*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phía sau Tạ Vũ Thành còn có thêm một người con trai mặc áo đen, người hơi thấp nhưng thân hình cường tráng, người kia khuôn mặt bình thường, thế nhưng không có vẻ mặt gì, chỉ nghiêm túc thận trọng, chính là Hắc Vô Thường được ghép đôi với Tạ Vũ Thành – Hắc Vô Thường Phạm Chương.
Đàn Dương Tử lập tức trở nên đề phòng, trường kiếm trong tay chắn ngang trước mặt, “Các ngươi tới làm gì?”
Phạm Chương lạnh lùng nói, “Đừng tiếp tục nữa, ngươi làm vậy sẽ đảo loạn kế hoạch của chúng ta.”
“Có ý gì?”
Tạ Vũ Thành nói, “Chúng ta vốn định đợi đến lúc Thẩm Dật Thư này giết chết cha mẹ thì sẽ theo dõi mệnh hồn của bọn họ, như vậy là có thể tìm được hướng đi của những mệnh hồn đó, mà các ngươi cũng có thể tìm được người khởi xướng tất cả những chuyện này. Nếu như hiện tại các ngươi đánh rắn động cỏ, cưỡng ép xem dấu ấn con quỷ kia lưu lại trong mệnh hồn của Thẩm Dật Thư, nó tất nhiên sẽ phát giác. Đến lúc đó, nó mang theo những mệnh hồn đó bỏ chạy, sẽ thành dã tràng xe cát.”
Phạm Chương kia lại nói, “Huống hồ, đồ đệ của ngươi là một nhân loại, cũng không phải Hồng Vô Thường. Ngươi làm vậy là hành vi trái quy tắc nghiêm trọng, nếu còn không dừng tay, thì đừng trách ta không khách khí.”
Đàn Dương Tử mày kiếm dựng thẳng, cả giận nói, “Các ngươi làm vậy là đang coi mạng người như trò đùa! Nhan Phi, không cần để ý tới bọn họ, đi xem rõ ràng người phụ nữ áo đỏ kia là ai!”
Nhan Phi vừa muốn động, bỗng nhiên Phạm Chương kia rút từ túi gấm bên hông ra một tấm yêu bài (*) ngọc bích, trong nháy mắt yêu bài bay lên không trung, văn tự thiên đình trên tấm yêu bài loé lên thánh quang bàng bạc, ánh sáng trong nháy mắt đã tràn ra cả phòng như thủy triều. Đàn Dương Tử chỉ cảm thấy phảng phất như có một ngọn núi nguy nga trong nháy mắt đè lên lưng gã, khí lực trong thân thể cũng bị hút ra trong nháy mắt. Gã cảm thấy đầu gối mình như nhũn ra, tựa như có một bàn tay vô hình đè lên người gã muốn gã quỳ xuống.
(*) yêu bài:
Đây là “hàng ma lệnh” mà mỗi Hắc Bạch Vô Thường đều có trong tay, bởi vì những địa tiên đó thường đi lại giữa lục đạo, thường sẽ gặp phải một vài con quỷ có pháp thuật mạnh mẽ, đặc biệt là một vài quỷ sai địa ngục như Thanh Hồng Vô Thường có thần thông không hề kém Địa tiên, để tiện quản giáo ác quỷ địa ngục, không để cho bọn họ tạo phản, trên người tất cả Địa tiên đều sẽ có hàng ma lệnh do thiên đình phân phát.
Dù là quỷ mạnh mẽ tới đâu đi nữa, đứng trước mặt pháp bảo thiên đình được nước Dao Trì gia trì cũng chỉ có thể quỳ xuống đất thở dốc.
Đàn Dương Tử căm hận vật này, gã không chỉ một lần bị Tạ Vũ Thành dùng pháp bảo này bức bách thần phục dưới chân. Rõ ràng thực lực của gã không phân cao thấp với bọn họ, thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả hai người họ.
