Đường Mạch nghiêng người tránh đi dao bướm bạc, dao nhỏ tinh xảo đảo một vòng trong không trung, tiếp đó trở lại trong tay Bạch Nhược Dao.
Dưới chân Bạch Nhược Dao vừa dùng sức, thân thể ngay lập tức đã lao về phía trước. Hai con dao bướm mảnh nhỏ thoan thoắt trong tay anh ta, sắc bạc lạnh lẽo như lưỡi dao sắc bén của Tử thần, tốc độ di chuyển của chúng cực nhanh, Đường Mạch đang không ngừng né tránh về phía sau. Hắn thuận thế rút ra cây dù nhỏ ở bên hông, lạch cạch một tiếng mở dù ra. Dao bướm đụng phải dù nhỏ, phát ra âm thanh khi kim loại va chạm với nhau.
Hai người lần lượt lùi ba bước về sau.
Trên mặt Bạch Nhược Dao không có lấy một ý cười nào, anh ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Đường Mạch, Đường Mạch cũng gắt gao nhìn lại anh ta.
Sau khi đối diện trong chốc lát, khóe môi Bạch Nhược Dao khẽ nhếch lên. Ánh mắt anh ta xoay chuyển, nhìn về phía ô vuông ở phía sau lưng Đường Mạch. Chỉ thấy ở nơi đó, một quy diêm to khổng lồ đang an an tĩnh tĩnh mà lơ lửng trong không trung, vẫn chưa hề biến mất. Sau khi Đường Mạch tiến vào ô E4, Hắc tháp đột nhiên tuyên bố trò chơi kết thúc, tấm màng ở tất cả các ô vuông đều biến mất, các vật phẩm trong đó cũng theo đó không thấy đâu nữa. Ngoại trừ hai quyển sách, và que diêm khổng lồ này.
Hai mắt Bạch Nhược Dao quét qua một lượt trên người Đường Mạch, anh ta tựa như đang xem xét thứ gì đó. Sau một lúc lâu, ngón tay anh ta vừa động, hai con dao bướm đã bị thu vào trong tay áo. Thấy đối phương không còn ý tứ muốn tấn công mình, Đường Mạch cũng thu hồi cây dù nhỏ, cảnh giác mà nhìn chằm chằm Bạch Nhược Dao.
Bạch Nhược Dao nâng chân và bắt đầu đi lại trong ô vuông.
Hai tay anh ta để ở sau người, một ô rồi lại một ô, liên tiếp nhảy về phía trước. Mỗi ô vuông vuông này đều dài khoảng 1m, Bạch Nhược Dao lần nào cũng phải bước một bước thật dài mới có thể di chuyển sang ô vuông mới. Anh ta cứ nhảy tới nhảy lui như vậy giữa các ô vuông, nhảy được một hồi, anh ta bỗng nhiên nở nụ cười. Tiếng cười của anh ta càng lúc càng lớn, có vẻ có chút điên cuồng.
Thời điểm khi nhảy tới sát mép ô vuông, Bạch Nhược Dao đột nhiên xoay đầu, nhìn về phía Đường Mạch: “Là que diêm khổng lồ kia?”
Đường Mạch không trả lời lại.
Đường Mạch cầm lấy que diêm đang lơ lửng trong không trung, đi đến trước mặt Mosaic. Con nhóc này đến tận bây giờ vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, ngồi trên bàn học với vẻ mặt không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Sau khi Đường Mạch đi đến trước mặt rồi đưa que diêm này cho Mosaic, nó ngơ ngác nhận lấy que diêm, tiếp đó ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
Lớp tranh khảm thật dày che mất khuôn mặt của Mosaic, khiến cho Đường Mạch không thể nhìn ra được biểu tình của nó lúc này. Nhưng rõ ràng Mosaic đang cực kỳ kích động, nó ôm lấy Que Diêm Lớn, vui sướng ngay lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên.
“Ta còn lâu mới cần phải đọc những thứ sách chết tiệt này, đó toàn là những thứ xấu xa thôi ! Sách nên bị thiêu hủy, toàn bộ đều nên bị thiêu hủy!”
Một giọng nói tràn đầy nghi hoặc vang lên: “……Que diêm kia rất quan trọng với Mosaic?”
Đường Mạch giương mắt liếc nhìn Bạch Nhược Dao.
Bạch Nhược Dao đứng cách ba người Đường Mạch khá xa, vừa cười nói: “Đúng vậy, que diêm kia rất quan trọng với Mosaic, điểm này cậu biết, hì hì, cậu ngay từ lúc bắt đầu liền đã biết, cậu biết……” Giọng nói đột nhiên im mặt, ánh mắt Bạch Nhược Dao biến đổi, anh ta rõ ràng là đang cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo đến cực điểm: “Đi ô E4 và chờ đến tận bây giờ mới đột nhiên nói ra việc tôi không định cứu cô ta, Đường Đường, cậu là từ khi nào liền bắt đầu toan tính ám hại tôi vậy?”
Đường Mạch vốn dĩ không định giải thích gì với Bạch Nhược Dao, nhưng nghe lời này, hắn nhướn mày nói: “Tôi toan tính ám hại anh?”
Tựa như nghe được một câu chuyện hài hước, Bạch Nhược Dao khẽ cười thành tiếng.
Đường Mạch bình tĩnh nói: “Tôi chỉ đang cố gắng thông quan trò chơi thôi.”
Lưu Vạn Thắng và Lâm Thiến đứng một bên đến tận lúc này vẫn chưa hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bọn họ chỉ là đột nhiên liền nhìn thấy Bạch Nhược Dao tấn công Đường Mạch, rồi lại đột nhìn thấy anh ta dừng tay. Hiện tại lại đang chứng kiến Đường Mạch và Bạch Nhược Dao đứng đối diện nhau, nói những lời mà bọn họ nghe không hiểu nổi. Bạch Nhược Dao nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh, ý cười bên môi anh ta càng thêm xán lạn, cuối cùng anh ta mở to mắt: “Tất cả đều là thứ bỏ đi, Mosaic mới là người quan trọng nhất. Ô E4, Que Diêm Lớn, trạng thái của tấm màng, cậu bảo cô ta đi tới ô B4……”
Dứt lời, tầm mắt Bạch Nhược Dao lập tức liền dừng lại trên người Lưu Vạn Thắng.
Lưu Vạn Thắng trong lòng kinh hãi, theo bản năng nắm chặt lấy vũ khí của chính mình, lo lắng tên thần kinh kia sau khi trò chơi kết thúc sẽ nổi điên lên mà đả thường người khác. Nhưng Bạch Nhược Dao lại chỉ nhìn chằm chằm Lưu Vạn Thắng, nói đúng hơn là nhìn vào hai mắt cậu ta. Anh ta cứ yên lặng nhìn như vậy, qua đi hồi lâu mới cười nói: “Kính gọng đen ? Đường Đường, là do tôi đã quá tin tưởng cậu.”
Đường Mạch nhàn nhạt đáp lời: “Cảm ơn anh đã tin tưởng tôi.”
“Hì hì, Đường Đường, tôi hiện tại rất muốn giết cậu đấy, phải làm thế nào đây……”
Đường Mạch: “Vậy anh vì sao lại không ra tay đi?”
Bạch Nhược Dao ra vẻ kinh ngạc: “Không phải cậu cũng biết rõ nguyên nhân rồi đó sao ? Haiz, Đường Đường, đến tận lúc này mà cậu vẫn còn định diễn kịch với tôi đấy à ? Cậu như vậy thật khiến tôi cảm thấy tổn thương mà. Cậu rõ ràng biết tôi nhìn thấy gì, biết rõ bản thân cậu sẽ không chết, vậy mà cậu còn ép tôi ra tay với cậu. Nếu tôi đoán không sai, hiện tại tôi trong mắt cậu là…… Ài, sẽ không chết đấy chứ ? Hay là sẽ phải chết trong tay cậu đây?”
