Địa Ngục Nhân Gian

Chương 56: Lệ Giang




Đã quyết định đi Vân Nam đương nhiên phải bắt tay vào chuẩn bị đồ đạc, mặc dù tôi cũng không rõ điểm đến lần này chính xác là ở đâu, nhưng có thể chắc chắn rằng lần đi Vân Nam này không hề thoải mái.

Lần hành động này đương nhiên không chỉ có tôi và Bạch Hồ, từ lúc nghe thấy chúng tôi sẽ đi Vân Nam, chủ cửa hàng cũng muốn đi theo, như lời của ông ta nói, đi theo Bạch Hồ trước giờ không phải về tay không, chỉ là Bạch Hồ lần nào cũng xuất quỷ nhập thần, lần này may mắn bắt được cơ hội, nhất định phải đi cùng.

Bạch hồ cũng không từ chối, từ ánh mắt của anh ta tôi có thể nhận thấy sự thận trọng, nói thế nào nhỉ, cảm thấy điểm đến lần này rất không bình thường, vậy nên đông người hơn tất nhiên sẽ được giúp sức nhiều hơn.

Kỳ thực tôi cũng rất tò mò tung tích của chiếc ly thánh, từ sau lần đưa tôi uống rượu vĩnh cửu thì không thấy đâu nữa, Bạch Hồ không nói nên tôi cũng không tiện hỏi.

Đồ đạc lần này nhiều hơn lúc trước rất nhiều, dù sao đã có chủ cửa hàng đích thân chuẩn bị, có thể nói để được dễ chịu, chủ cửa hàng cũng đã hao tốn rất nhiều.

Lưới bắt côn trùng, giày việt dã, kem chống côn trùng, thuốc tiêu viêm, những thứ nhỏ nhặt này tôi không tính vào, nhưng quan trọng là trong số đồ đạc tôi nhìn thấy ba khẩu súng săn, cũng không biết chủ cửa hàng lấy đâu ra thứ này.

Đặc biệt nhất là chủ cửa hàng còn chuẩn bị cho tôi và Bạch hồ mỗi người một bộ đồ, theo như lời ông ta nói thì bộ đồ đó được nhập từ Mỹ về, công nghệ nano, thông thoáng, có thể chống côn trùng, chống nước, chống nóng, tránh rét, đại khái là một thứ rất thần kỳ, xem ra cũng là thứ hàng không hề rẻ.

Ba người chuẩn bị đầy đủ đồ đã sắp đầy ba cái balo lớn, vì mang theo cả súng săn nên chúng tôi dự định chia ra làm hai, để tôi đi máy bay đến Vân Nam, còn hai người họ từ từ lái chiếc Land Cruiser của Bạch Hồ từ Bắc Kinh đi Vân Nam.

Tôi cũng không có ý kiến, sau khi quyết định, hỏi rõ Bạch Hồ điểm đến, anh ta nói bên đó có người tiếp ứng rồi, chỉ cần tôi xuống sân bay sẽ có người đến đón.

Tôi gật đầu, giờ bay là sáng ngày hôm sau, nên tôi thức dậy vào lúc sáu giờ, cho Hồng Dược ăn máu xong rồi đi, ở Bắc Kinh sáu giờ sáng xe cộ vẫn chưa đông, nhưng đến bảy giờ là tắc nghẽn rồi, nên dù giờ bay là chín giờ nhưng sáu giờ tôi vẫn dậy đi tới sân bay làm thủ tục.

Nói thực, đây cũng là lần đầu tiên tôi đi máy bay, sau khi lên máy bay, vì mái tóc của mình mà tôi bị một đám người nhìn ngó, tôi thì đã sớm quen với chuyện đó rồi. Tôi trầm lặng ngồi tại chỗ nhắm mắt nghỉ ngơi, đây là thói quen xấu của tôi trong mấy tháng này, đó chính là thích ngủ, nói thế nào nhỉ, tôi cảm thấy mấy ngày nay càng lúc càng buồn ngủ, cũng có thể nói, căn bản không buồn ngủ, mà là tinh thần cứ luôn lang thang giữa giấc ngủ và lúc thức, lại nói thế nào nhỉ, một khi tôi tập trung tinh thần, tôi có thể tập trung hơn trước gấp nhiều lần, nhưng một khi đã muốn ngủ thì ngủ cả ngày cũng chẳng làm sao.

