Ngay vào lúc hai tấm lệnh bài trong tay Mạnh nương tử bay đi, đầu trâu kia cũng lập tức dừng công kích. Đan Chúc vọt tới bên cạnh Nhan Phi, vội vàng hỏi, “Lấy được chưa?”
Nhan Phi hung tợn nhìn về hướng tật hành quỷ kia rời đi, “Bị một tật hành quỷ cướp mất một tấm rồi.” Y nói rồi cúi đầu nhìn tấm lệnh bài duy nhất còn lại trong tay.
Tốc độ của tật hành quỷ nhanh nhất trong chúng quỷ, hơn nữa còn rất giỏi che giấu tung tích của bản thân, giờ có muốn đuổi chỉ e cũng không đuổi kịp.
Đan Chúc mặc dù không chửi ầm lên, nhưng sắc mặt cũng rất khó coi.
Đầu trâu kia hiện hình, cất rìu chiến đi, trông có vẻ hơi hả hê, hắn lạnh lùng nói rằng, “Chậc chậc chậc, vậy phải làm sao bây giờ? Nếu là ta, tấm lệnh bài này cần phải đưa cho hồng lân quỷ, không có nhiều quỷ có thể chống đỡ được ta lâu như vậy đâu.”
Mà Mạnh nương tử bên cạnh thì hung hăng lườm hắn, ngạo nghễ nghếch đầu lên nói rằng, “Ngươi đừng có mà ở đó nói hươu nói vượn, nếu không phải nể mặt tiểu đệ đệ, ta cũng sẽ không giao lệnh bài ra dễ dàng như vậy.”
Nhưng Nhan Phi cũng hiểu rõ, nói thật thì trong cửa ải này, Đan Chúc xuất lực nhiều hơn y. Y chẳng qua chỉ ỷ vào vẻ ngoài đẹp đẽ và thiên phú trời sinh đã được phái nữ yêu thích của mình, cùng với vài câu lời ngon tiếng ngọt, mà nếu không có Đan Chúc kiềm chế đầu trâu ở đằng kia, y sẽ còn chẳng có lấy cơ hội nói chuyện với Mạnh nương tử.
Y vừa định mở lời, Đan Chúc kia lại nói, “Ngươi cầm lệnh bài đi.”
Nhan Phi ngây người, “Sao?”
“Ta đi cướp một tấm nữa là được, không phải có bốn mươi sao? Ngươi đi trước đi.”
Trong lòng Nhan Phi nóng lên, lập tức cảm thấy hồng lân quỷ này không chỉ có vẻ ngoài giống sư phụ, mà đến tính cách cũng hơi giống, bên ngoài lạnh lùng, thực ra lại hết sức dịu dàng. Nghĩ như vậy, độ thiện cảm trong lòng không khỏi tăng gấp bội. Tuy rằng vị trí đầu này quan trọng với y như mệnh, mà nếu như thản nhiên nhận lấy lòng tốt của Đan Chúc rồi bỏ lại hắn đi trước một mình, y cũng không xứng tiếp tục yêu thích sư phụ nữa.
“Ta giúp ngươi đi cướp một tấm khác, đi thôi.” Nhan Phi hào phóng cất lệnh bài đi, rồi ngoan ngoãn cúi chào Mạnh nương tử, “Đa tạ Dung tỷ tỷ giúp đỡ, sau này nếu ta may mắn trở thành Hồng Vô Thường, nhất định sẽ nhớ tới đại ân ngày hôm nay của tỷ tỷ!”
Mạnh nương tử cười nói, “Được rồi, mau đi đi.”
Nhan Phi gật đầu, rồi lại vái một vái với đầu trâu kia, rồi kéo Đan Chúc rời đi. Đan Chúc hết sức kinh ngạc, nếu lệnh bài đã tới tay, Ương Quyết này tại sao còn quyết muốn giúp đỡ mình?
“Ngươi không cần ở lại giúp ta, ta có thể tự lấy được.” Không quen nhận lòng tốt của người khác, Đan Chúc nói hơi khó chịu.
Nhan Phi lại chỉ mỉm cười, “Không có Thanh Hồng Vô Thường phối hợp, chỉ e ta cầm lệnh bài cũng sẽ không đi được xa.”
