Địa Cầu Online

Chương 83: Trình tự chính xác ?




Mười lăm ngày trước, Nam Kinh, siêu thị Suguo.

Trong siêu thị tối tăm tanh hôi, một con gà tây to lớn hung ác tàn bạo chậm dãi dừng lại cánh gà đã giơ lên, dùng hai mắt nhỏ tí gắt gao nhìn chằm chằm nhân loại thấp bé đang đứng trước mặt mình. Đây là một người người phụ nữ trung niên gầy yếu, trên người cô ta tất cả đều là máu, cả người quỳ gối trên vũng máu đặc sệt, ánh mắt dại ra nhìn xuống dưới đất, từng ngụm từng ngụm mà thở dốc.

Ở bên cạnh cô ta, là một người thanh niên trẻ tuổi vừa mới chết xong. Cậu ta chết không nhắm mắt, trong tay cầm chặt một thanh trường đao sắc bén, lúc sắp chết hai mắt đều nhìn chằm chằm về phía người phụ nữ trung niên. Trước ngực cậu ta là bốn năm họng súng đen ngòm, khẩu súng giết chết cậu ta dừng ở giữa cậu ta và người phụ nữ.

Nếu nhìn kỹ liền có thể thấy được, ngoại hình của người thanh niên trẻ tuổi này có vài phần giống với người phụ nữ trung niên kia.

Thân thể cô ta liên tục run rẩy. Sau một hồi, ba ta thống khổ che mặt mình, tuyệt vọng mà quát: “Chỉ còn lại có một người là tao, chỉ còn một mình tao thôi. Mày bảo trình tự xếp hàng là trình tự từ đầu tới cuối, chỉ còn lại một mình tao, bọn họ toàn bộ đều đã chết. Không phải tao giết bọn họ, là bọn họ đáng chết…… Không, là tao giết. Bọn họ đã chết…… Đều đã chết! Tao chỉ còn một người, tao thắng, tao tự mình xếp thành hàng. Tao còn sống, tao hiện tại còn sống…… Mày cho tao ăn sâu đi!”

Người phụ nữ đã có chút điên cuồng, bắt đầu nói năng lộn xộn. Cô ta bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt đỏ ngầu nhìn về phía Đại Gà Tây.

Năm giờ trước, bảy người bọn họ bị kéo vào trò chơi này, Đại Gà Tây yêu cầu bọn họ xếp hàng. Bảy người, nên xếp hàng như thế nào đây. Bọn họ ngay từ đầu đã không hề chú ý tới bẫy rập Đại Gà Tây có thể chỉ trả lời một đáp án chính xác, lãng phí rất nhiều cơ hội đặt câu hỏi. Thực lực của bọn họ quá yếu, ai cũng không thể sống sót qua một giờ trong trò chơi “Lão ưng đuổi bắt gà con”, cho nên chỉ có thể lựa chọn cách giết người.

Chỉ cần có người chết, con gà tây khủng bố này sẽ dừng tay, trực tiếp mở ra đợt xếp hàng tiếp theo.

…… Cô ta không muốn chết, cô ta một chút cũng đều không muốn chết. Cho nên dù phải giết chết em trai mình, cô ta cũng không muốn chết!

Trong siêu thị tối tăm không có ánh sáng, chỉ có một chút ánh sáng từ phía cửa hắt vào, miễn cưỡng chiếu ra một cái thông đảo sáng ngời thẳng tắp. Khi người phụ nữ điên cuồng hô lên những lời này, hai mắt Đại Gà Tây từ màu đỏ tươi đã biến trở về màu đen bình thường. Nó yên lặng nhìn nhân loại dường như đang sợ hãi nhưng cũng rất hưng phấn một cách dị thường trước mặt này, dần dần, nó nở nụ cười.

Thân thể người phụ nữ cứng đờ, ngây ngốc ngẩng đầu nhìn Đại Gà Tây.

Đại Gà Tây âm hiểm mà cười, cười đến sau cùng, tiếng cười đầy châm chọc của nó vang vọng khắp cả siêu thị. Nó đi đến bên cạnh một chiếc kệ để hàng, vươn móng vuốt, thoải mái nhấc ra một khối thịt đỏ tươi. Tiếp theo nó đi đến quầy thu ngân bên kia, xách thi thể của một người đàn ông bị xé rách bụng ra. Sau đó là một nữ học sinh trung học, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp ……

Cuối cùng, nó xách thi thể của em trai người phụ nữ trung niên lên, giống như ném thịt heo, trực tiếp thả xuống trước mặt cô ta.

Máu tươi bắn lên mặt người phụ nữ, cô ta ngây dại nhìn Đại Gà Tây, dường như không thể hiểu nổi nó rốt cuộc đang làm gì. Đại Gà Tây hắc hắc cười một tiếng, dùng ánh mắt tràn ngập yêu thương nhìn người phụ nữ, cười nói: “Con của ta, chúc mừng con đã sống đến cuối cùng. Mấy vòng trước mẹ đã quên nói, các con đều là anh chị em ruột thịt, ngay cả khi anh chị con không còn nữa, con cũng không được quên bọn họ nha. Cho nên…… Xếp hàng đi. Mẹ đã mang thi thể anh chị con lại đây rồi, con có thể tùy ý mà xếp hàng cô.”

Lời vừa nói ra, Đại Gà Tây xách thi thể thanh niên trẻ tuổi lên, nặng nề ném lên người cô ta. Em trai trợn to hai mắt làm cô ta hoảng sợ xoay người bò về phía sau, cô ta ngẩng đầu, một chân Đại Gà Tây đạp lên trên thi thể em trai cô ta, ôn nhu cười nói: “Cô cô, con cảm thấy, em trai con xếp ở vị trí thứ mấy đây? Thân thể bọn họ đều tuỳ con sắp xếp đấy, còn con thì đứng ở đâu nhỉ…… Con ngoan của ta?”