Về chuyện này tôi đã hỏi Bạch Hồ, anh ta trả lời rằng không biết, anh ta cũng cảm thấy cơ thể tôi có chút quái lạ. Sau lần bộc phát ra sức mạnh lớn như vậy, cơ thể tôi đã biến đổi đến mức chính tôi cũng không hiểu nổi.

Đối với chuyện này, tôi cũng không biết nên nói như thế nào, tất nhiên cũng không nói được là tốt hay xấu, quen rồi là tốt.

‘Anh, như vậy thật sự được sao? Anh phải hiểu rõ, Giang Tiểu Thơ cứu anh không hề muốn anh sống không vui vẻ.” lúc đó giọng nói của Hồng Dược đột nhiên truyền đến, sau khi trở về từ thôn Giang Kỵ, Hồng Dược liền thay đổi, có lúc tôi ngây ra nhớ đến Giang Tiểu Thơ, cô ấy sẽ chui ra từ chiếc trống, không nói câu gì, chỉ ngồi ngây ra với tôi.

Tôi cười nói: “Có thể tôi là người ích kỷ, cho dù trong lòng tôi rõ ràng biết rằng Giang Tiểu Thơ không muốn tôi như vậy, nhưng tôi vẫn cứ muốn nhảy vào nước sôi lửa bỏng, không vì điều gì khác, có lẽ là vì tôi muốn sống thoải mái hơn.”

“Anh vốn dĩ không phải là người ích kỷ, anh nghĩ trong lòng anh nghĩ gì tôi không biết sao,? Anh nghĩ rằng dù sao người mà Giang Tiểu Thơ đặt trong tim cũng là Giang Lưu kia, vậy càng tốt, anh hy sinh bản thân, để cho Giang Lưu kia quay trở lại, như vậy sau khi Giang Tiểu Thơ hồi sinh, có thể đạt được ước nguyện, anh hy sinh bản thân để thành toàn cho người khác, anh nghĩ anh là ai? Đấng cứu thế?” giọng nói của Hồng Dược đầy phẫn nộ, hiển nhiên cô ấy cũng bị dáng vẻ của tôi làm cho tức chết.

“Đáng cứu thế?” tôi tự chế nhạo mình, nhắm mắt lại: “Tôi tuyệt đối không phải đấng cứu thế, hiện giờ trong lòng tôi chỉ mong muốn hồi sinh Giang Tiểu Thơ, nói với cô như vậy đi, tôi của trước đây, nếu chọn giữa cứu nhiều người và hi sinh bản thân, tôi sẽ chọn cứu người, nhưng hiện giờ, tôi không thể chết, vì tôi chết Giang Tiểu Thơ sẽ không sống lại được.”

Nói đến đây tôi dừng lại.

Hồng Dược cũng bàng hoàng.

“Cho nên.” Tôi cười u ám, “Để cho những người khác đều chết đi.”

“Anh thay đổi rồi.” Hồng Dược lạnh lùng nói: “Anh trước đây không hề như vậy, mặc dù trước đây anh có chút thiếu quyết đoán, nhưng tôi thích anh của trước đây hơn, hiện giờ anh giống như một thứ máy móc biết suy nghĩ vậy.”

“Tôi sớm đã thay đổi rồi, tôi của trước đây đã chết ở thôn Giang Kỵ rồi.” tôi không muốn nói thêm nữa, nhắm mắt lại.

Hồng Dược thở dài, cũng không nói gì nữa.

