Địa Cầu Online

Chương 116: Một chén canh và một con cú mèo thì rốt cuộc có thể tồn tại chân lý gì vậy !!!




Một phút đồng hồ trước, Đường Mạch sở dĩ nói “Thỏ đen là Boss Hắc tháp”, là bởi vì hắn hoàn toàn không biết quy tắc của trò chơi này rốt cuộc là như thế nào. Thỏ đen rõ ràng quen thuộc với đồng hồ chân lý hơn Đường Mạch, nó biết cách mở ra trò chơi, hơn nữa còn thuận lợi tiến vào trò chơi.

Thỏ đen nói ra khẩu lệnh tiến vào: Hắn là người chơi nhân loại.

Đường Mạch sau khi suy nghĩ, chỉ có thể dựa theo logic của Thỏ đen, đưa ra một đáp án tương tự: Nó là Boss Hắc tháp.

Nhưng thực hiển nhiên, đây không phải là chân lý.

Chỉ cần đưa ra một chân lý, liền có thể tiến vào trò chơi đồng hồ chân lý.

Chân lý, chính là chìa khóa để tiến vào trò chơi.

Sau khi Đường Mạch vắt khô quần áo, hắn ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Thỏ đen đang đứng ở phía bên kia đồng hồ. Ánh mắt hắn quét từ đỉnh đầu tròn tròn đến phần dưới thô kệch của nó, sắc mặt hắn bình tĩnh, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Sau một hồi quan sát, khóe môi hắn bỗng nhiên nhếch lên, hắn xốc vạt áo, đặt mông ngồi trên mặt đất.

Việc Đường Mạch thuận lợi tiến vào trò chơi khiến Thỏ đen tức giận vô cùng, nó căn bản không muốn cho tên nhân loại này tiến vào trò chơi, nếu Đường Mạch có thể trực tiếp chết ngay từ khi bắt đầu, kia đương nhiên là tốt nhất. Nhìn thấy Đường Mạch đột nhiên ngồi xuống đất, Thỏ đen đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo cả giận nói: “Tên nhân loại thối hoắc kia, đừng tưởng rằng thành công tiến vào trò chơi liền có thể thắng lợi. Trên đồng hồ chân lý này, ta đã ăn qua vô số đồng loại của ngươi.”

Đường Mạch lẳng lặng nhìn nó, không hề mở miệng.

“Những tên nhân loại tự cho mình là đúng như ngươi, trước nay đều sống không quá ba hiệp trên đồng hồ chân lý.”

Đường Mạch như cũ không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn nó.

Thỏ đen: “……”

Thỏ đen tức giận nói: “Nhân loại, ngươi rốt cuộc đang nhìn cái gì!”

“Ngươi thật sự không thể đi ra ngoài sao?”

Thỏ đen sửng sốt. Vừa rồi tên nhân loại này đã biết nó cũng bị vây trong đồng hồ chân lý, không thể di chuyển. Tại sao hiện tại lại hỏi vấn đề này? Sắc mặt Thỏ đen biến hóa không ngừng, cuối cùng âm hiểm mà cười nói: “Không ra được, vẫn có thể ăn ngươi……”

“Ngươi tức giận như vậy, có phải là vì hâm mộ ta có thể ngồi xuống, còn ngươi chỉ có thể luôn đứng không.”

Thỏ đen dừng lại, mờ mịt nhìn Đường Mạch.

Đường Mạch ngẩng đầu, hơi hơi mỉm cười: “Không có gì, nhìn ngươi tức giận, ta vui quá thôi ấy mà.”

Vẻ mặt Thỏ đen cứng đờ. Ước chừng khoảng mười giây sau, nó đột nhiên giận tím mặt: “Nhân loại!!!”

Thỏ đen phẫn nộ nhảy lên, kịch liệt va chạm với mặt đất, chấn cho mọi thứ xung quanh không ngừng rung lắc dữ dội. Thân thể Đường Mạch bị ép cho nghiêng ngả một hồi, nhưng hắn cũng không lo lắng chút nào. Khóe môi hắn treo lên nụ cười, hai mắt sâu thẳm nhìn về phía Thỏ đen. Nhìn đến biểu hiện dễ nổi nóng và phát điên của nó, ý cười bên môi hắn càng sâu thêm vài phần.

