Địa Cầu Online

Chương 77: Loại người như Lão Phó mà cưới được vợ, thật sự là do phúc khí tổ tiên mà !




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe thấy cái tên “Lê Văn” này, trên mặt hai anh em họ Vương đều lộ ra một tia nghi hoặc. Vương Văn Hạo nhìn Đường Mạch, hỏi: “Lê Văn? Tôi chưa từng nghe qua cái tên này, làm sao vậy?” Anh ta quay đầu nhìn sang Vương Văn Quyên: “Em gái, em đã từng nghe qua chưa?”

Vương Văn Quyên cũng kỳ quái nói: “Em cũng chưa từng nghe qua.”

Biểu tình trên mặt hai người này không giống như đang nói dối, bọn họ thật sự không quen biết Lê Văn. Ánh mắt Đường Mạch chậm rãi rũ xuống, hắn yên lặng nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay Vương Văn Hạo. Ngoài cửa sổ, tiếng gió gào thét càng ngày càng nhẹ, tiếng mưa rơi tí tách cũng dần dần ngừng hẳn.Giọng nói trầm thấp của Phó Văn Đoạt vang lên: “Hết mưa rồi.”

Vương Văn Hạo nói: “Hết mưa, các cậu phải đi rồi sao?”

Mưa tuy đã ngừng, nhưng sắc trời bên ngoài vẫn còn khá tối, một vầng trăng khuyết treo trên bầu trời. Đường Mạch không đáp lại, Vương Văn Quyên nói: “Bên ngoài trời tối, anh em chúng tôi không tiện tiễn hai người.” Giọng nói cô ta có chút dồn dập, không giấu được ý tứ muốn đuổi khách. Nhưng rất nhanh cô ta lại bổ sung một câu để che giấu đi cảm xúc của chính mình: “Nhưng nếu…… Nếu hai người muốn ở lại nhà chúng tôi một đêm cũng không phải là không thể, chỉ là chúng tôi không có dư phòng, các anh có thể ngủ ở phòng khách.”

Không đáp lại những lời này, Đường Mạch bình tĩnh hỏi: “Chiếc đồng hồ trên tay anh là có được từ đâu.”

Vương Văn Hạo dừng động tác, một lúc lâu sau, anh ta nâng cổ tay nhìn chiếc đồng hồ kia, sau đó đút tay vào túi, cười nói: “Là trước kia tôi mua đấy. Victor tiên sinh, nếu các cậu thật sự không chịu nói cho chúng tôi biết về tin tức bên ngoài, vậy cũng không sao. Tôi có thể hiểu được mà.”

Anh ta đang muốn chuyển đề tài, Đường Mạch lại tiếp tục hỏi: “Mua ở đâu?”

Vương Văn Hạo sửng sốt: “Là……,mua ở trung tâm thương mại.”

Đường Mạch ngẩng đầu nhìn đối phương, môi đang cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo: “Bao nhiêu tiền?”

Hai anh em họ Vương ngậm chặt miệng, im lặng không nói gì, trầm mặc nhìn Đường Mạch. Ba người đối diện, ngay sau đó, hai người này lấy tốc độ cực nhanh xoay người liền chạy, nhưng tốc độ Đường Mạch còn nhanh hơn bọn họ nhiều lắm. Một chân hắn dùng lực, lăng không nhảy lên, bắt lấy cổ áo Vương Văn Hạo. Vương Văn Quyên thấy thế, hai mắt trợn lên, lấy ra từ trong túi một khẩu súng lục màu đen, cạch một tiếng trực tiếp nổ súng.

Tư thế cầm súng của cô ta không chuẩn, nhưng tốc độ nổ súng và độ chính xác lại tốt hơn cả Đường Mạch rất nhiều, hiển nhiên là đã từng dùng qua súng vài lần. Tiếng súng chói tai cắt qua không trung, Đường Mạch nghiêng đầu tránh đi viên đạn lao tới, bàn tay đang bắt lấy Vương Văn Hạo buộc phải buông ra. Nhưng bởi vì khoảng cách quá gần, viên đạn vẫn bắn sượt qua mặt hắn, lưu lại một vết máu nhàn nhạt.

