Địa Ngục Thời Gian

Quyển 3 - Chương 86: Đại hội kết thúc




- Đừng chen lấn, chia ra làm ba đội! Đội một và đội hai theo lệnh, đội chặn hậu lo bọc lót cho các đồng chí khác rút lui trước, có nghe không...hả?

Tướng Jup gầm lên, nhưng quân lệnh của ông nhanh chóng lọt thỏm trong dòng người náo loạn.

Thực sự thì điều này cũng không nằm ngoài dự đoán của vị tướng già. Tuy cùng là thiên sứ trắng, nhưng chỉ có đội tiền cảnh là có kinh nghiệm chiến đấu do thường xuyên phải đối diện với hiểm nguy khi làm nhiệm vụ, còn chi trên và chi dưới chỉ toàn những con người quen với việc ngồi bàn giấy, cùng lắm là chuyên gia trên mặt lý thuyết. Trông chờ vào sự kỷ luật của những người này, vốn dĩ đã là chuyện không tưởng!

Còn những chiến binh của đội tiền cảnh? Tất cả bọn họ đã làm mồi cho con quái vật kia mất rồi!

Quay lại nhìn, viên tướng năm mươi hai tuổi lập tức trán mướt mồ hôi. Con "quái vật" kia đã chỉ còn cách chừng hai chục mét!

Quá nhanh!

- Đưa đây!

Tướng Jup giật lấy chiếc máy đo của một gã thiên sứ đứng cạnh. Hướng ống kính về phía trước, tức thì ông gần như ngừng thở.

- Hai...hai mươi lăm tỉ?

- Tướng quân, bây giờ.. phải làm sao?

Một viên thiên sứ sợ hãi hỏi.

Cặp mắt xếch ngược, lúc này trong đầu Jup Henkyes chỉ có duy nhất một ý nghĩ.

Mạnh ai nấy rút!


--------------




Nỗi xui xẻo của người này nhiều khi lại là may mắn của người khác.

Trong khi "Lê Minh Hoàng" ở hiện tại đang thả sức tàn sát, thì cách đó hơn nửa cây số, có một "Lê Minh Hoàng" khác lúc này đang ở trong một căn gác xép tăm tối, giơ ngón tay lên cũng chẳng thấy gì. Bên cạnh hắn là viên tướng già đã bị trói chặt, con tin số một, tất nhiên rồi. Hắn vừa mới đặt chân đến đây được năm phút.

Hoàng hai mắt nhắm tịt, thở và hít sâu từng hơi theo kiểu yoga. Hắn đang cố gắng khôi phục lại chút sức lực, không cần nhiều, chỉ cần đủ để khởi động lỗ hổng thời gian quay trở về là được rồi. Chỉ là, công việc này tốn nhiều thời gian hơn hắn tưởng. Có lẽ tại vừa rồi hắn đã mất sức hơi nhiều. Ừm, không phải, là quá nhiều thì đúng hơn.

- Nhất định là ở quanh đây, không thể sai được.

"Đến rồi"

Hai tai dỏng lên, một giọt mồ hôi khẽ chảy xuống gò má. Dựa theo cảm âm, hắn có thể đoán mấy kẻ mới đến này chỉ cách hắn chừng hơn chục mét. Đúng là âm hồn bất tán! Tao không có tiền, cũng chẳng đẹp trai, mấy tên gay chúng mày làm gì mà bám mãi không buông thế chứ?

Mà bọn này mũi thính vãi luyện, sắp ngang con milu nhà hắn rồi. Sao chúng nó biết mình trốn đây nhỉ?

- Hắn ta nhất định chỉ ở quanh đây thôi. Tín hiệu của tướng Rark có phản ứng rất rõ. Xem nào..trong bán kính một trăm mét bắt đầu từ đây.

Mẹ kiếp.

Hoàng trừng mắt nhìn viên tướng có thân hình béo ị đang bị trói cứng bên cạnh. - thủ phạm giấu mặt. Chỉ thấy ông ta liên tục lắc đầu với vẻ mặt hồn nhiên vô tội.

- Giờ làm sao đây ?

- Chia ra mỗi người một hướng. Chỗ này là khu dân cư, biết đâu sẽ có người thấy được hành tung của nó. Tôi đã gọi tiếp viện rồi, nếu ai phát hiện ra điều gì thì lập tức thông báo cho những người khác, được chứ?

Hoàng cười khỉnh. Bọn ngốc, cứ tìm đi, chục phút nữa là tao thăng khỏi đây rồi. Lúc ấy thì có tìm vào mắt...

- Không được.

Hoàng giật mình. Là giọng nữ!

Đứa nào phá đám thế?

- ..Các anh có biết vì sao đối tượng lại chọn nơi này làm chỗ ẩn nấp không?

Mấy gã kia nhất thời im bặt.

