Địa Ngục Biến Tướng

Chương 94: Lạc Tùng Cốc (8)




Nhan Phi và Đàn Dương Tử bàn bạc, quyết định sẽ tiếp tục ở lại thêm một ngày, chép xong quyển hạ, sau đó mang cả bản gốc và bản sao chép đi. Một phần giao cho Liễu Ngọc Sinh, một phần giao cho A Lê Đa, như vậy thì bọn họ sẽ không nợ ai cả.

Nhan Phi vừa đọc, vừa chép. Nhưng càng đọc về phía sau, y lại càng cảm thấy những văn tự đó dường như sẽ vặn vẹo biến hình trước mắt mình, đau đầu chóng mặt, khó lòng chép tiếp. Y dừng bút, lắc đầu mạnh một cái, rồi dụi dụi hai mắt. Đúng lúc này, Đàn Dương Tử dùng một phiến lá chuối tây hứng ít nước suối bên ngoài đưa đến trước mặt Nhan Phi, “Nghỉ một lát đi.”

Con xà yêu và con hồ yêu kia đều không ở trong động, nói rằng đi ra ngoài kiếm ăn.

Nhan Phi nhận lấy miếng lá chuối tây, nhoẻn miệng cười với sư phụ rồi bắt đầu tu ừng ực mấy ngụm. Lúc này Đàn Dương Tử cầm bút lên muốn chép thay y một lúc, nhưng Nhan Phi lại đè tay gã xuống, lắc đầu nói, “Sư phụ, không sao đâu, để con làm đi.”

“Ta thấy sắc mặt con không tốt lắm, có phải là bị ốm rồi không?” Đàn Dương Tử nói rồi lấy tay sờ thử trán y.

“Không đâu, chắc là hơi mệt thôi. Đêm nay ngủ một giấc thật ngon là sẽ tốt.” Nhan Phi phủ nhận, thực ra y cũng hơi tò mò về nội dung trong sách.

Một vị thần minh, vậy mà lại ôm lòng thương xót và thông cảm đối với chúng sinh địa ngục vốn luôn bị năm đạo khác ghét bỏ, cũng khó trách những thần tiên khác lại căm thù hắn, coi hắn thành ma. Nhưng đọc lâu hơn, sẽ cảm thấy hắn đúng là một người rất có sức hút, tầm nhìn của hắn đã vượt qua lục đạo, coi vạn vật chúng sinh thành một thể mà không dùng những biểu tượng để phân chia. Tuy lòng từ bi của hắn bị rất nhiều thiên nhân đồng đạo cho rằng là ngu xuẩn, ra vẻ, rồi trào phúng châm chọc, nhưng hắn lại vẫn không hề bị lay động mà vẫn kiên trì với lý tưởng của mình.

Chẳng trách hắn lại bị Tử Vi Thượng Đế coi là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, dùng đủ mọi cách bôi đen thanh danh của hắn, liên hợp tam thiện đạo lại tiêu diệt hắn, thậm chí còn không tiếc dùng thủ đoạn thấp kém như lật lọng, mượn danh nghĩa hòa đàm để dụ bắt hắn.

Nghỉ ngơi một lúc, y lại tiếp tục chép sách. Đàn Dương Tử lặng lẽ đi ra bên ngoài động, hơi ngửa mặt lên đắm chìm vào giữa ánh nắng ấm áp. Tuy Nhan Phi đã cam đoan rằng y không biết gì cả, song nỗi bất an trong lòng Đàn Dương Tử vẫn đang tiếp tục lan rộng ra. Trực giác mách bảo gã rằng, có một số chuyện hệ trọng đang xảy ra, mà gã lại không tìm được mấu chốt của sự tình nằm ở nơi nào.

Lại vào đúng lúc này, lòng bàn tay gã nóng lên. Giơ tay lên thì thấy phán quan lệnh từ từ hiện lên giữa lòng bàn tay.

Nhiệm vụ mới, lần này là ở trong thành Biện Lương.

Đàn Dương Tử thở dài, nắm lòng bàn tay lại.

Sơn động về đêm, tiếng ngáy của hồ ly béo vang động trời, Đàn Dương Tử cũng chỉ có thể cố nhẫn nại, tĩnh tọa tu tập trường sinh thuật. Mà Nhan Phi vất vả lắm mới chép xong quyển hạ, đầu óc mơ màng, giờ đã ngủ say.