Tiếng cười ác liệt càng cười càng vang, Đại Gà Tây nuốt nước miếng một cái, ánh mắt tham lam nhìn về phía người phụ nữ trung niên.

Đại Gà Tây rốt cuộc là quên nói, hay cố ý để đến khi chỉ còn lại một người chơi mới nói ra chân tướng, từ lâu đã không thể biết được.

Trong mắt người phụ nữ trung niên là hình ảnh ngược của một con gà tây khổng lồ hung ác đáng sợ, nó trào phúng nhìn người chơi nhân loại trước mắt, trên mặt là nụ cười ngập tràn ác ý. Người phụ nữ ngây ngốc nhìn nó, qua hồi lâu, cô ta cúi đầu nhìn em trai mình. Sau đó cô ta lại nhìn sang những người chơi bị Đại Gà Tây xé rách, những người bị bản thân cô ta và những người còn lại tàn sát coi như vật hiến tế, cô ta há miệng thở dốc.

“A a a a……”

Tiếng cười của Đại Gà Tây càng thêm vang dội.

Mười lăm ngày sau, siêu thị Suguo.

Khi Tiêu Quý Đồng nói ra  thân phận thật sự của Ninh Ninh, Đường Mạch rốt cuộc cũng hoàn toàn hiểu rõ ý định trong câu hỏi của anh ta.

Ninh Ninh là Khách lén qua sông, cô ấy xếp ở vị trí cuối cùng, rất có khả năng ám chỉ xếp hàng là dựa theo trình tự “Người chơi chính thức, Ngạch quân dự bị và Khách lén qua sông” để tiến hành. Nhưng điều này không thể phủ nhận trình tự cũng có thể là “Người chơi không thông quan Hắc tháp, người chơi thông quan Hắc Thắp tầng thứ nhất, và người chơi thông quan Hắc Thắp tầng thứ hai”.

Ninh Ninh là người chơi thông quan Hắc Tháp tầng thứ hai, thân phận của cô ấy không thể loại trừ khả năng này. Vì thế Tiêu Quý Đồng mới hỏi Đại Gà Tây “Tiểu Kiều xếp ở vị trí thứ mấy?”.

“Tiểu Kiều nếu đứng thứ ba, vậy điều này đơn giản mà chứng thực, có đến 90% trình tự xếp hàng là số tầng công tháp của mỗi người chơi. Mà hiện tại Tiểu Kiều lại đứng thứ hai, điều đó cũng đồng nghĩa với việc, có đến 90% trình tự xếp hàng là xếp theo thân phận người chơi.” Tiêu Quý Đồng mỉm cười nói, “Tiểu Kiều là một nhân vật đặc biệt. Bảy người chơi nhiều nhất chỉ có hai Người chơi chính thức, Tiểu Kiểu chỉ cần xếp ở một trong hai vị trí đầu tiên, như vậy liền chứng minh suy luận “trình tự xếp hàng là dựa theo thân phận người chơi”. Hơn nữa Tiểu Kiều cũng là người duy nhất thông quan Hắc Thắp tầng thứ nhất.”

Phó Văn Đoạt quan sát nhạy bén, liếc mắt một cái liền phát hiện ra sát khí của Đại Gà Tây đối với Ninh Ninh, sau đó cũng nhanh chóng nghĩ đến việc hỏi nó về trò chơi “Lão ưng đuổi bắt gà con”. Tiêu Quý Đồng cũng cực kỳ thông minh, sau khi hiểu rõ ý định của Phó Văn Đoạn lại trở tay bổ sung thêm một câu, tặng cho người chơi ưu thế cực lớn.

Mỗi trò chơi Hắc Thắp đều sẽ có phương pháp để thông quan. Cho dù là Phó bản hiện thực hay những phó bản khác, Hắc Tháp nhất định sẽ cho người chơi hy vọng thắng lợi. Dựa theo thói quen nhất quán của nó, trình tự xếp hàng chắc chắn là theo quy tắc nhất định, không thể là sắp xếp ngẫu nhiên.

Người chơi chính thức, Ngạch quân dự bị, Khách lén qua sông.

Đây là một trình tự xếp hàng cực kỳ phù hợp với phong cách của Hắc Tháp.

Hắc tháp chán ghét Khách lén qua sông, lũ quái vật cũng thích ăn Khách lén qua sông nhất. Vì thế xếp bọn họ ở vị trí cuối cùng, để Đại Gà Tây khi biến thành chim ưng có thể thuận lý thành chương mà ăn luôn bọn họ.

Sau khi được Tiểu Vân chăm sóc cẩn thận và tưới nước khoáng lên vết thương, Viện Viện rốt cuộc cũng tỉnh lại. Hiệu quả của đạo cụ nước khoáng này rất tốt, thương thế của Viện Viện sau khi tỉnh lại dần dần chuyển biến tốt đẹp, cũng đã có thể nói chuyện một chút.

Đường Mạch cẩn thận tự ngẫm lại những manh mối có được lúc trước, sau đó kết hợp với những phỏng đoản của Phó Văn Đoạt và Tiêu Quý Đồng, hắn làm ra một kết luận: “Như vậy, trình tự xếp hàng chính xác của chúng ta chính là: tôi, Tiểu Kiều, Tiêu tiên sinh, hai tiểu cô nương kia, Phó….. Đường Cát, và Ninh Ninh.”

