Địa Ngục Biến Tướng

Chương 8: Nhà Tranh Liễu Châu (1)




“Ngôi nhà” của Đàn Dương Tử ở nhân gian nằm trên một cồn cát bờ bắc sông Biện bên ngoài thành Biện Lương, căn nhà tranh ba gian nho nhỏ, xung quanh trồng một vòng trúc.

Trong vườn nuôi một đám gà vịt, sân sau có một khoảng đất nhỏ để trồng rau, mà cũng không lớn, nhưng đủ tự cấp tự túc. Những ngày Đàn Dương Tử không ở nhân gian, Nhan Phi sẽ chịu trách nhiệm trông nom vườn rau cùng mấy con gà con vịt đó. Chung quanh đây không có ai, cho nên Nhan Phi cũng không có nhiều bạn bè, thi thoảng có quen biết vài người cũng đều là con trai của mấy người nông dân, không có tiếng nói chung mấy. Cho nên phần lớn thời gian, Nhan Phi đều nhàn rỗi không có việc gì làm, liền đi nghiên cứu mấy cuốn sách viết bằng chữ địa ngục Đàn Dương Tử để lại. Không ngờ thiên tính y thông minh, dần dà đã học được bốn trong tám loại văn tự chính ở địa ngục.

Thời gian Đàn Dương Tử ở lại địa ngục lần này tương đối lâu, đã một tháng chưa trở về nơi này. Sân nhà trông có vẻ không thay đổi gì, quét tước rất sạch sẽ, rơm rạ chồng gọn gàng cạnh tường trong nhà bếp, cạnh cửa nhà treo một chuỗi bắp ngô cùng với tỏi. Hai con ngỗng trắng lớn nhàn nhã đi dạo trong sân, ăn hạt ngũ cốc rơi vãi trên mặt đất. Cạnh tường, một cây liễu sum suê khom mình đung đưa từng dải lụa xanh biếc thật dài, mang đến khí tức thanh tân của ngày xuân.

Vừa vào cửa, Nhan Phi đã hiểu chuyện săn sóc nhận lấy phất trần trong tay Đàn Dương Tử, cởi xuống Trảm Nghiệp Kiếm, thành thạo treo chúng lên chỗ chuyên để đồ trong nhà. Sau đó liền chạy vào nhà bếp đun nước nóng pha trà, bận bịu quay như chong chóng, trông hào hứng vô cùng. Đàn Dương Tử ngồi xuống ghế dựa, nghỉ ngơi, đập đập lên cẳng chân đau nhức. Tuy rằng sau khi tu tập trường sinh thuật có thể khiến thân thể già yếu chậm bốn năm lần so với người thường, thế nhưng người gần chín mươi dù sao cũng không giống với tuổi đôi mươi, cả một ngày một đêm không được ngồi, vì giữ gìn hình tượng nghiêm sư trước mặt Nhan Phi nên cũng không tiện lộ ra sắc mệt mỏi, giờ nhân lúc Nhan Phi không nhìn thấy, gã cuối cùng cũng coi như có thể lộ ra vẻ mặt chân thực, nhăn răng nhếch miệng lúc xoa bóp cơ bắp trên chân mình.

Nhìn qua xung quanh, mọi thứ trong nhà đều như thường, trong bình sứ trên bàn có thêm một cành hoa đào mới hái, làm cho gian nhà hơi tằn tiện này có thêm chút xuân sắc. Gã cười nhạt, nghĩ thầm thằng nhóc này còn rất có tư tưởng, rồi tiện tay cầm lên một cuốn sách Nhan Phi đang đọc dở, lật qua lật lại.

Là cuốn sách “48 bàn luận về Alaya thức”, nội dung liên quan tới làm thế nào để đào móc ra đệ bát thức ở các cấp độ khác nhau, hiển nhiên đã đọc không chỉ một lần, lật tới độ cong cả mép.

“Sư phụ! Uống trà đi!” Nhan Phi hào hứng bưng khay trà tới, cầm lấy một cái chén sứ mới vừa rửa sạch rót trà cho gã. Trà không phải trà gì ngon, mà sắc hổ phách tràn ngập mùi thơm mát lành, ngửi vào cũng không tệ. Đàn Dương Tử nâng chén trà lên nhấp một ngụm, rồi nghe Nhan Phi hỏi gã, “Sư phụ, trưa nay sư phụ muốn ăn gì? Để con làm?”