Gió lạnh thổi qua sân lớn, Mosaic sau khi có được Que Diêm Lớn liền chạy vào nhà, không biết đã đi làm gì rồi. Bốn người đứng trong sân, không ai trả lời lại câu hỏi của Bạch Nhược Dao.
Lưu Vạn Thắng và Lâm Thiến là hoàn toàn không hiểu Bạch Nhược Dao đang nói tới cái gì, nhưng Đường Mạch biết vì sao tên điên này lại đột nhiên thu tay, không tiếp tục tấn công mình nữa.
Anh ta đã thấy được tử khí trên người chính mình.
*Nguyên văn raw câu này là :
“他看到了自己身上的死气”
Tạm dịch: “Anh ta đã thấy được tử khí trên người chính mình ». Nhưng mình nhớ không nhầm thì hạn chế của dị năng « Phàm nhân chết cuối cùng » là không thể nhìn thấy tử khí của chính mình mà ta ??? Hay mình nhớ nhầm nhỉ ?
Bạch Nhược Dao nhìn qua dường như là một tên thần kinh mỗi ngày đều một lòng đi tìm chết, nhưng trên thực tế, anh ta thật ra cũng không phải loại người điên cuồng đến mức như vậy. Tất cả những gì anh ta làm đều được thành lập dựa trên cơ sở không làm ảnh hưởng đến nhiệm vụ trò chơi, bảo đảm chính mình có thể sống sót đến cuối cùng. Dưới vẻ ngoài điên khùng chọc người chán ghét kia của Bạch Nhược Dao, anh ta thật ra càng là một người chơi cấp cao cực kỳ thông minh và lợi hại.
Hai đội ngũ cùng nhau thông quan trò chơi, đây vẫn luôn là những gì mà Bạch Nhược Dao, Lưu Vạn Thắng và Lâm Thiến nghĩ đến từ đầu. Nhưng Hắc tháp lại đột nhiên thông báo Đường Mạch một mình thông quan trò chơi, ba người bị bỏ qua một bên, cho nên việc bọn họ không nảy sinh chút cảm xúc nào là không có khả năng. Lưu Vạn Thắng và Lâm Thiến không dám biểu đạt ý kiến, một phần là vì bọn họ không biết tình huống cụ thể rốt cuộc là như thế nào, phần còn lại là bởi vì bọn họ căn bản đánh không lại Đường Mạch.
Nhưng Bạch Nhược Dao lại không giống như vậy.
Thực lực của anh ta cũng ngang ngửa Đường Mạch, hơn nữa người này lại cực kỳ tự phụ.
Đường Mạch nhìn thấy ánh lửa bốc lên từ trong phòng, ngay sau đó nó liền quét sạch toàn bộ cả căn phòng. Mosaic ôm que diêm lớn, tâm trạng cực kỳ phấn khích chạy ra khỏi phòng. Nó vừa chạy vừa ngâm nga một khúc hát ngắn, nhảy nhót tung tăng chạy vào trong sân, chạy đến gian phòng thứ hai tiếp tục phóng hỏa.
Bốn người chơi đứng trong sân, không biết tiếp theo nên làm thế nào. Nội tâm Lưu Vạn Thắng phân vân giữa “Tên thần kinh có thể giết người bất cứ lúc nào” Bạch Nhược Dao và “Người thông quan phó bản nhưng cũng vừa chơi bọn họ một vố” Đường Mạch, cậu ta vẫn quyết định lựa chọn người sau, kế đó đi thẳng về phía Đường Mạch. Lâm Thiến thấy thế liền do dự trong chốc lát, sau đó cũng đi qua bên đó.
Giữa ánh lửa đầy trời, Lưu Vạn Thắng nhịn không được hỏi: “Đường……Đường Mạch, tuy rằng không biết rốt cuộc tại sao lại thế này, nhưng tôi hy vọng, cậu vẫn có thể cho mọi người một lời giải thích.”
Lâm Thiến cũng lấy hết can đảm: “Tôi và Lưu Vạn Thắng đã ở trong phó bản này vài ngày, chúng tôi đã gặp qua rất nhiều người chơi bị người sói và Mosaic giết chết. Thật ra từ lâu hai người chúng tôi đã không mong sẽ đạt được khen thưởng, chúng tôi thật sự chỉ muốn rời khỏi phó bản này, chúng tôi muốn sống sót. Tôi không có ý kiến gì với việc cậu một mình thông quan cả, là tôi không bằng cậu, người thắng cuộc không phải tôi. Nhưng tôi cũng muốn biết…… Hắc tháp đã thông báo cậu một mình thành công thông quan trò chơi, điều đó có phải có nghĩa rằng tất cả những người còn lại là chúng tôi sẽ đều phải chết hay không?”
Nghe được lời này của Lâm Thiến, Bạch Nhược Dao đang đứng ở nơi xa nở một nụ cười nhạo đầy khinh miệt. Anh ta ngồi trên mặt đất, chống cằm, cười tủm tỉm nhìn Mosaic phóng hỏa khắp nơi.
Lưu Vạn Thắng và Lâm Thiến đều thật cẩn thận mà nhìn Đường Mạch, hai người đều đang có chút thấp thỏm lo lắng. Bọn họ sợ hãi nếu chỉ có một mình Đường Mạch thông quan trò chơi, vậy có phải toàn bộ ba người bọn họ đều sẽ bị đào thải, bị người sói ăn luôn không?
Đường Mạch: “Cậu thấy anh ta có căng thẳng không?”
Lưu Vạn Thắng và Lâm Thiến theo hướng ngón tay Đường Mạch nhìn lại.
Bạch Nhược Dao nghiêng đầu nhìn bọn họ, hì hì cười.
“Tuy rằng tôi không biết phải giải thích điều này như thế nào, nhưng mọi người sẽ không chết. Cậu và cô Lâm trước kia hẳn đều đã từng tham gia không ít trò chơi Hắc tháp, hai người đã từng nghe nói sau khi thông quan trò chơi bằng phương pháp chính xác, Boss Hắc tháp sẽ còn giết người chơi chưa?”
Lưu Vạn Thắng là người đầu tiên kịp phản ứng lại, cậu ta vui vẻ nói: “Ý anh là, tất cả mọi người đều có thể sống sót? Bốn người cùng nhau thông quan, khẳng định không có khen thưởng, hơn nữa còn có khả năng sẽ bị người sói giết chết. Hiện tại chúng ta ngược lại còn có thể sống sót sao?”
“Anh nếu không tin tôi, có thể lựa chọn tin tưởng anh ta.” Đường Mạch chỉ chỉ Bạch Nhược Dao, “Hiện tại anh ta hẳn là sẽ không để ý tới hai người, nhưng anh ta có thể nhìn ra được, cả bốn người chúng ta sẽ không chết. Phó bản hiện thực này đã chính thức kết thúc rồi.”
Lâm Thiến sờ sờ vách tường vô hình tồn tại trong không khí: “Nhưng hiện tại chúng ta vẫn không thể ra ngoài được.”
Đường Mạch: “Chờ Mosaic trở về, chúng ta hẳn là có thể ra ngoài.”
