Địa Ngục Thời Gian

Quyển 3 - Chương 19: Trả Giá




- ...Là người? khoan đã, Mar là Mar mà người là người chứ. Sao có thể đánh đồng với nhau như vậy được?

- ...Đó cũng chính là điều kỳ lạ em muốn nói. Theo như thông tin điều tra, cô ta có khả năng cao là Mar siêu cấp. Thế nhưng còn người kia thì sao? Anh không để ý à, trông cả hai giống nhau như hai giọt nước vậy. Hơn nữa nơi cô ta mất tích không sai biệt tí nào lại chính là chỗ năm năm trước "Đại Thánh" đã...rồi bây giờ cô ta thình lình xuất hiện cùng chiếc quan tài kia. Anh có hiểu ý em không?

- Anh hiểu, Koteyasu. Anh rất hiểu...Vấn đề là Xô Liệm Của Người Chết...Gã đàn ông da vàng xoa cằm: -...Đây mới là vấn đề cần phải quan tâm hàng đầu. Anh đổi ý rồi, chúng ta phải bắt ngay gã đàn ông người Việt Nam này lại, cho dù sau lưng hắn là thế lực nào đi chăng nữa. Anh có rất nhiều điều muốn tự mình thẩm tra hắn. Còn cô gái này nữa, cũng bắt luôn đi. Em vừa nói cô ta là chủ trước của "nó" đúng không? Cứ mang họ về đây trước đã, chúng ta sẽ dần tìm câu trả lời sau. 

- Vậy là anh đã đồng ý ủy quyền cho em hành động?

- Anh không tin em thì tin ai. Gã đàn ông da vàng đứng dậy, với tay lấy cái khăn lông treo trên thành ghế quàng lên cổ: - ...Mà này, gã đó không phải tay mơ đâu. Em đã thấy số phận "Bá Tước" rồi đó. Đừng coi thường vọng động mà bứt dây động rừng. Anh không muốn có bất cứ sơ sót nào. Em hiểu chứ?>

- Chậm nhất là bảy ngày nữa, chúng sẽ có mặt tại đây.

- Anh tin ở em. Gã đàn ông hài lòng cúi xuống véo má Koteyasu: - Sắp tới anh khá là bận, sau khi đăng cai ngày hội thượng đỉnh Pysonist về thì còn phải tham dự Đại Hội Danh Ác nữa. Có lẽ sẽ không có thời gian để ý chuyện trong nước, em giúp anh coi chừng "Công Nương", có gì bất thường thì báo ngay nhé.

- Em hiểu. 

- Ngoan. 

Gã đàn ông da vàng cúi đầu, đặt một nụ hôn lên trán cô gái, sau đó quay đi. Song vừa mới nhấc chân thì đã bị một vòng tay ấm áp từ phía sau hông ôm chặt.

- Sao vậy?

- E...m sợ lắm. Koteyasu nói lí nhí: -...Cái Đại Hội đó, hay là anh đừng tham gia nữa, nghe em, có được không? 

-..Vì sao?

-...Cứ coi như vì em đi. Đừng đi nữa, có được không? Nghe nói lần này có rất nhiều kẻ nguy hiểm tham gia, đều là những tay bất cần đời coi rẻ luật pháp...không phải em không tin vào khả năng của anh, song có những thứ khó mà nói trước được. Người như anh sao có thể đánh đồng với lũ mạt hạng đó chứ. Bớt một mối nguy đi thì vẫn hơn..dù gì...dù gì thì anh cũng đã lâu không bước lên võ đài rồi. 

- Ha ha ha ha... Anh hiểu, Koteyasu.

Gã đàn ông nghe vậy thì cười lớn quay đầu lại, đôi bàn tay to khỏe đặt lên bờ vai nhỏ nhắn của cô gái, bóp nhẹ. Koteyasu không tự chủ mà nhìn thẳng vào mắt hắn. Giây phút bị lạc vào đôi mắt màu hổ phách ấy, cô như người bị giật điện, ngơ ngơ ngẩn ngẩn, bao lời định nói không hiểu sao giờ cứ nghẹn nơi cổ họng. 

- Cám ơn em. Cám ơn tình cảm của em dành cho em. Điều em nói rất đúng. Nhưng mà..

- Vậy anh...Koteyasu nghe thế thì mừng rỡ nói, song lại bị gã chặn họng:

-....Nhưng mà, Koteyasu ạ, em có lẽ đã quên mất một điều, và cũng là điều quan trọng nhất. Em chẳng lẽ quên cái ngày đầu tiên chúng mình gặp nhau đấy rồi sao? Cái câu mà anh đã nói với em hôm đó. Rằng người đứng trước mặt em, không những là Thủ tướng đương nhiệm của Đảng Tự Do, một chính khách, là người đàn ông của đời em, mà còn là...

