Địa Ngục Trần Gian

Chương 110: 110: Chuỗi Ba





Sát cơ thẳng một đường, lập tức quét tới phía Bành Lợi Dân.

Tất cả mọi người ngạc nhiên há hốc mồm.

Lúc này ngay cả Long Chính sư huynh vốn luôn bình tĩnh cũng không khỏi kinh ngạc nhìn sang đại sư huynh: "Không phải ta đang nằm mơ chứ?"
Đại sư huynh cứng đờ quay đầu nhìn Long Chính sư huynh nuốt nước bọt: "Ta thấy chắc không phải nằm mơ đâu."
"Chẳng phải mấy hôm trước đệ ấy mới chỉ biết một kiếm thôi sao? Hắn học được kiếm thứ hai từ khi nào vậy?" Long Chính sư huynh rầu rĩ: "Cái này, thật đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước, sóng trước chết trên bãi cát mà!"
Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Hồng Tuyết Tả Văn Tự đã phi tới trước mặt Bành Lợi Dân.

Nhưng ngay lúc đó một ngọn lửa vô cùng mạnh mẽ bốc lên sau lưng hắn, đánh tan kiếm khí của Hồng Tuyết Tả Văn Tự.
Đột nhiên một bóng người nhanh nhẹn nhảy lên đài, hắn ta liếc Bành Lợi Dân một cái: "Ăn hại!"
Nói xong hắn liền đánh văng Bành Lợi Dân bay xuống đài, kẻ vừa xém chút bị Hồng Tuyết Tả Văn Tự gi3t chết, sau đó quay sang nhìn tôi lạnh lùng nói: "Hắn nhận thua rồi, tới lượt ta."
Nhìn kỹ lại mới nhận ra hắn là Huyền Không.
Không ai chỉ trích tên Huyền Không này, vì hắn ta chỉ là đi lên cứu người thôi, nếu như ban nãy hắn không lên thì một kiếm dung hợp sát kiếm và quỷ kiếm đó đã gi3t chết Bành Lợi Dân rồi.
Rốt cuộc cũng đến lúc nhập cuộc!
Tôi hít một hơi thật sâu, nhanh chóng khôi phục kiếm khí vì tôi biết rõ đối đầu với Huyền Không, cơ hội thắng của tôi gần như là không có.
Hắn ta là ngũ trọng thiên, hơn tôi tới ba bậc, cho nên tôi có ở trạng thái tốt nhất cũng không thể chắc chắn trăm phần trăm là sẽ đánh bại được hắn.

Còn với trạng thái hiện giờ thì chẳng khác nào như người ngốc nói mê.
Huyền Không lẳng lặng nhìn tôi chăm chú, mà tôi cũng lạnh lùng nhìn hắn đầy cảnh giác.
Tôi cảm giác được trên người Huyền Không có khí tức không tầm thường, khí tức đó khiến tôi rất kiêng kỵ.
"Việc ta lên đài cứu người vốn là không đúng, nên ta cho ngươi nửa canh giờ để phục hồi nội khí rồi mới đánh tiếp." Huyền Không híp mắt nhìn tôi.
Tôi không khách khí liền khoanh chân ngồi xuống bắt đầu khôi phục kiếm khí.
Người xung quanh đều choáng váng, đây là trận đấu đầu tiên mà có người cho đối phương khôi phục kiếm khí trước khi đấu võ, hơn nữa đối phương lại còn tin.
Đương nhiên là tôi không ngu đến thế, nếu là người khác tôi nào dám, bởi vì lúc đang chăm chú nhập tĩnh mà đối phương đánh lén thì chắc chắn sẽ bị ám toán ngay.

Chẳng qua tôi có Hồng Tuyết bên trong Hồng Tuyết Tả Văn Tự, bản thân Hồng Tuyết chính là kiếm linh nên cũng tương đương với một cá thể độc lập, mà thực lực của Hồng Tuyết cũng không thua gì tôi, nên nếu Huyền Không thật sự đánh lén tôi cũng có thể phản ứng trong thời gian nhanh nhất.
Thấy tôi thật sự ngồi xuống, Huyền Không liếc tôi một cái tỏ ra khá kinh ngạc, hắn không hiểu kẻ này là tài cao gan lớn hay là không có đầu óc.
Xung quanh trở nên im lặng và lúng túng.

