- Cậu nói "Tấn" gì cơ?
Bên trên sân đấu, Koteyasu cuối cùng cũng đã áp sát. Hoành Tú Toàn nhíu mày. Trong mắt hắn, đối phương cùng lắm chỉ đang diễn mấy trò ảo thuật mà thôi, nhìn mới đầu có vẻ lạ mắt, song thực tế thì chẳng có mùi vị gì. Đó là chưa kể cô gái này đã bị hắn đánh cho một trận te tua, còn có thể làm được chi?
Nghĩ vậy, Hoành Tú Toàn không buồn thủ thế, tay phải giơ lên, xoay tròn. Hắn tính sẽ dùng tuyệt chiêu phản đòn ngay để sớm kết thúc trận đấu. Trong khi đó, Koteyasu giờ đã áp sát càng ngày càng gần, trong nháy mắt hiện rõ hình thể, vai phải nhô lên.
Hoành Tú Toàn mới đầu còn chưa cảm thấy gì, cho đến khi nhận ra có một luồng khí nhanh chóng xoắn lấy cánh tay phải của mình, không ngừng đi lên thì mới giật mình. Đánh hơi được mùi nguy hiểm, "Sát Phá Lang" lập tức kéo dãn khoảng cách.
Song đã muộn.
-------------
Hoành Tú Toàn văng ra khỏi sân thi đấu.
Bên dưới khán đài nhất thời im bặt.
Chuyện gì vừa xảy ra?
Tất cả những gì người ta thấy được, đó là Koteyasu gượng dậy trong tình trạng sống dở chết dở, cứng đầu lao lên. Đáng lẽ ra giống như bao lần trước đó, kết quả là cô gái này sẽ lại tự chuốc họa vào thân, thế nhưng không ai ngờ...mọi chuyện đột nhiên phát triển theo chiều ngược lại.
"Sát Phá Lang" bị đánh bay khỏi sàn đấu.
Rời khỏi sàn đấu - cũng đồng nghĩa với mất tư cách thi đấu.
Mới mấy giây trước thôi, "Sát Phá Lang" còn đứng đó trong tư thế của người chiến thắng, còn là thắng áp đảo. Vậy mà bây giờ... Cán cân thắng - thua trong nháy mắt đổi chỗ cho nhau, nhanh đến nỗi không ai hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra.
- Chiêu...chiêu đó là gì vậy?
Bên dưới khán đài, Tae Jun đột nhiên đứng vụt dậy như bị kiến cắn trúng mông, sắc mặt thảng thốt.
- Denchiuko, em có nhìn thấy cô ta vừa làm gì không?
Cô gái đeo kiếng lắc đầu...
Phản ứng đầu tiên của đám đông đầu tiên là sững sờ. Bầu không khí yên tĩnh đó kéo dài đúng mười giây, trước khi khán đài, nơi "Sát Phá Lang" vừa ngã xuống đột nhiên nhốn nháo bùng lên như vỡ chợ.
- A..aaaaa, chuyện gì xảy ra thế?
- Rơi.."Sát Phá Lang" bị đánh rơi khỏi sân đấu rồi!
- Mắt mày có mù không thế? Là "Sát Phá Lang" hay cô gái kia?
- Có mày lầm thì có....
Trong khi phía dưới, đám đông khán giả đang bắt đầu có dấu hiệu của sự quá khích, Koteyasu lúc này vẫn yên lặng đứng ở góc sân đấu, một tay ôm vai phải, mồ hôi không ngừng rịn ra trên trán. Cánh tay phải của cô ta lúc này quặt hẳn sang một bên, hình như đã gãy.
Koteyasu sau khi thở hổn hển một chập thì quay sang nhìn trọng tài nói:
-...Ông... Trọng tài...còn đợi gì nữa, mau công bố kết quả đi! Rơi khỏi sân đấu là bị tính thua cuộc mà, có phải không?
- À, vấn đề này...
Viên trọng tài còn đang bần thần chưa biết nói thế nào thì từ dưới khán đài, một người bỗng nhảy lên ra hiệu tạm ngưng. Nhìn lại, chính là cô gái da đen thắt tóc bím, mặc võ phục màu đen, đồng đội của "Sát Phá Lang" ở đầu trận.
