Địa Ngục Biến Tướng

Chương 83: Miếu Long Vương (4)




Ban đêm ở làng chài vô cùng yên tĩnh, nhưng lại càng thêm ướt lạnh hơn so với trong đất liền, Đàn Dương Tử nằm trên trường kỷ trong gian nhà bên của nhà thôn trưởng, mở to mắt nhìn lên xà nhà loang lổ trên đỉnh đầu, nghe tiếng sóng vỗ rì rào đều đều cách đó không xa.

Nhan Phi nằm trên giường, nghe nhịp thở, chắc cũng vẫn chưa ngủ.

“Sư phụ…”

“Sao?”

“Con nằm cùng người được không?”

“…”

“Con hứa chỉ là nằm!”

Đàn Dương Tử buồn bực lườm y một cái, rồi nói, “Nằm trên trường kỷ không thoải mái, có giường không ngủ lại muốn chen chúc lên đây là bị làm sao.”

“Sư phụ, con lạnh.”

Thở dài một tiếng, Đàn Dương Tử hơi nhích sang bên cạnh, “Đến đây đi.”

Nhan Phi lập tức nhảy xuống giường, chạy vèo như một mũi lên trên trường kỷ Đàn Dương Tử đang nằm. Chân y đang để trần, như miếng ngọc lạnh, lập tức dán sát lên bắp chân Đàn Dương Tử, lạnh buốt tới nỗi Đàn Dương Tử cũng phải rùng mình một cái.

“Sao chân con lại lạnh như cục băng vậy!” Đàn Dương Tử bực bội mắng y.

Nhan Phi nghiêng đầu sang nhìn sư phụ, cười hì hì nói, “Con đã nói là con lạnh mà.”

Đàn Dương Tử liền kéo chăn, quấn chặt cả hai người lại, sau đó duỗi tay tới nắm lấy tay Nhan Phi, cảm giác tay y cũng thật lạnh. Gã liền dùng hai tay mình khép chặt tay Nhan Phi lại, rồi lấy sức xoa xoa mấy lần trong chăn, mới cảm giác bàn tay kia dần tỏa ra hơi ấm.

“Cũng không biết ai mới đi ra từ địa ngục hàn băng.” Đàn Dương Tử lầu bầu một câu.

Nhan Phi đương nhiên sẽ không nói cho sư phụ rằng vừa nãy y đã cố ý thò chân tay ra bên ngoài chăn, cho chân tay lạnh buốt mới chạy tới. Y chui trong chăn, nở nụ cười xấu xa vì thực hiện được mưu kế, đầu tựa vào lồng ngực sư phụ, tay ôm lấy eo sư phụ, bấy giờ mới thở dài mãn nguyện như con mèo con, rồi nhắm hai mắt lại.

Mà Đàn Dương Tử bị Nhan Phi ôm như vậy cũng không cảm thấy có gì bất thường, trái lại còn có một cảm giác trọn vẹn đã lâu không có. Gã nhìn khuôn mặt say ngủ ngây ngô như trẻ mới sinh của Nhan Phi, liền cảm thấy trái tim trở nên không trọn vẹn vì đã trải qua vô số năm tháng, vô số bi hoan ly hợp của mình cũng trở nên đủ đầy mà ấm áp. Gã nhắm mắt lại, bất tri bất giác cũng ngủ thiếp đi.

Nhưng ngủ chưa được hai canh giờ, lại bỗng nhiên tỉnh giấc khỏi mộng. Những năm gần đây, gã rất hiếm khi có thể ngủ trọn vẹn cả một giấc, trong mộng nhiều lần xuất hiện những khung ảnh qua vô số lần chuyển sinh mà gã ngỡ rằng mình đã quên đi được, song thực ra lại chỉ bị giấu vào sâu trong ký ức. Cảm xúc trong mộng quá kịch liệt, thế nhưng một khi tỉnh lại, lại cấp tốc bị lãng quên tựa như cát chảy giữa ngón tay. Vừa nãy gã đã trở về kiếp nào, chính gã cũng không nhớ rõ, cảm xúc duy nhất còn sót lại là cừu hận, là cừu hận khắc cốt đến mức muốn hủy diệt tất cả. Lòng căm hận này làm cho gã dù đã tỉnh lại cũng không thể hoàn toàn bình tĩnh, vẫn cứ thở dốc dồn dập, tim đập như trống chầu.

