Địa Ngục Thời Gian

Quyển 2 - Chương 13: Oha mất tích(2)




Đêm hôm đó, dù đã lục tung cả ngôi nhà kia lên song Hoàng vẫn không tìm thấy một chút gì của Oha, cho dù chỉ là sợi tóc.

Đêm hôm đó, Oha đã hoàn toàn biến mất. Không một chút dấu vết. Không một lời nhắn gửi. Chỉ còn lại nỗi lo lắng không nguôi. Tối hôm đó, vì bận tìm kiếm Oha, kế hoạch về thăm người thân của Hoàng đã phải tạm ngưng.

Oha, cô ở đâu?

-------

Bắt cóc? Bị ma xó ám hại?

Hay đơn giản chỉ là trốn ra ngoài chơi?

Oha, rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra?

- Chết tiệt!

Vân Canh, Hoài Đức, Hà Nội. Buổi sáng ngày thứ nhất, cánh cửa phòng khách sạn khẽ mở ra. Hoàng liếc mắt nhìn. Người vừa bước vào là đồng minh duy nhất của hắn trong chiến dịch lần này, Rahma Jannek. Ông ta có nước da đen bóng, sở hữu bộ râu quai nón đặc trưng và cặp mắt kiếng đậm vẻ trí thức. Thế nhưng trái với vẻ thư sinh bên ngoài, gã đàn ông này trong miêu tả của Sơn "khùng" thì lại khá thâm trầm và còn là cao thủ Muay Thái.

- Rahma, ngồi đi.

Hoàng đưa tay mời Rahma ngồi. Cặp mắt thâm trầm của Rahma đảo qua cái cốc làm bằng inox nhăn nhúm trong tay Hoàng, cất giọng ồm ồm:

- Có chuyện gì xảy ra sao?

- Không có gì.

- ...Bên kia đã hành động rồi.

Hoàng nhíu mày nhìn Rahma, môi vẫn phì phèo điếu thuốc lá. Sự phân tâm cùng một đêm không ngủ khiến hắn cảm thấy không hoàn toàn tỉnh táo.

- Sáng nay, hai anh em nhà Martin và Cordoba đã đi dạm hỏi và thuê căn nhà số mười ba kia rồi. Chưa hết, tôi còn thấy chúng bắt về khá nhiều ma xó.

- "Điều tra" à?

Hoàng hơi nhíu mày. "Điều tra" là thuật ngữ trong nghề của quỷ sai, sử dụng trong công tác truy bắt ma xó. Ma xó vốn không có thực thể, lại có thể bay lượn, công cuộc truy bắt chúng về địa ngục không hề dễ dàng tí nào. Do vậy, công tác thu thập thông tin về đối tượng bị truy nã có thể nói là sống còn. Thường thường tiểu đội quỷ sai khi nhận nhiệm vụ sẽ được thiên đàng cung cấp đầy đủ thông tin, số liệu và nhất là nhân dạng của ma xó. Tiếp đó, họ sẽ được thiên đàng đưa tới vị trí, khu vực mà ma xó ẩn náu hoặc xuất hiện gần nhất.

Trong bất kì khu vực nào trên thế giới đều tồn tại một lượng ma xó " ngoài vòng pháp luật" hay còn gọi là "tự do" nhất định. Không nhiều thì ít. Đó là hồn ma của những người vừa mới lìa trần không lâu, vẫn còn trong giai đoạn hai tháng tự do trước khi phải chia luồng, một là lên thiên đàng, hai là xuống địa ngục. Những ma xó này không có việc gì thường vẫn hay luẩn quẩn quanh nơi mình sống, nhiều lúc gây ra sự sợ hãi cho người trần. Đó là nguyên do của những sự việc mang đậm yếu tố tâm linh thường xảy ra trên trần thế.

Những ma xó này nếu không có việc gì thì thường tụ tập lại với nhau, đó cũng chính là nguồn thông tin quan trọng cho lực lượng quỷ sai. Quỷ sai thường khai thác thông tin về ma xó bị truy nã từ những ma xó này, và việc này mang lại hiệu quả khá tốt. Đã có rất, rất nhiều những cuộc vây bắt, đón lõng thành công sinh ra từ đó.

