Địa Ngục Thời Gian

Quyển 3 - Chương 37: Sức mạnh của niềm tin




Liền lúc đó, một bàn tay bỗng chặn lại trên bờ môi Soah, khiến cô chỉ còn cách kêu ư ư. Người đó chính là Tae Jun.

-Chuyện này tạm thời đừng để lộ ra. Tae Jun nói: -..Không cần hỏi vì sao, cứ làm như tôi bảo là được.

-Ưm,ưm…

Soah Raoi nhìn Tae Jun bằng cặp mắt khó hiểu. Song đáp lại là một thái độ kiên quyết không chút nhượng bộ. 

Vòng loại đại hội Danh ác lần thứ năm, chính thức khép lại







------------------------

Kết thúc ngày thi đấu thứ ba, cũng là ngày thi đấu cuối cùng của vòng loại. Một trăm sáu mươi đội tham gia ban đầu đến nay tổng cộng có năm mươi hai đội là đủ tiêu chuẩn bước vào vòng chung kết, qua đó phân chia làm bốn bảng lớn. Về thể thức thi đấu, vòng chung kết này có thêm một số điều luật mới, sẽ công bố trong buổi khai mạc. Nhưng có một điều chắc chắn rằng, thể thức thi đấu sẽ là loại trực tiếp, từ đó tìm ra người xứng đáng nhất cho ngôi vô địch. 

So bó đũa chọn cột cờ, liệu rằng trong số sáu mươi sáu đội tham gia lần này, ai sẽ là người đứng trên bục vinh quang cao nhất? Điều này có lẽ phải chờ sau bảy ngày nữa. 



---------------------


Đêm hôm đó. 

-Ha…a…

“Crack”

Âm thanh trầm đục vang lên, đồng nghĩa với một thứ bị phá nát. Ở sân sau khách sạn nơi Chingna đã bỏ tiền ra bao trọn, một bóng người vẫn đang liên tục không ngừng nghỉ làm nhiệm vụ của “Kẻ phá hoại”. Bừa bộn xung quanh đó là những mảnh gỗ, gạch ngói, đất đá, thậm chí là cả mảnh kim loại, tất cả như một đống hỗn độn nằm chồng lên nhau, là thành quả của hơn sáu tiếng đồng hồ miệt mài luyện tập không nghỉ của Lê Minh Hoàng.

Lúc này Hoàng chỉ mặc đúng một cái quần ngố màu đen, đi giày, thân trên ở trần. Tấm lưng to lớn giờ đã ướt đẫm bởi mồ hôi. Mồ hôi chảy từ trên trán, qua mắt, thấm ướt hai bên má, sau đó nhỏ từng giọt “ting tong” xuống mặt sân gạch. Thế nhưng mặc dù thân thể đã mệt mỏi rã rời, song ánh mắt của hắn thì ngược lại, vẫn luôn đầy ắp nghị lực và quyết tâm.

Song ở đây không chỉ có một mình Hoàng. Ngồi bên cạnh hắn lúc này là một bé gái mặc áo liền váy màu trắng, mái tóc dài chấm gót, chính là Linh Chi. Cô nhóc này từ khi dò ra được nơi trọ của hắn thì một ngày trốn sang ít cũng bốn, năm lần, Thư Lệ có muốn cấm cũng không được, chỉ đành để cho con bé muốn làm gì thì làm. Dù gì thì có Hoàng ở đó, “Quan Tài Đen” cũng không đến nỗi quá lo lắng về sự an toàn của em gái.

-Nào, Linh Chi.

Hoàng ngoắc tay. Linh Chi rất hiểu ý, cầm lấy một thanh gỗ, quăng nhẹ về phía hắn. Tay phải của Hoàng khẽ vụt lên. “Cốp” một tiếng, thanh gỗ dày năm centimet, dài gần bốn mươi cm toàn bộ đều hóa thành bụi phấn, rơi lả tả xuống mặt đất.

“Bốp bốp”

Có tiếng vỗ tay vang lên từ phía sau lưng. Hoàng thở dốc, không quay đầu lại. Hắn bây giờ thật sự đến chút thể lực để quay đầu lại cũng không có, mà cũng chẳng cần thiết phải quay đầu lại.

-Hay quá. 

