- A...tránh đường, tránh đường.
Chen chúc trong đám đông, Denchiuka khó khăn lắm mới tìm được một chỗ gần khán đài vẫn còn trống. Cô ta tay dắt theo một đứa bé trai, chính là Denkun, đứa trẻ người Khentoit mà Hoàng mua ở chợ nô lê mấy tuần trước.
- Chị Denchiuko đâu ? Em vừa nói thấy chị ấy ở đây cơ mà, Denkun?
Denchiuka quay ngang quay ngửa, vừa nhìn vừa nói.
- Ở bên kia kìa!
Denkun chỉ tay về một góc tương đối vắng người ở hàng ghế trên cách đây hơn chục mét. Đúng là Denchiuko đang khoanh tay đứng tại đó. Nhưng lạ một nỗi là mặc dù xung quanh là cảnh "đất chật người đông", song bán kính một mét nơi Denchiuko đứng thì dường như là ngoại lệ, chỉ có mỗi mình cô nàng này trơ trọi.
Mang theo nỗi nghi hoặc, Denchiuka dắt Denkun tới gần. Song khi thấy bóng mấy người nằm la liệt chềnh ềnh ở dưới mặt đất, nơi chị gái mình đứng thì cô lập tức hiểu ngay ra vấn đề.
- Chị Denchiuko! Vậy mà em cứ tưởng chị rời nhà từ sớm đi đưa hàng cơ, chị tới đây lâu chưa?
- Hừm..Denchiuko quay đầu lại, làm mặt lạnh: - Vừa ra. Chị chỉ muốn tận mắt xem tên kia chết như thế nào thôi..hy vọng hắn cầm cự được lâu một chút.
- Ra thế...Denchiuka à một tiếng, có vẻ đã hiểu. Sau đó cô nhìn một vòng quanh người chị gái, ánh mắt nhất thời sáng lên: - Oa, chị Denchiuko! Chị lén đi mua quần áo đó à! chất vải này rất đắt đó, chị ăn mảnh quá nha, sao không dẫn em đi cùng chứ! Có mua cho em không vậy?
Denchiuko không biết giải thích thế nào, chỉ đành hừm một tiếng...làm như không nghe thấy, giả bộ nhìn xuống sàn đấu.
Trong khi đó, ở một nơi khác trên khán đài....
- Có chắc chắn không?
Một người đàn ông để râu quai nón, đeo kiếng, mặc cái áo măng tô dày cộp, miệng phì phèo điếu xì gà nhìn xuống khán đài. Đứng bên cạnh gã ta là ba người, hai nam một nữ, trong đó có hai kẻ Hoàng biết mặt, đó là người đàn bà đi xe lăn và gã da trắng to cao từng đi theo "Bá Tước" trong chiến dịch "Cuộn Băng Bị Ma Ám".
- Ngài nghĩ chúng em có thể vì một luồng tin mơ hồ mà điều động lực lượng rầm rộ đến thế? Xin đừng hù dọa em thế chứ, tội này Vivian không gánh nổi đâu.
Người phụ nữ đi xe lăn đáp bằng giọng nheo nhéo.
- Coi như tôi tin cô. Gã râu quai nón cất giọng khàn khàn: - ...Lọt được đến tận chung kết, đúng là người từng một đòn đập chết Hanks Richard có khác. Đã vậy còn không buồn lẩn trốn mà còn cố tình chường mặt lên trước truyền thông nữa. Ha ha, to gan lắm! Thiên Ma Cung chính cần những người như thế!
-Thế nhưng ngài Hanks đã bị hắn…
-Mathieu, yên lặng.
Gã da trắng to cao đứng sau nghe thế thì phản ứng, song bị người phụ nữ gầy xơ xác ngồi xe lăn ra hiệu ngừng lại. Thế là gã chỉ đành hậm hực im miệng, song ánh mắt vẫn nhìn về phía Hoàng đang đứng dưới sân đấu với vẻ dữ tợn.
-Ta hiểu các cậu muốn nói gì. Gã hút xì gà trầm ngâm: -… Yên tâm đi, ta tự biết chừng mực.