Gã càng ngày càng hay cảm nhận được những căm hận và phẫn nộ kế cận tan vỡ, cảm giác như thể muốn làm người phát điên này. Chắc chắn là vì kiếp trước thực sự của mình, thứ cuối cùng vị thầy thuốc tên Tần Tang đó cảm nhận được chính là căm hận như muốn tha hết thảy mọi thứ xuống địa ngục.

Hiện tại, cảm giác điên cuồng trong mộng vẫn không thể ảnh hưởng đến trạng thái của gã lúc tỉnh táo. Thế nhưng một trăm năm gần đây, những giấc mộng như vậy càng ngày càng nhiều, đến bây giờ thì gần như đêm nào cũng mơ thấy, làm lòng người bất an. Gã biết mình đang trở nên giống với rất nhiều Thanh Hồng Vô Thường đã tan vỡ, bởi vì mỗi một lần chuyển sinh đều phải hứng chịu quá nhiều cực khổ, nhìn thấy quá nhiều tà ác, để rồi đi từng bước một về phía điên cuồng.

Mười mấy năm nay, tình hình dường như đã thoáng chuyển biến tốt, hẳn là vì Nhan Phi đã giúp gã ức chế chuyển biến xấu về tinh thần ở một mức độ nào đó? Nghĩ đến đây, gã lại cúi đầu nhìn về phía Nhan Phi vẫn luôn tựa thật sát vào mình.

Nhưng lại phát hiện Nhan Phi đang mở to đôi mắt long lanh ánh sáng trong bóng tối, yên lặng nhìn gã.

Đàn Dương Tử sợ hết hồn, “Sao con còn chưa ngủ?”

Nhan Phi bỗng nhiên duỗi tay ra, lau đi mồ hôi trên trán Đàn Dương Tử, “Sư phụ, người lại mơ thấy ác mộng à?”

Đàn Dương Tử lập tức cảm thấy hơi lúng túng, thoáng ngồi dậy nói, “Không sao, giấc mộng thôi.”

Nhan Phi cũng ngồi dậy theo, trong ánh mắt sáng ngời rõ ràng đang viết đầy đau lòng, “Sư phụ, nếu như người tin tưởng con, thì để con dùng báo mộng thuật với người đi.”

Đàn Dương Tử sững sờ.

Nhan Phi khẽ mỉm cười, nói, “Con không có cách nào làm tan biến đi những ký ức không đẹp trước đây của sư phụ, nhưng con có thể bện nên vô số những mộng cảnh mới, mộng cảnh không còn đau khổ cho người.”

Lời Nhan Phi nói không hiểu sao lại khiến ngực Đàn Dương Tử nhoi nhói từng cơn. Một cảm giác kỳ quái khi được thấu hiểu được thương xót, khó mà giải thích được làm gã tức khắc nghẹn lời, nói không nên câu. Mãi một lúc sau, gã mới gật đầu một cái, rồi nói, “Ta tin tưởng con.”. Truyện Hot

Thế là Nhan Phi liền ấn nhẹ lên bờ vai sư phụ để sư phụ nằm xuống, giơ lên Dẫn Hồn Linh rung nhè nhẹ, tiếng chuông vang lên trầm bổng như những gợn sóng, Nhan Phi mỉm cười nhẹ với gã, khuôn mặt tuấn mỹ trong bóng đêm mê người như tinh linh dưới ánh trăng. Nhan Phi niệm chú văn, âm điệu nhè nhẹ chầm chậm chập trùng êm tai như tiếng ca, kèm theo tiếng lục lạc reo, cuốn lên sóng biển khốn đốn, xô tới từng lớp này sang lớp khác, dần dần nhấn chìm cả người gã xuống.

Đêm đó gã quả thực đã ngủ hết sức an lành. Trong mộng gã dường như đã cùng Nhan Phi ngồi giữa buội hoa bỉ ngạn, lẳng lặng ngắm từng con thuyền giấy thắp nến chảy thuận theo dòng Vong Xuyên đằng xa, làn gió ấm áp phả lên mặt bọn họ, hai người lặng lẽ không nói lời nào, không cần lo lắng tương lai, cũng không cần dây dưa quá khứ.