Tiêu Quý Đồng gật đầu: “Đúng vậy. Tiểu Kiều khẳng định xếp ở vị trí chứ hai, Ninh Ninh khẳng định xếp cuối cùng. Ở giữa chính là tôi và hai cô bé này.”

Đường Mạch: “Trình tự của Người chơi chính thức và Khách lén qua sông không có quá nhiều nghi ngờ, hiện tại tương đối quan trọng chính là trình tự của ba người các anh. Các anh đều là Ngạch quân dự bị”

“Tôi đã từng là Ngạch quân dự bị, nhưng tôi hiện tại đã thông quan trò chơi công tháp, trở thành Người chơi chính thức. 80% là tôi xếp ở vị trí thứ ba.” Tiêu Quý Đồng nói.

Đường Mạch cũng rất tán thành cách nhìn nhận này, nhưng trước mắt còn có một vấn đề càng quan trọng hơn: “Vậy trình tự của hai cô bé kia thì sao?”

Ánh mắt mọi người nhìn sang Tiểu Vân và Viện Viện đang ngồi bên cạnh.

Viện Viện còn chưa hoàn toàn khôi phục, cô bé đang dựa vào ngực bạn mình nhẹ nhàng thở dốc. Tiểu Vân đều nghe rõ những lời bọn họ vừa nói, hiện giờ cô bé cũng biết, trình tự của cô bé và Viện Viện là mắt xích quan trọng nhất. Cô bé vắt hết óc nhớ lại một hồi, nỗ lực nói ra những tin tức mà mình biết được: “Em và Viện Viện là bạn học cấp 3, nhưng lại khác ban. Ngày Địa cầu online bọn em đang học tiết thứ nhất, đột nhiên tất cả mọi người đều biến mất, trường học sau đó chỉ còn lại hai người chúng em, từ đó về sau bọn em liền ở bên nhau……”

Những chuyện Viện Viện và Tiểu Vân trải qua đều khá tương tự với đại đa số các Ngạch quân dự bị khác. Hai cô bé không có dị năng, không ngốc nhưng cũng không tính là thông minh, mỗi lần đều thật cẩn thận mà lẩn tránh phó bản, tránh đi tham dự trò chơi. May mắn lớn nhất của hai cô bé chính là được sinh hoạt ở Nam Kinh, tổ chức Ngạch quân dự bị ở đây luôn cố gắng hết sức để tìm kiếm vị trí cửa vào của tất cả các phó bản trong thành phố, cũng không giấu đi mà còn công bố những tin tình báo này ra. Hai cô bé bởi vậy cứ an an ổn ổn mà sống bốn tháng, trên đường có tham dự qua một ít trò chơi, nhưng đều là *hữu kinh vô hiểm.

*有惊无险 – Hữu kinh vô hiểm: “Nhìn như kinh động tâm phách nhưng không có gì nguy hiểm. Dùng để hình dung tình thế ác liệt nhưng cuối cùng đạt được kết quả mong muốn.”(Phần giải thích trên mình trích dẫn từ phần giải thích cụm này trong chương 55 của truyện “Xuyên Qua Tôi Là Sách Ma Pháp” – Hồ Cửu. Nguồn đây: http://dev.kilopad.com/Ngon-tinh-c4/doc-sach-truc-tuyen-xuyen-qua-toi-la-sach-ma-phap-b17773/chuong-55-ti55)

Loại người chơi như Tiểu Vân và Viện Viện chiếm phần lớn trong số những người chơi may mắn còn sống sót. Hai cô bé cũng không có bất kì điểm đặc biệt nào, thực lực và các phương diện khác đều khá tương đồng, căn bản không có khả năng phân ra một trình tự xếp hàng trước sau sao cho hợp lý.

Tiêu Quý Đồng trầm tư một lát: “Chúng ta mới xếp hàng một lần, như vậy vẫn còn quá ít. Cho dù tiếp theo lại sai cũng không phải chuyện gì quá to tát, chỉ cần có thể vượt qua trò chơi “Lão ưng đuổi bắt gà con” là được. Lần này, em xếp vị trí thứ tư.” Anh ta chỉ vào Tiểu Vân, sau đó lại nhìn về phía Viện Viện: “Em xếp vị trí thứ năm.”

Phó Văn Đoạt nhàn nhạt nói: “Dựa vào đâu?”

Mọi người quay đầu nhìn về phía Phó Văn Đoạt.

Tiêu Quý Đồng cười nói: “Trực giác. Đường Cát tiên sinh, tôi lúc trước đã từng nói qua, tôi chơi bất kì trò chơi nào cũng đều tin tưởng vào trực giác của mình. Tựa như khi cảnh sát phá án, rất nhiều thời điểm cũng không cần quá nhiều manh mối, bọn họ nhìn thấy tội phạm giết người đều sẽ có một loại cảm giác “Đây chính là hắn”. Sau Địa cầu online tôi đã chơi qua rất nhiều trò chơi, kinh nghiệm của tôi nói cho tôi biết, trực giác có đôi khi còn quan trọng hơn suy nghĩ lý tính. Hơn nữa,” dừng một chút, anh ta tiếp tục nói: “Đây mới là lần xếp hàng thứ hai. Cho dù lần này lại sai, chúng ta vẫn còn những cơ hội tiếp theo.”

Phó Văn Đoạt cũng không nói thêm nữa, trên thực tế, Đường Mạch cũng cho là như vậy.

Đường Mạch, Tiểu Kiều, Tiêu Quý Đồng, Tiểu Vân, Viện Viện, Phó Văn Đoạt, Ninh Ninh.

