Địa Ngục Biến Tướng

Chương 46: Hồng Vô Thường (1)




Sau khi mất đi Shiva, Khiên Na thường xuyên mơ thấy ác mộng, trong mộng gã lại mất đi hết lần này tới lần khác, trải kia cơn đau đớn và hoảng sợ tan nát cõi lòng hết lần này tới lần khác.

Gã một lần rồi lại một lần thề với bản thân, không bao giờ muốn trải qua thống khổ như vậy nữa, cho nên ba trăm năm nay gã chưa từng tìm kiếm một Hồng Vô Thường cho mình, cẩn thận duy trì khoảng cách với những con quỷ khác. Cho dù trong vòng mười tám năm sống trong nhân thân có thể sẽ có lúc động tình đi nữa, sau khi khôi phục ký ức cũng đều sẽ mau chóng chặt đứt nghiệt duyên.

Nhưng gã chung quy vẫn không chịu được nỗi cô độc cô đơn vô cùng vô tận, cho nên gã đã nhận nuôi một đồ đệ.

Mà hiện giờ, đồ đệ này của gã, người gã coi trọng nhất lại đang cả người là máu nằm giữa đất, không có lấy một chút sinh khí nào.

Lập tức, ký ức mới vừa bị Khố Mã đảo loạn của Khiên Na lại một lần nữa trở nên rối loạn, gã phảng phất như đã trở về 300 năm trước, về tới thời khắc đáng sợ bị mất đi tất cả. Gã hai tay run rẩy ôm lấy Nhan Phi, vuốt không ngừng lên khuôn mặt của y gọi tên của y. Nhưng Nhan Phi vẫn rũ đầu vô lực, giơ tay lên trước mũi y, lại không hề tìm được hơi thở.

“Không không không…” Khiên Na nỉ non, trong mắt đã hoàn toàn mất đi bình tĩnh, cũng quên mất hiện giờ gã vẫn đang nằm trong hiểm cảnh. Những con đao lao quỷ đó không để cho gã thời gian, ngay sau đó là một trận mưa châm độc ào ào kéo tới. Trảm Nghiệp Kiếm trên người Khiên Na dựa vào bản năng sinh tồn ngăn cản lại, nhưng vẫn có một hai cây châm độc cắm vào thân thể gã, đồng thời, đóa sen đỏ sau lưng Khố Mã lại một lần nữa ngưng tụ lên ngọn lửa cực nóng.

Nhan Phi tựa như thật sự đã chết, đứa trẻ luôn đi theo phía sau gã thề son sắt nói rằng muốn làm Hồng Vô Thường của sư phụ đã không còn nữa rồi, đồ đệ tri kỷ hiểu chuyện lúc nào cũng quét tước nhà cửa sạch sẽ gọn gàng đã không còn nữa rồi, Nhan Phi cười rộ lên ngây thơ còn lộ ra một cái răng khểnh đã không còn nữa rồi, người quan trọng nhất trong sinh mệnh Khiên Na, lại một lần nữa bị cướp đi.

Gã lại trở thành chỉ có một mình.