....Nói dứt câu, gã đàn ông da vàng quay lưng bước đi, bỏ lại Koteyasu ngây người đứng đó, bên tai văng vẳng hai chữ.

"Thần Quyền".

-------------------------------------------------



Cơ thể đau như dần. Hoàng mở mắt. 

Hắn nhận ra mình đang nằm trên chiếc giường quen thuộc...Bên cạnh có để một cốc nước cam vắt sẵn, còn có mấy chai dịch đang truyền nữa...trên hết, hắn thấy một bóng người quen, mái tóc dài xõa ngang vai che kín nửa mặt, đang ngồi gục đầu xuống thành ghế bên cạnh hắn, chìm sâu trong giấc ngủ với vẻ mệt mỏi.

Mặc một cái áo hồng giản dị, mái tóc tuy không quá suôn mượt song luôn có một mùi hương dịu nhẹ rất thư thái lòng người, dáng người hơi đẫy đà, cặp mắt kính để ngay ngắn trên mặt bàn. Chẳng cần nhìn mặt, Hoàng cũng biết đó là ai. Hắn bỗng cảm thấy rất ấm áp.

Ngơ ngẩn một lát, Hoàng theo thói quen thò tay ra túi quần sau kiểm tra xem... ví có còn không. Hết cách, hắn đã quen như vậy từ cái hồi còn sống trên trần gian rồi, với cả những lúc phải đi xe bus nữa. Chẳng thấy ví đâu cả. Nghĩ đến việc có thể đánh rơi trong rừng khi chiến đấu, Hoàng tặc lưỡi. Thôi tí nữa quay ra tìm sau vậy.

- ...Anh tỉnh rồi à.

Ngay sau khi hắn tỉnh lại chừng nửa phút, một cô bé mặc váy trắng đi từ ngoài cửa vào. Cô bé có đôi mắt tròn to, để tóc dài chấm gót, mặc áo liền váy dài màu trắng, chính là em họ của Thư Lệ - Linh Chi. Tay cô bé bưng một bát cháo nghi ngút khói, vừa đi vừa thổi. Hoàng thấy vậy thì nhỏm dậy, song vừa mới ngồi lên thì mặt đã tái đi trông thấy.

- Chị Oha bảo anh sau khi tỉnh dậy là phải nằm nghỉ, tạm thời không được di chuyển nhiều. Linh Chi thấy thế thì lấy tay dí hắn xuống giường: - ...Ít nhất hai ngày thì mới được xuống giường. Hai ngày đóa.

- Haizz...thật không ngờ lại ra nông nỗi này.

Hoàng thở dài. Bây giờ nhớ lại những gì xảy ra trước đó, hắn vẫn còn chưa hết rùng mình. Hoàng vẫn nhớ như in, động tác kỳ quái ấy của Oha, rồi những gì xảy ra ngay trước khi hắn chính thức bất tỉnh nhân sự...tất cả cho tới giờ vẫn sống động như mới vừa xảy ra. 

Hắn chỉ ấn tượng nhất cái cảnh hai cánh tay Oha bỗng nhiên vụt biến mất ngay trước mặt mình, cứ như là người cụt tay vậy. Song nếu chỉ như thế thì đã chẳng có gì để nói. Bởi vì liền ngay sau đó, Hoàng chỉ cảm thấy mình đang bị cuốn vào tâm một cơn lốc xoáy khổng lồ, cơ thể không thể tự khống chế theo ý mình. Tiếp đến là cảm giác đau đớn khôn cùng, đau đến tê tâm liệt phế, như là bị kẻ khác dùng dao lóc thịt, bẻ xương vậy. Rồi hắn chẳng còn biết gì nữa.

Chẳng lẽ đó chính là "Tấn Lôi"? ...Nếu vậy thì thật quá đáng sợ. 

- ...Oha đâu rồi?

- Ra ngoài rồi, có cầm ví của anh theo. Linh Chi rất tự nhiên đáp.

Hoàng nghe mà sững người, miệng giật giật. Hắn thở hắt ra một hơi: - ...Anh nằm thế này bao lâu rồi?

-..Tám giờ đồng hồ. Linh Chi đáp, đặt bát cháo xuống trước mặt hắn: - ..Anh ăn lun đi, không cháo nguội mất. 