Chingna bước tới, vừa đi vừa vỗ tay, miệng nở nụ cười tươi như hoa.

-Làm mười lần mới được năm. Tỉ lệ chỉ là 50%, có gì mà hay.

Hoàng lắc đầu, mắt nhìn bàn tay phải đã phồng rộp của mình với vẻ bất lực. Có những thứ không phải chỉ cố gắng thôi là đủ. Bằng chứng là bây giờ, mặc dù đã nắm vững được nguyên lí, song Hoàng vẫn chưa thể sử dụng thành thục được “Heavy Break”. Tỉ lệ thành công của hắn chỉ là 50-50. Đó là đối với vật thể chết như gỗ, đá…chứ nếu áp dụng “Heavy Break” với sinh vật sống thì tỉ lệ đó lại càng thấp hơn nữa.

Mấu chốt chính là việc xác định được chính xác “Điểm đen”. Việc này quyết định tới 50% xác suất thành công. Tới bây giờ thì Hoàng cũng đúc kết được chút kinh nghiệm. Đúng là nguyên lí của Heavy Break giúp người sử dụng phát huy tối đa hiệu quả chiêu thức với cùng một đơn vị lực, song nếu như không đánh trúng “Điểm đen” thì lực sát thương cùng lắm cũng chỉ gấp ba đến năm lần cách đánh thông thường mà thôi. 

Đó chính là điều khiến hắn đau đầu. 

- Nhìn nè, Linh Chi còn giỏi hơn.

Linh Chi hai tay khệ nệ ôm một đống gạch đá cao quá đầu, ngển cần cổ nhỏ xíu, vụt một cái ném hết lên không trung. Xong đâu đấy, cô bé giơ hai ngón tay ra tạo hình dễ thương, mái tóc dài chấm gót trong chớp mắt chẻ ra thành mười mấy lọn, đầu mỗi lọn tạo hình thành một cây kéo lớn. “Lạch cạch lạch cạch”, mười mấy chiếc kéo bện bằng tóc cùng phóng vút lên trời một lúc, đem tất cả số gỗ kia cắt thành vô số mảnh nhỏ. 

-Thấy chưa!

Linh Chi ngoác miệng ra cười, hồn nhiên không để ý phía trên đầu, đống gỗ vụn kia đang kéo nhau rơi xuống. Đến khi bị mấy cái rơi trúng người, cô bé mới la oai oái, xắn váy lên tất tả chạy khỏi “Khu vực nguy hiểm”.

-…Bó tay.

Hoàng lúc này đã sớm trốn ra một nơi. Chingna thấy thế thì cười ha ha, cô gái này hình như rất có duyên với trẻ con, cũng rất biết cách dỗ trẻ con. Chẳng thế mà mới chỉ có mấy ngày mà Linh Chi xem ra còn thân với Chingna hơn cả hắn. 

Nhìn Chingna với Linh Chi giống như hai mẹ con đang trêu đùa với nhau, Hoàng thần người, sau đó rút điện thoại ra. Cũng đã mấy ngày chưa gọi về rồi. Hoàng gọi cho Sajin, đầu tiên là hỏi xem quán bar có chuyện gì xảy ra hay không, sau đó là tình hình của anh em, không quên hỏi thăm tình trạng sức khỏe của Tiêu Lệ. 

Bỏ Linh Chi chơi một mình, Chingna quay ra yên lặng nhìn Hoàng. Khi thì nhíu mày, lúc lại cắn môi, nhìn sắc mặt thì hình như đang có tâm sự. Cho tới khi Hoàng cúp điện thoại, ngồi sững ra đó thì cô mới uyển chuyển đứng dậy, ngồi cạnh hắn, gợi chuyện:

- Judas, em có chuyện muốn bàn với anh.

Hoàng hiện tại đang nghĩ không biết có nên gọi điện cho Oha hỏi cô một vài thắc mắc về Heavy Break hay không, do phân tâm nên chỉ đáp qua loa: 

- Hử, chuyện gì ?

- Hay là…mình bỏ cuộc đi.

-Cái gì?

Hoàng hỏi lại, hắn tưởng chừng nghe không rõ. 

-Em nói là, hay là anh với em dừng lại ở đây đi. Là bỏ quyền thi đấu. Nghiêm túc đấy.

