Địa Ngục Biến Tướng

Chương 121: Đảo Bồng Lai (5)




Khiên Na ngồi xổm trên vai A Lê Đa, còn A Lê Đa thì lại đi theo phía sau nữ tử có tên Bạch Lộ Ân kia, xuyên qua từng tầng hành lang uốn khúc, hướng về nơi nằm sâu trong hòn tiên đảo. Kiến trúc trên đảo tinh xảo linh lung, song lại rắc rối phức tạp. Vô số những đình đàn hành lang uốn khúc đan xen vào nhau, mơ hồ xếp thành một loại trận pháp nào đó, nếu như không phải có người dẫn đường, thì sẽ rất dễ bị lạc lối giữa những lớp rừng cây bao trùm theo từng tầng.

Dọc trên đường đi, trên không sấm sét chằng chịt, gió mù cuồn cuộn, bầu không khí vốn hư ảo an lành trong đình đã bị thay thế bởi vẻ tiêu điều khi gặp phải đại địch. Những đệ tử bọn họ nhìn thấy trên đường đều hớt ha hớt hải, từng khuôn mặt trẻ trung hoặc tang thương đều trầm lặng mà ngưng trọng nhìn lên bầu trời xanh như đang sắp ập xuống đất.

A Lê Đa hỏi, “Đứng trước thiên binh, các ngươi có thể chống đỡ bao lâu?”

Bạch Lộ Ân nhỏ nhẹ đáp lại, “Có tiên quân tọa trấn, chúng ta chắc chắn có thể chuyển nguy thành an.”

“Tuy tiên quân của các ngươi cũng từng là nhân vật có danh tiếng trên Ly Hận Thiên, song đã sinh sống ở nhân gian lâu như vậy, không nhiễm địa khí linh mạch thiên đình, chỉ e thần thông còn chưa tới ba phần trước đây đúng không? Bằng không hắn cũng chẳng cần trốn đi liên tục như vậy.”

Bạch Lộ Ân không nói lời nào, có vẻ không vui. Khiên Na dùng chân cào nhẹ lên cổ A Lê Đa, ý bảo hắn ngậm miệng vào, không cần nói mấy câu vô ích chọc giận người khác.

Dù sao hiện tại bọn họ cũng đang bị kìm kẹp cầu sinh giữa hai thế lực sức mạnh.

Cuối cùng, Bạch Lộ Ân dẫn bọn họ tới trước một tòa tháp năm tầng, mới vừa định đi vào, mặt đất lại bỗng nhiên bắt đầu rung chuyển dữ dội, giữa trời sấm dội cuồn cuộn, phương xa ánh lửa ngút trời, thiêu đỏ nửa bầu trơi giăng kín mây đen. Khiên Na suýt nữa bị chấn động ngã xuống khỏi vai A Lê Đa, gã hơi bất an nhìn ra đằng xa.

“Mau mau vào thôi, bằng không ngộ nhỡ chốc nữa lại xảy ra sai sót gì…”

Khiên Na nhảy xuống đất, tiến vào tòa tháp đầu tiên, A Lê Đa theo sát phía sau. Bọn họ đi theo Bạch Lộ Ân lên tới tầng cao nhất, phát hiện ra bên trong điện phủ hình bát giác là một tế đàn phủ đầy những bức phù điêu cổ xưa, mà thân thể của Đàn Dương Tử thì đang được đặt nằm trên đó. Vây quanh tế đàn chính là một vòng trận pháp được viết bằng chú văn thiên ngữ, chỉ là vào giờ khắc này, trận pháp vẫn còn đang lẳng lặng ngủ say, chưa hề bị đánh thức, cho nên cũng không hề tạo thành thương tổn gì tới hai con quỷ này.

Dù vậy, chỉ mới liếc mắt nhìn, A Lê Đa đã lộ ra vẻ mặt như buồn nôn, hắn lùi về phía sau vài bước, “Ta không muốn đi tới trên đó.”