Trong giấc mộng, y nhìn thấy mình đang đứng tại một nơi rất kỳ quái. Trên mặt đất là làn nước nông, dưới nước là cát trắng mịn, cả một vùng như mặt gương, phản chiếu màu xanh ảm đạm giữa bầu trời xa xăm trống trải vô bờ, cùng với những ráng mây biến ảo trên nền trời xanh nhàn nhạt. Phóng tầm mắt nhìn ra xa, một tầng mây khói nhàn nhạt lững lờ trôi, khó có thể phân rõ xem mình rốt cuộc đang ở trên trời, hay dưới mặt đất.

Nơi này không hề có thứ gì, như thể không thuộc về bất cứ một góc nào trên thế giới. Đến ngay cả không khí cũng mang theo một luồng khí vị hư vô không thuộc về bất cứ đạo nào.

Y mờ mịt đi ra xung quanh, tản mạn không mục đích. Tuy nói là tản mạn không mục đích, song dường như lại có một luồng sức mạnh vô hình dẫn dắt y đi. Chân y không đi giày, đạp lên lớp nước thanh lãnh, dập dờn ra từng vòng gợn sóng, chậm rãi lan tỏa ra cả một vùng.

Tại điểm cuối cùng đằng xa, nơi trời nước tương giao, mơ hồ có một điểm đen nhỏ. Bị một cảm giác sứ mệnh khó có thể giải thích điều khiển, Nhan Phi rảo bước nhanh hơn, cuối cùng đã trở thành chạy chậm, tiến lại gần điểm đen đó. Giữa tiếng gió thoảng qua không rõ hướng thổi, mơ hồ có thể nghe thấy những câu nói nhỏ nhẹ, như kêu gọi, như thúc giục, rồi lại không tài nào nghe ra được đang nói điều gì.

Cuối cùng, y dần dần lại gần. Đó là một tảng đá đen to chừng ngọn núi nhỏ, trên tảng đá khắc kín mít chú văn bằng thiên ngữ, mỗi một nét bút đều tỏa ra một lớp ánh sáng mờ mịt màu đỏ tươi. Trên tảng đá còn quấn vòng quanh không ít dây xích màu vàng, trên khóa treo đầy những lá bùa nguyền rủa viết bằng một loại gấm lụa óng ánh nào đó. Mà xung quanh tảng đá cũng vẽ từng vòng trận pháp thiên ngữ, cách một tầng nước trong, chập chờn dao động.

Càng lại gần tảng đá kia, cảm giác bức thiết nôn nóng lại càng trở nên mãnh liệt, phảng phất như hai chân của y đã không còn thuộc về mình nữa, mà tự có ý chí của riêng mình, lao về phía tảng đá xanh khổng lồ kia.

Nhưng ngay khi chân y đạp lên trận pháp, cơn đau nhức qua chớp mắt đã lan ra khắp cả người, phảng phất như gân cốt trên người đều bị rút ra, tháo rời. Ngay sau đó, một luồng lực đẩy tới, hất cả người y đi. Khoảnh khắc không trọng lượng, trước mắt y lóe lên vô số những hình ảnh xa lạ, tiên cảnh nổi ráng mây tím, hoang nguyên hàn băng vạn trượng, liệt hỏa rực cháy đại địa, trời cao đen kịt thăm thẳm… Vô số những khuôn mặt chợt hiện lên, xa lạ rồi không hiểu sao lại thấy quen biết, chưa kịp suy tư ra là ai thì đã ẩn đi giữa dòng xoáy từ những khuôn mặt.

Y trông thấy một bóng người đang đứng ở đằng xa, cả người tỏa ra ánh hào quang rực rỡ. Chân giẫm lên hoa sen thất bảo, thiền y thiên hương bay múa theo gió, mặc dù đang đứng đằng xa, mà mọi thứ xung quanh đều như thể bị hấp dẫn tới đó, cảm giác thánh khiết cực hạn lại trở thành mê hoặc làm người ta khó lòng chống cự nhất.

