Địa Ngục Thời Gian

Quyển 3 - Chương 49: Lời khiêu chiến dành cho Park Jong Seok




- Có phải vậy không, trả lời đi, "Thần Quyền"?

Toàn trường tĩnh lặng.

Một câu nói khiến bao người ở đây không tin vào tai mình. Nó giống như tiếng sấm giữa trời quang. Ngay sau đó là những tiếng xì xào bàn tán, rồi muôn vàn những biểu cảm khác nhau, cổ vũ có, khen ngợi có, chê bai có, thậm chí cả xỉ vả cũng có. Song đa phần là những phản hồi không mấy tích cực.

" Mẹ kiếp, thằng này là ai mà to mồm vậy?"

" Thằng ngu nào vừa sủa thế?"

" Waaa...có người muốn thách đấu "Thần Quyền"? 

"Thần tượng của em, phải chi anh đỡ xấu trai hơn một chút!"

"Fuck, còn không tự soi gương đi, vừa bị đánh gần chết mà còn to mồm"

"Muốn nổi tiếng à? " 

.........


Mặc dù xung quanh ngập tràn những lời nhạo báng, song Hoàng vẫn làm như không hay không biết. Vì lúc này trong mắt hắn chỉ có mỗi một người, đó chính là "Thần Quyền". 

- Hay, hay lắm. "Mỹ Nam Vương" tròn mắt nhìn Hoàng, khuôn mặt điển trai lần đầu tiên kể từ đầu trận đến giờ lộ vẻ hứng thú khó mà che giấu nổi. Hắn gât gù bóp vai Chingna: - Được, bạn trai em cá tính đấy. 

-Em...

Chingna muốn giải thích song lại thôi. Hiện giờ lòng cô đang rối tung lên như một mớ bòng bong. Sau một hồi suy nghĩ, sắc mặt thay đổi đến ba, bốn lần, Chingna bỗng dưng hít một hơi dài, sau đó ngang ngạnh thoát ra khỏi cái ôm của Nguyễn Trần Minh Vương. 

- Em định làm gì? 

"Mỹ Nam Vương" nhìn thái độ của Chingna, khuôn mặt bỗng chốc sầm xuống: - Quay lại đây, Chingna.

- ...Chúng ta tiếp tục nào. 

Không màng đến lời nói của "Mỹ Nam Vương", Chingna quay sang Ebisu, lúc này đang đứng chống liềm ôm má nhìn về phía Nguyễn Trần Minh Vương, hai mắt mơ màng, thi thoảng lại khẽ thở dài não nuột, mặc kệ xung quanh có bao chuyện xảy ra. 

- …Chàng trai, đây có được xem là một lời khiêu chiến?

Park Jong Seok hỏi, môi vẫn nở nụ cười. 

- Xem ra ông khá tối dạ nhỉ....có cần tôi nhắc lại thêm lần nữa không? 

Hoàng không do dự đáp ngay. Lần này nụ cười trên môi "Thần Quyền" đã lắng hẳn. Nó như một lời báo hiệu. 

- Này....Thư Lệ lúc do đứng gần Hoàng, vô tình cũng đã trở thành tâm điểm chú ý của đám đông, thế nhưng "Quan Tài Đen" lại chẳng buồn quan tâm đến điều đó. Lúc này cô chỉ có duy nhất một suy nghĩ trong đầu, đó là làm sao để ngăn cản gã đàn ông này không tiếp tục nói những lời điên khùng như thế nữa.

Khiêu chiến Park Jong Seok? Còn là trước mặt biết bao nhiêu người? Hắn ta...điên thật rồi!

- E..hèm, tôi xin thông báo, trận đấu sẽ được tiếp tục. 

Viên trọng tài thấy Chinnga đã sẵn sàng để tiếp tục thi đấu thì như bắt được vàng, vội vã hắng giọng. 

- Kyaaaaaaa!!! 

Ebisu nhìn sang "Mỹ Nam Vương", phát hiện hắn ta từ đầu đến giờ lạnh lùng bỏ qua hết những cái đá lông nheo của mình, ngược lại hai mắt cứ dính vào cô tiểu thư càng vàng lá ngọc kia, trong lòng như bị gai đâm, hít thở cũng thấy khó khăn lạ. Không chờ trọng tài nói hết câu, Ebisu đã ngay lập tức biến đau thương thành hành động, múa tít lưỡi hái trong tay, dáng vẻ như sẵn sàng uống máu xẻ thịt đối thủ tới nơi, khiến viên trọng tài mới nói được nửa câu đã phải vội vã bỏ chạy để tránh vạ lây. 