Trong phút chốc, vô số ký ức thống khổ, căm hận, phẫn nộ tích lũy lại sau những lần chuyển sinh giữa vô số thời đại, đã cháy hừng hực lên như thể bị đổ dầu. Cơn phẫn nộ khiến cho từ trong thân thể gã đột nhiên bùng nổ ra một luồng quỷ khí mãnh liệt khó mà tin nổi, phẫn nộ vô tận ngưng tụ thành ngọn lửa màu xanh có thể thấy được ầm ầm nổ tung, trong nháy mắt đã thiêu những con đao lao quỷ cách đó tương đối gần thành tro tàn. Hình thái của Khiên Na cũng đã biến đổi, giữa những mảnh vảy sau lưng gã lập tức sinh ra mảnh vảy ngược hình dáng hoa sen xanh, rất nhiều thứ tựa như gai nhọn mọc ra từ cánh hoa. Sừng của gã cũng càng trở nên đồ sộ, hoa văn màu xanh lan tràn trên dưới quanh người, mà hai cái miệng trong lòng bàn tay cũng đột nhiên sinh ra thêm vài đầu lưỡi nữa, trong nháy mắt gã giang hai tay ra, đã dồn dập quấn lấy tất cả những con đao lao quỷ gã có thể nhìn thấy. Những cây châm độc bắn lên người gã, gã cũng phảng phất như thể không cảm nhận được đau, dễ như ăn cháo túm lấy đầu lâu của mấy con quỷ kia đi. Đồng thời, sau lưng gã cũng mọc ra những mũi tên tựa những mũi băng sắc nhọn như lưỡi kiếm bắn ra, những tên thị vệ hắc giáp bị bắn trúng trong nháy mắt sẽ bị ngọn lửa màu xanh kia nuốt chửng, chớp mắt đã biến thành tro bụi. Ngọn lửa màu xanh cấp tốc lan ra giữa những con quỷ, chẳng bao lâu chúng đã tử thương trầm trọng.

Trong thoáng chốc, bên trong cung điện dưới lòng đất, ngọn lửa xanh đã bừa bãi càn quét, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên miên không dứt.

Khố Mã đã sớm nghe nói, năm đó lúc Shiva, Hồng Vô Thường của Khiên Na chết, gã đã từng mất khống chế bạo phát như vậy, chỉ có điều lúc đó Shiva Ma La chết trong tay Ba Tuần, cho nên lúc đó đối tượng để Khiên Na bạo phát là Ba Tuần Ma Quân, còn coi như lập kỳ công cho Phong Đô và Thiên Đình. Đây là một loại đấu pháp tương tự với đồng quy vu tận, thiêu đốt chính là thiên hồn và địa hồn còn sót lại của gã, mà uy lực cũng là không thể chống đỡ. Đợi đến khi thiên hồn địa hồn bị thiêu đốt gần như không còn, cũng là khi gã hồn phi phách tán.

Khố Mã vốn muốn đợi cho những thị vệ hắc giáp kia tiêu hao hết sinh mạng của Khiên Na, mà không ngờ tới những thị vệ hắc giáp này lại có sức chiến đấu kém như vậy, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đã bị ngọn lửa hàn băng của Khiên Na thiêu sạch gần hết. Nàng ta không thể làm gì khác hơn là kích phát sức mạnh của Bát Đàm Ma Hoa lên mức tận cùng, nghiệp hỏa từ hoa sen đỏ nung chảy những bức tượng gần đó.

Khiên Na xoay người lại quay mặt về phía nàng ta, trên khuôn mặt bị nỗi căm hận và phẫn nộ ăn mòn càng trở nên dữ tợn âm u đã không còn thấy được bóng dáng của thanh lân quỷ bình tĩnh lãnh đạm thường ngày. Cả người gã đều đang thiêu đốt bên trong ngọn lửa màu xanh, thân hình cũng tựa như càng to lớn khiếp người hơn so với dĩ vãng. Trảm Nghiệp Kiếm lơ lửng trên đỉnh đầu gã, mũi kiếm nhắm thẳng vào Khố Mã Ma La.

Đóa sen đỏ sau lưng Khố Mã quang vinh chói lọi thiên địa, tiên khí thanh thánh mênh mang khiến mỗi một góc bên trong cung điện dưới lòng đất đều sáng như ban ngày, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nhạc Thiên nhân biểu diễn trong hư không. Nếu như lúc này có bất kỳ con quỷ nào tiến vào cung điện dưới lòng đất, sẽ lập tức bị lửa từ Bát Đàm Ma Hoa thiêu sạch.