“Sư phụ! Người làm sao vậy?” Giọng Nhan Phi vang lên, xuyên thấu qua ràng buộc của cộng tình thuật, gã có thể cảm nhận được phẫn nộ và lo lắng cùng với kích động rục rà rục rịch của Nhan Phi. Gã cảm thấy hết sức vui mừng vì ngày hôm nay đã không kết nối xúc giác của hai người, bằng không vào lúc này, chỉ e Nhan Phi cũng sẽ phải chịu khổ cùng mình.
“Không cần để ý đến ta, con mau chóng đi tìm người con gái áo đỏ kia đi!” Đàn Dương Tử cắn chặt hàm răng, gắng gượng chịu đựng không quỳ xuống. Mồ hôi lạnh trượt từ thái dương xuống, đôi mắt vốn đen kịt bắt đầu chốc chốc thoáng hiện vạch vàng không rõ, quỷ khí trên người phá tan hạn chế của thân thể, trong nháy mắt bắn ra ngoài. Gã quật cường giơ lên Trảm Nghiệp Kiếm, chỉ vào Phạm Chương đằng xa, dùng giọng khàn khàn âm trầm khẽ quát, “Thanh Hồng Vô Thường bắt quỷ thế nào, vẫn chưa tới phiên Hắc Bạch Vô Thường các ngươi đến quản!”
Tạ Vũ Thành thở dài, lắc đầu một cái, cũng không sợ hãi Trảm Nghiệp Kiếm kia, đi thẳng tới trước mũi kiếm, dùng hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm, giọng điệu ôn nhu, dụ dỗ từng bước, “Khiên Na, hà tất cứ phải cố chấp như vậy. Ngươi xem ngươi kìa, đến kiếm cũng đã cầm không chắc nữa rồi. Chẳng qua cũng chỉ là tính mạng vài nhân loại, tuổi thọ của bọn họ vốn ngắn nhất trong lục đạo, chết sớm đầu thai sớm thôi. Hắc Bạch Vô Thường chuyên phụ trách thu hồn người như chúng ta còn không thèm để ý, ngươi cần gì phải bận tâm chuyện không đâu?”
Đàn Dương Tử lặng lẽ không nói gì. Gã biết, những thần tiên này tuy rằng phụ trách quản lý trật tự lục đạo luân chuyển bình thường, nhưng bọn họ căn bản không hề để ý tới chúng sinh trong năm đạo còn lại. Chỉ cần hết thảy đều luân chuyển bình thường, chúng sinh thiên giới an bình an lành, kể cả năm đạo khác đều biến thành hỏa trạch địa ngục, bọn họ cũng sẽ không bận tâm, chớ nói chi là mấy mạng người. Mà trong lòng Đàn Dương Tử vẫn rất mong chờ vào nhân loại, bởi vì đó là thiện đạo nằm gần địa ngục nhất, người ở nơi đây tuy rằng tuổi thọ không dài, thế nhưng bọn họ có bầu trời xanh lơ, cây xanh phồn hoa, sóng biếc trăm ngàn mẫu. Còn có thị trấn nhộn nhịp, sơn thôn yên tĩnh, nhân sinh bách thái sinh cơ dạt dào.
Dưới vòm trời này, muốn rơi vào tam ác đạo quá dễ dàng, muốn rời đi lại là xa vời vợi. Nhân thân hiếm có, huống chi nhìn vào mức độ vặn vẹo của mệnh hồn, rất nhiều người trên thế gian một khi bị mất đi nhân thân, lập tức sẽ rơi vào tam ác đạo. Mạng người quý giá như vậy, sao có thể không chút đắn đo đã hy sinh hết?