- Đúng rồi, giải quyết cô ta đi, Ebisu, anh yêu em !

Gã to con đứng bên dưới hét lên. 









--------------

Trên võ đài lúc này đang xảy ra một cảnh tượng khó mà hình dung nổi. 

Một bên vẫn là cặp thi đấu giữa Chingna và Ebisu, đại diện cho đội số # 35 và #145, trận đấu thuộc khuôn khổ vòng ba mươi hai đội, chọn lựa ra mười sáu đội mạnh nhất tiến vào vòng trong. Thế nhưng phía bên kia, đứng ở một phía võ đài lúc này lại là hai nhân vật tuy chẳng liên quan gì đến trận đấu cả song vẫn điềm nhiên có mặt trên sân. Cả hai đều có một điểm chung là sở hữu danh vọng không hề nhỏ. 

Một người là "Mỹ Nam Vương" Nguyễn Trần Minh Vương, chủ nhân bốn mươi tám động, chín mươi sáu đảo, hùng cứ một dải dài rộng lớn tại bình nguyên Khedir. Còn người kia là Thủ tướng đương nhiệm của Đảng Tự Do, một trong ba người đàn ông quyền lực nhất địa ngục tầng mười chín, và cũng là một trong số những đấu sĩ tham dự đại hội Danh Ác lần này - "Thần Quyền" Park Jong Seok.

Bây giờ, nếu như "Mỹ Nam Vương" hiện đứng ngay sau Chingna, lo lắng theo dõi từng động tác của đại tiểu thư nhà Phuoi Khen thì Park Jong Seok trong bộ vest lịch lãm đang ngẩng đầu nhìn lên khán đài, đối mắt với một gã quỷ sai mình đầy thương tích. Ngay dưới chỗ Park Jong Seok đứng không xa, đám phóng viên săn bài giờ đã bu đầy, tiếng bấm máy vang lên lách tách không ngừng. Đã có không ít ống kính nhắm về phía Hoàng. 

- Chingna, anh tin ở em! Chiến thắng nhé!

Mặc kệ việc mình đã trở thành “người nổi tiếng”, Hoàng khàn giọng hét. Sau câu này, hắn cảm thấy cả người như thoát lực, không còn chút hơi sức nào, ngã quỵ ngay tại chỗ. Sở dĩ hắn không lập tức đo sàn, đó là vì vẫn còn có "Quan Tài Đen" ở bên cạnh kịp thời xốc vai đỡ lấy.

- Cảm..ơn.

Hoàng thở hổn hển, trán nhễ nhại mồ hôi, cả người không ngớt run lẩy bẩy. Thư Lệ thấy vậy thì sắc mặt đại biến. Cô biết hắn đã đến giới hạn của sức chịu đựng, nếu như không chữa trị kịp thời thì nhất định sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Nghĩ lại, trúng cả trăm phát đạn vào người như thế, lại lấy thân mình hứng nguyên một trái lựu đạn, thật sự không hiểu nhờ vào cái gì hắn có thể chịu được đến tận giờ này. 

Thế nhưng mặc kệ cơ thể quá mức tàn tạ, đôi mắt của hắn dường như là ngoại lệ, vẫn rực lửa và đầy cuồng dã. Giây phút chạm phải đôi mắt ấy, "Quan Tài Đen" khẽ rùng mình. Đôi mắt đó, Thư lệ là lần đầu tiên thấy ở Hoàng!

Một đôi mắt không có lòng trắng, thay vào đó là một màu đen thẫm lạnh lẽo, xen kẽ là sắc đỏ. Một đôi mắt đỏ quạch.

Song đừng nhầm, nó không hề thu hút một chút nào, ấn tượng nếu có thì cũng chỉ là ấn tượng xấu. Đôi mắt ấy...nó không đẹp ẻo lả như của những nam tài tử điện ảnh trên truyền hình, cũng chẳng kiêu ngạo lạnh lùng đầy giả tạo, cũng không hẳn mạnh mẽ nam tính...mà chỉ đơn giản là lạnh lẽo, lạnh lẽo đến vô cảm, lạnh lẽo đến ghê người. Đôi mắt đó gieo rắc vào tâm trí người đối diện một nỗi sợ hãi không duyên cớ. Nó gần như đôi mắt của một con ma cà rồng vậy.

