Địa Cầu Online

Chương 205




Editor: Pingpong1105

Nước sông hồng nhạt không ngừng xô vào nhau, va chạm với đá ngầm tạo thành những làn bọt nước trắng xóa.

Đường Mạch bình tĩnh nhìn Phó Văn Đoạt, Phó Văn Đoạt cũng cúi đầu nhìn hắn. Hai người bốn mắt đối nhau, không ai mở miệng. Đường Mạch rất ít khi dùng ánh mắt trầm lặng như này để nhìn Phó Văn Đoạt, hắn giống như lần đầu tiên nhận rõ bản chất của người này. Nếu như David yêu cầu Thần Sông mô phỏng xem gã nên giết Pitt như thế nào, khi đó có lẽ Pitt sẽ trào phúng gã, hoặc là phẫn nộ cảnh cáo: "Cái tên cứt chó nhà anh không giết được tôi đâu, anh sẽ bị tôi giết chết!"

Nhưng câu trả lời của Đường Mạch, là trầm mặc nhìn Phó Văn Đoạt.

Thần Sông phất tay áo, hai bóng người bỗng nhiên xuất hiện trên dòng sông ảo tưởng.

Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt đồng loạt quay đầu, nhìn về phía hai người kia. Chỉ thấy "Đường Mạch" không chút do dự rút ra cây dù nhỏ, chân dẫm một cái, tấn công trước, hoàn toàn không để cho Phó Văn Đoạt có cơ hội ra tay. Nhưng Phó Văn Đoạt chỉ nhẹ nhàng nghiêng người liền tránh được một đòn này.

Cây dù nhỏ hồng nhạt cùng vũ khí hình chóp màu đen va chạm vào nhau, khí thế mạnh mẽ khiến nước sông tung lên, tạo thành sóng to. Đạo cụ và dị năng của Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt đã bị Pitt và David thăm dò từ nãy, Pitt từng suy đoán về những năng lực đặc thù mà Đường Mạch sử dụng, không biết là dị năng hay đạo cụ.

Hai người ngoại quốc ngoài mặt vẫn trào phúng Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt chiến đấu nội bộ, người địa cầu vị lợi ích cũng có thể giết đồng đội mình. Nhưng khi hai ảo ảnh đang đánh nhau, bọn họ cũng nhìn không rời mắt. Lần thứ hai quan sát trong lòng Pitt đã hiện lên một suy đoán, hắn quay đầu trao đổi ánh mắt với đồng đội-----

Người này hình như có được rất nhiều dị năng.

Người chơi như cô gái sở hữu dị năng "Chỉ cần đụng vào đối phương là có thể phục chế dị năng của người đó trong thời gian ngắn, cũng có thể sử dụng một lần" mà Đường Mạch từng gặp qua, David cùng Pitt đã giết rất nhiều, trong đó còn có một người có năng lực thu thập dị năng của người khác. Hắn có thể đem dị năng của người khác tụ thành một quả cầu sáng duy nhất, thời điểm muốn sử dụng chỉ cần văng quả cầu ra là được, từng quả cầu chỉ có thể dùng một lần.

Pitt đoán dị năng của Đường Mạch đại khái cũng là như vậy.

Hơn nữa loại dị năng này nhìn qua cực kỳ lợi hại, có thể tập hợp dị năng của người khác. Nhưng thứ thu thập được chung quy cũng chẳng phải của mình. Dị năng càng lợi hại thì càng phải chịu hạn chế, càng khó thu thập, đây chính là tính công bằng Hắc tháp đưa ra. Cho nên dị năng lợi hại mà Đường Mạch thu được chắc chắn không nhiều lắm.

Pitt cảnh giác dị năng của Phó Văn Đoạt hơn.

Từ đầu đến cuối, giữa ảo ảnh ban nãy (trận chiến giữa Pitt, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt), kể cả khi hắn đâm xuyên ngực Đường Mạch vào giây phút cuối cùng, dị năng mà Phó Văn Đoạt biểu hiện ra chỉ có duy nhất một cái. Pitt cảm thấy nam nhân này chắc chắn chưa xuất hết toàn lực, anh ta còn con bài chưa lật.