Vả lại, Đàn Dương Tử càng không hề muốn nghe lệnh những Hắc Bạch Vô Thường đó. Rõ ràng đều là vô thường, nhưng bởi vì sinh ra làm tiên, lại muốn áp chế bọn họ khắp nơi. Thanh Hồng Vô Thường ngày thường chấp hành công vụ nếu như gặp phải Hắc Bạch Vô Thường cũng thường phải tránh đường nhường lối, thậm chí vài Hắc Bạch Vô Thường có thế lực còn ỷ vào mình có pháp bảo, nên sai khiến Thanh Hồng Vô Thường như sai khiến tay chân mình, bắt bọn họ đùa cợt tìm niềm vui.
Đàn Dương Tử không phục, không muốn khúm núm trước bất cứ Hắc Bạch Vô Thường nào, cũng bởi vậy mà đã đắc tội không ít Địa tiên, cho nên trong lúc tìm kiếm thể xác mới để đầu thai mới thường xuyên bị cố ý làm khó dễ, bị phân đến những thai nhi chết lưu có thân thế thê thảm, hoặc là những đứa trẻ bị ngược đãi tới chết.
“Nếu ngươi thực sự quan tâm đến sống chết của những nhân loại này, thì càng cần phải bảo tiểu đồ đệ ngươi đi ra. Nếu để cho con quỷ kia chạy, người chết sẽ càng nhiều.”
“Hà tất phải phí lời với hắn. Đám ác quỷ đó đều là một nhóm, ngươi còn tin hắn?” Phạm Chương bỗng nhiên vung tay áo, một pháp khí tựa như sợi xích sắt huyền thiết bay ra khỏi ống tay áo, thuận theo thân kiếm của Đàn Dương Tử cấp tốc uốn lượn lên, quấn một mạch lên cánh tay gã. Những chỗ pháp khí chứa linh năng trừ tà kia tiếp xúc với da của Đàn Dương Tử đều bốc lên từng luồng khói phảng phất như da dẻ bị đốt cháy khét. Ánh mắt Đàn Dương Tử cương liệt, bỗng nhiên gã gằn giọng quát một tiếng, một luồng tà khí bùng nổ ra từ thân thể gã, lan theo mũi kiếm nhằm về phía Bạch Vô Thường. Tạ Vũ Thành vội vàng thả tay đang kìm giữ mũi kiếm tránh né về phía sau, mà kiếm của Đàn Dương Tử thì lại thế tựa vạn cân nhằm về phía Hắc Vô Thường.
Phạm Chương bỗng nhiên giật dây xích, dây xích xoắn càng chặt, xoắn cho cánh tay của Đàn Dương Tử trở nên da tróc thịt bong. Mà Đàn Dương Tử lại như thể không cảm nhận được đau, mái tóc bạc của gã bay lượn phía sau, hai mắt ánh lên sắc vàng, mắt thấy mũi kiếm đã đến trước mặt, Phạm Chương không thể không lấy ra càng nhiều dây xích, dệt thành một tấm lưới gió thổi không lọt, từ bốn phương tám hướng vây kiếm của Đàn Dương Tử trong đó.
Nhưng Đàn Dương Tử lại buông tiếng cười lạnh, thanh kiếm đồng thau kia bỗng nhiên tan ra, hóa thành những mạch máu mọc đầy xước măng rô chui qua kẽ hở mỗi sợi xích, lập tức ghìm lấy cuống họng của Phạm Chương vẫn chưa kịp phòng bị. Mà Tạ Vũ Thành vẫn không hề ra tay, đến lúc này đã không thể nào chỉ ngồi xem nữa, lông vũ vung lên, ngọn gió bỗng hóa thành vạn ngàn ngân châm nhỏ như lông trâu ập về phía trước, nhắm vào từng huyệt vị trên nhân thân của Đàn Dương Tử.