Hoàng nhíu mày nhìn Chingna. 

-..Lý do?

-…Không có lý do nào cả. Cứ coi như đây là quyết định của em. Chingna đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, ngước nhìn bầu trời đầy sao, nhẹ giọng nói: -..Vòng loại đã như vậy, những trận đấu sắp tới khẳng định sẽ càng nguy hiểm hơn. Sau trận đấu ngày hôm nay…em đã suy nghĩ kỹ rồi. Em không muốn anh vì lời hứa bâng quơ với em mà phải liều mạng. Đây là chuyện của riêng em, tự em phải có trách nhiệm giải quyết nó. Em nói nghiêm túc đấy. Ý anh thế nào?

-Vậy còn em? Em sẽ thuận theo lời cha, từ bỏ niềm tin và bao cố gắng từ trước tới giờ, cưới một người đàn ông mà thậm chí còn chưa biết mặt?

Chingna cúi đầu không đáp. Hàng lông mày của Hoàng hơi nheo lại. Sau đó, hắn gật đầu:

-Được, dừng thì dừng. Đó là tự em muốn đấy nhé. 

- Ừm.
-
Chingna hơi rùng mình một cái, song vẫn gật đầu.

-E hèm..ok là dừng ở đây, song thế thì chúng ta cũng phải tính toán cho đầy đủ chứ nhỉ. Xem nào, anh cũng không thể làm không công mấy ngày vừa rồi được, đúng không?

-Hả? Chingna ngớ người ra: - Tính toán cái gì?

-Còn cái gì nữa? này, đùa vậy không hay đâu. Hoàng tròn mắt nhìn Chingna như nhìn một con tinh tinh mới từ trên..núi xuống, tỉnh bơ nói: - ..Chẳng lẽ em muốn cứ thế phủi mông mà đi? Không được đâu, Chingna à. Dù gì đi nữa thì anh cũng đã giúp em vào tới tận vòng chung kết rồi cơ mà? Không phải sao, đừng nói là em chối nhé…chính anh đã cân cả ba trận vòng loại chứ ai vào đây nữa. Em không thể nói một câu rồi bỏ đi như thế được.

-..Chỉ có hơn năm chục đội được vào dự chung kết thôi nhé…Có lẽ em chưa biết, cái giá thuê anh cũng không rẻ đâu. Ừm, cứ mỗi một đội tham gia nếu lọt vào chung kết sẽ được thưởng cố định là hai trăm ngàn $ âm phủ, vậy là anh đã mang về cho em một trăm ngàn rồi. Đó là chưa tính tiền công…

Hoàng nói xong thì giơ lên một ngón tay.

-Tiền…? Chingna trán đổ mồ hôi: - Ý anh là..một trăm nghìn?

-Một triệu. Hoàng bĩu môi lắc đầu, nói như đinh đóng cột: - …Em đùa đấy à? Sao lại có cái giá rẻ mạt như vậy chứ. Em coi thường anh quá đấy.

-Một..một triệu? 

Chingna giật mình la lên. Cô cứ ngỡ như tai mình nghe lầm. Một triệu? Số tiền đó là gần đủ để mua một suất lên thẳng thiên đàng đó. Một quỷ chức thông thường có làm cả mấy đời cũng chẳng kiếm nổi. Vậy mà hắn mở miệng ra là đòi hẳn một triệu? 

Đừng thấy Chingna là con đại gia mà nhầm. Số tiền tiêu vặt của cô cũng chỉ vỏn vẹn có một trăm ngàn một tháng. Đó là chưa kể Chingna đã gom tất tần tật những gì tiết kiệm được để làm lộ phí cho chuyến hành trình một vòng quanh tỉnh Cooc, với mong muốn tìm đươc một người khả dĩ đủ sức làm đối thủ của “Thần Quyền” rồi. Đừng nói là một triệu, bảo cô ngay lúc này mang ra một trăm ngàn tiền mặt cũng khó!

- Chắc em không biết, anh lấy giá cao lắm. Hoàng xoa cằm, nhún vai: - Một triệu cho ba trận hãy còn là rẻ đấy. Không phải em sắp đút túi một trăm ngàn rồi hay sao? Thiếu có chín trăm chứ mấy. Khụ, quên nữa, anh không nhận thiếu hay cho chịu đâu.

