Trong đạo quan của Trương gia trên Hoa Sơn, Trương Long Đồ và Trương Long Chính nhìn nhau, lại nhìn sang Trương Long Tâm tuy đã bất tỉnh nhưng nét mặt đầy đau đớn, khổ sở, không biết phải nói gì.
"Không phải sư phụ nói đã chữa thương cho đệ ấy rồi hay sao, tuy vẫn hôn mê nhưng hai ngày nữa là sẽ hồi phục mà? Chuyện gì thế này? Tại sao trông Long Tâm sư đệ lại đau đớn như vậy?" Trương Long Chính nhíu mày hỏi.
"Ta cũng không biết, đây là lần đầu tiên ta thấy chuyện này.
Hay là do mơ thấy gì đó? Vì Ngọc Dương sư thúc có nói hiện giờ đệ ấy hoàn toàn không cảm thấy đau đớn gì." Trương Long Đồ nói.
"Thôi, chúng ta cứ ra ngoài trước để đệ ấy nghỉ ngơi đã, hôm nay coi như là làm khó đệ ấy rồi, lại bị tổn thương tâm mạch.
Sao tiểu tử này lại liều mạng như thế chứ?" Trương Long Chính thở dài một hơi, ra khỏi phòng.
Trương Long Đồ có chút lo lắng nhìn qua, cuối cùng đành thở dài một hơi rồi đi ra theo.
Hai người họ đều không cảm nhận được vì tâm tình dao động mà kiếm khí trong cơ thể tôi lúc này đang tăng trưởng với một tốc độ vô cùng khủng khiếp.
"Đây..
Đây là.." Triệu Liên Phật kinh ngạc nhìn kiếm khí đang tăng vọt: "Đây rốt cuộc là thứ gì! Tại sao..
Tại sao sức mạnh của tiểu tử này cứ tăng lên không ngừng vậy?"
"Hơn nữa dấu ấn của Giang Lưu ở sâu trong ký ức của hắn lại trở nên rõ nét trước nay chưa từng có!" Triệu Liên Phật giật mình, cau mày: "Không thể tiếp tục như vậy, cứ để kiếm khí tăng vọt như thế này thì hắn sẽ nổ bung mà chết mất!"
Tôi chìm sâu vào hồi ức, chẳng biết gì về chuyện đang xảy ra xung quanh, hoàn toàn không thể thoát ra được.
Lúc này tôi đã quên mình là Giang Lưu nào, nhưng lòng lại rất bất an..
Không thể tiếp tục như vậy, nếu cứ thế này thì chờ đón tôi sẽ là ngày tàn.
Không thể tiếp tục như vậy được nữa..
Nhưng sự tình vẫn hệt như một con tàu tiếp tục đi theo quỹ đạo của nó mà nghiền nát mọi thứ tốt đẹp, hướng thẳng tới tương lai thảm thương.
Trên đỉnh Côn Lôn, Giang Lưu cầm kiếm đứng ở nơi cao nhất, xung quanh hắn là vô số người.
Những kẻ có thể coi là có tiếng ở gia tộc nửa thần gần như đều có mặt ở đây cả, bọn họ đều vì tham lam mà ép Giang Lưu vào bước đường cùng.
Đám người khí thế với Giang Lưu cùng đường tạo nên hai hình ảnh rất tương phản.
Trong khoảnh khắc ấy, hình bóng kia trông thật cô đơn.
"Giang Lưu, ngươi vốn là khách khanh của Phùng gia ta, nếu bây giờ ngươi giao Hồng Hoang Sinh Tử kinh ra đây thì ta có thể thay mặt Phùng gia đảm bảo sự an toàn cho ngươi!" Lúc này một người đàn ông trung niên mặc đạo bào màu tím nhìn Giang Lưu trước mặt nói, trông dáng vẻ ông ấy mạnh mẽ và dữ dội.
Từ những nếp nhăn trên gương mặt có thể thấy được dấu vết của thời gian, cũng có thể nhìn ra khi còn trẻ ông ta cũng là nam nhân tuấn tú.