Sau khi tôi nhập tĩnh, Tiểu Phật Gia nói: "Quái lạ, ngươi thử xem Vô Địch Đạo Tâm của mình đi, hình như có phản ứng kìa."

"..." Tôi nhìn Vô Địch Đạo Tâm, quả đúng là như vậy.

Vô Địch Đạo Tâm vốn như một mảnh vỡ nay đã thật sự có phản ứng.
Tôi giật mình: "Chẳng lẽ đúng như suy đoán lúc trước, chỉ cần thắng liên tục là đạo tâm sẽ hồi phục?"
"Rất có thể là vậy!" Tiểu Phật Gia nói.
"Thôi, không nghĩ nhiều như vậy, bây giờ khôi phục kiếm khí trước mới được." Tôi hít sâu một hơi nói.
Dứt lời, tôi lập tức hấp thu kiếm khí trong trời đất để nhanh chóng khôi phục, vội vàng ngốn lấy hệt như nuốt chửng vậy.

Cùng lúc đó ba đóa kim hoa bay ra hai vai và đỉnh đầu tôi, nhanh chóng hấp thu thiên địa khí.
"Nhìn kìa, tốc độ hấp thu này thật sự quá nhanh, hắn còn là người sao?" Tốc độ phục hồi của tôi khiến những người đang xem đều khiếp sợ.
Không tới nửa canh giờ tôi đã mở mắt, khạc nhẹ ra một hơi trọc khí, một hơi này dài đến bốn năm thước.

Sau đó tôi đứng dậy, nhìn Huyền Không nói: "Cảm ơn."
"Ta sẽ sử dụng toàn bộ sức lực của mình để đối phó ngươi!" Huyền Không nhìn tôi rồi há mồm phun ra một Thanh Sắc Kiếm và một ngọn Lưu Ly bảy sắc.
"Tại sao hắn lại có hai pháp bảo?!" Tôi hơi sửng sốt một chút.
Người xung quanh cũng khiếp sợ nhìn Huyền Không.
"Nhất tâm nhị dụng, đây chính là kỳ tài tu luyện!" Tiểu Phật Gia cũng kinh ngạc.
Tôi còn chưa kịp hỏi "nhất tâm nhị dụng" là gì thì Huyền Không đã hành động!
Thanh trường kiếm lóe lên ánh sáng xanh mang theo tiếng rồng gầm bỗng dưng xuất hiện trên đỉnh đầu Huyền Không.

Thanh kiếm ấy mang theo ánh sáng chói lóa, không nhanh không chậm xoay tròn, một tia sáng màu xanh bắ n ra từ trên thân kiếm rồi bao phủ lấy Huyền Không.
Đám đệ tử Vĩnh Dạ ở xung quanh đều hô tên hắn đầy hào hứng để cổ vũ.
Có thể thấy được ở Vĩnh Dạ tên Huyền Không này không phải hạng tầm thường.

Lúc này đối mặt với Huyền Không, tôi, kẻ vừa có màn thể hiện khá ưu tú lúc nãy đã trở nên lép vế hơn hẳn.
Tôi khẽ động tay phải, Hồng Tuyết Tả Văn Tự đang lơ lửng liền mang theo ánh sáng đỏ như máu bắn thẳng lên giữa không trung, phát ra tiếng xé gió nho nhỏ, không ngừng xoay tròn ngay trên đỉnh đầu tôi.
Trên sân, một trận đại chiến sắp bắt đầu.
Tất cả mọi người bên ngoài sân đều nhìn hai người trong trận đấu không hề chớp mắt, ai cũng cổ vũ cho người mình.
Đại sư huynh trên đài cao nhìn tôi rồi lại nhìn Huyền Không, nói: "Tên Huyền Không này khác với những kẻ vừa lên lúc nãy, lần này Long Tâm cắn phải cục xương cứng rồi."
Long Chính sư huynh thì thản nhiên nhìn tôi, khi thấy rõ dấu kiếm trên Hồng Tuyết Tả Văn Tự, mặt huynh ấy hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó cười thần bí nói: "Cũng chưa chắc, tên tiểu tử Long Tâm này còn nhiều con bài tẩy lắm."
Huyền Không đột nhiên xuất hiện cách tôi ba mét nhằm tung một cú đánh bất ngờ.