Anh em họ Vương tránh ra sau, hai tay chống đất, nhảy lùi về phía sau ba bước, đứng cách Đường Mạch 2m. Ba người liếc nhìn nhau, rất nhanh, hai người kia liền cùng nhau hành động. Bọn họ đồng thời từ hai bên trái phải nhằm về phía Đường Mạch. Vương Văn Hạo đi qua bên bàn, trực tiếp từ phía dưới rút ra một thanh chủy thủ sắc bén, Vương Văn Quyên dùng súng lục ở bên cạnh bảo hộ anh trai.

Bọn họ căn bản cần không để ý tới Phó Văn Đoạt đang ngồi ở cửa, chỉ chuyên tâm công kích Đường Mạch. Bởi vì trong chớp mắt, giữa bụi cỏ ở ngoài nhà đã lao ra ba bóng người đen sì. Người thứ tư từ trên nóc nhà đột nhiên nhảy xuống, trong tay cầm theo một thanh loan đao hình tròn, gầm lên một tiếng rồi bổ nhào về phía đỉnh đầu Phó Văn Đoạt. Phó Văn Đoạt nâng cánh tay lên cản lại một đao này, lưỡi dao bổ vào một mảnh kim loại, bắn ra tia lửa sáng chói. Người cầm đao cả kinh, thầm than một tiếng không tốt.

Ở trong nhà, hai anh em họ Vương đang giao đấu với Đường Mạch. Ngoài phòng, bốn người kia đang hợp lực đánh bại Phó Văn Đoạt.

Viên đạn của Vương Văn Quyên không có dị năng Checkmate có thể truy đuổi đối tượng bị nhắm bắn, nhưng gian phòng này quá nhỏ, không gian để Đường Mạch tránh né thật sự có hạn, cô ta chỉ tùy tiện bắn vài phát đã có thể phong tỏa đường di chuyển của hắn. Sức lực của Vương Văn Hạo kia cũng rất lớn, chủy thủ của anh ta sắc nhọn dị thường, vừa bổ vào bàn, bàn gỗ tức khắc bị nứt thành hai nửa.

Đường Mạch nghiêng người tránh đi chủy thủ, lại nghiêng đầu tránh thoát viên đạn. Hắn lăn một cái trên mặt đất, với tay lấy ra súng lục bạc, nhắm ngay về phía Vương Văn Quyên. Vương Văn Quyên thấy thế, trong lòng cả kinh, vội vàng chạy trốn sang bên cạnh. Đường Mạch nổ súng cực nhanh, hai mắt hắn hơi nheo lại, ấn hạ cò súng.

Đoàng!

Viên đạn sượt qua người Vương Văn Quyên, bắn trúng vào tường.

Đường Mạch lại bắn thêm một phát nữa, nhưng cũng không bắn trúng. Hai anh em họ Vương lúc này mới hiểu được: “Hắn bắn không chuẩn!”

Hai người không hề sợ hãi. Súng lục là vũ khí duy nhất trên người Đường Mạch, nếu Đường Mạch dùng không tốt, bọn họ liền trực tiếp xông lên giết hắn. Vương Văn Hạo hung hăng ra một đấm từ bên phải, đồng thời, Vương Văn Quyên cong lưng, quét về phía chân trái Đường Mạch. Hai người phối hợp ăn ý, Đường Mạch duỗi tay, lùi về sau một bước.

Lợi dụng thời cơ khi Đường Mạch còn chưa kịp đứng vững, Vương Văn Quyên giơ súng lục lên bắn về phía ấn đường Đường Mạch, Vương Văn Hạo đem chủy thủ nhằm vào yết hầu hắn. Nhưng ngay lúc này, tay Đường Mạch dùng tốc độ mắt thường khó có thể theo kịp vòng qua cây chủy thủ kia, một phen bắt lấy cần cổ Vương Văn Hạo. Hắn nghiêng đầu, một viên đạn bắn trúng vào bức tường phía sau lưng hắn.

Động tác của hai anh em họ Vương đồng thời dừng lại. Trên trán bọn họ tất cả đều là mồ hôi, tuy rằng vừa rồi nhìn như bọn họ vẫn luôn đang công kích Đường Mạch, là Đường Mạch không ngừng né tránh, nhưng từ đầu đến cuối, Đường Mạch đều xử lý đến thành thạo.