Ông ấy là gia chủ của gia tộc nửa thần Phùng gia, Phùng Thanh Phong, là một trong vài người ít ỏi có thể đếm trên đầu ngón tay đã độ kiếp, thực lực rất mạnh mẽ.
"Dựa vào cái gì? Bảo vật thế gian là thứ dành cho kẻ có tài có đức, Hồng Hoang Sinh Tử kinh này là thứ Ngao gia ta phải có được.
Giang Lưu, nếu ngươi giao nó cho Ngao gia, cả tộc ta sẽ tôn ngươi làm Thái Thượng trưởng lão!" Gia chủ Ngao Kinh Long của Ngao gia nói.
"Vớ vẩn, Ngao gia các ngươi tính toán hay nhỉ, vừa được Hồng Hoang Sinh Tử kinh lại vừa có được một thiên tài tuyệt thế!" Lập tức một người bên Trương gia hô lớn: "Giang Lưu, nếu ngươi giao Hồng Hoang Sinh Tử kinh cho ta, Trương gia ta có thể đảm bảo ngươi được tự do, hơn nữa còn bỏ qua hết những chuyện trước đây."
Thế là những kẻ đang bao vây nơi này tranh cãi ầm ĩ, kẻ nào kẻ nấy mặt đỏ tía tai.
Kẻ địch ban đầu vốn là Giang Lưu thì nay đã thành tất cả mọi người.
Bởi vì bọn họ cho rằng Giang Lưu của hiện tại đã không thể phản kháng được nữa.
Mặc dù mấy tháng nay hắn đã giết rất nhiều người của gia tộc nửa thần, thực lực đột ngột tăng vọt, đã đột phá tới kỳ Độ Kiếp, nhưng ở đây có không dưới hai mươi người ở kỳ Độ Kiếp với khoảng tám người ở Độ Kiếp viên mãn, cho nên bị nhiều người bao vây như vậy cho dù Giang Lưu có là kẻ mạnh nhất của thế hệ trẻ cũng không thể trốn thoát được.
Hiện giờ hắn chỉ có hai lựa chọn, một là giao Hồng Hoang Sinh Tử kinh ra, hai là chết!
Giang Lưu nhìn những khuôn mặt quen thuộc trước mặt mình, mới nửa năm trước thôi bọn họ còn thiện chí đối đãi mình, nhưng khi Hồng Hoang Sinh Tử kinh xuất hiện mọi thứ đã thay đổi.
Nếu thật sự có thể giao Hồng Hoang Sinh Tử kinh ra, Giang Lưu đã đưa ra từ lâu rồi, bởi dẫu sao công pháp không quan trọng bằng tính mạng.
Nhưng từ khi có được thứ Hồng Hoang Sinh Tử kinh, thứ được coi là đứng đầu trời đất này, thì thứ kỳ dị đó đã trói chặt vào đầu óc của hắn, trừ phi hắn chết nếu không hoàn toàn không thể giao ra được.
"Ta sẽ không giao Hồng Hoang Sinh Tử kinh ra." Giang Lưu nhìn chằm chằm đám người trước mặt, thanh kiếm trong tay chấn động bộc phát ra kiếm ý mãnh liệt: "Tuy ta biết rõ là mình không đánh lại các ngươi, nhưng chí ít trước khi chết ta có thể giết vài kẻ cho vui mà!"
Nói xong, ánh sáng từ trường kiếm của hắn tỏa ra bốn phía, đồng thời bộc phát ra sát ý vô cùng mạnh.
"Đây là..
Đòn tấn công của kỳ Độ Kiếp viên mãn, không xong, tên tiểu tử này lại đột phá rồi.
Cứ tiếp tục thế này chúng ta sẽ không ép được hắn đâu.
Chờ khi hắn đạt tới nửa bước Địa Tiên thì tất cả chúng ta sẽ chết.
Giờ giết hắn trước rồi hãy bàn về quyền sở hữu Hồng Hoang Sinh Tử kinh!" Một người lập tức nói.
Tất cả mọi người đều đồng ý, tức thì cả bọn ùa lên như ong vỡ tổ.