Trong khi đó, bên dưới võ đài Hỏa Long, vũ đài Thần Điểu, trận chung kết đã bắt đầu được hơn một phút rồi. Thế nhưng trái với những gì mà khán giả mong đợi, cho đến lúc này hai nhân vật chính vẫn chỉ đứng im như tượng.
Cắm tại bốn góc lôi đài Hỏa Long hôm nay, số lượng đuốc - linh vật của đại hội có phần tăng đột biến. Những ngọn lửa hừng hực cháy, không ngừng dương cao, giống như đang biểu thị cho chiến ý của cặp đối thủ tranh tài ngày hôm nay vậy.
Hoàng đưa tay ra làm bộ thủ thế. Thế nhưng Park Jong Seok đứng đối diện không hiểu sao lại khẽ cười cười. Hoàng thấy vậy thì mặt hơi đỏ vì ngượng. Rõ ràng hắn làm bộ rất giống mấy người đồng đội chuyên thi đấu đối kháng trên tuyển quốc gia, thời còn ăn tập chung mà! Chắc là không sai chứ nhỉ?
- Cười gì?
- À...không có gì, chỉ là hơi buồn cười tí thôi.
- Hừ...
Hoàng thấy Park Jong Seok vẫn cười mím chi vẻ chế nhạo thì quyết định không làm bộ nữa, trở về tư thế thoải mái nhất. Park Jong Seok cũng ngừng cười, ho khù khụ hai cái, dựng chiếc quan tài trên lưng xuống đất. Sau đó hắn bắt đầu đứng tấn, tay trái để hờ ở bụng, tay phải giơ lên, nắm lại thành đấm.
Nhìn “Thần Quyền” trông không khác gì một hòn đá tảng đứng sừng sững trên mặt đất, vững vàng không gì lay chuyển nổi, Hoàng mặc dù biết trình độ đối phương so với mình cao hơn không phải chỉ một bậc, song trong đáy lòng vẫn cảm thấy kinh ngạc . Tư thế đó thoạt nhìn chẳng có chuẩn mực gì hết, song lại không sao tìm ra một tí sơ hở nào.
- Còn chờ gì nữa? Không phải chính cậu tuần trước đã mở lời thách đấu ta đó sao? Hay cậu định nhường ta tấn công trước?
- Có thể cho hỏi một câu không, "Thần Quyền"?
- Chuyện gì?
- Các người bắt bạn tôi để làm gì?
Park Jong Seok hơi nhíu mày, bộ dáng hình như không hiểu hắn nói gì.
- Đừng giả bộ nữa. Là cô gái người Trung Quốc quê ở tỉnh Cooc đó - Nguyễn Minh Thư, biệt danh "Thư Lệ".
- À. Park Jong Seok bỗng à một tiếng, sau đó đập đập tay vào chiếc quan tài dựng kế bên: - Có phải là chủ nhân đầu tiên của "Xô Liệm Của Người Chết" không? Tôi nhớ ra rồi. Rất tiếc, câu hỏi này tôi không thể trả lời cậu được.
Xô liệm của người chết? Hoàng cau mày. Thằng này đang nói cái quái gì thế?
- Đánh đi! Làm cái gì thế?
- Câu giờ à? Mẹ kiếp!!
-...Nếu cậu đã không muốn tấn công, vậy thì để ta nhé.
Park Jong Seok cười, không đợi Hoàng trả lời mà dùng tốc độ nhanh như gió lập tức áp sát. Hoàng thật muốn chửi tên tráo trở này một câu thật to, song chỉ đành gác lại để tập trung đối phó.
Mắt trái của Hoàng nhất thời rực sáng! Trái với 99% khán giả có mặt tại đây đang không nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra, lúc này hắn thậm chí có thể nhìn rõ từng chuyển động của "Thần Quyền".
Khoảng cách giữa hắn và Park Jong Seok càng ngày càng gần...ba mét, hai mét, một mét! chỉ thấy cánh tay phải của Hoàng đột nhiên nắm chặt. Kế đó, một cú đấm thẳng được tung ra! Chiêu đầu tiên cũng là chiêu toàn lực - Heavy Break!
Trúng hay là không?
Mắt thấy cú đấm hoàn hảo nện trúng ngực đối phương, Hoàng còn chưa kịp mừng thì bóng hình của Park Jong Seok trước mặt hắn bỗng tan ra như sương khói, còn nắm đấm thì chẳng có cảm giác gì, lực bỏ ra hoàn toàn đánh vào khoảng không.