- Cứ mặc họ thôi. Nhiệm vụ lần này cũng không dễ dàng gì.

Hoàng thờ ơ nói, lúc này trong đầu hắn còn đang lo cho an toàn của Oha, thật sự chưa có thời gian phân tâm tới mấy người Kỵ An. Hơn nữa, nếu như ngay cả Oha cũng rơi vào tay "nó", vậy thì nhiệm vụ lần này tuyệt đối sẽ không đơn giản và dễ dàng như những gì thiên đàng dự liệu từ trước. Năng lực của Oha, Hoàng là người hiểu rõ nhất. Nếu như sự mất tích của Oha có liên quan tới ngôi nhà số mười ba đó thì nhóm người Kỵ An mang thân vào hang cọp chỉ sợ sẽ lành ít dữ nhiều.

- Trước mắt tôi đã thuê căn hộ kế bên, đã đàm phán xong, bây giờ có thể dọn vào luôn. Tiếp theo thì còn phải trông chờ vào hành động của đối phương. Nghe nói Trần Thanh Tùng sau khi chết liên tục xuất hiện và luẩn quẩn quanh ngôi nhà kia. Điều đầu tiên chúng ta cần phải làm rõ chính là nguyên nhân của việc đó. Về ma xó Trần Thanh Tùng, cậu có nhận xét gì không?

- Ý anh nói là "động cơ" của cậu ta?

Hoàng đáp, Rahma khẽ gật đầu.

Trần Thanh Tùng 25 tuổi, nghề nghiệp là sinh viên mới ra trường, quê ở Nghệ An, tốt nghiệp học viện tài chính. Là một thanh niên Việt Nam chăm chỉ, có ý chí cầu tiến, có khát khao khẳng định mình. Hai mươi lăm sống trên đời không mắc phải điều nào trong bảng tội danh của địa ngục tầng mười chín, theo lý thì sẽ được điều lên thiên đàng sau khi chết. Và sự việc cũng diễn ra đúng như vậy. Một tối tháng chín( cách đây ba tháng trước), Trần Thanh Tùng chết một cách bí ẩn trong ngôi nhà số mười ba ở tổ mười bảy, thôn Kim Hoàng, Vân Canh, nguyên nhân là tự tử bằng cách treo cổ. Cái chết của cậu ta lại càng làm dấy thêm mối nghi ngờ của dân chúng quanh đây về những chuyện kỳ lạ xung quanh "ngôi nhà bị ma ám" này.

Cảnh sát đã kết luận là tự tử, vì thế hồ sơ vụ án nhanh chóng được khép lại. Căn nhà số mười ba từ đó tới nay cũng không có ai dám thuê nữa, ngay cả mấy nhà bên cạnh cũng đã cuốn gói dọn đi vì sợ. Xét hồ sơ cá nhân, ma xó Trần Thanh Tùng sau đó được cấp một suất đầu thai lên thiên đàng. Song thời gian hai tháng đã hết, vẫn chưa thấy cậu ta lên báo danh theo quy định. Và thế là, tiểu đội quỷ sai địa ngục số hai lăm liền nhận nhiệm vụ lên trần gian cưỡng chế Trần Thanh Tùng thi hành quyết định phân bổ.

Được lên thiên đàng mà còn trù trừ chống lệnh! Đây tưởng như là chuyện đùa, song thực tế xảy ra cũng không ít. Nguyên nhân thì có rất nhiều: do lưu luyến cuộc sống nơi trần thế, do muốn ở lại bên gia đình, người thân...nói chung là có một ngàn lẻ một lý do. Nếu chấp nhận cưỡng chế thì không sao, nhưng nếu có ba lần kháng cự thành công hoặc nhiều hơn thì ma xó sẽ bị tước suất, sung xuống làm quỷ sai hoặc đày thẳng xuống một trong mười tám tầng địa ngục để chịu khổ hình, đày ải. Số trường hợp như vậy tuy hiếm nhưng cũng chẳng phải là không có.

