Editor: Pingpong1105
Bóng đen xâm nhập, trong hành lang hẹp dài tăm tối, hai bóng người vèo một tiếng xuyên qua không khí, chạy về phía trước.
Đường Mạch và Phó Văn Đoạt vừa thấy Grea liền quyết định chạy trốn. Bọn họ không định động thủ cùng đối phương, họ vẫn chưa quên lần giao thủ với vị BOSS cao cấp này khi ở Hắc tháp tầng bốn lúc trước. Hiện giờ thực lực của hai người Đường Mạch tăng lên rất nhiều, nhưng đơn đả độc đấu vẫn không phải đối thủ của Grea. Cho dù hợp sức với nhau chỉ sợ vẫn không chiếm được chỗ tốt nào.
Nhưng mà đây là một cái mê cung.
Đường Mạch cầm viên dạ minh châu đang phát quang lên, chiếu sáng địa hình mê cung phía trước. Nhưng dù có di chuyển góc độ như thế nào thì cũng chỉ chiếu sáng được trong phạm vi mười mét. Đợi sau khi hai người chạy vào một cái hành lang, đi được năm bước mới phát hiện đây vậy mà là một cái ngõ cụt.
Lễ phục màu đỏ thẫm do tư thế chạy cấp tốc mà bay ngược về phía sau, Grea tay phải nắm gậy chống, tay trái còn cực kỳ tao nhã đặt trên mũ dạ của mình, không để nó bị gió thổi bay. Tốc độ của hắn ta không hề chậm hơn so với hai người Đường Mạch, sau khi phát hiện chạy nhầm vào ngõ cụt, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt quay đầu muốn chạy ra, đáng tiếc Grea đã đuổi đến rồi.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, bỗng nhiên cùng lúc lao đến, chia ra tấn công hai sườn trái phải của Grea.
Grea giơ đoản trượng lên chặn lại cây dù nhỏ của Đường Mạch. Bên khác đá chân trái, phản lại Phó Văn Đoạt.
Đoàn trưởng tóc vàng của Gánh xiếc thú mỉm cười: "My lady, vừa gặp đã động thủ rồi, như vậy có vẻ không hay cho lắm."
Phó Văn Đoạt thản nhiên nói: "Lấy đầu của bọn ta sao?"
Hai mắt Grea sáng ngời: "Ta có vinh hạnh đó không?"
Đường Mạch cười lạnh: "Đến mà thử."
Cây dù nhỏ hồng nhạt lạch cạch một tiếng mở ra, bị chủ nhân của nó vung lên không trung, rồi lại lấy một tốc độ hoàn toàn không phù hợp với vật lý mà hạ xuống thật mạnh. Càng hạ xuống, tốc độ của nó càng nhanh. Mũi dù "dịu dàng" hướng đến đầu của Grea, khiến hắn ta biến sắc.
Nếu đây là cây dù nhỏ của Bà ngoại Sói, Grea sẽ chẳng bao giờ coi trọng nó. Nhưng thứ này đã trải qua một lần gia công của Schrödinger.
Schrödinger là nhà khoa học được hoan nghênh nhất thế giới Hắc tháp, nó nhìn qua rất không đáng tin cậy, nhưng tác phẩm lại cực kỳ có uy tín. Grea không dám chủ quan, hắn ta lùi ba bước về phía sau, tránh đòn tấn công của cây dù nhỏ, cũng lấy đoản trượng đánh lại. Gậy chống và cây dù nhỏ va chạm với nhau, Grea cảm nhận được sức nặng truyền đến qua cổ tay, kinh ngạc nói: "Là như vậy sao?"
Hắn ta nghĩ cây dù này đã mạnh hơn, có lẽ là đạo cụ hiếm có!
Đây vốn sẽ không là đạo cụ hiếm có, kể cả khi được Schrödinger cường hóa, cùng lắm chỉ có thể là đạo cụ hoàn mỹ thôi. Nhưng như vậy cũng đủ rồi, Đường Mạch bắt lấy cây dù nhỏ bị đánh bay, lấy ra đạo cụ hiếm có viên dạ minh châu nam châm. Quả nhiên, gấy chống của Grea bị hút thẳng tắp đến chỗ dạ minh châu.
Nhưng nó không bay đến ngay lập tức.