-Nhưng..nhưng mà..Chingna lắp bắp.

-Em định quịt à? Hmm…có lẽ em nên suy nghĩ lại trước khi đưa ra quyết định. Anh không muốn ngày mai cả thị trấn Một Sừng sẽ lan truyền tin này đâu…Hmm, đệ nhất tiểu thư Chingna, con gái tỷ phú Phuoi Khen từng bỏ nhà theo trai, là thủ phạm đập phá một quán bar ở thị trấn Một Sừng, quịt hơn một triệu, còn qua đêm tại nhà trai lạ hai tối liền nữa…Chậc chậc chậc, báo lá cải phen này lại có tin để đăng rồi…

-Anh dám..!

Chingna hai mắt trợn tròn nhìn hắn. Cô quả thật hoài nghi, chẳng lẽ mình đã nhìn lầm người? Chuyện vô liêm sỉ như vậy mà cũng đem ra nói cho được. Lại còn ra vẻ đường đường chính chính nữa cơ chứ.

-Hèm, không có tiền trả phải không? 

Hoàng giơ tay lên phẩy một cái: - …Vậy thì bỏ đi. Đừng nhắc đến chuyện này nữa. Ngày mai là bắt đầu chung kết rồi, sẽ còn khốc liệt hơn mấy trận vòng loại nhiều. Không có thời gian để nói mấy chuyện linh tinh đâu. Linh Chi, chúng ta tập tiếp nào.

- Được.

Linh Chi gật đầu, rất tự giác phối hợp nhặt nhanh một cái gì đó gần nhất ném về phía hắn. Lần này là một cục gạch. Vẻ đùa cợt trên mặt Hoàng nhất thời biến mất, mày nhíu lại đầy tập trung, tay phải nhanh như chớp đánh tới. “Crack” Cục gạch vỡ nát ngay trên không trung.

-..Không được. Chết tiệt. 

Hoàng lắc đầu, hắn lại thất bại rồi. Xem ra vẫn còn phải luyện tập nhiều. Nhặt một viên gạch khác lên cầm trong tay, Hoàng cẩn thận ngắm nghía nó, cứ như đang ngắm nghía một tuyệt tác điêu khắc của thế giới vậy. Hắn không để ý rằng, Chingna nãy giờ vẫn đứng ngây ra ở phía sau nhìn mình chăm chăm.

Được một lát, Chingna bỗng khẽ nở nụ cười.

-…Sao anh không thử dùng thứ này xem? Chingna đi vào trong nhà, lát sau cầm theo ra một cái hộp sắt. Cô mở nó ra ngay trước mặt hắn, là một đôi găng kim loại.

-..Thứ này làm bằng một loại hợp kim đặc biệt, là Mar sơ cấp đó, rất phù hợp với người dùng tay không để chiến đấu. Nó sẽ hỗ trợ anh không ít đấy. 

Chingna cầm hai chiếc găng sắt (Hộ uyển) lên, giục hắn đeo vào. Hoàng cũng miễn cưỡng làm theo, song khi mang nó vào, hắn thật sự có cảm giác không tệ chút nào. Thứ này nhìn cũng cứng cáp, lại ôm tay, rất vừa vặn.

Hoàng đấm gió vài cái, cảm giác rất thoải mái, chất liệu lại bền, nhẹ. Chỉ không biết sức chịu đựng như thế nào, cái này chắc phải nhờ thực chiến kiểm chứng. Hắn quay đầu lại cười với Chingna:

-Cám ơn. Anh rất thích.

Đoạn nhặt một viên đá tung lên, vung tay đấm mạnh. Crack một tiếng, viên đá tan thành bụi phấn. Điều này khiến Hoàng nhất thời vô cùng hài lòng, nhìn đôi găng mới này cũng thuật mắt hơn rất nhiều.

Khi tâm trạng thỏa mãn đến từ thứ vũ khí mới qua đi, Hoàng bỗng thấy sau gáy nong nóng. Quay sang, chỉ thấy Chingna đang ngồi đằng sau chăm chú nhìn hắn, đôi mắt đó trong veo như nước. Nó khiến hắn cảm thấy bối rối. 