Nhìn thấy anh trai bị bắt lấy, Vương Văn Quyên do dự một lát, sau đó quay đầu liền chạy. Một thanh loan đao hình tròn đột nhiên phóng tới trước mặt cô ta, đâm vào tường, chặn lại bước chân đang chạy trốn của cô ta.

Ở ngoài nhà, trên mặt đất đặt ba cỗ thi thể, còn có một người đàn ông trung niên cả người đều là máu đang liều mạng bò ra bên ngoài. Phó Văn Đoạt đứng ở cửa, ném ra thanh loan đao kia. Tất cả những điều này hết thảy chỉ phát sinh trong ba phút ngắn ngủn, Vương Văn Quyên nhìn đến bốn người đồng bạn ở nhà ngoài, lại quay đầu nhìn về phía anh trai mình.

Ánh mắt cô ta lộ ra một tia sợ hãi, cô ta chậm rãi quỳ rạp xuống đất, sợ hãi đến run rẩy cả lên.

Sáu người này chẳng chỉ là những Người chơi chính thức bình thường, thậm chí còn có khả năng đều là Ngạch quân dự bị. Đường Mạch trước tiên dùng dị năng “Tìm bạn bè” xem xét thân phận của Vương Văn Hạo, anh ta thật sự là Ngạch quân dự bị. Giải quyết sáu tên Ngạch quân dự bị đối với Đường Mạch và Phó Văn Đoạt mà nói, thật dễ như trở bàn tay. Mà trên thực tế, ngay một khắc khi bọn họ gặp được hai anh em họ Vương kia, hai người liền nhận thấy được: Hai anh em này không phải người tốt.

Đầu tiên, Vương Văn Hạo nói hai anh em anh ta nghe thấy tiếng súng nên mới muốn tới nhìn một chút. Bọn họ trốn ở nơi nông dã, thật lâu chưa từng thấy qua người sống. Dựa theo lẽ thường, nếu thật là như vậy, bọn họ chạy trốn tới ở nông thôn chính là vì tránh đi nguy hiểm, không muốn xảy ra xung đột với người chơi khác. Hiện tại đột nhiên nghe được tiếng súng, bọn họ hẳn là nên trốn đi, không ra ngoài xem xét tình hình, càng không đề cập tới việc ở một bên rình mò.

Hơn nữa trên tay bọn họ cũng không có vết chai do làm việc nhà nông. Càng không cần nói tới rất nhiều sơ hở đã lộ ra lúc sau.

Phó Văn Đoạt đã từng nói qua, dọc đường đi khi hắn từ Bắc Kinh đến Thượng Hải, đã gặp qua ba nhóm người chơi mai phục đánh cướp trên đường cao tốc. Thực rõ ràng, hai anh em họ Vương chính là loại người chơi này. Đường Mạch không có hứng thú tranh đấu cùng bọn họ, hắn cũng sẽ không hiên ngang lẫm liệt vì dân trừ hại. Nhưng hắn lại đột nhiên nhìn thấy một chiếc đồng hồ trên tay Vương Văn Hạo.

Sau Địa cầu online, trí nhớ Đường Mạch trở nên rất tốt, một số lời nói, một số chuyện từ mấy tháng trước hắn đều nhớ rõ rành mạch. Hắn nhớ rõ khi ở trường trung học Thị Bắc, Lê Văn đã từng rất đắc ý khoe với hắn: “Anh hỏi cái này à? Thật tinh mắt nha. Đây là quà sinh nhật ba tôi tặng cho tôi, Rolex Global Limited Edition, toàn Trung Quốc chỉ có ba chiếc thôi.”

Lúc ấy Đường Mạch chỉ muốn xem giờ nên mới tùy tiện nhìn mặt đồng hồ của Lê Văn một chút, cái tên phú nhị đại ngốc bạch ấy lại kể ra một tràng như vậy, cũng mặc kệ người khác có muốn nghe hay không.

Cái tên Lê Văn này đối với Đường Mạch mà nói, cũng đã có chút xa xôi rồi.

Bốn tháng trước Lê Văn phát hiện mẹ mình còn sống, cậu ta quyết định đi tới nông thôn tìm mẹ, hai người liền từ biệt tại Thượng Hải.

Đường Mạch bóp chặt cổ Vương Văn Hạo, hỏi: “Mấy người là từ Thượng Hải tới đây?”