Một tay Grea nắm gậy chống, đè đầu còn lại của cây gậy vào tường, không để nó bị hút đi. Tầm mắt hắn ta dừng lại nửa giây trên dạ minh châu, lại nhìn sang đoản trượng của mình. "Hút kim loại à?" Ngay sau đó, người dưới lòng đất tóc vàng vung tay phải xuống, chặt đứt toàn bộ trang sức hoàng kim khắc hoa văn trên tay nắm của gậy.
Khối vàng bị hút đến chỗ dạ minh châu, mí mắt Grea giật lên vì đau. Hắn ta vừa ngẩng đầu đã thấy Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt mượn dịp này chạy vòng qua hắn, thừa cơ chạy trốn.
Grea nghiến răng: "Đường Mạch! Phó Văn Đoạt!"Tiếp tục đuổi theo.
Mấy cuộc đuổi bắt kiểu này cũng chẳng lạ lùng gì trong mê cung của Noah.
Bạch Nhược Dao lần đầu tiên cảm thấy mình đen như vậy, anh ta dùng hết sự may mắn rồi hay sao mà lại đụng phải Bà ngoại Sói cơ chứ! Ngay một giây khi nhìn thấy đối phương, Bạch Nhược Dao đã nhận ra đây chính là quái vật Bà ngoại Sói cực kỳ nổi tiếng trong thế giới Hắc tháp.
Nếu hỏi BOSS có thực lực mạnh nhất trong Vương quốc dưới lòng đất là ai thì sẽ không thể kết luận. Trong tin tức mà Bạch Nhược Dao lấy được, có người chơi cho rằng ông già Noel mạnh nhất, có người cho rằng Vương hậu Hồng Đào mạnh nhất, người khác lại bảo Đoàn trưởng Gánh xiếc thú mới là người mạnh nhất. Nhưng nếu trong thế giới Quái vật, quái vật mạnh nhất chỉ có một, thì đó hẳn là Bà ngoại Sói.
Mẹ nó.
Thấp giọng chửi một câu, Bạch Nhược Dao không quay đầu liền chạy vèo về phía trước. Nếu Đường Mạch thấy một màn này có khi phải kinh ngạc mà thán phục, không nghĩ Bạch Nhược Dao còn có thể chạy nhanh như vậy. Con người không bị ép tới đường cùng thì sẽ không biết bản thân có bao nhiêu tiềm năng.
Nhưng Bạch Nhược Dao vẫn còn may chán. Trong tin tức anh ta lấy được không có điều này, nhưng giữa các BOSS tầng một của thế giới Hắc tháp, Bà ngoại Sói có tốc độ chậm nhất. Nếu bây giờ anh ta gặp phải Vương hậu Hồng Đào, anh ta căn bản không có cơ hội chạy trốn mà sẽ lập tức bị đối phương xé thành mảnh nhỏ.
Peter Pan đang múa may lưỡi hái khổng lồ, ông già Noel cưỡi xe trượt tuyết phóng lung tung trong mê cung, vừa hô mình sẽ không làm tổn thương những đứa nhỏ, rồi lại thưởng thức cảnh các người chơi bị tông ngã lộn nhào. Còn có Vương hậu Hồng Đào bạo lực, cùng mèo đen nhỏ Schrödinger được người máy quản gia ôm trong lòng......
Mê cung của Noah như một cái thành trì khổng lồ, hai mươi chín người chơi bị nhốt trong đó, chịu đựng cuộc truy đuổi của đám quái vật Hắc tháp sau lưng.
Đường Mạch và Phó Văn Đoạt lại vòng qua một ngã rẽ, Grea càng ngày càng gần bọn họ.
Lúc này, Đường Mạch bỗng nhiên thấy dưới chân tường của mê cung, một cái rương màu đen đặt gọn gàng trên mặt đất. Hắn cùng Phó Văn Đoạt liếc nhau, hai người vừa dùng toàn lực chạy trốn, vừa bất động thanh sắc tới gần cái rương. Sau khi thấy rõ ràng hai dòng chứ trên rương......
Đường Mạch: "......"
Phó Văn Đoạt: "......"
Chỉ thấy trên cái rương nhỏ có treo một cái bảng trắng, bề mặt được viết bằng bút đen----
『 Cuộc sống có trí tuệ mới có giá trị để cứu vãn. 』
『 Phân đen sẽ bay đi khi nó chuyển sang màu xám.』
Cái vẹo gì đây!
