Địa Ngục Biến Tướng

Chương 57: Hồng Vô Thường (12)




Vòng thí luyện thứ hai được tiến hành ở địa ngục Đẳng Hoạt.

Là địa ngục chịu ác báo nhẹ nhất, địa ngục Đẳng Hoạt vốn có điều kiện sống tốt nhất trong bát đại địa ngục, mà những năm gần đây cũng càng ngày càng khô nóng khó sống, những cánh rừng rậm vốn che phủ phần lớn khu vực cũng đã dần dần bị giết chết đến sáu, bảy phần, vô số loài thú cư ngụ trong đó cũng đều chết đi theo, số lượng ít ỏi những dòng sông vẫn chưa quá vẩn đục cũng dần dần khô cạn, từng đống cá tôm phơi thây dưới lòng sông, tỏa ra mùi tanh tưởi.

Nằm giữa địa ngục Đẳng Hoạt là một vùng đầm lầy ngập đầy chướng khí, mấy chục dự bị tập hợp lại cùng nhau. Bầy quỷ nhìn qua bốn phía, tầng sương mù dày đặc làm người ta không thấy rõ thứ gì nằm ngoài ba trượng, bên trong sương mù đằng xa còn có thể mơ hồ thấy được một vài vật thể màu đen khổng lồ có dạng hình trụ. Luồng khí vẩn đục quấn chặt lên da, làm lồng ngực trở nên khó chịu. Nhân loại bình thường nếu như hít vào khí độc như vậy, chưa tới thời gian một nén nhang sẽ nghẹt thở mà chết. Mà bên trong những hồ nước xanh sẫm dính dấp sền sệt xung quanh, có thể nhìn thấy không ít bộ hài cốt của quái vật đã mục nát, cũng không hề thiếu ba ba độc cùng với vài con cá kỳ quái biết phát sáng chốc chốc lại thoáng hiện như những bóng ma.

Trên mặt bầy quỷ hiện lên vẻ mê man, lo sợ, nghi hoặc ở những mức độ khác nhau. Chỉ có Nhan Phi là trái lại trông hết sức bình tĩnh, sâu trong mắt lóe lên ánh sáng quyết tâm, tràn ngập ý chí chiến đấu nồng đậm.

Có điều, y chú ý tới, ngoài mình, vẫn còn có một con hồng lân quỷ đến từ địa ngục Hồng Liên cũng có bộ dạng bình tĩnh lãnh đạm.

Địa ngục Đại Hồng Liên là địa ngục hàn băng nằm bên trên địa ngục A Tì, mức độ lạnh giá phải gấp ít nhất là mười lần địa ngục Thanh Liên. Làn da những con quỷ ở đó thường bị đông cứng đến mức rạn nứt, máu chảy ra nhanh chóng ngưng kết thành từng đóa sương hoa toàn thân đỏ thẫm, cho nên mới được gọi là địa ngục Đại Hồng Liên. Mà hồng lân quỷ chính là loại quỷ có số lượng nhiều nhất ở đó, bọn họ trông hơi giống với thanh lân quỷ, có điều bao phủ trên người trên lưng không phải là vảy, mà là những tinh thể như hồng ngọc. Những tinh thể đó có thể nhanh chóng sinh sôi ngưng tụ, hình thành nên lớp áo giáp bảo vệ thân thể, hoặc ngưng kết trên cánh tay thành một món vũ khí cứng rắn. Trên đầu hồng lân quỷ cũng có mọc sừng, nhưng thường khá ngắn nhỏ, mà những con thư quỷ thì lại hoàn toàn không có sừng. Lòng bàn tay của bọn họ không có miệng như thanh lân quỷ, thế nhưng trên gáy bọn họ lại có đến mấy đôi mắt ẩn giấu sau mái tóc trắng dày.

Sở dĩ Nhan Phi chú ý tới hắn, chính là bởi vì hồng lân quỷ này thoạt nhìn có gì đó rất giống Khiên Na.

Nhưng mà sư phụ vẫn đẹp nhất, Nhan Phi cúi đầu lặng lẽ nở nụ cười.

Lúc này, từ trong sương mù, mấy Thanh Hồng Vô Thường chia nhau giáng xuống từ hai bên. Thanh Vô Thường đạp lên Trảm Nghiệp Kiếm, tướng tựa rồng bay, tư thế oai hùng. Mà Hồng Vô Thường thì lại nắm lấy Độ Ách Tán phiêu lãng giáng xuống, hồng y tựa hoa, u mị thê mỹ. Tư thái tựa thần tiên như vậy, bầy quỷ ở địa ngục vẫn chưa từng được chiêm ngưỡng bao giờ, tất cả đều xem mà ngây ngẩn.

