- Một, hai, ba, bốn...bốn, ba, hai, một…
Khu lao động nghèo góc tây thị trấn, cách vũ đài Thần Điểu mười kilomet về phía đông.
Một ngày như bao ngày của Denchiuka.
Ôm một đống khệ nệ chủ yếu là đồ điện, cưỡi con xe đạp điện cà tàng, trông "Nữ Dã nhân" này bây giờ thật chẳng khác một vận động viên xiếc là bao. Đã thân lừa ưa nặng là thế, vậy mà ra đến cửa, còn chưa kịp rẽ thì Denchiuka đã vướng phải hai bóng người một lớn một nhỏ, không biết nhảy từ đâu ra.
Song đụng chuyện mới biết, khả năng phản ứng của Denchiuka trước tình huống bất ngờ là cực nhanh, dù tầm nhìn bị che khuất song vẫn không vấn đề.
- ...Denchiuka phải không?
Hoàng, tay dắt theo Linh Chi, hết nhìn số nhà rồi lại nhìn cô gái người dong dỏng cao, mặc đồ kín như bưng cưỡi xe đạp điện trước mặt. Thật sự thì phải đến khi cô ta chịu bỏ cái khẩu trang hoạt tính trắng toát kia ra, hắn mới yên tâm là đã tìm đúng đối tượng.
Denchiuka chống chân, cô vốn đang định chửi cho lũ người này một trận, song khi nhận ra "đối phương" thì lập tức cảnh giác:
- Mấy người..mấy người đến đây làm gì?
Nói rồi dáo dác nhìn quanh, đoạn sợ hãi quay đầu xe...bỏ chạy. Hoàng thấy thế thì vội chạy lên giữ một đầu xe đạp:
- Bình tĩnh, tôi đâu có ý xấu. Nhìn đi, không thấy tôi và con bé chỉ đi có một mình thôi sao?
Denchiuka cảnh giác quan sát xung quanh, sau khi nắm chắc không có ai theo dõi thì tâm trạng mới bớt căng thẳng, song vẫn cảnh giác nhìn hắn:
- Anh...Anh không đưa người đến bắt chúng tôi? Thật chứ?
Hoàng gật đầu. Song điều đó vẫn không đủ để làm tiêu tan hết nghi ngờ trong lòng Denchiuka. Vì sao à, nhìn cái bản mặt của tên này thì bảo cô làm sao tin tưởng được đây? Đúng chuẩn 100% kiểu nhân vật chuyên đóng vai phản diện trên phim truyền hình.
Nhìn đi nhìn lại vẫn thấy gian. Thật sự nếu không phải mấy hôm trước trên võ đài, gã quỷ sai này lúc cuối trận đã tinh tế giúp chị gái cô, che giấu thân phận “Dã nhân” sau khi trạng thái biến thân hết tác dụng( mặc dù không hiểu mục đích là gì), Denchiuka có lẽ đã không có cả nhẫn nại đứng đây để mà chờ hắn giải thích.
Nên biết, sở dĩ hai chị em Denchiuka luôn phải đeo mũ và bận trang phục thế này khi ra đường, nguyên nhân cũng chỉ là để tránh bại lộ “thân phận” của mình: tai nhọn, không có lông mày, da tay á sừng, đặc trưng của tộc Khentoit. Song khi thành công biến thân lên cấp độ hai, những đặc điểm ấy sẽ biến mất, và trông họ lúc đó chẳng khác gì "con người" cả, ngoài màu mắt xanh dương đặc trưng.
Điều này rất ít người biết, kể cả là trong họ tộc Khentoit chứ chẳng nói gì loài người. Bởi mười mấy ngàn năm nay, số người Khentoit có thể biến thân lên đến hình thái này chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Song cái gì cũng có giá của nó. Muốn duy trì trạng thái biến thân cấp độ hai cần nhất đó là : Thể lực. Ngay như Denchiuko bây giờ, muốn duy trì trạng thái ấy trong điều kiện thể lực sung mãn nhất cũng chỉ kiên trì được sáu phút. Nếu như không thể giải quyết đối phương trong khoảng thời gian ấy, vậy thì người xuống hố chính là mình.