-Nhìn gì thế? Hoàng giả vờ lấy tay vuốt trán, cười khan: - ..Em có biết không, trong lúc tối nhá nhem thế này, dám nhìn chăm chăm vào mặt anh trong khoảng cách gần như vậy mà không giật mình hay bỏ chạy, em là người đầu tiên đấy.

-Người đầu tiên à? Chingna nghẹo đầu mơ màng hỏi lại: - …Thật không?

Hoàng nhíu mày. Nói thế thôi chứ hắn cũng không dám chắc. Ừm, thật sự thì trong quá khứ đúng là có không ít người đi đường ban đêm, nhác thấy mặt hắn là bỏ chạy mất dép. Nhưng cũng có vài ngoại lệ: xem nào, bố mẹ ông bà hắn này, Thư Lệ, Tiêu Lệ, Minnie.. rồi cả Sajin và mấy gã đàn em thân thiết nữa. Thế nhưng có ai cấm chém gió trước mặt gái đâu cơ chứ? Hoàng nghĩ đến đây thì yên tâm hẳn, gật đầu với vẻ nghiêm túc.

-Ừm, sinh vật hiếm, sắp tuyệt chủng đến nơi rồi.

-…Lòng tự tin của anh từ đâu mà ra? Anh thật sự nghĩ mình có thể thắng được “Thần Quyền” sao? Chingna mơ màng hỏi tiếp.

-..Thắng được hay không thì anh không biết. Song nói tới điều đó bây giờ chẳng phải là còn quá sớm sao? Hoàng đứng dậy, xoa đầu Linh Chi, dặn cô bé về nhà sớm, song đâu đó thì mới quay lại, vươn vai chỉ vào ngực mình: - Binh đến thì tướng ngăn. Không việc gì phải xoắn. Chỉ cần một ngày vẫn có nó, anh vẫn sẽ có động lực để phấn đấu. Ừm, nếu như nói thứ tài sản lớn nhất mà anh sở hữu tính đến thời điểm này…có lẽ chính là nó. 

Hoàng giơ tay chỉ vào ngực mình. Chingna ngơ ngác, rõ ràng là không hiểu hắn nói gì.

-Đó là niềm tin. Hoàng phá lên cười: - Ha ha ha…Nghe sến lắm phải không? Thế nhưng thật sự là như vậy đấy. Nếu không có nó, chắc đã chẳng có anh của ngày hôm nay rồi.

Chingna vẫn tròn mắt nhìn hắn.

-Niềm tin?

-..Không biết em đã từng nghe câu chuyện này chưa. Câu chuyện về “ Bốn ngọn nến”. Hoàng ngồi xuống cạnh Chingna, bắt đầu dài giọng kể: Như thế này, ngày xửa ngày xưa, trong phòng tối có bốn ngọn nến đang cháy, đang thi nhau kể lể xem ai trong số chúng là người mà loài người cần nhất. Ngọn nến thứ nhất nói : “Tôi là hiện thân của hạnh phúc. Mọi người sẽ như thế nào nếu không có tôi.” 

- Ngọn nến thứ hai lên tiếng : “Còn tôi là hiện thân của sự thành công. Hơn tất cả, mọi người đều khao khát có tôi”. Đến lượt mình, ngọn nến thứ ba nói : tôi là hiện thân của tình yêu. Tôi mới thực sự là thứ quan trọng nhất, hãy thử nghĩ xem, nếu không có tình yêu cuộc đời sẽ ra sao?”

- Đố em biết, ngọn nến thứ tư nói gì ? Hoàng dừng lại hỏi.

- Không biết. Chingna lắc đầu.

-..Vậy để anh kể tiếp nhé. Hoàng nói tiếp:

-…Trong lúc ngọn nến thứ tư còn đang suy nghĩ, đột nhiên cánh cửa chợt mở tung. Một cậu bé chạy vào phòng, kéo theo đó là một cơn gió lùa vào làm tắt cả ba ngọn nến, thứ nhất, thứ hai và thứ ba. “ Tại sao ba ngọn nến lại tắt?’. Cậu bé sửng sốt nói và oà lên khóc. Lúc này ngọn nến thứ tư mới lên tiếng: ”Đừng lo lắng cậu bé, một khi tôi vẫn còn cháy thì vẫn có thể thắp sáng ba ngọn nến kia… bởi vì tôi chính là ngọn nến của niềm hy vọng.” 

