Địa Ngục Thời Gian

Quyển 3 - Chương 8: Lời Nói Ngông Cuồng




Đó là một người thanh niên trẻ, tuổi tầm đôi mươi, gương mặt trái xoan, má lúm đồng tiền, cặp mắt sáng rất có sức sống. Cậu ta mặc một cái áo rộng thùng thình, đầu chít khăn phạ - phe, đuôi áo thêu nhiều hoa văn sặc sỡ, hai hàng khuy trước ngực buộc bằng một giải vải màu xanh, trên đính xâu tiền bạc, khi di chuyển kêu lách cách rất vui tai, tay phải cầm một chiếc quạt giấy, mu bàn tay xăm hình rau bợ.

- Mày là kẻ cầm đầu? Kỵ An hồ nghi hỏi, rõ ràng trong sáu đứa thì tên này là người ít tuổi nhất. Hắn vốn đã định bước lên toan động thủ, song bị gã đàn em Martin kéo lại. 

- Anh An, bình tĩnh, cứ hỏi rõ nó là ai, thuộc băng nhóm nào trước đã. Em nghi là....*thì thầm*

Kỵ An nhíu mày, sắc mặt càng lúc càng thâm trầm hơn. Hắn tuy không coi gã thư sinh này là đối thủ của mình, song thấy y dung mạo cùng phục sức như thế, lại nghe Martin góp ý, mặc dù chưa hẳn đã là...song đề phòng vạn nhất, tốt nhất cứ nên tìm hiểu trước rồi hẵng tính. 

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

- Nếu không ai có ý kiến gì thì xin tạm biệt.

Kỵ An giật mình. Trong lúc hắn còn đang lưỡng lự, gã thanh niên cầm quạt kia đã trả tiền, sau đó mang theo đồng bọn bị thương đứng lên toan đi, song bị đàn em của Kỵ An ngăn lại. 

- Chạy đi đâu?

Kỵ An gằn một tiếng, thân hình chớp lên đã chụp được cổ tay phải của gã thanh niên kia. Hắn chỉ cảm thấy mình nắm phải một cổ tay thon nhỏ, trơn mềm vô cùng. 

Gã thanh niên cầm quạt thình lình bị nắm tay thì tức giận, tay trái nhấc mau lên, hai ngón chọc thẳng vào mắt Kỵ An. Song "Mê Huyễn Long" tay phải vươn ra, lại bắt luôn tay trái của gã. Hắn ta giằng một cái không giãy ra được, kêu lên:

- Đàn ông đàn ang đi bắt nạt con...à nhầm, đồ không biết xấu hổ !

Kỵ An ngạc nhiên hỏi lại, tay dùng lực ném gã ra xa. 

- Không biết xấu hổ cái gì?

- Già đầu rồi còn bắt nạt trẻ con, chẳng không biết xấu hổ thì là gì !

Hoàng nói xen vào, đồng thời nhanh chân bước ra đỡ gã thanh niên cầm quạt. Đã là khách đến quán bar, gặp chuyện thì tất nhiên phận chủ nhà như hắn phải đứng ra rồi. 

Cảm giác mông mình bị một bàn tay gân guốc đỡ lấy, gã thanh niên cầm quạt giật nảy người như chạm điện, tức tốc tránh ra. Nhìn lại, khi thấy kẻ vừa động vào mình là một gã lưu manh mặt mũi bặm trợn, thần sắc của gã lại càng khó coi, lúc đỏ lúc trắng, thay đổi nhanh như tắc kè vậy.

Hoàng nhất thời không hiểu tại sao, mình đã có lòng tốt mà lại bị báo đáp bằng ánh mắt giết người như thế. 

Kỵ An không thèm đếm xỉa gì tới Hoàng. Còn đối với tên kia, sau khi đắc thủ thì hắn biết trình độ của tay này cũng chỉ thuộc hạng xoàng, lòng vững tin hẳn.

- Mấy người muốn đánh lộn thật à?

Gã thanh niên cầm quạt nhíu mắt lại. Nàng thấy gã đầu sỏ tên Kỵ An này võ thuật không những cao mà tốc độ cũng rất nhanh, đàn em đông, chưa kể còn một gã mặt mũi hung ác vừa mới nhân cơ hội sàm sỡ mình nữa, nhìn qua cũng biết là hạng chẳng tốt lành gì. Thế nhưng đằng sau tên này cũng có tận hơn chục người, trong đó lại có cả thiên sứ nữa. Đối phương vượt trội hẳn về số lượng, nếu xô xát, bên mình tất nhiên thua không cần bàn. Lần này đúng là quá chủ quan khinh địch rồi, cái thị trấn Một Sừng bé tí ở nơi rừng rú thế này....có đem thân phận ra nói cũng chưa chắc đã nên chuyện, có khi còn hỏng việc thêm. 