Đó cũng là lý do vì sao Denchiuko, chị gái Denchiuka trở thành kẻ bại trận trong trận đấu với gã quỷ sai tên Judas này hai hôm trước. Khi không đủ thể lực duy trì trạng thái biến thân giai đoạn hai, người Khentoit sẽ rất nhanh trở về dạng bình thường. Denchiuka tất nhiên vẫn nhớ, nhờ có tên này mà chị mình hôm đó mới thoát khỏi cảnh"Lộ hàng". Thế nhưng ai đảm bảo được hắn ta làm vậy là không có mục đích ?
Hay là, hay là…hắn đến đây để tống tiền?
- Denchiuko đâu, có nhà không?
Denchiuka lật đật gật đầu, rồi lại lắc đầu.
- Anh tìm chị tôi có việc gì?
- Tất nhiên là có việc rồi. Chứ không tôi đến đây làm quái gì.
-Không…không nói với tôi được à?
Thấy thái độ cảnh giác của Denchiuka, Hoàng nhíu mày:
-...Là chuyện “tốt”. Không phải hai chị em cô vẫn nuôi hy vọng cứu thoát hơn một trăm người Khentoit đang bị đưa ra làm quà đấu giá cho kẻ thắng trong đại hội Danh Ác lần này sao? Tôi có cách, song còn phải cần hai người hỗ trợ. Thế nào, bây giờ thì nghe thủng rồi chứ?
Denchiuka há hốc miệng nhìn Hoàng. Mặc dù vẫn còn cảnh giác, song vẻ mặt của nữ Dã Nhân này bây giờ đã không giấu được sự động tâm. Hoàng thấy vậy thì nhún vai, chỉ tay vào dãy nhà xập xệ đằng sau:
- Thế nào? Còn không mời tôi vào nhà?
---------------
Hoàng và Linh Chi theo Denchiuka vào trong nhà mới biết, chỗ này thật chẳng khác ổ chuột là bao. Nhà cửa tạm bợ, đồ dùng thì cũ hỏng, tường và nền nhà rạn vỡ, bong vẩy, trông còn thua xa mấy cái nhà trọ tồi tàn nhất quanh trường hồi hắn còn học Đại Học. Thật sự Hoàng không ngờ được, hai chị em nhà họ lại có thể sống được ở cái chỗ như thế này.
- Chị tôi rõ ràng mới ở đây mà, chắc vừa mới ra ngoài giao hàng rồi.
- Giao hàng?
Hoàng ngớ người. Hắn lúc này mới nhìn ra Denchiuka giờ vẫn còn đang mang vác một đống..đồ điện trên người: chủ yếu là ắc qui, còn đâu là một đống đồ gia dụng: đèn pin, nồi cơm điện, nồi áp suất, quạt cơ, thậm chí có cả vợt muỗi. Hắn không kìm được hiếu kỳ hỏi:
- Cô bê đống này đi đâu thế? Kinh doanh đồ gia dụng? Hay là buôn đồng nát?
- Đi trả hàng.
Denchiuka đáp nhạt toẹt. Nhìn thấy nét mặt nghi hoặc của hắn và con bé, cô ta cau mày:
- Nhìn cái gì mà nhìn? Lạ lắm hả? Ai mà chả phải mưu sinh. Chúng tôi đâu thể so được với mấy người.
Hoàng há hốc miệng. Sau đó hắn mới biết, hóa ra cặp đôi này "hoàn cảnh" hơn hắn tưởng rất nhiều.
Thì ra để có tiền trang trải những chi phí đắt đỏ trong thời gian tạm trú tại đây tham gia Đại Hội, Denchiuka đã phải tận dụng tối đa khả năng "phát điện" của mình để làm nghề...sạc acqui kiếm đồng ra đồng vào. Bỏ qua những lời chém gió về thứ "đồ chơi công nghệ cao" hay sở hữu “Mar sơ cấp” nào đó, hóa ra "sản xuất" điện là một trong những “vốn tự có" bẩm sinh của nữ Dã Nhân này.
Đúng là ở dưới địa ngục tầng mười chín, nơi điện năng rất thiếu thốn thì đây là một trong những cách đơn giản nhất…hái ra tiền. Song với một nguồn cấp "duy nhất" thế này, kiếm tí để sinh nhai còn được, chứ làm giàu thì…mơ đi.