Ngay vào lúc hai luồng lửa một xanh một đỏ va vào nhau, toàn bộ cung điện dưới lòng đất, thậm chí là toàn bộ vương cung Vô Gian đều rung chuyển. Tiếng nổ vang ầm ầm vọng từ dưới lòng đất, khiến cho mọi quỷ quái ở Đoạn Nghiệp Quốc lúc đó đều bỗng nhiên tâm sinh sợ hãi, không đứng thẳng nổi.

Vào lúc bụi mù cuồn cuộn tan hết, những pho tượng bách quỷ bên trong cung điện dưới lòng đất đã đổ nát mất quá nửa. Trận pháp anh cổ cũng đã bị hủy diệt sạch sành sanh. Giữa một mảng phế tích đá vụn, Khố Mã nằm trên mặt đất, bỗng nhiên ộc ra một ngụm máu lớn.

Mà cách đó không xa, thanh lân quỷ vẫn đang toàn thân thiêu đốt đi tới trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống nàng, gã bỗng nhiên khom người xuống, móng vuốt sắc bén lập tức cắm vào hình xăm hoa sen đỏ trên lưng nàng ta. Nàng ta phát ra một tiếng kêu thảm thiết đau đớn, không ngừng giãy giụa. Thế nhưng, sức lực của Khiên Na lại mạnh một cách đáng sợ, gã ấn cổ nàng ta xuống, làm cho nàng ta không thể động đậy.

Từ bên trong làn da của nàng ta, Khiên Na lôi ra một đóa hoa sen đỏ tươi. Cánh hoa kia tựa như được đúc thành từ một loại tinh thể màu đỏ đồng nào đó, lưu chuyển ánh sáng thần bí mà hoa lệ. Đây cũng chính là một trong tứ đại kỳ hoa của thiên giới – Bát Đàm Ma Hoa, nhiệt độ của nó đã thiêu cháy bàn tay Khiên Na, làm cho da dẻ đều rực đỏ. Thế nhưng, Khiên Na lại như thể không cảm nhận được, siết chặt nó lại. Sau đó gã giơ Trảm Nghiệp Kiếm lên, như muốn dùng một kiếm chém chết Khố Mã.

Khố Mã nhắm hai mắt lại, đợi lấy kết cục của mình.

Nhưng thanh kiếm kia vẫn chậm chạp không rơi xuống.

Nàng mở mắt ra, đối mặt với đôi mắt bi ai của Khiên Na. Lửa xanh cháy trên người gã đã tắt, cơn phẫn nộ vừa nãy chống đỡ cho gã cũng đã dần tiêu hao gần như không còn. Ở trong hai mắt gã chỉ còn lại một mảng trống rỗng. Gã giơ tay lên bổ vào sau gáy Khố Mã, đánh ngất nàng đi.

Gã xoay người, đi đến bên người Nhan Phi, cẩn thận từng li từng tí một bế thân thể đã bị máu nhuộm đẫm kia lên. Gã muốn tế khởi Trảm Nghiệp Kiếm, mà lại đột nhiên cảm thấy trong cơ thể mình đều bị móc rỗng, không thể lấy ra được một chút khí lực nào cả. Gã mới vừa đi được hai bước, bỗng nhiên đầu gối mềm nhũn, quỳ gục xuống mặt đất, cúi người nôn ra một búng máu.

Chất độc của đao lao quỷ lan ra trong thân thể gã, nếu như vẫn không lấy được thuốc giải, gã sẽ phải chết.

Gã cúi đầu, nhìn khuôn mặt mỹ lệ đã nhuộm đầy vết máu của Nhan Phi. Nếu như Nhan Phi đã đi rồi, kiếp sau sẽ tới đạo nào đây?

Cho dù có tới nơi nào đi nữa, cũng sẽ không còn nhớ tới mình.

Như vậy cũng tốt.

Ý thức càng ngày càng tối tăm, trong cơn hoảng hốt, dường như có ai đó muốn mang Nhan Phi trong lồng ngực gã đi, gã cố sống cố chết bám chặt không buông, mãi đến tận lúc có một giọng nói trầm thấp ghé vào tai gã nói, “Y vẫn chưa chết, ngoan, buông tay ra.”

