Địa Ngục Trần Gian

Chương 107: 107: Băng Hỏa





Tôi siết chặt nấm đấm, nhóm thứ bảy của Vĩnh Dạ lại có thực lực như vậy, lần này nhóm đại châu thiên của Huyền Môn sợ rằng không dễ đánh lại, mặc dù hiện giờ thành tích so với nhóm tiểu châu thiên đã tốt hơn rất nhiều nhưng càng về sau chắc chắn cũng vẫn là nội đấu của nhóm Vĩnh Dạ, điều này quả thật kinh khủng.
Thực lực của Vĩnh Dạ, thật sự...như vậy sao?
Tôi nhíu mắt, cùng lúc đó, Trương Long Kiếm đã rút kiếm bước lên đài, nhìn kẻ mạnh nhất trước mặt, cười lạnh một tiếng rồi nói: "Ngươi tên là gì?".

ngôn tình sủng
"Nam Khanh" người đó nhướng mắt, trả lời rất dứt khoát.
"Chúng ta chơi một vài đấu pháp nằm ngoài quy tắc được không." Trương Long Kiếm mím môi.
Lời của Trương Long Kiếm thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, tất cả đều tò mò nhìn anh ấy, không hiểu trước khi khai chiến anh ấy định làm gì.
"Thú vị." Nam Khanh mím môi, đưa tay về phía Trương Long Kiếm nói: "Cứ nói đừng ngại."
Trương Long Kiếm híp mắt, biểu cảm trở nên vô cùng giễu cợt, "Có gan lên đánh với ta một trận phân định thắng thua."
Sau khi nghe Trương Long Kiếm nói xong, tôi nhanh chóng nhận ra rốt cuộc anh ta định làm gì.
Đương nhiên anh ấy cũng chú ý đến một điều, chính là thực lực của bên kia cao thâm hơn bên mình, nếu như đánh một cách bình thường, khả năng thắng của bên mình rất thấp, chi bằng đơn độc đánh với chủ tướng bên kia một trận phân định thắng thua, như vậy ít nhất tỷ lệ thắng sẽ cao hơn chút.
Lúc này bên phía đối phương lập tức có người đứng ra nói: "Đều nói người trong Huyền Môn ai cũng ra vẻ đạo mạo trang nghiêm, không cần sĩ diện, hôm nay gặp được quả đúng như vậy, ngươi nghĩ rằng ta không biết trong lòng ngươi đang nghĩ gì sao? Thực lực của các ngươi không bằng bọn ta, muốn khôn lỏi để tranh thủ thắng bọn ta sao? Nghĩ cũng hay quá, nhưng ta nói cho ngươi biết, đừng hòng!"
Trương Long Kiếm bật cười chế giễu: "Không dám sao?"
Lúc này tôi đã hiểu ra rồi, trước đó tôi luôn nghĩ Trương Long Kiếm rất cao ngạo, có ý kiến với nhóm chúng tôi là vì thứ tự lên đấu.
Nhưng bây giờ hoàn toàn không như những gì tôi nghĩ, Trương Long Kiếm không vì tranh giành mà như vậy, anh ta kiêu ngạo từ bên trong, không hề coi ai ra gì, người này là như vậy, sự kiêu ngạo của anh ta không nhằm vào ai, mà hoàn toàn cảm thấy rằng ngoại trừ anh ta, những người khác đều như rác rưởi.
Quả không sai, sự kiêu ngạo của Trương Long Kiếm kích động người tên Nam Khanh bên đối phương.