Khắp trời là ánh sáng và linh khí phóng ra từ các loại pháp bảo.
"Giết!" Sát ý rất mạnh xộc lên đôi mắt Giang Lưu, lúc này hắn không nghĩ gì nhiều, chỉ nhớ tới một người cô độc ngồi trong đình viện kia.
Hắn có khỏe không? Vẫn như trước kia vậy, không biết cách biểu đạt tâm tình của mình sao?
Lần trước ta đã đồng ý là sẽ dẫn hắn đi chơi, tiếc rằng nửa năm trôi qua, không biết hắn có còn nhớ kẻ không được coi là bạn như ta không?
Kiếm quang rực sáng lập tức chém giết vài kẻ xông tới trước.
Giang Lưu thét lên một tiếng, kiếm quang trong tay càng sáng ngời.
Năng lượng ùa ra mãnh liệt từ trong Hồng Hoang Sinh Tử kinh khiến hắn nhanh chóng biến thành một cỗ máy giết chóc.
Giết, giết, giết!
Ta không làm gì sai, tại sao các người lại muốn truy sát ta?
Tại sao lại muốn cướp đồ của ta?
Tại sao? Tại sao?
Tất cả đều vì lòng tham đáng chết kia của các người.
Tại sao ta lại phải chết vì lòng tham của các người, là vì ta chỉ có một mình thôi ư?
Giang Lưu cảm thấy cô đơn cùng cực..
Kiếm trong tay hắn càng lúc càng sắc bén hơn.
"Cửu Thiên Đồ Ma trận!" Cùng lúc đó, chín bàn tay rất lớn xuất hiện trong hư không, sau đó vô số sợi xích đâm ra từ trong không trung nhanh chóng quấn chặt lấy cơ thể Giang Lưu.
Ngừng, ngừng, ngừng lại!
Tôi cảm thấy ai đó đang hét lên, hét tới muốn rách cả họng!
"Đồ chó hoang, chỉ là một tán tu mà cho rằng có được Hồng Hoang Sinh Tử kinh là có thể nghịch thiên cải mệnh à? Tán tu chỉ là tán tu, Giang Lưu ngươi vĩnh viễn chỉ là con chó của gia tộc nửa thần, chết đi cho ta!"
Vị gia chủ Ngao gia vừa triệu hồi Cửu Thiên Đồ Ma trận hét lớn, ép bàn tay xuống dưới.
Chín bàn tay cực lớn trong không trung ầm ầm đ è xuống phía dưới.
Chỉ giây lát luồng khí ấy đã cắt qua cơ thể Giang Lưu khiến máu tươi chảy ào ào.
Đừng, đừng, đừng mà!
Dừng lại!
Con ngươi tôi co rút, trái tim như bị xé rách, đau đớn kịch liệt.
Cùng lúc đó, một bóng người màu trắng xuất hiện trước mặt, đẩy Giang Lưu ra khỏi xiềng xích còn mình thì thay vào đó.
Là Ngao Bạch!
"Ngao Bạch, ngươi nổi điên cái gì đấy!" Nhận ra đó là Ngao Bạch, gia chủ Ngao gia cũng hoảng loạn, đây chính là binh khí lợi hại nhất của Ngao gia, nếu hắn chết ở đây thì Ngao gia tổn thất quá lớn!
Nhưng lúc này Cửu Thiên Đồ Ma trận đã bắt đầu rồi, hoàn toàn không có cách nào dừng lại được.
Truyện Đông Phương
"Ngao Bạch.." Giang Lưu giật mình nhìn Ngao Bạch, mở miệng nói: "Vì sao..
Vì sao ngươi lại xuất hiện ở nơi này?"
"Tên lừa gạt này, không phải ngươi nói sẽ dẫn ta đi chơi sao?" Ngao Bạch quay đầu cười với Giang Lưu: "Nếu ngươi chết rồi ai sẽ đưa ta đi chơi!"
"Chỉ tiếc là sau này có lẽ không còn cơ hội nữa rồi!"
Cùng lúc đó, chín bàn tay to lớn như đến từ thời cổ xưa đè lên người Ngao Bạch.