Vương Văn Hạo không biết ý định của Đường Mạch là gì, anh ta nuốt nước miếng, thành thật trả lời: “Không…… Không phải, chúng tôi là từ Nam Kinh tới đây. Chúng tôi thật sự không quen biết ai tên là Lê Văn cả, chiếc đồng hồ này là hai tháng trước tôi đoạt được từ trong tay một tên Khách lén qua sông.” Tròng mắt anh ta vừa chuyển, đột nhiên nghĩ đến: “Đại…… Đại ca, chẳng lẽ cậu cho rằng tôi đã giết bạn cậu sao? Thật sự không phải mà! Cũng không biết tên Khách lén qua sông kia đoạt được chiếc đồng hồ này từ đâu, tôi vừa nhìn liền biết gã không phải loại người có thể mua được kiểu đồng hồ này, tôi chỉ giết gã thôi, tôi thật sự không giết bạn cậu mà.”

“Chúng tôi thật sự chưa từng thấy qua người tên Lê Văn gì đó, càng không hề giết cậu ta.” Vương Văn Quyên cũng ở một bên vội vàng nói.

Đường Mạch ngẩng đầu nhìn anh ta, sau đó lại cúi đầu, nhìn về phía Vương Văn Quyên với vẻ mặt đang rất lo lắng.

Hai người này không nói dối, bọn họ thật sự không giết Lê Văn, đồng hồ là đoạt được từ tay từ người khác, người kia lại lấy nó từ chỗ của Lê Văn.

Thấy Đường Mạch không nói gì, trong lòng hai người này sinh ra một tia may mắn. Bọn họ không giết chết bạn của Đường Mạch, giữa mọi người lại cũng không phải loại thâm thù đại hận gì đó không thể giải quyết được.Thật ra ngay khi nhìn thấy Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, hai anh em này liền phát hiện thực lực của đối phương dường như rất mạnh, cực kì khó đối phó, hai anh em không thực sự muốn đánh lén Đường Mạch. Là Đường Mạch và Phó Văn Đoạt phát hiện ra bọn họ trước, sau đó Đường Mạch lại quyết định đến nhà họ tránh mưa.

Bốn người ở phòng trong tránh mưa nửa giờ, hai anh em không chủ động động thủ, chính là bởi vì đã nhận thấy được thực lực của đối thủ quá mạnh.

Vương Văn Hạo run rẩy nói: “Đại ca, Vic…… Victor đại ca, tôi xin đem tất cả những đạo cụ chúng tôi cướp được đều cho các cậu, đều cho…… Chỉ cầu hai người đừng giết bọn tôi, đừng……”

Đường Mạch: “Mấy người có rất nhiều đạo cụ?”

Ánh mắt Vương Văn Hạo chột sáng lên: “Có! Chúng tôi có! Ở trong căn phòng chỗ ngoặt lầu hai, tất cả đạo cụ chúng tôi cướp được đều để ở đó. Có rất nhiều đạo cụ, cũng có rất nhiều vũ khí. Đều cho các cậu, chỉ cần hai người đừng giết bọn tôi, chỉ cần……” Thanh âm đột nhiên im bặt, Vương Văn Hạo trừng lớn hai mắt, gắt gao nhìn về phía sau Đường Mạch.

Đường Mạch vừa xoay người liền thấy được.

Phó Văn Đoạt một đao bổ xuống đỉnh đầu Vương Văn Quyên, răng rắc một tiếng sọ não nứt toạc, máu tươi từ trên đầu cô ta ào ạt chảy xuống. Đường Mạch cũng không nghĩ tới Phó Văn Đoạt sẽ đột nhiên động thủ, hắn kinh ngạc nhìn Phó Văn Đoạt. Vương Văn Hạo nhìn thấy em gái mình bị giết chết, anh ta ý thức được bản thân mình chắc chắn cũng khó thoát mệnh trời, đột nhiên nảy sinh ác độc, hai tay hướng về phía Đường Mạch: “Tao giết mày!!!”

Đường Mạch nghiêng đầu tránh đi một đấm này, ngón tay hắn dùng sức.

“Răng rắc ——”

Cần cổ Vương Văn Hạo bị Đường Mạch vặn gãy, lệch hẳn sang một bên. Đường Mạch buông tay, đi về phía Phó Văn Đoạt. Hắn trầm tư một lát, hỏi: “Làm sao vậy?”