Không sai, sau khi đã hiểu rõ quy tắc trò chơi, sách lược đầu tiên mà Đường Mạch nghĩ đến chính là chọc giận con Thỏ đen kia.

Trong quá trình giao lưu với Thỏ đen lúc trước, Đường Mạch phát hiện ra đây là một con thỏ tính tình nóng nảy, một lời không hợp liền muốn ăn thịt người, một lời không hợp liền muốn nhảy loạn lên. Nếu không có đồng hồ chân lý ngăn trở, Đường Mạch không hề nghi ngờ, đối phương ngay từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy mình liền sẽ trực tiếp nhào lên ăn thịt luôn.

Nhưng đây lại là trò chơi đồng hồ chân lý.

Kế tiếp cách mỗi mười phút, trên đồng hồ chân lý sẽ xuất hiện từ 2 đến 58 vật phẩm với số lượng không cố định. Cứ mỗi 2 vật phẩm sẽ chia thành một nhóm, trong mỗi nhóm này chắc chắn sẽ tồn tại một chân lý riêng biệt không giống với những nhóm khác. Người chơi cần phải tìm ra được những vật phẩm có chân lý riêng biệt và loại bỏ chúng khỏi trò chơi.

Đây là một trò chơi đòi hỏi phải có sự phân tích lý trí, nói trắng ra, nó cũng chính là trò chơi Pikachu phiên bản đồng hồ chân lý. Bạo lực không có tác dụng gì trong quá trình tham gia trò chơi. Đường Mạch không giết chết được Thỏ đen, Thỏ đen cũng không giết chết được Đường Mạch. Điều duy nhất bọn họ có thể làm chính là tìm ra càng nhiều chân lý riêng biệt, loại bỏ vật phẩm, khiến mình đi được càng nhiều ô.

“Người chơi bị đuổi kịp trước, sẽ rơi vào vào hố đen chân lý vĩnh hằng ……” Đường Mạch nói thầm một câu, lại ngẩng đầu, phát hiện Thỏ đen đã không còn tức giận như trước. Nó dùng hai mắt đỏ nhìn chằm chằm vào Đường Mạch, tròng mắt xếch lên, không biết đang nghĩ gì. Đường Mạch suy tư một lát, hỏi nó: “Không muốn ăn ta nữa sao?”

Hai mắt Thỏ đen đỏ lên, lại muốn tức giận. Nhưng dần dần, nó cười lạnh một tiếng: “Nhân loại, ngươi nghĩ gì ta đều biết.”

Đường Mạch bình tĩnh hỏi lại nó: “Vậy ta đang nghĩ gì.”

Thỏ đen chỉ là thuận miệng phản bác, không nghĩ tới Đường Mạch sẽ lại thật sự hỏi vấn đề này.

Đường Mạch đợi vài giây, Thỏ đen không nói nữa. Tiếp đó khóe môi hắn nhếch lên, tự mình trả lời: “Ta đang nghĩ, mũi ngươi có chút hơi to đấy.”

Thỏ đen: “……”

Thỏ đen lại dùng sức dẫm dẫm lên mặt đất, nhưng lần này cũng không còn tức giận như vừa rồi nữa.

Một người một thỏ đối diện nhau, Đường Mạch cúi đầu nhìn đồng hồ màu xanh dưới chân, ánh mắt Thỏ đen trước sau thẳng lăng lăng nhìn chăm chú trên người Đường Mạch. Mười phút qua đi, bỗng nhiên, một tiếng lạch cạch rõ nét vang lên. Hai mắt Đường Mạch nhíu lại, chỉ thấy tia sáng xanh lóe lên ở giữa đồng hồ chân lý.

Sắc xanh kia càng ngày càng sáng, lóa đến mức khiến Đường Mạch và Thỏ đen đều không thể mở mắt ra được. Ánh sáng mờ dần, tầm mắt Đường Mạch nhắm ngay về phía 6 vật phẩm vừa xuất hiện, sau khi nhìn rõ chúng, hắn bỗng chốc sững sờ.

Cùng lúc đó, một âm thanh cứng nhắc của máy móc vang lên trong không gian tối tăm ——

“Thời gian: 0 giờ 10 phút

Địa điểm: Đồng hồ chân lý

6 vật phẩm chứa đựng rất nhiều chân lý xuất hiện.”

“Một phút đồng hồ sau, thỉnh người chơi 0 giờ, người chơi 6 giờ loại bỏ chân lý.”