Ngữ khí nói chuyện của Đường Mạch rất bình tĩnh, trên mặt cũng không có quá nhiều biểu tình, hắn cũng không có định chiếu cố săn sóc thêm cho hai người chơi này nữa. Nhưng khi hắn vừa dứt lời, trái tim Lưu Vạn Thắng và Lâm Thiến đều bình tĩnh lại. Không biết vì sao, bọn họ cảm thấy lời Đường Mạch nói khẳng định không sai. Tất cả bọn họ đều sẽ không chết, bọn họ đều có thể rời khỏi nơi này. Nhưng mà……
Lưu Vạn Thắng tò mò nhìn Đường Mạch, nghẹn hồi lâu, cuối cùng vẫn là nhịn không được nói: “Đường Mạch, tôi còn muốn biết Que diêm rốt cuộc là chuyện như thế nào, anh làm sao lại đột nhiên thông quan được vậy?”
Lưu Vạn Thắng vừa dứt lời, một bóng người đỏ au đã chạy ra từ trong gian nhà. Ầm vang một tiếng, tòa nhà chìm vào trong biển lửa. Mosaic cười lớn ôm chặt lấy que diêm của mình, tiếp tục chạy tới nơi khác.
Đường Mạch nhìn bóng dáng tràn đầy phấn khích của Mosaic, mở miệng nói: “Mosaic tuy rằng thích giết người phóng hỏa, nhưng suy cho cùng nó vẫn là một đứa nhỏ ngoan ngoãn.”
Lưu Vạn Thắng và Lâm Thiến: “Hả?!”
Dừng lại trong chốc lát, Đường Mạch quay đầu nhìn vẻ mặt ngơ ngác của hai người chơi, khẽ mỉm cười nói: “Tôi nói là, Mosaic là một đứa trẻ ngoan thích giết người phóng hỏa.”
Boss Hắc tháp Mosaic, thực lực tầm trung, thường xuyên sử dụng đạo cụ “Que diêm lớn”, luôn đi khắp nơi giết người phóng hỏa.
Sở thích: Giết người phóng hỏa.
Chán ghét: Đọc sách.
Sau khi tiến vào trò chơi này, việc đầu tiên Đường Mạch làm chính là dò hỏi Mosaic, phương pháp thông quan trò chơi rốt cuộc là cái gì. Mosaic đưa ra một đáp án, đem sách giao cho nó, khiến nó đọc sách, thì Sói mẹ sẽ không ăn thịt người chơi, người chơi đương nhiên có thể thông quan. Nhưng từ đầu tới cuối Mosaic cũng không hề nói rằng, đây là phương pháp duy nhất để thông quan.
“Phó bản này tên là ‘ Tất cả đều là thứ bỏ đi ’, trò chơi chủ tuyến của nó gọi là ‘ Tất cả đều là thứ bỏ đi, Mosaic mới là người quan trọng nhất ’.” Đường Mạch nhìn thân ảnh của con nhóc mặc váy đỏ chạy vội đi phóng hỏa khắp nơi, hai tay đút trong túi: “Ở trong trò chơi này, tất cả mọi người, tất cả mọi chuyện, đều không quan trọng, ngay từ khi bắt đầu Hắc tháp đã nói rằng —— Mosaic mới là người quan trọng nhất.”
Lưu Vạn Thắng chợt lóe lên một suy nghĩ trong đầu: “Từ từ, nhưng Hắc tháp cũng từng nói qua, “Lựa chọn sống sót hay lựa chọn đứa nhỏ, đây là một vấn đề nan giải.” mà.”
Đường Mạch cúi đầu nhìn cậu ta: “Cái này thì có vấn đề gì?”
Lưu Vạn Thắng: “Những lời này là dựa theo câu nói nổi tiếng trong vở kịch Hamlet của Shakespeare, “Sống hay không sống, đây là một vấn đề nan giải”. Chẳng lẽ ý của Hắc tháp không phải là chúng ta cần phải lựa chọn một trong hai, hoặc là lựa chọn sống sót, hoặc là lựa chọn Mosaic à. Nếu chọn Mosaic, giúp đỡ nó không bắt nó đọc sách, chúng ta liền sẽ bị người sói ăn luôn?”
“Hì hì, Hắc tháp có từng nói qua phải chọn một trong hai không hả?”
Mọi người quay đầu, nhìn về phía Bạch Nhược Dao đang ở nơi xa.
Lâm Thiến lẩm bẩm nói: “Hắc tháp…… chưa từng nói qua điều này.”
Đúng vậy, ngay từ lúc bắt đầu, tất cả người chơi đều đã hiểu lầm, hiểu sai về phương thức chân chính để thông quan trò chơi này.
Ai nói Trò chơi Hắc tháp chỉ có một loại phương thức thông quan?
Trong trò chơi đánh chuột đất mà Đường Mạch đã thông quan lúc trước, đập đủ số chuột, gom đủ số lượng liền có thể thông quan; hoặc bắt lấy chuột đất lông vàng, cũng sẽ có thể thông quan. Tổng cộng có hai loại phương thức thông quan. Lúc sau hắn và Phó Văn Đoạt lại cùng nhau tham gia trò chơi Lá bài thành thật, loại bỏ đối thủ có thể thông quan, hai đội hợp tác cũng có thể thông quan, nhưng cuối cùng bọn hắn lựa chọn lại chính là loại bỏ Boss Pinocchio, dùng cách này để thông quan. Như vậy, tổng cộng có ba loại phương thức thông quan.
Mosaic chỉ nói, đem sách giao cho nó, là có thể thông quan.
Hắc tháp cũng đã nói rõ ngay từ đầu: Mosaic mới là người quan trong nhất. Giữa việc lựa chọn sống sót hay là lựa chọn đứa nhỏ (ý chỉ Mosaic), người chơi buộc phải lựa chọn Mosaic.
Như vậy vấn đề đặt ra ở đây là, rốt cuộc phải như thế nào thì mới được gọi là “lựa chọn Mosaic”?
Lưu Vạn Thắng phân tích nói: “Mosaic không thích đọc sách, nếu chúng ta không bắt nó đọc sách, như vậy hẳn chính là đã lựa chọn nó, không lựa chọn người sói? Nhưng trong tám lượt chơi vừa rồi, mỗi một vòng chúng ta đều không hề đem sách giao cho Mosaic, thế nhưng chúng ta cũng vẫn không thành công thông quan. Cho nên…… Việc lựa chọn Mosaic, chính đưa Que Diêm Lớn cho Mosaic, để nó đi phóng hỏa khắp nơi?”
Người chơi nếu đã có thể thông quan Hắc tháp tầng thứ nhất trình độ đều sẽ không thấp, những lời Lưu Vạn Thắng nói Lâm Thiến đều hiểu được, nhưng cô ta cảm thấy: “Như thế này khác gì thách đố chúng ta đâu. Quy tắc Hắc tháp đã từng nói qua, mỗi một vòng sẽ xuất hiện ít nhất một quyển sách, nhưng nó lại không hề nói mỗi vòng sẽ đều xuất hiện Que Diêm Lớn. Nếu Que Diêm Lớn không xuất hiện, vậy chúng ta chẳng phải là vẫn luôn không thể dùng phương thức chính xác để thông quan, chỉ có thể giết hại lẫn nhau, dựa vào phương thức thông quan khác, hoặc thậm chí là vĩnh viễn không thể thắng được trò chơi này hay sao?”
Lưu Vạn Thắng đột nhiên nói: “Chậm đã, que diêm này không phải chỉ xuất hiện một lần.”
Lâm Thiến sửng sốt: “Cái gì?”
Lưu Vạn Thắng ngẩng đầu nhìn Đường Mạch: “Đường Mạch, tôi nhớ rõ trước đây que diêm này đã từng xuất hiện đúng không? Hình như tôi đã nhìn thấy nó ở một vòng nào đó, nó chắc chắn đã từng xuất hiện một lần rồi……”
Đường Mạch gật gật đầu, đưa ra đáp án: “Vòng thứ tư.”