Phó Văn Đoạt nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Không có gì, trước sau gì rồi cũng phải giết thôi.”

Đường Mạch dường như đã nhận ra điều gì, hắn quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa.

Sau cơn mưa, mùi vị tanh tưởi của đất đai tràn ngập trong không khí. Đằng trước tòa nhà hai tầng này là một mảnh ruộng, nơi này dường như đã bị người đào xới qua một lần, đất đai đều bị người đào lên lấp xuống.

Nhìn hồi lâu, Đường Mạch cười nói: “Cũng đúng, dù sao cũng đều phải giết.”

Nếu không lựa chọn tới đây tránh mưa, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt có lẽ sẽ coi như không thấy gì. Chuyện giết người sau Địa cầu online thật sự quá nhiều rồi, Phó Văn Đoạt nghĩ như thế nào Đường Mạch không biết, nhưng hắn sẽ không quan tâm nhiều như vậy. Chỉ cần không quá mức gàn rỡ như tổ chức Khách lén qua sông giết người ăn tim kia, hắn tuyệt sẽ không đi quản.

Sau khi giải quyết xong sáu người chơi, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt kiểm tra trong phòng một lát, xác định không có người khác trốn trong đó. Bọn họ bắt đầu tìm kiếm những đạo cụ mà sáu người kia đoạt được.

Trong gian phòng ở chỗ ngoặt trên lầu hai quả thật chứa rất nhiều đạo cụ, phần lớn đều là vũ khí, từ chủy thủ đến súng, cái gì cần có đều có, nhưng cũng không có thứ tốt như cây dù nhỏ hay Que Diêm Lớn. Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đều không lấy đi mấy thứ vũ khí này. Đường Mạch tìm được một con ngựa gỗ nhỏ tinh xảo, hắn đi lên trước, cầm lấy ngựa gỗ. Nhẹ nhàng gõ ba cái, một hàng chữ nhỏ hiện lên trên thân ngựa gỗ.

Đạo cụ: Ngựa Gỗ Thành Troy

Người sở hữu: Lưu Phong (đã bị loại), Vương Văn Hạo (đã bị loại), Đường Mạch

Phẩm chất: Hoàn mỹ

Cấp bậc: 1

Công năng: Ngựa gỗ sở hữu khả năng ẩn thân thần kỳ, đem đồ vật giấu trong bụng ngựa gỗ, ngựa gỗ sẽ mở ra hiệu quả ẩn thân. Ngoại trừ người sử dụng và người tiếp nhận, những người khác đều sẽ không thể thấy được ngựa gỗ.

Hạn chế: Hiệu quả ẩn thân kéo dài nhiều nhất liên tục trong một giờ, tốc độ di chuyển của ngựa gỗ là 5 km/h. Mỗi ba ngày chỉ có thể sử dụng một lần.

Ghi chú: Đem thư tình giấu trong Ngựa Gỗ Thành Troy, tuyệt đối sẽ không bị người phát hiện.

Con ngựa gỗ này có chút thú vị, Đường Mạch cuối cùng chỉ mang đi một mình nó, những đạo cụ khác đều bỏ lại. Khi hai người trở lại xe, sắc trời vẫn còn khá tối. Kiểm tra xung quanh trong chốc lát, sau khi xác định đồ vật trong xe không bị người động tới, bốn phía cũng không có kẻ địch, hai người trở lại trong xe nghỉ ngơi.

Đường Mạch nằm ở ghế sau, quan sát ngựa gỗ. Thứ đồ này thật sự quá nhỏ, nó rỗng ruột, nhưng toàn bộ con ngựa chỉ to bằng tay người, nhiều nhất cũng chỉ có thể để được một ít tạp vật, hoặc để thư tình giống như ghi chú đã nói. Thứ này nhìn như vô dụng, đám người Vương Văn Hạo căn bản không chú ý tới nó, nhưng nếu dùng ở nơi thích hợp, khả năng sẽ sinh ra tác dụng có thể làm xoay chuyển thế cục.

Phó Văn Đoạt hỏi: “Lê Văn là ai?”

Đường Mạch đang xem ngựa gỗ, nghe xong lời này hắn có chút sửng sốt, nói: “Là một người bạn mà tôi quen biết. Sau Địa cầu online, trên đường từ Tô Châu đi tới Thượng Hải, tôi đã gặp được cậu ta. Sau lại ở chung một đoạn thời gian. Người thân của cậu ta còn sống, cậu ta muốn đi tìm người nhà, hai người bọn tôi liền đường ai nấy đi.”