Chưa chết?

Gã dùng hết chút khí lực cuối cùng mở mắt ra, thấy được một khuôn mặt tuấn mỹ mà thâm thúy, con mắt xanh lam sâu đậm thoạt nhìn quen thuộc như vậy, mà nhất thời lại không nhớ ra được là ai.

Trước khi mất đi ý thức, dường như đã có người nhét thứ gì đó vào miệng gã.

…………………………

“Ta yêu người khác rồi.” Có một ngày, Shiva đã nói với Khiên Na như vậy.

Khi đó, bọn họ đang đứng bên bờ sông Vong Xuyên, từ xa nhìn về phía cầu Nại Hạ đọng lại thành một bóng đỏ đằng xa. Đối diện cầu là một mảng hư vô hỗn độn, không ai biết sẽ thông tới nơi nào.

Khiên Na vốn cho rằng, khoảnh khắc nghe thấy câu nói này, mình nhất định sẽ đau đớn tan nát cõi lòng. Thế nhưng đến khi thật sự nghe được, gã lại bình tĩnh một cách đáng sợ, trong lòng cũng chỉ là bỗng nhiên giật mạnh một cái.

Có lẽ là vì gã đã sớm nhận ra được.

Thời gian đủ dài, có thể làm hao mòn tình cảm cứng rắn không thể phá vỡ nhất trên đời này. Ngày qua ngày, lặp lại cuộc sống khô khan, qua lại giữa địa ngục và nhân gian, lời muốn nói đã sớm nói hết, quen thuộc nhau phảng phất như đang xem bàn tay mình, mới mẻ gì cũng đã tận hưởng hết, đến ngay cả chuyện tình ái cũng trở nên nhạt như nước ốc. Chẳng qua chỉ là những hồi ức đẹp đẽ từ không biết bao lâu về trước vẫn đang cố chống đỡ lời thề vĩnh viễn tương thủ kia mà thôi.

Khiên Na thực ra rất hâm mộ loài người, có thể nắm giữ tuổi thọ ngắn ngủi như vậy. Những tình cảm nồng cháy ấy vẫn chưa kịp bị hao mòn, mới có thể có được một đời một kiếp một đôi người.

Hai người bọn họ không hề ngày ngày cãi vã như rất nhiều đôi Thanh Hồng Vô Thường, yêu nhau mà sau đó chung quy vẫn sẽ chia tay khác, dù sao thì bọn họ cũng đều không phải người thích nói chuyện, hơn nữa, sau đó lại hợp nhau quá mức, đến cơ hội cãi vã cũng không có.

Tẻ nhạt, có lẽ là thứ đáng sợ nhất bên trong một đoạn tình cảm.

Khiên Na cảm thấy yên ổn với loại tẻ nhạt này, không cảm thấy có gì không tốt. Nhưng là Shiva lại không giống vậy.

Từ lần đầu tiên cùng Shiva tham dự tiệc rượu Địa Tạng tế của chủ nhân tầng trời thứ sáu Ba Tuần, thấy được ánh mắt quý mến lúc Shiva ngước nhìn vị thiên thần sáng loà, đẹp tới nỗi làm người nghẹt thở đang ngồi trên ngôi cao, Khiên Na đã mơ hồ cảm nhận được.

Gã sắp mất đi Shiva.

Hiện giờ chẳng qua chỉ là Shiva cuối cùng cũng đưa ra quyết định trong dự liệu mà thôi.

Khiên Na im lặng trong chốc lát, rồi hỏi, “Nếu như ta cầu xin ngươi lưu lại thì sao?”

Shiva nhắm hai mắt lại, giữa hàng lông mày ngập đầy vẻ âm u dày đặc, “Cho dù ta lưu lại, thậm chí dùng mị thuật thôi miên mình tiếp tục yêu ngươi, thế nhưng làm vậy cũng có ý nghĩa gì đâu cơ chứ?”