Lưu Vạn Thắng và Lâm Thiến nghe được lời này cũng không nghĩ quá nhiều. Nhưng Bạch Nhược Dao đang ngồi ở nơi xa lại đột nhiên cứng đờ thân thể, tựa như đã hiểu ra được chuyện gì đó. Anh ta nhìn về phía Đường Mạch, Đường Mạch nhận thấy được tầm mắt đối phương. Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung, Bạch Nhược Dao chớp chớp mắt, làm ra khẩu hình miệng: Đường Đường, cậu bắt đầu toan tính ám hại tôi từ bao giờ vậy?
Đường Mạch xoay đầu.
……Tên thần kinh này cũng quá coi trọng bản thân mình rồi đấy.
Lúc đó Đường Mạch quả thật không hề tính kế Bạch Nhược Dao, mà là sau khi kết thúc lượt trò chơi thứ năm, Phó Văn Đoạt nhắc nhở hắn “Mỗi trò chơi Hắc tháp đều khẳng định không chỉ có một phương thức thông quan”, hắn mới ý thức được trong vòng trò chơi thứ tư, thời điểm khi Bạch Nhược Dao nhìn hắn và Lưu Vạn Thắng rốt cuộc là đang nhìn cái gì.
Anh ta là đang nhìn tử khí của hai người bọn hắn.
Ngay khi lượt trò chơi thứ tư vừa mới bắt đầu, Bạch Nhược Dao liền dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm Đường Mạch và Lưu Vạn Thắng, khi đó Đường Mạch đoán rằng tên điên này có lẽ đang suy tính điều xấu xa gì đó, hoặc cũng có thể là anh ta đang xem tử khí của hai người bọn hắn. Hiện tại nhớ lại chuyện này, Bạch Nhược Dao quả thật là đang xem tử khí. Bởi vì sau khi tất cả các vật phẩm của vòng thứ tư xuất hiện, tử khí trên người Đường Mạch và Lưu Vạn Thắng bỗng nhiên tăng lên nhanh chóng.
Biến hóa này tới quá mức đột ngột, khiến cho Bạch Nhược Dao cũng không kịp phản ứng lại, sau đó anh ta liền bị Đường Mạch phát hiện ra sự khác thường. Bạch Nhược Dao cho rằng đám tử khí này có ý nghĩa rằng “Đường Mạch rất có khả năng sẽ bị mình giết chết”, cho nên anh ta mới ra tay với Đường Mạch. Kết quả người sói bỗng nhiên xuất hiện, anh ta lúc này liền ý thức được đám tử khí này là do người sói nên mới tăng mạnh như vậy.
“Hắc tháp từ trước tới nay chưa bao giờ tuyệt đường sống của người chơi cả.” Đường Mạch nhìn bộ dáng suy nghĩ sâu sa của Lưu Vạn Thắng và Lâm Thiến, trong lòng liền nghĩ thầm, “Hắc tháp nhất định sẽ ở nơi nơi ra ám thị cho người chơi, cung cấp manh mối cho chúng ta.”
Tựa như trong trò chơi đánh chuột đất, ngày thứ sáu Đường Mạch dùng Chiếc mũ của Mario đâm ra được đồng hồ quả quýt của người ẩn hình. Đây không phải là trùng hợp, đây là lẽ tất yếu. Hắc tháp cho hắn một cơ hội, để hắn phát hiện ra chân tướng về sự chồng chéo, trùng lặp của thời gian và không gian ở nơi này. Tử khí trên người người chơi đột nhiên tăng lên ở vòng thứ tư, không phải bởi vì người sói chuẩn sắp quay lại, mà là bởi vì trong 20 vật phẩm xuất hiện trong sân có ——
Que Diêm Lớn.
Lưu Vạn Thắng và Lâm Thiến còn đang tự hỏi về nguyên nhân Que Diêm Lớn xuất hiện, Đường Mạch đã bình tĩnh lên tiếng: “Sau khi Que Diêm Lớn xuất hiện, người sói mới có thể xuất hiện. Đây là sự nhắc nhở của Hắc tháp đối với người chơi.”
Lưu Vạn Thắng sửng sốt, Lâm Thiến cũng mờ mịt nhìn Đường Mạch.
Sau một lúc lâu, hai mắt Lưu Vạn Thắng sáng ngời: “……Mọi chuyện thật sự là như vậy sao?! Đúng rồi, ở lượt trò chơi thứ tư, quả thật sau khi Que Diêm Lớn xuất hiện thì người sói mới xuất hiện. Chỉ cần chúng ta trước tiên dùng Que Diêm Lớn thông quan, liền sẽ không làm người sói xuất hiện nữa, có thể giữ được tánh mạng. Tại sao tôi lúc trước lại không nghĩ tới chuyện này chứ. Hắc tháp là đang nhắc nhở chúng ta, chỉ khi Que Diêm Lớn xuất hiện, người sói mới có thể xuất hiện và ngược lại.”
Bạch Nhược Dao: “Hì hì, ngay cả tôi đây cũng còn chưa nghĩ đến việc này, cậu không nghĩ ra thì có gì lạ lắm sao?”
Sắc mặt Lưu Vạn Thắng có chút hết đỏ lại xanh, không dám phản bác lại lời Bạch Nhược Dao.
Thật ra từ đầu Đường Mạch cũng không hề nghĩ đến điểm này, nếu không phải có Phó Văn Đoạt nhắc nhở, chỉ sợ đến lần thứ hai người sói quay trở lại, Đường Mạch mới có thể phát hiện ra mối liên hệ giữa Que Diêm Lớn và người sói. Đến lúc đó, Bạch Nhược Dao rất có thể cũng sẽ phát hiện ra bí mật này, sau đó trò chơi sẽ lại lâm vào cục diện bế tắc.
Nhưng rốt cuộc Đường Mạch vẫn là người phát hiện ra điểm mấu chốt này trước, hơn nữa còn cố ý dẫn dụ Lâm Thiến, khiến cô ta tiến vào ô B4. Một mặt là hắn đang xúc tiến để hai đội tiến hành hợp tác, sau đó yêu cầu Lâm Thiến hỗ trợ thắp sáng ô vuông của Lưu Vạn Thắng, như vậy quả thực là đúng lý hợp tình. Mặt khác, một bước này của Lâm Thiến cũng làm tắt đi ô vuông nơi có Que Diêm Lớn, khiến cho Đường Mạch vừa tiến vào liền làm nó sáng lên.
Thật ra khi đó Lâm Thiến có thể lựa chọn tiến vào ô B2 hoặc B4, đi cả hai nơi này đều có thể thắp sáng lên ô vuông của Lưu Vạn Thắng.
Nhưng Đường Mạch đã trực tiếp bỏ đi ô B2, cố ý dẫn dắt ám chỉ Lâm Thiến đi ô B4. Hắn quyết định nhảy thẳng một mạch từ bước đầu của kế hoạch đến luôn phần kết cục, khiến cho ngay cả Bạch Nhược Dao cũng không kịp phản ứng lại với cách làm này, cũng khiến cho Lâm Thiến không chút nghĩ ngợi gì mà tiến vào ô B4.
Mà hiện giờ, Bạch Nhược Dao cố ý nói chính mình cũng đoán không ra bí mật của Que Diêm Lớn, là đang muốn khiến Đường Mạch mở miệng, muốn biết hắn tại sao lại đột nhiên nghĩ tới điểm này. Nhưng Đường Mạch lại làm bộ hoàn toàn không thèm để ý tới anh ta, hai tay hắn đút trong túi, kiên nhẫn chờ đợi. Sau khi toàn bộ khu khuôn viên vườn trường của trường đại học biến thành một biển lửa, Mosaic lúc này mới trở lại, sung sướng đến mức liên tục thở dốc.