“Nhưng ta thấy vừa nãy ngươi trông rất vội vàng?”
“Ừm, bởi vì ta muốn lấy vị trí đầu.”
Đan Chúc bất ngờ quay đầu sang nhìn y chằm chằm, “Tại sao? Ta nhớ vòng thí luyện này chỉ cần thông qua là được mà.”
Khóe miệng Nhan Phi câu lên một nụ cười ngọt ngào, khiến cho đuôi mày, khóe mắt càng thêm long lanh, “Đây là ước định của ta với một người. Chỉ cần ta lấy được vị trí đầu, người đó sẽ đáp ứng ta một chuyện.”
“Chuyện rất quan trọng?”
“Đúng, quan trọng như mạng.”
Lúc này, trong mắt Nhan Phi ánh lên tia sáng chấp nhất mà sắc bén, trên mặt lại mang theo nụ cười nhất định phải giành lấy bằng được. Ánh mắt linh động, quả thực như có năng lực làm người ta hồn xiêu phách lạc, làm hắn nhìn thôi mà nhất thời cũng khó dời được mắt.
Hắn bỗng nhiên thấy ghen tị cái kẻ có ước định với Ương Quyết.
Nguyện vọng của Đan Chúc là trở thành Thanh Vô Thường, bởi vì hắn có người cần chăm sóc. Ở địa ngục Đại Hồng Liên, một con quỷ bị tàn tật sẽ trở thành sự tồn tại vô dụng đối với bộ lạc, sẽ bị những thành viên khác của bộ lạc giết chết rồi chia nhau ăn. Dù sao thì nguồn thức ăn cũng có hạn, ở tình huống không được chăm sóc những con quỷ tàn tật đó cũng sẽ sống không lâu.
Nhưng Đan Chúc lại có một người bạn lớn lên bên nhau. Thứ gọi là tình bạn này là vật hiếm hoi ở tất thảy các địa ngục, thậm chí còn bị rất nhiều con quỷ hoài nghi có thực sự tồn tại hay không. Song là, Đan Chúc lại thực sự có một người bạn như vậy. Hai người bọn họ cùng được ấp bên trong Huyết Trì, cùng bị thuỷ triều Huyết Trì đẩy dạt lên địa ngục Đại Hồng Liên, cùng bò lên bờ, biến thành bộ dạng hồng lân quỷ, cùng gia nhập vào dưới trướng nữ vương Tô Na Đạt, trở thành một chiến sĩ của nàng. Ngặt nỗi, trong một lần bọn họ phát sinh xung đột với kẻ địch — bộ lạc Phục Như, Đáp Uyên bạn hắn vì cứu hắn mà đã bị chém đứt một chân, từ đó đã không thể nào chiến đấu được nữa, trở thành “rác rưởi” chỉ có thể nằm dưới mặt đất kéo dài hơi tàn.
Đan Chúc không chỉ nợ Đáp Uyên một cái chân, mà còn là một cái mạng.
Nếu không phải kiêng kỵ Đan Chúc dũng mãnh gan dạ, những chiến sĩ khác đã sớm chia Đáp Uyên ra ăn. Nhưng Đan Chúc dù sao cũng sẽ có lúc cần ra chiến trường, nếu không có hắn ở đó, khó nói chắc những con quỷ đó liệu có nhân cơ hội làm gì Đáp Uyên hay không. Kể cả không ăn hắn đi nữa, cũng rất có thể sẽ biến hắn thành nô lệ. Vì bảo vệ Đáp Uyên, Đan Chúc đã trở mặt với vài dũng sĩ có danh vọng khác, đến ngay cả nữ vương cũng bắt đầu âm thầm chê trách hắn. Đan Chúc biết, hắn khó mà bảo hộ Đáp Uyên lâu hơn được.
Đúng lúc này, tin tức Phong Đô muốn tuyển Thanh Hồng Vô Thường mới lại lan đến, hắn bỗng nhiên có chủ ý.
Chỉ cần có thể trở thành Thanh Vô Thường, hắn sẽ có thể đưa Đáp Uyên đi. Tới lúc đó, cả hai đều sẽ không cần chịu khổ ở địa ngục Đại Hồng Liên nữa.
Cho nên, hắn nhất định phải trở thành Thanh Vô Thường.