Đàn Dương Tử liếc nhìn y, “Không phải mới vừa ăn sáng sao?”

“Nhưng người không ăn gì mà?”

“Tùy tiện làm gì đó là được rồi.”

“Vậy mình ăn mỳ củ cải với cà tím hấp đường(*) đi?”

“Được.”

(*) cà tím hấp đường

Thế nên Nhan Phi lại hấp tấp chạy vào nhà bếp. Đàn Dương Tử nhìn bóng lưng cao gầy kiên cường của nó, trong lòng có một cảm giác vui mừng thỏa mãn nhàn nhạt.

Lúc trước nhặt được, nó còn đang nhỏ như vậy, như con sói con nhìn ai cũng là mặt mày đề phòng, bất cứ lúc nào trông cũng giống như muốn cắn người. Thoáng cái mười năm trôi qua, bây giờ càng hiểu chuyện, còn biết nấu cơm cho mình.

Chỉ là mình không thể vẫn luôn ở lại nhân gian, cho nên thường xuyên phải để lại nó trong mảnh sân này. May mà mười ngày dưới địa ngục mới bằng một ngày ở nhân gian, bình thường gã đều sẽ không rời đi quá lâu. Mãi đến tận mấy năm gần đây, Nhan Phi lớn rồi, thời gian gã trở về mới bắt đầu dài hơn một chút. Có điều, Nhan Phi dường như không lấy làm vui vẻ lắm với chuyện này. Còn nhớ năm nó mười sáu tuổi, mình lần đầu tiên rời khỏi nhân gian một tháng, sau khi quay lại, Nhan Phi nguyên ba ngày không nói chuyện với gã, bộ dạng lạnh lùng âm trầm kia quả thực còn chuyên nghiệp hơn cả mình, nếu như là người cùng lứa bình thường chắc chắn sẽ bị thằng bé này dọa sợ. Cho dù mình đã hạ thể diện mua sữa đông rồi mứt dỗ nó, vậy mà vẫn không dỗ nổi. Đây quả thực là trái ngược với một Nhan Phi luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời, cuối cùng Đàn Dương Tử bó tay hết cách, trong cơn tức giận liền bỏ đi, bắt xong quỷ thì trực tiếp trở về địa ngục, qua chừng nửa tháng mới về nhà.

Kết quả là, Nhan Phi không hiểu sao lại ngoan trở lại, hơn nữa còn hiểu chuyện hơn cả trước đây. Thế nên Đàn Dương Tử liền coi lần đó thành một lần phản nghịch trong tuổi trưởng thành của Nhan Phi, rồi không nhắc lại nữa.

Có điều, hình như là từ lúc đó, Nhan Phi bắt đầu ôm ấp ý định trở thành Hồng Vô Thường?

Chưa tới trưa, Nhan Phi đã bày xong một bàn đồ ăn, đã vậy, tất cả còn đều là thức ăn chay. Đàn Dương Tử vì muốn giữ bộ thân thể này trong thời gian dài hơn mà đã tu tập trường sinh thuật, cho nên cần phải ăn chay, nhưng gã chưa bao giờ yêu cầu Nhan Phi nhất định phải ăn cùng gã. Song Nhan Phi có vẻ hoàn toàn không ngại, lần nào cũng ăn đồ giống gã, hơn nữa còn biết thay đổi phong phú, nấu món chay cũng nấu được ngon lành như món mặn.

Đàn Dương Tử gắp một đũa nộm măng nếm thử, mùi vị ngon lạ thường, khóe miệng cũng hơi câu lên một độ cong thỏa mãn. Nhan Phi thấy sư phụ có vẻ rất yêu thích, liền càng vui vẻ hơn, cầm bát đũa mình lên. Hai người yên lặng ăn một lúc, Nhan Phi hỏi, “Sư phụ, Đàn Ngọc lúc trước chúng ta nhìn thấy trong ảo cảnh, là sư huynh của người lúc còn bé sao?”

Đàn Dương Tử liếc nhìn y, trong lòng hơi không vui. Gã biết Nhan Phi nhất định sẽ hỏi về thứ nhìn thấy bên trong ảo cảnh của gã…

“Ừm.”

