Địa Ngục Biến Tướng

Chương 119: Mẩu Ký Ức (3)




Trong trời đất địa ngục Hắc Thằng luôn mịt mù một ít thứ gì đó dạng sợi màu đen xám kỳ dị, chúng nó trôi nổi bất định, thường xuyên quấn cuộn lấy nhau, trở thành một búi lưới rắc rối phức tạp. Những tấm lưới như vậy, nhỏ thì chỉ mấy mét, lớn thì lại che ngợp bầu trời, lan dài trăm dặm. Nhưng những thứ dạng sợi này đều chứa kịch độc, thoáng chạm phải, sẽ lập tức bắt đầu ăn mòn vào sâu trong da, quanh vết thương sẽ sinh đầy bọng máu, thoạt nhìn nhỏ, mà bên trong lại rất sâu, không lâu sau vết thương sẽ bắt đầu nhiễm trùng cảm hoá, chảy mủ mọc giòi.

Bầy quỷ trong địa ngục Hắc Thằng rất ít khi ngủ, dẫu có chợp mắt cũng sẽ không vượt quá một canh giờ, ngay cả khi đang trong giấc mộng cũng sẽ giữ vững cảnh giác mọi thời mọi khắc, bởi vì không biết những tấm lưới dạng sợi đó sẽ thổi đến vào lúc nào, tốc độ còn cực nhanh. Bọn họ nhất định phải trốn chạy trước khi bị những tấm lưới đen này vây lại, bằng không sẽ bị mấy thứ dạng sợi đó cuốn lấy lớp này tới lớp khác, khó có thể thoát thân. Toàn thân đều bị kịch độc cắt chém, phồng rộp mưng mủ, đau như đao cắt, mấy tháng cũng sẽ không được giải thoát. Nếu như mệnh lớn còn sống, chống được ngày nào may ngày đó, một cơn mưa axit đổ xuống, có lẽ sẽ làm cho kẻ đó giành được một tia hi vọng sống. Bằng không cũng chỉ có thể bị nhốt trong lưới đen, chờ đợi tử vong dài dằng dặc đầy đau đớn. Trên người bầy quỷ ở nơi này đều có những dấu vết bị ăn mòn thành những đường thẳng không ít thì nhiều, giống như bị dây thừng màu đen quấn lại người, do vậy mới được gọi tên là địa ngục Hắc Thằng.

Tiên thân của Ba Tuần đương nhiên không sợ những tấm lưới đen đó. Khi mới tới địa ngục Hắc Thằng, thấy khí hậu của nơi này không khốc liệt như các địa ngục khác, y còn từng lấy làm kỳ lạ. Mãi đến tận khi y nhìn thấy làn “sương đen” dày đặc gió thổi không lọt tràn ngập trong thiên địa. Xung quanh y, những thứ quỷ quái khác hoảng sợ bỏ chạy ra bốn phía, ngay đến cả khôi vực khổng lồ vô cùng hung dữ cũng sợ đến mức bỏ chạy như điên, mặt đất cũng đang rung chuyển dưới bàn chân to tướng của chúng nó. Y nhìn thấy bọn họ đều đang chạy thoát khỏi làn sương đen đó, trong lòng thắc mắc, liền vẫn đứng tại chỗ, cùng chờ đợi “thủy triều đen” dâng đến.

Là gió bão sao? Nhưng tại sao lại không có tiếng sấm, cũng không hề thấy tia chớp. Nếu như là mây mù thì trông lại quá dầy đặc. Cách càng ngày càng gần, đám sương kia dường như có hơi giống như tơ nhện quấn thành búi trong những căn nhà bỏ hoang ở nhân gian, nhưng lại là mạng nhện khổng lồ được hình thành từ tấm mạng của trăm triệu con nhện dệt ra quấn kết vào nhau. Đến khi dâng tới trước mặt, đám sương đen kia phút chốc đã nuốt chửng lấy cả người y. Phả vào mặt là một luồng mùi thối nồng nặc như hắc ín, trước mắt tức thì biến thành một mảng tăm tối hỗn độn, không nhìn thấy được gì. Ba Tuần không còn thu lại thánh quang trên người mình nữa, phút chốc, ánh sáng chói lòa mãnh liệt như lửa đã xé tan bóng đêm, nở rộ thành một đóa hoa phát sáng giữa sương mù dày đặc.