Thế nhưng Nhan Phi lại chỉ nhìn thấy đúng một thanh lân quỷ trong đó, tóc trắng tung bay, ánh mắt lạnh lùng lóe ra hàn quang, đến ngay cả động tác thu kiếm cũng anh tuấn như vậy. Nhìn một lúc, không khỏi lại lộ ra mấy phần si mê.

Khiên Na vừa hạ xuống đất đã cảm nhận được công kích bằng ánh mắt hoàn toàn không tài nào lơ là được từ Nhan Phi. Gã rất muốn trừng ngược lại, mà lại sợ như vậy sẽ ảnh hưởng tới uy thế của mình, nên chỉ nhìn Nhan Phi như cảnh cáo.

Chỉ có điều, rơi vào mắt Nhan Phi, ánh nhìn này đã được lý giải một cách kỳ quái mà vặn vẹo thành “Sư phụ vậy mà lại liếc mắt đưa tình với mình?! Mình hạnh phúc quá!”.

La sát quỷ tên Nam Đạt đã làm quen với y ở vòng sơ thí, nhìn thấy y mặt mày si hán, đầu óc mơ hồ, liền dùng cùi chỏ chọc chọc y, “Này, ngươi nhìn cái gì đấy? À! Là mỹ nữ Hồng Vô Thường kia đúng không! Chính là người đứng bên cạnh vị giám khảo mặt thối kia kìa, hình như nàng là tầm hương quỷ phải không? Ai cũng bảo tầm hương quỷ trông đều rất xinh đẹp, ta còn không tin, ngày hôm nay được nhìn mới thấy là đẹp thật!”

“Giám khảo mặt thối cái gì, người ta chỉ hơi nghiêm túc thôi.” Nhan Phi phản đối cách miêu tả của đối phương về Khiên Na, rồi săm soi nhìn Hồng Vô Thường bên cạnh Khiên Na, tùy ý bình luận một câu, “Cũng tàm tạm, trông còn không đẹp bằng ta.”

“Ui, xem ngươi khoác lác kìa. Tuy mặt người ta không đẹp bằng ngươi thật, nhưng mà ngực người ta bự? Hơn nữa nếu ngươi muốn tìm một người đẹp hơn ngươi, vậy ngươi có mà mười mấy năm mới giao phối được một lần.”

Nhan Phi liền cười thần bí, “Không cần chờ đến mười mấy năm, chỉ cần ta thắng trận này…”

Chưa nói hết câu, Khiên Na đã lên tiếng.

“Phía cuối vùng đầm lầy này là nghĩa địa khôi vực. Bên trong nghĩa địa có giấu bốn mươi tấm lệnh bài.” Khiên Na nói rồi giơ phán quan lệnh trong tay gã lên, “Trong nghĩa địa sẽ có một vài quỷ hoặc địa tiên làm nhiệm vụ, các ngươi có thể thông qua đánh bại bọn họ hoặc thuyết phục bọn họ đưa lệnh bài trong tay mình cho các ngươi, đương nhiên các ngươi cũng có thể đi cướp lệnh bài của người khác. Sau khi lấy được lệnh bài, các ngươi cần mang theo nó, xuyên qua nghĩa địa, sau đó sẽ thấy phần cuối của nghĩa địa là Huyết Trì. Các ngươi cần phải băng qua được Huyết Trì, sau đó leo lên núi Đại Thiết Vi, giao lệnh bài vào tay Hắc Vô Thường trông coi trên đỉnh núi.”

Vừa nói xong, lập tức đã có vô số câu hỏi nảy ra như ong vỡ tổ.

“Cái gì?! Ngươi bảo chúng ta đi leo núi Thiết Vi! Ai leo lên được?”

“Tại sao chỉ có bốn mươi tấm lệnh bài? Chúng ta có hơn tám mươi người mà?”

“Huyết Trì lớn như vậy, phải bơi tới tận lúc nào đây!”

Khiên Na ôm Trảm Nghiệp Kiếm, lạnh nhạt đáp, “Chỉ có bốn mươi tấm lệnh bài, ý nghĩa là sau vòng này chúng ta chỉ giữ lại bốn mươi người. Còn chuyện leo lên được hay không, bơi qua được hay không, thì là vấn đề của chính các ngươi.” Nói xong, gã lùi về sau một bước, nói rằng, “Còn nữa, giống như ta đã từng nói trước, thứ các ngươi có thể sử dụng chỉ có binh khí chúng ta phát cho, vũ lực của bản thân, cùng với đạo chú thuật trước đó các ngươi đã chọn. Bất kỳ hành vi trái quy định nào đều sẽ được ngầm coi như bị đào thải. Các ngươi có thể bắt đầu được rồi.”