-..Và nó đã thắp sáng tất cả những ngọn nến còn lại? Chingna lúc này mới chợt tỉnh ra, hỏi.

Hoàng gật đầu.

-Em thấy đấy..mặc dù có hơi giáo điều, song sự thật thì dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi nữa, ngọn lửa của hy vọng sẽ luôn theo cùng chúng ta đi suốt cuộc đời. Cho dù có đánh mất tất cả, bị mọi người quay lưng…song một khi còn giữ được ngọn nến của niềm hy vọng, chúng ta vẫn có thể thắp sáng lại ngọn lửa của cả thành công, hạnh phúc và tình yêu. 

-…Còn niềm tin là còn tất cả. Hoàng chốt lại một câu, sau đó bật cười: - Nghe sặc mùi dạy đời phải không? He he he, muốn cười thì cứ cười đi, không cần phải làm bộ đâu. Chính anh khi lần đầu tiên nghe chuyện này còn cười sằng sặc vào mặt người kể nữa là.

Chingna lắc lắc đầu:

-Không, hay mà. Đâu có chỗ nào đáng cười đâu.

Hoàng cười khan, ngồi xuống, rút một điếu thuốc ra hút. Chingna nhíu mày xua tay, ngồi dịch ra. Cô không ưa khói thuốc. Bỗng như nhận ra điều gì đó, cô chợt hỏi:

-Chuyện đó..là anh nghe người khác kể cho ư?

-Ừ. Hoàng thở một hơi khói, mắt lim dim: - Chuyện cũng lâu rồi…ban đầu anh cũng cực kỳ ghét những ai lên mặt dạy đời kiểu như vậy, và không hề tin vào bất kỳ một lời khuyên nào cả, chứ đừng nói ba cái chuyện cổ tích vô thưởng vô phạt. Hồi đó anh không khác gì một con ngựa bất kham vậy. Không tin bất kỳ ai, luôn có cái nhìn tiêu cực với mọi thứ xung quanh. Mãi cho đến lúc anh gặp cô ấy…và nghe câu chuyện đó.

Hai mắt của Chingna nhất thời sáng lên:

-Có phải là cô ấy không? Cô bé quen hồi cấp một mà anh đã kể cho em nghe đó? Là cô ấy, đúng không?

Hoàng gật đầu, phà ra một hơi khói.

-..Anh nghiện thuốc lá từ năm học cấp một. Song cô ấy không biết điều này, lý do rất đơn giản, chưa bao giờ anh hút thuốc trước mặt cô ấy. Hồi ấy, anh là một học sinh cá biệt, một đứa trẻ hư nổi danh trong mắt hàng xóm, thầy cô và bạn bè. Anh không có bạn. Tất cả đều xa lánh anh, chỉ vì gương mặt này. 

Hoàng chỉ tay vào mặt mình, sau đó nói tiếp:

-Nhưng cô ấy thì không, cô ấy bị mù mà. Chính cô ấy đã gián tiếp thay đổi cuộc đời anh. Bằng câu chuyện đó, câu chuyện đầu tiên mà anh thực sự nghiêm túc suy nghĩ và bắt ép mình làm theo trong suốt hai mươi lăm năm cuộc đời. Cô ấy chính là người đã truyền thêm sức mạnh của niềm tin vào trong anh.

-…Chingna cắn mối, muốn nói gì lại thôi, ánh mắt có vẻ mê man.

- Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, anh đặt trọn niềm tin vào một câu chuyện cổ tích. Hoàng hít một hơi dài hết một phần ba điếu thuốc, hai mắt chợt lóe: -…Và cho tới tận bây giờ, anh vẫn luôn tin vào nó. Chỉ cần có niềm tin, giữ vững được niềm tin…nhất định sẽ có ngày anh thay đổi được hiện tại. 

-..Và nhờ có nó, anh đã quyết tâm cố gắng thay đổi bản thân…thế rồi anh cũng đã có vài người bạn, rồi phấn đấu trở thành một vận động viên điền kinh chuyên nghiệp. Những ngày đó quả thật rất vui, không phải đánh đánh giết giết, ngày đi làm, tối về đi nhậu. Có một sự thật là, nếu tin vào bản thân thì chúng ta có thể làm được rất nhiều việc. Ngay cả khi đã trở thành quỷ sai, anh vẫn không cô đơn, bởi vì bên cạnh anh vẫn có những người bạn. 