Song chỉ qua chớp mắt, bóng dáng đó đã bị một màn sương đen che khuất. Nhan Phi muốn đuổi tới, lại bỗng nhiên cảm thấy chân mình không thể cử động. Y cúi đầu xuống, lại nhìn thấy vô số những cánh tay duỗi ra từ dưới dòng đất, nắm thật chặt lấy mình. Y dùng sức giãy giụa, nhưng những cánh tay này càng nhiều thêm, lực nắm cũng càng lúc càng lớn, làm y không thể nào cựa quậy. Đám tay này dâng cao như rừng rậm, tóm lấy chân lấy tay, túm lấy tóc y, bịt mũi miệng y lại. Y bị kéo xuống vực sâu, bị nhanh chóng nhấn chìm, không còn chỗ trốn.

Cả người bị lay thật mạnh, y tỉnh lại, nhìn thấy hai mắt đầy lo âu của sư phụ, cùng với khuôn mặt hồ ly cưỡng ép tiến vào tầm nhìn.

“Sư phụ?”

“Con mơ thấy ác mộng sao?” Lo âu tích đầy giữa hai hàng lông mày của Đàn Dương Tử.

Con hồ ly phía sau lớn tiếng trách móc, “Ngươi kêu như heo bị chọc tiết, dọa gia gia sợ chết!”

Nhan Phi sờ lên cổ họng mình, đúng là có đau nhoi nhói. Đã vậy, trên trán vẫn còn đang dính vài giọt mồ hôi lạnh. Y mơ màng cảm thấy giấc mộng vừa rồi khác với dĩ vãng, hơn nữa bóng người màu vàng chói trong giấc mộng cũng khiến người ta hết sức bận lòng. Nhưng lại không muốn làm sư phụ lo lắng, thế nên y liền cười toét miệng nói, “Con không sao.”

Đàn Dương Tử hiển nhiên không hề bị thuyết phục. Đã hai đêm liên tục rồi, Nhan Phi cũng không có tật mơ thấy ác mộng như gã.

Là cuốn Lục Dục Bổn Tương Kinh kia đã sản sinh ra ảnh hưởng gì đối với y hay sao?

Trời tờ mờ sáng, hai người liền thu dọn hành lý, từ biệt hồ ly ba đuôi và xà yêu Hoa Thất xong thì bắt đầu xuống núi. Sau hành trình hai ngày, bọn họ trở về đến dịch quán tại sơn trấn dưới đồng bằng nghỉ ngơi, nhưng còn chưa kịp rời đi, đã nghe nói bỗng dưng có một đạo thiên lôi giáng xuống Lạc Tùng Cốc, đốt lửa cháy hừng hực phóng ngút trời, cắn nuốt cây cỏ mấy dặm xung quanh. Nếu như không phải không lâu sau đó trời đã đổ cơn mưa, thì chỉ e thế lửa dữ dội, khó ngăn lại được.

Đang giữa ban ngày trời nắng sáng choang, sao bỗng nhiên lại có thiên lôi giáng xuống? Đàn Dương Tử và Nhan Phi đều hơi lo lắng về con hồ yêu và con xà yêu kia, bàn bạc với nhau xem có nên quay lại nhìn thử xem không. Có điều, đêm hôm đó, bỗng nhiên có người gõ lên cửa sổ phòng hai người họ, Nhan Phi mở cửa sổ ra, lại kinh sợ trông thấy Hoa Thất hóa thành hình người, lộn ngược người từ mái hiên nhà xuống, mái tóc đen rũ xuống bệ cửa sổ, người nào mới nhìn qua có thể sẽ bị dọa sợ tới mức trúng gió.

Nhan Phi sợ đến mức suýt nữa ngã chổng vó, cũng may con xà yêu kia đã kịp thời dùng giọng nói xì xì nói một câu, “Là ta, Hoa Thất.”

Nhan Phi tức giận tới mức muốn chửi mắng, “Giữa đêm ngươi treo người ở đó làm gì!”

“Ta bò trên nóc nhà tới đây.” Hoa Thất nói, nhẹ nhàng vươn mình, ngồi lên trên song cửa sổ, cả người mềm oặt như không xương ngồi tựa vào khung cửa sổ, “Ta và con hồ ly thối kia sợ hai người các ngươi nghe thấy chuyện núi nổi lửa lại chạy về, cho nên tới đây nhắc nhở các ngươi một câu, tuyệt đối đừng vào núi. Chúng ta đều không sao cả, hiện tại đã đi sang chỗ khác ẩn náu rồi.”

Lúc này, Đàn Dương Tử cũng đi tới, trong ánh mắt hiện lên vẻ nghi ngờ, “Sao ngươi biết chúng ta đang ở đây, tại sao lại biết chúng ta định trở lại?”