- Để Eouy(*) phải sợ hãi, tội tôi đáng chết lắm. Xin Eouy cứ để chúng cho tôi.

Một gã đầu trọc, cao lớn nhất trong số năm người còn lại vội vã tới gần, cúi đầu nói. Lúc nãy chạy tới đỡ ngoài Hoàng ra còn có gã ta nữa, song gã chậm chân hơn. Song người thanh niên kia chỉ khẽ đưa quạt ra làm dấu lui về. Hắn ta hít một hơi dài, đập đập quạt mấy cái rồi bước ra nói:

- Ài, đáng lẽ ra hôm nay do cả hai bên đều có người bị thương nên tôi định lấy đó làm hòa. Song hình như không xong. Trông thái độ các vị thì là muốn gây sự đúng không ?

Hắn ta nói tới đây thì dừng, sau đó nhìn quanh quán bar một lượt.

- Được, chơi thì chơi! Chỉ là có một điều phải thú thật, tôi cũng muốn đánh một trận lắm, song chỉ sợ tất cả những kẻ có mặt ở đây hơp lại cũng chẳng phải là đối thủ, chỗ này lại diễn ra một trận đồ sát, đầu rơi máu chảy thì phiền cho chủ quán lắm. 

- Cái gì?

Không chỉ lũ Nanh Sói đàn em của Kỵ an, ngay tới Sơn "khùng", Hoàng, Tiêu Lệ và Minnie cũng cảm thấy chàng thanh niên này quá ngông cuồng, đơn giản là coi trời bằng vung! Tại địa bàn của Nanh Sói, giữa biển người như thế này, dám trắng trợn thốt ra những lời như thế, suốt chiều dài lịch sử của thị trấn Một Sừng e rằng chỉ có một mình hắn!

- Thật sự là thế. Gã thanh niên cầm quạt gật gù, tiếp tục nói với giọng lanh lảnh: - Tôi cùng mấy người chả thù oán gì, nếu hôm nay chỉ vì chút hiểu lầm mà lỡ tay cho các vị vào nhà thương cả thì thật là có lỗi với dân chúng vùng này quá, không khéo ngày mai thị trấn Một Sừng lại lên trang đầu báo dianguc.kenh14 mất. 

- Nói hay thật. 

Minnie nhìn nam thanh niên, khóe miệng khẽ nhếch. Đối với giới cao thủ xếp hạng từ Danh ác bậc ba trở lên ở địa ngục tầng mười chín, mười phần thì Minnie biết mặt tới tám, chín. Gã thanh niên này ư? Đừng nói là chưa từng thấy mặt, ngay cả biểu hiện vừa rồi khi bị chế phục cũng đủ thấy là trình độ cận chiến chỉ ở mức xoàng, Minnie dám khẳng định, nếu là mình thì chỉ cần không quá ba giây là cho hắn ta đo ván ngay lập tức. Vậy mà dám mạnh miệng nói dẫu tất cả những người ở đây hợp sức lạicũng không xứng là đối thủ của hắn ta? Đúng là có mắt mà không thấy núi thái sơn. Nên biết, cả "sư phụ" cũng có mặt ở đây đấy nhé. 

Thật ra công bằng mà nói thì Minnie đánh giá gã trọc đứng cạnh tên cầm quạt kia cao hơn nhiều. Nhìn cái cách đi đứng cùng nhịp thở ấy thì chắc chắn hắn ta cũng là người tập võ, thậm chí trình độ không thấp. Đừng thấy hắn nãy giờ chỉ đứng lim dim mắt mà lầm, tư thế ấy chính là tư thế phòng thủ tốt nhất, có thể sẵn sàng đối phó với bất cứ đòn tấn công bất ngờ nào.

Kỵ An thì chỉ cười lạnh. Trình độ của tên này tới bực nào, hắn là người hiểu rõ nhất. Hắn cũng chẳng thèm đếm xỉa đến lời nói ngông cuồng của đối phương, tay phải phất lên. Lập tức lối ra vào liền nhanh chóng bị phong tỏa, vây đám người kia vào giữa. Rõ ràng là đã có ý "đóng cửa, thả chó."

Không khí đã vô cùng căng thẳng. 

- Vẫn định giải quyết bằng bạo lực à? Vậy thì đừng trách tôi không nói trước, có bị làm sao thì cũng đừng hối hận nhé. 