Trong lòng tôi sao lại không hiểu suy nghĩ của Hồng Dược, nhưng tôi không thể, con người vốn dễ thay đổi, có khi biến thành con người mà chính mình ghét nhất, chỉ cần đạt được mục đích của bản thân, vậy thì cũng chấp nhận được.

Năm giờ chiều, tôi hạ cánh xuống sân bay Lệ Giang, vừa ra khỏi sân bay liền thấy một khuôn mặt nhợt nhạt, thần sắc có vẻ vội vàng của một lão trung niên đang giơ lên tấm bảng đề tên Giang Lưu.

Tôi đi lại đó, nói với lão trung niên: “Tôi là Giang Lưu.”

“Đại sự, cuối cùng cũng chờ được người rồi, người trong trại chúng tôi đều lo lắng muốn chết.” lão trung niên nhìn tôi, nhiệt tình kéo tay tôi chào hỏi.

Tôi lạnh lùng rút tay lại, chau mày nghĩ, Bạch Hồ làm gì đây? Không phải nói tôi chỉ đơn thuần đến Lệ Giang thăm dò thôi sao? Sao lão trung niên này lại còn nói người trong trại đang lo lắng gấp rút gì?

Rốt cuộc là đang tính toán gì đây?

Lúc tôi còn đang suy nghĩ, lão trung niên đã vội vàng kéo tôi ra khỏi sân bay, sau khi lên xe bắt đầu kể hết ngọn nguồn.

Nghe một hồi tôi cũng đã hiểu ra, Bạch Hồ nói với tôi là thăm dò, hóa ra là như vậy, lại còn là một chuyện phiền phức, thật sự đã đánh giá cao tôi.

Lão trung niên là người dân tộc Nạp Tây, tên là Mộc Trát, trại của họ nằm ở phía đông Lệ Giang, có thể xem như là một trại nhỏ rất hoang vu, tên gọi là trại Mộc gia, toàn thôn đều mang họ Mộc, nghe nói là một chi nhỏ của Mộc phủ ở Vân Nam, trước đây tổ tiên còn là Vương gia.

Phủ Mộc ở Vân Nam tôi cũng có biết, năm đó người thống lĩnh tộc Nạp Tây họ Mộc, nên doanh trại của ông ta đương nhiên gọi là Mộc phủ, thời đó Mộc phủ ở Vân Nam một tay che trời, từ tủ sách của chủ cửa hàng tôi đã tìm được một đoạn miêu tả về Mộc phủ, năm đó là thời kỳ huy hoàng nhất của Mộc phủ Vân Nam, trong doanh trại thường xuyên xuất hiện quỷ, sau đó theo một thầy bói và chủ nhân của Mộc gia nói lại, Lệ Giang là của Mộc gia, khi đó Mộc gia đang xây tường thành ở Lệ Giang, tường thành chính là một cái cửa, cửa được xây xung quanh bằng gỗ, thành một nhà tù, vốn dĩ Lệ Giang phong thủy rất tốt, vì tường thành đó mà trở thành âm mạch.

Sau đó người nhà Mộc gia dừng việc xây dựng tường thành, phá bỏ phần tường thành đã xây dựng xong, không ngờ sau khi phá dỡ thật sự trong doanh trại không còn bị quỷ phá nữa, đó là lý do tại sao cho đến tận bây giờ, Lệ Giang lại không có tường thành.

Do vậy có thể thấy, năng lực của Mộc gia ở Lệ Giang, sau khi biết được điểm đến là trại Mộc gia, tôi cũng có phần hiểu được mục đích lần hành động này của Bạch Hồ.

Chuyện xảy ra sau đó, theo lời kể của Mộc Trát, tôi cũng dần chau mày lại, nếu như tôi đoán không sai, vấn đề lần này có vẻ khó khăn, nói thế nào nhỉ? Tôi không dám chắc mình có thể giải quyết được chuyện này, mặc dù tôi đã mạnh hơn trước rất nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên tôi đơn độc ra tay, tâm trạng không hề tự tin.