Đường Mạch hiểu cái rương này được đặt ở đây thì tuyệt đối không phải thứ bình thường. Nhưng Grea rất nhanh đã đuổi đến sau lưng rồi, hai người không có thời gian dừng lại để cẩn thận xem xét điểm đặc biệt của cái rương. Phó Văn Đoạt xoay người muốn mang cái rương đi, nhưng tay anh vừa chạm đến nó liền bị văng ra. Anh ngẩng đầu: "Không lấy được."
Đường Mạch cũng lập tức thử lại.
Một lá chắn vô hình che bên ngoài chiếc rương, khiến hai người không thể chạm vào nó.
Grea chỉ còn cách bọn họ không đến hai mươi mét, Đường Mạch quyết định thật nhanh, hô: "Phân đen sẽ bay đi khi nó chuyển sang màu xám!"
"Ding dong! Trung Quốc khu 1 người chơi Đường Mạch thành công mở ra rương kho báu số 104."
Đường Mạch làm sao có thời gian quan tâm xem đây là thứ gì, hắn ôm lấy cái rương rồi chạy đi. Vừa chạy vừa mở nắp rương. Một cục đường hình tròn màu hồng đột nhiên nhảy ra trước mặt hắn, Đường Mạch vươn tay chộp lấy----
【Đạo cụ: Viên đường dính nước miếng của Noah 】
【Người sở hữu: Đường Mạch 】
【Phẩm chất: bình thường 】
【Cấp bậc: cấp 1 】
【Lực công kích: bình thường 】
【Công năng: Hô lớn một câu "Noah ơi cứu ta", viên đường sẽ tự động phồng to, thẳng đến khi nào đường kính bằng với chiều rộng hành lang của mê cung của Noah thì thôi. 】
【Hạn chế: Chỉ có thể sử dụng một lần. 】
【Ghi chú: Đây là một viên đường thần kỳ, liếm nó một cái là ngươi có thể hôn gián tiếp với Noah tiên sinh vĩ đại.】
Đường Mạch không chút do dự hô: "Noah ơi cứu ta!" Vừa dứt lời, hắn quăng cục đường về phía sau.
Viên đường tròn màu hồng trở thành một quả bóng lớn trong không trung, rầm một tiếng nện lên mặt đất, kẹt giữa mê cung. Đỉnh của viên đường chạm tới trần nhà không thể nhìn thấy của mê cung, trái phải gắt gao ép chặt hai vách tường của hành lang. Grea nhanh chóng phanh lại, dừng trước viên đường hình tròn. Hắn ta muốn đi từ hai bên trái phải cũng không thể, mê cung của Noah đã được Hắc tháp bảo vệ, tất cả kiến trúc đều không thể phá hủy. Đường ra duy nhất chỉ có cách đánh tan viên đường này,
Viên đường phồng lên, nước miếng trên đó cũng nhiều gấp mấy lần. Grea ngửi được mùi nước dãi thum thủm trên viên đường, mặt nhất thời đen như đít nồi. Hắn ta nghe thấy tiếng bước chân ngày càng xa của Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, khóe miệng giật giật cười một tiếng: "Ha hả, Noah." Tiếp theo, hắn nâng đoản trượng lên, một đòn đập nát viên đường kia.
Grea ghét bỏ lau khô nước miếng dính trên gậy chống, nhanh chóng tiếp tục đuổi theo.
Bên kia, vô số lần Bạch Nhược Dao đã suýt bị Bà ngoại Sói tóm được, lại vô số lần mà thoát thân. Anh ta bắt đầu kiệt sức, nụ cười đã sớm không còn duy trì trên khuôn mặt. Đúng lúc này, anh ta thấy một cái rương đen sì đang nằm trên mặt đất xa xa. Hai mắt anh ta sáng ngời, chạy đến, vừa cúi đầu thì thấy.
『 Hắc tháp cảm thấy tội lỗi của nhân loại rất lớn, ngày nào bọn họ cũng nghĩ về điều ác.』
『 Cá chép đỏ, cá chép xanh và lừa』
Bạch Nhược Dao: "......"
Cái trò hề gì đây!
Một đống rương hòm màu đen xuất hiện trên đường chạy trốn của nhóm người chơi.
