- Đến rồi.
Ngã tư canh lúc này đang chìm trong màn đêm yên ả, một nhóm ba người thình lình xuất hiện như từ trên trời rơi xuống. Trông ngoại hình của họ thì chẳng có chút gì giống dân địa phương cả.
- ..Chỗ này là Hà Nội à?
Một cô gái tóc ngắn mặc đồ da bó sát, đi một đôi bốt cao quá khổ, miệng ngậm một điếu xì gà cất tiếng lanh lảnh. Cô ta có nhan sắc cũng gọi là tàm tạm, đấy là kể cả lớp phấn dày bự trên mặt.
- Mẹ nó, xấu quá. Lại còn bẩn nữa.
Một gã đàn ông béo ục ịch cất giọng than vãn. Trông bề ngoài gã ta còn phì nộn hơn bất cứ võ sĩ sumo nào xuất hiện trên truyền hình. Gã vừa nói vừa cẩn thận lấy giấy cúi xuống lau đôi giày đã sạch bóng, cứ như thể chỉ dính một hạt bụi vào người thôi cũng là việc gì ghê gớm lắm.
- Fuck, cái loại chỉ biết ăn, ngủ và đánh lộn như mày thì biết thế éo nào là xấu và đẹp. Cô gái tóc ngắn mặc đồ da bĩu môi.
- ...Khục, không còn thời gian để đùa đâu, moah.
- Masaki...
Một gã thanh niên, và cũng là người trẻ tuổi nhất trong bọn lên tiếng xen ngang. Hắn ta trông khá thư sinh, mặc áo sơ mi phanh nửa ngực, cổ đeo một cái vòng bạc chạm khắc tinh xảo. Điểm đặc biệt nhất của gã là diện mạo vô cùng đẹp trai và cặp mắt một mí. Có thể nói, nhìn bề ngoài trông gã chẳng khác gì một ngôi sao Hàn Quốc bước từ trong màn bạc ra. Một vẻ đẹp có chút yếu ớt, mảnh mai đặc trưng của con gái.
- Kiểm tra vị trí mục tiêu.
.-......
Gã béo và cô gái tóc ngắn gật đầu. Cả hai cùng thao tác bằng thiết bị kỳ lạ trông giống mắt kính nối liền với ngực áo bằng một sợi dây đồng mảnh dẻ.
- Đã phát hiện mục tiêu...Hiện đối tượng đang cách chỗ này hơn 2 km về phía đông nam. Chỉ số sức mạnh tương đối thấp, có lẽ là đang trọng thương....Cô gái tóc ngắn vừa thao tác vừa nói: - Xung quanh mục tiêu có khá nhiều "ruồi", chỉ số sức mạnh đều ở mức trung bình thấp.
- Hóa ra mật báo là chính xác. Hay lắm, coi như chúng ta đã không mất công tới tận đây. Người thanh niên trẻ gật đầu: - Đông người là phải, một Mar siêu cấp chưa thuần phục, sức hấp dẫn lớn như vậy...Mật ngọt chết ruồi, các cụ nói cấm có sai mà, Moah.
- Chỉ huy, nên cẩn thận. Người phụ nữ ngắt lời: - Trong số đó có một nguồn sức mạnh khá lớn...
- Là bao nhiêu?
- Tầm 7 triệu đơn vị.
- 7 triệu? Gã thanh niên đẹp trai xoa cằm: - Gặp thứ dữ rồi, may mà chúng ta đến vừa kịp lúc, con mồi vẫn chưa vuột khỏi tay. Nhưng mà..là ai nhỉ? 7 triệu...chà chà.... khởi hành mau, bị hớt tay trên thì tiêu, moah!
- Khoan đã!
- Còn gì nữa?
Gã thanh niên đẹp trai và cô gái cùng quay lại nhìn tên béo.
- ...hai người không để ý sao? Ở phía nam, cách khu vực kia tầm một cây rưỡi còn hai nguồn sức mạnh nữa cũng khá lớn...theo tín hiệu chuyển về thì một trong số đó có "mùi" của Mar....