Trường kiếm chuyển động, vô số bóng kiếm biến ảo chồng lên nhau.

Thanh trường kiếm kia khiến dòng khí bốn phía lưu động tạo nên một tiếng rít rất chói tai, làm chấn động hồn phách của người khác.
Ánh sáng xanh bùng nổ, như một ngọn lửa bao phủ cả người tôi.
Không ngờ Huyền Không vừa ra tay là đã định cho tôi một đòn phủ đầu.
Tôi không hề kinh hoảng khi thấy Huyền Không đột nhiên xuất hiện, mà người tôi lập tức lướt sang bên cạnh ba mét, đồng thời kiếm khí tràn vào Hồng Tuyết Tả Văn Tự, b ắn ra ba luồng sáng đỏ như máu, tạo thành ba đóa hoa màu tím vàng sau đó chúng hiện thành từng tầng trước mặt, nhiều vô số kể.
Những bông hoa màu tím vàng đang liên tục hiện ra tạo thành một tầng bảo vệ, cùng với trường kiếm của Huyền Không giao chiến hơn trăm lần, dùng tốc độ mắt thường khó mà nhìn rõ.
Vô số âm thanh do kim loại va vào nhau vang lên, lại bị tiếng rít chói tai bao phủ.
Vô số tia sáng kỳ dị không ngừng lóe lên rồi tắt đi xung quanh hai người, trông rất đẹp mắt.
Tôi mượn lực va chạm của trường kiếm nhanh chóng lướt đi ba trượng mà đổi vị trí với Huyền Không.
Tôi lạnh lùng nhìn Huyền Không với vẻ mặt trầm xuống.

Chiêu đầu tiên mặc dù hòa nhau nhưng sự kinh ngạc trong lòng tôi lại càng rõ hơn.

Chỉ giao đấu một chiêu tôi đã hiểu tu vi của mình với Huyền Không có chênh lệch không nhỏ.
Chiêu vừa rồi tôi đã thi triển với ít nhất sáu phần nội khí, mà nhìn cái dáng vẻ lạnh nhạt kia của Huyền Không thì thấy hắn cùng lắm chỉ dùng một nửa nội khí thôi.
"Quả nhiên là còn quá sớm? Nếu thêm vài năm nữa có lẽ ngươi sẽ là đối thủ của ta, nhưng hiện tại thì không thể!" Huyền Không lạnh lùng nhìn tôi, trong mắt rõ ràng không có ý cười.
Tôi thấy vậy trong lòng không kìm được hơi tức giận, Hồng Tuyết Tả Văn Tự lắc mình nhào tới.
Hồng Tuyết Tả Văn Tự trong tay nhanh chóng tạo nên một lưới kiếm dày đặc ở giữa không trung, lóe lên ánh sáng đỏ như máu bao phủ lấy Huyền Không.
Kiếm này mãnh liệt như cơn lốc, kiếm thế lại như gió nhẹ quất vào mặt.
Sát kiếm!
Huyền Không cười lạnh một cái rồi lật trường kiếm qua một bên, tay phải nhanh chóng lộn.

Chỉ thấy trường kiếm rời khỏi tay hắn, không ngừng xoay tròn tại nơi lòng bàn tay đang xoay chuyển kia, rất kỳ diệu.
Cùng lúc đó, một thứ khí thế mạnh mẽ nhanh chóng bộc phát ra từ tay phải hắn tràn ra khắp toàn bộ sân đấu.
Khi kiếm ảnh của tôi tới trước người, Huyền Không cười một tiếng âm hiểm, rồi đột nhiên giơ tay phải lên khiến trường kiếm hội tụ một thứ lực điên cuồng tràn ngập bùng nổ đánh thẳng tới sát kiếm của tôi.
Một tiếng nổ thật lớn vang lên, sau đó bụi đất tung bay, đá văng khắp nơi.
Trong bụi đất ấy, hai bóng người lướt ra theo hai hướng ngược nhau chừng hai trượng, cẩn thận cảnh giác đối phương.
Tôi lạnh nhạt nhìn Huyền Không đang khá nhếch nhác, ánh mắt toát lên vẻ thâm sâu khó lường.
Huyền Không cảm thấy rối loạn, phần áo trước ngực đã bị cắt rách mấy đường, sắc mặt trùng xuống nhìn tôi.
Một kiếm vừa rồi của tôi rõ ràng nằm trong dự liệu của hắn, nhưng hắn lại không ngờ một kiếm trông có vẻ nhẹ nhàng như vậy lại có thể mang uy lực như một ngọn núi áp xuống khi đan xen với chiêu thức của hắn.