Gò má của Hoàng khẽ giật giật, sau đó đột nhiên dùng sức thúc khuỷu tay về bên trái! Lúc này trong mắt những người khác thì hắn rõ ràng đang đánh vào khoảng không!
Một tiếng "Bình" đanh gọn vang lên, Hoàng chỉ cảm thấy như vừa chạm vào một bức tường thép vậy, thân thể không giữ được thăng bằng ngã chúi về một phía. Lập tức, một làn khói di động bám sát hắn không rời. Hơi gió vùn vụt ma sát với không khí phát ra tiếng "rèn rẹt".
Hoàng mặc dù trong tư thế không thuận lợi, song hai cánh tay vẫn nhanh nhẹn vung lên.
"Bốp, bốp, bốp, bốp"
Kế đó là một tràng tiếng nổ đanh gọn. Rồi cả hai cùng tách ra. Tới khi thân hình của Park Jong Seok hiện trở lại thì Hoàng đã cách xa nơi hắn đứng chừng mười mét rồi. Song trái với Park Jong Seok vẫn đang khí định thần nhàn, Hoàng ở phía đối diện thì ôm một bên hông mà nghiến răng nghiến lợi.
- Dùng tĩnh chế động đối phó với công kích của địch thủ, tập trung tìm chỗ sơ hở nhất của đối phương để phản đòn. Lấy công làm thủ, đó quả là một cách phòng ngự rất hay. Nếu bất cẩn thì tôi có lẽ đã dính chiêu rồi...
Park Jong Seok vừa lao lên vừa nói lớn:
-Ứng phó rất nhanh! chỉ tiếc vẫn còn dựa quá nhiều vào bản năng. Cận chiến cần nhất là kỹ thuật. Cái đó không thể giỏi được trong một sớm một chiều đâu!
- Hừ!
Hoàng đứng thẳng người, cố nhịn cơn đau ở hông, bởi vì Park Jong Seok còn chưa nói dứt lời thì đã tiếp tục xông tới, chẳng để hắn có một giây ngơi nghỉ.
Đúng là hèn hạ, cao thủ cái nỗi gì cơ chứ! Không phải trên phim ảnh, trong những trận chiến quyết định, những kẻ trên cơ như gã thường phải chờ nhân vật chính đứng dậy rồi mới tiếp tục tấn công đó sao? Thật là mất mặt dân Hàn mà.
Nói cho vui vậy thôi chứ Hoàng cũng biết, đây không phải là phim. Và dẫu có là thật đi chăng nữa, hắn chắc gì đã là nhân vật chính.
Vẫn bài bản cũ, Park Jong Seok khoảnh khắc khi sắp sửa áp sát lại gần thì cơ thể bất chợt tan ra như khói bếp vậy, thoáng cái đã không thấy đâu nữa. Thị giác lúc này đã hoàn toàn vô dụng, Hoàng chỉ có thể dựa vào cảm giác để ứng biến.
Vụt vụt mấy tiếng, sau đó là mấy tiếng bình, bình vang lên khi hắn và Park Jong Seok dùng cứng đấu cứng. Kết quả không cần nói cũng biết, Hoàng tiếp tục trúng đòn, lảo đảo lùi lại.
Lý do rất đơn giản, năm cú đá của Park Jong Seok, hắn mới chỉ chặn được bốn.
- Dùng nắm đấm bọc lót trái phải, từng chiêu từng chiêu một đẩy lùi đòn tấn công của đối phương. Chiến thuật này về lý thuyết thì rất ư hữu dụng, song điều kiện tiên quyết là phải có trình độ không quá thua kém địch thủ. Nói không ngoa, điều này là bất khả thi đối với cậu. Tư thế phòng thủ muốn hiệu quả, tay thuận nên đặt ra phía trước, tay không thuận bảo vệ phần hông, biết chưa hả?
- *****, Thắng rồi hãy chém!
"Rầm" một tiếng nặng nề, Hoàng sau khi nện thẳng xuống đất, lún sâu xuống mặt sân, không ngờ lại nhịn đau bật người trở lại ngay. Park Jong Seok đang đà lao tới nên không kịp phản ứng, khoảng cách giữa hai người lập tức bị rút ngắn với tốc độ chóng mặt!
