Đi Xem Mắt

Chương 67




Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng dù sao đây không phải là xã hội nguyên thủy ăn tươi nuốt sống, chém tay người không tốt, hơn nữa, muốn chém tay chân Doãn Việt cũng không phải là chuyện dễ làm.

Ý nghĩ này Bình Phàm chỉ dám giữ trong lòng, đúng là không dám hành động.

Vốn bệnh nặng mới khỏi, còn chưa bình phục đã bị mẫu thượng đại nhân gọi đi xem mắt. Khí trời lạnh, quần áo mặc không bao nhiêu, hơn nữa còn bị Phương Nhan kích thích, ngày đó về nhà rồi Bình Phàm lại bị bệnh nặng.

Lần này, bệnh càng hung hơn trước, cả ngày Bình Phàm nằm trên giường, mơ mơ màng màng nằm mơ. Đều nằm mơ về chuyện Phương Nhan nắm tay Doãn Việt tới trước mặt mình thị uy, hoặc là Doãn Việt đi ngang qua trước mặt cô, mặt không chút thay đổi, lạnh lùng như người xa lạ.

Cho dù nằm mơ cũng có thể khiến cho cô kinh hoảng, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Mặc dù ngoài miệng nói buông tay, mặc kệ bọn họ ở chung một chỗ, nhưng bên trong lại không thể nào chúc phúc được.

Dù sao cũng là người đàn ông mình yêu, làm sao có thể bình tĩnh nhìn hắn ôm ấp người khác?

Cũng có lúc nằm mơ thấy cảnh mình và Doãn Việt đi xem mắt, cái loại cảm giác quen thuộc đã lâu này, rất chân thật, cho tới khi cô tỉnh lại mới phát giác bên cạnh trống rỗng, lúc ấy vô cùng thống khổ.

Đau khổ, đau khổ tuyệt đối.

Nhưng ngoài chịu đựng, cô không có cách nào tưởng tượng nữa.

Thời gian là thứ trôi nhanh nhất trên thế giới, đảo mắt đã đến tết. Năm nay rất quái, nhiệt độ phía nam thành phố nơi nhà Bình Phàm lại thấp khác thường, nơi cao nhất ở đây so với mặt biển thậm chí còn đóng băng.

Cửa sổ bằng thủy tinh cả ngày đều kết đầy hơi nước, chi chít một mảnh, hỗn độn chắn tầm nhìn.

Bình Phàm thích nhất chính là mặc đồ ngủ bằng vải bông ngồi trên bệ cửa sổ, lấy tay lau nước đi, nhìn dáng vẻ vội vã của mọi người đi trên đường phía ngoài, trong lòng vẫn hy vọng như cũ, hy vọng có một ngày sẽ nhìn thấy thân ảnh quen thuộc dưới lầu.

Nhưng một ngày, hai ngày, ba ngày, cách làm của cô chẳng qua chỉ là phí công, người kia vẫn không xuất hiện.

Sợ rằng, trong quãng đời còn lại, hắn sẽ không xuất hiện trong thế giới của cô nữa.

Hắn đã đợi rất nhiều lần, lần này, sẽ không đợi thêm nữa.

Có khi cô nghĩ, hắn và cô căn bản là hai con đường khác nhau, khởi điểm khác nhau nên có gặp nhau ở đoạn nào đó sẽ khóc, sẽ vui vẻ, sau khi chấm dứt thì chỉ có thể đi dọc tiếp quỹ đạo cuộc sống riêng của mình, rối loạn.

Bao nhiêu sách không phải đều nói là: hai đường song song sẽ không bao giờ gặp nhau sao?

Nhưng, bọn họ chỉ có một giao điểm.

Cuộc sống dài như vậy, chỉ có mấy tháng, hắn và cô ở chung một chỗ.

Thật ra thì, cũng không có gì không tốt, dù sao làm lúc kết thúc cuộc sống, trong lòng có thể không hối hận chút nào, bởi vì mình từng yêu.

Ngoài miệng rộng rãi như thế, nhưng trong lòng vẫn thống khổ, giống như kim châm, giống như tay siết chặt.

Tình cảm, thật sự là thứ không nên đụng vào.