Hai người chơi ngoại quốc mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm trận chiến giữa Phó Văn Đoạt và Đường Mạch. Đường Mạch không hề che giấu, tất cả dị năng đều lôi ra sử dụng, cây dù nhỏ, que diêm lớn, thậm chí dạ minh châu cùng đồng hồ vô hạn phi xác suất. Hắn vội vã quay kim đồng hồ, chỉ tiếc lần này đồng hồ vô hạn phi xác suất không thể kích phát. Cho nên David cùng Pitt cũng không để tâm tới nó, tưởng là một cái đạo cụ rác rưởi vô dụng.

Kết cục rõ ràng. Hai phút sau, "Phó Văn Đoạt" lạnh lùng nổ một phát súng, bắn chết Đường Mạch từ phía sau.

Nếu chỉ đơn giản dựa vào giá trị vũ lực, Đường Mạch quả thật không phải đối thủ của Phó Văn Đoạt, nếu không nhờ quả táo của Eva tăng tổng quát tố chất thân thể lên, Đường Mạch có khi ngay cả hai phút cũng không chống đỡ nổi.

Khách lén qua sông mạnh nhất Trung Quốc, thậm chí có thể nói là khách lén qua sông Phó Văn Đoạt mạnh nhất cả thế giới, thực lực của anh khủng bố đến cực điểm.

Thần Sông cười hiền lành: "Đứa nhỏ, thấy rõ chưa, rằng ngươi nên giết hắn như thế nào."

Phó Văn Đoạt ngẩng đầu hỏi: "Làm như vậy, là ta có thể giết chết hắn hoàn toàn?"

Thần Sông: "Đúng vậy, chắc chắn hắn sẽ phải chết."

Phó Văn Đoạt gật gật đầu, ý bảo đã rõ.

Đường Mạch ôm cánh tay đứng một bên, không có ý kiến gì với yêu cầu mà đồng đội của mình đưa ra, giống như hắn không biết đồng đội vừa nói muốn giết mình. Nhưng khi Phó Văn Đoạt muốn bước trở về bên người hắn, hắn liền soạt cái rút cây dù nhỏ ra, mũi dù chĩa thẳng cổ họng Phó Văn Đoạt.

Phó Văn Đoạt nheo mắt lại, thản nhiên nói: "Đường Mạch."

Đường Mạch cười lạnh: "Cút." 

David cùng Pitt bắt đầu cười ha ha: "Đây là tình hữu nghị của người chơi địa cầu sao, ha ha ha ha!"

Đến lượt David.

Người ngoại quốc tóc vàng làm màu mấy cái với David, David cười nói: "Thằng ngu Pitt này, cậu nghĩ rằng tôi cũng ngu như cậu sao, chẳng lẽ tôi còn không nghĩ tới điều đó. Tôi hiểu ý cậu rồi."

Pitt cười nhạo: "Tôi chỉ là sợ não của anh úng nước, nhỡ đâu lại nghĩ ra một số thứ vô ích."

"Fuck!"

Hai người chơi ngoại quốc mắng chửi nhau một lúc, David cãi không lại Pitt, liền bực bội tiến lên trước. "Bây giờ ta cực kỳ muốn đưa ra một yêu cầu, đó là yêu cầu ngươi giết chết tên đồng đội Pitt chết tiệt của ta ngay lập tức!"

Thần Sông: "Thật xin lỗi, đứa nhỏ, ta không thể giết người chơi."

David: "Ta biết, cho nên ta cũng không định yêu cầu cái đấy. Trước khi thỉnh cầu, lão già, ta hỏi ngươi, bây giờ vị trí của bọn ta vẫn là ở dòng sông ảo tưởng đúng không."

Thần Sông cười: "Đương nhiên, đứa nhỏ, ngươi bây giờ đang đứng trên mặt nước của dòng sông ảo tưởng."

David nhướng mày: "Nói cách khác, hiện tại ta đang bị sương mù dày đặc vây quanh, hơn nữa một khi bị nước sông chết tiệt này dính vào, ta sẽ bị nó kéo xuống đáy sông? Là ý tứ này?"

"Đúng vậy, đứa nhỏ."