-Không ngờ người Khentoit cũng đa năng ra phết nhỉ…Hoàng chép miệng: - Biết cả phóng điện nữa, còn trò nào nữa không? Ví dụ như phóng lửa chẳng hạn…chẳng đỡ tốn ga ra phết à.
-Đừng có mà chọc ngoáy. Denchiuka có vẻ rất bực mình: - …Thôi đi, anh có định bàn chuyện nghiêm túc không hả? Nếu chớt nhả thì biến.
-Khụ…Hoàng ho khan: - Tôi đã nói rồi, phải để tôi gặp chị cô cái đã. Tôi lừa hai người làm cái gì? Mà…
Hoàng ngừng lại, nhìn đông ngó tây, sau đó chống tay lên mặt bàn, ngấp một ngụm nước, nháy mắt:
-..Nè, thế còn Denchiuko, cô bảo cô ta đi “Trả hàng” là sao?
- Chị tôi ấy à….Denchiuko đáp, giọng có phần hơi nhát gừng, rõ ràng là không mấy tự hào về điều mình sắp thừa nhận: - Trả hàng may...là khăn tay, thảm lụa, quần áo trẻ con do người ta đặt hàng chị ấy may. Có cả đồ lót nữa.
-Phụt!
Mới nghe tới đây thôi mà chỗ nước mới uống đã phun ra hết, phải công nhận suýt tí nữa thì hắn sặc.
May vá?
Một người như Denchiuko mà lại có sở trường là may vá? Hoàng thật sự không dám tin. Thế cũng quá là ngược đời đi! Một kẻ giết người như ngóe biết may vá, lại còn đam mê nữa…chuyện này cũng khó tin giống như bảo mèo biết bơi, hay Hà Nội không khi nào tắc đường vậy.
-Có gì lạ sao? Denchiuka cau mày, sau đó cầm tấm thảm lót chân thêu hoa lá cành ở dưới nền nhà giơ lên tự hào nói: - Chị ấy không những biết thêu thùa, may vá mà còn rất giỏi là đằng khác. Tất cả các vật dụng cùng quần áo hai chúng tôi mặc đều do chị ấy tự tay may đó.
-Thật sao?
Linh Chi hào hứng cầm tấm thảm từ trong tay Denchiuka, mắt lấp lánh. Khỏi phải nói, ý tưởng lớn gặp nhau, chỉ cần nhìn khuôn mặt rạng ngời của con nhỏ bây giờ là biết.
Hoàng lại sực nhớ tới cái thời quần áo của hắn bị con bé đem ra làm “vật thí nghiệm” cho đam mê khâu vá của mình. Kết quả ư? Kết quả là tiệm quần áo gần nhà được một phen “bội thu” từ vị khách sộp là hắn.
Hoàng vẫn còn tám chuyện với Denchiuka thêm một lúc. Vừa nói vừa nhìn quanh nơi hai chị em này ở. Căn phòng nhỏ đơn sơ và giản dị, kéo theo đó là cuộc sống tất nhiên là chẳng dư dả gì, nụ cười trên môi hắn ngày càng phai đi, rồi nhạt hẳn.
-Chị em cô…chẳng lẽ trước giờ vẫn sống như thế này sao?
-Hừm…Nếu không phải đã tiêu hết tiền vào lộ phí..cộng với khoản tiền hai trăm ngàn phải đóng lúc đăng ký tham gia Đại Hội thì cũng không đến nỗi…Denchiuka thở dài. Nhìn ánh mắt khó hiểu của tên quỷ sai này, cô ta khẽ trầm ngâm: - …Tôi hiểu anh đang nghĩ gì, rằng tại sao chúng tôi lại cam chịu cuộc sống như thế này, khi mà…quên đi, có nói thì anh cũng chả hiểu đâu. Dù gì thì các người cũng là “con người”.
-Cứ nói đi xem nào.
Hoàng nói. Hắn thật sự muốn biết, vì sao một người như Denchiuko lại có thể chấp nhận cuộc sống như thế này, khi mà cô ta có thừa khả năng để thay đổi nó, tất nhiên là bằng những cách chẳng hay ho gì.
