Địa Ngục Nhân Gian

Chương 33: Đầu người




Cảm giác đó thoáng qua, mặc dù chỉ trong chớp mắt nhưng tôi lại cảm thấy rất rõ ràng, lúc đó anh họ lên tiếng, “Sao rồi, Giang Lưu, cậu nhìn thứ đáng sợ đó làm gì vậy?”

“Không, không có gì…” tôi cười đau khổ, coi như cảm giác vừa rồi là ảo giác, rồi nói: “Sau đó thì sao, tượng đá này nhìn thế nào cũng thấy tà ác, sau khi thứ này đến, trong thôn có xảy ra chuyện gì không?”

Anh họ đờ người ra, sau cùng cũng tiếp tục nói, nghe rồi tôi cũng không kiềm được mà hít sâu một hơi.

Hóa ra đêm hôm bức tượng rơi xuống, lũ chó trong thôn điên cuồng sủa inh ỏi, đến nửa đêm ba bốn giờ mới dừng lại, sáng hôm sau khi mọi người thức dậy mới phát hiện chó nhà mình nuôi đã chết rồi.

Không chỉ chó nhà anh ta, tất cả nhà nào nuôi chó trong thôn đều chết hết rồi.

Hơn nữa cái chết rất kỳ lạ…

Nói thế nào nhỉ, giống như bị hút cạn vậy, khô lép kẹp, nhìn không khác gì miếng thịt khô.

Trong thôn mấy hôm nay đã không bình thường, dân trong thôn từ lúc thoát ra thất bại, ngày hôm sau lại xuất hiện bức tượng đá kia, đã lo sợ bất an, giờ thêm chuyện chó cũng chết hết, tất cả mọi người chìm vào sự sợ hãi không thể tự thoát ra.

Hành động này giống như một lời cảnh báo người dân trong thôn, bây giờ phải chết là lũ chó, vậy tiếp theo sẽ là gì, không thể nào biết được!

Sau cái hôm lũ chó bị chết, buổi tối trong thôn lại vang lên tiếng trẻ con khóc, tiếng khóc rất thê thảm, cả thôn đều bị đánh thức, nhưng nhanh chóng mọi người đều nghe ra đấy không phải tiếng trẻ con khóc nỉ non, mà rõ ràng là tiếng mèo kêu.

Mọi người giật mình nhớ lại trước đó đám chó cũng phát ra tiếng kêu gào như vậy rồi chết đi, lần này không phải là đến lượt lũ mèo đấy chứ!

Ngày hôm sau, khi trời sáng, không ai dám dậy, vì mọi người đều sợ, khi thức dậy sẽ thấy xác mèo chết trong sân.

Nhưng dù sao con người cũng vẫn phải ăn cơm, ngày càng nhiều người thức dậy, sau khi ngồi dậy rồi thì không thể nằm lại nữa, hiện đã không thể ra khỏi thôn được, thức ăn đều phải tự cung tự cấp, còn phải đi chăm nom vườn tược nữa.

Vừa bước ra khỏi nhà, nhiều người liền phát hiện ra khung cảnh thảm khốc.

Ở giữa thôn là mấy chục cái xác mèo hoang, đám xác đó giống như xác của bọn chó chết hôm trước, tất cả đều khô khốc, giống như bị hút cạn.

Nhưng khiến người ta sởn gai ốc hơn nữa là những cái xác đó lại ghép thành một chữ Chết rất lớn, giống như dự báo kết cục của mọi người trong thôn.

Có người suy sụp, khóc ngay lúc đó.

Những người không sụp xuống thì cũng ở ngưỡng gần như sụp đổ, cắn chặt răng nhìn cảnh tượng như địa ngục trần gian ngay trước mắt.

“Cô ta đến rồi, cô ta thật sự đến rồi, chúng ta đều phải chết.” có người sụp xuống gào khóc.