Người như Bình Phàm mà nhân duyên cũng coi như không tệ, trong khoảng thời gian ngã bệnh, đồng nghiệp bạn bè đều đến thăm. Đương nhiên, bạn thân Mộc Mộc là người đi học chuyên cần nhất.

Vốn cho rằng cô ấy sẽ trách chửi mình, nhưng ngoài dự tính của cô là, lần này bạn học Mộc Mộc cái gì cũng không nói. Tới, cũng chỉ nằm trên giường, than thở với Bình Phàm.

Vốn không khí đã đủ đau thương, làm sao có thể đáp trả lại bi ai của Mộc Mộc. Bình Phàm vội vàng ngăn lại, chủ động nhắc: "Tại sao không mắng tớ?"

Mộc Mộc vò tung đầu tóc, động tác không mạnh nhưng cũng toát ra vẻ nhà thơ nho nhã: "Hỏi thế gian tình là gì, chị đây cũng không rõ tình yêu là gì thì làm sao có đủ tư cách mắng người?"

Bình Phàm vừa nghe, trong lời nói có gì đó. Chẳng lẽ đã yêu Trang thập tam công tử giống như con thiêu thân?

Vừa hỏi, quả nhiên.

Phiền não của Mộc Mộc so ra còn khá hơn cô một chút —— Chơi trốn tìm về mặt tình cảm với Trang công tử, bạn vào tôi lui, bạn lui tôi vào.

"Tớ không thể thua." Thái độ Mộc Mộc kiên định, nắm tay, mắt sáng lên.

Cuối cùng, lần đầu tiên bỏ xuống tư thái hỏi thăm cách nhìn cuả Bình Phàm.

Bình Phàm chỉ cho cô một câu: "Phải quý trọng, cưng ơi."

Điều thảm thiết nhất trên thế giới, không phải là chơi trốn tìm, mà là trò chơi ba người, bởi vì có ít nhất một người bị thương, càng sâu, ba người càng sống không nổi.

Cho nên, lúc xác nhận, hoặc phải nói là trải qua trò chơi ba người, theo Bình Phàm thấy, Mộc Mộc và Trang công tử còn hạnh phúc chán.

Nghe vậy, Mộc Mộc như có điều suy, hoặc là dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Bình Phàm tiếp tục chống cằm đắm chìm trong thế giới của mình.

Mộc Mộc đăm chiêu xong, bắt đầu gia nhập giai cấp tiểu tư sản hưởng lạc trong sinh hoạt: "Tớ nói, tết đi Hải Nam chơi không?"

Mộc Mộc rất bi kịch, bởi vì nói nhiều chữ như vậy, cuối cùng Bình Phàm chỉ nghe vào được có chữ —— tết.

"Tết này chúng ta ra bờ sông đốt pháo hoa đi."

Cô nhớ mang máng trước đó không lâu, cô và một người đã hẹn ước như vậy. Đáng tiếc không đợi được đến khi pháo hoa nở rộ trong cuộc sống thì bọn họ đã tách ra.

Thật sự là quá thương tâm, Bình Phàm ăn hết mấy món ăn mà mẫu thượng đại nhân bưng vào không còn một mống, đến cặn cũng không còn dư.

Mộc Mộc bên này đang cầm quyển nhật ký của cô, nói: "Tớ nói, cậu phải đi tìm người mới đi."

Người mới?

Bình Phàm cảm thấy ít nhất trong vòng nửa năm tới mình không có tâm tình này.

Chuyện quá xa xôi.

Doãn Việt, vết sẹo này không có cách nào khép lại hoàn toàn.

Thương tâm, thật thương tâm, Bình Phàm chạy vào bếp, lấy một bao thức ăn lớn, ăn đến kẽo kẹt kẽo kẹt.

"Tốt lắm, đừng ngược đãi mình như vậy, đừng có mà nếu không phải Doãn Việt thì không lấy chồng, đừng miễn cưỡng bản thân, chạy đi đoạt lại đi. Nếu đã không được thì phải nắm chặt thời gian tìm kiếm mùa xuân thứ hai." Mộc Mộc đưa ra phương pháp giải quyết.

Mùa xuân thứ hai, còn kiếm nam xuân ở đâu. Bình Phàm thở dài, tiếp tục trầm mặc.