Thực ra, hắn chưa từng nghĩ tới Hồng Vô Thường của mình sẽ thế nào, hắn thậm chí còn chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Chỉ cần có thể rời khỏi địa ngục Đại Hồng Liên là tốt rồi, những thứ khác, bất kể có là gì cũng đều chỉ là thứ yếu.
Nhưng bây giờ, hắn bắt đầu cảm thấy nếu như có Ương Quyết bên cạnh làm Hồng Vô Thường của mình, hẳn là cũng không tệ lắm?
Đi không lâu, đã nhìn thấy hai con quỷ đang chiến đấu với Hắc Vô Thường, mà một Bạch Vô Thường khác thì đang cười khúc khích chờ phía sau. Hai con quỷ kia chính là la sát quỷ và ngư phụ quỷ Nhan Phi đã làm quen lúc sơ tuyển. Không dự định cướp lệnh bài của bọn họ, Nhan Phi liền bàn bạc với Đan Chúc đi tìm người tiếp theo.
Có điều, đại đa số cửa ải hoặc là đã bị phá, hoặc là đã có người đang vượt ải. Ba cửa ải liên tiếp đều bị chiếm. Nhan Phi nhìn sắc trời, hơi lo lắng, những kẻ cầm được lệnh bài chỉ e đều đã nhằm về phía Huyết Trì chuẩn bị độ hải.
“Không thì… chúng ta cũng cướp đi?” Nhan Phi nói không chắc chắn lắm.
Đan Chúc nói, “Dù có thế nào đi nữa, ta cũng nhất định sẽ lấy một tấm lệnh bài.” Đôi mắt sắc bén của hắn quan sát xung quanh, liền nhìn thấy chênh chếch phía trước có một cự linh quỷ đang cùng lúc chiến đấu với một đôi Hắc Bạch Vô Thường, mà hiển nhiên đã rơi xuống hạ phong, e rằng chẳng bao lâu nữa sẽ bị đánh gục. Nhan Phi và Đan Chúc liếc mắt nhìn nhau, rồi cùng nhằm về phía Hắc Bạch Vô Thường kia.
Bỗng nhiên có thêm một hồng lân quỷ có sức chiến đấu mạnh mẽ gia nhập chiến cuộc, đôi Hắc Bạch Vô Thường kia đều trở nên hơi hưng phấn. Nhan Phi nhận ra đôi Hắc Bạch Vô Thường này phối hợp hết sức ăn ý, cắt đổi chiêu thức hết sức chính xác, dưới sự hợp tác công kích của bọn họ, cự linh quỷ có thân hình gấp ba lần đã bị đánh cho không chống đỡ nổi. Nếu muốn cướp được lệnh bài bên hông bọn họ, chỉ e cần phải nghĩ cách làm nhiễu loạn sự ăn ý này.
Nhan Phi liếc mắt ra hiệu với Đan Chúc, ra hiệu cho hắn đi tấn công riêng Bạch Vô Thường. Bởi vì Nhan Phi biết, bên trong Hắc Bạch Vô Thường, Bạch Vô Thường am hiểu đùa bỡn lòng người hơn, còn Hắc Vô Thường thì lại càng giống Thanh Vô Thường, tương đối thẳng thắn. Chiêu thức của Hắc Vô Thường này thoạt nhìn rất đơn giản trực tiếp, có vẻ là một Hắc Vô Thường đúng tiêu chuẩn, sức đề kháng đối với mị thuật hẳn phải yếu hơn Bạch Vô Thường rất nhiều.
Mà so sánh với Hắc Vô Thường, Bạch Vô Thường lại có khiếm khuyết ở phương diện vũ lực, cho nên để hai con quỷ cùng tấn công Bạch Vô Thường sẽ càng có phần thắng hơn.
