- Có vấn đề gì không?
Ninh Sạn Yêu Nhiên bám thành tường từ trên cao nhìn xuống, gương mặt không giấu được vẻ lo lắng. Chỉ thấy tên kia cùng hai gã kỵ sĩ chụm đầu lại một chỗ bàn gì đó không rõ. Ninh Sạn Yêu Nhiên đã mấy lần định nhảy xuống, song đều bị Lập cản lại.
Khoảng hai chục phút sau, đám kỵ binh kia không ngờ toàn bộ rút lui. Đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, thoáng chốc đã không còn bóng dáng một ai. Hoàng lúc này tất nhiên cũng đã quay trở lại.
- Là người quen.
Trước mọi sự truy hỏi, Hoàng gãi đầu gãi tai nói một câu duy nhất. Mặc dù quân đoàn kỵ sĩ kia đã rút lui, thế nhưng bọn họ vẫn duy trì trạng thái phòng thủ đúng một tiếng đồng hồ. Tới khi có hơn chục người kéo tới, dẫn đầu là một ông lão năm, sáu chục tuổi râu tóc bạc phơ, mặc áo dài màu cổ chướng, Hoàng mới thở một hơi như trút được gánh nặng trong lòng.
- Tôi biết cậu làm được mà, Judas.
- Đổi lại là sự an toàn của những người quen ta. Không quên chứ?
- Thành giao.
Hoàng nhìn lão già có biệt hiệu “Đả Nhân Vương” này, lạnh lùng gằn từng chữ:
- Chuyển lời hộ tôi đến Sterling. Nếu như để tôi biết bất cứ việc gì xấu xa của cô ta, dù đó có là trên danh nghĩa của tôi hay là không, tôi cũng sẽ không bỏ qua đâu.
- Như cậu muốn.
“Đả Nhân Vương” mỉm cười.
- Ông ta..chẳng phải là kẻ có mặt tại Đại hội Danh Ác đó sao? Ninh Sạn Yêu Nhiên nghi vấn: - Làm sao mà ngươi quen ông ta? Trên hết, ngươi bảo gã kỵ sĩ tên Meliodas đó là "người quen", tại sao ta chưa từng gặp qua?
- Haizza, cứ tưởng được đánh một trận đã tay, ai ngờ... Lập ngán ngẩm.
Hoàng cùng mấy người Lập quay trở về khách sạn để chuẩn bị. Ngày mai họ sẽ lên thuyền rời đảo Fork, nhập bọn với Chúc Tôn Địch, lúc này vẫn đang dong thuyền chờ ngoài cảng.
Mục tiêu là băng nguyên Cosh.
---------------
Lúc này, trên một con đường mòn nhỏ bình thường như bao nơi khác dưới địa ngục tầng mười chín, lại đánh dấu sự xuất hiện của hai cá thể không bình thường.
Đó là một nam và một nữ.
Người nữ ăn mặc diêm dúa cầu kỳ, đội một chiếc mũ rộng vành trên đính lông chim, mặc một cái váy dài màu xanh và kiểu tóc búi như của tầng lớp quý tộc thế kỷ mười chín. Cô ta có một nhan sắc vô cùng diễm lệ, trái ngược với làn da nhăn nheo sần sùi đến quái gở. Và có một điều là, làn váy của cô ta cùng đôi chân, nếu có, ẩn dưới bộ y phục diêm dúa kia, hoàn toàn không chạm đất.
Đi bên cạnh cô ta là một tên nhóc tì. Nó mặc trên người một bộ quần áo gió, cả người cuộn tròn lơ lửng trên không và được bao bọc bởi một lớp chăn bông, lúc này có vẻ như đang say ngủ. Nhưng đó vẫn chưa phải là điều đáng chú ý nhất, trừ phi bỏ đi cặp sừng trôn ốc cong ngược về phía sau mọc dài trên đầu nó.
- Yo, ánh mặt trời vẫn cứ chói chang như vậy. Thật đáng ghét.
Người phụ nữ áo xanh một tay kéo vành mũ than vãn. Nhìn tên nhóc bên cạnh vẫn đang ngủ như chết, cô ta tức mình huých hắn một cái.
- Đừng có làm ồn chứ.
Thằng nhóc bị phá giấc ngủ thì càm ràm.
- Phá vỡ giấc ngủ của người khác là rất bất lịch sự đó, đồ rắn già chết dẫm.
- Hừ, ngủ hai ngàn năm rồi còn không chán? Heo lười.
