Địa Ngục Thời Gian

Quyển 4 - Chương 14: Cướp




Sóng biển vỗ dạt dào. Phía xa, có một con thuyền khác nhỏ hơn đang tiến gần về phía này.

Ninh Sạn Yêu Nhiên cuối cùng cũng đuổi được Chúc Tam Mê đi.

- Haiz, con bé này thật là phiền. Muốn mạnh hơn thì tất nhiên là phải không ngừng nỗ lực, có vậy mà cũng phải hỏi. Không làm mà mơ có ăn ư, đừng có hòng.

- ..Nhưng mà trường hợp của mi thì có lẽ là ngoại lệ. Này, con người, làm sao mà ngươi lại đột nhiên trở lên mạnh như vậy trong thời gian ngắn thế hả? Tôi nhớ trước đây anh chỉ là một quỷ sai thông thường thôi cơ mà, tại sao lại...

- Này!

Hoàng giật mình, quay lại nhìn Ninh Sạn Yêu Nhiên.

- Nãy giờ để hồn đi đâu vậy?

- Không có gì.

- Trả lời tôi đi, tại sao?

Ninh Sạn Yêu Nhiên không còn cách nào, chỉ đành lặp lại câu hỏi.

- Chuyện đó à. Hoàng cười, thở hắt ra một hơi: -..Nói ra thì dài lắm. Cô hỏi làm gì?

- Hiếu kỳ thôi. Ninh sạn yêu Nhiên nhìn chòng chọc hắn: - ...Thay đổi một trời một vực trong thời gian ngắn như ngươi, ta đây mới thấy lần đầu trong đời. Mặc dù không biết mi làm thế nào lại đạt được đến trình độ này, nhưng cái gì cũng có giá của nó, đừng vội tự mãn. Cái giá phải trả bao giờ cũng lớn hơn những gì được nhận.

Hoàng im lặng, trong lòng ngẫm nghĩ câu nói của Ninh Sạn Yêu Nhiên.

- Hừ, có vậy mà cũng giấu. Đúng là con người không một ai tốt.

- Cô có vẻ rất không ưa con người nhỉ. Vì sao thế? Trước bị ai xù nợ à? Hay là lừa tình?

Ninh Sạn Yêu Nhiên hừ một tiếng không nói. Hoàng thì chỉ cười thầm. Mở miệng ra là không ưa con người thế này thế nọ, vậy mà vẫn đi cùng với hắn, vô tư nhận cung phụng của Lập, thật chẳng hiểu cô nàng này trong đầu nghĩ gì nữa, da mặt quả là dày nha.

-...Cũng chẳng có gì phải giấu cả. Hừ, chính loài người các ngươi đã giam cầm ta trong chiếc tẩu đó năm năm trời. Nhưng đó cũng không phải tất cả, con người chính là tập hợp của những điều xấu xa, đó mới chính là lý do ta không ưa loài người, nhất là quỷ sai các ngươi.

Ninh Sạn Yêu Nhiên sau một hồi im lặng thì bỗng dưng mở miệng. Hoàng cũng tương đối ngạc nhiên, bởi vì đây là lần đầu cô nàng Mar ngực lép này chịu thổ lộ chuyện cũ với hắn, cho dù đã không ít lần gợi hỏi. À, hóa ra là bị con người nhốt lại, từ đó sinh lòng thù hận. Người ta bảo đàn bà nhỏ nhen quả không sai mà.

Bỗng dưng chiếc thuyền chao đảo, khiến hai người do không quen đi biển nên có chút chưa quen. Đoạn có tiếng lao nhao la hét từ boong thuyền truyền lên.

- Trên đời này ta có hai kẻ thù không đội trời chung. Một là gã đàn ông đã đem ta phong ấn trong chiếc tẩu đó. Có chết ta cũng không bao giờ quên được bản mặt khó coi của gã. Mái tóc hung vàng cột sau gáy, người dong dỏng cao, trên má phải có một vết sẹo chừng bốn cm. Nhất là cái thái độ lúc nào cũng cợt nhả đó nữa. Nhất định sẽ có ngày ta lấy mạng hắn để hả giận. Còn người thứ hai...

- Người thứ hai là ai?