Phó Văn Đoạt nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, cũng không tiếp tục hỏi nhiều.

Đường Mạch nhét ngựa gỗ vào trong ba lô, hắn nhìn trần nhà, cũng nói không nên lời là loại cảm giác cái gì.

Lê Văn hẳn đã chết.

Đường Mạch và cậu ta quen biết không lâu, nói thương tâm thống khổ thì không phải, nhưng chung quy vẫn là có chút cảm giác. Cho nên sau khi nhìn thấy đồng hồ của Lê Văn, Đường Mạch quyết định đi tới nhà của hai anh em họ Vương tránh mưa.

Suy nghĩ trong chốc lát, Đường Mạch nhắm mắt lại, đem chuyện này vứt ra sau đầu. Hai người nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày hôm sau bọn họ tiếp tục lên đường. Sau cơn mưa, mặt đất được cọ rửa sạch sẽ, hai người lái xe chạy về phía trước được nửa km, phát hiện hơn mười chiếc xe nằm lăn lóc, chặn đứng hoàn toàn con đường.

Đường Mạch xuống xe đẩy mấy chiếc xe này ra, hắn nghĩ nói: “Sáu người chơi kia là dựa vào cách này để ngăn những người chơi khác lại, sau đó giết bọn họ cướp đồ?”

Phó Văn Đoạt: “Hẳn là vậy. Hai chiếc xe kia rõ ràng là do có người đẩy chúng lại đây để ở chỗ này, chứ không phải bởi vì tai nạn xe cộ.” Hắn chỉ vào một chiếc xe Jeep bị bỏ không cùng một chiếc xe hơi nhỏ.

Đám người Vương Văn Hạo đều là Ngạch quân dự bị, tuy rằng mấy người trong đó sức lực rất lớn, tốc độ cũng rất nhanh, tố chất thân thể được cường hóa không hề kém Người chơi chính thức là mấy, nhưng chung quy đều là không có dị năng. Muốn chặn đường cướp bóc, bọn họ trước hết cần ngăn người chơi lại, cho nên bọn họ mới chặn đường, buộc người chơi không thể không xuống xe, tiếp đó tiến hành đánh úp đối phương.

Đường Mạch suy nghĩ nói: “Thực lực của bọn họ không đủ mạnh. Chặn đường khiến người khác phải xuống xe để dọn sạch chướng ngại vật trên đường, tiếp đó bọn họ liền có cơ hội ở bên cạnh quan sát thực lực của đối thủ. Nếu là người chơi nhỏ yếu, bọn họ sẽ trực tiếp cướp bóc giết người. Nếu là người chơi sở hữu thực lực quá mạnh, bọn họ sẽ rút lui.” Giống như ngày hôm qua, hai anh em họ Vương đã đứng từ xa quan sát Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, không dám động thủ.

Phó Văn Đoạt đột nhiên nói: “Hai phát súng cậu bắn hôm qua đều không trúng nhỉ?”

Đường Mạch lập tức sửng sốt. Hắn quay đầu nhìn sang đồng đội mình.

Một tay Phó Văn Đoạt đang đẩy một chiếc xe Vans, chỉ nhẹ nhàng dùng sức liền đã đẩy được nó khỏi đường cao tốc. Phát hiện Đường Mạch nhìn mình, Phó Văn Đoạt quay đầu, khóe môi khẽ giường lên, ánh mắt thâm trầm cười nói: “Tôi hình như không nhìn lầm mà, là hai phát súng. Ừm…… đều không trúng nhỉ?”

Đường Mạch: “……”

Đường Mạch mặt không cảm xúc xoay người tiếp tục đẩy xe, Phó Văn Đoạt cười một tiếng, không nói nữa.

Buổi tối ngày thứ ba kể từ khi rời khỏi Thượng Hải, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt lái xe đi vào chỗ giao nhau giữa Trấn Giang và Nam Kinh. Bọn họ quyết định trước tiên nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày hôm sau sẽ lại tiếp tục lên đường thẳng tiến Nam Kinh. Khẩu súng lục của Phó Văn Đoạt tổng cộng có tám phát đạn, Đường Mạch lúc trước cả thảy đã bắn ra bảy viên, hiện tại chỉ còn lại một viên cuối cùng.