Thấy Đan Chúc đã hiểu ý mình, bắt đầu chỉ tấn công Bạch Vô Thường, Nhan Phi tranh thủ thời cơ, trong chớp nhoáng tiến tới phía sau Hắc Vô Thường kia, rút ra thanh kiếm bên hông vẫn chưa từng dùng tới để chắn lại công kích của Hắc Vô Thường, sau đó vận hết tinh thần lực, mở to đôi mắt vàng sẫm, vòng xoáy mị khí đột nhiên tuôn ra từ trong con ngươi, xô tới từng làn như thủy triều. Bộ quỷ thân này của y vốn đã có dung nhan hoa mỹ hơn người, giờ kể cả đã biến thành thanh lân quỷ, hơi thua kém so với lúc làm tầm hương quỷ, nhưng sau khi được mị thuật trợ giúp, lại có thêm một vẻ đẹp u mị, đến ngay cả địa tiên đã từng gặp Cửu Thiên Tiên Nữ cũng sẽ không tránh được hoa mắt.
“Hà tất phải đánh đánh giết giết như vậy, mọi người ngồi xuống nói chuyện với nhau không được sao?” Đôi môi Nhan Phi câu lên một độ cong tuyệt đẹp, âm điệu chậm rãi du dương mang theo ma mị hồn xiêu phách lạc, lơ đãng lọt vào tai, thôi miên ý chí của Hắc Vô Thường.
Nhưng Hắc Vô Thường vậy mà không phải hạng háo sắc. Hắn hừ lạnh một tiếng, đột ngột đẩy Nhan Phi ra, “Thủ đoạn cỏn con mà cũng tưởng sẽ mê hoặc được ta?”
Nhan Phi lại không hề tức giận, vẫn dùng cặp mắt kỳ ảo long lanh bình tĩnh nhìn chăm chú vào Hắc Vô Thường, “Chúng ta chỉ có thể dùng đúng một loại phép thuật này, kính xin thượng tiên đừng ghét bỏ.”
Hắc Vô Thường một lần nữa tấn công về phía y. Thế nhưng, Nhan Phi vẫn luôn né trái tránh phải, tuyệt không giao phong từ chính diện. Vài lần như vậy, Hắc Vô Thường kia cũng tức tới nổ phổi. Cảm giác đó thật sự giống như dùng hết sức đấm một quyền ra, mà lần nào cũng chỉ có thể đánh vào khoảng không. Hắc Vô Thường cả giận nói, “Ngươi chạy trốn như khỉ, còn đánh đấm gì nữa! Ngươi có muốn lấy lệnh bài nữa không!”
“Ta muốn chứ, nhưng không nhất định phải dùng biện pháp như vậy.”
“Vậy ngươi muốn làm thế nào!” Hắc Vô Thường không hề nhận ra được rằng mình đã bị Nhan Phi nắm mũi dẫn đi.
Mị thuật không hề xa lạ với Nhan Phi một chút nào, y đã có thể sử dụng tùy tâm sở dục từ lâu, công hiệu không hề kém Hồng Vô Thường chân chính. Y tin rằng mình có đủ năng lực mê hoặc được một Hắc Vô Thường.
Thế nên, Nhan Phi dừng bước, lấy ngón tay xoa cằm, nghiêm túc suy tư một lúc, sau đó nói, “Ta không thích đánh nhau, chi bằng ngươi ra đề cho ta, ta trả lời. Nếu ta trả lời đúng, ngươi hãy đưa lệnh bài cho ta.”
Hắc Vô Thường cười lạnh, “Ngươi cho rằng như vậy sẽ đơn giản hơn?”
“Không cần đơn giản, ngươi hỏi ta câu gì cũng được.”
“Được, vậy ta hỏi ngươi, tại sao các ngươi là quỷ, còn chúng ta lại là tiên?”
“Câu này thì đơn giản. Bởi vì mấy kiếp liên tục chúng ta đã chế ra ác nghiệp nặng, lừa đảo, cướp đốt giết hiếp, oán hận của những người bị tổn thương vì chúng ta cùng với động niệm của chính chúng ta đã thay đổi mệnh hồn của chúng ta, bị nghiệp lực kéo vào địa ngục đạo. Mà các ngươi thì bởi vì mấy đời liên tiếp chế ra nhiều thiện nghiệp hơn ác nghiệp, bởi vì thiện nghiệp vốn đã nặng hơn ác nghiệp, có lẽ là các ngươi đã cứu mạng ai đó, hoặc giúp ai đó vào lúc bọn họ tuyệt vọng, cho nên mệnh hồn của các ngươi đều rất đẹp đẽ, sau khi chết đi, được nghiệp lực dẫn dắt tiến vào thiên đạo.”