Koteyasu không thèm để ý đến ánh mắt giết người của đối phương, đang nhìn về phía mình đầy vẻ hăm dọa, nhếch miệng cười:
- Cô lên đây làm cái gì? "Sát Phá Lang" đã thua rồi.
- Con khốn, mày nói gì? Cô gái thắt tóc bím quát lớn: - Anh ấy chỉ sai lầm nhất thời thôi...Song mày quên vẫn còn tao ở đây à? Tao sẽ đập bẹp mày ra.
- Cô bị đãng trí rồi à, hay mẹ quên không cho i-ốt vào canh? Koteyasu cũng không vừa, bem lại ngay: - Đúng là luật không cấm đồng đội giữa chừng mới đến tham dự thi đấu, chỉ cần chưa hết trận là được...Song vừa rồi cô đã bước lên sân đấu rồi đó thôi, sau đó mới bị Hoành Tú Toàn đuổi xuống. Đừng chối chứ, có biết bao người ở đây có thể làm chứng. Lúc đó đã tính là tự tiện rời sân đấu, mất tư cách tham gia rồi. Còn cãi chầy cãi cối à?
- Mẹ kiếp, tao không cãi nhau với cái hạng như mày....Mày vừa mới dùng tà thuật, đừng có chối. Đồ bẩn thỉu, tao sẽ thay anh ấy hỏi tội mày.
Nhất thời võ đài thi đấu không khác gì chốn hàng tôm hàng cá của mấy bà kẻ chợ. Sau khi đồng đội của "Sát Phá Lang" nhào lên trên sân thi đấu, ngay sau đó, có thêm bốn, năm người nữa cũng xông lên, trông bộ dáng thì hình như có ý cùng đánh hội đồng Koteyasu.
Lực lượng an ninh tuy có mặt tại hiện trường song không dám can thiệp, chính xác là không có can đảm can thiệp. Lý do là lúc này ở đây có đến gần năm trăm người của đảng Hoa Kiêu, những kẻ này đều kéo từ xa đến đây để cổ vũ cho Hoành Tú Toàn. Bây giờ "Sát Phá Lang" bị loại một cách mờ ám như thế, những người này do vài kẻ xách động lập tức trở nên quá khích.
Thoáng một cái, vũ đài Hắc Điểu, khu vực chung quanh võ đài 06 đã đông nghẹt người với người, tình hình hỗn loạn không chịu nổi, đã sớm không còn thấy bóng dáng Koteyasu đâu nữa.
Ở một góc khán đài.
- Denchiuko, hình như xảy ra bạo loạn rồi.
- Bọn thối nát. Gã đàn ông cất giọng dè bỉu: - Chả ra cái thể thống gì cả. Ngay cả đồng loại cũng không coi nhau ra gì.
- Ừm...Cô gái đeo kiếng tên Denchiuka đưa tay lên mũi phẩy phẩy, mắt nhìn đám đông với vẻ khinh thường, song dường như mới thấy cái gì đó, cô ta đột nhiên run rẩy cả người, kéo kéo tay đồng bạn:
- Nè, Denchiuko, Denchiuko!
- Cái gì?
- Nhìn kìa, nhìn kìa!
Denchiuko nhìn theo hướng tay chỉ của cô bạn. Chỉ thấy ở một góc khán đài, Linh Chi trong bộ áo liền váy màu trắng đang dắt tay một đứa bé trai gầy gò, vừa đi vừa nhìn ngó khắp nơi, dường như đang tìm kiếm ai đó trong đám đông.
- Không thể nào...
Đôi mắt nãy giờ vốn lạnh lùng của gã lập tức trợn lên trắng dã.
Trong khi đó, ở phía trên võ đài 06, tình hình đã trở lên hỗn loạn không sao khống chế nổi. Koteyasu lúc này đang bị đám đông vây công, đánh hội đồng. Song quyền khó địch tứ thủ, chưa kể cô thật sự đã quá kiệt sức sau khi sử dụng "Tấn Lôi", sau một hồi cố gắng chống cự, bây giờ đã bắt đầu buông xuôi.