Vầng sáng cực nóng trên người Ba Tuần thiêu cháy những thứ dạng sợi va vào người y bằng sạch trong một chớp mắt, cho nên y không hề phát hiện ra những thứ đáng sợ đó. Thế nhưng khi thích nghi với ánh sáng tối tăm, y mới trông thấy rõ ràng cảnh tượng trước mắt.

Tấm lưới lớn kia che rợp bầu trời, bao trùm lên mọi thứ trong tầm mắt. Có những thứ dạng sợi thậm chí còn dính chặt vào nhau tạo thành những trụ trời cự đại, thông thiên triệt địa, không nhìn thấy được điểm cuối như lốc xoáy. Mà “mạng nhện” bên trong thì dường như đang quấn quanh vô số những cục gì đó có tư thái vặn vẹo quái dị, to to nhỏ nhỏ, lít nha lít nhít, tựa như côn trùng bị mạng nhện bắt lấy. Thế nhưng khi nhìn kỹ, sẽ phát hiện bên trong những cục đó, có không ít đều là thứ tương tự hình người, một vài thứ khác thì có hình dạng vặn vẹo hơn..

Ba Tuần đi về phía cục nằm gần y nhất, y phát hiện ra theo mỗi một bước chân, từ “mạng nhện” bị y thiêu đứt sẽ bay lên một luồng sương khói. Cách gần hơn, y mới dần dần thấy rõ, thứ bị cố định tại một tư thế cứng ngắc mà thống khổ đó vậy mà lại là một võng lượng quỷ – loài quỷ thường thấy ở địa ngục Hắc Thằng. Cả người nó căng ra như một cánh cung bị kéo ra hết cỡ, chân cong gập ra phía sau thành một góc độ khó tả, thậm chí xương cốt gãy vỡ còn đâm ra khỏi thịt trên đầu gối. Đáng sợ hơn chính là toàn thân nó cũng đã mục nát đến mức không ra hình hài gì, có rất nhiều chỗ đã biến thành màu đen, thậm chí giữa máu thịt dính liền còn có thể nhìn thấy xương trắng ởn đáng sợ, trên phần bụng mục rữa ra một cái lỗ, ruột chảy ra ngoài. Bên trên khuôn mặt dữ tợn, dùng thẩm mỹ của thiên nhân thì có thể xem như xấu đến mức làm người buồn nôn có một nửa chỉ còn sót lại một ít gân và thịt vẫn còn chưa bị mục rữa hẳn, bên trên bò mấy con giòi bé nhỏ nhung nhúc.

Ba Tuần đã đến địa ngục được một khoảng thời gian, đã từng thấy những con quỷ bị rán cho cả người cháy đen trong chảo dầu sôi ở địa ngục Đại Tiêu Nhiệt, cũng đã từng gặp quỷ bị nghiền thành thịt băm ở địa ngục Chúng Hợp, cũng đã thấy quỷ bị những bụi gai khắp núi sắc bén như lưỡi dao cắt cho máu thịt nhầy nhụa ở địa ngục Đẳng Hoạt, y vốn cho rằng sức chịu đựng của mình đã rất mạnh. Nhưng nhìn thấy một thi thể buồn nôn như vậy, y vẫn cảm thấy trong dạ dày mình cồn cào dời sông lấp biển.

Thế nhưng vào đúng lúc này, thi thể của võng lượng quỷ lại rụt vào.

Ba Tuần trợn to hai mắt, thì ra nó vẫn chưa chết!

Vì thế y lập tức duỗi tay tới, dùng tốc độ nhanh nhất xé rách tấm lưới đen đó. Võng lượng lập tức ngã oặt xuống như con rối bị đứt dây. Vấn đề là dưới đất cũng có lưới đen giống như vậy, nháy mắt rơi xuống đất, nó lập tức bắt đầu co giật vặn vẹo kịch liệt, cái miệng đã mục rữa đến mức không còn đầu lưỡi phát ra từng tiếng kêu thảm nhỏ như muỗi vo ve. Ba Tuần vội vã bắn ánh sáng ra khỏi bàn tay mình, thiêu hủy một đám lớn lưới đen, sau đó thổi gió ra khỏi miệng, thổi võng lượng lên một mảnh đất trống. Giờ y mới hiểu rằng, thi thể bị lưới đen nhốt lại thực ra vẫn còn một hơi thở cuối cùng, biện pháp nhanh nhất chính là bùng lên thánh hỏa, thiêu sạch đám lưới đen quỷ quái đó, nhưng làm như vậy rất có thể sẽ ngộ thương tới con quỷ chưa chết.