Tiếng nói vừa dứt, hiện trường đã có một nháy mắt yên tĩnh. Sau đó, vậy mà lại là Nhan Phi phản ứng được đầu tiên, y đột nhiên quay người nhảy vào trong sương mù. Những con quỷ khác cũng dồn dập hiểu ra, lập tức như một luồng sương đen nhanh chóng lao về phía thứ giống như một cây cột khổng lồ đằng xa.

Thể lực của Nhan Phi hiển nhiên không mạnh mẽ được bằng rất nhiều con quỷ vừa nhìn đã thấy cường tráng hơn y, tuy rằng y giành được tiên cơ, mà rất nhanh đã tụt lại phía sau cùng mấy con quỷ có thể lực yếu kém như mình. Có điều, y cũng không quá vội vàng, dẫu sao thì y cũng đã đoán được, bên trong nghĩa địa khôi vực kia chắc chắn sẽ có huyền cơ.

Dù sao thì vòng này cũng chỉ dùng để phân chia Thanh Hồng Vô Thường, Hồng Vô Thường thường không am hiểu hành động chân tay, mà càng thêm am hiểu tấn công tâm lý.

Khôi vực là một loại thú lớn sinh sống ở địa ngục Đẳng Hoạt, có thể cao tới mười mấy trượng, toàn thân năm bộ lông, cái đầu tròn trịa mọc đầy mắt, bụng mọc đầy xúc tu, chính giữa là một cái miệng rộng ngoác. Loài cự thú này thường sống thành đàn, song lúc sắp chết sẽ lặng lẽ rời khỏi đàn, đến một nơi bí ẩn chờ chết, giống như loài voi trên nhân gian. Thi thể khổng lồ của chúng thông thường sẽ kéo dài mười mấy năm không mục nát hết, bị một vài động vật sống gần đó chia nhau ăn, nuôi sống cho đông đảo thú hoang. Sau khi thân thể mục nát sạch sẽ, những bộ xương khổng lồ đó sẽ lưu lại, chẳng khác nào những kiến trúc thần bí còn sót lại từ thời kỳ viễn cổ.

Đã tới gần nghĩa địa khôi vực, nhưng phía trước lại có một bờ ao sâu nước ao xanh sẫm, rộng lớn không nhìn thấy bờ, chính giữa chỉ có một cây cầu gỗ nhỏ hẹp. Một đám quỷ tụ tập lại trước cầu gỗ không chịu đi tới.

Đến gần Nhan Phi mới phát hiện ra, thì ra trên cầu có một địa tiên đầu trâu cả người như một tòa tháp sắt đang đứng tại đó. Hắn một tay cầm trường đao, vẫn không nhúc nhích mà đã chắn hết con đường vốn chật hẹp.

Còn bên dưới mặt nước xanh sẫm, lại tựa như có vài thứ gì đó đang bơi qua lại. Nhìn kỹ, vậy mà lại là một sinh vật màu đen trông hơi giống con khỉ, tay chân dài một cách lạ thường, trên tay còn mọc cả màng, là thủy quỷ võng tượng(*).

(*) võng tượng: là một loài thủy quái cổ đại, có mắt đỏ, tai đen, cánh tay dài, móng vuốt đỏ.

Ai cũng biết nếu bất cẩn rơi xuống địa bàn của võng tượng, đặc biệt là một đàn võng tượng, chỉ e trong nháy mắt đã bị ăn không còn một mảnh vụn.

Bọn họ đương nhiên không biết võng tượng ở đây đều đã bị Phong Đô thuần phục, chỉ dùng để dọa bọn họ mà thôi. Dù có bất cẩn rơi xuống nước cũng sẽ chỉ bị bắt bơi dưới nước một lúc, rồi được ném về cho những Thanh Hồng Vô Thường đang canh cạnh đó.

Nhan Phi thấy rất nhiều người chần chừ không chịu đi qua, liền tùy tiện chộp một con quỷ hỏi, “Làm gì vậy?”

Con quỷ kia nói, “Đầu trâu kia bắt chúng ta trả lời câu hỏi của hắn, trả lời đúng có thể mang một đồng bạn qua. Đáp sai thì sẽ bị ném xuống nước cho võng tượng ăn…”

“Câu hỏi? Câu hỏi thế nào?”