Đúng vậy, có ý nghĩa gì đâu? Chuyện yêu hay không còn yêu nữa, cũng không phải thứ bản thân có thể khống chế. Khiên Na gã vẫn chưa thấp kém tới nông nỗi muốn dùng thứ hư ảo để lừa mình, uống rượu độc để giải khát.

Khiên Na hít một hơi thật sâu, nhưng vẫn không thể nào đè được chua xót đang từ từ lan đầy vành mắt. Một ngàn năm, chung quy vẫn không đấu lại được một trăm năm ngắn ngủi cuối cùng này.

Bọn họ đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, xông qua nhiều núi đao biển lửa như vậy, từng giãy giụa trên lằn ranh sinh tử, từng khóc lóc đau khổ rồi vui mừng vì đối phương, lại đều không sánh được với một chút ôn nhu cùng với vài nụ cười mà Ba Tuần tùy ý bố thí.

Công bằng?

Shiva xoay người lại, nhìn thấy Khiên Na tuy mặt không cảm xúc, mà nước mắt lại muốn ngăn cũng không ngăn nổi, tuôn chảy ra. Trên khuôn mặt mỹ lệ của Shiva cũng tràn ngập bi thương làm người nghẹt thở, hắn giang hai tay, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng Khiên Na, nhẹ nhàng hôn lên dòng nước mắt trên mặt Khiên Na.

“Xin lỗi… Xin lỗi…” Hắn không ngừng lặp đi lặp lại, dành cho Khiên Na chút ôn nhu cuối cùng.

Khiên Na há miệng, cố gắng khống chế giọng nói của mình, cuối thanh âm bình tĩnh lại mang theo một tia run rẩy khó nhận ra được, “Vậy ta coi như là gì?”

Chỉ có mấy chữ ngắn ngủi, nhưng Shiva biết gã đang hỏi gì.

Ba Tuần là hoàn mỹ, Ba Tuần là Thiên nhân duy nhất nguyện ý giải cứu chúng sinh địa ngục đạo, Ba Tuần có từ bi thâm trầm không thua kém gì Bồ Tát. Mà Khiên Na lại chỉ là một quỷ sai nho nhỏ, một thanh lân quỷ đến mệnh hồn cũng không có. Nhưng gã đã dụng tâm yêu Shiva như vậy, bọn họ đã cùng nhau có nhiều hồi ức như vậy, tại sao tất cả những thứ đó đều không tính là gì cả?

Shiva không biết phải trả lời như thế nào.

“Xin lỗi Khiên Na, ta… vẫn không buông xuống được hắn.”

Lời Khố Mã nói là đúng, nếu như một đoạn ký ức trước đây bị khơi lên, bất kể đã trôi qua bao lâu, đau đớn ấy vẫn sẽ rõ ràng hiển hiện như vừa mới xảy ra, vết thương trong lòng cũng sẽ rỉ máu như vừa bị rạch xuống.

Giữa dòng hồi ức lưu chuyển, gã lại nhìn thấy một khuôn mặt si nhiên mà bi thương, hoảng hốt như thể đó là một “bản thân” khác.

“Con đã cố gắng như vậy, nhưng sư phụ đều không nhìn thấy. Lúc đó con chỉ nghĩ, nếu như con là một kẻ khác, một kẻ không phải đồ đệ của sư phụ, vậy thì có phải là sư phụ cũng sẽ có thể nhìn thấy con được đúng không?”

“Sư phụ, người hỏi con tại sao lại phải làm ra chuyện như vậy. Giờ con có thể nói cho người biết. Là vì con muốn có được người, hoàn toàn nắm giữ được người, người hiểu chưa?”

“Sư phụ, người muốn con chết đi sao?”

Không, ta không muốn con chết!!!

Khiên Na hô to, bỗng nhiên mở mắt ra.

Không ngờ tới, người đầu tiên nhìn thấy lại là Tam vương tử A Lê Đa.