Trình tự này coi như đã trở thành trình tự xếp hàng chính xác mà bảy người ngầm thừa nhận. Cho dù là sai lầm, hẳn là chỉ có hai cô bé kia đảo vị trí. Ít nhất 80% bọn họ không tìm nhầm phương thức xếp hàng, cũng không xếp sai thứ tự.

Như vậy kế tiếp chính là chờ đợi xếp hàng.

Trong thời gian một giờ này, thương thế của Viện Viện đã dần khôi phục lại. Mặc dù không thể khỏe mạnh như lúc trước, nhưng cô bé đã có thể đứng lên, tiếp tục chạy trốn. Lần tiếp theo này Viện Viện đứng ở vị trí thứ năm, Đại Gà Tây sẽ không tiếp tục lấy cô bé làm mục tiêu đầu tiên, như vậy cô bé hẳn là sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Tiểu Vân lại mặt dày mượn Tiêu Quý Đồng một chút nước khoáng, cô bé đem bình nước còn dư lại non nửa đều đổ hết vào miệng vết thương của Viện Viện, khiến cho tốc độ phục hồi càng nhanh hơn. Như vậy cho dù xếp hàng sai lầm sẽ mở ra trò chơi “Lão ưng đuổi bắt gà con”, Viện Viện cũng sẽ có thể chạy trốn nhanh hơn một chút.

Đường Mạch nhìn đến Viện Viện sắc mặt tái nhợt, hắn nhớ tới một sự kiện. “Đại Gà Tây không muốn giết cô bé.”

Phó Văn Đoạt nghe được lời này, lập tức hiểu rõ ý đối phương. Đường Mạch nói: “Quy tắc của trò chơi “Lão ưng đuổi bắt gà con”, Đại Gà Tây muốn bắt chính là con gà con cuối cùng. Cho nên, có lẽ nó cũng chỉ có thể giết chết con gà con đó.”

Đường Mạch nhìn về phía Tiêu Quý Đông đang ở nơi xa thương lượng với đồng đội, hắn quay đầu nhìn Phó Văn Đoạt: “Đối tượng Đại Gà Tây muốn giết là Ninh Ninh, nhưng trước đó nó lại không hề cố tình đi tấn công cô ấy. Nó dồn hết sức đi công kích những người chơi còn lại, mà rõ ràng chỉ cần nhẹ nhàng huy động một chút móng vuốt, cô bé kia sẽ bị giết chết. Nhưng nó lại không làm như vậy. Có hai loại khả năng, thứ nhất, nó chỉ có thể giết Ninh Ninh, không thể giết ai khác ngoài cô ấy. Thứ hai…… Nó muốn thương tổn càng nhiều người chơi càng tốt. Không thể chết, nhưng sẽ bị trọng thương.”

Đây chính là chỗ khủng bố của Đại Gà Tây.

Một giờ đồng hồ trong trò chơi “Lão ưng đuổi bắt gà con”, người chơi gần như không thể phản kích lại Đại Gà Tây, chỉ có thể một mặt phòng bị, nhưng Đại Gà Tây lại có thể thoải mái mà đuổi bắt gà con, đả thương từng người một. Nó không giết người, mà chỉ đánh bọn họ trọng thương. Cứ như vậy khi đến lượt trò chơi tiếp theo, tất cả người chơi sẽ càng khó chạy thoát.

Thậm chí có khả năng không thể căng đến lượt tiếp theo, trực tiếp trọng thương bỏ mình.

Mặc dù có đến 80% trình tự xếp hàng lần này không sai, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt vẫn muốn làm ra sự chuẩn bị chu toàn nhất. Phó Văn Đoạt nạp đạn cho súng lục thêm lần nữa. Sau khi trải qua đợt giáo huấn vừa rồi, Đường Mạch biết cây dù nhỏ cũng không thể tạo ra bất kì thương tổn nào trên người Đại Gà Tây, nhưng hắn vẫn lựa chọn nó, ít nhất có thể coi nó như một tấm lá chắn.

Sau khi chuẩn bị tốt hết thảy, bảy người chơi tụ lại bên nhau, chờ đợi lượt xếp hàng thứ hai.

“Nam Kinh là một thành phố rất tốt, ít nhất sau Địa cầu online, đại đa số những người chơi thực lực tương đồng nhau có thể cùng nhau sinh sống ở đây.”

Đường Mạch quay đầu nhìn về phía Tiêu Quý Đồng.

Hai mắt Tiêu Quý Đồng lại đang nhìn Đại Gà Tây lảo đảo lắc lư từ nơi xa đi tới đây.

Lời này của Tiêu Quý Đồng cũng không sai, Nam Kinh thực sự rất an toàn, nhưng nó cũng cực kì nguy hiểm. Đường Mạch trầm mặc một lát đang chuẩn bị đáp lại, nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, một giọng nam trầm thấp đã vang lên ở bên cạnh hắn: “Nội trong ba tháng, mỗi người chơi cần phải đi công tháp một lần.”

Nụ cười bên môi Tiêu Quý Đồng cứng lại, rất nhanh anh ta tiếp tục cười nói: “Đúng vậy. Dưới tiền đề là, người chơi không cần bị bắt đi công tháp.”

Nam Kinh là một thành phố rất tốt, nhưng với tiền đề là người chơi không cần bị bắt đi công tháp.

Quá nhiều sự bảo hộ ngược lại là tự sát.

Những người chơi sở hữu thực lực siêu cường ở Nam Kinh che chở cho những người chơi thực lực bình thường, nói cho bọn họ biết cửa vào của tất cả các phó bản, hạn chế Khách lén qua sông không dám tùy tiện giết người. Nhưng điều này đồng thời cũng cho những người chơi khác một cái nôi quá mức ấm áp. Ở trong cái nôi này, người chơi không có nghị lực sẽ không thể trưởng thành, chỉ biết cố gắng sống sót một cách hời hợt.