Những lời này vừa nói ra, một âm thanh vang dội liền phát ra từ dưới chân Đường Mạch. Hắn cúi đầu, chỉ thấy kim giây vẫn luôn bất động trên mặt đồng hồ bỗng nhiên bắt đầu dịch chuyển. Kim giây chạy theo chiều kim đồng hồ, tích tắc chuyển động. Mỗi lần nó động một chút, sáu vật phẩm trên mặt đồng hồ cũng liền rung lên theo.

Đường Mạch trong lòng cả kinh: Bắt đầu rồi!

Không có thời gian để do dự, Đường Mạch nhanh chóng dời tầm mắt, nhìn về phía sáu vật phẩm trên mặt đồng hồ.

Trên chiếc đồng hồ khổng lồ phát ra ánh sáng xanh này, sáu vật phẩm nhìn như những đồ vật bình thường an an ổn ổn mà bày biện ở giữa mặt đồng hồ. Nhìn từ trái sáng phải, sáu thứ này lần lượt là: một chiếc TV, một chiếc đèn kiểu cũ, một chiếc bàn, một con cú, một cây trường cung, còn có…… Một nửa chén canh.

Đường Mạch nhìn TV và đèn kiểu cũ, trong lòng mơ hồ cho ra một cái đáp án. Lại nhìn sang chiếc bàn và trường cung, hắn cũng đã có chút suy đoán. Cuối cùng, ánh mắt hắn dừng lại trên chén canh và con cú mèo.

Đường Mạch nhìn cú mèo, cú mèo cũng nhìn Đường Mạch.

Hai người đối diện, cú mèo chậm rãi nghiêng đầu: “Cô cô.”

Đường Mạch: “……”

Một chén canh và một con cú mèo thì rốt cuộc có thể tồn tại chân lý gì vậy!!!

Kim giây tích tắc di chuyển, nó chỉ tới dưới chân Đường Mạch. Đã qua đi 30 giây. Tầm mắt Đường Mạch không ngừng quanh quẩn trên người cú mèo và chén canh. Con cú mèo này cũng chỉ là một con cú mèo bình thường. Chén canh kia cách quá xa, hắn không ngửi được hương vị của nó, nước canh vẩn đục, cũng nhìn không ra thứ ở bên trong.

Đường Mạch yên lặng nhìn hồi lâu, hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Thỏ đen ở đối diện.

Thỏ đen cũng mờ mịt nhìn chằm chằm chén canh và cú mèo, nó nhận thấy tầm mắt Đường Mạch, trên mặt hiện lên một chút hoảng hốt. Nó lớn tiếng nói: “Nhân loại, ngươi nhìn cái gì!”

Đường Mạch hơi mấp máy môi.

Con Thỏ điên kia ở vào những thời điểm như thế này tại sao lại không hề ngu xuẩn, phạm phải chút ít sai lầm nhỉ.

Thời gian một phút đồng hồ thật sự quá ngắn, khi kim giây chậm rãi chỉ vào vị trí 0 giờ, một bức tường trong suốt màu xanh từ không trung hạ xuống. Nó tầng tầng lớp lớp mà nện xuống trung tâm đồng hồ, vừa khéo lại đập lên đầu cú mèo, rồi cứ thế đâm xuyên qua. Cú mèo hoàn toàn không kiểm soát được, một bên kêu cô cô, một bên nhìn Đường Mạch, sau đó xoay đầu nhìn Thỏ đen.

“Thỉnh người chơi 6 giờ bắt đầu loại bỏ chân lý.”

Đường Mạch xuyên qua vách tường màu xanh nhìn sang phía đối diện, chỉ thấy Thỏ đen giương lên miệng rộng như đang muốn nói gì đó, nhưng hắn một chữ cũng đều không nghe thấy. Bức tường này ngăn lại âm thanh ở hai bên, cũng là đang phòng ngừa sự gian lận.

Đường Mạch ổn định tâm lý, bình tĩnh nói: “TV và đèn kiểu cũ, đều là đồ điện. Chân lý riêng biệt giữa chúng là, chúng đều do nhân loại sáng tạo ra, phải sử dụng dòng diện mới có thể phát huy tác dụng.”

Ánh sáng xanh lập lòe trên TV và đèn kiểu cũ.