Hoa Thất thờ ơ nói, “Dưới núi chỉ có đúng một dịch quán này, đoán thôi là ra. Thôi, đưa tin xong rồi, ta đi đây.” Vừa nói dứt lời đã lắc người lỉnh đi, chỉ kịp nhìn thấy một cái đuôi rắn màu xanh chợt lóe qua mái hiên, rồi không thấy tăm hơi đâu nữa

Đàn Dương Tử cau mày, thầm nghĩ trong lòng: Chẳng lẽ hai con xà yêu và hồ yêu này vẫn luôn theo dõi bọn họ? Nếu không phải là theo dõi, làm sao lại có thể chắc chắn rằng bọn họ sẽ nghỉ lại ở dịch quán mà sẽ không lập tức rời đi? Rồi sao lại biết bọn họ dự định sẽ trở lại. Dù sao thì hai bên cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, mình chưa chắc sẽ thật sự trở lại.

Chuyện còn kỳ lạ hơn là thiên lôi hôm đó là thế nào?

Có liên quan gì tới gã và Nhan Phi không?

Trong lòng Nhan Phi cũng có ngờ vực, thấy sư phụ không nói lời nào, y cũng đoán được vài phần. Mà so sánh với biết rõ trong núi đã xảy ra chuyện gì, y càng muốn mau chóng trở về căn nhà tranh gần Biện Lương hơn, thế là y bỗng nhiên tiến đến trước mặt Đàn Dương Tử, đưa tay ra xoa lên giữa hai hàng lông mày sư phụ, “Sư phụ, đừng suy nghĩ nữa, chúng ta đi ngủ đi!”

Đàn Dương Tử đỏ bừng mặt, nói, “Ta ngủ trên trường kỷ.”

“Sư phụ, cái giường này lớn vậy cơ mà! Sao phải sang trường kỷ ngủ, nằm khó chịu lắm!”

“Ta thích ngủ trên trường kỷ!”

“Sư phụ, con chỉ muốn ôm người ngủ thôi, tuyệt đối sẽ không làm những việc khác! Con thề!”

“…”

“Sư phụ ~~~~ “

“… Thật sao? Ngày mai còn phải gấp rút lên đường nữa, ta muốn nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Thật mà! Con mà làm gì thì con sẽ mặc quần áo ngược ba ngày!”

Thế nên ngày hôm sau, nhìn Nhan Phi mặc quần áo ngược cưỡi ngựa đằng trước, tâm trạng còn phơi phới hát thành tiếng, Đàn Dương Tử eo mỏi không đứng thẳng lên được lảo đảo run rẩy ngồi lên lưng ngựa, tức giận đến mức nghiến răng kèn kẹt.

…………………………

Biện Lương vào hè luôn sẽ hơi oi bức, chỉ có về đêm, mới thi thoảng hứng được vài luồng gió mát. Thế cho nên đêm hè ngủ, Triệu viên ngoại luôn thích mở cửa sổ, để làn gió đêm cuốn theo hương hoa huệ phả vào trong phòng, thổi bay lất phất tấm màn lụa mỏng nhẹ.

Giữa đêm tối, Triệu viên ngoại trợn trừng hai mắt, không hề thấy buồn ngủ.

Nằm bên cạnh hắn là một nữ tử xinh đẹp như hoa. Đây là tiểu thiếp hắn mới vừa đưa vào phủ, tên là Thải Châu. Thải Châu năm nay mới vừa tròn mười tám, còn nhỏ hơn con gái hắn vài tuổi, lúc cưới vào cửa, cả nhà từ trên xuống dưới đều ồn ào loạn cả lên, người vợ cả cùng hắn kết tóc ba mươi năm trong cơn tức giận bỏ trở về nhà mẹ đẻ, con gái thì tức tối không nói chuyện cùng hắn mấy ngày liền. Song hắn chẳng hề quan tâm tới những chuyện đó. Hắn đã hơn năm mươi tuổi, cả đời chưa có được mụn con trai. Cảm giác được nguy cơ vô hình làm hắn hoảng loạn suốt ngày, luôn muốn có thêm đứa con của mình. Mà nàng Thải Châu này là nha hoàn mới vừa nhập phủ, dung mạo thực ra cũng chẳng đẹp đẽ là bao, mà lại ăn ở trẻ trung, nghe lời, đã vậy lúc ở trên giường luôn mang tư thái mặc người muốn làm gì thì làm, mê hoặc cho Triệu viên ngoại năm đó đã quá năm mươi quay tít mù. Thế nên hắn cũng chẳng đoái hoài tới chuyện liệu có mất đi vợ cả cùng con gái mình hay không, không để ý tới sự phản đối của mọi người, lấy người nha hoàn này vào cửa, sau đó ngày ngày hoan hảo, trải qua những ngày tháng tựa thần tiên.