Đến đây, một câu hỏi được đặt ra, ma xó Trần Thanh Tùng vốn là một người có bản tính lương thiện, tại sao lại cố chấp không chịu lên thiên đàng báo danh? Muốn trị bệnh phải tìm được gốc rễ của nó, điều này không những đúng với trần gian mà còn chính xác với cả địa ngục tầng mười chín.

Việc này liệu có liên quan gì đến căn nhà số mười ba đó, hay nói đúng hơn là cái chết của một nhà bốn người ba năm trước kia không?

- Được rồi, bây giờ thì chuyển chỗ ở cái đã. Hoàng đứng lên, dụi điếu thuốc lá vào gạt tàn: - À quên, Rahma, chiến dịch lần này có giới hạn thời gian là bao lâu?

- Hai tuần. Rahma đáp.

-0--------0-----------------

Chiều tối.

Ngồi thả hồn ra sân bóng ngoài xa, ngắm nhìn đám trẻ đang tụ tập chơi đá bóng, Hoàng lặng người cảm nhận cái rét tê người của chiều Hà Nội lúc đông về, thứ mà đã lâu lắm rồi hắn không có cơ hội trải nghiệm qua, và cũng không biết bao giờ mới có dịp quay trở lại.

- Alo, ừm, anh đây. Ờ...thế hả..ừm..ừm...chúc may mắn..ừm..ngày kia chứ gì?

Cúp điện thoại, là của Arteta gọi tới. Nếu như không có gì thay đổi thì ngày kia, hắn sẽ hội ngộ với cô ngay tại thủ đô Hà Nội. Đáng lẽ ra lúc này hắn phải thực sự hưng phấn mới đúng, thế nhưng hiện tại thì khác hẳn.

Đã hơn ba mươi tiếng đồng hồ trôi qua kể từ khi đặt chân xuống Hà Nội, vẫn không hề có chút tin tức nào của Oha. Hoàng đang vô cùng nóng ruột.

Đã sống chung một nhà gần nửa năm, nhịp sinh học bình thường của Oha Hoàng cũng đã nắm được gần hết. Mặc dù có tính ruột để ngoài da, làm trước tính sau, là điển hình của những người theo lối sống "Để mai tính", song Oha trên cơ bản không thể thoát ly chiếc quan tài quá mười hai tiếng đồng hồ. Chính vì có sự phụ thuộc lớn vào Hoàng mà Oha dù muốn cũng không thể li khai hắn quá xa. Mất liên lạc quá mười hai tiếng đồng hồ, đây mới là lần đầu. Điều đó chứng tỏ: Oha đã thực sự xảy ra chuyện.

Chìm trong dòng suy nghĩ, Hoàng cũng không nhận ra, mình đã ngồi đây, trên thềm cửa suốt bốn tiếng đồng hồ không nhúc nhích.

"Em thích chuối tây, chuối ta..

Anh mang đến cho em nha.."

Quay lại nhìn về màn hình tivi, giai điệu mượt mà của bài "Opps Bananas" do Sĩ Thanh thể hiện cứ vang vọng mãi, khiến đầu óc Hoàng không hẹn mà mường tượng tới cô nhóc suốt ngày cứ mở miệng ra là vòi hắn chuối đó. Hoàng vẫn còn nhớ, một ngày cách đó hơn tuần, sau khi nghe được giai điệu bài hát kia ở trong máy laptop của hắn, Ọha đã tỏ ra rất hứng thú, thậm chí còn quyết chí muốn tìm gặp nữ ca sĩ hát bài kia một lần cho biết. Đó cũng chính là một trong những lý do tại sao cô quyết vòi vĩnh đi với hắn chuyến này cho bằng được.

Nhanh thật, mới thế mà đã gần bốn tháng rồi...