Sáng tinh mơ, bọn họ liền cùng ba ngư dân trẻ tuổi đồng thời trèo lên con thuyền đánh cá lớn nhất trong thôn. Con trai của trưởng thôn – Lưu Hỉ là lái thuyền, hai thanh niên khác một người là Lưu Tiểu Tứ, một người là Từ Toàn Sơn, hai người đều có người thân mất tích trên biển, lúc này mới chịu sẵn lòng bí quá hóa liều. Đàn Dương Tử và Nhan Phi cùng ba người bọn họ đứng ở đuôi tàu cúng bái Quan Thế Âm cùng Long Vương gia trông coi thuyền, nghe tiếng ca thê lương không dứt của các ngư dân, dần dần đi về hướng mặt trời mọc.

Ngày đầu tiên, mọi chuyện đều như thường. Ba ngư dân kia dường như cũng đã được thả lỏng, nấu một bữa tối thịnh soạn để chiêu đãi hai vị khách. Qua một ngày, Nhan Phi đã thân quen với ba người kia hơn, Lưu Hỉ liền hỏi Nhan Phi, “Sư phụ ngươi là đạo trưởng, sao ngươi lại không phải đạo sĩ?”

“Ta để tóc tu hành chứ sao.” Nhan Phi dùng vẻ mặt “vậy mà ngươi cũng không biết” trả lời.

Đàn Dương Tử liếc mắt nhìn y.

“Để tóc tu hành cái gì, ta thấy ngươi không phải là đứa con gái nào nữ giả nam trang đấy chứ! Ha ha ha ha!” Từ Toàn Sơn ở góc khác vừa uống rượu vừa chõ mõ vào đòi đánh. Trong mắt Nhan Phi lập tức bùng lên lửa giận, y nở nụ cười như không cười, đứng dậy ngoắc ngoắc ngón tay với Từ Toàn Sơn, “Đi, cùng đi tiểu, so xem chim ai to hơn, dám không?”

Đàn Dương Tử phun nước mới vừa uống vào miệng ra “phụt” một tiếng, “Nhan Phi! Đừng làm loạn!”

Nhưng hai người khác đã bắt đầu ồn ào thêm dầu vào lửa, Từ Toàn Sơn cũng bị khích cho nổi hứng, bỗng nhiên đứng lên, “Đi thì đi, chẳng lẽ ta lại sợ tên tiểu bạch kiểm như ngươi? Thua thì lão tử sẽ gọi ngươi là cha!”

Thế nên hai người kia liền cùng nhau đi về phía đuôi tàu. Lưu Hỉ và Lưu Tiểu Tứ phía sau vừa huýt sáo vừa phát ra âm thanh quái dị. Đàn Dương Tử không hiểu sao lại thấy bực bội trong lòng, mặt tối sầm lại. Lưu Hỉ kia tưởng gã giận đồ đệ không an phận, thế là khuyên can, “Người trẻ tuổi chơi đùa với nhau ấy mà, đạo trưởng đừng nóng giận. Chúng ta khi còn bé đều to lớn hơn tên kia.”

Một lúc sau, hai người kia lần lượt trở lại. Đi phía trước chính là Từ Toàn Sơn, sắc mặt đen tới nỗi có thể chắt ra mực. Còn Nhan Phi phía sau thì trái lại xuân phong đắc ý. Lưu Hỉ cùng Lưu Tiểu Tứ vừa nhìn đã biết là ai thắng, cười bò lăn bò toài, còn lay Từ Toàn Sơn mới vừa ngồi xuống, “Ê, thế nào rồi? Người ta là nữ hay là nam?”

Nhan Phi cũng ngồi xuống sát bên sư phụ, nhìn Từ Toàn Sơn, rồi chỉ vào mũi mình hỏi một câu, “Nên gọi ta là gì đây?”

“…” Từ Toàn Sơn nghẹn ứ mãi một lúc, bỗng nhiên chửi một câu, sau đó gọi Nhan Phi, “Cha!”

Nhan Phi: “Ừ, con trai ngoan!”

Hai người Lưu Hỉ đã cười không thở nổi, chỉ vào Từ Toàn Sơn nói, “Ngươi cũng có ngày hôm nay.”

Mà Đàn Dương Tử nhìn bộ dạng đắc ý của Nhan Phi, lại không thấy bực bội nữa, chỉ lắc lắc đầu. Nhan Phi lúc này lại tới gần nói với gã, “Sư phụ, là con thắng đó!”

Đàn Dương Tử lườm y một cái, “Chuyện này có gì đáng để tự hào?”