Nhưng gần đây, hắn luôn cảm thấy Thải Châu không đúng lắm.

Cổ của nàng… hình như là càng ngày càng dài ra?

Mới ban đầu hắn chỉ nghĩ rằng mình nhìn nhầm, hoặc là quá cả nghĩ. Thứ ban đầu làm hắn mê muội chẳng phải chính là khi Thải Châu cúi đầu xuống, lộ ra một đoạn cổ dài như thiên nga dưới cổ áo sao?

Mãi đến tận một ngày, hắn ngủ tới nửa đêm, bỗng nhiên lại bất giác tỉnh lại. Mơ mơ màng màng mở mắt ra, hắn nhìn thấy khuôn mặt của Thải Châu nằm không xa mặt hắn, song hắn cũng không để ý lắm, nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Đến tận sáng ngày hôm sau, hắn mới nhận ra được là lạ ở đâu.

Hắn ngủ bên ngoài, lúc tỉnh lại giữa đêm, hắn quay mặt về phía cánh cửa sổ mở hé, hắn còn nhớ rõ rằng mình đã thấy bóng bụi hoa huệ ngoài cửa sổ.

Nhưng… Thải Châu rõ ràng là ngủ cạnh tường kia mà?

Nói một cách khác, khuôn mặt của Thải Châu rõ ràng cần phải ngủ ở sau lưng hắn, lại xuất hiện ở trước mặt hắn… chuyện gì thế này?

Đồng thời, vài ngày nay, không hiểu sao hắn cứ có cảm giác, cổ của Thải Châu trông có gì đó kỳ quặc, có phần đáng sợ. Thậm chí… hình như ngay cả cái đầu cũng bắt đầu lảo đảo lung lay.

Mà Thải Châu dường như lại chẳng hề cảm thấy có gì không đúng, vẫn cứ hầu hạ hắn như thường. Còn đám hạ nhân hầu hạ bọn họ trông cũng như thể đều e sợ Thải Châu.

Triệu viên ngoại quay đầu, Thải Châu ngủ phía trong hắn vẫn đang yên lặng ngủ say, cái cổ thật dài kéo mãi tới trong chăn, mà không hề nhìn thấy người đâu, trông lại càng thêm phần quỷ dị.

Triệu viên ngoại bỗng rùng mình một cái. Hắn không muốn nghĩ ngợi nhiều nữa, quay lưng lại, nhắm mắt, bất tri bất giác đã ngủ say.

Ngủ mãi tới nửa đêm, hắn chợt nghe có người đang gọi, “Lão gia.”

Triệu viên ngoại mở mắt ra, liền nhìn thấy dưới ánh trăng, Thải Châu thò đầu vào từ bên ngoài cánh cửa sổ đang mở, mỉm cười với hắn, mắt thì lại vẫn nhắm, miệng gọi khe khẽ, “Lão gia.”

Triệu viên ngoại cau mày, “Hơn nửa đêm, ngươi chạy ra ngoài làm gì?”

Nhưng Thải Châu vẫn không trả lời, chỉ thò đầu vào qua cửa sổ, nhắm mắt lại mỉm cười với hắn.

Đúng lúc này, một luồng hơi lạnh bỗng nhiên dâng lên từ lòng bàn chân, cũng không biết là tâm tư nào đã đột ngột xuất hiện, khiến cho Triệu viên ngoại quyết định quay đầu lại nhìn phía sau lưng mình.

Vừa quay mặt lại nhìn, hắn đã suýt nữa không thở nổi, cặp mắt mở trừng trừng thành một biểu cảm sợ hãi tột độ.

Sau lưng hắn, Thải Châu vẫn đang lặng lẽ nằm, chỉ là bên trên cái cổ dài trắng ngần lại chẳng có thứ gì cả.