“Hì hì Đường Mạch, hiện tại ta nhìn ngươi thuận mắt cực kỳ nha, ngươi là người tốt!”
Đường Mạch đi đến trước mặt Mosaic, trực tiếp vươn tay: “Khen thưởng.”
Mosaic: “……”
Một lúc lâu sau: “Ngươi thật quá đáng! Ta đang khen thưởng ngươi, cực kỳ nghiêm túc mà khen thưởng luôn đấy, vậy mà ngươi một chút vui vẻ cũng đều không có.” Khuôn mặt được làm mờ bằng tranh khảm thật dày cũng không che đậy được tâm tình buồn bực của Mosaic, nó để Que Diêm Lớn trên lưng, hai tay chống nạnh, nhảy nhót chạy đến trước mặt Lưu Vạn Thắng: “Ngươi nói đi, nếu ta khen ngươi, ngươi có cảm thấy vui vẻ hay không.”
Lưu Vạn Thắng không muốn vô duyên vô cớ đắc tội với một con Boss Hắc tháp: “Vui vẻ.”
Mosaic vừa lòng gật đầu, lại chạy đến trước mặt Lâm Thiến: “Ta khen ngươi, ngươi có cảm thấy vui vẻ không.”
Lâm Thiến: “…… Vui vẻ.”
Người cuối cùng là Bạch Nhược Dao, nhưng Mosaic vừa mới chạy một bước hướng về phía anh ta đã lại yên lặng lùi về sau, xoay người chạy sang phía Đường Mạch.
Bạch Nhược Dao hì hì cười: “Ta cũng cảm thấy rất vui vẻ, nhưng Đường Mạch lại thấy không vui, cho nên ngươi đừng khen thưởng cậu ta nữa.”
Mosaic quay đầu lại liền làm mặt quỷ: “Tên đáng ghét ngươi, ta còn lâu mới muốn khen thưởng ngươi nhé, hừ!”
Nụ cười bên môi Bạch Nhược Dao càng thêm xán lạn.
Mosaic trở về, chỉ thấy Đường Mạch ngay cả mí mắt cũng không chớp lấy một cái, vẫn giữ nguyên tư thế duỗi tay muốn lấy khen thưởng như cũ, hai mắt nhàn nhạt nhìn nó. Mosaic cảm thấy rất tủi thân, tuy rằng lần này là Đường Mạch cứu nó, giúp nó lấy được Que Diêm Lớn, còn cho phép nó tùy tiện phóng hỏa, khiến nó cảm thấy cực kỳ vui vẻ. Nhưng tên nhân loại thối tha này không am hiểu tâm tư trẻ nhỏ chút nào, không chịu cùng nó diễn kịch gì cả.
“Đám vô lại các ngươi, thực lực của ta không phải chỉ là yếu hơn Mẹ Sói một chút, một chút thôi sao. Mấy người các ngươi không ai chịu diễn kịch với ta, suốt ngày chỉ biết chơi trò chơi, đòi khen thưởng……” Mosaic oán giận một hồi lâu: “Chờ ta lớn hơn chút nữa, ta sẽ giết hết các ngươi, giết sạch toàn bộ, hừ!”
Đường Mạch lại tiếp tục vươn tay ra trước: “Khen thưởng.”
Mosaic: “……”
Thật là không thể sống nổi mà!!!
Mosaic buồn bực móc từ trong túi ra một hộp diêm nhỏ mà tinh xảo, nhét vào trong lòng bàn tay Đường Mạch. Đường Mạch vốn tưởng rằng Mosaic sẽ lại cho hắn một Que Diêm Lớn, thời điểm nhìn thấy hộp diêm này hắn cũng thấy hơi sửng sốt. Hắn mở hộp diêm ra, thấy bên trong chỉ có ba quen diêm nhỏ. Những que diêm này nhìn qua không giống với những que diêm bình thường, dầu diêm là màu vàng óng, thân diêm lại là màu trong suốt cực kỳ xinh đẹp.
Mosaic rầu rĩ nói nói: “Đây là Que Diêm Thần Kỳ của ta đó. Ta chỉ còn lại 3 que thôi, đều cho ngươi cả, ta không còn gì cả, một que cũng đều không còn!”
Lâm Thiến nói thầm: “Bộ dáng này rõ ràng là vẫn còn mà.”
Mosaic trừng mắt liếc nhìn cô ta, có tật giật mình nói: “Ta nói không có là không có, hết chính là hết! Muốn một que diêm đã hết, là phải đổi một mạng. Các ngươi nếu dám đụng đến ta, mẹ ta khẳng định sẽ ăn thịt các ngươi, ăn sạch toàn bộ!”
Lâm Thiến rụt cổ lại, ngậm miệng không dám lên tiếng nữa.
Mosaic: “Hừ!”
Đây chính là cái gọi là đánh chó phải nhìn mặt chủ, Đường Mạch vốn dĩ còn đang tính toán cò kè mặc cả một phen, xem xem có thể lấy được thêm Que Diêm Thần Kỳ từ tay Mosaic không. Nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của nó, là thật sự không có khả năng cho thêm nữa rồi. Tùy rằng hắn có thể đánh thắng Mosaic, nhưng một khi Mosaic mách tội với người sói, muốn người sói giết hết bọn họ, như vậy sẽ thành mất nhiều hơn được.
Nghĩ nghĩ một chút, Đường Mạch đem hộp diêm cất vào trong túi.
Khen thưởng thứ nhất đã xong, kế tiếp là cái thứ hai……
Mí mắt Đường Mạch khẽ giật giật, chỉ thấy Mosaic vươn tay, dùng mu bàn tay chà sát miệng mình. Lau lau hồi lâu, nó bỏ tay xuống nói: “Lông của con chuột túi ta vừa ăn sáng nay vẫn luôn dính ở ngoài miệng ấy mà. Thôi kệ đi, Đường Mạch, ngươi lại đây, để ta hôn ngươi một cái nào.”
Theo lý thuyết Đường Mạch sẽ không cảm thấy có cái gì đó không đúng, bởi vì ngay cả Lưu Vạn Thắng và Lâm Thiến cũng chưa phát biểu ý kiến gì. Đây là khen thưởng thêm vào mà Hắc tháp cấp cho Đường Mạch, tùy rằng bọn họ đều không biết tại sao Hắc thắp lại đưa ra một cái khen thưởng cổ quái như thế này, nhưng nếu nó đã cho, vậy khẳng định là có tác dụng đặc biệt. Chỉ là hôn một cái mà thôi, cũng không phải chuyện gì sai trái, quá ghê gớm.
Nhưng biểu tình trên mặt Đường Mạch lại có chút cổ quái.
Mosaic lau miệng, không kiên nhẫn nói: “Đường Mạch, ngươi làm gì vậy, mau tới đây để ta hôn ngươi đi.”Đường Mạch: “……”
Mosaic: “Đường Mạch?”
Lưu Vạn Thắng và Lâm Thiến kỳ quái nhìn Đường Mạch. Bạch Nhược Dao mở to hai mắt, cười tủm tỉm nhìn một màn này.
Bọn họ cũng vĩnh viễn không bao giờ biết được, ngay sau khi Mosaic nói những lời kia, một giọng nam trầm thấp liền vang lên trong đầu Đường Mạch ——
[…… Là tôi đang nghe nhầm sao ? Đường Mạch, có một cô gái vừa nói muốn hôn cậu.] Dừng lại trong chốc lát, dường như là cảm thấy lời này của mình có chút không ổn, Phó Văn Đoạt bình tĩnh nói: [Đây là trò chơi gì đó của Hắc tháp à ?].