Giây phút ấy, một ý nghĩ điên rồ đột nhiên vụt thoáng qua đầu óc "Quan Tài Đen" 

Hắn không phải là người!

Thư Lệ rùng mình, không khống chế được mà rụt tay khỏi người hắn. Hoàng vốn bây giờ đã không còn chút sức lực nào, nay lại đột nhiên mất chỗ dựa thì liền ngã chúi xuống đất.

"Quan Tài Đen" tay ôm bộ ngực cao ngất không ngừng thở dốc, ngây người một lúc mới trở lại bình thường. Cô lúc này mới nhớ ra là phải đỡ hắn dậy, song mắt vẫn nhìn người đàn ông này với vẻ cảnh giác.

- Có..chuyện gì với tôi sao? Hoàng nghi hoặc hỏi lại.

- Không..không. 

Thư lệ phát giác: giây phút này, hắn đã trở lại bình thường. Đôi mắt đỏ quạch đầy vẻ hung tàn kia đã biến mất, biến mất hoàn toàn như chưa từng xuất hiện trên đời vậy. “Quan Tài Đen” thậm chí hoài nghi, chẳng nhẽ mình vừa hoa mắt?

Đứng phía dưới, Park Jong Seok sau một hồi trầm tư bỗng dưng nở nụ cười khó hiểu. Ông ta quay sang nhìn "Mỹ Nam Vương" nói: 

- Đi thôi, Minh Vương. Chỗ này đã không còn việc của tôi và cậu nữa rồi.

- Nhưng mà...

"Thần Quyền" chỉ nói một câu ngắn gọn, cũng không chờ Mỹ Nam Vương đáp lại mà liền quay đầu đi xuống khán đài. Hoàng vẫn dõi mắt nhìn theo. Hắn không tin, không tin rằng người đàn ông này lại chịu bỏ qua dễ dàng như thế.

Quả thật, Hoàng đã không đoán sai. 

Khi chân bước xuống bậc thang cuối cùng, Park Jong Seok bỗng mở miệng nói một câu, bằng một âm thanh không lớn cũng chẳng nhỏ, song lọt vào tai Hoàng không thiếu một chữ.

- Chàng trai, đừng quên những gì vừa nói nhé. Tôi sẽ chờ cậu ở trận chung kết.

Hoàng rướn người, một giọt mồ hôi chảy dài từ trán xuống cằm. Cách đó hơn năm mươi mét, "Thần Quyền" tuy vẫn quay lưng về đây, song cánh tay phải lúc này đã giơ lên, vẫy một cái về phía hắn, như muốn làm chứng cho những gì đã nói. 

Hoàng nhìn chằm chằm cánh tay ấy không chớp mắt...cho đến khi nó đột nhiên biến mất giữa không trung. Một dự cảm không lành thoáng chốc dậy lên trong óc, hắn vội vàng quay sang phía Chingna, hét lớn:

"Cẩn thận!"

- Hả?

Chingna nhận ra giọng của Hoàng thì vô thức ngẩng đầu lên. Điều đó vô tình lại tạo thành cơ hội tốt cho Ebisu, nãy giờ vẫn đang trông ngóng tìm cách nhanh chóng kết liễu đối phương. 

Ebisu hít một hơi dài, hai tay xoay tít lưỡi hái, song chỉ mới dậm chân lao tới vài bước thì sắc mặt chợt ngây ra, cơ thể mảnh mai điên cuồng vặn vẹo, tiếp đó bị nhấc bổng khỏi mặt đất.

Người ta chỉ thấy dưới chân Ebisu không biết từ lúc nào đã xuất hiện một cơn lốc nhỏ, hất cô tung lên cao, sau đó là hàng trăm tiếng "bịch bịch" không rõ nguyên do. Đến khi những người ở đây kịp nhận ra có chuyện lạ thì Ebisu đã như diều đứt dây, “bịch” một cái ngã úp sấp xuống mặt đất. 