Rất nhanh có người tiến đến đánh cho người đó một cái, “Mẹ kiếp nói gì vậy, ai đến? Cô ta đã chết rồi!”

“Anh quên chúng ta đã làm gì với cô ta rồi à? Cô ta đến tìm chúng ta để báo thù!” người đó tiếp tục nói, giọng nói khàn đi không giống như âm thanh phát ra từ con người.

Ngày càng nhiều người chìm vào trong sự hoảng loạn.

“Cụ tổ nhà các người, ông đây không làm gì cả, tự dưng lại bị đám chó má các người lôi đến đây, các người chết không đủ, dựa vào cái gì mà kéo cả ông đây chết cùng, bên ngoài kia ông đây còn bao nhiêu tài sản, giờ thì tốt rồi, tất cả đều bị hủy hoại trong tay lũ chó các người rồi!” Mấy người từ bên ngoài bị gọi về lúc này tức giận lên tiếng.

Trong chốc lát mọi người đều suy sụp, tất cả đều biết rằng, đám chó mèo bị chết là lời cảnh báo từ thứ quỷ quái kia, coi như giờ họ vẫn còn sống, nhưng quỷ mới biết lúc nào sẽ chết!

Có người bắt đầu ẩu đả, nhiều người bắt đầu đổ trách nhiệm cho nhau, trong ánh mắt của mỗi người đều có sự sợ hãi cái chết và khát vọng được sống.

Nhân cách con người trong khoảnh khắc này đây hiện ra một cách tinh tế sâu sắc.

Đúng lúc đó, có người lên tiếng: “Sương mù, dường như ngày càng lớn rồi!”

Mấy người đang đánh nhau lúc này mới để ý, một nhóm người chạy ra ngoài thôn, mặt hồ vốn dĩ phẳng lặng lúc này lại giống như bị đun sôi, bằng mắt thường cũng có thể thấy được mực nước giảm đi với tốc độ nhanh chóng, hơi nước bốc lên đều nhập vào với đám sương mù, vốn dĩ đã dày đặc giờ trông giống như một bức tường trắng xóa.

“Đây là…” tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn khung cảnh phía trước, không biết nên làm gì, với sức mạnh này, không một ai có thể nghĩ ra cách để đối phó lại.

Sương mù ngày càng lớn, mà mặt nước thì ngày càng thấp đi.

Tất cả người trong thôn giống như bị ma làm, ngẩn ra nhìn mặt hồ, không động đậy.

Cũng không biết bao lâu, nước trong hồ đã cạn sạch, lộ ra đáy hồ đầy bùn, bắt đầu có người hét lên.

Bởi vì bọn họ trông thấy, sau khi nước trong hồ khô cạn đi, dưới đáy hồ lộ ra chi chít đầu người!

Những đầu người đó, có cái vẫn nguyên vẹn không bị tổn hại gì, giống như vừa mới bị chặt xuống, có cái thì lại bị ngâm nước đến thối rữa rồi, da trắng bệch, những miếng thịt thối dính vào xương, trông rất kinh tởm, còn có mấy cái có thể là đã lâu lắm rồi nên chỉ còn lại mỗi xương sọ.

Những chiếc đầu người chi chít không thể đếm được có bao nhiêu, chỉ nhìn bằng mắt cũng phải ít nhất hơn nghìn cái chất đống dưới đáy hồ.

Lúc này mới có người phản ứng lại: “Tôi nói tại sao con sông phía ngoài thôn chúng ta đến cả mùa hè cũng lạnh băng, tại sao lại có nhiều người chết ở đây, tại sao lão tổ tông lại không để cho chúng ta xuống nước…”

Nói rồi người đó dừng lại, “Hóa ra dưới lòng hồ toàn là đầu người!”

“Ọe!” Có người không chịu nổi nôn luôn tại chỗ.