Đường Mạch tiếp tục nói: “Chân lý riêng biệt giữa chiếc bàn và trường cung là, chúng đều do nhân loại chế tác, là những vật phẩm có sẵn, hơn nữa còn đều là những sản phẩm bằng gỗ.”

Trên chiếc bàn và trường cung cũng phát ra ánh sáng màu xanh.

Cuối cùng, Đường Mạch nhìn về phía chén canh và con cú mèo. Hắn hít sâu, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Giây tiếp theo, Đường Mạch bình tĩnh nói: “Chân lý riêng biệt của chén canh và cú mèo…… Đây là một chén canh thịt. Trên người cú mèo có thịt, canh cũng có thịt. TV, đèn kiểu cũ, chiếc bàn và trường cung, bốn vật phẩm này đều không có thịt. Thịt chỉ tồn tại trong chén canh và cú mèo.”

Những lời này vừa nói ra, hai mắt Đường Mạch nhìn chằm chằm vào cú mèo và chén canh. Dần dần, một ánh sáng xanh lóe lên trên hai vật phẩm này. Cú mèo phát hiện trên người mình phát ra ánh sáng xanh, khẩn trương kêu cô cô, nhưng nó lại bị giam giữ trong một chiếc lồng sắt vô hình, không thể bay đi.

Vách tường màu xanh dần biến mất, sáu vật phẩm kia cũng theo đó không thấy đâu nữa.

Trên mặt đồng hồ khổng lồ, kim giây đình chỉ không hề nhúc nhích, kim giờ dưới chân Đường Mạch cạch một tiếng, thuận chiều kim đồng hồ dịch chuyển về phía bên trái 1 ô. Cùng lúc đó, kim phút dưới chân Thỏ đen cũng cạch một tiếng, ngược chiều kim đồng hồ di chuyển về bên trái 1 ô.

Hai người đều kinh ngạc nhìn một màn này.

Ban đầu Đường Mạch và Thỏ đen cách nhau 30 ô, hiện giờ hai người một thuận chiều kim đồng hồ, một người ngược chiều kim đồng hồ, mỗi người di chuyển 1 ô. Kim giờ và kim phút dưới chân bọn họ tức khắc chỉ còn cách nhau 28 ô.

“Thỉnh người chơi 0 giờ, người chơi 6 giờ, dựa theo hướng chỉ của kim giờ và kim phút, đi vào ô chính xác.”

Đường Mạch nắm chặt ngón tay, đi lên vị trí mà kim giờ chỉ vào. Hắn nghiêm túc nhìn chằm chằm kim giờ dưới chân mình, nhanh chóng động não suy nghĩ.

Chân lý riêng biệt giữa TV và đèn kiểu cũ khẳng định là chính xác, chân lý riêng biệt giữa chiếc bàn và trường cung cũng rất đơn giản, không thể sai được. Dựa theo phỏng đoán này, thứ duy nhất có khả năng bị sai chính là cú mèo và chén canh kia. Mỗi khi thành công loại bỏ một đôi vật phẩm, có thể tiến lên 1 ô. Chân lý được sử dụng để xóa bỏ vật phẩm là sai lầm, liền phải lùi về sau 1 ô.

Như vậy hiện tại hắn chỉ di chuyển 1 ô, chứng minh khẳng định đã bị sai sót ở chỗ nào đó.

“TV và đèn kiểu cũ, chiếc bàn và trường cung, hai chân lý riêng biệt này là chính xác, tiến về phía trước 2 ô. Chân lý riêng biệt của cú mèo và chén canh là sai lầm, lùi về sau 1 ô. Cho nên hiện tại mình tiến lên 1 ô.” Đường Mạch thầm nghĩ trong lòng. Nhưng ngay giây tiếp theo, hắn liền đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía con Thỏ đen to lớn kia.

Chỉ thấy Thỏ đen đang nhảy lên ô vuông mới, khiến cho mặt đất lại rung lên. Thấy Đường Mạch nhìn về phía mình, trên bộ mặt xấu xí của nó lộ ra một nụ cười cổ quái, nó liếm liếm hàm răng sắc nhọn: “Hắc hắc…… Ăn ngươi.”

Đường Mạch trợn to hai mắt.

Không đúng!

Vấn đề đơn giản như vậy, Thỏ đen vì sao lại trả lời sai!