“Trận pháp này chỉ được dùng để bảo vệ nhân thân của Khiên Na Ma La, chỉ có tác dụng với thiên nhân, sẽ không có uy hiếp gì đến các ngươi cả. Cho dù thiên binh có đánh vào đây ngay lúc này đi nữa, cũng có thể bảo đảm ngươi có thể tiến vào không bị quấy rầy.” Bạch Lộ Ân nói với con mèo mướp dưới đất, “không nên trì hoãn việc này nữa, ta không quấy rầy, xin các hạ hãy mau chóng tiến vào.”

Mới vừa nói xong, toàn bộ tòa tháp lại rung lắc kịch liệt một lần nữa, bụi bặm li ti rơi từ trên vòm tháp rơi xuống. Bạch Lộ Ân dường như hơi lo lắng, bèn vội vã đi ra ngoài. A Lê Đa thấy vậy, mới nói với Khiên Na, “Ta cũng đi ra xem bên ngoài rốt cuộc có chuyện gì, một mình ngươi có sao không?”

Mèo mướp biết A Lê Đa ghét trận pháp thiên ngữ kia, cho nên liền gật đầu với hắn một cái.

Tam vương tử đi xong, Khiên Na liền lập tức nằm xuống, an tâm tĩnh khí, bão nguyên thủ nhất(*). Hiện tại đang là chính ngọ ở nhân gian, thời điểm dương khí dày đặc nhất, cũng là canh giờ khó chịu nhất, suy yếu nhất của quỷ ở nhân gian. Khiên Na rời khỏi thân mèo tiến vào nhân thân ở thời điểm này sẽ cực kỳ yếu đuối, hơn nữa trên cổ còn đang bị khóa cái vòng của Ly Hận Thiên, thật sự là hơi hung hiểm. Cho nên gã nhất định phải tập trung, nếu như giữa chừng bị cắt đứt, có thể sẽ tạo thành thương tổn nghiêm trọng tới quỷ thân của gã.

(*) bão nguyên thủ nhất: là một thuật ngữ của Đạo giáo, “thủ nhất” là một trong những phương pháp tu luyện của Đạo gia, trọng điểm không nằm ở luyện hình mà là luyện thần, thông qua tu luyện, bài trừ tạp niệm trong lòng, giữ cho tinh thần thanh tịnh.

Cũng may, gã đã tu luyện trường sinh thuật nhiều năm, mặc cho bầy yên và thiên binh hỗn chiến, biển nộ rít gào, gió dữ thê gào đằng xa, mặt đất rung chuyển, lửa cháy lan đồng, gã vẫn có thể tiến vào trạng thái ngưng tịch nhất. Từ từ, quỷ thân của gã bắt đầu chia lìa với thân thể mèo, không khí nhân gian quá nóng bỏng, nâng thân thể quỷ quá mềm mại hư ảo của gã lên, tựa như một đám sương màu xanh bồng bềnh trong không khí.

Gã cảm nhận được một lực hút quen thuộc mà thoải mái, đó là thân thể đang kêu gọi gã về. Ngay khi đang muốn thuận theo lực kéo kia, trở về bên trong thân thể xa cách lâu ngày của mình, gã lại bỗng nhiên cảm nhận được một lực kéo khác, cường hãn bá đạo, tràn ngập ý tứ hiểm ác đang lẳng lặng thu lấy gã từ đằng sau. Luồng sức mạnh kia giống như là vô số dây xích thoa đầy kịch độc mọc đầy gai sắc bén, cấp tốc quấn chặt trên dưới trái phải người gã, làm gã chẳng thể động đậy. Một cơn thiêu đốt lạnh buốt đâm thẳng vào xương tủy, nhưng cảm giác lạnh buốt này vậy mà lại rất quen thuộc!

Đây là… xúc cảm của nhiếp hồn châu!

Gã chỉ cảm thấy đất trời quay cuồng, cả thế giới vặn vẹo mơ hồ trong tầm mắt, như một cây nến nóng chảy đứt vỡ. Một cơn buồn nôn cồn cào dời sông lấp biển trong bụng. Gã phát ra một tiếng kêu rên khi phẫn nộ lại chẳng thể làm gì, rồi bắt đầu rơi xuống một vực thẳm vô hình nào đó.

