Đi Xem Mắt

Chương 66




May mà là tình địch, may mà là đã mang theo thành kiến, còn không thì Bình Phàm không có cách nào phủ nhận, Phương Nhan đúng là mỹ nhân.

Vẫn là một đấu lớn mỹ nhân.

Toàn thân khí chất kia, quả thực chính là một đóa băng sơn tuyết liên, đẹp khó có thể nhích tới gần, nhưng chính vì như thế, lại càng thêm kích thích tính chinh phục của đàn ông.

Cam nguyện mạo hiểm nguy hiểm tánh mạng, cũng muốn hái cho bằng được.

Doãn Việt, A Thanh, thậm chí vật hi sinh 27 ngay trước mắt mình, lúc nhìn Phương Nhan con ngươi cũng thiếu chút nữa rơi xuống.

Phương Nhan mang giày từng bước đạp lên sàn nhà sạch sẽ, mỗi một tiếng, vang dội kéo dài, giống như là mang theo dây nhỏ công kích, cắt vào tim Bình Phàm.

Mục đích của cô ấy, chính là cô.

Tâm tình Bình Phàm, phức tạp giống như đậu hũ hỗn tạp của mẹ nuôi, rất loạn .

Nhưng mà phải trấn định, nhanh chóng làm rõ suy nghĩ —— Cô gái đang đi tới chỗ cô, từng bạn tốt của cô, nhưng cũng cho cô một dao tổn thương nhất, đồng thời còn dính dấp không ngừng liên lạc với Doãn Việt.

Tính thế nào thì Phương Nhan cũng thiếu mình tương đối nhiều.

Cho nên, Bình Phàm ngồi trên ghế sa lon, ưỡn thẳng eo nhỏ, dũng cảm đối diện với hai tròng mắt ảm đạm yên lặng nhưng áp bức cường đại của Phương Nhan, sau đó —— đứng dậy chạy.

Cô là rùa, trời sinh, mạnh sinh.

Hành động lần này là vô cùng vô dụng vô cùng yếu hèn. Nếu như bị Mộc Mộc biết được, nhất định sẽ lột da cô. Nhưng giờ phút này, Bình Phàm đã không còn cách nào khác, mặc dù lý trí kiên cường nhưng thân thể kìm không được muốn né tránh.

Một hơi chạy ra thật xa, công nhân uống cà phê bị dọa sợ đến mức một đầu đầy mồ hôi, còn tưởng rằng đụng phải Bá Vương uống cà phê .

Chạy ra quán cà phê không tính, còn tiếp tục chạy qua ba con đường, cho đến khi chân mềm nhũn mới tựa vào trạm xe buýt ven đường nghỉ ngơi.

Soi gương mới phát hiện áo mình xốc xếch, tóc rơi lả tả, thật sự là chật vật.

Nhưng mà, ở chung một chỗ với Phương Nhan, cái loại cảm giác chật vật thấp kém thật ra vẫn tồn tại.

Chẳng qua là, trước kia cô không rõ, mình quá mức bình thường, gặp được Phương Nhan một viên minh châu tinh khiết phát sáng trong đêm, chỉ muốn lẳng lặng tựa vào bên cạnh cô ấy, bất luận tư thái bị hạ thấp như thế nào, cái loại ngưỡng mộ này, cũng là thấp kém.

Không phải cô không biết trong tình bạn với Phương Nhan, cô vẫn luôn cho nhiều nhất và cũng chỉ có một mình cô cho. Nhưng cô lại cam tâm tình nguyện, vui vẻ chịu đựng, sợ bị lạnh nhạt.

Khi đó, Bình Phàm cảm thấy, chỉ cần Phương Nhan nguyện ý để mình trở thành bạn của cô ấy, vậy là rất tốt rồi, đây là yêu cầu duy nhất, cũng là cơ bản nhất của cô.

Cho nên, cô giúp Phương Nhan làm bảng tin, giúp Phương Nhan mua đồ, giúp Phương Nhan ghi bút ký.

Đáng tiếc, tình bạn này thì ra chỉ có cô tình nguyện một bên.