“Đã như vậy, tiếp tục chịu khổ ở địa ngục chẳng phải là xứng đáng với các ngươi sao? Các ngươi có nghĩa vụ trả lại tội lỗi kiếp trước mình chế ra đúng không? Ngươi nói cho ta, tại sao ta lại phải đưa tấm lệnh bài này cho ngươi, để ngươi được rời khỏi địa ngục sớm hơn?”
Nhan Phi sững sờ.
Lời Hắc Vô Thường nói chính là điều mà rất nhiều chúng sinh, bao gồm tiên nhân, bao gồm nhân loại, thậm chí bao gồm cả ác quỷ của địa ngục tự cho là đúng.
Quỷ trong địa ngục đều là đại ác nhân đầu thai thành, bọn họ chịu khổ là đáng đời. Cho nên kể cả có cách rời khỏi địa ngục đạo, thậm chí kể cả có khả năng làm cho địa ngục không còn nóng rực lạnh băng như vậy, không còn tràn ngập tuyệt vọng như vậy đi nữa, vẫn sẽ không có ai đi giúp bọn họ. Bọn họ không đáng được cứu giúp.
Nhưng nếu thật sự toàn là những linh hồn tội ác tày trời như vậy, tại sao lại sinh ra được những quỷ như Khiên Na, như Đạt Tát, như La Tân, thậm chí là như Đan Chúc bên cạnh?
Nếu như tiên nhân thật sự đều là đại thiện nhân đầu thai thành, vậy tại sao lại làm ra chuyện bẩn thỉu như lấy mạng sinh linh nhân gian, thậm chí là nuôi anh cổ?
Hắc Vô Thường kia nghĩ rằng mình đã bắt bí được Nhan Phi, liền lộ ra vẻ đắc ý. Nhan Phi thì lại nghĩ tới Khiên Na, nghĩ tới đôi mắt trầm tĩnh mà kiên nghị, nghĩ tới bóng lưng lặng lẽ, nghĩ tới cực khổ vô tận mà Khiên Na phải chịu đựng, nghĩ tới nỗi khổ bị vứt bỏ ngay vào lúc lọt lòng qua lần chuyển sinh này tới lần chuyển sinh khác, nếm trải đủ ấm lạnh của tình người, lại vẫn cứ bằng lòng vì nhân loại mà đối đầu với Phong Đô.
“Bởi vì thế gian vốn không có thiện ác tuyệt đối. Là người tốt hay người xấu cũng sẽ không phải vĩnh viễn không thay đổi. Người làm ra chuyện sai lầm có thể là vì rất nhiều nguyên nhân, có lẽ cho bọn họ một khởi đầu khác, bọn họ sẽ có thể biến thành người tốt, mà người tốt cũng có thể vì bị trao cho quá nhiều quyền lợi và hưởng thụ rồi trở nên mục nát sa đọa, không tiếc gây ra sai lầm để tiếp tục nắm giữ những thứ mình đang nắm giữ. Có lẽ kiếp trước ta đã từng gây ra tội lỗi, nhưng ta dám nói kiếp này ta chưa hề làm ra bất kỳ chuyện thương thiên hại lý nào, nếu như ta chết đi ngay bây giờ, ta tin tưởng ta thậm chí còn có thể chuyển thế thành người. Thế nhưng, một vài thiên nhân chưa chắc đã được.” Nhan Phi nở nụ cười giễu cợt, “Nếu như ngươi là địa tiên, chắc chắn cũng đã thấy rồi đúng không? Những tiên nhân trên tầng trời thứ chín kia, thật sự ai cũng đều sạch sẽ sao? Tuổi thọ có dài hơn đi nữa, cuối cùng cũng sẽ có một ngày hưởng hết, đợi đến khi hiện lên Thiên Nhân Ngũ Suy Tướng rồi chết già, kiếp sau những tiên nhân đó sẽ phải đi đến đâu? Chẳng lẽ bọn họ không sợ sao.”
Trên mặt Hắc Vô Thường hiện lên vẻ chật vật, sau đó đã biến thành thẹn quá hóa giận, “Yêu nghiệt to gan! Dám ăn nói ngông cuồng! Tiên nhân là người để các ngươi có thể đánh giá sao?! Súc sinh làm nhiều việc ác như các ngươi nên vĩnh viễn mục rữa trong địa ngục.”