Ulias lập tức đứng phắt dậy. Gã râu rậm này nhanh như cắt chạy lên võ đài, đỡ lấy Ebisu mới ngã xuống. Ôm đồ đệ trong tay, Ulias sắc mặt bỗng chốc tái mét: ngực, bụng, đùi, cánh tay của Ebisu bây giờ đâu đâu cũng có vết bàn tay, thâm tím hằn sâu vào da thịt, chỗ nào chỗ nấy tím bầm, còn khổ chủ thì khỏi cần nói, đã sớm bất tỉnh nhân sự không còn biết gì nữa rồi!

Ulias nghiến răng, hướng ánh mắt giận dữ nhìn theo bóng lưng cao lớn của Park Jong Seok, lúc này đã khuất hẳn trong đám đông, tay phải nắm chặt. 

“Thần…Quyền…!!!!!”

Ulias gầm lên trong cổ họng, sắc mặt vặn vẹo vì tức giận. Bây giờ có nói gì thì cũng vô dụng. Trận đấu đã kết thúc rồi. Cuộc hành trình của học trò hắn… đã chấm hết tại đây rồi. 

- Ebisu! Ebisu! 

Gã to con đứng dưới lúc này mới hoàn hồn, tất tả chạy lên, bộ dáng cuống quít. Khi tới nơi, thấy tình trạng của đồng bạn, hắn ta giống như con gấu bất thần gục xuống, miệng lẩm bẩm gì đó không rõ. 

Viên trọng tài lật đật chạy ra chỗ Ebisu mới vừa rơi xuống, trơ mắt nhìn gã đàn ông râu rậm đang bế cô xuống đài. Ông ta đầu tiên là hơi ngẩn ra một lát, sau đó mới nhớ ra rằng mình vẫn còn nhiệm vụ phải làm: đó là công bố kết quả. 

“Tôi xin công bố kết quả: chiến thắng thuộc về đội #145 của Võ sĩ Judas và Chingna! Đội #145 chiến thắng #35, chính thức giành tấm vé bước vào vòng tiếp theo.” 

Chingna ngơ ngác. Cho đến lúc này cô vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

-Thắng rồi, đội của anh thắng rồi.

Thư Lệ lẩm bẩm, còn đập đập tay vào vai Hoàng, song hắn dường như không nghe thấy. 

" ..Nhớ đấy, ta chờ cậu. "

- Ha ha...ha ha ha ha...

Hoàng cười khùng khục. Đó cũng là câu nói cuối cùng hắn nghe được...trước khi hoàn toàn mê man.



-0--------------







Bệnh xá.

- Xin hỏi...

Trong hành lang, một cô gái dáng người cao ráo, khuôn mặt xinh đẹp mặc áo dài tay, váy ngắn đang đi bộ bên cạnh một người đàn ông trung niên mặc blouse trắng. Một đám đông láo nháo dễ phải đến hơn hai chục người đang đứng chen chúc trước đầu hành lang, thấy hai người thì mừng như bắt được vàng vậy, hối hả kéo nhau chạy tới. 

-Xin hỏi, đây có phải là bác sĩ điều trị cho võ sĩ của đội #145, Judas không ạ? 

- Xin hỏi, bệnh tình của võ sĩ Judas hiện như thế nào rồi? Liệu có thể thi đấu tiếp được không ạ?

- Tránh ra đi, tránh ra đi...Cô gái mặc áp dài tay thấy đám người này thì xua tay như đuổi ruồi vậy, sắc mặt lộ vẻ khó chịu. Cô ta chính là "Quan Tài Đen" Thư Lệ.

- Xin lỗi...cô hình như là bạn gái của võ sĩ Judas phải không ạ? Một tay ký giả chộp lấy tay Thư Lệ, còn nhân đó vuốt vuốt mấy cái, miệng thì nói như súng liên thanh: - ...Cô có biết gì về võ sĩ Judas, người đã lên tiếng thách đấu với "Thần Quyền" không ạ? Nghe nói anh ấy đã có một trận đấu khá khó khăn chiều nay, xin hỏi tình hình của anh ấy bây giờ thế nào rồi ạ? Liệu anh ấy có thể hồi phục trước trận chiến ngày mai không?

Thư Lệ nóng nảy cho tên lưu manh giả danh cán bộ này một đá lăn quay, sau đó làm mặt lạnh kéo ông bác sĩ vào trong phòng bệnh. “Rầm” một cái, “Quan Tài Đen” đóng sầm cửa, khóa trái, mặc kệ lũ ký giả nhao nhao bên ngoài. 

