Bình Phàm cố làm ra tư thế chuyên chú nhưng suy nghĩ
đã sớm phiêu tán ra ngoài không gian từ lâu.
Mẹ Bình Phàm luôn oán giận Bình Phàm vô cùng xoi mói,
thậm chí còn tiên đoán tương lai cô nhất định sẽ trở thành tộc trưởng tộc gái
ế.
Mà người đàn ông trước mặt này, trong mắt trưởng bối
cũng coi như không tệ: gia thế tương đối, công việc ổn định, tiền đồ hài lòng,
không có tật xấu.
Chẳng qua là, cô phải ngồi nghe bát quái ở đâu đâu thế
này, cứ như vậy ở chung với hắn cả đời sao?
Bình Phàm nghĩ, cô không cam lòng.
Người sống cho đời sau, thật không dễ dàng chút nào.
Sâu trong nội tâm, cô cực độ khát vọng được yêu một lần, cho dù kết cục cuối
cùng là bi thảm.
Đang miên man bất định, đột nhiên nghe thấy hai mươi
lăm hỏi: "Nhà em có người làm trong cơ quan chính phủ không?"
Bình Phàm vừa hồi phục lại tinh thần, cũng không suy
nghĩ nhiều, chỉ có thể đàng hoàng trả lời: "Dượng làm trong viện kiểm
sát."
Nghe vậy, hai mươi lăm nở nụ cười toe toét: "Là
cán bộ?"
Nụ cười trên mặt hai mươi lăm giống như cà phê bỏ thêm
mười khối đường, đột nhiên Bình Phàm cảm thấy vô cùng buồn bực chán ngấy.
"Không, chẳng qua là nhân viên bình thường."
Bình Phàm nói.
Những lời này làm Bình Phàm hít thở thông thông một
chút, bởi vì vừa dứt lời, nụ cười trên mặt hai mươi lăm nhất thời phai nhạt đi
không ít.
Rốt cục uống cà phê xong, hai mươi lăm dựa theo lễ cũ
của xem mắt quốc tế đưa Bình Phàm về nhà.
Càng về gần tới nhà, nội tâm Bình Phàm càng vui mừng
-- bởi vì thời gian cách xa hai mươi lăm càng lúc càng gần.
Vốn muốn chia tay ở cửa chung cư nhưng hai mươi lăm
lại cố ý hộ tống Bình Phàm đến dưới lầu nhà cô.
Xét thấy từ nơi làm việc về đến nhà khá xa cho nên ba
mẹ Bình Phàm lấy tiền để dành mua cho Bình Phàm một căn phòng nhỏ để cô thuận
tiện hơn. Bình thường cô ở một mình, chẳng qua thỉnh thoảng cuối tuần cha mẹ sẽ
đến thăm.
Không bao lâu sau, Bình Phàm liền biết lý do hai mươi
lăm đưa cô vào tận nhà.
Hai mươi lăm đánh giá khu chung cư mới xây, nheo khóe
mắt thành cái đuôi cá mắc cạn, đang lạch cạch lạch cạch uốn éo trên hòn đá, rất
khó chịu.
"Khu vực này phòng ốc cũng không tiện lắm."
Hắn nói.
Bình Phàm không biết nên đáp lại thế nào, chỉ có thể
cười cười.
"Em đứng tên trên giấy chứng nhận bất động sản
sao?" Hai mươi lăm dường như không phát giác ra Bình Phàm đang miễn cưỡng,
tiếp tục hỏi.
"Cứ xem là thế đi." Bình Phàm cảm thấy sự
kiên nhẫn của mình sắp khô kiệt .
Vừa may Bình Phàm đã tới chỗ căn nhà số tám.
Dù sao đây là lần đầu tiên gặp mặt, mặc dù hai mươi
lăm rất muốn đi quan sát phòng Bình Phàm, nhưng hắn vẫn băn khoăn, vả lại như
thế không hợp lễ nên chỉ có thể nói: "Nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai chúng ta
liên lạc sau."
Dĩ nhiên, trước khi đi hắn vẫn không quên lấy số điện
thoại di động của Bình Phàm.
Hai mươi lăm vừa đi, Bình Phàm giống như được giải
thoát, vội vàng dựa lưng vào vách tường, nhắm mắt thở dài.
Thật ra trước kia cũng có nhiều người không chịu nổi
hơn hắn, nhưng lúc đó ý chí chiến đấu của cô còn sôi sục, thất bại là y như đối
đầu với nguy hiểm, nắm tay gầm nhẹ một tiếng "Bố nó thật khô khan",
vùi đầu ngủ một giấc rồi không ngừng cố gắng tiếp.
Nhưng gần đây, xem mắt đã trở thành một chuyện vô cùng
mệt mỏi.
Thật ra thì rất dễ hiểu, cùng một chuyện làm hai mươi
bốn lần đều không thành công, cho dù ai cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi.
Tối nay chẳng biết tại sao, đặc biệt mệt mỏi, Bình
Phàm cảm thấy mình không còn khí lực để lên lầu.
Nhưng không cần gấp gáp, thủy thủ Papai có rau bina,
cô có chocolate.
Lúc này, Bình Phàm lấy ra, sau đó bẻ một cục bỏ vào
miệng, mùi thơm ngào ngạt cùng mịn màng như tơ hòa tan trên đầu lưỡi cô, khí
lực cũng ít nhiều từ từ khôi phục.
Bình Phàm thích nhất quảng cáo《Charles
cùng nhà máy chocolate》, chocolate chảy thành thác, nước chocolate tạo thành
sông trong giấc mộng thế giới vườn địa đàng của cô. Bình Phàm tình nguyện trốn
ở trong đó vĩnh viễn, ăn thành béo phệ cô cũng cam tâm tình nguyện.
Ít nhất, nơi đó không có hai mươi lăm lần thất vọng.
Nhưng thực tế cuối cùng vẫn là thực tế, nhà thì vẫn
phải về, hít sâu một hơi không khí mát mẻ, Bình Phàm mở mắt chuẩn bị hướng
thang máy đi tới.
Nhưng chân không nhúc nhích được, không phải là vô
lực, không phải là rút gân, mà bởi vì cô nhìn thấy trong góc phía trước có một
người.
Mặc dù không thể tin được, nhưng ánh mắt của cô xác
xác thật thật nói cho cô biết, đó là Doãn Việt.
Trong thời gian ngắn đầu óc trở nên trống không, nhưng
ngay sau đó, Bình Phàm ý thức được, chắc là bạn hay người thân nào đó của Doãn
Việt cũng ở nơi này, lúc này hắn ngẫu nhiên đi ra ngoài thì đụng phải cô mà
thôi.
Vốn không phải đặc biệt tìm đến cô nha, điều này hiển
nhiên Bình Phàm biết rõ.
Một vị tiền bối đã từng nói với Bình Phàm, xem mắt
không thành công sẽ thành người xa lạ, đi trên đường gặp phải đối phương dù có
hóa ra tro cũng nhận ra thì cũng phải làm bộ không nhận ra.
Bình Phàm tuân theo lời dạy, tự thôi miên mình
"Tôi không thấy, tôi không thấy, tôi thật sự không thấy gì hết". Sau
đó mắt nhìn mũi lỗ mũi nhìn tâm, cúi đầu tiếp tục hướng thang máy tiến về phía
trước.
Nhưng lúc lướt qua bên cạnh Doãn Việt, cô nghe thấy
một giọng nói trầm thấp chững chạc từ tính.
"Mộ Bình Phàm."