Nhan Phi mơ hồ nhận ra mình đã làm sai. Nói như vậy chỉ có thể khiến cho Hắc Vô Thường sản sinh ra mâu thuẫn trong lòng, càng sẽ không thể đưa lệnh bài cho mình. Y thầm mắng mình không biết nén giận, đảo mắt nhìn sang, đã thấy tình huống bên Đan Chúc có vẻ tốt hơn bên mình. Đan Chúc và cự linh quỷ kia dường như đã chiếm thượng phong, nếu như hắn có thể chiếm được lệnh bài, vậy thì mình cũng không cần tiếp tục nữa.
Y bỗng nhiên xoay mặt về, trên mặt lộ ra ý muốn cầu xin, “Thượng tiên đừng nóng giận, ta cũng chỉ nói hươu nói vượn vậy thôi. Ta biết, phần lớn tiên đô đều hết sức từ bi. Vừa nãy đã có một Dung tỷ tỷ giúp ta, còn cả thượng tiên ngài cũng không hề làm khó dễ gì ta. Ta chỉ muốn nói, địa ngục như thế nào, chỉ có người từng tới mới biết. Mà kể cả có trở thành Hồng Vô Thường đi nữa, chúng ta cũng không thể chạy thoát được địa ngục, trái lại, bọn ta còn mất đi mệnh hồn, vĩnh viễn không thể rời khỏi địa ngục đạo. Thế chẳng phải còn thảm hại hơn sao? Tuy có thể tạm thời dùng thân thể con người để hành tẩu ở nhân gian, nhưng lần nào cũng chỉ có thể bám vào trên người trẻ sơ sinh bị vứt bỏ, phải nhìn thấy một mặt đen tối nhất của nhân gian, bị mẹ ruột mình giết chết, bị người thân cận nhất chán ghét, bị không ngừng bán qua tay, bị ngược đãi đánh đập, cuộc sống như vậy chỉ e còn không bằng sống dưới địa ngục. Bởi vì ở địa ngục ta ít nhất cũng sẽ không có cha mẹ người thân, ta sẽ không biết chuyện đau đớn nhất không phải là bị người xa lạ giết chết, mà là bị người mình yêu căm hận vứt bỏ.” Nhan Phi càng nói, ánh mắt y càng trở nên xa xăm. Những trí nhớ đã hơi mơ hồ từ thật lâu trước đây thì ra đều chưa bao giờ biến mất.
Nếu như không gặp được sư phụ, chỉ e giờ y cũng đã xuống địa ngục. Dù sao thì y cũng đã từng thử giết người.
Mười năm nay, y chưa bao giờ nhắc tới cha mẹ ruột mình. Y đã không còn nhớ rõ dáng dấp cha mẹ ruột mình nữa, chỉ mơ hồ nhớ tới, mẹ y lúc nào cũng khóc, mà cha y thì luôn say khướt, không ngừng đánh chửi mình và mẹ. Vào lúc ấy, y còn quá nhỏ bé, luôn cho rằng đó là lỗi lầm của mình, bởi vì y chưa làm tốt ở chỗ nào đó, cha y mới luôn nổi giận.
Nhưng y cũng nhớ tới, có một lần hội chùa, cha y đã từng công kênh y lên vai, đưa y đi xem pháo hoa, đưa y đi ăn kẹo hồ lô. Y đã từng vui vẻ như vậy, hạnh phúc như vậy, y đã nghĩ rằng cha mình cuối cùng cũng yêu thích mình rồi.
Sau đó, chính vào đêm giao thừa ấy, cha ruột y dùng giá một xâu tiền bán y cho tên bầu gánh hát kia.
Có lẽ là giọng điệu y nói, rồi cũng có thể là ánh mắt xuyên thấu qua thời gian mênh mông của y đã khiến cho Hắc Vô Thường kia hơi nghẹn lời. Hắc Vô Thường mơ hồ cảm nhận được, thanh lân quỷ này có vẻ không giống với những con quỷ khác lắm, trên người có khí chất gì đó… hơi khác biệt.
