Địa Cầu Online

Chương 131: “Có người bắt chước gương mặt của tôi, điệu cười của tôi, nhưng người đó lại không phải là tôi……”




Hai ngày sau, ba người Đường Mạch lại tìm một điểm dừng chân khác,  tiếp tục quan sát động tĩnh của Hắc tháp.

Hai ngày này bọn họ không hề ra khỏi cửa, vẫn luôn trốn ở nơi an toàn mà quan sát Hắc tháp biến hóa. Con số trên thân Hắc tháp giảm cực mạnh ở ngày đầu tiên, sau khi nhanh chóng giảm xuống chỉ còn 19 triệu trong vòng một giờ, tiếp đó tốc độ giảm xuống đã chậm dần. Sau khi con số cán mốc 13 triệu, số lượng giảm bớt đã ổn định hơn rất nhiều.

Đến ngày thứ ba, con số dừng lại ở mức 11 triệu, hầu như cũng không biến động quá lớn.

Trong thời gian ba ngày này, đã có một số ít người chơi trở lại trái đất. Đường Mạch tránh trong một nhà dân bình thường, từ cửa sổ tầng hai nhìn xuống dưới liền thấy được một người đàn ông trẻ tuổi từ trên xuống dưới toàn bộ đều là máu, phịch một tiếng ngã ra từ trong không khí. Anh ta thống khổ kêu lên một tiếng, nhưng lại không có thời gian để kiểm tra vết thương trên cơ thể mình, giãy giụa vài cái liền đứng lên chạy thẳng. Không bao lâu sau, thân ảnh anh ta biến mất ở tòa nhà phía đối diện, hiển nhiên là đi tìm một nơi an toàn để chữa trị vết thương.

Người chơi thông quan trò chơi công tháp cứ từng người lần lượt xuất hiện. Trong số bọn họ có người bị trọng thương, cũng có người trên dưới lông tóc không tổn hao gì. Nhưng không hề có ngoại lệ, bọn họ khi vừa mới trở lại địa cầu, hai mắt đều sắc bén, lập tức nhìn quét bốn phía. Tựa như có thứ gì đó khác với lúc trước, người chơi bước ra từ trò chơi công tháp càng thêm cẩn thận, cảnh giác hết thảy động tĩnh xung quanh.

Đường Mạch và Phó Văn Đoạt ở trong căn phòng không người này đợi đủ năm ngày.

Hiện tại đang là thời gian cưỡng chế tiến vào trò chơi công tháp, hai người không cần đi công tháp, nhưng Hắc tháp xảy ra biến cố khiến bọn họ quyết định ở lại quan sát thêm một thời gian nữa, sau đó sẽ lên kế hoạch cho những bước đi tiếp theo. Suốt năm ngày này, chỉ có một người chơi công tháp thành công đi qua trước mặt bọn họ, ngoài ra không còn ai khác.

Phó Văn Thanh chế tạo được rất nhiều nước khoáng, Phó Văn Đoạt bỏ toàn bộ vào ổ gà.

May mắn làm sao, Đường Mạch phát hiện ra nước khoáng của Phó Văn Thanh thế nhưng lại có thể uống được.

Nước khoáng mát lạnh, hương vị không giống với nước lọc bình thường, nhưng uống xong liền cảm thấy tinh thần sảng khoái. Trước kia khi còn ở Nam Kinh tổ chưa ai từng thử uống qua loại nước này, Đường Mạch lại uống thêm một ngụm, suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Cảm giác sức lực mạnh hơn một chút, ngay cả thị lực dường như cũng được nâng cao lên.”

Ba người đều thử uống nửa bình.

Phó Văn Đoạt kiểm tra một chút: “Hiệu quả khi uống một ngụm với một bình là như nhau, đại khái có thể nâng cao tố chất thân thể trong vòng một giờ. Sức mạnh tăng lên ước chừng 20%,” trên vách tường bị đập thủng một lỗ lớn cỡ khoảng bàn tay, đây là kết quả sau khi Phó Văn Đoạt uống xong nước khoáng liền thử nghiệm ra. “Tốc độ tăng lên 10%, thị lực và khả năng phản xạ cũng được cải thiện chút ít.”

Đường Mạch ném bình nước rỗng vào thùng rác: “Tiểu Thanh, lúc trước khi anh xem xét dị năng của em, nó chỉ nói nước khoáng của em có tác dụng trị liệu.” Suy tư trong chốc lát, Đường Mạch bỗng nhiên nghĩ đến: “Chẳng lẽ dị năng của em đã thăng cấp rồi?”