-... Đó là vì đây là khu vực gần nhất nằm ngoài hiệu lực đông cứng thời gian mà chúng ta thiết lập ra. Ở nơi này, hắn có thể chờ đợi đồng bọn đến tiếp ứng hoặc sử dụng đạo cụ bug lỗ hổng thời gian để trốn trở về tương lai/quá khứ. Việc này không mất bao nhiêu thời gian đâu, đợi đến lúc các anh lục soát hết chỗ này thì đối phương đã ngồi ở không gian khác cười vào sự vô năng của thiên đàng chúng ta rồi!

- Vậy thì..phải làm sao?

- Làm sao à....

Giọng nữ hơi ngừng lại ra chiều suy nghĩ.

- "Tứ Thần", bốn người các anh lập tức sử dụng phép Duroroa lên toàn bộ khu vực này.

Phép Duroroa?

Hoàng toát mồ hôi. Phép này thì hắn đã nghe Alice nói qua. Đó là một trong hai mươi pháp thuật cấm của thiên đàng, hiệu năng là rút toàn bộ khí nitơ trong một khu vực nhất định.

Tại sao lại là ni-tơ à? Nhắc lại một kiến thức cũ, quỷ sai vốn không giống như người trần phải hít thở bằng oxy, đối với họ, ni-tơ mới là nguồn duy trì sự sống. Thật ra quỷ sai vốn không cần hít thở cũng sống được, nhưng ni-tơ lại có một tác dụng vô cùng quan trọng đối với sự tuần hoàn trong cơ thể, nếu thiếu nó liên tục chừng ba phút sẽ dẫn đến tử vong.

Mẹ nó, đúng là độc!

- Phép Duroroa?

Không khí có vẻ căng thẳng.

- Đúng rồi. Các anh làm được mà ? Không có không khí, con mồi bắt buộc sẽ phải xuất hiện thôi.

- Thế nhưng xung quanh đây sơ sơ cũng có hơn trăm hộ dân, chúng ta làm như vậy...được sao?

- Mấy anh nói gì lạ vậy ? Thế nhiệm vụ quan trọng hơn, hay là mạng của mấy trăm quỷ sai ở đây quan trọng hơn?

Khốn nạn, nhìn mặt mũi cũng đâu đến nỗi nào, thế mà lòng dạ thì không sao ngửi nổi!

Hoàng nhíu mày. Vốn trước đó hắn cũng có tí hảo cảm vì tinh thần trách nhiệm và sự can đảm của nữ thiên sứ da vàng này, song giờ thì tất cả đã bay biến hết rồi.

-Vậy..còn tướng Rark thì sao?

Một người cất tiếng nói.

---------------



Đúng rồi, còn lão già này cơ mà, thế mà mình không nghĩ ra!

Hoàng quay sang nhìn viên tướng đang bị trói cứng, miệng nhét giẻ bên cạnh mình, lòng lập tức dấy lên hy vọng.

Đúng rồi, chắc chắn bọn chúng sẽ không sử dụng cách đó đâu. Không phải chính cô ả kia vừa mới đây thôi còn ra mặt đòi lấy chính bản thân đổi con tin hay sao?

Lúc đó cô ta nói năng hoành tráng, hào hùng lắm cơ mà, một điều tướng Rark, hai điều tướng Rark, chắc chắn sẽ không thể thay đổi nhanh thế chứ?

Lúc này trông tướng Rark mặt cũng đã tái mét cả ra rồi.

- ...Cứ làm như vậy đi.

CLGT?

Hoàng toát mồ hôi lần hai. Hắn thậm chí hoài nghi mình đã nghe lầm.

- Nhưng mà...

Có giọng đàn ông ra chiều lưỡng lự.

- Các người có thể lựa chọn không làm. Kết quả của lựa chọn này sẽ là sự hài lòng và biết ơn của tướng Rark, nhưng đổi lại sau đó là sự trừng phạt của Đại Thủ Tế Soara - Truyền nhân của Lôi Thần, thầy của tôi. Tùy các người thôi.

Định mệnh, lật mặt còn nhanh hơn giở sách.

Hoàng trừng mắt nhìn viên tướng có thân hình béo ị đang bị trói cứng bên cạnh lần thứ hai. Chỉ thấy ông ta liên tục lắc đầu với vẻ mặt hồn nhiên vô tội. Thế rồi hắn lại tiếp tục dỏng tai ngóng. Hắn muốn nghe một lời phản đối, thế nhưng chờ mãi mà chẳng có bất cứ âm thanh nào vang lên cả.

Một chút cũng không!

Câu trả lời của "Tứ Thần" đã quá rõ ràng!

Hoàng sầm mặt nhìn viên tướng già ngồi cạnh, sắc mặt không ngừng biến hóa. Hắn biết mình đã quá ngây thơ.

Truyền nhân của Lôi Thần Soara là ai chứ? 3/4 thượng viện hiện giờ có tay trong của cô ta. Nếu nói có cơ quan nào của thiên đàng còn chưa bị móng vuốt của nữ Đại Thủ Tế này mò đến, vậy thì chỉ có thể là đội tiền cảnh của quân đoàn thiên sứ trắng!