“Ngươi cũng hiểu rõ về nhân gian đấy chứ?” Giọng Hắc Vô Thường tựa như đã dịu đi.
Nhan Phi thu hồi ánh mắt xa xôi lộ ra trong khoảnh khắc đó, một lần nữa nở nụ cười long lanh, “Ta từng làm bài tập mà. Như vậy… ta trả lời tốt không?”
Vào đúng lúc này, y nghe thấy đầu kia vọng tới một tiếng thét đầy kinh ngạc mà ảo não, Nhan Phi vừa quay đầu lại, đã thấy Đan Chúc vậy mà thực sự tranh thủ một thoáng Bạch Vô Thường kia phân tâm, cướp được lệnh bài. Cự linh quỷ kia lộ ra hàm răng nanh, hình như đang muốn cướp lệnh bài từ tay Đan Chúc, nhưng ai cũng có thể nhìn ra được hắn đã là cung giương hết đà, nếu không có Đan Chúc và Nhan Phi nhúng tay, hắn đã thất bại từ lâu.
“Tuy trả lời tàm tạm, nhưng cũng có chút đạo lý.” Hắc Vô Thường thấy Bạch Vô Thường đã thua, có vẻ cũng không có tâm trạng dây dưa nữa, liền ném lệnh bài cho Nhan Phi, “Chỗ ta vẫn là đơn giản, hi vọng đến vòng thí luyện thứ ba, ngươi sẽ không hối hận.”
Nhan Phi nhanh chóng bắt lấy lệnh bài, cười như hoa nở, hai mắt sáng rỡ. Y vội vã chạy đến bên cạnh Đan Chúc, sau đó duỗi tay đưa lệnh bài cho cự linh quỷ.
Con quỷ cao lớn kia ngây người, nhìn chằm chằm vào Nhan Phi như không dám tin.
“Ta có rồi, tấm này cho ngươi. Ngươi nên mau chóng tìm một Hồng Vô Thường hợp tác với ngươi đi, bằng không sẽ không đi xa được.” Nhan Phi nói, rồi nhét lệnh bài vào bên trong bàn tay khổng lồ của cự linh quỷ, sau đó nhẹ nhàng nói với Đan Chúc, “Chúng ta đi thôi.”
Đan Chúc thấy bộ dạng hào hứng của y, cũng không nhịn được hơi mỉm cười, rồi gật đầu.
Hai người đi xa rồi, cự linh quỷ kia lại mãi vẫn chưa hoàn hồn được. Hắn chưa bao giờ nhận được lòng tốt như vậy.
Một con quỷ bình thường cho dù chỉ vì bớt một người cạnh tranh với mình, cũng thà rằng phá hủy lệnh bài chứ sẽ không đưa cho quỷ khác chứ?
Mà đúng lúc này, giữa không trung, Khiên Na đã nhìn thấy tất cả tình cảnh này, trong lòng là nhiều loại cảm xúc đan xen. Cho dù lớn lên bên cạnh một ác quỷ địa ngục không am hiểu dạy dỗ người khác như mình, Nhan Phi vẫn lớn lên thành một người tốt… Mình nên cảm thấy hãnh diện sao?
Nhưng khi nhìn thấy Nhan Phi cố gắng như vậy, gã lại thấy lo lắng.
Nếu như Nhan Phi thật sự dồn hết sức mình lấy được vị trí đầu thì phải làm sao bây giờ? Trải qua vòng thí luyện này, tất cả dự bị được thông qua sẽ bị dẫn tới trước Nghiệt Kính Đài chiếu ra bộ dạng của bản thân kiếp trước. Vào lúc ấy, thân phận thật của Nhan Phi chỉ e cũng sẽ không giấu được nữa?
Vậy thì phải làm thế nào?
Còn cả, Nhan Phi và hồng lân quỷ Đan Chúc kia có vẻ phối hợp với nhau hết sức ăn ý. Hơn nữa, nếu quy đổi tuổi tác của hồng lân quỷ kia thành tuổi tác nhân loại, cũng sẽ là độ tuổi tầm như Nhan Phi. Liệu có khi nào Nhan Phi sẽ nhận ra, thực ra chọn lựa một đồng bạn trẻ tuổi sẽ càng thoải mái tự tại hơn không?