- Đm, một đống nhảy vào đánh hội đồng một người..chúng mày điên hết rồi à?
Hoàng chen trong đám đông, gào lên. Hắn lúc này cũng đã xông lên sân đấu, song với sức một mình thì rõ ràng là không cản được đám người hung bạo này. Sau một hồi cố gắng, hết chạy động lại chạy tây, Hoàng cuối cùng cũng thở dài bó tay. Những người này dường như không nói lý, chỉ biết đâm đầu hùa theo số đông.
Hắn có thể cản được năm, sáu người, song còn mấy trăm người nữa thì sao?
Trong vòng vây của đám đông đang ngày càng say máu, Koteyasu hai tay ôm đầu. Cô có nằm mơ cũng không tưởng tượng được, đường đường thứ trưởng Bộ Nội Vụ của Đảng Tự Do lại có cái ngày này, đúng là "Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh".
Những trận đòn liên tục giã xuống thân thể mảnh mai..khiến ý thức của Koteyasu dần mất đi.
Cuộc đời như con nước cuốn, trôi dạt về đâu, về đâu....
Hỗn loạn.
Nhiễu nhương.
Đôi mắt của Koteyasu dần nhắm lại...đau đớn, kiệt sức, cô đã mệt mỏi lắm rồi. Bây giờ là lúc để nghỉ ngơi. Cô bỗng như trở lại thời xa xưa, dưới tán cây bàng, bóng một nam một nữ cùng trú mưa. Koteyasu khẽ mỉm cười, nếu thời gian dừng lại nơi đây, trở lại những phút giây ban đầu...xem ra cũng không phải là một kết thúc quá tồi.
" Không sao rồi, Koteyasu!"
Thế nhưng đúng lúc đó, một vòng tay ấm êm chợt dang ra, kéo Koteyasu trở về với thực tại.
Nắm đấm xé toạc trời xanh.
--------------------------------------------------------
Cuộc nổi loạn nổ ra rất nhanh, song cũng rất nhanh bị dập tắt.
Đám đông nhốn nháo, lại nhốn nháo. Ngoài những bị giải xuống, những tên ngoan cố ở lại, từng người từng người một cứ thế nối nhau bị đánh văng xuống dưới khán đài. Bạo lực được giải quyết bởi chính bạo lực. Đám đông rất nhanh nhận ra, đại thế đã mất. Một góc võ đài rất nhanh rơi vào sự kiểm soát của lực lượng an ninh, không...chính xác là nhóm người mới đến. Trật tự được thiết lập dựa trên vũ lực tuyệt đối.
Do có mặt tại đấy nên Hoàng thấy rõ ràng, cái bóng cao lớn đó đi tới đâu, người dạt ra đến đấy như gió cuốn lá khô vậy. Chỉ trong phút chốc, cả võ đài đông nghẹt người chỉ còn lại vài mống, trong đó có hắn
Lúc này, giang tay ôm lấy Koteyasu vào ngực là một người đàn ông trung niên mày rậm trán cao, mặc một cái áo choàng dài màu trắng, để tóc cột đằng sau kiểu đuôi ngựa. Gã ta có nước da màu đồng khỏe khoắn, từng múi cơ đều đặn như muốn nổ tung bất cứ lúc nào, nổi gồng lên trên cơ thể hoàn mỹ cao hơn một mét tám, không có một chút mỡ thừa.
Liên tục tung ra hơn hai mươi cú Heavy Break trong vòng ba giây! Hoàng dường như không tin vào mắt mình. Tất cả những động tác của gã đàn ông này đều vô cùng hoàn hảo, không có một chút sai sót nào.
Người này...thật đáng sợ.
- Thằng khốn..!!!
Cô gái da đen, đồng đội của "Sát Phá Lang", thấy năm, sáu đồng bọn bên mình trúng đòn văng xuống khán đài, kẻ chết người bị thương thì trợn mắt. Cô ta không nói không rằng rút cây chiến phủ ( rìu lớn) vẫn mang theo bên mình ra, bật người nhảy về phía gã đàn ông kia, dùng toàn lực chém xuống.