Tết đến, Mộc Mộc đi Hải Nam, Trang công tử cũng theo sát. Người ta ở trên cao diễn trò hay, Bình Phàm không nên đi làm bóng đèn, liền ngồi trong nhà ngẩn người.

Truyền thống nhà Bình Phàm là đêm 30 qua nhà bà ngoại, mọi người ăn xong tất niên sẽ cùng nhau chơi mạt chược, xem tiết mục đón tết.

Bình Phàm lựa chọn xem tiết mục đón tết. Đáng tiếc tiết mục đón tết năm nay thật sự là quá chán, tìm mãi không ra tiết mục nào đẹp mắt. Nhìn nhìn, Bình Phàm nhanh chóng ngủ thiếp trên ghế sa lon.

Đang mơ mơ màng màng, bên ngoài bỗng vang lên tiếng pháo hoa đinh tai nhức óc.

Dụi dụi, mở mắt nhìn, phát hiện bên ngoài là thế giới pháo hoa. Dường như nhà nào cũng có pháo để bắn, trong đêm đen, ánh sáng rực rỡ.

Tiếng động thật sự quá lớn, cho dù có mở tiếng ti vi tối đa cũng nghe không rõ.

Người nhà ai cũng là ma mạt chược, đối với việc đốt pháo hoa vẫn không có động tĩnh. Bình Phàm đứng một mình trước cửa sổ, đem mặt dán lên đó, cái lạnh theo lỗ chân lông đi vào, đóng băng tất cả xương cốt của cô.

Thân thể có chút lạnh lên, tịch mịch giống như côn trùng bắt đầu cắn phá. Trong tích tắc, cô rất muốn một cái ôm.

Một cái ôm ấm áp, lồng ngực khoan hậu, bàn tay to có lực.

Cô, muốn Doãn Việt, rất muốn rất muốn.

Đáng tiếc, muốn, cũng đã đi rồi, không quay đầu được nữa.

Cũng không quay về nữa.

Trong lồng ngực có một bàn tay, vội vàng như muốn bắt lấy cái gì đó, nhưng bất luận có tóm như thế nào cũng chỉ bắt được không khí.

Hiểu thân thể của mình nhất, chính là Bình Phàm.

Cô muốn, chỉ một người.

Nhưng điều khó nhất trên thế giới này, cũng là một người.

Mắt của cô vẫn nhìn ngoài cửa sổ, cho đến khi viên pháo cuối cùng xuất hiện trên không trung vẽ thành một vệt màu trắng nổ tung tan biến, rồi lại yên lặng như cũ, trầm mặc.

Song, trầm mặc rồi Bình Phàm lại mãnh liệt xoay người, động tác mạnh đến nỗi đụng đến chén trà trên bàn, làm nó rơi xuống mặt đất, vỡ thành hai mảnh.

Mẹ Bình Phàm ở trong nhà nghe thấy, cao giọng nói: "Bình Phàm à, con gấp cái gì vậy, mau lau dọn sạch sẽ đi."

Nhưng hô một hồi lâu sau cũng không thấy động tĩnh gì.

Cháu gái nhà Bình Phàm mới mười tuổi đã đi tới báo cáo: "Vừa rồi dì nhỏ chạy ra ngoài."

Bình Phàm chạy, rạng sáng năm đầu, dọc theo đường đi không có xe taxi. Cô chỉ có thể chạy, chạy gấp, chạy mau, mục tiêu chính là nhà Doãn Việt.

Một khắc vừa rồi kia, cô quyết định, cô muốn giành lấy.

Đời này, Bình Phàm chưa từng giành qua bất kỳ vật gì.

Là của mình thì vĩnh viễn là của mình, ngược lại cũng thế —— đây là nguyên tắc xử sự của Bình Phàm.

Giờ mới hiểu, dĩ vãng không phải là muốn giành, không muốn giành, chỉ là vì lực hấp dẫn không đủ.

Doãn Việt, vì là Doãn Việt, như vậy, cho dù không có phần thắng Bình Phàm cũng muốn bước ra.

Ít nhất, trong dòng thời gian dài dằng dặc sau này, cô sẽ không vì không giành lấy mà hối hận.