Ninh Sạn Yêu Nhiên đang định nói song lại thôi, hừ một tiếng:

- Ngươi hỏi làm gì. Đó không phải là người.

- Không phải là người? là Mar?

Hoàng truy hỏi, song lúc này tiếng lao nhao, la hét từ boong thuyền phía dưới truyền đến càng lúc càng lớn. Ninh Sạn yêu Nhiên thì không hiểu sao ngậm miệng như hến. Hoàng biết có hỏi cũng bằng thừa, chỉ đành bỏ cuộc. Đoạn hiếu kỳ đi xuống boong thuyền xem có chuyện gì đang xảy ra.

Xuống tới nơi, hắn chỉ thấy hơn chục người đang rải rác đứng tập hợp, tay lăm lăm vũ khí, trong đó có cả Chúc Tam mê và Chúc Tôn Địch. Trên mặt sàn bày la liệt là đồ đạc. Lúc này Ninh Sạn Yêu Nhiên cũng đã từ boong trên bước xuống.

- Chuyện gì vậy? sao ồn thế?

Hoàng hướng Chúc Tôn Địch hỏi. Song lúc này gã đang bận chỉ huy nên không để ý đến hắn. Một lát sau, bảy, tám người từ boong dưới lục tục đi lên, khuân theo không ít đồ. Thế đã còn chưa hết, phía sau còn có năm người bị trói xách lên, ba nam và hai nữ.

Năm kẻ này nhìn qua cách ăn mặc cũng biết không phải là người trên tàu. Ba nam thì hai trong số đó bị thương nặng, một người mất nguyên cả cánh tay, máu vẫn còn chảy ròng ròng. Còn hai người nữ thì một dung mạo bình thường, tuổi chừng ba mươi, còn một che mạng nên không thấy rõ mặt.

Hoàng đi ra ngoài mép thuyền nhìn xuống, chiếc thuyền nhỏ ban nãy lúc này đang ở ngay bên cạnh tàu.

Hắn dường như đã hình dung được chuyện gì đang xảy ra. Hoàng quay sang hỏi một đàn em của Chúc Tôn Địch.

Quả nhiên, là một vụ cướp trên biển.

Giết người, cướp của.

Nhìn đám người của Chúc Tôn Địch rất thành thạo kiểm kê chiến lợi phẩm thu được, Hoàng nhíu mày quay sang hỏi Chúc Tam Mê:

- Chuyện này vẫn thường xảy ra à?

Con bé quay sang nhìn hắn, cứ như đang nhìn quái vật mới từ trên trời rơi xuống, cũng không thèm trả lời, thay vào đó là háo hức kiểm tra đống chiến lợi phẩm. Thế nhưng khi Ninh sạn yêu Nhiên đến gần hỏi gì đó, con bé lập tức bỏ lại công việc tươi cười trả lời ngay.

Hoàng thấy vậy thì chưng hửng, con bé này đối với Ninh Sạn Yêu Nhiên và Lập thì vô cùng nhiệt tình, còn với hắn thì ngược lại.

Hắn có điểm nào không bằng hai người kia sao? Hay là vì... Hoàng đưa tay sờ sờ lên mặt. Có cần phân biệt đối xử rõ như vậy không?

Chỉ trong chốc lát, đống đồ đã được chuyển đi đâu hết. Trong số ba người nam kia, có một tỏ ra rất căm phẫn, lợi dụng lúc không để ý lén quay ra phản kháng, song vừa hành động thì đã bị người nhà họ Chúc một đao chém chết. Máu tươi nhuộm đỏ cả một mảng sàn rộng lớn.

Sự việc xảy ra quá bất ngờ, Hoàng thậm chí chỉ nghe thấy một tiếng thét lớn, khi quay lại thì đầu người kia đã lìa khỏi cổ mất rồi.

Bốn người còn lại, nhất là hai cô gái, chứng kiến màn đẫm máu ấy thì không giấu được vẻ sợ hãi.

- Hừ!

Chúc Tôn Địch trợn mắt lại gần, mắt nhìn chòng chọc hai nam hai nữ bị trói nghiến trên mặt đất.

- Đã tha cho một con đường sống, vậy mà còn không biết điều?