- ..Đừng!
Hoàng giật mình, theo bản năng muốn cản lại. Hắn biết, cô gái này nhất định không phải là đối thủ của gã đàn ông kia. Song đã muộn.
Chỉ thấy gã đàn ông cao lớn kia vốn đang cúi đầu, đột nhiên ngẩng mặt lên, đôi mày rậm rung rung, toát ra vẻ tức giận. Tiếp đó, thật sự không thấy rõ hắn làm động tác gì, chỉ thấy cô gái áo đen kia đột nhiên bị đẩy thẳng lên cao, tạo một góc vuông chín mươi độ với mặt đất, cây chiến phủ khổng lồ trong tay xuất hiên muôn vàn kẽ nứt, sau đó "keng" một tiếng, tan thành bụi phấn!
Không, chính xác là cả bụi phấn cũng không còn, trực tiếp biến mất giữa không trung.
Cô gái da đen kia giống như hỏa tiễn vậy, từ chỗ đứng của gã đàn ông cao lớn ấy phóng thẳng lên cao, rồi ở giữa không trung, sau một tiếng kêu tê tâm liệt phế, hóa thành một cơn mưa máu, rơi lả tả xuống dưới.
Cơn mưa máu này nhất thời khiến không ít cái đầu nóng ở đây phải nguội lạnh. Những giọt nước mưa đỏ rực, như sương mù rơi lấm tấm trên gương mặt những kẻ cứng đầu còn nán lại phía dưới. Mặt Hoàng giờ cũng dính không ít máu. Nó chảy từ trán, xuống má, sau đó lướt qua bờ môi trắng bệch của hắn lúc này. Mặn chát.
Hoàng khẽ nuốt một ngụm nước bọt. Hắn chợt phát hiện ra, cổ họng giờ đã khô rang. Cảm giác sợ hãi tưởng chừng ngủ quên đã lâu, nay đột nhiên nhen nhói, không ngừng chiếm cứ tâm trí hắn.
- Có Park Jong Seok ở đây. ..
Giọng nói ấy như tiếng âm binh quỷ đầu từ dưới địa ngục cất lên vậy. Chân chạm đất, gã đàn ông mặc áo choàng tay ôm lấy Koteyasu, nhẹ nhàng đưa cô tựa vào lồng ngực vạm vỡ, mái tóc dài màu đen bay phất phới trong gió, che lấp hơn nửa khuôn mặt góc cạnh, môi khẽ mấp máy.
- ...Còn ai muốn làm loạn?
-0--------------------------------
- Ê, này!
Hoàng giật mình.
- Cái gì thế?
Hoàng vuốt mặt, đờ đẫn hỏi. Nhìn đồng hồ, đã mười giờ đêm rồi. Bây giờ hắn mới nhớ ra, mình đã về nhà từ lâu. Ừm, chính xác là sau khi Linh Chi dẫn đứa bé kia đến tìm, đứa bé người Khentoit hắn đã mua ở chợ nô lệ mấy hôm trước, hắn, Linh Chi và đứa bé đó về thẳng ngay khách sạn. Sau khi ra ngoài mua chút đồ chế biến sẵn, hắn và Linh Chi ăn tối tại nhà, rồi đi tắm. Vèo một cái đã mười giờ đêm rồi.
Hoàng nhận ra mình không biết từ lúc nào đã ngồi ở ghế sofa bốn tiếng đồng hồ lận, mặc dù tay cầm chuột di trên màn hình song tâm trí thì như ở trên mây vậy.
Lúc này đứng phía trước mặt hắn là Chingna, trong bộ quần áo mặc tại nhà, áo thun cổ trễ bó sát, bên dưới là váy ngắn quá đầu gối. Mái tóc dài bồng bềnh xoã ngang vai, trước ngực từng đợt sóng dập dềnh, hình như là không có mặc áo lót, mơ hồ còn thấy được hai điểm nhỏ cấn lên sau lớp áo mỏng tang. Hoàng vừa mới ngẩng mặt lên đã nhìn trúng hai điểm cấn lên đó, nhất thời bao nhiêu suy nghĩ trong đầu, giờ đây cũng đột nhiên kéo nhau bay đâu mất hết.