Có lẽ Hắc tháp chính là lo lắng tình huống như vậy sẽ xuất hiện, cho nên mới gia tăng quy tắc, yêu cầu mỗi người chơi nội trong ba tháng phải đi công tháp.

Đại Gà Tây đang ngày càng tới gần.

Dư quang trong đáy mắt Đường Mạch quét đến vũng máu trên mặt đất, hắn bỗng nhiên mở miệng: “Người chơi chết ở nơi này ít nhất cũng phải khoảng trăm người.”

Tiêu Quý Đồng: “Có ghi chép lại, đại khái khoảng 150 người.”

150 người, không ai tìm ra được phương thức xếp hàng chính xác. Con số này khiến Đường Mạch cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng trong lúc nhất thời hắn cũng nghĩ không ra bất kì điểm đáng ngờ nào. Trò chơi này không giống phó bản Mario, Phó bản Mario đã chết hơn 6000 người, 6000 người chứng minh trò chơi này tuyệt đối có vấn đề, người chơi không có khả năng dựa theo lẽ thường để đi đến kết thúc.

Đường Mạch còn đang suy nghĩ, Đại Gà Tây đã đến gần.

“Ầm ầm ầm ——”

Đại Gà Tây ôm một con cự trùng giáp xác màu đen đi đến trước mặt bảy người chơi, nó dùng sức ném con cự trùng này xuống đất. Cự trùng còn muốn chạy trốn, một chân Đại Gà Tây liền đạp lên người nó, dưới chân dùng sức, cự trùng gào thét một tiếng, lớp giáp xác màu đen bên ngoài đã bị Đại Gà Tây dẫm nát.

Ai cũng không biết Đại Gà Tây là từ đâu tìm được một con cự trùng giáp xác to lớn như vậy, nó dẫm lên người cự trùng, ánh mắt tham lam âm lãnh quét qua trên mặt từng người chơi. Đại Gà Tây vỗ vỗ tay, hiền lành cười nói: “Các con của ta, các con đã nghĩ xong phải xếp hàng thế nào chưa?”

Tiểu Vân căm hận trừng mắt nhìn Đại Gà Tây, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đã nghĩ kỹ rồi.”

Thái độ khẳng định quyết tuyệt của Tiểu Vân khiến Đại Gà Tây nhìn cô bé nhiều hơn vài lần, Đại Gà Tây gãi gãi đầu: “Tốt lắm cô cô, vậy bắt đầu xếp hàng đi. Mẹ đã gấp không chờ nổi muốn đút sâu cho các con rồi. Các con có cảm thấy đói bụng không nào?”

Đường Mạch vốn đang định bảo mọi người trực tiếp đi xếp hàng, hiện tại Đại Gà Tây mỗi một câu đều là cười nhạo người chơi, cũng sẽ không cho ra bất kì manh mối hữu dụng nào. Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, liền đột nhiên cảm thấy một trận đói khát trong bụng. Đường Mạch kinh ngạc trợn to mắt, cẩn thận cảm thụ một chút, sau đó nhanh chóng nhìn sang Phó Văn Đoạt.

Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung.

Phó Văn Đoạt gật gật đầu, thấp giọng nói: “Đúng vậy.”

Không chỉ bọn họ, ngay sau khi Đại Gà Tây nói xong lời này, Tiêu Quý Đồng và những người chơi khác đều cảm thấy một trận đói khát từ lâu không có. Loại cảm giác này thật sự quá mức kỳ quái, hôm qua Đường Mạch vừa mới ăn xong, với tố chất thân thể của hắn hiện tại, cho dù ba ngày ba đêm không ăn gì cũng sẽ không cảm thấy đói như vậy.

Đường Mạch lập tức thầm nghĩ: “Tố chất thân thể của chúng ta giảm xuống, cảm giác đói khát trước kia cũng đã bắt đầu quay trở lại.”

Phó Văn Đoạt: “Không phải quay trở lại, mà là càng thêm đói khát. Buổi sáng hôm nay tôi đã ăn một chiếc bánh lương khô.”

Trong lòng Đường Mạch cả kinh.

Đại Gà Tây nghe được bọn họ nói chuyện, cô cô mà cười một tiếng, móng gà dẫm trên người cự trùng dùng sức vặn vẹo, cố ý nói: “Mẹ biết các con đều rất đói bụng. Mau tới xếp hàng ăn sâu đi, các con ngoan của ta.”

Cảm giác đói khát đến với Đường Mạch cực kỳ xa lạ, trong lúc nhất thời hắn cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng sau khi thích ứng được liền thấy ổn hơn. Mức độ đói khát này cũng chưa đến mức khiến bọn họ không thể hành động, chỉ sợ rằng nó sẽ lại tăng lên gấp bội trong thời gian tới mà thôi. Đường Mạch không hề nói lời vô nghĩa, Đại Gà Tây còn chưa nói xong, hắn liền đã nhanh chóng tiến lên, đứng vào vị trí đầu tiên.

Đại Gà Tây sửng sốt.

Đường Mạch mặt không cảm xúc liếc mắt nhìn nó, xoay người nói: “Nắm chặt thời gian.”