Y chỉ có thể cứu từng con quỷ một, giờ phút này y lại càng ngưỡng mộ vị thần linh có nghìn mắt nghìn tay như Quan Thế Âm Đại Sĩ, chỉ tiếc mình lại chỉ có một đôi tay một đôi chân. Y dùng tốc độ nhanh nhất di chuyển giữa trời đất, nháy mắt đã cứu được trăm con quỷ.

Thế nhưng những con quỷ đó đều bị thương quá nặng, mặc dù năng lực tự hồi phục mạnh kinh người, mà rơi vào thời điểm như vậy, cũng khó có thể trở lại bình thường, chỉ có thể giãy chết. Đợi đến khi cứu được gần ba trăm con quỷ, mảng lưới đen này cuối cùng cũng bị y đốt cháy gần hết, y cũng đã thở hồng hộc. Mặc dù thiên thần như bọn họ không đổ mồ hôi, song chung quy vẫn sẽ cảm thấy mệt mỏi. Y dừng bước chân, quay người lại nhìn những “thi thể” đầy đất, nhất thời cũng không biết phải làm sao.

Nên làm thế nào mới phải đây? Tuy y thần thông quảng đại, nhưng lại không quá hiểu rõ về phương diện cải tử hồi sinh. Chính Cửu Thiên nương nương cũng là một Chiến Thần, cho nên từ nhỏ y đều chỉ được dạy một vài phép thuật diễu võ dương oai đánh đánh giết giết, hoàn toàn không có tác dụng gì vào những lúc thế này.

Lại vào đúng lúc ấy, y nhận ra có một vầng sáng trắng bạc hết sức dễ chịu đằng xa, như một vầng ánh trăng dìu dịu, nhàn nhạt dao động tại nơi những tấm lưới đen đó bắt đầu xuất hiện.

Ba Tuần thấy tò mò, liền bay lơ lửng lên trời, trong chớp mắt đã đến trước mặt vầng sáng hư ảo đó.

Đó vậy mà lại là một thiên nhân, hơn nữa còn là một thiên tiên.

Thiên nhân này mặc một bộ bảo y thiên tàm trắng hơn tuyết, vải áo mềm mại như nước, lưu chuyển ánh sáng của minh nguyệt và biển sao. Khuôn mặt hắn thanh nhã thoát tục, không nhìn ra được dấu vết của thời gian, chỉ là bên trong cặp mắt như đá hắc diệu lại lắng đọng vẻ sâu sắc cổ xưa hơn y rất nhiều. Cả người hắn ngập trong một tầng ánh sáng thanh đạm không có tính công kích, hiển nhiên là đã được kiềm chế, mà dù vậy, vẫn có thể ngửi thấy hơi thở thần thánh xa xăm từ trên người hắn.

Ngoài ra, trên người hắn còn tỏa ra một luồng mùi thuốc mang theo vị đắng.

Ba Tuần cảm thấy người này trông rất quen, nhưng nhất thời lại không nhớ ra được đã gặp nhau ở nơi nào. Truyện Đô Thị

Thiên nhân đó nhìn thấy y, lại không hề có vẻ kinh ngạc, chỉ gật đầu một cái rồi cúi đầu tiếp tục công việc trên tay. Chỉ thấy trong tay hắn cầm một bảo bình lưu ly, hắn đổ từ trong bình ra một ít bột phấn xanh biêng biếc óng ánh. Bột phấn rơi vào trên thân thể quỷ thối rữa, lại nhanh chóng bắt đầu mọc ra da non..

Thiên nhân lại đang chữa trị những con quỷ này…

Một thiên tiên xuất hiện ở địa ngục vốn đã là kỳ lạ, mà hắn lại còn chữa bệnh cho quỷ, đây là kỳ lạ trong kỳ lạ.

Ba Tuần nhướng mày hỏi, “Ngươi là ai? Tại sao lại ở địa ngục?”

Thiên nhân không để bụng giọng điệu thẳng thừng có gì đó hung hăng của y, mà nhẹ giọng đáp lại, “A Tu Vân.”

Không có tiền tố huy hoàng, nhưng Ba Tuần lại chấn động trong lòng.

A Tu Vân, một trong những vị thượng tiên cao quý cổ xưa nhất của Ly Hận Thiên, dược tiên thông hiểu huyền bi của thân thể chúng sinh trong lục đạo, có thể chữa trị bất kỳ chứng bệnh nào, cũng có thể sáng tạo ra bất kỳ chứng bệnh nào. Chỉ cần tuổi thọ của sinh linh đó chưa hết, hắn sẽ có cách cải tử hồi sinh.