Bình Phàm còn nhớ rõ, lúc ấy lớp học có một quyển sổ, đặt trên bục giảng, ai ai cũng có thể viết ra suy nghĩ của mình.

Đối với chuyện này, Bình Phàm không quá mức quan tâm. Nhưng ngày nào đó nhàm chán, trong lúc vô tình lật đến một đoạn văn không tên.

Nét bút tinh tế tinh xảo, nặng nhẹ ngừng ngắt thể chữ lệ đều hoàn hảo. Bình Phàm nhận ra đây là ngòi bút của Phương Nhan.

"Tôi không thích cô ta cứ dính lấy mình, làm cho người ta chán ghét."

"Tôi không thích cả ngày cô ta cứ vờn quanh ở bên cạnh, giống như gông xiềng."

"Tôi thích tình bạn thư thái mà tự do."

"Đáng sợ hơn là, trên lớp còn phải ngồi chung một chỗ."

"Thiên hạt cùng cự giải, chỉ có khác phái mới hợp, đồng phái xem ra cũng không phải là một việc tốt."

Còn nhiều nữa, sau khi xem xong, tay cô run rẩy.

Phương Nhan thuộc chòm sao bò cạp, mà Bình Phàm, chính là chòm cự giải.

Cái gọi là tình bạn chẳng qua chỉ là một đám mây trôi.

Chán ghét cứ bị dính chặt, thì ra là như vậy, không hơn.

Nhớ một khắc kia, tim cô như ruộng hè hạn hán, từng chút từng chút khô nứt.

Hôm sau, Bình Phàm bắt đầu từ từ rời xa Phương Nhan, nhàn nhạt, không để lộ dấu vết. Sau đó khi đến giai đoạn chạy nước rút thi tốt nghiệp trung học, Phương Nhan bận rộn chuẩn bị làm thủ tục ra nước ngoài, rất ít tới trường. Sau đó nữa, chỉ có mình cô đi vào quỹ đạo cuộc sống của riêng cô, từ từ cắt đứt liên lạc.

Vốn cho rằng cả đời sẽ là bạn tốt, nhưng cứ thế không hề có tin tức gì về nhau nữa.

Còn tưởng rằng hai người sẽ không còn bất kỳ dính líu nào, không ngờ lại gặp mặt, bởi vì một người đàn ông.

Sở dĩ Bình Phàm muốn chạy trốn, bởi vì cô không muốn nói chuyện với Phương Nhan, bởi vì cô không có cách nào trấn định nghe cái tên Doãn Việt từ miệng cô ấy.

Bình Phàm ghét loại cảm giác cạnh tranh này, bởi vì không nắm chắc, chỉ có một phần trăm thất bại cô cũng sẽ sợ.

Đang ở trạm xe buýt hít khói bụi lạc vào cõi thần tiên hư không thì một chiếc Jeep im ắng dừng bên cạnh cô.

Xe rất đẹp, dĩ nhiên, người bên trong còn hấp dẫn hơn nhiều, bạn học Phương Nhan.

Xét thấy, cặp chân của cô quả thật còn kém hơn bốn bánh của xe, Bình Phàm nhận thua.

"Tớ muốn nói chuyện với cậu một chút." Phương Nhan đi thẳng vào vấn đề.

Đã như vậy, Bình Phàm còn có thể nói như thế nào?

Hai người trở lại quán cà phê. Hai mươi bảy đã tan thành mây khói, không hổ là vật thế thân.

"Cậu có vẻ không khác xưa chút nào." Phương Nhan mở miệng đầu tiên.

Bình Phàm giương mắt, phát hiện mình không thể đem những lời này trả lại cho Phương Nhan. Thì ra đại thần cũng không công bằng như thế, trên người Phương Nhan càng ngày càng có nhiều hương vị phụ nữ.

Thời học sinh trong trẻo lạnh lùng xa cách đã đủ hấp dẫn ánh mắt người khác, mà sau khi trưởng thành, quanh thân từ trong ra ngoài toát ra sự quyến rũ, tuyệt đối là dệt hoa trên gấm.

"Cậu cũng đẹp hơn." Dù sao cũng là sự thật, có thể nói.