Hắn là thuận chiều kim đồng hồ tiến lên 1 ô, Thỏ đen lại là ngược chiều kim đồng hồ mà di chuyển. Nếu nói hắn là thuận lợi tiến lên 1 ô, vậy Thỏ đen chính là lùi về sau 1 ô. Loại tình huống này chỉ có thể là do Thỏ đen trả lời sai hai chân lý, chỉ trả lời đúng một chân lý, cho nên nó mới bị lùi về sau 1 ô vuông. Như vậy khoảng cách giữa hai người mới có thể ngắn lại 2 ô.

Chiếc bàn và trường cung, TV và đèn kiểu cũ, chân lý riêng biệt của hai cặp vật phẩm này thật sự quá rõ ràng. Chẳng lẽ Thỏ đen là bởi vì không quen thuộc với đồ vật của nhân loại, cho nên mới đưa ra đáp án sai lầm sao?

Một dự cảm bất thường trào lên trong lòng Đường Mạch, hắn siết chặt ngón tay. Tiếp theo, hắn nghe thấy âm thanh cứng nhắc của đồng hồ chân lý lại lần nữa vang lên: “Người chơi 0 giờ kích phát Luận điệu vớ vẩn gây thất vọng cấp độ ba, người chơi 6 giờ kích phát Chân lý giả dối cấp độ bốn.”

“Người chơi 0 giờ tiến lên 1 ô, người chơi 6 giờ lùi về sau 1 ô.”

“Mở ra Chiếc hộp trừng phạt của Schrodinger.”

Nghe được câu nói “Lùi về sau 1 ô”, ánh mắt Đường Mạch lạnh băng. Hắn còn chưa kịp nghĩ lại xem rốt cuộc mình đã sai lầm ở đâu, một con dao nhỏ đã vèo một tiếng phóng tới từ sau đầu hắn!

Phía sau Đường Mạch không có lấy một bóng người, một con dao bạc lại xuất hiện đột ngột trong không khí. Chúng tới từ khắp các hướng, dùng tốc độ cực nhanh bắn về phía Đường Mạch. Trong không gian chật hẹp này căn bản không thích hợp để sử dụng cây dù nhỏ, Đường Mạch dựa vào tốc độ phản ứng cực nhanh cong lưng, không ngừng né tránh cơn mưa đao này. Phía bên kia, trừng phạt dành cho Thỏ đen cũng vừa đánh xuống. Lửa lớn nóng cháy trong nháy mắt liền cắn nuốt nó, thiêu đốt bộ đồ búp bê bằng gỗ. Thỏ đen phát ra tiếng kêu thảm thiết, rõ ràng đồng hồ chân lý đang trừng phạt nó, nó lại một bên tức giận mắng “A a a ta muốn ăn ngươi, tên nhân loại kia!!!”, một bên lăn lộn trên mặt đất, muốn nhanh chóng dập lửa trên người.

Trên đồng hồ chân lý, một thanh niên cao gầy trái phải né tránh mưa đao, một con Thỏ đen to lớn lại đang quay cuồng trong lửa nóng.

Ba phút sau, lửa lớn ngừng lại, mưa đao cũng không hề phi tới nữa.

Ngực Đường Mạch phập phồng kịch liệt, hắn hổn hển thở dốc. Trên trán hắn tất cả đều là mồ hôi, bởi vì tránh đi mưa đao, thần kinh toàn thân cũng gắt gao căng chặt. Nhưng hắn không hề nghỉ ngơi một giây, lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía Thỏ đen cách đó không xa. Thân thể Thỏ đen bị lửa đốt cháy đen mất mấy chỗ, cũng không biết bộ đồ của nó được làm từ cái gì, bị lửa lớn nướng qua nhưng cũng không hề bị cháy hỏng.

Thỏ đen lăn một vòng trên đất, dập tắt lửa trên người, lại lần nữa đứng dậy. Nó nhìn biểu tình trầm mặc trên mặt Đường Mạch, miệng rộng lại giương lên. Nó cố ý nhìn về phía khoảng cách giữa hai người, kinh ngạc nói: “Ai nha, làm sao lại đột nhiên tiến tới gần thế này.” Nụ cười dối trá hiện lên trên mặt nó, Thỏ đen khàn khàn cười nói: “Hắc hắc hắc…… Ta nói rồi, ta có thể ăn ngươi, nhân loại.”

Giờ phút này, khoảng cách giữa Đường Mạch và Thỏ đen, chỉ còn lại 28 ô vuông.