Đường Mạch:[…… Đây là khen thưởng của Hắc tháp].
Phó Văn Đoạt: [……]
[Hắc tháp……sẽ cho ra loại khen thưởng như thế này? Để một cô gái tới hôn cậu?]
Đường Mạch: [……]
Hắn cũng tự mình cảm thấy Hắc tháp tuyệt đối sẽ không cho ra loại khen thưởng này đâu!
“Sự khinh bỉ của Mosaic” cũng đã đủ kinh dị lắm rồi, hiện tại lại còn thêm một “Nụ hôn của Mosaic”! Bị con nhóc này hôn một cái cũng không tính là gì, Mosaic vẫn còn nhỏ, ai cũng đều sẽ không nghĩ đến mấy chuyện không đứng đắn. Nhưng hiện tại hắn lại đang nói chuyện với Phó Văn Đoạt, đối phương vừa nói như vậy, ngay cả Đường Mạch cũng đều cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, tại sao sự việc lại có chút thành ra giống như hắn đang chiếm tiện nghi của Boss Hắc tháp vậy.
A từ từ đã, Mosaic không phải con gái mà, nó chỉ là một con nhóc con thôi!
Đường Mạch nhanh chóng giải thích:[ Thật ra cô nhóc ấy……] còn rất ít tuổi.
“Hì hì hì, Đường Đường, đây không phải là nụ hôn đầu của cậu đấy chứ? ”
Lời đang nói dở bị ngươi xen ngang, Đường Mạch ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Nhược Dao đứng cách đó không xa.
Mosaic cũng sửng sốt: “Hả, nụ hôn đầu?” Dứt lời, Mosaic nhìn về phía môi Đường Mạch. Rõ ràng ai cũng đều không nhìn thấy được biểu tình trên mặt nó, nhưng Đường Mạch lại đột nhiên cảm thấy con nhóc này đang dùng ánh mắt tràn đầy sự khinh bỉ mà nhìn mình. Quả nhiên, ngay sau đó, Mosaic nói: “Ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn nụ hôn đầu tiên? Ngay cả ta cũng đều đã từng hôn rồi đấy. Đường Mạch, ngươi từ đó đến nay không phải vẫn luôn là lão xử nam đó chứ?”
Lão xử nam Đường Mạch: “……”
Lão xử nam Phó Văn Đoạt ở đầu bên kia của trứng gà tây: “……”
Hai mắt Bạch Nhược Dao sáng lên: “Oa, Đường Đường, cậu thật sự vẫn chưa có nụ hôn đầu sao?”
Người từ nhỏ đến lớn ngay cả bố mẹ cũng chưa từng hôn qua a.k.a Đường Mạch bỗng nhiên không biết nên trả lời thế nào. Hắn bảo trì bình tĩnh, sắc mặt không đổi đáp: “Không phải.”
Dưới chân núi pha lê, Phó Văn Đoạt dừng bước chân.
Nhưng mà ngay giây tiếp theo, giọng điệu cợt nhả của Bạch Nhược Dao đã lại vang lên: “Hì hì, nhìn biểu tình hiện tại của cậu, những lời này ngay cả Lâm Thiến cũng đều không tin đâu. Hóa ra đúng thật là nụ hôn đầu đó nha ~”
Lâm Thiến nằm không cũng trúng đạn: “……”
Đường Mạch: “……”
Cmn, nụ hôn đầu thì đã làm sao! Chỉ là bị một con nhóc con hôn một chút, thì đã làm sao!
Bạch Nhược Dao rung đùi đắc ý nói: “Vậy thì không thể để con nhóc kia chiếm tiện nghi của cậu được. Đường Đường nhà chúng ta còn chưa có nụ hôn đầu, cậu ấy vẫn là một lão đại xử nam. Để tôi nghĩ cách giải quyết trước chuyện này một chút…… A, Đường Đường, cậu thấy Lâm Thiến thế nào?”
Lâm Thiến đột nhiên bị gọi tên đứng ngây ngốc tại chỗ: “Hả, tôi á?”
Bạch Nhược Dao lắc đầu: “À không được, cô ta có bạn trai rồi, khẳng định không phải nụ hôn đầu.”
Lâm Thiến kỳ quái nói: “Anh tại sao lại biết tôi đã có bạn trai.”
Bạch Nhược Dao: “Hì hì, cô nghĩ tôi mù chắc.”
Đường Mạch nhìn thoáng qua chiếc nhẫn đính hôn ở ngón giữa trên tay Lâm Thiến, im lặng không nói gì.
Bạch Nhược Dao: “Nếu Lâm Thiến không được, vậy Lưu Vạn Thắng…… Hừ, cậu ta xấu quá, còn mang theo gọng kính vàng xấu hoắc kia nữa. Người bình thường đều đeo kính đen, nếu không phải do cậu ta đeo loại kính cổ quái kia, tôi sao có thể bị Đường Mạch lừa gạt, bị cậu phát hiện ra tôi đang xem tử khí của cậu ta chứ. Không được hôn cậu ta, nhất định không được. Lâm Thiến không được, Lưu Vạn Thắng cũng không được……” Dừng lại một chút, Bạch Nhược Dao ra vẻ kinh ngạc mà chớp chớp mắt: “Hả, Đường Đường, cậu vậy mà lại muốn hôn tôi?!”
Đường Mạch rốt cuộc nhịn không được: “Hôn cái đầu anh!”
Vừa dứt lời, Đường Mạch không hề dông dài, hắn đi đến trước mặt Mosaic, nhấc bổng nó lên.
Mosaic: “Ai ai, ngươi muốn làm gì, Đường Mạch ngươi đừng làm xằng bậy……”
Đường Mạch không chút do dự quay mặt đi, đem bên má phải của mình nhắm ngay về phía miệng Mosaic. Mosaic sợ hãi nói: “Ngươi chậm đã, ta còn chưa cởi mặt nạ Mosaic ra mà.” Nhưng Đường Mạch lại hành động quá nhanh, Mosaic vừa mới nhắc lớp mặt nạ lên qua khỏi phần miệng, Đường Mạch đã dí sát má tới.
Một tiếng chụt vang lên, Mosaic cọ một chút, nhỏ giọng nói: “Hì, trơn mịn quá.” Vừa dứt lời, lại hôn thêm một cái nữa.
Đường Mạch bị một con nhóc con chiếm tiện nghi: “……”
Đường Mạch thả Mosaic xuống đất, bình tĩnh đi về chỗ, bảo trì khoảng cách 3 mét với Mosaic.
Tất cả những chuyện này đều xảy ra quá mức đột ngột, ngay cả Bạch Nhược Dao cũng đều ngơ ngẩn nhìn Đường Mạch chủ động đi tới để hôn Mosaic. Sau một lúc lâu, anh ta thất vọng nói: “Không phải hôn môi à.” Lại qua một lát, anh ta hì hì cười nói: “Đường Đường, cậu đây là muốn giữ lại nụ hôn đầu với tôi có đúng không. Nhưng tôi lại không thích đàn ông, nhưng nếu là cậu, thì cũng không phải là không thể……”
“Anh câm miệng lại cho tôi!”
Đường Mạch vung tay phải lên, một con dao nhỏ bỗng hóa thành hắc ảnh bay ra ngoài. Bạch Nhược Dao xoay người tránh đi một kích này.
Ở phía bên kia của trứng gà tây, Phó Văn Thanh dừng bước chân, mờ mịt quay đầu nhìn về phía anh họ mình.