Đàn Dương Tử không thể không rút những thứ tựa như mạch máu nối với tim gã trở về, một lần nữa ngưng tụ thành Trảm Nghiệp Kiếm, thân kiếm xoay trên không trung thành một bông pháo hoa rực rỡ, ngăn trở hết thảy ngân châm. Thế nhưng, ngay sau đó gã lại phát hiện có không ít ngân châm đang bay về thân thể không động đậy của Nhan Phi đang ngồi phía sau Thẩm Dật Thư. Đàn Dương Tử vội vã quay người đi bảo vệ cho y, nhưng thân thể bị suy yếu vì pháp bảo thiên đình không còn nhạy bén được như mọi khi, vừa ngăn trở đám ngân châm, vai vừa thấy tê rần, vậy mà lại bị bắn trúng.
Ngân châm kia chui vào trong da thịt, trong nháy mắt đã hòa tan, biến thành một luồng thánh linh khí thuận theo mạch máu du tẩu ra toàn thân gã. Đàn Dương Tử nhất thời chỉ cảm thấy cả nửa người đều tê rần, Trảm Nghiệp Kiếm trong tay suýt nữa rơi xuống. Đàn Dương Tử càng phẫn nộ hơn, đám Hắc Bạch Vô Thường này chỉ biết dùng pháp bảo thiên đình để đối phó bọn họ, nghĩ rằng như vậy sẽ có thể bắt gã khuất phục?
Tạ Vũ Thành kia lắc đầu như thể tiếc nuối, nhưng bước chân lại gần vẫn cứ mang theo vài phần cẩn thận từng li từng tí, không dám đứng quá gần Đàn Dương Tử, “Chậc chậc chậc, thực sự là đáng thương. Ngươi cần gì phải cậy mạnh kia chứ? Mạnh hơn nữa cũng chẳng qua là con quỷ có chút thần thông mà thôi, nhưng lần nào cũng phải đấu với thần tiên như ta. Tiểu huynh đệ vẫn đang chạy loạn trong mộng người khác, mau ra đây đi, ta không biết sẽ làm ra chuyện gì với sư phụ ngươi đâu.”
Đàn Dương Tử cảm nhận được tâm tư Nhan Phi đang dao động, “Sư phụ, người con gái áo đỏ kia rất giảo hoạt, đoạn ký ức kia bị đè xuống rất sâu, con chỉ sợ không kịp…”
“Ta nói, con chuyên tâm đi tìm, không cần để ý đến ta!” Đàn Dương Tử dùng kiếm làm trụ, trong mắt tựa như đang bốc lửa, mà vẫn cứ chậm rãi đứng lên. Một loại uy thế tiêu điều trái lại còn lan ra trong thân thể đang bị pháp bảo làm suy yếu của gã, “Hắc Bạch Vô Thường, bản lĩnh chẳng qua cũng chỉ dựa vào mấy pháp bảo đó.”
Phạm Chương kia mới vừa rồi bị gã chơi một vố, vốn đã cảm thấy vô cùng mất mặt, giờ khắc này nghe gã nói năng lỗ mãng như vậy lại càng nổi giận thêm, quát to, “Một con ác quỷ nho nhỏ cũng dám làm càn! Được, ta không dùng pháp bảo đánh với ngươi một trận.” Nhưng hắn vừa mới động, đã bị Bạch Vô Thường ngăn cản.
Tạ Vũ Thành sẽ không trúng kế khích tướng dễ dàng như vậy. Gã không nhìn Đàn Dương Tử, mà trái lại nói với Nhan Phi đang ở bên trong ý thức của Thẩm Dật Thư, “Tiểu huynh đệ, nếu còn tiếp tục, chẳng khác gì là đang hại sư phụ ngươi. Nếu để cho Phong Đô biết sư phụ ngươi vậy mà lại để cho một nhân loại không phải Hồng Vô Thường sử dụng Dẫn Hồn Linh Độ Ách Tán, chỉ e sẽ bị ném vào địa ngục Thanh Liên chịu cực hình lần nữa. Ngươi cũng biết sư phụ ngươi trước đây chính là đi ra từ địa ngục Thanh Liên, nhân loại tầm thường nếu như chỉ ở đó một khắc, da trên người sẽ bị lạnh giá cực độ đông thành màu xanh tím, sau đó rạn nứt từng tấc từng tấc một, rồi vỡ ra thành rất nhiều mảnh như hoa sen, đến ngay cả huyết dịch cũng bị đông cứng lại. Nhìn từ đằng xa giống như thể trên người nở đầy hoa sen xanh, chậc chậc, cảnh tượng ấy thực sự là đẹp vô cùng.”