“Quan hệ giữa người và hắn rất tốt à?”

Đàn Dương Tử nhíu mày, “Người cức tâm quỷ hóa ra đều là những người mà trong lòng ta có hận không ít thì nhiều, tại sao con lại cho rằng quan hệ giữa ta và hắn tốt?”

“Bởi vì lúc người nhìn thấy hắn, sắc mặt sẽ trở nên nhu hòa hơn. Với lại, nếu như quan hệ giữa sư phụ và hắn không tốt, chỉ e người đã sớm rời khỏi ảo cảnh kia rồi. Dù sao người cũng nói lúc ở bên trong ảo cảnh hắn đối xử rất tốt với người, đã chứng tỏ rằng người có không ít cơ hội giết chết hắn, không cần tới con đi giúp. Nhưng sư phụ lại không ra tay, nghĩa là người biết rõ đó là ảo giác, biết rõ hắn có thể là cức tâm quỷ nhất, lại vẫn không nhẫn tâm giết hắn. Chắc chắn con cức tâm quỷ cũng nhìn trúng được điểm này, mới biến thành bộ dạng của hắn đúng không.”

Đàn Dương Tử không thích Nhan Phi dùng mấy kỹ xảo phân tích nội tâm của Hồng Vô Thường trên người gã, vì vậy liền lạnh mặt đi, “Có thời gian nghĩ ngợi chuyện đó, mà sao không dành thời gian vào chuyện trong đầu Quan Nghĩa? Nếu như Quan Nghĩa điên mất, con có biết ta sẽ phiền phức thế nào không?”

Nhan Phi bĩu môi như hơi ngượng ngùng, cúi đầu đút cơm vào miệng. Đàn Dương Tử thấy bộ dạng oan ức của y, lại cảm thấy thực ra cũng không có gì cần giấu, liền vừa ăn một miếng măng vừa nhàn nhạt nói, “Chẳng qua là hồi bé lúc còn chưa khôi phục ký ức, tương đối kính yêu hắn mà thôi. Sau này lớn lên  rồi thì xa cách.”

“Tại sao lớn rồi lại xa cách?” Nhan Phi khó hiểu ngẩng đầu lên.

Đàn Dương Tử thở dài, nói, “Có thể là lúc đó tính cách ta không tốt lắm, làm cho hắn không thoải mái.”

Nói ra thì, Đàn Ngọc có thể xem như là mối tình đầu trong kiếp này của gã? Bị mối tình đầu coi là quái nhân âm trầm hèn mọn lén lút ý dâm hắn, thật sự là một trải nghiệm thất bại…

Không sai, so với nữ, Đàn Dương Tử càng thích nam hơn. Chỉ là trước khi khôi phục ký ức, gã chẳng hề hiểu đó là tình cảm thế nào, sau đó mới hiểu được đau đớn âm ỉ như tim bị bóp lấy lúc nghe trộm thấy lời Đàn Ngọc nói và cay đắng trằn trọc khó ngủ đêm đó là gì.

Chuyện nam tử và nam tử mến nhau cũng không hiếm thấy, mà ở nhân gian chung quy vẫn sẽ là đi ngược lại với đạo lý. Có điều, nếu Đàn Dương Tử đã là quỷ sai dưới địa ngục, gã đương nhiên sẽ không để ý đến quy tắc nhân gian.

“Nói bậy!” Nhan Phi làm mặt căm giận bất bình, “Sư phụ người tuy thoạt nhìn rất hung dữ, nhưng người đáng yêu dịu dàng lại cao lớn anh tuấn như vậy, hắn có gì để mà không thoải mái!”

Đàn Dương Tử suýt nữa thì phun mỳ ra ngoài… Dịu dàng?! Đáng yêu?!

“Thằng nhóc này càng ngày càng không biết lớn nhỏ.” Đàn Dương Tử nghiêm mặt nói, “Chẳng trách trước kia đến lớp học học chưa tới một năm đã trở về, làm gì có tiên sinh nào trấn áp được con…”

“Là tự con không đi.” Nhan Phi khinh thường nói, “Ông lão kia chẳng hiểu gì, chỉ biết giảng một vài đạo lý lớn. Hỏi ngược ông ta tại sao như vậy là đúng như vậy là sai, ông ta chỉ lấy ra thánh hiền thời cổ nói như thế. Lẽ nào lời thánh hiền nói nhất định sẽ đúng sao? Thánh hiền cũng là người, sẽ không phạm sai lầm sao?”