Gã cảm thấy mình đang bị nuốt chửng, bị thứ hết sức chật hẹp nuốt chửng. Lửa nóng xô ra từ bốn phương tám hướng thiêu cháy thân thể của gã, mà ngay một chớp mắt tiếp theo, hơi lạnh còn lạnh giá hơn cả gió tuyết ở địa ngục Thanh Liên đã như những cây kim sắt cứ thế đâm thẳng vào cốt tủy. Gã giãy giụa kịch liệt, nhưng duỗi tay ra lại chỉ chạm lên một vách tường trong suốt mà lại cực kỳ kiên cố. Gã rống giận, dốc hết sức lực trong thân thể để đấm nện, mãi đến tận khi đốt ngón tay đã máu me đầm đìa, vẫn chỉ uổng công vô ích.

“Đừng giãy giụa. Ngươi cũng là Thanh Vô Thường, hẳn phải biết phàm quỷ đã bị nhiếp hồn châu bắt lấy, ai lại có thể chạy trốn?”

Khiên Na dừng động tác lại.

Xuyên thấu qua lớp thủy tinh trong suốt của nhiếp hồn châu, gã trông thấy một người trẻ tuổi mặc quan phục màu đen của bộ khoái. Khuôn mặt tuấn lãng mà anh tuấn mang theo cảm xúc phức tạp, xuyên thấu qua hạt châu nhìn về phía gã.

Đây là một Thanh Vô Thường đang ở trong nhân thân!

Tại sao một Thanh Vô Thường lại ở đây?! Tại sao trước đó gã lại hoàn toàn không hề nhận ra được quỷ khí?!

Có phải là vòng cổ đã vô tình tiêu hao quá nhiều sức mạnh của gã, làm gã suy nhược đến mức mất đi cả trực giác đặc biệt của thanh lân quỷ mà không hề hay biết?

Đây là một cái bẫy! Cái bẫy A Tu Vân dựng nên!

Gã nổi cơn thịnh nộ, mí mắt sắp rách, mà vẫn cứ không ngừng giãy giụa.

“Ngươi là ai!!! Ngươi muốn làm gì!!!”

Thanh Vô Thường đằng xa thở dài lạnh nhạt, bỗng nhiên bên trên khuôn mặt người lại hiện lên một khuôn mặt khác, một khuôn mặt trẻ tuổi lạnh lùng, có mấy phần giống với tướng mạo của mình, hoa văn màu đỏ lan ra trên trán hắn, từ mái tóc trắng mọc ra cái sừng nho nhỏ.

Một khuôn mặt thuộc về hồng lân quỷ của địa ngục Đại Hồng Liên.

Khiên Na đã từng thấy khuôn mặt này.

Khi tham gia xét tuyển Hồng Vô Thường, Nhan Phi đã làm quen với hồng lân quỷ này ở vòng thí luyện thứ hai. Hai người giúp đỡ nhau thông qua được thí luyện, hồng lân quỷ này rất có thiện cảm với Nhan Phi, có vẻ còn muốn làm Thanh Vô Thường của y.

Hắn tên là gì? Hình như là Đan Chúc?

Đan Chúc nhìn nhiếp hồn châu trong lòng bàn tay, nhìn đám mây xanh không ngừng va trái va phải bên trong. Hắn nhớ tới thanh lân quỷ đó, thanh lân quỷ khiến cho Nhan Phi phải đuổi theo bằng mọi giá.

Trước khi gặp Khiên Na, hắn vẫn luôn tò mò con quỷ đã khiến cho một người hoàn mỹ như Nhan Phi có thể không màng hết thảy rốt cuộc là nhân vật như thế nào, nhưng khi hắn nhìn thấy Khiên Na Ma La, điều cảm nhận được lại chỉ có thất vọng nồng đậm. Chẳng qua chỉ là một thanh lân quỷ tầm thường mà thôi, chẳng khác gì những con quỷ khác cả.