Phó Văn Thanh gãi gãi đầu: “Em cũng không biết.”

“Để anh xem.”

Việc này không nên chậm trễ, Đường Mạch giữ chặt tay Phó Văn Thanh, lại lần nữa kiểm tra dị năng của cậu nhóc.

Dị năng: Nước quý trong núi trăm tuổi

Người sở hữu: Phó Văn Thanh

……

Cấp bậc: Cấp 4

……

Quả nhiên đã thăng cấp!

Đây là một tin tốt.

Từ trước kia Đường Mạch đã bắt đầu có chút suy đoán, dị năng của người chơi là có thể thăng cấp, nếu không sẽ không có cái gọi là “Cấp bậc dị năng” kia. Nhưng sổ dị năng một khi thu thập dị năng của người chơi, liền không thể thay đổi được nữa, hết thảy sẽ bảo trì nguyên dạng. Cho nên Đường Mạch cũng không có cách nào biết được tình huống của cấp bậc dị năng thông qua sổ dị năng.

Đường Mạch lấy lại bình tĩnh, nhìn về phía Phó Văn Đoạt. Hắn hiện tại có chút muốn biết tình trạng cấp bậc dị năng của Phó Văn Đoạt. Nhưng hắn lại chỉ nhìn trong chốc lát, kế đó liền dời tầm mắt đi. Hắn mỗi ba ngày mới có thể kiểm tra đo lường dị năng của người khác, trong vòng 3 ngày tới sẽ không thể xem xét dị năng của Phó Văn Đoạt được nữa, chỉ có thể cứ thế mà từ bỏ.

“Ba ngày sau hãy kiểm tra lại dị năng của tôi một lần nữa.”

Đường Mạch bỗng chốc sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Phó Văn Đoạt.

Phó Văn Đoạt im hơi lặng tiếng hơi nhếch môi: “Có lẽ dị năng của tôi cũng đã thăng cấp rồi? Hai bên đều xác nhận một chút, sẽ có thể đưa ra được kết luận chính xác nhất.”

Đường Mạch yên lặng nhìn Phó Văn Đoạt, một lát sau, cười gật đầu. Nhưng hắn còn chưa kịp nói gì, thần sắc trên mặt bỗng nhiên biến đổi. Ánh mắt Phó Văn Đoạt cũng ngưng lại, hắn xoay đầu, nhìn về phía sau. Gần như chỉ trong nháy mắt, một bóng đen đột nhiên phá cửa lao vào trong phòng, tiếng cửa kính vỡ vụn theo đó vang lên. Ánh mặt trời chiếu lên thủy tinh trên đất phản xạ ra ánh sáng, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt không tự giác mà nheo lại hai mắt, ngay sau đó, bóng đen kia liền giơ tay túm lấy Phó Văn Thanh đang đứng bên cạnh còn chưa kịp phản ứng lại.

“Thủ lĩnh! Bắt được rồi!”

Hai mắt còn chưa kịp mở ra, Phó Văn Đoạt dưới chân vừa giẫm, thân thể đã như hỏa tiễn, vèo một tiếng lao ra ngoài. Tay phải Phó Văn Đoạt ngay tức khắc biến thành vũ khí, mũi nhọn lặng lẽo cắt qua đùi phải của đối phương, lộ ra xương trắng bên trong. Người này túm lấy cổ áo Phó Văn Thanh, dùng sức vứt cậu nhóc ra ngoài cửa sổ. Phó Văn Đoạt một quyền đánh xuống, người kia phát ra tiếng kêu thống khổ, sau đó cả người bay ngược ra ngoài, nện lên mặt tường.

Hết thảy chỉ mới phát sinh trong vòng 3s.

Từ khi bóng đen kia lao vào trong phòng, cho đến khi bắt được Phó Văn Thanh, đem cậu nhóc ném ra ngoài cửa sổ. Sự tình phát triển quá nhanh, ngay cả Phó Văn Đoạt cũng không thể cứu được Phó Văn Thanh, chỉ có thể trơ mắt nhìn em họ mình bị bắt đi. Phó Văn Đoạt và Đường Mạch liếc nhìn nhau, hai người nhẹ nhàng gật đầu. Phó Văn Đoạt nhanh chóng nhằm về phía người đàn ông ngã nhoài trong phòng, Đường Mạch ngay tức khắc nhảy ra cửa sổ, đuổi theo Phó Văn Thanh.

Trong nháy mắt khi thân thể Đường Mạch vừa rời khỏi cửa, một giọng nói lạnh lùng bỗng nhiên cất lên ——

“Anh hiện tại đang ở giữa không trung.”