-Vậy đấy, Chingna..Không phải em đã lặn lội khắp tỉnh Cooc chỉ vì một tia hy vọng nhỏ nhoi đó là tìm được người tên “Hoàng” đó sao? Cơ hội đó rõ ràng chỉ gần bằng 0%, vậy mà em còn làm được. Vậy cớ sao bây giờ, khi đã chạm một chân vào ước mơ, em lại nhẫn tâm bóp chết niềm tin của mình?

-Em….

-..Yên tâm đi, đừng lo lắng gì về anh. Hoàng vỗ vai Chingna: - Đúng là việc anh tham dự đại hội này ban đầu là do em tác động thật, song đó không phải là mục đích duy nhất của anh đâu. Đừng vì thế mà mặc cảm trong lòng. Nói cho em biết, dù cho anh có chết ở đây đi chăng nữa, thì đó cũng không liên quan gì đến em cả. Vì đó là lựa-chọn-của-anh.

Hoàng đứng dậy dụi tàn thuốc, trong đầu bỗng hiện ra hình ảnh lúc gặp “Judas trong tương lai”, lúc gặp Alice cạnh miệng giếng tối om, gương mặt ốm yếu của Tiêu Lệ, tiếp đó là những bóng ma vật vờ nép mình đằng sau chấn song cạnh dòng người tấp nập. Tất cả như cuốn phim quay chậm, từ từ hiện lên trong đầu hắn. Gương mặt bặm trợn của hắn chợt đanh lại.

-...Anh có nghĩ sẽ có một ngày gặp lại cô ấy không?

- Không thể nào. Hoàng cười, lắc đầu: - ...Cô ấy sao phải xuống địa ngục làm quỷ sai chứ? Nhất định là không đâu. Hơn nữa hồi đó bọn anh còn quá nhỏ, giờ cho dù có gặp lại cũng chẳng nhận ra nhau ấy chứ.

-Được! Chingna cắn mối, bỗng nhiên đứng vụt dậy, hai tay nắm chặt: - Em hiểu rồi, vậy thì em cũng phải cố gắng! Yên tâm đi, rồi anh sẽ thấy, em cũng không phải là kẻ vô dụng đâu!

Chingna nói xong thì hừng hực khí thế chạy vụt vào trong nhà, tới khi đóng cửa mới chợt nhớ ra cái gì, nói với lại:

-Ngày mai thi đấu rồi, ngủ sớm đi nhé!

-Được!

Hoàng vẫy tay.

Quay lại nhìn màn đêm đang buông xuống, hắn khẽ nhíu mày. Đứng một lúc, Hoàng vươn vai, sau đó cho tay vào trong túi quần, rút chiếc hộp màu đỏ vẫn luôn mang trên người ra. Nhìn nó, Hoàng khẽ trầm ngâm.

“Địa ngục thời gian ư…thật buồn cười. Mình thậm chí còn chẳng biết một tí gì về nó. Cảm giác này là gì? Sợ một thứ mà ngay cả mình cũng không rõ nó là gì ư? Đúng là điên hết chỗ nói. ”

“Bất kể mày là sao, có liên quan gì đến tao…không phải chỉ cần rời địa ngục kiếm một suất lên thiên đàng là sẽ chẳng còn chuyện gì nữa ư? Chẳng lẽ mày định theo chân tao đến tận đó? 

Nực cười…chỉ cần rời bỏ nơi đây, hắn sẽ chẳng cần bận tâm bất cứ thứ gì cả, nào là “hắn” trong tương lai, rồi “Đại Thánh”….tất cả đều chỉ là vô nghĩa. Hoàn toàn vô nghĩa.

“Chỉ cần giành ngôi vị quán quân, hắn sẽ có thể rời bỏ cái nơi gọi là địa ngục này, không phải sao? ”

“Nhất định.”

--------------------------


Sáng hôm sau. Vũ đài Thần Điểu.

Buổi lễ khai mạc vòng chung kết Đại Hội Danh Ác lần thứ năm.