Đàn Dương Tử cảm nhận được rõ ràng cảm xúc của Nhan Phi bắt đầu cuồn cuộn, một cơn đau đớn không thuộc về gã tràn ngập ra nơi đáy lòng. Gã thầm nói, “Nhan Phi, đừng nghe hắn nói bậy!”
Nhưng Tạ Vũ Thành không hề có ý dừng lại, “Dần dần, từng mảng da dẻ tróc ra đó sẽ biến thành vảy, sau đó lại một lần nữa rạn nứt, lại một lần nữa khép lại, mỗi một lần đều đau đớn như lăng trì. Đối với bọn họ, chuyện này quả thực thường như cơm bữa, còn nữa, trong địa ngục Thanh Liên kia không có thứ gì để ăn, tất cả quỷ đều mọc nanh vuốt sắc nhọn, cho nên bọn chúng sẽ cắn xé lẫn nhau, dùng thiết trảo đi rạch da thịt đối phương, ăn dạ dày ăn ruột nhau. Ngươi nói xem, nếu như ngươi thật sự kính yêu sư phụ của ngươi, lẽ nào ngươi nhẫn tâm nhìn sư phụ ngươi vì làm trái quy củ Phong Đô mà bị phạt đi vào địa ngục Thanh Liên nửa năm?”
Tâm trạng Nhan Phi dao động kịch liệt, Đàn Dương Tử cảm giác cơn đau lòng đến nghẹt thở kia quả thực làm người ta muốn rơi lệ. Đây chính là cảm giác của Nhan Phi vào giờ phút này? Thằng nhãi con này là đang… đau lòng cho mình?
Mặc dù biết Nhan Phi đang trúng kế, nhưng Đàn Dương Tử vẫn không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng.
Cảm xúc Nhan Phi đã sôi trào tới đỉnh cao, ngay vào lúc Đàn Dương Tử cho rằng y sẽ bỏ cuộc, lại chợt thấy trong giấc mộng kia bỗng nhiên trở nên hỗn loạn, trong giây lát, tất cả mọi thứ tựa như đang dùng tốc độ vượt quá thời gian hiện thực mấy trăm lần để trôi đi, cuối cùng bổ thẳng về một màu đỏ nơi xa xôi.
Khoảnh khắc đó, Đàn Dương Tử thấy được khuôn mặt người con gái kia.
Sau đó, cả người gã đều sững lại.
Cùng lúc đó, màu đỏ trong mắt Nhan Phi cũng dần dần tiêu tan, hàng lông mi thật dài của y chậm rãi nháy một cái, ánh mắt vốn đang mịt mờ từ từ được màu đen láy quen thuộc thay thế. Nhan Phi duỗi tay ra đỡ lấy sống lưng Đàn Dương Tử, dùng ánh mắt lạnh lẽo xuyên thấu xương tủy nhìn chằm chằm vào Hắc Bạch Vô Thường trước mặt.
“Lúc các ngươi tới, oán hận của Thẩm Dật Thư cũng đã được hóa giải rồi.” Nhan Phi dùng giọng châm chọc nói, “Các ngươi muốn mật báo thì cứ mật báo đi, chỉ có điều nếu như vậy, các ngươi cũng đừng hòng biết đến thân phận của con quỷ kia.”