“Không biết, cả buổi chỉ có đúng ba kẻ đi qua được, có một tên không mang theo ai. Vừa nãy còn có một con quỷ đã bị vứt xuống!” Con quỷ kia sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, “Còn có mấy tên cố đánh với hắn… thì càng thảm hại hơn…”

Quỷ có mạnh mẽ tới đâu đi chăng nữa, đứng trước mặt địa tiên cũng trở nên cực yếu, dù sao thì chỉ bị địa tiên chạm vào thôi cũng sẽ bị bỏng, càng khỏi nói đến chuyện trong tay mỗi địa tiên đều có hàng ma lệnh. Nhan Phi đã từng nhìn thấy bộ dạng bị áp chế mà không cam lòng trước mặt Hắc Bạch Vô Thường của sư phụ.

Lúc này, đã có mấy con quỷ la hét, dự định mang mấy con quỷ khác đi vòng qua từ bên cạnh.

Nhan Phi nghe xong, do dự trong chốc lát, liền đẩy đám người đang chần chừ ra, bước lên trên cầu.

Lập tức, tiếng bàn luận phía sau đã nhỏ đi rất nhiều.

Đầu trâu kia trợn trừng đôi mắt đỏ đọc nhìn chăm chú vào y, lạnh lùng hỏi, “Một người con gái trên nhân gian, bị đồng tử (trẻ nhỏ) quỷ phụ thân, cần hóa giải thế nào?”

Nhan Phi còn tưởng rằng là câu hỏi thâm sâu ra sao, chẳng qua chỉ là đồng tử quỷ, mấy năm trước y đã từng lén lút thấy sư phụ bắt. Loại quỷ sống ở địa ngục Hắc Thằng này thực ra không phải là trẻ con thực sự, mà thân hình bọn họ rất nhỏ, giống trẻ con trên nhân gian, cho nên thích ngụy trang thành bộ dạng của trẻ con, đến gần những người mẹ bi thương vì mất con, nhân cơ hội bám lên những người mẹ đó.

Thế nên, Nhan Phi bèn trả lời, “Quỷ muốn bám lên người, cần thiết tranh thủ lúc ý chí nhân loại yếu ớt, để mê hoặc dụ dỗ đối phương, được đối phương đồng ý rồi mới có thể chiếm lĩnh thân thể. Đồng tử quỷ thông thường đều yêu thích đi tìm những người mẹ mất con, bởi vì trong cơn bi thương, người mẹ thường sẽ nhận nhầm đồng tử quỷ thành con của mình, có vài con đồng tử quỷ có thần thông còn có thể dựa vào ký ức của những người mẹ đó để tu sửa dung mạo của mình. Trường hợp này, chỉ cần nghĩ cách khiến cho người mẹ chấp nhận sự thật rằng con nàng đã qua đời, nhận ra đồng tử quỷ không phải con mình, quỷ sẽ bị suy yếu đi rất nhiều. Sau đó, Thanh Vô Thường chặt đứt liên kết giữa quỷ và nhân thân, là có thể đuổi quỷ đi.”

Y vừa nói xong, Đầu trâu kia đã lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó liền lớn tiếng nói, “Trả lời đúng, ngươi có thể lựa chọn mang một con quỷ qua cùng mình.”

Bầy quỷ xong lưng y con nào con nấy đều xôn xao. Nhan Phi bỗng nhiên hiểu ra, nếu như là quỷ không biết gì về nhân gian, gần như sẽ không có khái niệm gì về người nhà hay người yêu, bởi vậy sẽ rất khó lý giải được mối ràng buộc giữa người mẹ và con, càng sẽ không thể biết được phương pháp đồng tử quỷ lựa chọn đối tượng để phụ thân, thành ra cũng không biết được phương pháp đuổi quỷ đi.

Nhìn như vậy, sư phụ cũng không hề có ý làm khó mình, hơn nữa dường như còn cố ý tạo điều kiện cho mình?

Lẽ nào… sâu trong nội tâm của sư phụ, thực ra cũng đang hi vọng mình lưu lại?

Còn chưa kịp mừng rỡ vì phán đoán của mình, bầy quỷ đằng sau đã như ong vỡ tổ, ai cũng nhảy nhót liên hồi muốn y chọn mình. Nhan Phi đầu tiên đã định chọn la sát quỷ và ngư phụ quỷ mà mình quen, thế nhưng lại phát hiện hai người bọn họ không ở trong đám đông. Là đã đi qua rồi? Hay là xui xẻo bị ném xuống nước?

“Chọn xong chưa?” Đầu trâu đằng sau đã thiếu kiên nhẫn thúc giục.

Bởi vậy, Nhan Phi liền chỉ tay vào hồng lân quỷ có vẻ mặt lãnh đạm hơi giống với Khiên Na, “Chọn hắn.”

Im lặng đầy thất vọng cùng với tiếng mắng chửi dâng trào như thủy triều, còn hồng lân quỷ được y lựa chọn thì lại nhìn y đầy bất ngờ.