Chẳng trách lại cảm thấy hắn trông quen mắt, đúng là đã gặp ở hội bàn đào. Chỉ có điều khi đó vài vị thượng thần thượng tiên của Ly Hận Thiên đều ngồi ở vị trí tối thượng, cách khá xa, cho nên cũng không nhớ rõ lắm.

Ba Tuần vội vàng cất đi vẻ hung hăng kiêu ngạo trước đó của mình, quy củ thi lễ, “Thì ra là tiên quân, đã thất lễ.”

“Không sao, người thất lễ là ta mới đúng.” A Tu Vân khẽ mỉm cười với y, nụ cười hơi thần bí, “Dù sao cũng là ta lặng lẽ theo dõi ngươi tới địa ngục.”

Ba Tuần càng ngạc nhiên hơn, “Theo dõi ta? Tại sao?”

A Tu Vân cũng không để ý xem con quỷ trước mặt đang dơ bẩn thế nào, mà duỗi tay đi thử mạch đập trên cổ con quỷ kia, “Ở hội bàn đào, ta đã chú ý tới ngươi, muốn kết giao bạn bè với ngươi. Sau đó nghe nói ngươi quả thực đã đến địa ngục, liền muốn tới xem trong địa ngục rốt cuộc có điều gì mà làm cho ngươi say mê đến vậy.”

Ba Tuần khoanh tay, bật cười, “Chỉ là như vậy? Muốn kết bạn với ta?”

A Tu Vân đứng lên, đi về phía một con quỷ thoi thóp khác, “Chỉ là như vậy.”

“Ta chẳng qua chỉ là Thiên Chủ của Tha Hóa Tự Tại Thiên, ngươi lại là thượng tiên Ly Hận Thiên, chắc chắn sẽ muốn kết bạn với các thượng tiên thượng thần từ lâu đã đứng cùng hàng ngũ với ngươi, tại sao ngươi lại coi trọng ta?” Ba Tuần hơi nghiêng đầu, càng tò mò hơn.

“Bởi vì ta nghe thấy ngươi nói, ngươi muốn đến địa ngục, nhìn xem chúng sinh trong địa ngục sinh sống như thế nào.” A Tu Vân kiên nhẫn, phảng phất như đang dỗ một đứa trẻ, “Trong số thiên nhân, được mấy người sẽ đi quan tâm chúng sinh trong địa ngục sinh sống như thế nào? Lý do này đã đủ hay chưa?”

Ba Tuần thấy hắn đang chuyên tâm kiểm tra thân thể của con quỷ kia, cũng thấy hơi ngượng ngùng, cảm thấy mình như đang làm cho chuyện thêm loạn. Cho nên y chỉ yên tĩnh nhìn hắn chữa bệnh, một lúc sau lại không nhịn được hỏi, “Ta có thể giúp đỡ gì không? Cần ta giúp ngươi rắc thuốc bột không?”

A Tu Vân cười nói, “Ngươi cho rằng thuốc bột có thể rắc lung tung sao? Vật này cần phải được quyết định liều lượng dựa theo thương tích, nhiều hơn ít hơn đều sẽ gặp sự cố.”

“Vậy ngươi phải chữa trị tới khi nào?”

“Ngươi có kiên trì cứu, ta cũng có kiên trì chữa.” A Tu Vân liếc nhìn y, rồi nói xa xôi rằng, “Chỉ có điều, trong địa ngục Hắc Thằng đâu đâu cũng có loại lưới đen này, hơn nữa mấy năm gần đây có vẻ như ngày càng nhiều. Đến hàng mấy chục ngàn quỷ, ngươi cứu được hết sao?”

Ba Tuần im lặng.

Y đương nhiên không cứu nổi. Đây là số mệnh của chúng sinh trong địa ngục, bọn họ hạ sinh tại đây, thì nhất định phải chịu đựng cực khổ làm con người ta giận sôi. Ngày hôm nay y giải cứu bọn họ ra khỏi những tấm lưới đen đó, ngày mai còn có thể có một mảng lưới đen khác cuốn lấy bọn họ.

A Tu Vân tiếp tục thở dài, “Chúng sinh bên trong tam thiện đạo đều cho rằng, bất kể chúng sinh trong địa ngục phải chịu khổ tới cỡ nào, đều là bọn họ tự chuốc lấy. Nếu như kiếp trước không làm chuyện xấu, kiếp này đương nhiên sẽ không phải xuống địa ngục. Vì sao ngươi lại cố tình muốn nhúng chân vào vũng nước đục này?”