- Hối hận? bằng vào cái hạng như mày à ? Kỵ An bẻ tay rôm rốp, hừm một tiếng: - Yên tâm đi, nếu hôm nay thua, tao hứa cả sáu đứa chúng mày sẽ được yên ổn rời khỏi đây mà không mất một sợi tóc. Còn nếu chúng mày thua, vẫn sẽ được ra khỏi đây, nhưng mà...

"... phải chui qua háng bọn tao...."

Kỵ An nói tới đây thì cười gằn, đám đàn em của gã cũng cười theo. 

- Được! Gã thanh niên gật đầu, cũng học cách Kỵ An bẻ ngón tay, song nửa chừng thì đưa lên trán gõ gõ ra vẻ nghĩ ngợi: - Nhưng mà không được, nếu trong lúc đánh nhau tôi lỡ tay không khống chết được mình thì e rằng anh không ổn đâu. Hay là thế này đi, chúng ta vẫn sẽ đấu, nhưng là đấu theo phương thức khác văn minh hơn, có được không? 

- Mày còn muốn bày trò gì nữa? 

- Thế này nhé. Gã thanh niên cầm quạt ho khan mấy cái, thì thầm gì đó với hai người đứng sau , hai tên này gật đầu rồi đi ra ngoài cửa, đám đàn em định cản lại song bị Kỵ An quát nên thôi. Thấy hai người kia ra ngoài một lúc chưa về, Kỵ An tức giận hỏi:

- Mày định câu giờ đấy à?

- Chúng ta ra ngoài kia cho rộng. Gã thanh niên cầm quạt hất hàm, Kỵ An cũng đồng ý, hắn không tin hôm nay không đập chết được thằng lỏi này. Đám đông chuyển vị trí ra bên ngoài quán Bar O'neil để chờ xem trò vui.

- Cậu ta rốt cuộc muốn giờ trò gì nhỉ? Tiêu Lệ hiếu kỳ ghé vào tai Hoàng hỏi nhỏ.

- Tôi biết thế nào được. Hoàng lắc đầu: - Biết đâu đấy, có khi lại là cao thủ. 

- Cao hay không thì chưa biết, cơ mà đẹp trai quá đi. Tiêu Lệ hai tay đan vào nhau, hai mắt lấp lánh nhìn gã thanh niên kia với vẻ ngưỡng mộ.

" *******, bây giờ mới biết, không chỉ gái xinh, cả gái xấu cũng mê trai đẹp." Hoàng đứng cạnh Tiêu Lệ lắc đầu nghĩ thầm trong bụng, tự xót xa cảm thán cho nhan sắc cho bản thân.

Chờ một lúc, từ bên trong chiếc xe chở hàng lớn đỗ ngoài cửa, hai gã đàn ông khệ nệ bê ra một thanh kim loại dài chừng ba mét rưỡi. Khi đến gần, cả hai thả tay xuống, thanh sắt nặng nề va chạm với mặt đất phát ra tiếng keng nghe rất kêu. 

Người thanh niên trẻ xếp quạt vào trong túi, xoa tay, chỉ vào thanh sắt dưới đất nói:

- Chúng ta sẽ lấy thứ này để thi đấu. 

Đám đông nhất thời đều chưa hiểu ý của hắn ta. Cái thanh sắt đặc đường kính bằng cổ tay em bé, hai đầu vót nhọn này rốt cuộc làm được gì? Chẳng lẽ bảo cầm cái này làm vũ khí chọc nhau à?

- Thi cái gì? Kỵ An như người bị lạc vào màn sương mù, ngây ngốc hỏi.

- Thi dũng cảm. Gã thanh niên trẻ nắm một đầu sắt vót nhọn, hếch cằm nói: - Luật chơi rất dễ, chúng ta mỗi người giữ một đầu thanh sắt, đứng đối diện nhau. Một người đứng bên ngoài làm trọng tài, khi tiếng "bắt đầu" vang lên, cả hai cùng lao thẳng về phía trước. Ai lao lên trước người kia thì thắng. 

"Ồ"

Tiếng bàn tán nhất thời xôn xao! Cuộc thi kỳ lạ như thế này là lần đầu họ mới nghe thấy. 

- Chỉ đơn giản thế thôi sao? Cầm cái này..tiến lên? Kỵ An nhíu mày, tay cầm một đầu thanh sắt. Nằng nặng.

- Đơn giản thế thôi. Mà..khoan đã. 

- Cái gì? 

- Thứ đó không phải để cầm tay...Gã thanh niên trẻ lắc đầu nhìn Kỵ An cười bí hiểm, cầm một đầu thanh sắt vót nhọn, kê vào cổ họng mình, cười nói: - Mà là đặt ở đây.............