David buông tay: "Thật dễ dàng làm sao, ta đã nghĩ được một cái yêu cầu rất tốt rồi này." Nói đến đây, David đột nhiên dừng lại. Gã thong thả xoay người nhìn về phía Phó Văn Đoạt cùng Đường Mạch. Người ngoại quốc tóc nâu cười lạnh nói: "Đừng cho là ta không biết, các ngươi cũng đã đoán được phương thức thông quan trò chơi này rồi. Trong trò chơi của Hắc tháp luôn có một ít thủ thuật dùng để mê hoặc và che mắt người chơi. Nó nói, chỉ cần cầm rượu Hương Tiêu chân chính, hơn nữa rời khỏi dòng sông ảo tưởng là có thể thông quan. Nhưng nó cũng không nói, phương thức rời khỏi dòng sông này chỉ có một loại là---- ngồi trên bình rượu vàng và sử dụng la bàn bình rượu bạc."

Thân thể Đường Mạch khẽ động, nhìn chằm chằm David.

David cười ha ha: "Người chơi địa cầu, những phó bản mà hồi quy giả chúng ta từng chơi qua còn nhiều hơn số người các ngươi từng giết. Cả đời này các ngươi cũng không tưởng tượng nổi, ở trong cái thế giới của hồi quy giả kia, trước khi Bảng xếp hạng thời gian xuất hiện, mỗi hồi quy giả đã phải giãy dụa sinh tồn trải qua những gì đâu. Đã nửa năm kể từ khi xuất hiện Bảng xếp hạng đến nay, bọn ta đã một lần nữa khoác lên tấm da người. Nhưng mà trước đó......"

Nụ cười trên mặt người ngoại quốc tóc nâu nháy mắt biến mất, gã liếm liềm môi trên: "Bọn ta sớm đã không phải người rồi, tất cả bọn ta đều là con thú hoang chỉ biết đánh phó bản thôi."

Đường Mạch đứng cách Phó Văn Đoạt rất xa, hắn bình tĩnh nói: "Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì, cũng không biết phương thức thông quan trò chơi này."

Pitt: "David, hóa ra trình độ của người chơi địa cầu công tháp tầng năm là cái loại trình độ này."

David: "Pitt, thứ bọn họ am hiểu nhất không phải giả ngu sao."

Pitt lạnh lùng nói: "Việc đấy thì tùy bọn họ. Rất nhiều thịt heo đều thích giả ngu trước mặt chúng ta, nghĩ rằng mình có thể thoát khỏi tay chúng ta. Nhưng mà bọn họ không biết, chúng ta thích nhất là giết mấy tên đần tự cho mình là thông minh này, cướp đi thời gian của bọn họ. Bọn họ không phải là muốn chờ chúng ta đưa ra yêu cầu, sau đó theo chúng ta rời khỏi con sông này sao. David, nói ra yêu cầu của anh đi."

"Nếu ta đoán không sai, kỳ thật con thỏ con kia cũng là đồng đội của các ngươi nhỉ, các ngươi hẳn là quen nhau. Nó cũng coi như khá thông minh đấy, cho nên khi chạy đến bờ bên kia rồi, sẽ không ngu mà nhảy xuống sông cứu các ngươi." Người ngoại quốc tóc nâu lộ ra một nụ cười đầy ác ý với Đường Mạch, khiêu khích giơ ngón cái hướng xuống dưới, sau đó gã nhìn về phía Thần Sông, dùng tiếng Trung xen lẫn giọng địa phương nói: "Ê, lão già, ta muốn ngươi nối một sợi dây từ ta đến con thỏ hôi hám kia. Sợi dây này không được đứt, nhưng chỉ cần ta chết, nó sẽ lập tức đứt. Làm được không?"

Thần Sông hơi ngẩn ra trong chốc lát, tiếp theo gật đầu: "Có thể."

David cười ha hả. Hắn nhìn về phía Đường Mạch cùng Phó văn Đoạt: "Không thể tưởng tượng được nhỉ? Các ngươi cũng biết mà, rượu chuối vàng rượu chuối bạc gì đó cũng không quan trọng, chỉ có đám người chơi cấp thấp ngu xuẩn mới bị Hắc tháp xoay vòng vòng mà đùa giỡn, nghe theo nó nói cái gì thì chính là cái đó. Chúng ta muốn rời khỏi dòng sông này, chỉ cần theo một phương hướng là được. Nhưng bây giờ, chỉ cần ta chết, phương hướng chỉ dẫn các ngươi này sẽ lập tức biến mất."