Nhìn bộ dạng Nhan Phi nói mà mặt mày đại nghĩa liễm nhiên, Đàn Dương Tử cười nhạt một tiếng. Nghĩ bụng nếu như vị lão tiên sinh nổi danh cả phía Tây Biện Lương nghe thấy Nhan Phi phán xét mình như vậy, chỉ e sẽ bị chọc giận lên tận trời mất…

Ăn xong cơm trưa, Nhan Phi thu dọn bát đũa, liền nhìn thấy Đàn Dương Tử đang xếp lên bàn một cây nến đen, một cái bát sứ hơi cũ nát, cùng với ba chiếc đũa. Nhan Phi vừa nhìn đã biết những thứ này dùng để làm gì, dù sao thì một trận pháp sơ cấp như trận pháp thi chúc, y đã sớm đọc được bên trong sách giáo khoa nhập môn của Hồng Vô Thường, hơn nữa cũng không chỉ một lần nhìn thấy Đàn Dương Tử cất mấy cây nến đen tỏa ra mùi kỳ quái đó vào tủ khóa lại trong phòng.

Nhan Phi thực ra đã có thể lặng lẽ phá khóa lén lút dùng cây nến kia luyện tập trận pháp thi chúc từ lâu, đối với người đến báo mộng thuật cũng có thể học được như y, loại phép thuật cơ bản này đơn giản tới không thể đơn giản hơn.

Thế nhưng Đàn Dương Tử nói với y không được mở khóa tủ ra, y cũng thật sự chưa bao giờ mở ra.

Đàn Dương Tử nói với y, “Ngày đầu tiên, dạy con việc đơn giản một chút. Thi chúc trận, con hẳn là đã biết rồi.”

Nhan Phi khó có thể kiềm chế được vẻ hưng phấn trên mặt, y gật mạnh đầu, “Trước lúc mặt trời xuống núi, dương khí ở nhân gian quá nặng, Quỷ sai không có cách nào nhìn ra được ác quỷ giấu bên trong xác phàm, cho nên cần dùng thu chúc trận làm ngũ giác của mình tiến vào trung âm giới để tra xét. Thi chúc trận thông thường có hiệu lực kéo dài từ nửa canh giờ đến một canh giờ, thế nhưng cây nến được làm bằng dầu ép ra từ xác ướp cổ hơn trăm năm thì lại có thể kéo dài tám đến mười hai canh giờ.”

Đàn Dương Tử hài lòng gật đầu, “Rất tốt, vậy con có biết tại sao ở trung âm giới, lại có thể đồng thời nhìn thấy sinh linh trong địa ngục lẫn nhân gian không?”

“Bởi vì trong lục đạo, nhân đạo con người cư trú, trung âm giới tiểu quỷ cư trú cùng với địa ngục đạo ác quỷ cư trú gần như là trùng khớp hoàn toàn, trung âm giới nằm giữa nhân đạo và địa ngục đạo, có không ít chỗ tương thông với hai bên, nên là một đạo dễ dàng tiến vào nhất, cũng là đạo không ổn định nhất.”

Đàn Dương Tử đưa bát sứ kia cho Nhan Phi, “Đi mang một bát gạo tới đây.”

Nhan Phi làm theo, lúc trở lại đã thấy Đàn Dương Tử nắm Trảm Nghiệp Kiếm trong tay.

“Ngoại trừ thi chúc, bát gạo này và ba chiếc đũa kia chỉ dùng để cúng tế tiểu quỷ trung âm giới, như vậy lúc chúng ta làm việc bọn họ sẽ không trở ngại chúng ta. Đây là quy củ đã được lập từ lâu giữa địa ngục đạo và trung âm giới. Trước lúc thắp thi chúc, phải chuẩn bị kỹ càng gạo, dựng thẳng ba cây đũa này ở bên trong, không thể có một tia nghiêng lệch. Đồng thời, miệng tụng niệm vãng sinh chú ba lần.” Đàn Dương Tử nói, rồi đưa ba cây đũa kia cho y, “Thái độ phải cung kính, lúc tới quan dâng hương cho Tam Thanh là thái độ thế nào, lúc này cần phải có thái độ đó. Làm xong những chuyện này, thì châm nến lên.”