“…… Anh họ?”
Rầm!
Cả người Phó Văn Thanh chấn động, người đàn ông trung niên đi cùng cũng khiếp sợ không thôi.
Phó Văn Đoạt nhàn nhạt thu tay về, ngữ khí bình tĩnh: “Đi thôi.”
Phó Văn Thanh trợn mắt há mồm nhìn trên thân núi pha lê bỗng nhiên xuất hiện một lỗ hổng sâu bằng một cánh tay, thằng bé nuốt nước miếng, qua hồi lâu mới chạy lên đuổi theo. Những vết nứt như mạng nhện lan ra khắp cả vách núi, ba người chơi tiếp tục tiến về phía trước.
Que Diêm Thần Kỳ và nụ hôn của Mosaic đều đã về được tới tay, Đường Mạch dùng sức lau lau mặt mình, hỏi: “Nụ hôn của ngươi thì có hiệu quả gì?”
Mosaic nghiêng đầu: “Ta cũng không biết.”
Đây là một đáp án mà Đường Mạch không hề nghĩ tới: “Ngươi cũng không biết?”
Mosaic: “Hắc tháp muốn ta hôn ngươi thì ta hôn thôi, ta làm sao mà biết được nó có hiệu quả gì. Lần trước ta cho ngươi sự khinh bỉ cũng chỉ là bởi vì ta muốn cho, ai biết được lần này lại hại ngươi biến thành người có cấp độ ưu tiên thấp nhất chứ…… Mà không đúng, đây không phải là hại ngươi, ta rõ ràng là đang giúp ngươi mà!”
Thật ra Mosaic cũng không hề biết, sự khinh bỉ của nó không chỉ giúp Đường Mạch trong trò chơi này. Nửa năm trước khi Đường Mạch tiến vào phó bản của Chuột chũi lớn, Chuột chũi lớn vì ngửi được trên người hắn mùi vị thuộc về Sự khinh bỉ của Mosaic, cho nên mới không trực tiếp ra tay giết hắn. Trước mắt, hiệu quả của Nụ hôn của Mosaic còn chưa xuất hiện, nhưng nếu Hắc tháp đã nói đây là khen thưởng dành cho hắn, vậy nó nhất định sẽ có tác dụng.
Mosaic ôm Que Diêm Lớn, ngẩng đầu nhìn thời gian trên tháp đồng hồ. Nó nôn nóng nói: “A, không xong rồi, thời gian sắp hết rồi, ta phải đi tới đại thảo nguyên đây! Mọi người trên thảo nguyên khẳng định đều rất nhớ ta, ta phải đi phóng hỏa cùng mọi người hâm nóng tình cảm mới được.” Dường như vừa nhớ tới gì đó, Mosaic nuốt nước miếng, lộ ra ánh mắt tham lam, nhanh chân chạy vội: “Chuột túi nhỏ nhất định là đang cực kỳ nhớ thương ta, ta biết mà!”
Mosaic ôm Que Diêm Lớn chạy về phía cổng trường đại học, tiếp đó liền biến mất ở cửa.
Boss Hắc tháp rời đi, hiện tại phó bản đã hoàn toàn kết thúc.
Nhưng Lâm Thiến vừa vươn tay, sắc mặt đại biến: “Sao lại thế này, chúng ta vẫn không ra ngoài được.”
Đường Mạch cũng vươn tay, phát hiện bốn người bọn họ vẫn đang bị nhốt sau một bức tường vô hình. Trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy không ổn, còn chưa kịp mở miệng liền đã nghe thấy một âm thanh lười biếng từ ngoài cửa truyền vào: “Ta đã về rồi đây. Mosaic, đứa nhỏ chết tiệt, con có ngoan ngoãn đọc sách……” Giọng nói đột nhiên im bặt, người sói khổng lồ đứng ở cổng trường, khiếp sợ nhìn mảnh sân trống không.
Giây tiếp theo, tiếng rống giận thô bạo của người sói vang lên: “A a a a! Con nhóc con chết tiệt kia đâu rồi!!!” Cái đầu của nó đảo một vòng, trừng mắt nhìn Đường Mạch: “Là ngươi!” Dứt lời, chân sau của nó dùng sức, trực tiếp xông lên. Đường Mạch lập tức mở ra cây dù nhỏ, ngăn lại móng vuốt sắc của người sói.
Mọi người tưởng rằng người sói lại muốn dựa theo thứ tự của cấp độ ưu tiên mà đuổi giết người chơi, lần lượt đi tấn công bọn họ. Ai ngờ sau khi Đường Mạch ngăn lại một kích này, người sói liền quay đầu nhằm về phía Lưu Vạn Thắng đang đứng gần nó nhất.
“Là ngươi?! Là ngươi đã thả chạy Mosaic!”
Lưu Vạn Thắng chật vật né tránh sự tấn công của người sói, một bên tay cậu ta bị cắt ra ba miệng vết thương đầm đìa máu tươi.
Lâm Thiến bị người sói truy đuổi, cô ta thống khổ kêu thảm thiết một tiếng, phía sau lưng bị người sói xẻo xuống một khối thịt: “Đường Mạch, anh đã nói người sói sẽ không giết chúng ta cơ mà. Nó nhất định sẽ không giết chúng ta cơ mà!”
Người cuối cùng người sói tấn công chính là Bạch Nhược Dao: “Ta vốn dĩ cho rằng ngươi là một người thầy giáo tốt, nhưng mà ta đã lầm, ngươi chỉ là một tên nhân loại ngu xuẩn, ngươi để cho Mosaic chạy thoát!”
Bạch Nhược Dao đứng tại quay cuồng chỗ tránh né ba đợt móng vuốt liên tục vồ xuống của người sói. Anh ta lôi ra dao bướm bạc, cổ tay vừa động liền lia dao về phía cần cổ người sói. Người sói vung chùy sắt lên, đánh bay dao bướm của Bạch Nhược Dao xuống đất.
Người sói phẫn nộ rít gào nói: “Ta muốn ăn thịt các ngươi!”
Bốn ngươi chơi và một người sói đang bừng bừng lửa giận, lại bắt đầu mở ra một hồi đuổi bắt người truy ta chạy.
Mắt thấy Lưu Vạn Thắng và Lâm Thiến đã sắp không chống đỡ được nữa, người sói giơ chùy sắt lên, chuẩn bị nện thẳng xuống đầu Lâm Thiến. Bỗng nhiên, một âm thanh hoang sợ vang lên từ phía ngoài vườn trường: “Không xong rồi, không xong rồi, Sói tiểu thư, Mosaic nhà ngươi lại đi phóng hỏa trên Đại thảo nguyên Tinh Linh rồi!!!”
Người sói đột nhiên dừng độc tác. Sắc mặt nó hết trắng lại xanh, ngay sau đó, nó giận dữ hét lớn: “Đúng là đứa con gái xấu xa mà!” Dứt lời, người sói xoay người liền chạy, một bên giận dữ hét “Ta nhất định phải giết nó, lần này ta nhất định phải giết nó”, một bên nhanh chân chạy ra ngoài.
Bốn người lòng còn sợ hãi ngồi tạm xuống đất, cảnh giác nhìn chằm chằm về phía cửa lớn, đề phòng người sói lại đột nhiên quay trở lại lần nữa.
Nửa phút sau, lửa lớn đã thiêu rụt toàn bộ khuôn viên trường học, người sói thế nhưng vẫn không trở về.