- Cái gì? "Mùi" của Mar? Gã thanh niên điển trai nghe vậy thì mặt mày sáng rỡ, vồ vập hỏi: - Không nhầm chứ, moah? là nguồn sức mạnh nào? nhỏ hay lớn?
- Nhỏ, tầm hai triệu. Nhưng em cũng chỉ nói là có "mùi" thôi, không dám chắc...Gã béo ậm ừ nói: - % tầm 50%, ca này khá lạ. Song điều đáng lo là đang có một nguồn sức mạnh cực lớn ở cạnh đó, chúng ta không nên dây vào thì hơn.
- 50% là thừa đủ rồi. Gã thanh niên xoa cằm: - Không ngờ lần này tới đây lại có thu nhập lớn như vậy..để xem nào, có lẽ phải chia quân ra thôi. Hừm....mà nguồn sức mạnh lớn kia tầm bao nhiêu đơn vị, moah?
- 12 triệu.
- 12 triệu? Gã thanh niên giật mình: - Mười..mười hai triệu? Mẹ kiếp, là ai thế? Thật không ngờ, chỗ khỉ ho cò gáy này mà cũng có kẻ có sức chiến đấu trên mười triệu?....Xem lại xem có đo lầm không đấy?
- Không mà. Gã béo tháo chiếc máy đo ra giơ trước mặt gã thanh niên như làm bằng chứng: - Xem này, 12 triệu sáu trăm ngàn. Không thừa một phân.
-...Được rồi, tôi sẽ lo phần hắn ta. Gã thanh niên điển trai suy nghĩ một lát rồi nói.
-..Được không? Cô gái tóc ngắn hỏi dò. Rõ ràng là không tự tin lắm vào tính chân thực trong câu nói của gã. Đối phương là một kẻ có sức chiến đấu trên mười triệu đấy!
- Yên tâm, tôi cũng chỉ định tới đó xem qua là ai, có ý định tranh chấp với chúng ta hay không thôi..Sức chiến đấu trên mười triệu, quét mắt khắp địa ngục tầng mười chín cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mà cũng đừng xem thường tôi! Được rồi, hai người bọn cậu lo cầm chân gã kia cho tới lúc tôi về. Vậy nhé, chia ra mà hành động đi, nhất định phải hốt trọn ổ! Tôi sẽ gọi thêm cứu viện, chỉ lát nữa thôi họ sẽ tới. Tốt nhất là đừng để họ có cơ hội nhúng tay vào. Chiến công này phải thuộc về chúng ta. Nghe không? Chiến thắng sẽ thuộc về chúng ta, Thiên Ma Cung muôn năm, Quỷ Kinh Vân muôn năm!
- Thiên Ma Cung muôn năm, Quỷ Kinh Vân muôn năm!!
--------------------
Đồng Kim Hoàng.
Lúc này, đám đông quỷ sai vây quanh đây đã giải tán mất hai phần ba. Lý do một phần là do ở đây đã không còn gì để xem nữa, phần khác là bọn họ còn việc quan trọng hơn nhiều cần làm - truy tìm tung tích Mar siêu cấp tin đồn xuất hiện ở ngôi nhà số 13 - Vân Canh, Hà Nội!
Nói chính xác thì đã có khá nhiều quỷ sai âm thầm rút đi ngay khi Oha bị "Bá Tước" chặn lại, và giờ đây con số đấy lại càng đông hơn trước. Lúc này đây, nán lại chỉ còn những kẻ hiếu kỳ và không có ý muốn tranh đoạt mà thôi. Ít ra thì ở đây, bọn họ còn được mãn nhãn.
Vì sao ư? Hỏi thừa, đâu phải lúc nào cũng có thể tận mắt chứng kiến sức mạnh của "Bá Tước" - một Danh Ác bậc hai?
- Arg...ưm.....ưm.....
Oha sắc mặt lúc này đã thở không ra hơi. Cô vẫn đang cố gắng gượng song chỉ là vô vọng. Tiếng xương gãy nơi bị bàn chân Hanks Richard đè nặng giờ cứ khô khốc vang lên "răng rắc". Hiển nhiên, cô đã chạm tới sát ngưỡng giới hạn của mình rồi.
- Thế nào, bé con? Đã suy nghĩ kỹ chưa?