-Người Khentoit không có lòng tham vô đáy như “con người”…chúng tôi chỉ cần một chỗ trú chân, ăn no mặc ấm, thế là đủ rồi. Từ xa xưa, người Khentoit đã thờ Hara Saori, vị nữ thần đại diện cho sự trung thực, hướng thiện và tinh thần tự lực cánh sinh.
-..Người Khentoit căm thù sự giả dối và coi trộm cắp là tội lớn nhất, ai mắc phải sau khi chết sẽ vĩnh viễn không được thần Hara đón nhận. Chị Denchiuko tất nhiên cũng không ngoại lệ, chị ấy có thể không nháy mắt khi giết người, song không bao giờ chịu dùng đồ ăn cướp hoặc những thứ bằng thủ đoạn bẩn thỉu đoạt lấy của người khác. Chị ấy cũng giống như bao người Khentoit khác, luôn mong muốn tự lực cánh sinh, sống tự lập dựa trên chính đôi bàn tay của mình.
Hoàng há hốc miệng.
-Haizz…bây giờ thì tôi đã hiểu, vì sao dân tộc các cô lại yếu thế trước loài người, đến nỗi phải đứng bên bờ tuyệt chủng rồi.
Denchiuka cũng thở dài.
-Được rồi.
Hoàng đứng dậy, kéo theo Linh Chi, lúc này đang ôm tấm thảm chùi chân trong ngực như nâng niu bảo bối, trầm giọng:
-Denchiuka, vậy nhé, cô về bảo với Denchiuko lập tức ra ngay sân bóng đằng sau thị trấn, bãi đất trống trong rừng cách chợ năm mươi mét về phía đông ấy. Tôi chờ cô ta ở đó để bàn cụ thể về chuyện giải cứu đồng bào của hai người.
-Anh…thật sự không lừa chúng tôi chứ?
Denchiuka thấy hắn đứng dậy thì cũng đứng dậy theo.
-Nếu tôi thật sự có ý đó, chỉ sợ ba ngày trước hai người đã vĩnh viễn chẳng thể rời khỏi vũ đài Thần Điểu rồi.
Denchiuka ngẫm nghĩ, sắc mặt trong chớp mắt thay đổi liên tục. Sau một hồi, cô ta khẽ cắn răng:
-Anh thật sự nghiêm túc? Đó là một chuyện rất nguy hiểm. Còn nữa… anh làm thế vì mục đích gì?
- Cô chỉ cần nói thế với Denchiuko là được rồi. Tất nhiên tôi sẽ không làm không công đâu.
-Nhưng chúng tôi làm gì có gì để trả…
Denchiuka cụp mắt. Được một lát, cô ta bỗng dưng hít một hơi dài:
- Được rồi. Đầu tiên xin được phép thay mặt chị tôi và những đồng bào đang nằm trong tay Phuoi Khen cảm ơn anh. Dù gì thì đó cũng là thiện ý. Nhưng…chỉ sợ chị tôi sẽ không đồng ý. Có lẽ anh không biết, sau trận thua hôm đó, chị ấy đã tự nhốt mình trong phòng không ăn không uống tròn một ngày một đêm liền. Người chị ấy ghét nhất bây giờ chỉ sợ là anh đấy…
-Đó là việc của cô. Tôi chỉ có thể cho hai người một ngày thôi.
Hoàng nói, rồi cùng Linh Chi bước ra ngoài cửa.
-Nhớ nhé! Một ngày thôi đấy.
---------------
Sân đáp trực thăng trong khu dinh cơ của Phoui Khen.
Một chiếc trực thăng hạ cánh vội vã. Từ bên trong, một người phụ nữ bước ra, khi máy bay chỉ vừa mới tiếp đất, cũng vội vã không kém.
Đó là một người phụ nữ Nhật, tươi tắn trong bộ vest chỉnh chu song vẫn không mất đi sự gợi cảm vốn có. Cô ta hiện là người phụ nữ quyền lực thứ nhì ở địa ngục tầng mười chín, chỉ xếp sau “Công Nương” Catherine, Chủ Tịch Nội Các Đảng Tự Do – Nguyên Thứ Trưởng Bộ Nội Vụ - Koteyasu Minenoha.
Hôm nay, Koteyasu đã đáp chuyến bay sớm nhất từ thành phố Motrel xa xôi đến tỉnh Chluthu, nơi có sân bay gần tỉnh Cooc nhất, sau đó lập tức tới đây bằng trực thăng, chỉ vì một mục đích.