Hoàng thấy bụng cũng hơi cồn cào, cũng không nói thêm câu nào mà cầm bát cháo húp luôn một ngụm. Chep chẹp miệng mấy cái, hắn gật gật đầu:

- Ngon. Ai nấu thế?

- Chị Tiêu Lệ. Linh Chi chỉ tay về phía Tiêu Lệ đang ngủ gục gối đầu trên thành ghế, nãy giờ vẫn nằm im không nhúc nhích: - ...Chị ấy vừa nghe tin anh bị thương thì tất tả tới đây ngay, ngồi canh anh cả nửa ngày, còn đích thân vào bếp nấu cháo nữa. Em thấy anh ngủ lâu quá, sợ phí, vừa hâm một bát định ăn đỡ đói thì anh tỉnh. Thui nhường anh trước đóa.

Hoàng tay cầm bát cháo, mắt nhìn Tiêu Lệ đang ngủ gục với vẻ mệt mỏi, khuôn mặt dữ dằn không rõ biểu tình gì. Mãi một lát sau hắn mới thở hắt ra một hơi, sau đó hỏi:

- Chị em về rồi à?

-..Chị em có ở lại đây một lúc. Sau đó có một người đàn ông tới đây tìm, chị ấy ra ngoài cùng anh ta rồi. Hình như em nghe là đi uống coffee, hai người có vẻ thân thiết lắm.

- Ai thế? 

- Không biết. Linh Chi le lưỡi: - ...Nhưng mà trông đẹp trai hơn anh nhiều.

@_@ Hoàng đang ăn cháo, nghe thế suýt sặc. Cũng may hắn đã sớm quen rồi. 

- ..Em hơi bị hỗn đấy nhé. Lần này anh cảnh cáo, còn lần sau thì..hừm hừm...Hoàng vừa lấy khăn lau mặt vừa hỏi: -..Thế ở nhà có chuyện gì không?

-..Có. Có cái chị hôm trước gặp ở quán Bar tên Minnie đến tìm anh. Chị ấy cứ luôn miệng kêu tiếc vì không được xem trận đấu của anh và chị Oha. Chị ấy về cách đây năm tiếng rồi.

- ..Ừm, còn gì nữa không?

- ..À. Để Linh Chi nhớ xem nào. Linh Chi cho một ngón tay lên miệng ra chiều suy nghĩ: - Đúng rùi, hồi chiều có mấy gã đàn ông lạ mặt kéo lốc nhốc đến đây, bảo là muốn đòi người gì gì đó. Em thấy họ phiền quá, đánh chết hết rồi.

- Phụt! Hoàng lại lần thứ hai sặc cháo. Lần này hắn thậm chí cũng không buồn lấy khăn chùi mặt: -...Em làm cái gì thế hả? Đã hứa với anh và chị Thư Lệ là không được tùy tiện giết người bừa bãi rồi cơ mà. Giết người mà cứ như là giết con dê con gà ấy. 

-..Nhưng họ đến gây sự trước mừ. Linh Chi cúi đầu vẻ hối lỗi, lí nhí: -...Hình như chưa chết hẳn thì phải..Linh Chi đã nương tay mà.

- Còn bao biện à!

Hoàng chỉ nghe kể cũng biết, mấy kẻ xấu số đó hẳn là bạn đồng hành của Chingna, tới đây để tìm cô ta về. Trước đây họ đã gặp hắn ở quán bar O'nell, đã biết mặt nhau rồi, việc tìm ra chỗ ở của hắn chỉ là chuyện sớm muộn. Chỉ là số mấy tên này quá đen đủi, gặp ai không gặp lại gặp đúng hung thần. Nói đến đây cũng phải kể tội của Linh Chi, rõ ràng là cô bé vẫn chưa chừa nết cũ, hở cái là giết người. 

- Anh định đi đâu đó? Linh Chi thấy Hoàng chân thấp chân cao bước khỏi giường thì líu tíu chạy theo, giật tay áo hắn lại.

- Còn chuyện gì nữa?

- Anh không được bỏ đi, về giường ngay. Linh Chi chu môi, một tay nắm cổ áo hắn kéo xềnh xệch về giường: -...Chị Oha bảo anh bây giờ đang rất yếu, xương cốt vì trúng "Tấn Lôi" nên đã hư hỏng khá nhiều, tuy chưa đến nỗi tàn tật song trong vòng nửa năm tới cùng lắm cũng chỉ sử dụng được tối đa 30% sức mạnh mà thôi. Bệnh này ngoài thời gian ra thì không thuốc nào chữa khỏi được. Nếu anh không chịu nghiêm túc dưỡng thương thì vĩnh viễn không khôi phục được như trước đâu.

- ...Cái...gì...?