Thở phào một cái, Thư Lệ quay sang viên bác sĩ thì phát hiện gã ta đang dòm trộm vào cổ áo mình. Khẽ kéo cổ áo lên, mặc dù hơi khó chịu, song “Quan Tài Đen” nét mặt vẫn giữ nguyên vẻ bình thường.

- ...Thật sự không có cách nào sao bác sĩ?

-Hừm...Tay bác sĩ ho khan một cái, sau đó giả bộ quay mặt đi: - …Ờ, cậu ta đó hả? tuy vết thương nặng thật song cũng chưa đến nỗi vô phương cứu chữa, chỉ cần có thời gian là sẽ hồi phục được, thế nhưng trong ít nhất là hai tháng tới, cậu ta tốt nhất là không được rời giường. Còn về đôi mắt...ừm, thật sự xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức.

Thư Lệ nghe vậy thì trừng mắt: 

-..Ông nói vậy là sao? Hết cách à?

- Vết thương quá nặng, đã có dấu hiệu hoại tử. Chúng tôi đã rất cố gắng, song rất tiếc. Cậu ta nên làm quen với việc sống phần đời còn lại trong bóng tối đi là hơn. 

Người bác sĩ lắc đầu. Nhìn nét mặt của ông ta, Thư Lệ cũng biết 99% chuyện đã hoàn toàn không còn cách nào cứu vãn. Tay bác sĩ thấy không còn việc gì thì xin cáo từ, song thi thoảng vẫn lưu luyến ngó lại mãi không thôi. "Quan Tài Đen" thơ thẩn đứng bên ngoài một hồi, sau đó mới lững thững bước về phía cửa phòng, nghiêng mắt nhìn qua khe cửa. 

"Hả, à..ừ, không có vấn đề gì. Mình vẫn khỏe mà. Ừm, rất khỏe...."

Nằm trên chiếc giường sắt tất nhiên là Hoàng. Cả người hắn bây giờ bó bột như xác ướp, hai mắt cũng bị băng kín mít, tay cầm điện thoại cười nói rất vui vẻ, tuy không biết đầu dây bên kia là ai song nhất định là rất thân. Ngồi bên cạnh hắn là Linh Chi, lúc này đang cầm mấy miếng táo gọt sẵn để trên đĩa cho vào miệng ăn ngon lành.

Thư Lệ đứng ngoài cửa ngơ ngẩn nhìn một hồi, nhịn không được khẽ thở dài. 

- Cạch.

"Quan Tài Đen" mở cửa phòng đi vào, đó cũng là lúc Hoàng cúp điện thoại. Thư Lệ chỉ nghe thoáng qua là nhận ra ngay, đầu dây bên kia là giọng nữ. "Quan Tài Đen" bỗng nảy sinh ý nghĩ tò mò muốn biết cô gái đó là ai, song cuối cùng cũng chỉ dừng lại ở suy nghĩ chứ không hề nói ra miệng. 

- Thư Lệ, phải cô đó không?

Hoàng giương cặp mắt băng kín nhìn về phía cửa ra vào, cười nói.

- Anh bây giờ mù mà vẫn tinh quá nhỉ, khéo thính hơn cả chó nghiệp vụ ấy chứ. Thư Lệ cười khẩy chọc.

-..Hừm, quá khen, quá khen...cũng chỉ vì ở cô có một cái mùi rất đặc trưng. Hừm…Có lẽ cô chưa biết, Thư Lệ à, tôi kiệng nhất là ngồi gần người bị hôi nách. 

- Nói gì đó? Ai hôi nách?

- Đùa..đùa đấy mà.

Thư Lệ nghe vậy thì chồm người về phía hắn, Hoàng theo bản năng giơ hai tay lên phía trước thủ thế. Hắn bỗng cảm thấy tay mình cầm phải thứ gì đó mềm mại và khum khum hình ngọn núi. Máu còn chưa kịp lên não để tiến hành phân tích thông tin xem đó là cái gì..thì mặt hắn đã bị ăn nguyên một cái tát nảy lửa mất rồi. Cái tát này tuyệt đối không nhẹ, bằng chứng là bây giờ mặt Hoàng đã lệch hẳn sang một bên. 