- …Vẫn còn chưa đến nơi mà? Thằng nhóc bực tức: - Này mụ già, chỗ này mà là băng nguyên Cosh sao? Đừng có lừa ta?
- Chỗ đó hả? gần thôi, hình như cách đây hơn năm trăm kilomet.
- Cái gì? Thằng nhóc kia nghe vậy thì há hốc miệng, sau đó nhắm tịt mắt ngả người xuống. Chiếc chăn lập tức chủ động đỡ lấy người nó, quấn lại như cái kén: - …Đến nơi nhớ gọi ta dậy đấy.
- Còn muốn ngủ? đồ chết tiệt, không hoàn thành nhiệm vụ, ngươi muốn đắc tội với ông ấy?
- Khốn. Thằng nhóc nghe vậy thì giật nảy mình, mở mắt ra cất giọng khó chịu: - Đừng có hù ta chứ. Mà không phải chỉ là hai tên nhãi nhép thôi sao, mụ cứ làm như chưa từng giết chúng bao giờ ấy.
- Lần trước khác, lần này khác. Người đàn bà áo xanh cười nhạt: -..Lần này, nhất định ta sẽ là người lập công đầu. Thật là, cuối cùng cũng được một dịp chơi đã tay rồi. Không cần phải đứng ở phía sau ghen tỵ với “bọn chúng” như những lần trước nữa.
- Nếu đã hăng tiết vịt như vậy, thế thì ta nhường luôn cả phần mình cho ngươi đấy. Thằng nhóc nhún vai: - Ghen tị cả với lũ hạ đẳng đó, ngươi thật làm xấu mặt Phạt Tội chúng ta đấy.
- Một kẻ lười biếng như ngươi, làm sao hiểu được sự vĩ đại của ta cơ chứ. Trước khi “ngài ấy” tỉnh lại, thế giới này chắc chắn sẽ có một cái kết đẹp đẽ và hoành tráng nhất từ trước đến giờ..đúng như mong muốn của ngài ấy. Và công đầu sẽ là của ta. Ha ha ha…
- Có gì khác nhau sao? Thằng nhóc nguýt dài: - …thôi được rồi, trở về mặt đất đi. Nhìn lại xem, mục tiêu của chúng ta đang ở đâu?
- Năm kilomet về phía trước, chính là Xô Liệm của Người Chết. Hỏa Thần là của ta. Người phụ nữ áo xanh liếm môi: - Còn ngươi, “Sloth” Belphegor, con mồi của ngươi ở cách đây khá xa đấy.
- Vậy ta ngủ thêm tí đã…
Thằng nhóc còn chưa dứt lời thì đã cảm thấy có gì đó không ổn. Chính xác là cả người đột nhiên nhẹ bỗng. Quay đầu nhìn lại, thì ra cả nó lẫn chăn đã bị người đàn bà kia túm lấy giơ lên cao từ bao giờ.
- Ê này mụ già, làm cái khỉ gì vậy? thả ta xuống!
- …Giúp ngươi đến nơi nhanh hơn một chút thôi. Phía nam, băng nguyên Cosh, năm trăm kilomet…xác định!
Dướn người ra sau lấy đà, cánh tay của người đàn bà vươn dài! Một cú ném thuần túy bằng tay phải! Thằng nhóc kia lập tức trở thành một chấm nhỏ khuất tít phía chân trời!
Mặc dù người đã đi xa, thế nhưng tiếng mắng chửi vẫn vang vọng đến tận đây.
- Xong, cũng đến phiên ta rồi.
Người đàn bà phủi phủi tay, cao hứng nở nụ cười. Bóng dáng cao gầy của mụ thoắt ẩn thoắt hiện trên con đường mòn đi xuống thị trấn, cuối cùng dừng lại trước cửa một quán bar náo nhiệt ồn ào.
Người đàn bà sau khi vào trong quán, dường như đã có hẹn trước với ai đó, đi thẳng một mạch đến một chiếc bàn hơi khuất ở góc phải. Nơi đó..đã có một người đàn ông ngồi quay lưng hướng về phía này không biết từ bao giờ.
Hắn ta mặc một cái áo choàng dài màu trắng, để tóc cột đằng sau kiểu đuôi ngựa, từng múi cơ đều đặn như muốn nổ tung bất cứ lúc nào, nổi gồng lên trên cơ thể hoàn mỹ cao hơn một mét tám, không chút mỡ thừa.
Mà ở bên cạnh hắn ta, là một chiếc quan tài.