Thanh lân quỷ, một chủng tộc vô dụng mà yếu đuối. Dù người mạnh nhất trong bọn họ bị đưa tới vùng hoang dã của địa ngục Đại Hồng Liên, cũng sẽ không sống quá ba ngày, luận vũ lực lại càng không vượt qua hồng lân quỷ bọn họ, luận thần thông không sánh bằng ma gia quỷ, không biết tiến thủ chỉ biết hòa thân với địa ngục A Tì đổi lấy tài nguyên, quả thực không còn gì khác.

Chẳng trách bọn họ lại lựa chọn để mình tiếp cận Nhan Phi, là bởi vì trông mình giống hắn sao?

Sau khi ý thực được điểm này, Đan Chúc chỉ cảm thấy bị sỉ nhục. Thế nhưng có cách gì đâu, hắn vất vả lắm mới đưa được Đáp Uyên ra khỏi địa ngục, không thể vì chút chuyện nhỏ này mà lùi bước được.

Không giống với những địa ngục khác, bên trong địa ngục Đại Hồng Liên vẫn còn một lượng khá lớn tín đồ của Ba Tuần ẩn giấu giữa bầy quỷ đông đảo. Bởi vì nơi này thực sự quá lạnh giá, đến ngay cả thiên nhân có thần thông hộ thể cũng khó mà chịu đựng nổi, cho nên sách vở và truyền thuyết còn sót lại mới may mắn tồn tại được. Đan Chúc mới đầu cũng đã khịt mũi coi thường những ý nghĩ mịt mờ, quá lý tưởng hóa đó, thế nhưng ngày qua ngày nhìn thấy mỗi một con quỷ bên mình đều đang phải giãy giụa giữa sinh tồn và tử vong, nhìn thấy mọi người không màng gì cả chỉ để có thể sống sót giữa lạnh giá cực độ, nứt da nứt dẻ, phảng phất như tồn tại chỉ là vì tồn tại, ngoài ra thì không còn bất cứ ý nghĩa nào khác. Hắn dần dần cảm thấy, có điểm nào đó không ổn.

Khi Đáp Uyên cùng hắn lớn lên từ nhỏ, thân như huynh đệ bị mất một chân trong một trận chiến, cảm giác này trở nên càng mãnh liệt hơn. Như thể cho dù một con quỷ đã từng dũng cảm cỡ nào, trung thành cỡ nào, nghĩa khí cỡ nào, một khi hắn trở nên không trọn vẹn, thì hắn sẽ không còn tôn nghiêm nào nữa hết, đến ngay cả nô lệ hạ đẳng nhất cũng có thể chà đạp chèn ép kẻ đó. Trừ Đan Chúc, tất cả những đồng bào đã từng cùng bọn họ kề vai chiến đấu đều đồng loạt thay đổi sang một bộ mặt khác, dùng ánh mắt như đang nhìn rác thải để nhìn Đáp Uyên, còn không chỉ một lần nỗ lực giết Đáp Uyên khi không có Đan Chúc ở đó, lấy cái tên bùi tai là “giúp hắn giải thoát”.

Nếu như ở đạo khác, mọi người cũng sẽ tùy tiện giết chết một người như vậy sao?

Vì Đáp Uyên, quan hệ giữa Đan Chúc và các chiến sĩ khác, cùng với thủ lĩnh bộ lạc mà hắn cống hiến cho cũng nhanh chóng chuyển biến xấu. Hắn không thể không mưu đường sống khác. Vào đúng lúc này, các tín đồ của Ba Tuần đã thu nạp hắn. Bọn họ chia thức ăn nước uống của bọn họ cho hắn, thậm chí còn cả thuốc để thoa lên vết thương của Đáp Uyên. Nghe đâu thứ thuốc này đến từ một môn phái thần bí ở nhân gian, có thể gặm nuốt hết thịt thối, giảm bớt đau đớn của Đáp Uyên.

Thế là Đan Chúc đã biết, đây có lẽ sẽ là lối thoát của hắn.