Phó Văn Đoạt hiểu rõ những lời này, Tiêu Quý Đồng sau khi cảm nhận được sự đói khát cũng đã bắt đầu đoán được một sự kiện đáng sợ. Anh ta đẩy đẩy Tiểu Kiều, cậu bé vội vàng chạy lên đứng phía sau Đường Mạch. Tiếp theo là Tiêu Quý Đồng, Tiểu Vân……

Ngay sau khi Đường Mạch đi lên đứng trước mặt Đại Gà Tây, nó liền nheo lại hai mắt, một bên âm hiểm mà cười, một bên dùng ánh mắt nhìn chằm chằm từng người chơi đi lên xếp hàng. Nó không hề biểu hiện ra quá nhiều khác thường, nhưng loại biểu hiện không có gì khác thường cũng là một loại khác thường. Điều này dường như là đang chứng minh trình tự xếp hàng hiện tại của bảy người bọn họ rất có khả năng là chính xác.

Ngay sau khi Viện Viện run rẩy đứng vào vị trí số năm, Phó Văn Đoạt đi lên, đứng vào vị trí số sáu. Cuối cùng là Ninh Ninh.

Toàn bộ bảy người đều đứng yên.

Đường Mạch ngẩng đầu, nhìn về phía Đại Gà Tây.

Tầm mắt Đại Gà Tây từ trên người Ninh Ninh thu lại, nó cúi đầu, nhìn xuống Đường Mạch. Cái bóng đen xì của nó bao phủ lên cả người hắn, gần như đem hơn phân nửa người hắn nuốt vào. Một người một gà cứ như vậy lẳng lặng nhìn nhau, tay Đường Mạch nắm chặt cây dù nhỏ tùy thời chuẩn bị phản kích.

Trong siêu thị yên tĩnh không có lấy một tiếng động, Đại Gà Tây không giống như lần trước trực tiếp tức giận.

Đường Mạch nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh, thình thịch,  trái tim trong lồng ngực hắn nhanh chóng nhảy lên.

Đứng gần như vậy hắn mới phát hiện, con gà tây này cao đến kinh người, vô cùng cường tráng. Nó tựa như một ngọn núi lớn che trước mặt mỗi người chơi, sau khi biến thành chim ưng, hai mắt đỏ ngầu lên, tốc độ khủng bố và sức mạnh kinh người, còn có thân thể cứng rắn dị thường kia nữa, tất cả đều là những thứ vũ khí đáng sợ nhất.

Không chỉ Đường Mạch, Tiểu Kiều đứng phía sau hắn cũng đang cắn chặt răng, tức giận nhìn chằm chằm Đại Gà Tây. Ngón tay cậu bé ngọ nguậy trong túi áo, chờ đợi trình tự xếp hàng lần này chính xác, trò chơi kết thúc.

Tiêu Quý Đồng mặt ngoài nhìn như trấn định, hai mắt lại không hề dịch chuyển khỏi người Đại Gà Tây, anh ta cũng đang khẩn trương chờ đợi đáp án.

Phó Văn Đoạt thần sắc bình tĩnh, hai mắt đen nhánh lẳng lặng nhìn chăm chú Đại Gà Tây, tùy thời chuẩn bị công kích.

Dưới ánh sáng ảm đạm, Đại Gà Tây cứ như vậy yên lặng nhìn Đường Mạch, Đường Mạch cũng bình tĩnh nhìn lại nó.

Bỗng nhiên, Đại Gà Tây nâng lên mỏ gà sắc bén, cổ quái mà nở nụ cười. Nụ cười rất nhanh đã kéo đến khóe miệng, hai mắt nhỏ trong phút chốc liền biến thành màu đỏ như máu. Một cánh của Đại Gà Tây đột nhiên đập về phía Đường Mạch, Đường Mạch cho dù đã sớm có chuẩn bị, trong lòng vẫn là kinh sợ không thôi.

Sai rồi!

Đường Mạch căng ra cây dù nhỏ ngăn lại một kích này, đồng thời cả người cũng bị cổ lực đạo mạnh mẽ này chấn đến phải lùi về phía sau ba bước.

Một giọng trẻ con thanh thúy vang lên —

“Leng keng! Người chơi xếp hàng sai lầm, Đại Gà Tây tinh thần phân liệt, mở ra trò chơi chi nhánh ‘“Lão ưng đuổi bắt gà con” ’. Thời gian trò chơi là một giờ. Sau khi tiếng tích tắc vang lên…………”

Hai mắt Đường Mạch trợn to, hắn la lớn: “Chạy!!!”

Giây tiếp theo, bảy người chơi liều mạng chạy trốn về các hướng khác nhau. Trong đó chạy nhanh nhất chính là Ninh Ninh.

Trò chơi “Lão ưng đuổi bắt gà con”, chim ưng cần phải đuổi bắt con gà con cuối cùng. Vòng trước Ninh Ninh đã ăn đủ mệt, lần này ba người Tiêu Quý Đồng cùng nhau cẩn thận thương lượng hồi lâu, đem rất nhiều đạo cụ bảo mệnh đều đưa cho Ninh Ninh, để cô ấy có thể tăng khả năng sống sót.

Ninh Ninh biết mục tiêu của Đại Gà Tây là chính mình, cô dùng tốc độ nhanh nhất chạy lên tầng hai, ở đó Tiểu Kiều đã dùng những đạo cụ dư lại bày ra một loại bẫy rập đợi Đại Gà Tây tiến vào. Giọt nước màu lam dùng hết, đạo cụ lợi hại nhất của bọn họ đã không còn nữa. Những đạo cụ khác cũng không thể tạo ra uy hiếp trí mạng đối với Đại Gà Tây, nhưng ít nhất vẫn có thể giúp Ninh Ninh một phen, để cô không phải chạy trốn quá mức gian nan như trước.

Tuy rằng mục tiêu cuối cùng của Đại Gà Tây là Ninh Ninh, những người chơi khác cũng không dám bất cẩn.