Hoàng rít một hơi thuốc, nhả khói trầm ngâm suy nghĩ. Bốn tháng qua, sau khi sống sót trở về từ chiến dịch "Cuộn băng bị ma ám", Oha đã trở thành cô giáo của hắn, một cô giáo đúng nghĩa. Bắt đầu từ việc rèn luyện thể lực, Oha đã thông qua đó mà truyền lại cho hắn không biết bao nhiêu kinh nghiệm chiến đấu quý báu, thứ được đúc rút từ thực tế và máu. Nhiều khi Hoàng thực sự không hiểu, tại sao một gương mặt non nớt và trẻ con như thế lại có hiểu biết phong phú và sâu sắc về võ thuật đến vậy, thật không khác một cuốn từ điển sống là bao.

Oha, rốt cuộc, cô là ai?

Rít một điếu thuốc, Hoàng ngửa mặt nhìn trời, lúc này đã dần ngả tối.

- Can i sit here?

-------------------------

Trời chiều đỏ ối.

Lúc này cạnh mái hiên nơi Hoàng đang một mình hút thuốc suông mới có thêm một bóng người. Hơn nữa lại còn là một cô gái.

- Thật không ngờ chỗ này cũng có người thích ngắm chiều tàn giống mình như thế. Xin lỗi, tôi không làm phiền anh đấy chứ?

- Hình như tôi không quen cô?

- Không sao, trước lạ sau quen mà.

Cô gái trẻ quay sang nói bằng tiếng ziet, có vẻ chưa sõi cho lắm. Cô ta có gương mặt tròn trịa, nước da trắng, cao tầm một mét bảy, cặp lông mày xinh như vẽ, mặc một cái áo khoác xỏ ngón, giọng nói ôn hoà trong trẻo, diện váy ngắn tới đùi, khéo léo khoe đôi chân thon dài không chút tì vết. ( Wtf, lạnh thế mà ko xài tất chân?)Nhan sắc của cô ta cũng thuộc dạng khá, nếu tính trong những cô gái mà Hoàng đã từng tiếp xúc qua dưới địa ngục thứ mười chín thì chỉ xếp dưới Thư Lệ.

Đây cũng chẳng phải ai xa lạ. Cô ta là một trong tám quỷ sai tham gia chiến dịch truy quét lần này, Sterling, người Anh, thành viên dự bị của tiểu đội quỷ sai địa ngục số hai lăm.

- Cô biết tôi?

- Anh hỏi lạ thật. Sterling mỉm cười: - Ở tiểu đội quỷ sai địa ngục số hai lăm, không, là khắp thị trấn Một Sừng mới đúng, có ai không biết tới quỷ sai Lê Minh Hoàng, người tuy mới chỉ vào nghề có ba tháng mà đã đấu tay đôi thắng kẻ Hủy Diệt Kyo, đánh ngang tay với "Quan Tài Đen "Thư Lệ, một dao chém bị thương My Sói. Hai lăm tuổi đầu đã trở thành Hồng Côn trẻ tuổi nhất trong lịch sử tiểu đội quỷ sai địa ngục số hai lăm. Thế nào, mình nói không sai chứ?

- Cô nói cũng đúng, nhưng chưa đủ. Hoàng cũng mỉm cười: - Đấy chỉ là lời một phía mà thôi. Nếu chịu để ý hơn thì cô cũng sẽ biết rằng, người mà cô vừa hết lời tâng bốc ấy trong mắt một nửa cư dân thị trấn Một Sừng là kẻ lòng lang dạ sói, không chỉ đê tiện cướp đoạt Mar trong tay đồng đội mà còn phản bội mái nhà cũ, đã thế còn ti bỉ quay đầu cắn chủ một phát, nhờ luồn cúi Sơn "khùng" mới ngẩng mặt lên được với đời, kẻ mà mặt cũng như người, hung ác tàn bạo, con sói săn mới của Nanh Sói. Tôi có lời khuyên chân thành với cô, lần sau nên lắng nghe thông tin nhiều chiều, như vậy sẽ có cái nhìn toàn diện hơn.

- Anh....Sterling bị hắn nói thẳng ra như vậy thì hơi đỏ mặt, cắn môi.

- Có việc gì thì nói đi, không phải rào trước đón sau. Tôi không thích nói chuyện phiếm.

Hoàng đứng dậy phủi quần, thản nhiên nói.