Đường Mạch thấp giọng nói: “Hóa ra là như thế này, cho nên người chơi mới không bị người sói ăn thịt……”
Bốn người lại bò dậy, phát hiện bức tường vô vình vây xung quanh bọn họ đã biến mất không thấy đâu nữa. Bọn họ rốt cuộc đã có thể hoàn toàn rời khỏi nơi này rồi.
Trong lòng Lưu Vạn Thắng và Lâm Thiến dâng lên một loạt các loại cảm xúc phức tạp. Đối với Bạch Nhược Dao, bọn họ là một lòng muốn tránh xa. Nhưng đối với Đường Mạch, tâm tình của bọn họ cũng vẫn có chút rối rắm. Rốt cục Đường Mạch là người duy nhất thu được lợi trong trận trò chơi này, bọn họ có thể chấp nhận được sự thật bản thân mình đã thua hắn, nhưng chấp nhận được là một chuyện, Suy cho cùng, bọn họ vẫn có những sự ghen ghét và bất bình nhất định đối với Đường Mạch.
Lưu Vạn Thắng lên tiếng: “Tôi đi trước đây.”
Lâm Thiến cũng nói: “Tôi cũng đi đây.”
Vừa dứt lời, hai người nhanh chóng rời đi. Một mặt là vì không muốn tiếp tục ở lại nơi này, tránh cho người sói lại trở về, phát sính sự tình không hay. Mặt khác là vì muốn tránh đi Bạch Nhược Dao, cũng vì tránh đi Đường Mạch. Trò chơi đã kết thúc, cho dù là Đường Mạch hay Bạch Nhược Dao, cũng đều không phải là đồng đội hay kẻ thù của bọn họ. Hai người đó là hai người chơi rất lợi hại.
Ai cũng đều không thể biết được Đường Mạch và Bạch Nhược Dao có thể sẽ giết rồi cướp đi đạo cụ của bọn họ hay không.
Trong lúc nhất thời, trong sân trường rộng lớn chỉ còn lại hai người Đường Mạch và Bạch Nhược Dao.
Lửa đỏ vẫn đang tiếp tục thiêu đốt mọi thứ, Bạch Nhược Dao ngồi dưới đất, hai tay chống cằm, rất có hứng thú mà nhìn màn cắn nuốt này của lửa lớn. Đường Mạch không để ý tới đối phương, nâng bước rời đi. Ngay khi Đường Mạch chuẩn bị bước ra khỏi cổng trường, giọng cười hì hì của Bạch Nhược Dao đột nhiên vang lên ở phía sau lưng hắn: “Đường Mạch, cậu đã đạt được dị năng của tôi từ khi nào vậy.” Rõ ràng là đang cười, nhưng ngữ khí lại lạnh băng tới cực điểm.
Đường Mạch dừng bước chân. Thật ra hắn không cần thiết phải trả lời vấn đề này, nhưng hiếm lắm mới thấy tên thần kinh này không gọi hắn bằng cái tên “Đường Đường” ghê tởm kia, cho nên hắn cũng không ngại mà trả lời đối phương: “Chính là thời điểm khi anh rơi vào động không đáy trong Hành Lang Đá Quý.”
Bạch Nhược Dao lập tức dừng cười.
“Ồ, sớm như vậy cơ à. Cậu đã có được dị năng của tôi từ tận lúc ấy…… Hì hì, Đường Đường, dị năng của tôi dùng có tốt không?”
Lần này Đường Mạch thế nhưng không thèm để ý đến anh ta nữa, quay đầu rời khỏi trường đại học. Hắn vừa đi được một bước liền bỗng nhiên nhớ tới một việc, cũng không quay đầu lại, nhàn nhạt nói: “Lần này anh không theo kịp à?”
Bạch Nhược Dao cực kỳ kinh ngạc, vui vẻ nói: “Hóa ra cậu hy vọng tôi sẽ đi theo cậu nha!”
Đường Mạch không trả lời.
“Ai nha, tôi hiện tại thật sự, thật sự rất muốn giết cậu đấy. Nhưng tôi biết, gần đây cậu sẽ không chết được đâu. Cho nên tôi sẽ không đi theo cậu nữa, chờ đến khi tâm tình muốn giết cậu của tôi bình phục lại chút ít, khi đó tôi sẽ lại đi tìm cậu nha Đường Đường. Cậu cũng đừng cảm thấy quá cô đơn đấy nhé.”
[Không có lần tới đâu.]
[…… Lần tới tôi nhất định sẽ giết chết cậu ta.]
Trong đầu đột nhiên vang lên những lời này, Đường Mạch bỗng chốc sửng sốt, tiếp theo hắn nói: Không cần, lần kế tiếp, tôi sẽ tự tay giết anh ta.
Có một số việc quả thật nên kết thúc từ lâu, Đường Mạch cũng không quay đầu nhìn Bạch Nhược Dao thêm một lần nào nữa, hắn nhanh chóng rời khỏi trường Bắc Đại.
Đã là chạng vạng, sắc trời cũng dần trở tối. Càng ngày càng có nhiều người chơi thông quan trò chơi công tháp, xuất hiện ở khắp mọi nơi trong thành phố Bắc Kinh. Đường Mạch linh hoạt di chuyển qua lại giữa các con ngõ nhỏ. Hắn phải mau chóng rời khỏi nơi này. Phó bản hiện thực này hấp dẫn không ít sự chú ý của những người chơi lợi hại, hắn muốn tìm một chỗ nghỉ chân, thời gian lưu trữ của trứng gà tây chỉ còn lại mười phút, hắn muốn cố gắng hết sức để nghe ngóng một chút tình huống của Phó Văn Đoạt ở bên kia.
Rẽ vào một con hẻm, thân thể Đường Mạch kề sát vách tường đá xanh, thật cẩn thận mà tiến về phía trước. Ngay khi hắn chuẩn bị rẽ vào một con đường rợp bóng cây, Đường Mạch đột nhiên dừng bước chân. Hắn lấy tốc độ cực nhanh rút ra cây dù nhỏ, lạch cạch một tiếng mở ra, tiếp theo cũng không quay đầu mà trực tiếp đâm về phía sau. Trong không gian vang lên một giọng nam mang ngữ khí kinh ngạc, Đường Mạch thu hồi cây dù nhỏ, ngay lập tức tấn công vào cổ họng của người vừa tới.
Tên thần kinh này quả nhiên vẫn tiếp tục bám theo mình!
Sau một âm thanh va chạm dữ dội, tay phải Đường Mạch chống đất, cổ tay vừa động, cây dù nhỏ lại chuẩn bị hướng về phía mắt cá chân của người đối diện. Nơi đó là bộ phận tương đối yếu ớt trên cơ thể con người, nếu có thể cắt đứt gân chân của đối thủ, mọi chuyện sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Nhưng ngay một khắc khi cây dù nhỏ chuẩn bị đâm thủng mắt cá chân đối phương, một tiếng kinh hô bỗng nhiên vang lên: “Đường, đừng! Đừng đánh! Là tôi đây!”
Mũi dù chỉ còn cách mắt cá chân người tới 5cm thì dừng lại, Đường Mạch kinh ngạc ngẩng đầu. Một cơ thể to lớn tựa như một quả núi chặn lại ánh sáng chiếu đến, che ở trước mặt Đường Mạch. Ánh trăng mờ ảo chiếu lên khuôn mặt đối phương, rốt cuộc cũng giúp cho Đường Mạch thấy được người tới là ai.
“…… Jacks?!”
Ngừng lại trong chốc lát, Đường Mạch lập tức nghĩ đến: “Anh tới Bắc Kinh? Chỉ một mình anh thôi sao?”
Một âm thanh khó nén nổi vui sướng từ Jacks phía sau vang lên: “Anh Đường Mạch!”