Sau đó Y Tiên Phái đã liên hệ với hắn, nói rằng có một biện pháp có thể làm cho hắn đưa Đáp Uyên rời khỏi địa ngục. Biện pháp này chính là muốn hắn đi làm mật thám, đến Phong Đô trở thành một quỷ sai. Chỉ cần hắn có thể thông qua hai vòng trước, Y Tiên Phái sẽ dành cho hắn sự trợ giúp cần thiết, cho hắn sẵn pháp khí, giúp hắn có thể thuận lợi thông qua vòng thí luyện cuối cùng.

Còn có vài mật thám khác giống như hắn, chỉ là bọn họ đều không biết thân phận của đối phương.

Chân tướng về thân phận của Nhan Phi, hắn chỉ được biết sau ba vòng thí luyện đó. Hắn loạn nhịp tim mãi một hồi lâu, thế nhưng nghĩ đến nụ cười mỹ lệ, ấm áp, thậm chí còn hơi thánh khiết của Nhan Phi trong hang động Cô Hoạch Điểu lại cảm thấy đó là chuyện đương nhiên. Chỉ là hắn cũng lập tức liên tưởng tới, Nhan Phi chủ động thân cận với mình, liệu có phải là bởi vì mình có điểm giống với sư phụ thanh lân quỷ mà y chấp mê đó không, mà tất cả những điều này, có phải đều đã được Y Tiên Phái nắm trong lòng bàn tay hết rồi hay không?

Nhìn thấy Nhan Phi, hắn mới thật sự hiểu được tại sao những người đi theo Ba Tuần lại nguyện ý dâng ra tất cả cũng muốn đi theo y. Trước đây, tại địa ngục Đại Hồng Liên, hắn không tin quỷ cũng có thể sản sinh ra tình cảm như yêu thích, nhưng sau khi nhìn thấy Nhan Phi, hắn mới biết thì ra mình cũng không hề vô tình như vậy.

Đó là một luồng sức mạnh thuộc về liệt hỏa và quang minh, sức mạnh khiến cho tất cả những sinh linh sống trong bóng tối đều hóa thành thiêu thân phấn đấu quên mình.

Sau khi trở thành Thanh Vô Thường, hắn cần phải tiếp thu huấn luyện ở nhân gian trong vòng một năm, thích nghi với cuộc sống ở nhân gian xong mới có thể bắt đầu chuyển sinh. Trong khoảng thời gian này, Phong Đô sẽ sắp xếp một vài người sống có liên hệ với Phong Đô để bọn họ phụ thân vào. Mà người hiện tại hắn đang bám lên, chính là một trong những nhân thân hắn thường dùng. Nhân loại này có giao dịch với Phong Đô, cho phép quỷ chiếm dụng thân thể của nhân loại, còn kẻ đó sẽ nhận được một khoản tiền lớn. Sau khi đi đến nhân gian, thấy được vườn tược xanh biếc, mây trắng lững lờ, bích mộc phồn hoa ở nơi này, hắn mới biết những truyền thuyết về tam thiện đạo trong địa ngục đều không phải ảo tưởng vô căn cứ của quỷ quái. Thì ra một nơi xinh đẹp như vậy thực sự tồn tại, thì ra cây thật sự có thể không có nọc độc mà nở đầy hoa tươi, thì ra nước thật sự có thể trong veo, không đun đau cuống họng, thì ra nhân loại thật sự có thời gian rất dài để thong thả trong mộng, mà không cần lo lắng sẽ bị người khác ăn mất khi đang say giấc.

Có thể qua lại giữa địa ngục và nhân gian đã cho hắn cơ hội lan truyền tin tức vì Y Tiên Phái. Người lần đó bám theo A Lê Đa tìm thấy Nhan Phi thực ra chính là hắn cùng với Hồng Vô Thường mà hắn hợp tác, sau đó giữa cơn hỗn chiến, hắn lặng lẽ lẩn ra sau màn, theo dõi hành tung đám người Nhan Phi, rồi truyền tin ngay cho Y Tiên Phái. Tiếp đó hắn bị gọi về nơi này, giao cho một nhiệm vụ khác.

Hắn do dự rất lâu xem có nên nhận nhiệm vụ này hay không. Một khi Nhan Phi biết được chân tướng, tất sẽ hận hắn thấu xương.