- Ai ui, tưởng gì.
Chingna thấy hắn đờ ra như vậy thì thò mặt vào ngó màn hình máy tính. Cô hơi nhăn mặt một cái, sau đó che miệng cười hi hi.
Hoàng giụi mắt nhìn lại. Nãy giờ lên mạng, bấm lăng nhăng thế nào, trên màn hình PC không biết đã có mấy cái hình xxx hiện ra từ cửa sổ mấy trang quảng cáo game online từ bao giờ, lại thấy điệu cười tỏ vẻ "ai cũng hiểu là cái gì đấy" của Chingna, hắn muốn giải thích, song nghĩ lại cái này dẫu có giải thích cũng chả có bao nhiêu tác dụng, thế là lại thôi, di chuột tắt mấy cái cửa sổ đó đi.
- Em vừa về đấy à?
Hoàng lảng sang chuyện khác, mặc kệ Chingna lúc này vẫn đang ngậm cười nhìn mình. Hừ! kể có là vậy thật thì cũng có gì phải ngại, đơn thuần chỉ là.. giải trí thôi mà. Là đàn ông thì phải có máu dê trong người. Đấy là còn bình thường đấy, nhớ cái PC hồi xưa ở nhà hắn, cái dòng phim tình cảm kịch bản đơn giản, ít thoại nhiều hình thế này phải có chừng 20 GB là ít... Hừm hừm hừm...hừm hừm hừm hừm...
-...Em về từ một tiếng trước kìa. Chingna dài giọng, sau đó kéo ghế ngồi xuống, tay cầm cuốn sổ nhỏ lật lật: - Anh cũng "tập trung" thật đấy, chắc nãy giờ em nói gì cũng không nghe đúng không?
Hoàng nghiêm túc gật đầu.
- Hmm...biết ngay mà.
Chingna dài giọng:
- Tập trung đi nỡm ạ. Bây giờ trước mặt chúng ta là cả một chặng đường dài. Năm trận đấu nữa, chúng ta nhất định chỉ có thể thắng, không thể thua. Trận đầu tiên có vẻ khá dễ dàng, song về sau nhất định sẽ không như vậy nữa đâu. Nhìn đi, có thấy gì đây không..
- ...Là lịch thi đấu của vòng ba mươi hai đội đó. Anh có biết em đã phải vất vả lắm mới có được nó không...đáng lẽ ra sáng mai nó mới chính thức được phổ biến công khai kìa. Theo như phân bảng thì chiều mai, chúng ta sẽ gặp đội #15, gồm một Danh ác bậc bốn và một Danh Ác bậc năm, tên là Aiki và Ebisu. Hmm...chúng ta nằm ở bảng C...
-..Nếu chiến thắng trong trận ngày mai, vậy thì đội mà chúng ta sẽ gặp là kẻ thắng ở nhánh kế. Hmm...anh nhất định sẽ bất ngờ cho mà xem. Song nhìn xa ra, thử thách lớn nhất đối với chúng ta sẽ là trận ở vòng bán kết ( tám đội), khả năng lớn chúng ta sẽ gặp team của Thiên Ma Cung, đội của lão già Tae Jun đó. Đây sẽ là hòn đá tảng khó khăn đầu tiên mà chúng ta bắt buộc phải vượt qua...ê, anh có nghe em nói gì không đó?
- Hả?
Hoàng ngẩng mặt lên. Nhìn vẻ mặt thất thần của hắn, Chingna trợn mắt, giơ hai tay ra nhéo mạnh vào hai bên má gã.
- Nghĩ gì thế! có nghe người ta nói không thì bảo?
Hoàng lấy tay vỗ trán, chép miệng:
- Được rồi, mấy chuyện linh tinh ấy mà. Ờ..mình nói đến đâu rồi nhỉ?
Chingna cau mày, song vẫn bỏ qua mà tua lại thêm lần nữa. Thế nhưng trong khi cô rất mực nghiêm túc cùng tập trung thì hắn vẫn thờ ơ, mặt dại ra, nhìn là biết không để lời nào vào tai.