Nhan Phi nghe theo từng câu, cuối cùng ôm tâm trạng cực kỳ kích động, quẹt diêm, cẩn thận từng li từng tí thắp cây nến đen kia lên.

Thế nhưng, chẳng có gì xảy ra cả.

Đàn Dương Tử cũng không hề tức giận, cứ thế thổi tắt cây nến đen kia ném qua một bên, rồi lấy từ trong tay áo ra một cây khác đưa cho Nhan Phi, “Làm lại.”

Liên tục ba lần, Nhan Phi niệm vãng sinh chú, niệm đến mức cổ họng sắp khàn, lại vẫn chưa lĩnh hội được. Rõ ràng từng bước đều không sai, rốt cuộc là tại sao? Phép thuật đơn giản như vậy, thực sự không nên chứ?

Thấy mặt Nhan Phi hiện lên vẻ ảo não, Đàn Dương Tử nói, “Không nên gấp gáp, chuyện này cũng giống như học bơi, kể cả con đã biết hết thảy động tác, cũng vẫn phải tìm được cảm giác mới có thể học được.”

Nhan Phi à một tiếng, rồi hỏi, “Vậy phải bao lâu mới có thể tìm được cảm giác?”

“Mỗi người đều không giống nhau.” Đàn Dương Tử dùng giọng trầm thấp mà bình thản nói, “Có vài vô thường dự bị cả đời đều không tìm được cảm giác, vĩnh viễn chỉ có thể làm người dự bị. Con là người, dương khí còn nặng hơn những vô thường dự bị kia, đừng quá lạc quan.”

“… Sư phụ người hoàn toàn không an ủi con…”

“Đúng, hoàn toàn không.”

“…” Nhan Phi âm thầm lườm một cái, sư phụ y quả nhiên là đang tìm đủ mọi cơ hội để đả kích quyết tâm muốn làm Hồng Vô Thường của y. Nhưng dù sao y cũng đã đi theo Đàn Dương Tử mười năm, nếu là chút thử thách nho nhỏ ấy cũng không vượt qua được, sau này y làm sao có thể trở thành đấng trượng phu cho sư phụ dựa vào?!

Tuân theo tinh thần không chịu thua, Nhan Phi làm lại một lần rồi một lần, đổi chừng mười bát gạo, cổ họng cũng khàn. Đàn Dương Tử ngồi ở một bên vá cái quần rách của Nhan Phi, sau đó tự đánh một ván cờ với mình, rồi tìm từ trong thư phòng ra một quyển sách để đọc. Trước lúc mặt trời xuống núi, giữa mùi xác thối khó ngửi ngập đầy phòng cuối cùng cũng có một mùi thơm nồng nặc tỏa ra, sắc nắng chiều vốn đang rải rắc trên bông hồng ngoài sân cũng đột nhiên đọng lại, sương mù nhè nhẹ từ bốn phương tám hướng bao vây tới, tiếng nước đằng xa, tiếng chó sủa trong thôn xóm cùng tiếng cục tác quàng quạc của gà vịt trong sân cũng đều im bặt đi.

Nhan Phi phát ra tiếng hoan hô, gần như đã nhảy cẫng, hô lên như trẻ con: “Được rồi!!!”

Đàn Dương Tử liếc mắt nhìn mười mấy cây nến bị lãng phí dưới đất cạnh đó là hơi đau lòng. Gã thở dài một hơi, đặt sách trong tay xuống cầm lấy kiếm, “Đi thôi, đi ra ngoài nhìn. Nhắc nhở con trước, một số người nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài có thể sẽ có phản ứng bất thường.”

“Phản ứng bất thường?”

Đàn Dương Tử nói, khóe miệng cong lên nhẹ nhàng như ẩn như hiện, trên nét mặt có một thoáng bỡn cợt, “Đúng, nhẹ thì có buồn nôn, nôn mửa, chán ăn, nghiêm trọng hơn thì có hôn mê hoặc phát điên.”