Các chữ cái mà người chơi nhìn thấy không giống nhau, có người chơi nhìn thấy dòng chữ trên rương là tiếng Anh, có người lại thấy là tiếng Nhật, còn có người thấy tiếng Trung. Trong mê cung đều là các người chơi cường đại trên toàn cầu, bọn họ nháy mắt đã hiểu được cách dùng của mấy cái rương, nhưng dưới sự đuổi giết của quái vật Hắc tháp, rất nhiều người không kịp nói ra nhiễu khẩu lệnh (*) để lấy rương đã buộc phải chạy về phía trước.
(*) Nhiễu khẩu lệnh (vè khó đọc): mấy vè mà đọc hay bị líu lưỡi, hiểu đơn giản là mấy câu trên rương có cách phát âm khó, dễ bị sai, một ví dụ tiếng Anh nè:
She sits on a seat. She sees a ship at the sea. She smiles a shy smile. She says that she"s so shy.
Đây cũng là kiểu 1 trò chơi dân gian của Trung Quốc, người ta phải đọc câu chỉ định (nhiễu khẩu lệnh) thật nhanh và không ngắc ngứ, phát âm sai.
Phiên âm câu trên rương của Đường Mạch và Bạch Nhược Dao.
-Của Đường Mạch: Hēi huàféi fā huī huì huīfā.
-Của Bạch Nhược Dao: Hóng lǐyú yǔ lǜ lǐyú yǔ lǘ.
Mộ Hồi Tuyết thân là một người Quảng Đông, trời sinh phát âm hay bị líu lưỡi. Nhìn thấy mấy nhiễu khẩu lệnh này, mặt cô ta tái mét. Sau lưng cô là ông già Noel lái xe trượt tuyết vừa hô lớn "Đừng chạy a đứa nhỏ, ông già Noel sẽ không làm ngươi bị thương", vừa tông bay những người khác.
Ông già Noel quả thật sẽ không cố ý giết người chơi, nhưng nếu xe trượt tuyết của ông ta không cẩn thận chèn vào ngươi, đâm phải ngươi, vậy thì cũng không phải lỗi của ông già Noel nha.
Lại đụng phải một cái rương, Mộ Hồi Tuyết cúi đầu nhìn: "......"
Đúng lúc này, một thanh âm khàn khàn nặng nề vang lên bên cạnh cô ta. Mộ Hồi Tuyết quay đầu thì thấy Andre đang nhìn chằm chằm dòng chữ trên cái rương, thành thành thật thật phun ra một chuỗi nhiễu khẩu lệnh bằng tiếng Nga, sau đó ôm rương bỏ chạy. Chạy rồi chạy, gã quay đầu kỳ quái nhìn Mộ Hồi Tuyết: "Ni không chạy à?"
Mộ Hồi Tuyết: "......"
Lần đầu tiên cô ta oán hận vì tiếng Trung là tiếng mẹ đẻ của mình.
Tiếng phổ thông cực kỳ khó, nếu đây là tiếng Nga, cái chuỗi câu Andre vừa nói kia cô hoàn toàn có thể nói được!
Không sai, người chơi khác nhau thì chữ cái nhìn được trên rương cũng khác nhau.
Một đường chạy trốn, Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt gom được bốn cái rương. Hai người bọn họ một phương Bắc một phương Nam, vừa vặn bù trừ cho nhau. Phần lớn các nhiễu khẩu lệnh hai người chỉ liếc mắt là có thể nói ra, số lần nói không trúng rất ít, mà sau đó Phó Văn Đoạt cũng có thể điều chỉnh lại rất nhanh, nói ra nhiễu khẩu lệnh chính xác rồi mang rương đi.
Đạo cụ trong rương có khi có thể ngăn cản cuộc đuổi giết của Đoàn trưởng Gánh xiếc, có khi chỉ là vũ khí với tính công kích bình thường. Có cái dùng được, có cái bị phá hỏng, nhưng Grea từ đầu đến cuối vẫn không thể đuổi kịp bọn họ.
Lại gặp một cái rương nữa, Đường Mạch cúi đầu nói ra nhiễu khẩu lệnh của rương, mở nó ra.