Cắn môi, Chingna cuối cùng cũng không chịu được nữa. Cô gấp sổ, trầm ngâm một hồi, rồi đột nhiên nửa quỳ trên ghế, sà tới, hai tay ôm đầu hắn, quay ra đối diện với mặt mình.
- Làm...Làm gì thế?
Hoàng giật mình. Gương mặt hai người lúc này gần nhau đến nỗi, hắn có thể cảm nhận được hơi thở thơm át cùng mùi dầu gội đầu thoang thoảng của Chingna phà lên mặt mình. Ánh mắt từ cần cổ trắng ngần thẳng thớm đi xuống, qua bờ vai trơn bóng không tì vết, tiếp tục xuống nữa là hai nửa vòng tròn đang phập phồng lên xuống, gương mặt bặm trợn của Hoàng nhất thời lộ vẻ ngại ngùng.
Phải thừa nhận một điều, từ cái hôm thấy Chingna lộng lẫy xuất hiện trên sân khấu hôm ấy, giống như là trở thành một người hoàn toàn khác vậy, ánh mắt của hắn mỗi khi nhìn cô đã thay đổi rất nhiều. Cũng không biết vì sao...tần suất mắt hắn rơi vào những điểm nhạy cảm trên người Chingna càng ngày càng...gia tăng.
Cũng không thể trách được hắn, một phần cũng tại cách ăn mặc ở nhà của Chingna thật sự rất là..mát mẻ. Không có lửa làm sao có khói! Không chỉ thế, cô còn rất biết cách ăn mặc, khiến những đường cong trên cơ thể dù không cố ý khoe cũng cứ lồ lộ hẳn ra. Trong đó phải kế đến khuôn ngực đầy đặn với đường kẽ phân chia bên giữa thật là sâu, vì thế cho dù cặp núi đó của Chingna có nằm gọn trong cái Bra, nhưng chỉ cần nhìn vào khoảng giữa ngực thôi là cũng đủ khiến hắn" chào cờ " rồi.
Gương mặt của Hoàng hơi đỏ lên. XXX, nếu cứ thế này thì có thánh cũng chẳng chịu nổi. Chingna hình như vẫn chưa phát hiện ra sự bất bình thường của hắn, nghiêm mặt trầm giọng nói:
- Nói thật đi.
- Cái..cái gì?
- Nói thật đi.
- Anh...thật sự không cố ý nhìn mà.
- ...Có phải là anh đang sợ?
Chingna nhíu mày, nhìn thẳng vào mắt hắn. Cô đã thấy, dù rất nhanh, một tia hoang mang chợt thoáng hiện qua, không thể che giấu.
- Nói thật đi, có phải là anh đang sợ?
--------
Trong khi đó, cả Hoàng và Chingna đều không biết rằng, khách sạn nơi mình ở đang bị hai kẻ lạ mặt đưa vào trong tầm ngắm.
- Cậu có chắc là đây không? Denchiuka?
Trên cây bàng cổ thụ ngay đằng sau nhà nghỉ, từ đó nhìn thẳng vào trong ban công tầng ba, có hai người đang vắt vẻo, một nam và một nữ.
- Tớ thề đó, Denchiuko.
Một trong hai người, cô gái đeo kiếng gật đầu như gà mổ thóc.
- Hmm...Gã đàn ông sắc mặt lạnh lùng, sau một hồi suy nghĩ thì nói với giọng ra lệnh: - ...Thế này nhé, Denchiuka, mình sẽ vào trong đó đem "nó" đi, cậu có trách nhiệm ở ngoài này tiếp ứng khi có chuyện xảy ra. Hiểu không hả?
- Hiểu. Cô gái đeo kiếng gật gật đầu.
- Ok. Cứ thế mà làm.
Gã đàn ông nói xong thì dậm chân, thoắt một cái đã từ chạc cây nhảy vào trong ban công tầng ba. Chỉ là cả hai dù có tài thánh cũng chẳng nhận ra, kẻ đi săn như bọn họ vốn cũng đã nằm trong tầm ngắm của một kẻ khác nữa. Người ấy hiện đứng mút tay phía dưới cửa sổ.