Viện Viện ngay sau khi nghe thấy âm thanh nhắc nhở của Hắc tháp liền nhịn không được mà khóc nấc lên. Miệng vết thương trên người cô bé vừa mới khép lại, thân thể suy yếu vô cùng. Cô bé không dám cầu người khác giúp mình, chỉ có thể cố gắng hết sức để chạy trốn, khẩn cầu Đại Gà Tây đừng chú ý tới cô bé.

Có lẽ bởi vì vấn đề xếp hạng, lần này Đại Gà Tây quả thực không tiếp tục đi công kích Viện Viện nữa, mà là chuyển mục tiêu sang Tiểu Kiều đứng ở vị trí thứ hai. Đường Mạch thân thủ mạnh mẽ, sau khi ngăn trở công kích của Đại Gà Tây liền xoay người chạy trốn, Tiểu Kiều ngược lại trở thành người đứng đầu. Hai mắt Đại Gà Tây sáng ngời, một vuốt sắc bén bổ về phía Tiểu Kiều.

Tiêu Quý Đồng đứng phía sau cậu bé, từ phía sau ôm lấy eo Tiểu Kiều, dùng sức vác cậu bé lên lưng. Một vuốt Đại Gà Tây vồ xuống, Tiêu Quý Đồng che chở cho Tiểu Kiều, cánh tay anh ta liền bị Đại Gà Tây xẻo đi một miếng thịt. Tiêu Quý Đồng kêu lên một tiếng, cõng Tiểu Kiều chạy mất dạng.

Chờ đến khi Đại Gà Tây muốn đi truy đuổi người chơi khác, Đường Mạch đã hội hợp với Phó Văn Đoạt, hai người chạy vào chỗ tối biến mất không thấy đâu. Đại Gà Tây đang muốn đuổi theo Tiêu Quý Đồng, nhưng nó vừa mới bước được hai bước, dường như nhớ tới thảm trạng của bản thân khi bị vô số đạo cụ hành hạ lúc trước, nó chợt dừng bước chân.

Cuối cùng, ánh mắt nó vẫn nhằm về phía hai cô bé yếu đuối nhất.

“Cô cô……” Tiếng cười quái dị quỷ quyệt vang lên, dưới chân Đại Gà Tây vừa giẫm, ngay sau đó nó liền lao về phía Tiểu Vân còn chưa đem mình hoàn toàn giấu đi kia.

Tiểu Vân ban đầu đứng thứ tư, cô bé chạy trốn không nhanh như vậy. Ngay khi cô bé phát hiện Đại Gà Tây muốn đuổi theo mình, sắc mặt sợ hãi trắng bệch cả ra, dốc hết toàn lực chạy về phía trước, chuẩn bị chạy đến nơi Tiểu Kiều bố trí bẫy rập.

Nhưng lần này Đại Gà Tây đã đuổi kịp Tiểu Vân. Giống như khi  đối phó với Viện Viện, Đại Gà Tây múa may hai cánh, dễ như trở bàn tay đánh bay Tiểu Vân vào tường.

Thân thể Tiểu Vân nặng nề đập lên mặt tường, cô bé thống khổ kêu lên một tiếng.

Tiếng xương cốt vỡ vụn truyền đến, Tiểu Vân ngã trên đất, nặng nề phun ra một bãi máu. Trên trán cô bé, một dòng máu tươi chảy xuống. Tiểu Vân chống hai tay muốn đứng lên chạy trốn, nhưng không biết tại sao, cô bé bỗng ôm bụng ngã xuống đất. Thân thể Tiểu Vân bắt đầu run rẩy, cô bé không thể nói chuyện, chỉ có thể không ngừng mà run rẩy.

Thương thế của Tiểu Vân nhìn qua cũng không hề thê thảm như Viện Viện lúc trước, nhưng máu trong miệng cô bé lại không ngừng chảy ngược ra. Cô bé đang giãy giụa muốn chạy trốn, Đại Gà Tây đã lại lần nữa lao lên công kích.

Đại Gà Tây âm hiểm cười một tiếng, rầm rầm chạy về phía Tiểu Vân, muốn tiếp tục tấn công cô bé. Nó chạy được nửa đường, Tiểu Vân lại phun ra một búng máu. Động tác của Đại Gà Tây rất đột ngột, nó tựa như đã nhận ra điều gì đó, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi.

“Cô cô cô cô!”

Đường Mạch tránh trong chỗ tối nhìn thấy một màn này, hắn đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo liền lập tức hiểu rõ: “Cô bé sắp chết à?!”

Rất nhiều người vết thương nhìn qua không nặng, trên da không có dấu vết gì, nhưng khi so với người cả người toàn là vết thương lại nghiêm trọng hơn rất nhiều. Phần sau đầu của con người khi bị va chạm rất dễ dẫn đến tử vong, mạch máu ở chỗ nào đó bị vỡ cũng có thể gây chết người. Tiểu Vân chỉ bị gà tây nhẹ nhàng đánh bay lên, đập vào vách tường. Viện Viện bị gà tây đả thương thành như vậy mà cũng chưa chết, ai cũng không nghĩ tới chỉ một kích đơn giản như vậy, Tiểu Vân lại đã sắp chết.

Phó Văn Đoạt bình tĩnh nhìn về phía Tiểu Vân, quan sát phản ứng cả người run rẩy và biểu hiện không ngừng hộc máu của cô bé, sau đó đưa ra kết luận: “Cô bé sắp chết rồi. Hẳn là xương sườn đứt gãy đâm thủng nội tạng, thậm chí có thể đã đâm vào trái tim. Trong phó bản này tố chất thân thể của người chơi  bị giảm xuống, vết thương này đối với cậu hoặc tôi đều không nguy hiểm đến tính mạng, có thể phục hồi lại, nhưng cô bé nhiều nhất chỉ có thể căng qua năm phút thôi.”