Người bên phía đối phương còn đang định nói thêm gì đó, nhưng bị Nam Khanh kia chặn lại, hắn cười nói: "Thú vị đó, ngươi nghĩ rằng mình chắc chắn có thể đánh được ta sao? Lấy đâu ra thứ tự tin đó vậy?"
"Không đánh làm sao biết được?" Trương Long Kiếm nói: "Hay là, ngươi không dám?"
"Có gì mà không dám, ngươi đã một lòng muốn chết, vậy ta đành hoàn thành ý nguyện cho ngươi!" Nam Khanh dậm mạnh chân nhanh chóng nhảy lên đài, trong giây phút vừa bước lên đài, thực lực thất trọng thiên tràn qua, tạo thành làn gió thổi tung đám bụi mù mịt.
Cùng lúc đó, hắn nhổ ra một thanh Hỏa Tiêm Thương, sau khi xuất hiện trước mặt hắn, thanh Hỏa Tiêm Thương như biến thành một con rồng lửa, cháy rực, hơi nóng mạnh mẽ như muốn đốt cháy không khí xung quanh.
Thấy kế của Trương Long Kiếm đã thành công, tôi và Long Chính sư huynh nhìn nhau cười, đều nhận thấy được sự vui mừng trong mắt người kia.
Có ý nghĩa, không ngờ còn có thể chơi theo cách này, tên Trương Long Kiếm này, là một nhân tài!
Thấy Nam Khanh tiến đến với vẻ hùng hổ, Trương Long Kiếm chỉ cười lạnh lùng, ngón tay khẽ cử động, trong không trung liền xuất hiện một thanh phi kiếm màu tuyết lam, thanh kiếm phát ra luồng khí lạnh và cả sự sắc bén.
Đây chính là băng đấu với hỏa, hai thuộc tính xung khắc nhau, trận này, có thứ đáng để xem!
Tôi hít sâu một hơi, nhìn về phía Trương Long Kiếm, mặc dù tôi không thích sự kiêu ngạo của anh ta, nhưng có một điểm tôi không thể phủ nhận, đó chính là thực lực của Trương Long Kiếm, thực sự đủ mạnh.
"Thanh kiếm này tên gọi Băng Ly kiếm, làm từ sừng của Băng Ly Nam Hải, đã theo ta năm năm." Trương Long Kiếm nhíu mắt nói.
"Sừng Băng Ly, lại còn là Băng Ly Nam Hải, là loại thú dữ, Trương gia không hổ danh là gia tộc cao thâm nhất trong giới Huyền Môn, đến sừng của Băng Ly cũng nỡ lấy ra để làm thành kiếm!" có người nhận ra nói.
"Băng Ly? Đó là thứ gì?" nhưng cũng có người không biết Băng Ly là gì.
"Băng Ly là loài thú dữ vừa giống rồng lại không giống rồng sống dưới đáy Nam Hải, nghe nói cho dù là cao thủ kim đan gặp phải Băng Ly cũng phải tránh." Có người nói.
"Không đến mức như vậy, nhưng thực sự là mạnh, ta nhớ mấy năm trước, hai vị thiên sư của Trương gia là Ngọc Dương và Ngọc Tế cùng hợp lực đến Nam Hải, chắc chính là đi giết Băng Ly."
Nghe mọi người xung quanh ồn ào bàn tán, tôi ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn sang Long Chính sư huynh.
Long Chính sư huynh cười: "Không sai, chính xác là như vậy, mấy năm trước, sư bá và sư phụ, hai người đã xuống Nam Hải, đó chính là kiếm Băng Ly do hai người họ làm ra, Băng Ly có hai sừng, vừa hay song tử tinh mỗi người một thanh.