【 Đạo cụ: Bồn tắm bong bóng yêu thích của Noah 】
【 Người sở hữu: Đường Mạch】
【 Phẩm chất: bình thường 】
【 Cấp bậc: cấp 2 】
【 Lực công kích: Không có 】
【 Công năng: Xoa nắn miếng bọt biển này thật mạnh, chà xát ra bong bóng. Đụng vào bong bóng là có thể tiến vào bong bóng. 】
【 Hạn chế: Bọt biển chỉ có thể sử dụng một lần, hiệu quả của bong bóng là ba phút, hết giờ tự động biến mất. 】
【 Ghi chú: Mỗi ngày Noah đều phải tắm rửa sạch sẽ thơm ngào thơm ngạt, phu nhân của hắn cũng không thể hiểu nổi, chồng mình ngày nào cũng sửa soạn rồi ra ngoài, rốt cuộc là muốn đi gặp ai.】
Hai mắt Đường Mạch sáng lên, hắn nhanh chóng chà xát miếng bọt biển. Bọt biển rất nhanh đã rỉ ra một cái bong bóng, Đường Mạch kéo tay Phó Văn Đoạt chạm vào bong bóng. Chỉ nghe lách cách một tiếng, giống như là bong bóng phát ra thanh âm, cả người Phó Văn Đoạt bị hút vào bên trong. Bong bóng khổng lồ bao lấy Phó Văn Đoạt, vừa va vào mặt tường vừa nhanh chóng lướt đi, tốc độ thậm trí nhanh gấp đôi so với bọn hắn khi chạy trốn!
Đường Mạch cũng nhanh chóng tiến vào bong bóng, hai người lấy nó làm phương tiện giao thông, rất nhanh đã bỏ lại Grea ở phía sau.
Đường Mạch quay đầu, nhìn thấy thân ảnh của người dưới lòng đất tóc vàng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng hắn ta đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn hai người họ. Tựa hồ cảm thấy đuổi không kịp nữa, Grea trầm mặc nhìn bọn họ trong chốc lát, sau đó đè mũ dạ, khóe miệng hơi ngoéo một cái, xoay người chạy quay về.
Đường Mạch nhẹ nhàng thở ra.
Hiệu quả của bong bóng biến mất, hai người Đường Mạch tiếp tục lọ mọ trong mê cung tối đen.
Dọc đường đi bọn họ thu được rất nhiều đạo cụ, có bàn chải đánh răng của Noah, dụng cụ bấm móng tay của Noah, tóc của Noah, thậm chí còn có quần lót Noah từng mặc.
Bọn họ cẩn thận đi lại trong mê cung, một khi nghe thấy tiếng bước chân của quái vật liền nhanh chóng chạy đi, chờ đối phương rời khỏi mới xuất hiện lại. Đường Mạch phát hiện tần suất bọn họ gặp được rương đen càng ngày càng cao, cũng càng ngày càng ít đụng phải quái vật.
Đi được tầm nửa giờ, Đường Mạch dừng lại bước chân, tập trung nghe trong chốc lát.
"Anh nghe thấy tiếng gì không?"
Phó Văn Đoạt lắng nghe một lát, dừng chân: "Tiếng nước?"
Tiếng nước kia càng ngày càng vang, ban đầu nếu không tĩnh tâm căn bản sẽ không nghe thấy, bây giờ kể cả khi hai người bắt đầu chạy trốn, cũng có thể nghe được một âm thanh nước chảy tí tách.
Trong lòng Đường Mạch dâng lên một cỗ dự cảm không rõ, hắn cảm thấy tiếng nước kia có chỗ nào đó không đúng.
Lúc này, hai người vòng qua ngã rẽ, lại gặp một cái rương. Lúc trước khi bọn họ bị Grea đuổi theo, chạy nửa ngày mới nhìn thấy một cái rương. Bây giờ bước ba bước là có thể nhìn thấy một cái, số rương hòm tăng lên nhiều vô số.
Đường Mạch bước lên trước muốn lấy rương, Phó Văn Đoạt bỗng nhiên nói: "Không ổn!"
Đường Mạch quay đầu nhìn anh.
"Đoàn trưởng Gánh xiếc là do không đuổi kịp chúng ta nên mới chạy sao?
Đường Mạch sửng sốt, hắn nghĩ nghĩ, trợn to hai mắt: "Hắn cảm thấy chúng ta hẳn sẽ chết, cho nên mới không đuổi theo chúng ta nữa?"
Phó Văn Đoạt: "Là thứ gì khiến hắn cảm thấy hai chúng ta chắc chắn sẽ chết, căn bản không cần hắn ra tay."
Hai người nhìn nhau chăm chú, ngay sau đó, trăm miệng một lời----
"Không thể rời khỏi mê cung!"