Khí thế ấy suýt nữa ép cho hắn không thở được.
Nhìn dáng vẻ nhếch nhác đó của Huyền Không, tôi lạnh lùng nói: "Ta tưởng ngươi lợi hại lắm, hóa ra cũng chỉ thế mà thôi."
Ánh mắt Huyền Không biến đổi, càng tức giận khi bị tôi châm chọc, hắn cười khẩy: "Có mạnh hay không, ngươi sẽ biết nhanh thôi!"
Thấy một Huyền Không thua người không thua trận như vậy, tôi cũng cười, mở miệng nói: "Ngươi cũng sẽ biết ngay thôi, xem ta lợi hại hơn ngươi ở chỗ nào.

Tiếp kiếm đi."
Thân thể vụt tới kéo ra một vệt ảnh giữa sân trông khá quái dị.

Chỉ thấy thân thể tôi như kéo dài ra, mấy bông sen lửa lập tức mọc trên chân tôi, chỉ giây lát tôi đã lướt đi bốn trượng tạo nên một tàn ảnh giữa không trung.

Trong tiếng hô đầy kinh ngạc của mọi người, tôi xuất hiện ngay trước mặt Huyền Không.
Sát kiếm và quỷ kiếm hợp làm một!
Nguy cơ đến ngay trước mặt nên Huyền Không bất chấp mọi thứ, toàn thân lập tức xoay tròn, đồng thời thanh trường kiếm trong tay cũng tuôn ra kiếm khí mạnh mẽ.

Mỗi một vòng xoay của hắn là hơn mười kiếm được chém ra.
Chỉ giây lát mấy trăm bóng kiếm tạo nên hai cột trụ kiếm xoay tròn.

Một cột trụ thì đánh văng tất cả các đòn tấn công ra bốn phía bảo vệ bản thân chặt chẽ.

Cột kia thì đánh thẳng tới phía tôi.
Mà lúc này tôi vừa mới đánh ra một kiếm nên hoàn toàn không kịp phòng ngự!
Chiêu này của Huyền Không vậy mà lại kết hợp cả tấn công và phòng thủ!
Tôi hít vào một hơi thật sâu, biết chỉ dựa vào sức mình hoàn toàn không đối chiến được với Huyền Không.

Tôi lùi ra sau vài bước, bị kiếm của Huyền Không xoẹt qua ngực, phun ra một ngụm máu tươi.
Tôi gắt gao nhìn hắn: "Ngươi hẳn là rất may mắn!"
"Gì cơ?" Huyền Không giật mình.
"Hồng Tuyết!" Tôi lạnh lùng hô lên.

Hồng Tuyết lập tức đáp lại, sau đó kiếm khí của tôi và kiếm khí của Hồng Tuyết hợp lại làm một rồi bộc phát ra luồng khí còn mạnh hơn.
Trong tích tắc này, nội khí của tôi tăng vọt, kiếm khí đã được kéo lên tam trọng thiên.
Tôi cảm thấy năng lượng đang ngập tràn trong thân thể như muốn nổ bung.
Nhưng tôi biết rõ thế là vẫn chưa đủ, bởi vì Huyền Không còn chưa sử dụng đèn Lưu Ly bảy sắc kia!
"Hồng Dược!" Tôi vỗ chiếc trống nhỏ bên hông.

Hồng Dược với vẻ mặt lạnh lùng nhanh chóng chui vào trong cơ thể tôi.