Gã gầm gừ, đoạn tiến sát vào hai nữ. Hai người kia lập tức sợ hãi mặt cắt không còn hột máu, không ngừng nép ra sau. Thế nhưng phía sau cũng là người cầm đao đứng lăm lăm, nhất thời không còn chỗ nào trốn, chỉ đành như cá nằm trên thớt.

Đám đàn em của Chúc Tôn Địch thấy bộ dáng chật vật lăn lộn của hai người kia trên mặt đất thì cười ngặt nghẽo.

Chúc Tôn Địch nhìn thiếu nữ mặt che mạng, dường như nảy sinh hiếu kỳ bước đến.

- Dám đụng đến ta, ngươi sẽ phải hối hận.

Cô gái che mạng cất giọng uy hiếp. Giọng nói vô cùng trong trẻo, là người Châu Á. Trong tình cảnh này mà vẫn còn dám nói cứng, thật sự cũng ít người làm được.

- Hối hận? giờ không chơi được cưng, đúng là anh sẽ phải hối hận đấy.

Chúc Tôn Địch cười lớn, Chúc Tam mê và đám đàn em xung quanh cũng cười. Gã vẫn không dừng bước, thậm chí còn có phần hứng thú hơn.

Cô gái mặt che mạng thấy vậy thì mặt tái mét thấy rõ, ánh mắt tuyệt vọng đảo quanh mong tìm sự giúp đỡ. Người phụ nữ kia thấy vậy thì nhào ra chắn giữa, luôn miệng cầu xin. Song nhìn thái độ của Chúc Tôn Địch thì thấy rõ, sẽ không có chỗ cho sự nhân nhượng.

- Ha ha, để anh xem mặt mũi cưng thế nào nhé. Chúng ta cùng chơi trò cởi dần dần nào...

Lại thêm một tràng cười nữa. Chúc Tôn Địch đặt tay lên mặt cô gái, song đúng khi đó, một bàn tay nhẵn nhụi từ phía sau đặt lên vai gã. Chúc Tôn Địch quay đầu lại, là Ninh sạn yêu Nhiên.

Chúc Tôn Địch mặt mày tức thì đanh lại, song khi nhìn ra Hoàng đang đứng sau lưng Yêu Nhiên không xa, lạnh lùng nhìn mình thì hơi nhíu mày.

- Cái gì cần lấy cũng đã lấy, đuổi cùng giết tận mà làm gì.

- Cậu...

Chúc Tôn Địch nhìn Hoàng, rồi lại nhìn thiếu nữ che mặt kia, có vẻ hậm hực, song cuối cùng cũng thu tay rời đi. Cuối cùng, hai nam hai nữ kia sau đó được ném xuống chiếc thuyền vốn của bọn họ.

Chuyện tiếp theo thế nào, họ có tồn tại được giữa biển xanh diệu vợi chỉ với hai bàn tay trắng không thì chắc có trời biết.

Mấy cái xác nhanh chóng được ném xuống biển. Nhìn đống máu tanh vương vãi trên sàn, nhìn đám người sau khi xong chuyện lại tản ra ai về việc nấy như chưa có gì xảy ra, Hoàng thở hắt ra một hơi, lầm lũi bước lên boong trên.

Cái thế giới này, hắn vẫn còn chưa thấu rõ được tới một phần mười....

-----------




Trong khi đó.....

- Hu hu, tạ ơn trời đất, vậy mà cứ ngỡ, chúng ta, chúng ta đã...

Thiếu phụ ôm chầm lấy cô gái, sụt sùi khóc.

- Đã làm thiếu chủ nhân phải kinh sợ.

Hai gã đàn ông đầu cúi gằm khó khăn nói. Khách quan mà nói, với sức của bọn họ, vừa rồi đừng nói phản kháng, giữ mạng được đã là một điều thần kỳ rồi. Hãy cứ nhìn tấm gương trước đó là biết.

- Tất cả bọn chúng, rồi sẽ phải đền mạng.

Dáng người mảnh dẻ, giọng nói trong trẻo nhưng đầy vẻ thù hằn...đó là khi chiếc mạng che được kéo xuống!

Có những người dù nằm mơ cũng chẳng tài nào nghĩ tới, đây lại là khởi điểm cho muôn ngàn rắc rối về sau....

- Tất cả, không chừa một ai!

Biển động!