Mấy cái đầu không bị tổn hại gì mặt trắng bệch, mở trừng hai mắt, dữ tợn nhìn những người đứng trên bờ, khuôn mặt còn nở nụ cười hiền hòa, giống như hoan nghênh người trên bờ vậy.

“Nếu không phải mày làm đám cưới, chúng ta đã không phải thế này rồi.” lúc đó có người tiến lên đánh anh họ tôi, ngày càng nhiều người gia nhập vào nhóm ẩu đả.

Chị dâu tôi vốn dĩ không phải thuộc dạng bị người khác bắt nạt, thấy anh họ bị đánh, mặc dù trong lòng sợ hãi nhưng vẫn lớn tiếng chửi mắng: “Lũ súc sinh các người, náo động phòng lại gây ra chuyện như vậy, giờ còn mặt mũi mà trách cứ Giang Hồ nhà chúng tôi? Cũng không nhìn lại xem bộ dạng đáng khinh của mình đi, nếu không phải tại lũ súc sinh các người gây chuyện náo động phòng, bọn ta sẽ phải thế này sao?”

Nghe đến đây, tôi nhếch miệng cười, không ngờ đến lúc này, chị ta lại vẫn có thể ngang ngược nói ra những lời này, ngày hôm đó Tú Tú rơi vào hoàn cảnh đấy, đến nửa phần là do công lao của đồ tiện nhân nhà chị, giờ ngược lại còn đòi trách người khác.

Bị chị tôi gào lên như vậy, đám người kích động vừa nãy mới buông tay, khuôn mặt hổ thẹn, bọn họ đến tham gia đám cưới của anh họ tôi, hơn nữa còn tham gia náo động phòng, nghĩa là mối quan hệ với anh họ cũng không tồi, lúc này ra tay với anh họ quả thật có chút quá đáng.

“Nghiệp là do mấy người tạo ra, giờ trách cứ người khác có ích gì? Nếu phải nói, người đáng chết chính là mấy người, bọn tôi đều bị các người kéo vào.” Chị ta nắm được lý lẽ, quyết không nhượng bộ.

Nghe chị dâu nói vậy, những người khác không tham gia náo động phòng cũng lên tiếng, chốc lát đã trở nên ồn ào.

“Con khốn, câm mồm, nếu không phải lúc đó mày nói với bọn tao làm náo nhiệt hơn, đây là đám cưới duy nhất trong đời mày, bọn tao sẽ thành thế này sao?” có người không nhịn được gào lên.

Thoáng chốc mặt chị dâu đã trắng bệch ra, những vẫn già mồm nói: “Các người đừng có lộ liễu đổ tội cho người khác, mối quan hệ giữa tôi với Tú Tú đã nhiều năm, sao tôi có thể hại cô ấy chứ?”

Khung cảnh lại lần nữa chìm vào sự hỗn loạn, tất cả mọi người vì sợ hãi nên bắt đầu thể hiện ra cái phần ác trong sâu thẳm nội tâm.

Nói đến đây, tôi để ý anh họ đã dừng lại, biểu cảm của những người khác cũng có gì đó không đúng, tôi cau mày nhìn bọn họ, không biết bọn họ làm sao đột nhiên lại như vậy.

Kết thúc hỗn loạn là một tiếng nổ ầm ầm, giống như tiếng sấm, làm cho những người có mặt tại đó vì sợ hãi mà chìm vào sự điên cuồng chợt bừng tỉnh.

Tiếp đó, bọn họ nhìn thấy dưới đáy hồ, những cái đầu đó bò dậy, bất kể là còn nguyên hay đã thối rữa đều nhanh chóng mọc thêm thịt, mỗi cái đầu lại biến thành một người đủ hình đủ dạng, những người đó khuôn mặt nhẵn nhụi, không hề có ngũ quan. Sau đó đám người không biết làm sao đều mọc thêm một cây bút, rồi chúng tự vẽ lên mặt mình, nhanh chóng hiện ra những khuôn mặt nặng mùi tử khí.