Một tiếng ầm vang lên, mọi thứ, kể cả trái tim của Giang Lưu, đều bị nghiền nát!
Không, đừng mà!
Tôi chợt bừng tỉnh, ngồi bật dậy, lúc này cả người đã ướt nhẹp mồ hôi.
Tôi giơ tay sờ mặt mình.
Đó là gì vậy? Những thứ ban nãy là gì vậy?
Tôi nhéo mặt mình một cái thật mạnh, vừa rồi là một giấc mơ..
Nếu đó là giấc mơ, thì cũng quá chân thật.
Chuyện vừa rồi rốt cuộc là gì? Vì sao tôi cảm thấy trái tim mình như bị xé rách.
Tôi hít sâu một hơi, cảm giác đau đớn khi nãy ùa tới.
Ngao Bạch, Bạch Hồ..
Vì sao Ngao Bạch kia lại trông giống hệt Bạch Hồ..
Nữ giả nam?
Bạch Hồ không phải là nam sao?
Những thứ đó rốt cuộc là gì vậy?
Tôi giơ tay ôm chặt lấy đầu mình, ký ức cuộn trào mãnh liệt trong não, những thứ đó có nghĩa là gì? Tại sao lại xuất hiện?
"Cuối cùng ngươi cũng tỉnh lại!" Lúc này tôi bỗng nghe thấy tiếng của Tiểu Phật Gia.
Tôi giật mình: "Ta bị sao vậy?"
"Ta cũng không biết.
Ngươi đã hôn mê hai ngày rồi, kiếm khí trong cơ thể ngươi cứ không ngừng tăng vọt.
Đúng thế, là tăng lên một cách điên cuồng, vậy nên đã khiến ngươi tự mình đột phá liên tục hai kiếm mạch, khiến ngươi thành công bước vào cảnh giới ngũ trọng thiên." Tiểu Phật Gia thở dài một hơi: "Coi như ngươi may mắn.
Nếu cứ tiếp tục như vậy cơ thể ngươi chắc chắn sẽ hỏng.
Tu luyện thứ này có thể đột ngột tăng vọt, nhưng nhất định phải tự mình đột phá thì nền móng mới vững chắc, chứ thực lực tăng vọt như vậy chỉ là một ngôi nhà không móng mà thôi.."
Nghe Tiểu Phật Gia nói vậy tôi giật mình, giơ tay ra nhìn sau đó nhìn vào kinh mạch của mình, mới thấy mạch Tâm Kiếm đã đột phá hoàn toàn.
Cùng với đó là mở ra thêm hai kiếm mạch nữa, theo thứ tự là mạch Thương Kiếm và Dũng Kiếm!
Bốn kiếm cùng ra, lòng người đau xót, khắp thế gian đều là bi thương!
Năm kiếm anh dũng hơn cả ba quân, chiến ý ngút trời ai có thể địch lại!
Đến lúc này chín kiếm mạch đã mở ra được năm cái, trong lúc không biết gì mà đã nhảy vọt lên nhiều bậc như vậy khiến bản thân tôi không kìm được ngơ ngẩn nhìn tay mình.
"Đúng rồi, ngươi mơ thấy gì vậy? Tại sao ta cảm thấy sự dao động trong lòng ngươi rất lớn.
Hơn nữa khi ký ức của Giang Lưu bị xé ra thì càng ngày càng có nhiều kiếm khí ùa vào trong cơ thể ngươi, đây cũng là lý do vì sao sức mạnh của ngươi tăng vọt." Tiểu Phật Gia dò hỏi.
"Không biết, ta không biết.." Không rõ vì sao tôi lại cảm thấy không kiềm chế được, hai dòng nước mắt chảy xuống, nhưng tôi thực sự không biết là vì sao.
"Thôi, ngươi đã không biết thì đừng nghĩ nhiều.
Hiện giờ thực lực của ngươi giống như ngôi nhà không móng vậy, tốt nhất là nên trải qua chiến đấu để đầm móng đi.
Lúc này ngoài kia hẳn là vừa mới bắt đầu luận đạo, hôm qua các ngươi thắng đó." Tiểu Phật Gia nói.