Kết quả này là thứ tất cả mọi người đều không thể đoán trước được, ngay cả Đại Gà Tây cũng không kịp phòng bị.

Đại Gà Tây kinh ngạc đứng tại chỗ, nhìn về phía Tiểu Vân đang không ngừng run rẩy. Hiển nhiên nó cũng phát hiện, người chơi này sắp chết rồi.

Bên kia, trong bóng tối. Tiêu Quý Đồng lôi kéo Tiểu Kiều giấu ở một bên, anh ta cũng phát hiện ra tình huống này. Mày anh ta nhăn lại, Tiểu Kiều cả kinh nói: “Không cứu chị ấy, chị ấy sẽ chết thật đấy.…… Đội trưởng, em có mang theo một lọ rượu Hương Tiêu, anh có muốn cứu chị ấy không?”

Tình huống đồng dạng cũng phát sinh với Đường Mạch và Phó Văn Đoạt bên này.

Tay Đường Mạch nắm chặt nước mắt con giun, hắn không di chuyển, thần sắc bình tĩnh nhìn về phía Tiểu Vân đang thở thoi thóp nằm cách đó không xa.

Thời gian chầm chậm trôi qua. Hô hấp của Tiểu Vân càng ngày càng nhẹ, cô bé nhắm mắt lại, đã không thể động đậy.

Tiểu Kiều nhìn một màn này, cậu bé nhớ tới một sự kiện: “Chỉ cần có người chơi tử vong, lập tức kết thúc trò chơi……”

Tiêu Quý Đồng thấp giọng nói: “Cứu cô bé!”

Ngay sau đó, hai thân ảnh chạy ra từ chỗ tối, chạy về phía Đại Gà Tây và Tiểu Vân. Tốc độ của Tiêu Quý Đồng và Tiểu Kiều nhanh hơn Đường Mạch và Phó Văn Đoạt vài giây, Đường Mạch còn chưa hoàn toàn hạ quyết tâm, hai người kia liền đã vọt ra. Nhìn thấy bọn họ đứng ra, ánh mắt Đường Mạch lạnh lùng, nói: “Đi chứ?”

Phó Văn Đoạt sớm đã rút ra súng lục: “Đi!”

Hai người như tia chớp đen, vèo một cái đã lao ra khỏi kệ để hàng, chạy về phía Đại Gà Tây. Đại Gà Tây phát hiện bốn người chơi đột nhiên xuất hiện ở đây cũng rất sửng sốt, nhưng nó cũng biết chỉ cần cô bé này chết đi, nó sẽ không thể tiếp tục tấn công người chơi nữa. Trong mắt Đại Gà Tây hiện lên một tia hung quang, nó quay đầu nhìn về phía sau.

Nơi đó là lan can cầu thang, Ninh Ninh đã ẩn mình ở tầng hai tùy thời chờ nó đi lên.

Hai chân Đại Gà Tây rầm rầm rầm nện lên mặt đất, nó nổi giận gầm lên một tiếng, lao về phía trước. Nó múa may vung lên móng vuốt, trảo một trảo về phía người đàn ông đang lao về phía nó. Phó Văn Đoạt cũng không nghĩ tới Đại Gà Tây đang đứng ở chỗ quẹo cầu thang, nó không tiếp tục đi lên, mà lại nhằm về phía mình.

Đoàng!

Một viên đạn xượt qua đầu Đại Gà Tây, cắt đứt mấy sợi lông gà của nó. Đại Gà Tây hung hăng một chân dùng lực, sàn nhà vỡ vụn. Đường Mạch thấy thế kinh ngạc không thôi, hắn không hề chạy về phía Tiểu Vân, mà là quay đầu chạy đến bên Phó Văn Đoạt.

Gần như là dùng hết toàn bộ sức lực,tốc độ của Đại Gà Tây cực nhanh, ngay khi nó chạy đến trước mặt Phó Văn Đoạt, móng vuốt sắc nhọn nhắm ngay mặt mà bổ xuống. Đường Mạch vừa vặn chạy đến, hắn không có thời gian do dự, lớn tiếng hô lên chú ngữ. Hắn đứng phía sau Phó Văn Đoạt một phen căng ra cây dù nhỏ, chặn lại một kích này.

Lực đạo khủng bố đánh bay Đường Mạch, Phó Văn Đoạt giữ chặt tay hắn, hai người phải cùng nhau lùi lại bảy tám bước mới đứng vững lại được.

Sức mạnh hiện tại của Đại Gà Tây đã mạnh hơn rất nhiều so với lần đầu tiên. Dường như biết được Tiểu Vân không sống được bao lâu nữa, nó không hề lãng phí thời gian. Một kích này không thành công, nó hoàn toàn không cho Đường Mạch và Phó Văn Đoạt cơ hội thở dốc, bén nhọn mà hét lên một tiếng, lại lần nữa xông lên tấn công.

Tốc độ này thật sự quá nhanh, Phó Văn Đoạt kéo tay Đường Mạch, dùng cây dù nhỏ chặn đợt công kích thứ hai của Đại Gà Tây. Lần này khi cây dù nhỏ ngăn trở công kích, Phó Văn Đoạt lại chuẩn xác bắn ra một phát súng. Đại Gà Tây bị buộc phải né tránh sang bên cạnh, nó dán sát thân thể vào lan can, hung hăng nhìn chằm chằm hai người chơi trước mắt.

Cuối cùng, nó nhìn về phía Phó Văn Đoạt.

“Cô cô!”

Giây tiếp theo, Đại Gà Tây lại tiếp tục xông lên.