Phương Nhan xinh đẹp, quá rõ ràng.

"Vừa rồi tớ chỉ, không phải là vẻ bề ngoài của cậu, mà nội tâm." Ánh mắt Phương Nhan, lúc không cười thì giống như con mèo, một con mèo thần bí mỹ lệ.

"Nội tâm tớ sao?" Trong lòng Bình Phàm có chút lạnh, giống như rót thật đầy dầu thực vật.

"Nội tâm của cậu, vẫn là cô bé sợ hãi tất cả năm đó." Phương Nhan nói như thế.

"Hả? Tớ có nhát gan như vậy sao?" Bình Phàm cười, vũng dầu kia đang từ từ ấm lên.

Một mồi lửa không biết tên, cứ thế cháy.

"Nhát gan đến làm cho người ta đáng thương." Phương Nhan đưa tay vuốt vuốt kính mát Dior.

Cổ họng Bình Phàm bị chặn lại, nhất thời không thể nói ra cái gì.

"Nghe nói cậu cùng Doãn Việt chia tay rồi?" Phương Nhan tiếp tục công kích.

"Đúng vậy." Hai chữ, nói ra cũng là rất khó khăn.

"Tại sao lại vậy?"

Những lời này là một can dầu, trực tiếp tưới vào lòng Bình Phàm: "Tớ nghĩ, cậu biết."

"Quả thật tớ không rõ lắm."

Đến nhiệt độ nhất định, dầu bắt đầu nổ tung, đùng đùng đùng, chạm vào vách, đốt phỏng người: "Tớ chỉ không muốn dính dấp vào tình cảm của hai người nữa, quá…không chịu nổi."

"Cậu cho là, cậu là khách qua đường trong tình cảm của tớ và Doãn Việt ... Đến tột cùng thì điều gì khiến cậu nghĩ như thế?"

Dầu còn đang sôi, chẳng qua đã quen với loại đau đớn này, không hề khó có thể chịu được nữa: "Rất nhiều người, rất nhiều chuyện, đều ở nói cho tớ biết sự thật này."

"Tớ chỉ muốn biết, người quan trọng nhất kia, Doãn Việt, cậu cho là, hành động của cậu ấy cũng nói cho cậu sự thật này?"

Dầu trong nội tâm bình tĩnh lại, bên ngoài có nếp nhăn nhỏ bé, dấu vết nóng rực.

"Có thể, là như vậy." Đây là câu trả lời cuối cùng của Bình Phàm.

Phương Nhan ngoảnh đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ thủy tinh, tóc quăn lung lay hai bên má, lạnh lùng tựa như bức vẻ tinh sảo nhất: "Bình Phàm, nói cho đàng hoàng, đến tột cùng thì cậu có yêu Doãn Việt hay không?"

"Yêu hay không yêu, bây giờ đã không còn ý nghĩa gì." Bình Phàm rũ mắt.

Có yêu thì thế nào, hắn không yêu cô, cái gì cũng đều không.

Không.

"Tớ nghĩ, cậu có cảm tình với cậu ấy." Phương Nhan đưa ra suy đoán chính xác.

Bình Phàm không đáp lại.

"Bình Phàm, nếu như tớ nói cho cậu biết, tớ không yêu Doãn Việt, nhưng chỉ vì cậu yêu cậu ấy, cho nên tớ muốn cướp cậu ấy... cậu sẽ phản ứng thế nào?"

Giọng nói Phương Nhan nhàn nhạt chậm rãi, nhưng lại giống như một gáo nước, trực tiếp hất vào cái chảo dầu nóng hổi trong nội tâm Bình Phàm, tiếng vang khổng lồ, làn khói tái nhợt, làm chấn kinh thế giới của cô.

Thật sự là quá mức ngoài ý muốn, thế nên thời gian đã qua thật lâu, Bình Phàm mới có thể mở miệng lần nữa: "Cậu... Không đến nổi nhàm chán như vậy chứ."

Vẻ mặt Phương Nhan vẫn bình tĩnh: "Nếu như tớ quả thật nhàm chán như vậy thì sao? Nếu là như vậy, cậu có tranh đoạt Doãn Việt với tớ không?"