Ba Tuần không trả lời.

Cửu Thiên Huyền Nữ, một trong những thần linh tôn quý nhất của thiên giới, nhiều lần dẫn thiên binh bình định chư thiên phản loạn. Uy danh của nàng không chỉ được lưu truyền ở thiên giới, năm đó nhân gian chiến loạn, nàng từng nhận thiên thư, cùng Hoàng Đế chiến thắng bộ tộc Cửu Lê hung tàn, giúp hắn xưng đế Trung Nguyên, thế nên nhân gian cũng rất sùng kính nàng, đèn nhang cường thịnh chỉ kém Tây Vương Mẫu.

Nhưng nếu thân đã là Chiến Thần, tay khó tránh khỏi nhuốm máu tanh.

Trong các loại ác nghiệp trên thế gian, sát nghiệp là nặng nhất. Mà giết sinh linh của các đạo khác nhau, mức độ nặng nhẹ của nghiệp lực cũng sẽ có điều khác biệt. Mạng của sinh linh trong tam ác đạo “có giá” kém xa sinh linh trong tam thiện đạo, chẳng hạn như ác nghiệp khi giết một con gà trong súc sinh đạo sẽ kém xa ác nghiệp khi giết một người. Mà ác nghiệp khi giết một người thì lại càng không thể nào bằng một phần ngàn ác nghiệp khi giết thần. Giết quỷ lại chế ra ác nghiệp nhẹ nhất, thậm chí có lúc nếu như giết quỷ cứu người, sau khi cân bằng thiện nghiệp ác nghiệp, trái lại thiện nghiệp vẫn còn sót lại nhiều hơn.

Mà trong số những vong hồn chết dưới tay Cửu Thiên Huyền Nữ khi nàng chinh chiến với những thiên khác, mạng của thiên nhân cũng nhiều không đếm xuể. Cho nên dựa theo cách tính này, sau đó mệnh hồn của Cửu Thiên Huyền Nữ đi vào luân hồi, rất có thể sẽ sinh ra trong địa ngục.

Đây là nguyên nhân lớn nhất vì sao Ba Tuần muốn tới địa ngục.

Thế nhưng sau khi đến đây, y lại càng thêm đau lòng hơn. Vừa nghĩ tới mẹ nuôi mình phải giáng sinh tại nơi như vậy, đời đời kiếp kiếp khó có thể rời khỏi, y lại cảm thấy một ngụm máu tanh tắc trong lồng ngực, khó có thể thở thông.

Rõ ràng là vì giữ gìn lục đạo yên ổn mà chế ra sát nghiệp, lại phải dùng đời đời kiếp kiếp nhận hết hành hạ để trả lại, nhân quả như vậy, nhất định là có sai lầm nào đó.

Sau khi y đến địa ngục, lọt vào trong tầm mắt đều là những cảnh tượng khốc liệt hung tàn khó mà tưởng tượng nổi, chỉ vì sống sót, chúng sinh địa ngục cũng đã phải dùng hết sức lực. Đến ngay cả chết đi cũng chỉ là tiến vào một vòng tuần hoàn nữa, mãi đến tận khi chuộc được tội. Nhưng trong số những sinh linh này, thật sự đều là có tội phải chịu sao? Thiện hay ác, thật sự rõ ràng đơn giản như không đen thì trắng sao?

“Ở nhân gian, một nhân loại có phúc báo thâm hậu vượt quá hầu hết thiên nhân đã nói với ta rằng, chân thực của thế giới này không nằm ở tam thiện đạo, mà nằm trong tam ác đạo. Bởi vì đời đời kiếp kiếp tồn tại, khó tránh khỏi hoặc vô tình hoặc cố ý thương tổn những sinh linh khác, đến cuối cùng, tất cả chúng sinh chúng ta đều phải đi tới địa ngục một lần.” Ba Tuần lắc đầu nói, “Khi ấy ta vẫn còn không rõ, hiện tại đã hiểu rõ hơn nhiều.”

A Tu Vân nhìn sâu vào y, trong ánh mắt có thưởng thức, cũng có tha thiết hiện không quá rõ, “Nói rất thú vị, đã như vậy, ngươi có nguyện ý cùng ta du lịch nơi được gọi là “hình ảnh chân thực của lục đạo” này không?”