Nghe y nói như vậy, Tạ Vũ Thành liền đoán được có lẽ y đã thấy được bộ dạng của tên đầu sỏ. Nói một cách khác, kế hoạch muốn dùng mệnh hồn vợ chồng Thẩm gia làm mồi của bọn họ đã tan tành. Nhưng hắn trái lại cũng không tức giận, kéo lại Hắc Vô Thường đang muốn đi trừng trị thằng nhóc loài người kia, vẫn cứ cười nhẹ như mây gió, “Không ngờ tới động tác của ngươi lại nhanh như vậy, nhỏ tuổi mà cũng có đất dụng võ, thật là làm người ta phải bội phục. Khiên Na, lần này xem như ta thua.”
Đàn Dương Tử thấy hắn thu hồi hàng ma lệnh đang bay trên không, lúc này mới cảm thấy áp lực đang đè lên người biến mất. Gã thở phào một hơi, cuối cùng cũng cảm thấy khí lực về tới trong cơ thể mình. Thế nhưng tâm trạng của gã vào giờ khắc này lại trầm trọng chưa từng có.
Nhan Phi nói với Tạ Vũ Thành, “Chi bằng chúng ta làm một giao dịch. Ta cho ngươi biết quỷ kia là ai, các ngươi cũng coi như chưa từng thấy tất cả mọi chuyện hôm nay, thế nào?”
Thế nhưng vào đúng lúc này, Đàn Dương Tử lại kiên quyết hô lớn, “Nhan Phi! Hiện tại vẫn chưa đến phiên con nói chuyện!”
Nhan Phi lấy làm kinh hãi, không ngờ sư phụ lại bỗng nhiên nổi giận.
Không phải đã tìm được bộ dạng tên cầm đầu rồi sao?
Tạ Vũ Thành nhướng mày, nhìn Đàn Dương Tử, “Ngươi có ý gì?”
“Ý của ta là, các ngươi nếu như muốn mật báo thì cứ đi báo. Bắt quỷ là chuyện của Thanh Hồng Vô Thường chúng ta, không cần các ngươi nhúng tay.”
Tạ Vũ Thành nghe xong, lại bật cười liên tục, đầy hứng thú ngoẹo cổ nhìn Đàn Dương Tử, “Khiên Na ơi Khiên Na, ngươi quả nhiên vẫn cứ suy nghĩ như vậy. Có điều, ta lại thích~” Hắn nói xong, liền quay người nói với Hắc Vô Thường, “Xem ra lần này đã phí công một chuyến, đi thôi, bây giờ cũng chỉ đành chờ người phát bệnh tiếp theo.”
Chỉ có điều, lúc hắn xoay người, ánh mắt có một thoáng chốc đối diện với Nhan Phi.
Hắc Bạch Vô Thường rời đi nhanh chóng như lúc đến, phảng phất như bỗng nhiên tan biến đi, Đàn Dương Tử cũng biết gã và Nhan Phi không thể ở lại đây lâu, bởi vì Thẩm Dật Thư kia có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.
Bọn họ cấp tốc rút khỏi Thẩm gia. Dọc đường đi, Đàn Dương Tử không nói một lời, mặt ủ mày chau. Mà Nhan Phi biết được đó là vì điều gì.
Qua rất lâu, Nhan Phi mới hỏi một câu, “Sư phụ, chúng ta có nói cho Đạt Tát Ma La không?”
“…”
“Nếu như Hồng Vô Thường Khố Mã Ma La của hắn là kẻ phản bội, người nói xem liệu hắn có biết chuyện không? Nhưng nếu như hắn biết chuyện, tại sao lại ngu xuẩn tìm chúng ta đến điều tra chuyện này như vậy?”
“…”
“Còn nữa, người có cảm thấy, Bạch Vô Thường Tạ Vũ Thành kia đến thật trùng hợp không. Có khi nào là hắn căn bản không muốn chúng ta nhìn thấy ai là người đầu sỏ?”
“Nhan Phi.”
“Dạ?”
“Có lẽ ta phải về địa ngục một chuyến.” Đàn Dương Tử nhìn hoàng hôn chậm rãi buông xuống trên đầu, thở dài một hơi.