Đường Mạch trong lòng cả kinh, hắn chưa kịp tiếp đất, trọng lực mạnh mẽ liền áp xuống, nặng nè đè lên vai hắn, ép hắn dính sát lên mặt đất. Nền xi măng dưới chân bị lún xuống thành hai cái hố nhỏ, Đường Mạch trực tiếp ngẩng đầu, nhìn về phía trước. Luyện Dư Tranh và Nguyễn Vọng Thư từ hai bên trái phải đồng thời lao lên tấn công Đường Mạch. Ngay trước mặt hắn, Lý diệu bắt lấy cánh tay Phó Văn Thanh, quay sang Đường Mạch cười nói: “Chuẩn bị tốt chưa?”

Ngay sau đó, cô ta căn bản không cho Đường Mạch thời gian chuẩn bị, trực tiếp móc ra dao bạc, không nói hai lời cứa một nhát vào tay phải mình.

Dao nhỏ đâm thủng lòng bàn tay Lý Diệu, rất nhanh liền nhiễm đỏ chiếc áo blouse trắng. Cô ta tựa như không hề cảm thấy đau đớn, mà tay phải Đường Mạch lại trực tiếp tê rần. Đường Mạch vừa khom lưng tránh đi công kích của Luyện Dư Tranh, ngay giây tiếp theo Nguyễn Vọng Thư đã lại xông lên. Người trước không ngừng tấn công phần thân dưới của Đường Mạch, khiến hắn không thể không rời khỏi mặt đất. Chỉ cần hắn nhảy lên, Nguyễn Vọng Thư liền sử dụng dị năng, dùng trọng lực áp chế Đường Mạch.

Cùng lúc đó, còn có Lý Diệu ở bên cạnh một dao lại một dao chơi trò tự mình làm đau mình.

Trên người Đường Mạch không có lấy một giọt máu, nhưng hắn cũng đã bị đâm bốn nhát dao. Đường Mạch run rẩy ngón tay gian nan phản kích, Phó Văn Đoạt và Tề Hành bên kia còn chưa phân thắng bại. Luyện Dư Tranh bắt được một lần sơ hở của Đường Mạch, chân trái cô ta dùng sức, chân phải vung ra một đường trên không trung, bổ về phía đỉnh đầu Đường Mạch.

Đường Mạch đang muốn né tránh, Lý Diệu không nói hai lời một đao đâm vào đùi phải của mình. Đường Mạch lảo đảo, không thể né tránh. Nhưng ngay một khắc khi chân Luyện Dư Tranh sắp sửa đá xuống, một tiếng súng chói tai bất ngờ vang lên. Trong nháy mắt, toàn bộ cảm giác đau đớn trên người Đường Mạch đều biến mất, hắn nhanh chóng tránh đi một kích này.

Ở bên kia, phần đầu Lý Diệu bị viên đạn bắn sượt qua tạo thành một miệng vết thương khá dữ tợn. Cô ta chậm dãi quay đầu, hỏang sợ nhìn sang cậu nhóc mình đang xách trong tay.

Phó Văn Thanh nhấp miệng, một tay giơ súng, mắt cũng không chớp mà bắn ra một phát.

Lý Diệu: “Mày……”

Đoàng! Đoàng! Đoàng

Liên tục ba phát súng. Phó Văn Thanh gần như không cần nhắm chuẩn, cậu nhóc một súng bắn ra, tất nhiên là nhắm ngay giữa trán Lý Diệu. Ngay khi đạn rời khỏi họng súng, tia lửa bắn tóe lên, viên đạn quét qua lửa nóng bắn về phía Lý Diệu. Lý Diệu chỉ có thể không ngừng tránh né. Cô ta muốn phản kích lại, nhưng Phó Văn Thanh ỷ vào thân thể bé nhỏ, chạy trốn cực nhanh. Cô ta muốn sử dụng dị năng, nhưng đạn từ súng của Phó Văn Thanh lại chưa từng ngừng, khiến cho cô ta cũng không dừng được.

“Đáng chết, thằng oắt con kia! Chị đây mà bắt được mày, nhất định sẽ đem mày lột da rút gân!!!”

Không có Lý Diệu trợ giúp, Đường Mạch nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Nhưng Luyện Dư Tranh và Nguyễn Vọng Thư hợp sức xông lên, Đường Mạch cũng rất khó đối phó. Hắn sử dụng dị năng lửa liên tiếp ngăn lại sát chiêu trí mạng của đối phương. Bỗng nhiên Đường Mạch nhớ tới lần trước khi giao thủ với Nguyễn Vọng Thư, đùi phải của tên này dường như có chút bất tiện, di chuyển không được linh hoạt cho lắm,.