Vốn dĩ kiếm này Long Đồ có một phần, nhưng khi đó đan điền của cậu ta bị tổn thương, để bảo vệ cậu ta tốt hơn, và vật tốt được tận dụng triệt để, sừng Băng Ly chế thành hai thanh kiếm được chia cho ta và Long Kiếm, còn vẩy của Băng Ly thì được làm thành một chiếc áo giáp, được đưa cho Long Đồ để hộ thân, cũng coi như là thưởng cho Long Đồ công tìm thấy cây ngộ đạo."
Lúc này đại sư huynh cười trừ nói: "Chuyện đã qua đừng nhắc lại nữa, nhưng nói thật, ta thấy áo giáp còn có tác dụng tốt hơn nhiều so với hai chiếc sừng Băng Ly."
Long Chính sư huynh lúng túng cười, không nói gì thêm nữa.
Nhưng lòng tôi lại cảm thấy khó chịu, lúc này thấy thanh kiếm Băng Ly, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Đại sư huynh đã làm sai sao? Tôi không thấy như vậy, anh ấy vì tất cả mọi người của Trương gia mà hy sinh bản thân.
Nhưng, cũng chính vì như vậy, mới hại anh ấy bao nhiêu năm qua tu vi không thể thăng tiến.
Rốt cuộc là đúng hay sai, tôi thật sự không thể nói rõ, e rằng chỉ có mình sư huynh mới biết được.
Nam Khang thấy Trương Long Kiếm đã tự báo gia môn, cũng nhoẻn miệng cười nói: "Hỏa Tiêm Thương, được làm từ sắt trời, đúc trong núi lửa trăm năm, cẩn thận nhé!"
Vừa dứt lời, Nam Khang lắc người một cái, thân thương nối lại thành một thương hoa đẹp đẽ, trên cán thương được làm từ gỗ đỏ hiện lên hình ngọn lửa, chui qua hồng anh, khiến cho đầu thương cũng nóng lên.
Cơ thể nhanh nhẹn lách qua, với một góc độ linh hoạt nhanh chóng Hỏa Tiêm Thương trên tay rung lên, đem theo một ngọn lửa nhắm thẳng vào tim Trương Long Kiếm bay đi!
"Hay lắm!" Trương Long Kiếm kêu lên, Băng Ly kiếm đang trôi lơ lửng trong không trung nhanh chóng phát ra khí lạnh, trấn áp lại ngọn lửa mạnh mẽ mà Hỏa Tiêm Thương đem lại, cùng lúc đó, khí thất trọng thiên dồn vào trong kiếm Băng Ly, trên thanh kiếm dường như hiện ra một con Băng Ly sống động.
Ly hoặc Ly Thủ, trong thần thoại Hán tộc thời xưa là một trong chín đứa con của Long thần, là một loại rồng không có sừng.

Trong kiến trúc, vũ khí và đồ thủ công cổ của người Hán thường dùng hình dạng của nó để trang trí, miệng lớn, bụng có thể chứa được nhiều nước, trong kiến trúc thường dùng để trang trí cửa thoát nước, gọi là Ly thủ tán thủy.

Bàn Ly, là hai con cuộn tròn lại với nhau, Tào Trực "Quế chi thực hành" có viết, trên có Thê Loan, dưới có Bàn Ly.
Mà Băng Ly, là sự biến hóa của con Ly, vì không có sừng thì không thể thành rồng, cho nên một số con Ly đã luyện được nhả ra khí lạnh, thân thể tu luyện hóa thành băng khí, ngưng tụ thành sừng, về lâu dài, bộ phận cứng nhất, đáng sợ nhất trên người chúng chính là sừng.