"Phản công đi!" Ở một góc khán đài, Sajin cùng lũ đàn em băng Nanh Sói đồng thanh hô lên vang dội.
Park Jong Seok trừng mắt. Đối mặt với đòn phản công nhanh như điện của Hoàng, gã chỉ hơi lay người là tránh được. Song "Thần Quyền" không hề có ý dừng lại ở đó. Khó tin nhất là, hắn thậm chí còn chủ động lao thẳng vào phạm vi tấn công của đối phương!
Hoàng còn đang lỡ đà thì tóc đã bị ai đó dùng sức nắm chặt, tiếp đó là một cú lên gối như trời giáng vào giữa mặt. Trong khi còn đang đầu váng mắt hoa, cánh tay phải của Park Jong Seok đã lòn qua nách khóa cứng lấy tay hắn.
Đối phương ra tay nhanh đến nỗi, Hoàng còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì thân thể trong nháy mắt đã vô trọng lượng, lơ lửng trên không trung.
“Rầm”
Một âm thanh nặng nề vang lên. Hoàng bị Park Jong Seok ôm lấy, quật thẳng xuống nền gạch, đầu va chạm mạnh với mặt sân. Một đòn vật vô cùng bạo lực bị cấm trong Judo.
Tiêu Lệ nhắm chặt mắt, cô thực sự không dám nhìn cảnh tượng này.
"Vâng, đòn đánh tuyệt đẹp thưa các bạn! Một cú quật tuyệt hảo của "Thần Quyền", tuyệt kỹ đã giúp ông thành danh trong giới nhu đạo(Judo)! Đầu của võ sĩ Judas vừa va chạm rất mạnh với mặt sân...thật ái ngại thay, chúng ta hãy cùng chờ xem, anh ta có thể gượng dậy được hay là không.."
- Đòn vật trong nhu đạo…Muốn sử dụng thuần thục, cơ thể phải rất khỏe và dẻo dai. Tae Jun đứng trên khu VIP, bên cạnh là Chingna, khẽ chau mày: -..Có thể trong chớp mắt biến thủ thành công, đảo ngược tình thế, quả không hổ danh hai chữ "Thần Quyền"! Thế nhưng....
- Thế nhưng sao? Chingna hỏi dồn. Khi thấy Tae Jun im lìm không nói, cô chỉ đành quay sang Ninh Sạn Yêu Nhiên đang cầm thương đứng bên cạnh, sốt ruột nói:
-Ninh Sạn Yêu Nhiên, cô còn đứng đây làm gì nữa? Mau lên trợ giúp anh ấy đi!
Ninh Sạn Yêu Nhiên sắc mặt lúc đen lúc trắng, cầm chặt cây thương trong tay cắn răng không đáp. Thật sự chính cô ta cũng đang không hiểu bản thân đang gặp chuyện gì. Rõ ràng với cá tính của Ninh Sạn Yêu Nhiên, đáng lẽ ra đã phải xông lên võ đài từ lâu rồi thì phải! Tên kia có quyền gì mà bắt cô ở lại chứ?
Thế nhưng không hiểu sao, mỗi khi nhớ lại chuyện ban nãy, Ninh Sạn Yêu Nhiên lại cảm thấy lạnh cả người. Ánh mắt của tên đó khi nhìn cô, ánh mắt ghê rợn ấy, dường như chỉ cần Ninh Sạn Yêu Nhiên có ý phản kháng một chút thôi là sẽ ăn tươi nuốt sống cô ngay vậy!
Mãi đến bây giờ, Ninh Sạn Yêu Nhiên vẫn chưa hết kinh hoàng. Đó là một cảm giác sợ hãi xuất phát từ bản năng, không thể phản kháng.
Mẹ kiếp, chẳng lẽ mình đang sợ?
Không phải, nhất định không phải.
-Hừ…ta mà phải lấy hai đánh một à? Gã đó thích lên thì cho lên trước, giúp ta thăm dò địch thủ trước cũng tốt. Cứ chờ đấy, hắn gục là sẽ đến lượt ta.