"Bá Tước" nhíu mày, mũi giày dụng lực nhắm ngực phải Oha nghiến xuống.
- A....Á...!
- Được rồi, bé đã không chịu tự giác thì ta đành phải dùng biện pháp mạnh vậy.
"Bá Tước" bỏ đôi chân đang giẫm trên bờ ngực be bét máu của Oha ra. Gã cúi xuống nhấc cổ cô lên bằng một tay, tay còn lại vòng ra sau lấy lực. "Roet" một cái, sau một tiếng kêu thảm thiết của Oha, hắn bẻ gãy chân trái của cô ngọt như người ta bẻ một cây đũa vậy.
- Đây là hình phạt vì lần trước đã dám làm xấu mặt tao...Chứng kiến đối phương đau đến sống không bằng chết, Hanks Richard dường như rất hài lòng, gã cười không dứt: - Mày chọn cái nào thì cũng vậy thôi, đều chẳng có gì quan trọng cả. Rồi tao sẽ có cách trị cái tội cứng đầu của mày...còn bây giờ thì cứ tạm xử hai cái chân của mày trước đã. Đỡ mất công tao phải coi chừng mày, ha ha!
- Dừng lại!
"Bá Tước" cười gằn, vừa nói vừa giơ cao tay trái. Trước khi một linh cảm nguy hiểm chợt thoáng qua, khiến gã rất nhanh quay đầu lại. Mặc dù tốc độ phản ứng như vậy đã là rất nhanh, thế nhưng nó cũng chỉ giúp"Bá Tước" tránh thoát đòn tấn công đầu tiên.
- A!
Những quỷ sai đứng ngoài lại được thêm một phen trợn mắt kinh ngạc. "Bá Tước", kẻ mà bọn họ kinh sợ vừa mới bị trúng một cước văng xa hơn năm mét! Tác giả cú đá ấy là một cô gái, không, là một thiên sứ thì đúng hơn.
Kẻ nào? kẻ nào dám nhúng tay cản trở kẻ vốn có biệt danh "Ác quỷ" của Đảng Tự Do? Câu trả lời chỉ có một.
- Là ai thế?
- Kia...không phải là thiên sứ cai quản thị trấn Rum sao? Cô ta định chống lại Đảng Tự Do à?
- Không phải đâu, bọn họ vốn là người một nhà mà...
-...Cháu làm gì ở đây vậy, Minnie?
"Bá Tước" phủi phủi bụi dính ở vai áo, gằn giọng nói với giọng chẳng mấy thiện cảm.
- Ha ha....hóa ra là chú à, chú Richard, cho cháu xin lỗi nhé...đã lâu không gặp rồi, trông chú vẫn phong độ lắm, còn phong độ hơn xưa nữa...
Minnie vừa ba hoa vừa đánh lô tô trong bụng. Cô vốn muốn cứu đại sư phụ để lập công, rồi nhờ vào đó mà năn nỉ thầy đồng ý cho mình nhập môn, thế nhưng gặp ai không gặp lại gặp "Bá Tước"! Minnie quá rõ, ông chú hờ này của mình cũng chẳng phải dạng hiền lành gì. Đừng nghe hai người xưng chú cháu mà lầm! Nếu "Bá Tước" dễ dàng vị nể người thân thì đã chẳng có cái danh "ác quỷ" rồi, huống hồ giữa hai người vốn chẳng phải ruột thịt gì cho cam!
Thế nhưng cũng không thể bỏ mặc đại sư phụ ở đây được...mặc dù khó nhưng cũng phải thử!!!
- ..Ha ha, cám ơn cháu. Hanks Richard nở nụ cười: - Chú cũng rất vui khi được gặp cháu tại đây. Thế nhưng cháu cũng nên có chút giải thích cho hành động vừa rồi chứ nhỉ? Chú sẽ rất thông cảm nếu đó chỉ là một sự hiểu lầm, đúng chứ?
-..Tất nhiên rồi, chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm đấy mà chú. Minnie lại gần, ôm Oha dậy trước ánh mắt dính sát như điện của người "chú hờ" đứng trước mặt. Song cô chỉ vừa mới xốc Oha dậy, đối phương đã như ma quỷ hiện ra chắn đường.