"Thắng à?" Tôi không tin.
"Ừm, ta nghe Long Chính sư huynh của ngươi nói, hình như là đại sư huynh của ngươi đổi nhóm với Trương Long Kiếm.
Ngày hôm qua nhóm của ngươi thắng, còn nhóm của đại sư huynh ngươi thì thua, thua thảm lắm.." Tiểu Phật Gia nói.
"Chuyện gì vậy? Sao lại đổi nhóm?" Tôi giật mình.
"Hình như là đại sư huynh của ngươi đề nghị đổi.
Trong trận thua ngày hôm qua, đại sư huynh của ngươi suýt bị giết, ở nơi này không thể chữa trị được nên cuối cùng đã đưa về Trương gia rồi." Tiểu Phật Gia đáp.
"Cái gì!" Tôi nắm chặt tay lại, đứng lên: "Ngươi nói là đại sư huynh của ta suýt thì bị giết?"
"Hình như là như vậy.."
"Ta phải đến xem thế nào!" Tôi nhảy ra khỏi giường, nhanh chóng lao tới lôi đài.
Hôm tôi ngất đi, mười một cặp nhóm cuối cùng đã được chọn ra.
Ngày hôm qua lại chọn ra mười một nhóm mạnh nhất.
Nghe Tiểu Phật Gia nói thì trong mười một nhóm này chỉ có ba nhóm thuộc Huyền Môn, theo thứ tự là Trương gia, Vương gia phái Toàn Chân và Lưu Ly tự, còn các nhóm còn lại đều thuộc về Vĩnh Dạ.
Cuối cùng vì số lượng không cân bằng nên bên phía Vĩnh Dạ chỉ để lại ba đội mạnh nhất đấu với ba đội mạnh nhất bên Huyền Môn.
Mà nghe Long Chính sư huynh nói thì hình như hôm nay đội đối đầu với Trương gia chúng tôi chính là đội mạnh thứ ba của Vĩnh Dạ, cũng chính là nhóm hôm qua đã làm đại sư huynh bị thương.
Tôi nắm chặt tay, kiếm khí toàn thân bùng phát, lao vọt tới lôi đài với tốc độ cực nhanh, thậm chí còn để lại tàn ảnh.
Khi tôi tới lôi đài, luận đạo vẫn chưa bắt đầu, hiển nhiên vì những biểu hiện của hai ngày trước nên người ở nơi này đều nhận ra tôi.
Rất nhiều người nhìn tôi với vẻ mặt hưng phấn, chỉ trỏ vào tôi.
Tôi nhanh chóng tìm được vị trí của Long Chính sư huynh và mọi người, bèn vội vàng đi tới.
Lúc tới trước mặt Long Chính sư huynh, tôi mở miệng hỏi: "Long Đồ sư huynh bị thương sao?"
"Đệ tỉnh rồi?" Long Chính sư huynh nhìn tôi.
"Long Đồ sư huynh bị thương sao?" Tôi hỏi lại lần nữa.
"Đúng vậy." Lúc này Long Chính sư huynh mới gật đầu: "Đưa về Trương gia rồi, bị thương không nhẹ, toàn bộ kinh mạch trên cơ thể đứt hết, không khác phế nhân là mấy.
Không chỉ hắn, ngay cả người cùng nhóm, Đạo Hồng cũng vậy.."
Tôi hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào Long Chính sư huynh: "Là ai ra tay?"
"..."
Đại sư huynh không nói gì.
"Là ai làm?" Tôi lại hỏi tiếp.
Lúc này Trương Long Kiếm đi tới, chỉ vào một tên thanh niên tóc ngắn có vẻ lạnh lùng nói: "Là hắn!"
Tôi nghiến răng, hướng về phía tên đó hét lớn: "Tuy ta không biết ngươi là ai, nhưng nếu ngươi có gan lát nữa lên đài đánh một trận sống chết với ta, không phải ta giết ngươi thì sẽ là ngươi giết ta!"
Giọng nói của tôi vang lên, khiến tất cả mọi người khiếp sợ!
Trận chiến sinh tử?.