Sau khi Băng Ly xuất hiện, cả lôi đài như bị đóng băng lại.
"Không ngờ, anh ta đã tu luyện đến cảnh giới đó, đến linh hồn của Băng Ly trong chiếc sừng cũng có thể thức tỉnh, ở mặt này, ta không bằng anh ấy." lúc này Long Chính sư huynh thở dài nói.
Sau khi Trương Long Kiếm gọi linh hồn Băng Ly thức tỉnh, cục diện trở nên có lợi cho anh ta, khiến cho sắc mặt của Nam Khang thay đổi, nhưng nhanh chóng hắn nghiến răng.
"Ta không quan tâm ngươi có phải Băng Ly hay không, kể cả là rồng, ta cũng trấn áp cho ngươi xem!" Nam Khang cắn rách ngón tay mình, máu chảy ra tí tách, tất cả đều dồn vào Hỏa Tiêm Thương, chỉ trong chớp mắt, Hỏa Tiêm Thương vốn dĩ đỏ như lửa, trở nên đỏ hơn, giống như màu máu.
"Bản mệnh tinh huyết, không hay rồi, hắn muốn liều mạng!" Long Chính sư huynh sững lại nói.
Tôi nhìn theo, không ngờ tên Nam Khang này lại ác như vậy, bản mệnh tinh huyết nhiều như vậy, đoán rằng sau trận chiến cũng bị trọng thương, một khi xử lý không tốt, thậm chí có thể giống như đại sư huynh, đan điền tổn thương, cả đời không thể tiếp tục tu luyện!
Người này đàng hoàng liều mạng như tam lang(*), mặc dù là người của Vĩnh Dạ, nhưng cũng đáng kính trọng!
Trương Long Kiếm đương nhiên cũng chú ý đến sự thay đổi của Nam Khang, thở dài nói: "Vốn dĩ không cần như vậy, hà tất phải làm thế!"
"Đừng phí lời!" Nam Khang hét lên, lòng bàn tay rung lên, trên thanh Hỏa Tiêm Thương liền hiện ra một ngọn núi lửa đang phun trào!
"Linh hồn hỏa sơn! Hắn dùng bản mệnh tinh huyết để thức tỉnh linh khí của núi hỏa sơn trong đạo bảo, nhưng đây chỉ là uống rượu độc cho đỡ khát, sau cuộc chiến, Hỏa Tiêm Thương của hắn ta cũng coi như bỏ đi, linh khí hỏa sơn tu luyện trăm năm bên trong cũng sẽ tiêu biến." Lúc đó, Long Chính sư huynh cũng không nén được lên tiếng.
"..." tôi thở hắt ra, chỉ là đấu pháp, coi như hắn thua, Vĩnh Dạ không phải vẫn còn những đội mạnh khác sao? Cần gì phải liều mạng như vậy?
Như đoán được suy nghĩ của tôi, đại sư huynh đứng bên cạnh cười nói: "Nếu như chỉ là chuyện bình thường, thì hắn đã đồng ý rồi, muốn một trận tất thắng, nếu như thua trở về sẽ khó nói, vậy nên chỉ có thể liều mạng để thắng, Vĩnh Dạ và Huyền Môn khác nhau, nội quy rất nghiêm ngặt, đó cũng là lý do vì sao Vĩnh Dạ có thể đào tạo ra nhiều kẻ mạnh đến vậy, có thể sống sót dưới những quy tắc đó, mỗi người đều phải rất mạnh, cũng không cần đến mạng sống!"
Tôi im lặng, quả nhiên thành công không phải chuyện ngẫu nhiên, thành công của Vĩnh Dạ có phần do nội đấu trong Huyền Môn, và cũng có phần liên quan đến những quy tắc nghiêm ngặt của bọn họ.
"Mặc dù ngươi đã dùng đến bản mệnh tinh huyết, nhưng muốn đấu với ta, thế vẫn chưa đủ." Trương Long Kiếm lạnh lùng hứ lên một tiếng, "Ngươi biết dùng bản mệnh tinh huyết, lẽ nào ta lại không sao?"
Nói rồi, bàn tay Trương Long Kiếm rung lên, rạch đứt ngón tay giữa của mình, một giọt máu bản mệnh xuất hiện, bắn về phía trước, linh hồn Băng Ly lập tức nuốt lấy bản mệnh tinh huyết, vốn dĩ bị linh khí hỏa sơn đè bẹp, khí Băng Ly nhanh chóng tăng vọt lên, quả thực có xu thế phản chiêu.
"Đi chết đi!" Nam Khang hô lớn một tiếng, bàn tay đ è xuống, linh khí hỏa sơn vốn dĩ sắp sửa phun trào ngay lúc đó đã trào ra, dung nham núi lửa dữ dội giống như nhiệt độ khủng khiếp nhất của trời đất, nhanh chóng lao về phía linh khí Băng Ly.
"Người thua, chắc chắn là ngươi!" Trương Long Kiếm lạnh giọng nói, ngón tay chập lại thành kiếm, chỉ về phía Nam Khang, Băng Ly trong không trung đem theo hơi lạnh vô cực đâm về phía Nam Khang.
Chỉ trong chớp mắt, một băng một hỏa hai luồng sức mạnh cực đoan đâm thẳng vào nhau, một tiếng nổ lớn vang lên, gió lạnh cộng thêm hơi nóng hừng hực phả ra.
Tôi không kiềm được phải lùi lại một bước, nếu như không có Long Chính sư huynh đứng bên, e rằng tôi đã bị thổi bay.
Những đệ tử thực lực thấp hơn, trực tiếp bị chiêu này đánh bật, đẩy lùi lại sau nhiều bước, mới dừng lại được, khuôn mặt thất kinh nhìn sàn đấu.
Đây, đây chính là sức mạnh của thất trọng thiên sao?