Cả trái tim, đều đã tan thành tro bụi, hai má một trận hồng một trận xanh, cô không hiểu đến tột cùng thì Phương Nhan đang làm cái gì?

Tính tình Phương Nhan trước kia cũng lạnh lùng như bây giờ, nhưng vì sao mấy năm không gặp đã trở nên tùy hứng đến thế?

Chỉ vì cô thích, cô ấy sẽ đoạt? Cần gì, tội gì?

Cô chẳng qua chỉ là Mộ Bình Phàm, mà cô ấy là Phương Nhan!

Nhiệt độ trong quán cao, tim hóa thành tro, từng chút từng chút lụn bại, từng chút từng chút bị hủy diệt.

"Bình Phàm, tớ thật sự rất muốn biết đáp án của cậu." Phương Nhan từng bước ép sát.

"Vậy, phải xem thái độ của Doãn Việt." Bình Phàm đã mất năng lực chống đỡ.

"Cậu nhìn thái độ của cậy ấy, cậu ấy nhìn thái độ của cậu, một trong hai người, vốn nên có một người tỏ thái độ trước. Bây giờ điều tớ quan tâm chính là, cậu có nguyện ý bước ra một bước trước hay không?"

Đáp án của Bình Phàm chính là không muốn, không vì không cam lòng giao ra, chẳng qua là vì không dám giao ra.

Chẳng qua là sợ, mình bước ra rồi, vẫn như cũ không nhận được thứ gì —— ở trước mặt đối thủ cường đại như Phương Nhan.

Cho nên cô do dự.

Phương Nhan dùng một câu nói khái quát sự do dự của cô: "Bình Phàm, cậu không dám, cho nên cậu nhất định thua."

Rời quán cà phê, Bình Phàm giống như quỷ mất hồn đi về nhà.

Phương Nhan tuyên chiến với cô, châm chọc chính là, cô căn bản không có một chút năng lực đánh trả.

Tự sụp đổ, chính là nói cô.

Giờ phút này, Bình Phàm rất muốn gọi điện cho Doãn Việt, rất muốn hỏi hắn, trong lòng, có từng giả bộ với mình hay không. Nhưng cô hèn yếu cho rằng loại khả năng này chỉ là số lẻ.

Cô không hiểu, mình đã rút lui, từ khi biết nữ chính trong vở tuồng buồn cười này không phải là mình, cô liền tự động thức thời lui về phía sau màn. Nhưng vì cái gì nam chính nữ chính còn chưa chịu bỏ qua cho cô?

Thế giới hỗn loạn, nếu sớm biết sẽ gặp phải loại chuyện như thế này, Bình Phàm tình nguyện thà cả đời làm thặng nữ, cũng không muốn đi tới quỷ môn, gặp gỡ Doãn Việt, đón nhận thêm kẻ tình địch từ quỷ môn.

Đầu hỗn loạn, hỗn loạn, thật vất vả mới tìm đúng cửa nhà.

Vào nhà mới phát hiện, mẹ Bình Phàm đang xanh mặt ngồi trên ghế sa lon, chuẩn bị cẩu đầu trảm Bình Phàm. Thấy con gái về nhà, lập tức muốn quát một tiếng trấn trụ cô, không ngờ Bình Phàm lại tiên phát chế nhân, bày ra khuôn mặt yếu ớt, dùng giọng nói sâu kín hỏi: "Mẹ, có người muốn đoạt đàn ông với con, con phải làm sao?"

Nghe vậy, lửa giận của mẹ Bình Phàm hiển nhiên giống như là bị con Vượng Tài cách vách tiểu cho dập tắt.

Không lộ ra, trực tiếp phản trở về Bình Phàm một câu: "Đi đoạt lại, nếu đoạt không được thì chém một phần của tên đàn ông kia, nói tóm lại không thể để người ngoài chiếm tiện nghi."

Phương pháp này đủ giải giận, trong đầu Bình Phàm hiện ra cảnh Doãn Việt bị mình băm một cánh tay sau đó ném lại cho Phương Nhan.

Quả thật, đủ lực.