“Chẳng phải nhờ sư phụ nuôi con giỏi, nên con mới phát dục được tốt như vậy sao!” Nhan Phi bỗng nhiên tiến đến bên tai gã, nhỏ giọng nói một câu như vậy.

Đàn Dương Tử nghe xong chỉ cảm thấy vành tai đỏ chót, mặt cũng bắt đầu nóng lên. Miệng thằng nhóc thối này càng ngày càng không biết giữ chừng mực, “Nghiệt súc! Con còn dám lấy sư phụ ra đùa?” Nói xong liền duỗi tay tới vỗ lên gáy Nhan Phi.

Đến ngày hôm sau vẫn cứ là gió êm sóng lặng. Tiết trời rất tốt, thi thoảng có thể nhìn thấy bóng những đàn cá lóe lên rồi biến mất dưới biển. Lưu Hỉ thở dài nói, nếu như lần này mang theo đầy đủ công cụ đánh cá là hay rồi, biết đâu còn nhân thể kéo được một mẻ cá trở về.

Đến ngày thứ ba, ba người kia đều nói liệu có phải là vì quỷ biết có cao nhân ở đây, cho nên không dự định đến hay không. Mà Đàn Dương Tử nhìn mặt biển tuy mỹ lệ nhưng lại vẫn cứ ổn định bất biến, trong lòng cũng thấy hơi buồn bực.

Đúng là có vài loài quỷ có thể cảm ứng được sự tồn tại của Vô Thường, sẽ cố gắng tránh né. Nếu như nó đã định trốn, vậy thì sẽ càng khó tìm hơn.

Ngay khi bọn họ dự định quay ngược thuyền về, bỗng nhiên Nhan Phi nhận ra Lưu Hỉ bên trong buồng lái lại sững sờ bất động, hai mắt nhìn về một hướng xa xăm.

“Này! Lưu Hỉ! Làm sao vậy!” Nhan Phi gọi.

Lưu Hỉ duỗi tay ra, chỉ vào mặt biển đằng xa, giọng nói hơi bất ổn, “Đằng đó… đằng đó hình như có thứ gì…”

Nhan Phi và Đàn Dương Tử vội vã lao về phía mũi thuyền, phóng tầm mắt về phía trước. Trên mặt biển đằng xa hình như có một chấm đen đang không ngừng trôi bồng bềnh. Cùng lúc đó, Đàn Dương Tử cũng cảm nhận được cơn run rẩy nhỏ bé trên người mình, là trực giác gã thường có khi tiếp cận với mục tiêu.

Hơn nữa, làn gió biển phả vào mặt cũng mang theo một luồng mùi xác thối mà nhân loại bình thường sẽ không ngửi thấy.

Lưu Tiểu Tứ cũng chạy đến mũi thuyền, nuốt ngụm nước bọt, sắc mặt cũng không được ổn lắm, “Không phải… không phải là con quỷ các ngươi nói đấy chứ?”

Thuyền dần dần lại gần, chấm đen kia cũng càng thêm rõ ràng. Vải rách te tua không ngừng bay lất phất, cùng với mái tóc đen lưa thưa trông hết sức rợn người, phất phơ như tảo biển. Mặt Lưu Tiểu Tứ cũng càng ngày càng khó coi, “Là… là xác chết trôi!”

Đàn Dương Tử và Nhan Phi vẫn chưa kể cho người trong thôn về thi thể trong giấc mộng của Khương Dụ, cho nên bọn họ đều không biết những người kia mất tích có liên quan tới thi thể này. Từ Toàn Sơn thả neo, cùng Lưu Hỉ chạy tới. Lưu Hỉ vừa trông thấy đã buồn bực vò tóc, “Làm sao bây giờ? Dựa theo quy củ thì nhất định phải vớt.”

Giọng Lưu Tiểu Tứ cũng run lên, “Trên biển chẳng có gì cả, sao vô duyên vô cớ lại có một xác chết? Đạo trưởng, chúng ta có nên vớt không?”

Đàn Dương Tử nhìn vào xác chết đó, ánh mắt lạnh đi. Thi thể này trông rõ ràng đã chết quá một ngày, không thể dùng nữa, quỷ sao có thể bám vào được? Gã liếc mắt nhìn Nhan Phi, rồi rút một tấm bùa trấn mệnh từ trong lồng ngực mình ra, “Ba người các ngươi vào trong khoang thuyền đi, tạm thời đừng ra ngoài vội.”