(Giải thích: David bảo Thần Sông nối một sợi dây từ mình đến Trần San San là vì Trần San San hiện đang ở trên bờ, không ở trong dòng sông ảo tưởng, vậy nên chỉ cần đi theo phương hướng sợi dây chỉ là có thể rời khỏi dòng sông. Có thể vài bạn sẽ nghĩ chỉ cần nhớ rõ phương hướng sợi dây nối đến xong giết David, lát đi theo trí nhớ là được, nhưng còn có sương mù, và người chơi rất dễ lạc phương hướng nếu không có la bàn, get được chưa nè<3)

Sắc mặt của Phó Văn Đoạt và Đường Mạch không ngừng biến hóa.

David: "Đến đây, giết ta đi." Dừng một chút, gã cũng nói với đồng đội của mình: "Pitt thân mến, bây giờ cậu cũng không thể giết tôi đâu, trừ phi cậu không muốn thông quan trò chơi này."

Pitt khinh bỉ nói: "Tôi mà muốn giết anh thì chẳng khi nào không thể."

David: "Xì."

Hai mắt Đường Mạch chậm rãi trầm xuống.

Hai người ngoại quốc này có lẽ là một trong những người chơi và đối thủ mạnh nhất Đường Mạch gặp được trong trò chơi Hắc tháp.

Mộ Hồi Tuyết rất mạnh, nhưng Đường Mạch chưa từng đối địch cùng cô ta. Bạch Nhược Dao cũng rất mạnh, cũng biết mình biết ta. Anh ta hiểu rõ Đường Mạch, Đường Mạch cũng hiểu rõ anh ta. Hắn biết Bạch Nhược Dao sợ chết, lại cứ hay đi tìm đường chết, đó chính là tử huyệt của Bạch Nhược Dao, khiến năm lần bảy lượt anh ta đối mặt với Đường Mạch đều rơi xuống thế hạ phong.

Nhưng hai người ngoại quốc này lại khác.

Bọn họ cực kỳ thông minh, chuyện Đường Mạch và Phó Văn Đoạt có thể nghĩ đến, bọn họ cũng tương tự có thể nghĩ ra. Thực lực bọn họ rất mạnh, nếu đơn đả độc đấu, Đường Mạch chưa chắc đã là đối thủ của bọn họ. Đồng thời, bọn họ cũng đủ máu lạnh vô tình.

Có thể cợt nhả mà nói ra lời "giết chết đồng đội", đồng thời ngữ khí còn rất nghiêm túc, không có một chút ý tứ đùa giỡn nào.

Đây có lẽ chính là người tiến công chiếm đóng trò chơi chân chính mà Hắc tháp muốn bồi dưỡng ra.

Bỗng nhiên, một tiếng cười nhẹ vang lên, David cùng Pitt đồng loạt quay đầu nhìn về phía đối phương.

David nhíu cặp lông mày rậm của mình: "Khốn nạn, ngươi cười cái gì."

Đường Mạch ngẩng đầu, dừng cười: "Ta cười cái gì? Các ngươi đoán đúng rồi, ta cùng con thỏ kia, còn có tên khách lén qua sông này, " hắn chỉ chỉ Phó Văn Đoạt, "Ba bọn ta quả thật quen nhau. Lần này các ngươi đúng là bắt được huyết mạch của ta rồi, nếu giết ngươi, bọn ta sẽ mất đi phương hướng, ai cũng không thể rời khỏi dòng sông ảo tưởng."

David: "À, các ngươi chỉ còn một con đường chết."

Đường Mạch: "Chưa chắc đâu. Ta không giết ngươi, không có nghĩa là các ngươi có thể giết ta."

David: "Vậy chờ xem."

Đường Mạch lại bật cười.

David tức giận nói: "Ngươi rốt cuộc đang cười cái gì!"

Đường Mạch không trả lời, ngược lại nói thêm một việc khác: "Ta quen con thỏ kia, cho nên ta biết, em ấy......Là một cô gái nhỏ, theo phương diện nào cũng là như vậy."