- Khục...cô làm thế mà coi được à. 

Hoàng ho khan:

- ..Tôi vẫn đang là người bệnh cơ mà. Nhỡ tay một cái, có cần hung ác vậy không? 

Không có tiếng trả lời, thay vào đó là tiếng nghiến răng kèn kẹt. Một lát sau, bỗng có cái gì đó đập bịch vào ngực hắn. Hoàng sờ sờ, thì ra là một tờ báo.

-Cái gì thế?

-Đọc đi thì biết.

Hoàng nhìn nhìn tờ báo, đoạn với lon coca để trên bàn bật nắp. Thư Lệ lúc này mới nhận ra hắn giờ đã mù, không thể tự đọc được. Hoàng đưa tờ báo qua cho Linh Chi, cô bé giở tờ đầu ra, bắt đầu đọc lớn mấy chỗ được Thư Lệ khoanh tròn từ trước:

“Rúng động: thanh niên giữa đám đông cam đoan nói chỉ một tay là đủ đánh bại “Thần Quyền” . Thật không thể tin nổi.”

“Cả địa ngục phải rúng động…thanh niên cứng lớn tiếng chửi “Thần Quyền” như tát nước giữa ban ngày ban mặt ..”

“Đắng lòng: thanh niên mù sắp chết chọn cách thức gây sốc để xin chữ ký “Thần Quyền”

“ Tin nóng: Nghi vấn về giới tính của "Thần Quyền" đã được làm rõ: Park Jong Seok bị người yêu cũ tống tình giữa ban ngày ban mặt. Lối thoát nào cho Thủ tướng Đảng Tự Do?”

-Phụt! 

Hoàng phun một cái hết sạch chỗ nước ngọt trong miệng. Hắn đưa tay đoạt lấy tờ báo, miệng luôn mồm chửi lũ lều báo lá cải, chỉ giỏi bóp méo sự thật để giật tít câu view. Thư Lệ thở dài, tay chống nạnh nhìn hắn nói:

-Nói gì thì nói, việc chiều nay của anh giờ đã truyền khắp địa ngục tầng mười chín rồi…Anh định giải quyết sao đây?

- Khụ…binh đến thì tướng ngăn, có gì mà sợ.

Hoàng làm mặt nghiêm túc, ho nhẹ một cái sau đó hạ giọng nói: 

-Thư Lệ, ừm..có chuyện này tôi vẫn muốn tìm cô để nói. Chẳng là…chuyện lần trước của Chingna, nghĩ lại thì đúng là tôi lúc đó đã quá nóng nảy, chưa chi đã chụp mũ quy hết mọi trách nhiệm lên đầu cô rồi. Chingna cũng đã xác nhận, khi đó mọi chuyện xảy ra hoàn toàn bất ngờ, không thể đổ lỗi cho cô được. Ừm, rất xin lỗi, Thư Lệ, đừng để bụng nhé. Chúng ta...

- Chúng ta cái gì?

Hoàng gãi đầu:

- Chúng ta...ừm, chúng ta có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra được không? Ừm, mọi thứ lại trở về như lúc trước. Tất nhiên…do đó là lỗi của tôi, cô nếu như muốn gì thì cứ nói, nếu làm được thì tôi nhất định sẽ..

- Có đấy. 

Thư Lệ đột nhiên đứng dậy, ghé sát, sau đó đưa hai tay ôm lấy đầu Hoàng kéo sát vào mặt mình. Hoàng giật nẩy người, mặc dù hai mắt không thấy gì nhưng qua mùi thơm cơ thể đặc trưng, hắn rất nhanh đã nhận ra tình trạng của mình lúc này. Hắn…hiện tại hắn và mặt của Thư Lệ chỉ cách nhau chưa đầy năm centimet!

Chả có nhẽ…chả có nhẽ…

Mặt Thư Lệ lúc này cũng đã phơn phớt đỏ. Song hắn mãi mãi chẳng thể nào biết được. Đúng vào lúc gay cấn, cửa phòng bỗng dưng bật mở. Một nữ y tá đi vào, tay đẩy một cái xe hai bánh. Cô y tá nhấc một bức thư lên nói:

-Anh Judas, có thư. 

Trên thư ghi rõ tên người gửi : Park Jong Seok.