Ngay tức thì khí thế lập tức tăng vọt tới tam trọng thiên viên mãn.

Thậm chí tôi còn cảm thấy thân thể mình như một quả bóng được bơm căng, nếu còn thêm năng lượng nữa, dù chỉ là một chút xíu, cơ thể tôi sẽ nổ tung mất!
Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm Huyền Không ở trước mặt, đã đến lúc rồi.
"Một kiếm ngang trời chấn cửu châu, giết hết những kẻ nghịch ta!"
Sát kiếm nhanh chóng rót vào trong Hồng Tuyết Tả Văn Tự.
"Hai kiếm xuất thế quỷ thần than khóc, mười vạn kiếm khí chém Diêm La!"
Cùng lúc đó quỷ kiếm khí cũng rót vào trong Hồng Tuyết Tả Văn Tự làm nó tỏa ra thứ ánh sáng chói mắt và vô cùng mãnh liệt, trông hệt như mặt trời.
Luồng khí lạnh lẽo lấy tôi làm trung tâm mà điên cuồng càn quét ra ngoài.
"Đây là..." Huyền Không thấy lòng lạnh lẽo, biết mình cứ như vậy có lẽ sẽ bỏ mạng tại nơi đây.

Tên Trương Long Tâm trước mặt thế mà chỉ trong giây lát đã tăng thực lực lên gấp bội.
Đây là thế nào!
"Lưu Ly bảy sắc, Trản!"
Huyền Không thét lên, chiếc đèn lưu ly lơ lửng giữa không trung bay tới trước mặt hắn.

Hắn hít vào một hơi thật sâu, cùng lúc đó Hồng Tuyết Tả Văn Tự trong tay tôi cũng ngưng tụ ra mười vạn sát khí của quỷ kiếm khí.
"Giết!" Tôi giơ ngón tay làm kiếm mà chỉ tới phía Huyền Không.

Hồng Tuyết Tả Văn Tự cuốn theo mười vạn quỷ khí lập tức phóng tới Huyền Không, chỉ giây lát quỷ khí ngập tràn, sát khí ùa ra phủ khắp cả bầu trời rộng lớn.
"Quả là quá kinh khủng!" Lúc này Long Chính sư huynh đang nhìn cũng phải mở miệng.
"Rống!" Huyền Không đã hút đủ khí, lúc này đèn Lưu Ly bảy sắc lơ lửng giữa không trung tự bốc cháy lên ngọn lửa sáng rực, sau đó Huyền Không thổi một cái lập tức bùng ra một ngọn lửa có sóng nhiệt vô cùng mạnh!
Cùng lúc đó Hồng Tuyết Tả Văn Tự cũng xông vào trong biển lửa này.
Ầm ầm ầm ầm!
Những tiếng nổ vang lên liên tục, trong quá trình chiến đấu như này, toàn bộ lôi đài vỡ nát, sóng nhiệt mang theo kiếm khí sắc bén càn quét ra xung quanh!
Mọi người nắm chặt lấy tay vịn, chờ đợi nhìn thấy kết quả cuối cùng.
Sóng lửa và kiếm khí khắp trời nhanh chóng tan đi.
Chỉ có một bóng người cô độc đứng trong sân, mặc áo choàng màu xanh với mái tóc bạc chói mắt và thanh phi kiếm nửa đỏ nửa bạc!
Đó là Trương Long Tâm!
Sau khoảnh khắc im lặng, mọi người đều cảm thấy không khí trong phổi mình như bị hút sạch.
Đây, đây chỉ là một tên nhóc nhị trọng thiên, thế mà lại vượt cấp xử lý ba người ở tam trọng thiên, tứ trọng thiên và ngũ trọng thiên!
Quả thực phải dùng từ kỳ tích để hình dung.
Chưa có ai làm được chuỗi ba như vậy, bởi vì chuyện như thế này hoàn toàn không thể xảy ra.
Ai nấy đều cảm thấy mắt mình có chút cay cay, nhìn thanh niên tóc trắng tuy toàn thân đầy vết máu nhưng vẫn đứng thẳng như một cây thương, cảm thấy có thứ gì đó ở sâu trong lồ ng ngực đang bốc cháy..