"Có ý gì?"

"Ngươi vừa mới bảo Thần Sông dùng một sợi dây trói buộc ngươi cùng em ấy nhỉ?"

David không hiểu: "Thế thì sao?"

"Không biết khi sợi dây đó xuất hiện thì sẽ có hình dáng như thế nào đây. Nếu là buộc vào thân thể của cô bé kia, ta nghĩ hẳn là sẽ có bảy sắc cầu vồng, lại còn thêm viền ren màu hồng nữa. Loại đồ vật này buộc vào người ngươi......Hẳn là trông tuyệt lắm đấy?"

David: "......"

Cái quái gì vậy!

Trong đầu David tưởng tượng một chút hình ảnh sợi dây bảy sắc cầu vồng lại còn thêm viền ren hồng kia, cả người rùng mình một cái. Gã khinh thường lời nói của Đường Mạch, cho rằng tên người chơi địa cầu này tức tới mức não tàn rồi. Nhưng mà ngay sau đó, khi Thần Sông xác nhận thêm với gã, chuẩn bị biến ra sợi dây kia, Pitt lại nói thầm một câu: "Sợi dây bảy màu à, chậc, rất hợp với anh đấy, David."

David: "Câm mồm!"

Vừa mới nói xong, chỉ thấy một đạo ánh sáng bảy màu đột nhiên trói lại cổ tay của David, quấn ba vòng trên cánh tay lông lá của gã, viền ren hồng nhạt xen lẫn với đám lông tay xoăn xoăn rậm rạp, nhìn vừa quái quái lại kinh kinh.

Pitt bắt đầu cười ha ha, David giận dữ hét về phía Thần Sông: "Ngươi làm gì đấy!"

Thần Sông: "Đứa nhỏ, ta nghĩ ngươi thích như vậy, chẳng lẽ không đúng sao?"

David: "......"

Con mẹ ngươi thích cái gì mà thích!

Thật là tức đến nỗi muốn giết hết đám khốn nạn này đi, vứt cho cá sấu dưới sông ăn----- nếu thật sự có cá sấu.

Bốn yêu cầu đều đã làm xong, Thần Sông phất tay áo, đem ba đạo ánh sáng chuyển đến trước mặt bốn người Đường Mạch. Lão tựa hồ không nghe hiểu mấy lời mắng tức giận của David, cười: "Rất nhanh sẽ đến đợt thủy triều của dòng sông ảo tưởng, bọn nhỏ này, mau lựa chọn rượu Hương Tiêu của các ngươi đi. Chọn rồi nói cho ta biết, các ngươi cảm thấy thứ mình chọn là rượu nào."

Ba luồng sáng trôi nổi trên mặt sông, Đường Mạch duỗi tay, bắt lấy bình rượu Hương Tiêu màu vàng, Phó Văn Đoạt lấy bình màu bạc.

Bình rượu màu đen đứng một mình, Pitt liền cầm lấy nó. Mà David còn đang bận chiến đấu với sợi dây bảy màu trên cổ tay gã, gã cực kỳ chán ghét muốn giựt cái thứ dở hơi này xuống, ít nhất là phải che khuất nó đi.

Thần Sông: "Ta phải nhắc nhở các ngươi, một khi nói ra rượu trong tay là cái nào thì nó sẽ biến đúng thành cái đó. Nếu nói đúng thì nó sẽ trở về nguyên dạng, sai thì lập tức vỡ ra, các ngươi sẽ không đạt được gì. Bây giờ, bắt đầu đi." Lão nhìn Đường Mạch: "Đứa nhỏ, ngươi cảm thấy rượu trong tay mình là cái nào?"

Đường Mạch: "Nó là rượu Hương Tiêu chân chính."

Vừa dứt lời, chỉ thấy một tiếng thủy tinh vỡ vụn. Đường Mạch lập tức buông bình rượu đang cầm trong tay ra, chỉ thấy bình rượu màu vàng này đột nhiên hóa thành nước sông hồng nhạt, lọt xuống dòng sông ảo tưởng dưới chân bọn họ.