- Cháu định làm gì? Hanks Richard hỏi, môi vẫn nở nụ cười.
- A ha...Minnine đảo mắt: - Chú à, chú có thể nể mặt cháu tí được hem, đây là người quen của cháu. Cháu nghĩ giữa hai người chắc đã có hiểu lầm gì đó, đúng không ạ? Cháu thay mặt cô ấy xin lỗi chú. Chú bỏ qua cho cô ý nhé. Cháu cám ơn chú!
Nói rồi gật đầu lia lịa mấy cái liền như giã gạo, miệng nói song chân vẫn không chịu đứng yên. Thế nhưng đúng vào lúc Minnie khẽ thở phào, giọng nói lạnh lẽo ấy lại vang lên, như một gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu.
- Khoan đi đã.
Minnie đứng hình trong ba giây, trước khi quay lại và nặn ra một nụ cười trông còn khó coi hơn cả khóc.
-...Có chuyện gì vậy chú?
- Cháu đi đâu cũng được. Hanks Richard thong thả bước lại gần, môi nở nụ cười tươi rói: - ...Nhưng phải để cô ta lại.
- Vì sao? cô ấy lấy trộm gì của chú à? Minnie cố gắng níu kéo chút hy vọng: - Chú, nể mặt cháu mà tha cho cô ấy lần này được không?
- Đó không phải là vấn đề. Tốt nhất là cháu nên nghe lời khi ta còn nể tình chú cháu. "Bá Tước" trả lời, giọng nói hoàn toàn không có chút thương lượng nào.
Minnie nghẹn giọng, mắt nhìn "đại sư phụ" đang ngất lả nằm trên lưng, trong lòng lạnh lẽo.
" Sư phụ, con đã cố hết sức rồi...người đang ở đâu, sao không tới đây đi?"
- Nào, Minnie..đừng để ta phải dùng biện pháp mạnh.
Trong lúc Minnie đang suy nghĩ nên làm cách nào thì bỗng nhiên, từ xa hai bóng người lao vụt tới. Xem thân thủ thì đều không phải hạng vô danh. Người mới đến là một nam một nữ: người phụ nữ để tóc ngắn mặc đồ da bó sát, nam là gã béo phì lũ có cái bụng to còn hơn cái trống.
- Mục tiêu đây rồi.
Cả hai người đầu tiên nhìn về phía Oha đang nằm trên lưng Minnie, sau đó mới để ý rằng, nơi đây không chỉ có mỗi mình họ.
- -....tưởng ai, hóa ra là "Bá Tước".
Gã béo lấy tay gãi đầu, gương mặt lộ vẻ khó coi. Hắn méo mặt quay sang nhìn đồng bọn, song tất cả những gì nhận được chỉ là một cái nhún vai.
- Chúng mày....Nhìn hai kẻ mới đến, "Bá Tước" lúc đầu hơi thần người ra, mãi sau mới mấp máy môi, trầm mặt: -...Thiên Ma Cung đánh hơi nhanh thật, mới đó mà đã tới tận đây rồi à...mẹ kiếp, đã giàu rồi còn tham. Nhưng chỉ với hai đứa nhà ngươi mà muốn nẫng tay trên của ta thì...mơ đi!
- Mơ à? Cô gái tóc ngắn nhún vai, thủ thế: - Tự phụ quá đấy, còn chưa biết ai mới là người mơ ở đây đâu. Đoạn nháy mắt với gã béo, cả hai rất ăn ý kẻ trước người sau, vây "bá Tước" vào giữa.
" Được rồi, mọi người cứ ở đây mơ đi nhé!"
Da Minnie đột nhiên chuyển thành màu trắng toát như người bị bệnh bạch tạng. Trong chớp mắt quanh người cô hiện lên vô số những sợi dây màu nâu, từng bó từng bó giăng chằng chịt khắp cơ thể như mạng nhện.
Cô dậm chân rồi lao vọt đi, nhanh như ăn cướp, thoáng một cái đã xa ngoài trăm mét.
" Mẹ kiếp!"
Bá Tước, người phụ nữ và gã béo đồng thanh gào lên.