Phó Văn Đoạt: “Những viên đạn này đều là loại đạn đặc chế, uy lực khá lớn, sau khi đạn ghim vào thân thể sẽ nổ tung, là cùng một loại với *Đạn nở. Loại đạn này ở nhà tôi còn rất nhiều, nếu cậu cần, sau khi đến Bắc Kinh tôi có thể mang cậu đi tìm. Nhưng hiện tại tôi lại không mang theo nó, cậu có thể thử dùng loại đạn khác xem sao.”

*达姆弹 =  đạn đạt mỗ = Expanding bullet = Đạn nở.  Đạn nở, hay còn gọi là đạn dum-dum, được thiết kế để “nở xòe như hoa” khi tác động vào vật cản. Điều này giúp viên đạn tăng kích thước chu vi và tạo ra sức công phá tốt hơn. (Nguồn: https://khoahoc.tv/thu-vu-khi-kinh-hoang-biet-xe-toang-da-thit-nguoi-83070)



Đường Mạch gật gật đầu.

Đường Mạch lục soát được không ít súng đạn ở trong phòng của hai anh em họ Vương, cuối cùng hắn chỉ lấy đi một ít đạn, không lấy đi súng. Hắn bỏ viên đạn còn lại của Phó Văn Đoạt vào trong ba lô, cdự định sẽ dùng nó vào thời điểm quan trọng. Đường Mạch lắp đạn bình thường vào súng lục, hắn ngừng thở đi đến ven đường, nhắm ngay một cây cổ thụ, hai mắt nheo lại, ấn hạ cò súng.

Đoàng!

Đường Mạch luyện tập suốt một giờ đồng hồ, bắn ra hơn ba mươi phát đạn, tổng cộng bắn trúng mười bốn phát. Mỗi lần bắn hắn đều sẽ nhớ lại một chút những thiếu sót của bản thân, tiếp theo liền điều chỉnh sao cho hợp lý. Khi hắn luyện tập Phó Văn Đoạt đứng bên cạnh quan sát, chờ đến khi sắc trời tối hẳn, Đường Mạch mới trở lại trên xe.

Ở trong cùng một chiếc xe với Phó Văn Đoạt, thật ra là một việc rất kỳ lạ.

Từ nhỏ Đường Mạch đã không có quá nhiều bạn bè, khi học đại học trong ký túc xá có bốn người. Trong đó một người ngay năm thứ nhất đã  dọn ra ngoài, chỉ còn lại hắn và hai người bạn tốt kia. Nam sinh đại học ở chung hầu hết đều là trêu trọc lẫn nhau, hoặc là chơi game, tỷ như Đường Mạch chính là bị bạn tốt hố đi chơi Bài Brit.

Nhưng những chủ đề có thể tán dóc với bạn đại học, đặt trên người Phó Văn Đoạt, nghĩ thế nào cũng thấy khó mà mở lời.

Đường Mạch cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng không nói gì. Có lẽ do quá mệt mỏi, sau khi hắn nhắm mắt liền rất nhanh đã đi vào giấc ngủ. Hắn ngủ rất dễ dàng, không lâu sau tiếng hít thở khe khẽ  đã vang lên trong xe. Nghe thấy Đường Mạch ngủ rồi, Phó Văn Đoạt ngồi trên ghế lái, bình tĩnh ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao.

Không có ánh đèn nơi thành thị, hiện tại có thể nhìn thấy rất nhiều ngôi sao trên bầu trời.

Phó Văn Đoạt chỉ nhìn trong chốc lát, sau đó nhẹ nhàng nhẹ mở cửa xe. Ngay một khắc khi tiếng mở cửa xe vang lên, Đường Mạch liền tỉnh lại. Hắn mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy một bóng người cao lớn cường tráng đang chậm rãi bước đến đầu xe, đứng dựa vào đó. Phó Văn Đoạt lấy ra từ trong túi một điếu thuốc, lạch cạch một tiếng mở bật lửa ra rồi châm thuốc hút.

Phó Văn Đoạt đứng ở ngoài xe, ngẩng đầu nhìn sao trời, lẳng lặng mà hút thuốc.