Thần Sông tiếc nuối nói: "Thật đáng tiếc, đứa nhỏ, ngươi đoán sai rồi." Lão nhìn về phía Phó Văn Đoạt: "Đứa nhỏ, ngươi cảm thấy, bình rượu trong tay ngươi rốt cuộc là cái nào?"

Phó Văn Đoạt: "Rượu Hương Tiêu."

Mọi người chuẩn bị sẵn sàng nhìn bình rượu trong tay Phó Văn Đoạt vỡ vụn, nhưng mà chỉ thấy một quầng sáng trắng hiện lên, trên bình rượu Hương Tiêu bạc, những hoa văn màu bạc chậm rãi biến mất. Một bình rượu màu đen xuất hiện trong tay Phó Văn Đoạt.

Pitt huýt một tiếng sáo dài: "Uầy, vận khí không tồi, người thứ hai đã tìm được rượu Hương Tiêu thật rồi. Vậy ta đây tùy tiện đoán một cái vậy......Cái của ta cũng là rượu Hương Tiêu chân chính nha."

Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt soạt cái quay đầu, nhìn về phía Pitt.

Chỉ thấy Pitt cười tủm tỉm đem những mảnh nhỏ trong tay mình ném xuống dòng sông ảo tưởng, nhướng mày với bọn họ.

Bốn người nhìn nhau một lát, Đường Mạch: "Rõ ràng đã biết bình rượu này chắc chắn không phải rượu Hương Tiêu, lại cố ý khiến nó vỡ. Ngươi đây là sợ mình doán đúng, bình rượu này sẽ biến thành la bàn. Nếu nó là la bàn, vậy thì bọn ta sẽ không cần cái dây kia chỉ đường nữa, có thể giết đồng đội của ngươi. Nhưng mà ngươi vẫn có thể nói nó là rượu Hương Tiêu vàng, để nó biến thành thuyền."

Nhưng Pitt lại không làm như vậy, hắn cố ý khiến bình rượu này vỡ vụn.

Pitt cười nhạo: "Ngươi nói cái gì thì ta phải làm cái đó sao? Ta thích làm vỡ nó đấy, ha ha ha ha."

Bây giờ, rượu Hương Tiêu chân chính đã nằm trong tay Phó Văn Đoạt, bọn họ cũng biết phương hướng chính xác để rời khỏi dòng sông này.

Không có bình rượu vàng, bọn họ không có cách nào khác để cưỡi thuyền phá tan lớp sương mù. Nhưng Pitt và David có thể dùng tấm lá chắn thần kỳ kia làm thuyền nhỏ, Phó Văn Đoạt cùng Đường Mạch cũng có thể dùng giày đi trên mặt sông. Kỳ thật tình huống bây giờ mới là tốt nhất đối với bọn họ-----

Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt cầm rượu, David cùng Pitt nắm phương hướng trong tay.

Uy hiếp mới có thể đạt thành hợp tác tốt nhất.

Bọn họ hình thành một cái gông cùm xiềng xích hoàn mỹ. Ai cũng không muốn động thủ giết đối phương trước, bọn họ còn phải lo đối phương cá chết lưới rách, hủy hoại đạo cụ.

Thần Sông thấy cả ba bình rượu đều đã được người chơi lựa chọn, lão vuốt mớ râu bạc thật dài: "Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, bọn nhỏ, rời khỏi dòng sông ảo tưởng đi, đây không phải là nơi các ngươi nên tới." Bọt sóng đánh tới từ phía sau Thần Sông, bao phủ lấy thân thể lão. Những bọt sóng này càng ngày càng nhỏ, Thần Sông cũng dần biến mất, mặt sông lại trở về yên tĩnh.

Pitt đút hai tay vào túi quần, cười tủm tỉm nói với Phó Văn Đoạt: "Bốn người thông quan sẽ không có phần thưởng, ba người thông quan tuy rằng phần thường là hình thức thiểu năng......Nhưng vẫn tính là được thưởng đó nha. Trong tay ngươi có rượu Hương Tiêu, còn là thứ quan trọng. David cũng không chết được, hắn mà chết thì chúng ta ai cũng không thể rời khỏi đây. Đúng rồi, nói trước nhé, David sẽ không giết ta đâu. Mà một khi ta chết, David cũng sẽ chết theo ta đấy nha."