Nhưng mà… một vị thần như Nhan Phi, như Ba Tuần, không nên bị chút yêu hận mê luyến trước mắt trói buộc. Bọn họ cần phải ngao du cửu tiêu, đi cứu vớt những linh hồn đáng thương đang ở trong bóng tối ngẩng mặt nhìn lên bọn họ, mà không phải vì một ác quỷ tầm thường như Khiên Na Ma La, chìm vào tình cảm thiển cận không đáng nhắc tới để rồi làm lỡ một đời. Huống hồ, nếu như Nhan Phi không có mệnh hồn, một khi tuổi thọ hết, y sẽ hoàn toàn biến mất.

Ma Thần của Tha Hóa Tự Tại Thiên bễ nghễ lục đạo ngạo thị tam giới năm đó, không nên có kết cục thấp kém như vậy.

Huống hồ, nếu như kế hoạch này thành công… Nhan Phi đã phá trừ ma chướng hẳn sẽ không hận hắn, mà sẽ cảm thấy biết ơn hắn.

Đối với Khiên Na Ma La, hắn có lẽ có đố kỵ Thế nhưng bây giờ nhìn một đám mây xanh đang không màng đau đớn nỗ lực đột phá món pháp khí đến từ thiên đình này, trong lòng cũng không nhịn được thương hại. Pháp khí dùng để thu phục ác quỷ, bên trong hẳn là cực kỳ gian nan. Gã giãy giụa như vậy, chỉ là tự mình chuốc lấy cực khổ.

Có lẽ là đã hoảng hồ đồ luôn rồi? Chắc gã cũng mơ hồ đoán được, mình đang muốn làm gì.

Mà suy nghĩ kỹ thì, Khiên Na Ma La đã làm Thanh Vô Thường hơn ngàn năm, không biết đã dùng hạt châu này thu phục bao nhiêu ác quỷ. Bây giờ chính gã cũng bị nhốt vào, đây có lẽ chính là nhân quả trong cõi u minh. Nghĩ đến đây, tâm địa hắn trở nên cứng rắn, không tiếp tục để ý nữa. Vốn phải nuốt hạt châu vào, thế nhưng hắn lập tức phải thay đổi sang phụ thân một bộ thân thể khác, cho nên chỉ có thể để tạm hạt châu sang một bên.

Vì vậy Khiên Na cách lớp thủy tinh trong suốt, dùng vẻ mặt sợ hãi, nhìn thấy hồng lân quỷ đầu tiên uống một thứ gì đó, sau đó dần dần thoát ra khỏi nhân thân, thoáng dừng lại trên không trung, rồi đột nhiên chui vào trong thân thể Đàn Dương Tử.

Giây phút phụ thân, Đan Chúc mơ hồ nghĩ đến, cấu tạo cơ thể của hồng lân quỷ và thanh lân quỷ giống nhau nhất, khí tức cũng tương tự, cho nên mặc nhân thân Khiên Na Ma La thường mặc tuy có hơi trở ngại, nhưng dưới sự ảnh hưởng của Y Tiên Phái cũng miễn cưỡng chen vào được, hơn nữa đến lúc đó, nhìn thấy Nhan Phi cũng sẽ không dễ dàng bị bại lộ. Đây có lẽ chính là một nguyên nhân khác mà Y Tiên Phái chọn hắn?

Mà Khiên Na thì nhìn thấy thân thể vốn thuộc về bản thân mình đang nằm trên tế đàn, bỗng nhiên cử động ngón tay. Gã quên mất cả thở, cả người như thể bỗng nhiên rơi vào vực băng vạn trượng. Đôi môi gã đang run rẩy, phẫn nộ và… sợ hãi vô tận choán kín khuôn mặt gã.

Đàn Dương Tử chậm rãi ngồi dậy, cúi đầu nhìn lên hai bàn tay mình, thử thăm dò co duỗi ngón tay, giống như đang kiểm tra bộ quần áo mới, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía nhiếp hồn châu. Bên trong cặp mắt quen thuộc chợt lóe lên ánh sáng quỷ bí màu đỏ.