỉ sợ Đại Hắc Tử gắng mình quá sức, lưỡng bại câu thương.

Đại Hắc Tử mãi không đột phá, bọn hắn có được không nổi một tia rạng rỡ.

Bên kia nhưng là Chung cực Bạch yên yêu, siêu việt Đại Hắc Tử, siêu việt cả đám yêu vật, cùng xông lên kể như cũng bại nha.

"Đột phá, chỉ cần đột phá mà thôi, ta cùng hắc thiếu hiệp nhất định có thể hạ yêu nữ! Hơn nữa ta truyền âm tới Lưỡng Cư tộc về sau, thế trận liền rõ.

" Kim Mục Đồng liếc qua Kim Hoa Vương, sau đó ánh mắt thâm thúy nhìn về Đại Hắc Tử.

Kim Hoa Vương không đáp, nhưng nhìn Kim Mục Đồng hồi lâu, không khỏi nghĩ ngợi điều gì.


Đúng vậy, Lưỡng Cư tộc nhưng to lớn nha.

Một lần trong tộc huy động sinh nở, các ngươi không thể tưởng tượng được đâu.

Mọi người cùng nhau nghĩ, bất quá, Đại Hắc Tử không giống yêu nữ kia cuối cùng vẫn không có đột phá cảnh giới.

Trong thời gian ngắn, tao ngộ đột phá hỏi thế gian được mấy cái sinh linh nha, trừ phi ngươi là nhân vật chính.

Thêm một trong năm cái yêu vương là Hắc Vũ Tinh, một cái gà rừng yêu, đồng lòng với Kim Mục Đồng, rõ ràng là Đại Hắc Tử còn khúc mắc chưa giải đáp, không thể đột phá.

Cái này nhưng ảnh hưởng tới nhân quả, Hắc Vũ Tinh mỗi lần nhìn thôn dân tới bắt gà ăn thịt còn không hiểu sao, cho nên nàng nhận biết được, Đại Hắc Tử chính là rơi vào nhân quả.

Nhân quả va chạm, lông trên người không khỏi dựng lên, Hắc Vũ Tinh trẻ trung mà nghiêm nghị, thần sắc thêm mấy phần chững chạc.

Từ nhân quả tiến tới đột phá, nghĩ tới yêu vật nhóm hết thảy run lên, tựa hồ liệt hoả, miên man nghĩ hoài không tận.

Nhưng là, Đại Hắc Tử khí thế không hề thua kém, "mọi người" bàn tán với nhau, yêu nữ siêu việt hắc thiếu hiệp lại như không siêu việt, bởi vì nhân quả khó định.

Kim Mục Đồng hai mắt toả sáng, đặc biệt nếu như Đại Hắc Tử có đại năng chống lưng, yêu nữ dám cho Đại Hắc Tử thần hồn câu diệt cũng còn đại năng nhúng tay, mà Đại Hắc Tử còn một tia tàn hồn đủ để dây vào nhân quả, vậy là được rồi.

Nói đủ nhiều, Xích Mao Phong từ xa bay trên đỉnh núi, dù không nhân tính hoá nói chuyện, nhưng là trên đỉnh núi bay múa kết thành một đạo chữ viết chào đón yêu nữ.

"Nữ Chủ Yêu Phong".

Bốn chữ này, như tiếp thêm sức mạnh, yêu nữ du động song kiếm, kiếm mang ngang trời, tưởng chừng như phá nát khung thương.

Chung cực Bạch yên yêu lực lượng chấn nhiếp, vạn linh trong núi không dám thò đầu khỏi tổ, Nữ Chủ Yêu Phong song kiếm vung xuống, vạch đại địa thành ba phần.


Đại Hắc Tử cố bình ổn đại địa liền bất thành, khí tức bị diệt trừ, tâm linh cũng là bị đánh bay, sơn lâm di dời, giang hà cuồn cuộn chảy xiết, khí thế cùng huyết ảnh bao trùm khắp nơi.

Bất thình lình, giữa thiên địa trống rỗng, trận trận huyết văn nổi lên, không suy xét hết huyết mang, như là từ thời hồng hoang bay tới trấn áp hoàn toàn thiên địa.

Nữ Chủ Yêu Phong cười một tiếng để cho càn khôn đảo lộn, song kiếm bay múa, xung quanh nàng được bảo hộ bởi một vòng huyết khí, đậm thấu vân tiêu.

Đây, chính là huyết chiến, mà đây, phảng phất một tôn tuyệt thế yêu nữ, yêu chúng kinh hãi không thôi.

Hai đạo hồng kiếm bổ vào hư không, dập tắt thái dương, không gian chìm vào âm u lãnh đạm, mấy cái yêu vật khác nhìn vào càng là không tưởng tượng nổi.

Ngược lại, Đại Hắc Tử song quyền đánh ra âm hoả sáng ngời, một trận lam quang huyền ảo từ trong bóng tối hiện ra, phát sáng toàn trường, đối nghịch lại với Nữ Đế Phong Yêu.

Trong bóng tối, vạn vật trở nên rõ ràng.

Nhìn như vậy, Kim Mục Đồng hai mắt sâu thẳm, do dự một chút, rốt cuộc chờ đợi biến cố xảy ra.

Chính là, huyết mang cùng hắc mang va chạm, hư không từ bốn phía nứt gãy, phảng phất dùng búa đập vào thiên địa mênh mông.

.