Đường Mạch ở trong xe nhìn bóng dáng người ở ngoài.

Một ánh lửa đỏ nho nhỏ thiêu đốt trong đêm đen, dưới màn đêm ấy, thân ảnh Phó Văn Đoạt tựa như muốn hòa làm một với bóng tối.

Nhìn một lát, Đường Mạch quay đầu, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, hai người lái xe lên đường. Một tay Phó Văn Đoạt chống cằm, một tay lái xe. Sau khi ra khỏi đường cao tốc nhất định phải tìm được đường đi chính xác, Đường Mạch chăm chú nhìn bản đồ, thỉnh thoảng chỉ đường cho Phó Văn Đoạt. Hai người an an ổn ổn mà tiến vào địa phận Nam Kinh.

Cùng lúc đó, một chiếc Volkswagen Beetle màu đỏ đang đi trên đường cao tốc Hurong, chuẩn bị rời khỏi Thượng Hải,.

*沪蓉高速 = Đường cao tốc Hurong. Đường cao tốc Thành Đô Thượng Hải, thường được gọi là Đường cao tốc Hurong là đường cao tốc hướng đông-tây nối liền đô thị phía đông Thượng Hải với Thành Đô, thủ đô của Tứ Xuyên. Đường cao tốc đi qua sáu tỉnh và phục vụ các thành phố lớn như Tô Châu, Vô Tích, Thường Châu, Nam Kinh, Hợp Phì, Vũ Hán và Yichang. (Nguồn: https://en.wikipedia.org/wiki/G42_Shanghai%E2%80%93Chengdu_Expressway)

Trên ghế phó lái, một người thanh niên vô ngữ mà oán giận nói: “Không thể chọn chiếc nào tốt hơn một chút sao, chiếc xe này nữ tính quá.”

Trên ghế lái, một cô gái tóc ngắn trẻ tuổi cười lạnh một tiếng: “Tìm được một chiếc xe có thể di chuyển đã là tốt lắm rồi. Đừng nói mấy câu vô nghĩa như vậy nữa, Lục đại thiếu gia, cậu thử tới mà lái đi.”

Lục Tinh tức khắc ngậm miệng, yên lặng ngồi một bên không dám nói gì nữa.

Sau một lúc lâu, cậu ta nhịn không được nói: “Nếu tôi mà biết lái, tôi chắc chắn sẽ là người lái.”

An Sở cười nhạo nói: “Cũng không biết là ai thi bằng lái xe tận bốn lần mà không đỗ, ngay cả chân phanh và chân ga cũng phân biệt được. Là ai ở sân tập lái kêu cha gọi mẹ, đến giáo viên chấm thi cũng không cho đỗ nổi. Ê này, cậu có nhớ đó là ai không?”

Lục Tinh: “……”

Lục Tinh không dám nói tiếp nữa, cậu ta có linh cảm nếu mình dám nói thêm một câu nữa thôi, người bạn thanh mai trúc mã này sẽ thương tổn cậu ta đến chết mới thôi mất. Một lúc sau, Lục Tinh hỏi: “A đúng rồi, người kia không nói dối đấy chứ, anh Tiêu ở Nam Kinh thật sự lợi hại như vậy à?”

“Chắc hẳn là anh ấy rồi, anh ấy vẫn luôn công tác ở Nam Kinh. Hơn nữa cái tên kia của anh ấy, người trùng tên trùng họ rất ít. Loại người như anh ấy chắc chắn sẽ còn sống, anh ấy là tai họa, tai họa lưu lại ngàn năm mà.” Ngoài miệng thì nói ghét bỏ, biểu tình trên mặt An Sở lại có chút kích động. Dù sao cũng là anh trai mình, vẫn còn sống là tốt nhất. An Sở khẳng định nói: “Anh ấy nhất định còn sống, chính là anh ấy.”

Lục Tinh nhìn sang An Sở, cũng nói: “Ừ, chắc chắn là anh Tiêu.”

Cách đó hàng trăm km, ở hai bên đường lần lượt xuất hiện rất nhiều cây ngô đồng. Đường Mạch nhìn vào các kí hiệu trên bản đồ, lại nhìn một chút các kiến trúc xung quanh.

Đường Mạch: “Tới rồi.”

Bọn họ đã chính thức tới được Nam Kinh – cố đô lục triều của Trung Quốc.