Chỉ cần cố gắng nhiều hơn, chỉ cần giao ra nhiều hơn, vậy cô sẽ không còn gì để hối hận.

Cho nên Bình Phàm chạy, ở rạng sáng đêm đông lạnh buốt đầu năm - chạy.

Tới cửa nhà Doãn Việt, cô rơi đầy mồ hôi, tóc tai tán loạn, trên sống lưng còn rất nóng ẩm, vội vàng gõ cửa.

Đốt ngón tay chạm vào cánh cửa, cửa chống trộm bằng kim loại cứng ngắc làm tay hồng lên.

Từng chút từng chút từng chút từng chút gõ, thân thể Bình Phàm cũng từng chút từng chút từng chút từng chút lạnh xuống.

Doãn Việt không ở trong.

Có lẽ là về nhà, có lẽ là... Ở chỗ Phương Nhan, Bình Phàm không biết.

Móc điện thoại ra, gọi liên tiếp ba bốn cuộc, bên kia cũng không cầm máy.

Cố ý, hay là, đã đổi số. Bình Phàm giống như trước, không biết.

Thì ra là, không ai vĩnh viễn đứng nguyên tại chỗ chờ bạn, khi cô quay đầu lại, khi cô muốn cố gắng giành lấy, tất cả đã không còn cách nào thay đổi.

Bình Phàm dựa lưng vào cửa Doãn Việt, từ từ trượt xuống mặt đất.

Bên trong cánh cửa kia có tất cả những thứ cô quen thuộc, có tất cả những thứ cô không muốn rời xa. Chẳng qua là, cánh cửa này có thể vĩnh viễn ngăn cô lại.

Bình Phàm ngồi dưới đất, tùy ý để cái lạnh như băng từ mông truyền vào trong thân thể, dùng hai cánh tay vòng quanh mình, thật chặt, gắt gao, hung hăng .

Bây giờ, cái gì cô cũng không muốn làm, chỉ muốn đem thân thể dán lên cửa, làm cho cô cảm thụ hơi thở của Doãn Việt một cách gần nhất.

Bởi vì rất có thể, đây là lần cuối cùng, hắn tiếp xúc với cô.

Ngày mai trước lúc mặt trời mọc, sẽ không ai biết chuyện gì đã xảy ra.

Chúng ta có lẽ sẽ sống, có lẽ sẽ chết, dù sao cũng không ai biết được.

Giờ phút này, nội tâm Bình Phàm sám hối.

Sám hối sự hèn yếu của mình, mà quan trọng hơn là sám hối tại sao lúc đầu cô không đối tốt với Doãn Việt hơn một chút.

Bởi vì sau này, cô sợ rằng cô đã không thể đối tốt với hắn nữa.

Thì ra, đây mới là chuyện đau khổ nhất trên thế giới.

Dù bi thương, con người vẫn có thể ngủ, giống như một loại tự bảo vệ bản thân. Bình Phàm muốn thoát khỏi thực tế, ôn lại mọi thứ trong giấc mơ.

Mí mắt bắt đầu đánh nhau, ngủ bên ngoài giữa mùa đông, Bình Phàm nghĩ mình đúng là không muốn sống nữa rồi.

Nhưng cuộc sống có được mấy lần điên cuồng?

Ngủ đi, ngủ đi, Bình Phàm cũng tùy hứng một hồi.

Ngủ rồi, thân thể bắt đầu phiêu phiêu, từng chút từng chút giao động trong không trung, chỉ trong nháy mắt, giống như có thể ở trên không trung quan sát bản thân dưới đất.

Nhưng tình thế bỗng nhiên biến chuyển đột ngột, Bình Phàm từ trên không trung rớt xuống, trực tiếp rơi xuống mặt đất.

Đầu va vào sàn gỗ lạnh như băng, Bình Phàm đau đến mức ứa nước mắt, đương nhiên thần trí cũng thanh tỉnh.

Nhớ lại, vừa rồi rất giống như có người mở cửa.

Mở mắt, phát hiện mình đã vào phòng, mà chủ nhà đang nhìn mình.

Vẫn mặt than như cũ, nhưng nhìn kỹ, có thể phát hiện ra gợn sóng trong mắt.