Hẳn là đùi phải bị trọng thương rồi!

Đường Mạch không chút do dự múa may cây dù nhỏ, đâm vào đùi phải của Nguyễn Vọng Thư.

Tiếng va chạm nặng nề vang lên, Nguyễn Vọng Thư vậy mà lại bị một kích này đánh cho phải quỳ một gối xuống đất. Luyện Dư Tranh thấy thế liền muốn tới cứu cậu ta, Đường Mạch lạch cạch một tiếng mở ra cây dù nhỏ, lại lần nữa xông lên tiếp chiêu. Hai bên chiến đến khó phân thắng bại, trên người hai người đều xuất hiện không ít vết thương. Ngay sau đó chỉ thấy Đường Mạch nhanh chóng móc ra súng bạc, nhắm ngay về phần đầu của Nguyễn Vọng Thư.

Nếu chỉ là viên đạn bình thường, Nguyễn Vọng Thư khẳng định sẽ trốn thoát được, Luyện Dư Tranh cũng không để trong lòng.

Đường Mạch hé miệng, chuẩn bị nói ra chú ngữ. Nhưng đúng lúc này, một tiếng cười vang truyền ra từ trong khu hoa viên, cùng với đó là một bóng đen nện về phía cánh tay đang cầm súng của Đường Mạch. Hắn nhanh chóng tránh đi, sau đó mới phát hiện đó chỉ là một viên đá nhỏ bình thường.

“Nếu tôi là cậu thì tôi sẽ không trực tiếp đối mặt với một súng này của cậu ta đâu.” Ánh mắt Nguyễn Vọng Thư sắc bén hẳn lên, quay đầu nhìn về phía sau. Một tiếng cười quỷ dị vang lên trong lùm cây rậm rạp, tiếng cười này rất kỳ quái, Luyện Dư Tranh vừa nghe thấy liền hơi nhíu mày. “Một phát này bắn ra, cậu nhất định sẽ phải chết. Là một thứ đạo cụ cực kỳ lợi hại…… Hì hì hì, hay lại là dị năng nhỉ?”

Nghe thấy tiếng cười này, thân thể Đường Mạch ngay tức khắc liền cứng đờ lại.

…… Trong đầu hắn tức thì hiện ra một khuôn mặt trẻ con.

Trong lòng Đường Mạch dâng lên một trận dự cảm bất thường, lúc này Phó Văn Đoạt một chân đem Tề Hành đá bay ra ngoài, từ trên lầu hai rơi xuống đất. Trên người Phó Văn Đoạt có chút màu sắc lẫn lộn, trên người Tề Hành toàn bộ lại đều là vết thương. Đối phương sau khi rơi xuống cũng không hề cảm thấy đau đớn, ngược lại chờ mong nhìn về phía nhà thủ lĩnh và đồng đội mình.

Bỗng nhiên nhìn thấy một người thanh niên xa lạ xuất hiện ở nơi này, Tề Hành kỳ quái mà “Di” một tiếng.

Chỉ thấy dưới ánh mặt trời chói chang, một người thanh niên xa lạ mang khuôn mặt trẻ con mặc một chiếc áo khoác màu trắng, hai tay đút trong túi áo, cười hì hì bước ra từ lùm cây. Anh ta vừa đi, tầm mắt một bên gắt gao dừng lại trên người Đường Mạch. Sau khi đi đến quảng trường ở trung tâm của tiểu khu, anh ta đứng dưới bóng cây, hơi hơi nghiêng đầu: “Có người bắt chước gương mặt của tôi, điệu cười của tôi, nhưng người đó lại không phải là tôi……”

Bạch Nhược Dao chớp chớp mắt: “Đường Đường, tôi có nghe được một việc. Tên B tiên sinh kia…. Giọng điệu nói chuyện và tính cách giống hệt như tôi vậy. Hắn làm rất nhiều chuyện xấu, bọn họ đều nói là do tôi làm, còn gặp mặt liền đánh tôi nữa.”

Thời điểm nói ra những lời này, Bạch Nhược Dao cố ý rút tay phải ra khỏi túi áo. Anh ta vặn vẹo cổ tay, vẻ mặt nhìn như nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt sắc bén lại cảnh giác mà đảo qua Phó Văn Đoạt, rồi nhìn sang đám người Nguyễn Vọng Thư, cuối cùng mới lại lần nữa đưa mắt nhìn về phía Đường Mạch.

“Hì hì, Đường Đường, cậu nói thử xem…… Loại chuyện xấu xa này, rốt cuộc là ai làm đây?”