David trào phúng nói: "Ai bảo thế?"

Ngoài miệng nói vậy nhưng gã không hề có ý tứ động thủ, cũng không phản bác. Gã ngầm thừa nhận lời nói của Pitt.

Tâm tình Đường Mạch trở nên nghiêm túc.

......Đây là đang xúi giục Phó Văn Đoạt giết hắn.

Tay Đường Mạch đặt lên cây dù nhỏ, bất cứ lúc nào cũng đề phòng kẻ địch đến bên.

Giờ này phút này, trên dòng sông, chỉ có một mình hắn gặp nguy hiểm.

David cùng Pitt muốn giết hắn, vừa rồi Phó Văn Đoạt cũng hỏi phải giết hắn như thế nào. David không thể chết được, Phó Văn Đoạt không có khả năng sẽ chết. Pitt lại có David bảo vệ, ai cũng không thể giết hắn ta.

Cho nên, chỉ còn lại Đường Mạch.

Đương nhiên, so với đồng đội của mình thì người xa lạ chắc chắn nguy hiểm hơn. Đường Mạch gắt gao nhìn chằm chằm David cùng Pitt, tựa hồ đang lo hai người bọn họ sẽ ra tay với mình. Nhưng ngay trong nháy mắt, một tiếng kim loại trong trẻo khẽ vang lên sau lưng Đường Mạch. Hắn lập tức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Phó Văn Đoạt đã vung tay phải, biến nó thành vũ khí sắc bén màu đen. Dưới chân anh dẫm một cái, thẳng tắp lao đến chỗ hắn.

David cùng Pitt thấy thế cũng muốn góp một tay, hai người điều khiển tấm chắn, quát một tiếng, nhằm về phía Đường Mạch.

Vũ khí màu đen tản ra hơi thở lạnh băng, hung ác đâm về phía ngực Đường Mạch. Hắn lập tức mở ra cây dù nhỏ chắn lại, mà lúc này David cùng Pitt cũng đã tới sau lưng hắn. Bọn họ giơ vũ khí lên, hướng Đường Mạch đánh xuống. Ngay tại khoảnh khắc ngắn ngủi này, chỉ thấy cây dù nhỏ lạch cạch một tiếng đóng lại, hai tay Đường Mạch lồng vào nhau, tạo ra một bậc thang mượn lực. Phó Văn Đoạt dẫm một chân lên tay hắn, lộn một vòng trong không trung, sau đó một cước đá vào ngực Pitt, khiến hắn ta bay ra xa.

Đồng thời, vũ khí màu đen thẳng tắp hướng đến tim David.

David kinh hãi trợn to mắt, vội né ra. Nhưng vũ khí đó vẫn đâm xuyên qua vai gã, máu tươi nháy mắt chảy đầy, nhuộm đỏ tay áo.

David phẫn nộ ngẩng đầu: "Ngươi điên rồi sao, vậy mà dám ra tay với ta! Ngươi không muốn thông quan trò chơi này nữa hả!"

Sau Phó Văn Đoạt, Đường Mạch chậm rãi đi tới. Hắn đặt tay lên cánh tay của Phó Văn Đoạt, Phó Văn Đoạt rủ mắt nhìn hắn một cái, khóe miệng cong lên, tạm thời thu hồi vũ khí sắc bén màu đen.

Đường Mạch cười nhạt: "Nếu Mộ Hồi Tuyết ở đây, cô ta sẽ biết Phó Văn Đoạt không bao giờ giết đồng đội mình. Các ngươi chỉ biết anh ấy là khách lén qua sông, hẳn là do giết người mới tiến vào trò chơi, trở thành người chơi địa cầu. Nhưng các ngươi không biết......Phó Văn Đoạt, là thiếu tá trẻ tuổi nhất Trung Quốc, đội trưởng của tiểu đội Kiêu Long. Anh ấy là quân nhân, vĩnh viễn sẽ không đem mũi nhọn chĩa tới đồng đội của mình. Mà ta thì là đồng đội của anh ấy......"

Giọng nói hơi khựng lại trong chớp mắt, còn một câu nữa Đường Mạch không nói tiếp. Hắn yên lặng nhẩm lời này trong lòng.

Ta còn là người yêu của anh ấy.