"Cả hai người đều liều mạng, chiêu này, đừng nói là thất trọng thiên, chi bằng nói đã đạt đến trình độ bát trọng thiên rồi, ngươi không chống đỡ được cũng là chuyện thường tình." Lúc này Tiểu Phật Gia lên tiếng.
Tôi gật đầu, nhìn về phía sàn đấu, ngay lúc đó trên lôi đài vô cùng kỳ quái, khói bụi đầy trời, nhưng dưới làn bụi đó, một nửa là băng, một lửa là dung nham, rất kỳ lạ.
Đến khi đám bụi dần dần lắng xuống, tôi tập trung nhìn, không khỏi hít sâu một hơi.
Hai người đó vẫn đứng trên đài, Nam Khang đã bị thương đầy mình, đến đứng cũng không vững, như sắp sửa ngã xuống, còn Trương Long Kiếm, mặc dù cũng rất thê thảm, bị thương một chút, nhưng vẫn tốt hơn Nam Khang nhiều.
Trong trận chiến băng hỏa này, người thắng, là Trương Long Kiếm!
Ánh mắt tôi kinh ngạc, bàn tay nắm chặt.
Thắng rồi!
Lúc đó, Nam Khang run rẩy nói được một câu mạnh lắm, rồi cứ thế ngã xuống.
Còn Trương Long Kiếm cuối cùng cũng không giữ được, phun ra một ngụm máu tươi, văng tung tóe trên mặt đất, khí trên người nhanh chóng giảm xuống, ngay lúc đó đừng nói là đạo sĩ, sợ rằng một thanh niên tráng kiện bình thường cũng dễ dàng gi3t chết anh ta!
Đệ tử Huyền Môn xung quanh nhìn thấy cảnh tượng đó, không kìm được nở nụ cười, chiến thắng của Huyền Môn đủ khiến cho mọi người mỉm cười.
Bên phía Vĩnh Dạ, mặc dù sắc mặt đều khó coi, nhưng cũng đồng ý, dù sao trận đấu giữa hai người họ, đều đủ mạnh, trận này đủ tuyệt vời.
Nhưng, sự cố ngoài ý muốn nhanh chóng xảy ra, người đứng ra nói lúc nãy bên nhóm Nam Khang nhảy lên đài, ánh mắt căm ghét nhìn Năm Khang đang nằm trên đất, "Đều tại ngươi, khiến bọn ta thua rồi, chết đi!"
Vừa dứt lời, người đó một cước đá văng Nam Khang, không quan tâm sống chết, lập tức nhìn sang Trương Long Kiếm đang run rẩy, cười nói: "Được rồi, hắn đã thua, tiếp tục đi, ta sẽ đánh bại ngươi!"
Tôi nhìn người đứng trong đài, cứng đờ người, thật quá mất mặt, vừa rồi không phải nói, một trận quyết thắng thua hay sao?
Người của Huyền Môn đều bất mãn la lối, dù gì vừa rồi tất cả mọi người đều đã nghe thấy.
Người bên Vĩnh Dạ thì không nói gì, mặc dù hành động của tên kia vô sỉ, nhưng kết cục thế này đối với Vĩnh Dạ mới là tốt nhất, như vậy, Vĩnh Dạ có thể thắng rồi!
Tên đó nhìn đám đông đang la lối mắng chửi xung quanh, không nén được phá lên cười: "Bớt ồn ào, đồng ý một trận phân định thắng thua là Nam Khang, không phải ta, ta không hề đồng ý, đương nhiên có thể xuất trận!"
Tôi nhìn tên đó, nắm đấm siết chặt lại.
Con người lại có thể vô sỉ như vậy, ngược lại với Nam Khang, tên đến sau này thực sự quá đáng xấu hổ!.