Đó là trận đấu ngày mai của “Thần Quyền”.
-Ngài Park đâu?
-Ngài Park đang ở phòng họp 309, nhưng mà, nhưng mà…
Đi một mạch vào phòng riêng của Park Jong Seok mà chẳng cần báo trước, đó từ lâu đã là đặc quyền của Koteyasu. Rất hiếm có nơi nào Park Jong Seok đặt chân đến mà thiếu cô ta, bóng hồng người Nhật Bản, song có lẽ hôm nay là ngoại lệ.
-Chờ đã, tiểu thư Koteyasu, ngài Park có dặn là bất cứ ai cũng không được tự tiện làm phiền, tiểu..tiểu thư!
Nữ vệ sĩ thấy Koteyasu bỏ đi ngay thì liền lấy hết can đảm ngăn lại. Điều mà trước giờ cô ta chưa bao giờ làm. Song đã muộn, Koteyasu đã bỏ đi mất dạng rồi, và tất nhiên là bỏ ngoài tai những lời ấy.
Chẳng tốn bao công sức để Koteyasu tìm được đến nơi mà nữ vệ sĩ kia chỉ, bởi một lẽ đơn giản: cô chẳng lạ gì nơi này. Và cũng vẫn như bao lần khác, Koteyasu mở cửa mà chẳng cần đếm xỉa gì đến sự can ngăn của mấy tay lính gác đứng ngoài.
Lý do cũng thật đơn giản, là người thân cận nhất của “Thần Quyền”, chuyện này đối với Koteyasu đã trở thành thông lệ rồi.
-Park, anh…
Cánh cửa nặng trịch mở ra, thế nhưng lời nói của Koteyasu chưa thoát được khỏi miệng thì đã phải đóng lại. Bởi cảnh tượng diễn ra trước mắt bây giờ khiến cô thật sự bàng hoàng. Đó là một cảnh tượng mà Koteyasu đã rất lâu…rất lâu rồi không được thấy.
Bên trong phòng hội nghị, không khí yên tĩnh lạ thường. Có rất nhiều người, ít cũng phải đến năm mươi, song không ai gây ra một tiếng động nào. Park Jong Seok tất nhiên là cũng có mặt trong số đó, ở ngay hàng đầu.
“Thần Quyền” bây giờ cũng giống đại đa số người khác ở đây, dõi mắt nhìn ra cửa chính, nơi Koteyasu Minehoha vừa xồng xộc bước thẳng vào.
Hơn năm chục người, tất cả đều đang quì, trong đó có cả “Thần Quyền”!
Mắt thấy việc này, Koteyasu dường như hóa đá. Cảnh tượng này… nói chính xác thì cô mới chỉ nhìn thấy đúng một lần mà thôi, đó là bảy năm về trước, khi đón tiếp đoàn thiên sứ của thiên sứ Pop giáng trần. Chuyến viếng thăm thương đỉnh ấy do chính Park Chun Jo, Thủ Tướng đương nhiệm bấy giờ của Đảng Tự Do đứng ra chủ trì và tất nhiên là sử dụng nghi lễ cao nhất. Khi ấy Koteyasu chưa quen Park Jong Seok, và “Thần Quyền” tất nhiên cũng chưa nắm quyền như bây giờ.
Song dù thế, Park Chun Jo, Thủ Tướng Đảng Tự Do lúc ấy cũng không phải hạ mình quỳ xuống như Park Jong Seok hiện giờ - Mặc dù người họ tiếp hôm đó là đại thiên sứ Pop – một trong những đại thiên sứ quyền lực nhất thiên đàng.
Vậy có mặt ở đây ngày hôm nay…rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Koteyasu hé mắt nhìn, kẻ hiện đang ngồi trên ghế cao nhất kia, là một phụ nữ. Phụ nữ?? Mới chỉ suy đoán về thân phận của người đó, lưng áo của cô ta không hiểu từ bao giờ đã ướt đẫm.
-Vô lễ! Còn không mau thỉnh tội!
Park Jong Seok quát lớn. Koteyasu lập tức quỳ sụp xuống, trán ong ong.