Ninh Sạn Yêu Nhiên miệng nói cứng, song đôi mắt thì không tự chủ mà nhìn về phía hậu đài sau lưng Park Jong Seok, nơi đồng đội của gã đang đứng. Rõ ràng, chỉ cần Ninh Sạn yêu Nhiên can dự, Koteyasu cũng sẽ không chịu ngồi yên.
-Óa…thật ghê rợn. Trúng đòn ấy thì đầu cứng mấy cũng nát như tương thôi.
Đứng trên khán đài, Denchiuka ôm miệng than.
-Hừm, tên này da dày lắm, thế vẫn chưa ăn thua đâu.
Denchiuko bĩu môi, miệng tuy nói thế nhưng mắt vẫn nhìn xuống sân đấu không chớp mắt.
Đồ khốn, đừng có gục nhanh thế chứ. Tên nào hôm qua đã hứa với ta là chắc chắn sẽ thắng hả?
Song thực tế đã chứng tỏ điều Denchiuko lo lắng là thừa.
Hoàng lúc này nằm dài thẳng cẳng trên mặt sân. Từ trên đỉnh đầu hắn, máu tươi thi nhau chảy xuống, song đã bắt đầu đứng dậy được rồi. Song Park Jong Seok thì khác, gã đàn ông này không hiểu sao lại tự động lùi về sau, trên trán lấm tấm chảy mồ hôi!
Nếu lúc này có người đứng gần thì sẽ thấy, dưới nách của park Jong Seok, tấm áo thi đấu màu trắng đã bị chọc thủng lỗ chỗ, bên trong là những lỗ nhỏ bầm tím đang chảy máu. Thật sự đang chảy máu!
"Thần Quyền" đã chảy máu rồi!
- Thế nào?
Hoàng vừa ho khan vừa cười nói.
- Chỉ dựa vào mấy ngón tay, lợi dụng khoảnh khắc bất cẩn của ta khi áp sát thi triển đòn quật để phản công...lại còn là một đợt phản công rất sắc bén, Lê Minh Hoàng, ta thật sự càng ngày càng hứng thú với cậu đấy.
Park Jong Seok sờ một bên nách, nhìn máu tươi thấm trên đầu ngón tay, không ngờ lại kích động ha hả cười lớn.
-…Tốc độ, sức mạnh, trên hết là bản năng chiến đấu và khả năng ứng biến cực nhanh. Bây giờ thì ta đã hiểu, vì sao Hank Richard lại chết trong tay cậu. Ha ha, đáng lắm, đáng lắm. Cậu rất giỏi, còn giỏi hơn ta hình dung rất nhiều. Ha ha, đòn quật vừa rồi của ta thế nào? Mùi vị không tệ chứ hả?
Hoàng thò một tay xoa xoa phần gáy. Mặc dù đang bị cơn đau đầu khủng khiếp hành hạ, cảm giác như não bị bổ ra làm đôi, song tất cả những gì hắn có thể làm là im lặng và gượng cười. Còn sao nữa, chẳng lẽ lại "thành thật" thừa nhận với đối phương?
- …Hanks Richard? Ngươi… cũng biết chuyện tối hôm đó?
- Ta còn biết nhiều hơn cậu nghĩ đấy. Park Jong Seok mỉm cười: - Đừng quên, Hanks Richard là tâm phúc của ta. Làm lãnh đạo, chuyện sống chết của cấp dưới, ta nhất định phải quan tâm chứ.
- Hóa ra đây chính là lý do? Hoàng lấy tay lau vệt máu đang chảy dài từ trên đỉnh đầu xuống mắt, miệng nhếch lên cười dữ tợn: - Muốn trả thù cho đàn em ư? Tốt thôi, nếu vậy thì hãy tìm tao đây này, động đến bạn tao làm cái gì?
- Trả thù? Nói thật, nếu muốn trả thù, cậu chắc chắn không sống được đến ngày hôm nay đâu.
Park Jong Seok cười, rồi sau đó chợt nghiêm mặt, nhìn thẳng vào Hoàng trầm giọng:
- Lê Minh Hoàng, tôi hỏi cậu một câu: cậu rốt cuộc muốn sống hay muốn chết?
- Có ý gì?
Hoàng trừng mắt.