Bây giờ thì hắn thậm chí còn lờ mờ hiểu ra, tại sao Soara lại đồng ý cho truyền nhân tương lai của mình tham gia đội tiền cảnh, và còn giữ bí mật về chuyện của hai người. Hành động đó không phải là tạo sẵn một quân cờ trong tương lai đó sao?

Nghĩ đến đây thì hắn thấy hành động can đảm ban nãy của cô gái trẻ này cũng không hẳn là không có toan tính gì. Muốn tạo hình ảnh thì phải sớm gây dựng uy tín, đó không phải cơ hội nâng cao uy tín rõ rệt nhất trước mặt ba quân tướng sĩ đó ư?

Mặc dù trong trò chơi chính trị Hoàng chỉ là một con gà không hơn không kém, song tí logic đó thì vẫn có thể hiểu.

- Thế này nhé. Một giọng nam cất lên: - Đông, Tây, Nam, trước hết bốn chúng ta cứ tỏa ra quanh khu vực này, tập trung dân cư lại, hỏi qua một lượt. Lỡ đâu có người trông thấy hành tung của đối tượng thì sao? Như vậy có thể rút gọn phạm vi thi triển Duroroa. Như thế cũng tiện cho việc di tản họ đi. Thế nào hả?

- Không được.

Giọng nữ lại vang lên phản đối.

- Như vậy quá mất thời gian, còn có thể gây bứt dây động rừng nữa. Tới khi đó đối tượng có thể đã trốn rồi cũng nên. Cứ làm theo lời tôi, lập tức sử dụng Du..

"Không cần phức tạp thế đâu."

"RẦM"

Lan Anh đang nói dở chừng thì lập tức quay ngoắt lại.Thế nhưng điều đó cũng không thể ngăn cản một đá của Hoàng vào giữa mặt.

---------------------------------





Hoàng trừng mắt nhìn kẻ vừa hứng nguyên một đá của hắn vào mặt, đang như sao rơi lao thẳng xuống căn nhà lợp mái tôn phía dưới, mất hút.

Thật là đáng lắm.

Song hắn không có thời gian để hả hê, bởi vì có mặt ở đây không chỉ có mỗi mình gã.

Sự xuất hiện đột ngột như từ dưới đất chui lên của Hoàng chỉ khiến "Tứ Thần" thoáng bất ngờ. Bọn họ rất nhanh đã động thủ!

Một đấu bốn.

Trận chiến này là không thể tránh khỏi! Thế nhưng chỉ chưa đầy chục giây, Hoàng đã rơi vào thế không thể phản kháng.

Điều này chính Hoàng cũng đã xác định từ trước. Nếu là bình thường, khi hắn sung sức thì còn cầm cự được bốn người mệnh danh "Tứ Thần" trong đội tiền cảnh này được chục phút, mặc dù cuối cùng vẫn chỉ có thể tìm đường bỏ chạy. Song bây giờ, với thân thể tàn tạ này, ngay cả bỏ trốn với hắn cũng là một khái niệm xa xỉ.

Chính hắn cũng biết, một khi đã ra mặt, vậy thì cũng đồng nghĩa với việc tự mình đóng sập cánh cửa trở về tương lai. Chỉ là, cuối cùng hắn vẫn lựa chọn xuất hiện.

- Rầm, rầm, rầm....

Lan Anh đập mạnh đôi cánh, từ từ trồi lên dưới mái ngói xập xệ.

Cô ta từ từ bay tới trước mặt kẻ vừa mới ra tay đánh lén mình, tay sờ sờ bên má trái vẫn còn đang bỏng rát, gương mặt không giấu được cơn tức giận. Còn "Hoàng", lúc này hai tay hai chân hắn đều đã bị Đông, tây trong "Tứ Thần" khống chế, bị ép quì gối dưới mặt đất.

Hoàng ngước lên, đập thẳng vào mắt là một bóng dáng cao gầy, đang nhìn hắn chằm chằm không chớp.

"Truyền nhân của Lôi Thần".

- Can đảm lắm, biết điều nộp mạng như thế là khôn đấy.

Hoàng cười gằn.

- Giải hắn đi.

- Rõ!

----------------




Trong khi đó, tại vũ đài Thần Điểu - Trung tâm của sự hỗn độn và đổ nát.

Người ta không còn thấy bóng dáng của con dị thú khổng lồ, thủ phạm gây ra tất cả những chuyện này đâu nữa.

Lần gần nhất thấy nó, trong lời kể lại của những người ở lại và may mắn sống sót tại hiện trường, đó là hơn nửa tiếng trước. Khi mà con quái vật tự dưng quay đầu bỏ chạy một mạch về phía sau núi, để lại sau lưng một đống hoang tàn.

Có lẽ do quá nhiều việc xảy ra nên người ta đã quên mất một điều, một điều vô cùng quan trọng. Rằng Đại hội Danh Ác vẫn còn chưa kết thúc, và vẫn còn một thứ đáng để mong chờ.

Đó là chân dung người lên ngôi vô địch.