-Xin lỗi, cô ta là thuộc cấp của tôi, không biết tin người giáng trần, lại mới bổ nhiệm chưa lâu nên chưa tường lễ nghĩa, song hoàn toàn không cố ý mạo phạm người.
Giọng của Park Jong Seok. Koteyasu đương nhiên biết hắn đang nói đỡ cho mình.
-Mang nó ra ngoài.
Một giọng nói the thé lạnh lẽo vang lên, Koteyasu lập tức biến sắc. “Mang ra ngoài”, cô biết điều này đồng nghĩa với cái gì.
-Mong Đương Chiến Thần bỏ quá cho!
Park Jong Seok quỳ sụp xuống sát đất, nói lớn.
-Không nghe ta nói gì à? Mang nó ra ngoài.
-Được rồi. Bỏ qua đi.
Một giọng nữ vang lên, cũng lạnh lùng không kém. Gã nói giọng the thé kia tức thì im bặt. Koteyasu lúc này mới dám thở ra một hơi, trán nhễ nhại mồ hôi. Hôm nay, cuối cùng thì cô cũng biết thế nào là cảm giác dạo một vòng trước quỷ môn quan!
Nỗi lo sinh tồn qua đi, giờ Koteyasu mới có tâm trí để tâm đến ba chữ Park Jong Seok vừa nói.
“Đương Chiến Thần”!
Chẳng..chẳng lẽ..
Cắn răng, Koteyasu lấy hết can đảm hé mắt lên nhìn. Mặc dù trong thâm tâm, nỗi sợ hãi vẫn chưa tan biến hết, song cô thật sự không đè nén được nỗi hiếu kỳ đang dày vò, muốn ngay lập tức chứng thực xem suy đoán của mình là thật hay giả.
Câu trả lời không nằm ngoài dự đoán.
A..Athéna!
------------------------
Sân bóng đằng sau thị trấn, bãi đất trống trong rừng cách năm mươi mét về phía đông.
-Hộc, hộc….
Denchiuko chống tay, vừa nhìn xung quanh vừa thở hồng hộc.
Đâu rồi? “Người đó” đâu rồi?
Ngay khi nghe Denchiuka nói có người muốn hợp tác …Denchiuko đã lập tức vứt bỏ tâm tình chán nản chạy một mạch tới đây, với mong muốn tìm được người chung chí hướng..mà khả năng lớn là một đồng bào có chung dòng máu với mình.
Đó là đồng loại của cô, là con dân của chủng tộc Khentoit vĩ đại. Đã rất lâu rồi, đã rất lâu rồi…cô không được gặp những người như thế.
-Hộc, hộc….
Denchiuko còn đang nghi hoặc nhìn ngó chung quanh thì bỗng nhiên, một lực rất mạnh đá trúng gáy khiến cô giống như viên đạn, lao thẳng vào rừng cây rậm rạp phía trước.
“Rầm”
Cú đá ấy khiến nữ dã nhân này bay thẳng một đường, cắm thẳng đầu vào trong đám lá cây rậm rạp.
-Hê…ra đây đi. Tôi biết cô không gục sớm như vậy mà.
Thủ phạm tất nhiên chỉ có một.
-Mẹ kiếp, thằng khốn nào vừa đánh lén chị mày đấy? @#%%$#@D…
Denchiuko mặt mày dữ tợn lồm cồm bước ra từ đống cây lá rậm rạp, và tất nhiên là lập tức sửng cồ khi thấy mặt Hoàng.
-Mi…Ta không tìm mi mà dám tự vác xác đến. Mi..Mi chán sống thật rồi.
-Chưa đâu, tôi vẫn còn ham sống lắm.
Giây phút ấy, thù mới hận cũ lập tức trong nháy mắt tràn về như thủy triều, khiến Denchiuko ngay lập tức tiến vào trạng thái biến thân cấp độ một.
-Đúng rồi, làm rất tốt….Hoàng nhìn cơ thể đang mau chóng trương nở của đối phương, bẻ tay răng rắc, mỉm cười hài lòng: - Có thế chứ, không bõ công tôi bỏ ba tiếng ra chờ. Nào, nhào vô đi. Tôi không có thời gian đâu. Linh Chi!
-Có!
Buổi luyện tập của Hoàng, bắt đầu.