---------------------------
- Rất đơn giản.
Park Jong Seok nhìn xoáy vào mắt Hoàng, trầm giọng:
-…Từ trước đến nay, những người từng lớn tiếng thách đấu với ta, bất kể là ai cũng đều có chung một kết cục, đó là cái chết. Thế nhưng ngày hôm nay ta sẵn sàng tạo ra một ngoại lệ, tất cả cũng vì ta rất coi trọng cậu.
- Coi trọng tôi?
- Đúng vậy.
Park Jong Seok gật đầu:
- Nói cho cậu biết...ngày hôm nay, cho dù kết quả của trận đấu này là gì đi nữa thì kết cục của cậu cũng sẽ không thay đổi. Có rất nhiều người ở đây đang nhắm đến cậu, nhắm đến cái mạng của cậu. Có biết “Đả Nhân Vương” là ai không? Hắn là bạn thân của Hanks Richard đó. Chờ đón cậu ở phía trước là đường cùng, là đường cùng đấy, cậu hiểu chứ?
-Vậy thì sao?
-Chỉ có một người có thể cứu được cậu mà thôi, đó là ta. Nếu như ngày hôm nay, cậu chịu gọi ta một tiếng "thầy", ta đảm bảo sẽ không có ai ở đây dám động đến cái lông chân của cậu.
- "Thầy" ?
Park Jong Seok gật đầu.
- Từ khi xem đoạn băng ghi lại chuyện xảy ra tối hôm đó ở Hà Nội, cậu đã gây cho ta một ấn tượng rất mạnh. Điều mà cậu ghi điểm trong mắt ta không đơn thuần là sức mạnh...mà là thứ ta thấy được ở cậu, một tiềm lực phát triển vô hạn. Cậu là một viên ngọc quý, song vẫn còn thô, cần có người đứng ra mài giũa. Cái cậu thiếu đó chính là một chế độ luyện tập bài bản và có chiều sâu. Và người làm điều đó tốt nhất, không ai khác chính là ta.
- ...Nhận ông làm thầy? Hoàng cười gằn, mắt dán chặt vào chiếc quan tài sau lưng Park Jong Seok: - Sau tất cả những gì ông đã làm với những người xung quanh tôi? Ông nghĩ tôi sẽ đồng ý sao?
- Là thằng đàn ông phải biết bỏ tiểu tiết để làm chuyện lớn. Người khác gặp chuyện thì sao nào? Liên quan gì đến cậu? Chỉ cần tối đa hóa lợi ích cá nhân là đươc, huống hồ bây giờ cậu đã không còn đường lui.
Park Jong Seok trừng mắt:
-Lùi một bước trời cao biển rộng, u mê chỉ chuốc lấy thiệt thòi mà thôi. Cả đời Park Jong Seok này chưa ân hận điều gì, chỉ tiếc là cho đến bây giờ vẫn chưa tìm ra ai đủ khả năng kế vị nghiệp nhà võ. Thế nào? Chẳng lẽ “Thần Quyền” này không xứng làm thầy của cậu?
- Xin lỗi. Hoàng lắc đầu, không suy nghĩ mà đáp ngay: - Tôi vốn chưa có ý bái sư, lại càng không muốn bái một người đạo đức kém hơn làm thầy. Cứ coi như tôi u mê chưa tỉnh đi, vậy tôi chọn u mê cả đời.
- Được, được lắm. Có chí khí lắm.
Park Jong Seok trợn mắt. Sắc mặt của gã đàn ông người Hàn này xấu đi trông thấy. Ngay cả giọng nói cũng có phần run lên vì tức giận.
- Cậu có biết vì sao mặc dù có biệt danh là "Thần Quyền", song từ nãy đến giờ ta vẫn chưa dùng đến nắm đấm không?
- Tôi cần phải biết sao?
Hoàng đáp, sau đó giơ tay phải ra trước mặt. Trong lòng bàn tay hắn, một tia lửa chớp tắt bùng lên, như ẩn như hiện.
- Còn ông, Park Jong Seok, ông không cảm thấy hôm nay đặc biệt nóng hơn mọi hôm sao?
- Cái gì?
Park Jong Seok đáp theo bản năng, trong lòng bỗng dấy lên một linh cảm chẳng lành.