Thật là muốn chết mà, theo đại não còn không bằng viên
kẹo Apls loại lớn của Đổng Tiểu Dưa này thì xem ra, nó nói, hẳn là sự thật.
Cái này rất tốt, Bình Phàm bắt đầu đau bụng, đầu hò
hét loạn lên, giống như có vạn con thú chạy như điên trên sân cỏ, rất không
chịu nổi.
Che giấu.
Cái này, tính chất của đồng chí Doãn Việt đã không
giống với lúc trước.
Nghiêm trọng hơn chính là, rất có thể, giờ phút này
hắn và Phương Nhan đang gặp nhau ở bên ngoài.
Suy nghĩ không nổi nữa, dạ dày Bình Phàm giống như có
một khối đá lạnh lớn chặn lại, rất khó chịu.
Thật vất vả mới đến lúc tan việc, xông thẳng ra ngoài,
chen lên xe buýt về nhà.
Không ngờ vận khí thật sự không phải là kém bình thường,
xe buýt hôm hay vô cùng chật chội, làm cúp b sống sờ sờ của Bình Phàm bị chen
ép thành cúp a.
Thật là thảm thiết.
Thảm hơn chính là, đứa bé mập mạp ngồi cạnh cửa sổ sợ
nóng, ngày đông giá rét tháng chạp, thế mà lại đem cửa sổ mở ra hết cỡ, gió
lạnh kia, "Vù vù vù" rót vào trong cổ người. Bình Phàm hít vào, dạ
dày quả thực sắp đông thành băng.
Thật sự là nhịn không được, lúc xe chạy nhanh trên
đường, chói mắt nhìn thấy sắp đến trước quán mỳ Trần, cửa quán mở ra thật to,
đang buôn bán, phòng đầy người, cả quán nóng hôi hổi.
Khống chế không được thân thể của mình, Bình Phàm
xuống xe, đi tới quán mỳ Trần.
Một thời gian ngắn không tới đây, nơi này đã được tu
sửa một lần nữa, diện tích được mở rộng không ít, trong quán có hai người giúp việc.
Bình Phàm ngồi xuống một cái bàn bên trong, gọi một tô mì thịt bò. Không lâu
lắm, mỳ được bê lên, nước lèo tươi cay, miếng thịt bò lớn, rau dưa xanh biếc,
quả thực làm cho nước miếng người ta chảy thẳng xuống.
Vội vàng ăn một miếng, hơi nóng đi xuống, trong nháy
mắt làm tan băng tuyết trong dạ dày, giống như là học sinh mới, Bình Phàm thở
ra một ngụm nhiệt khí thật dài.
Vẫn là câu nói kia, trời đất bao la dạ dày lớn nhất,
chỉ cần còn có thể ăn có thể uống, chuyện gì cũng có thể xoay chuyển.
Bên này đang suy nghĩ an ủi mình như thế nào, bỗng
nhiên cảm thấy bên cạnh có người ngồi xuống, ngậm mỳ ngẩng đầu nhìn, phát hiện
bà chủ giá lâm.
Bình Phàm từ miệng Doãn Việt biết được bà chủ họ Lâm,
vì sau này có thể được một miếng thịt bò lớn, cô vội vàng thân mật gọi một
tiếng dì Lâm.
Dì Lâm vừa nghe liền cười, đôi mắt cong thành hình
trăng khuyết: "Ăn ngon không?"
"Ăn ngon, mỹ vị." Bình Phàm gật đầu lia lịa.
"Vì sao tiểu Doãn không đi với cháu?" Dì Lâm
nhìn quanh một phen.
"Anh ấy ... Đi tập huấn rồi." Bình Phàm
không có can đảm để nói ra nhiều chuyện.
Dì Lâm không biết tâm tư của cô, vẫn nói: "Đứa bé
Doãn Việt này rất không sai, bộ dáng gia thế thì không nói, chính là tầm nhìn
cũng rất tốt, mấy năm nay nếu không phải nó giúp dì, dì không biết phải khổ đến
mức nào nữa."
"Dì làm sao quen với Doãn Việt thế?" Xem
chừng đề tài này nhất thời không thể bỏ qua Doãn Việt, Bình Phàm dứt khoát chủ
động hỏi thăm.
"Tiểu Doãn là bạn học của con dì, tốt nghiệp đại
học xong, A Thanh đi Vân Nam, lúc thi hành nhiệm vụ thì mất liên lạc. Cha A
Thanh qua đời sớm, chỉ còn lại mình dì, nghe thấy tin đó, dì chịu không được đả
kích, mắc bệnh nặng. Nếu không phải tiểu Doãn giúp đỡ bận trước bận sau quan
tâm, đoán chừng bây giờ dì đã sớm đi gặp Diêm vương." Dì Lâm thở dài.
Nghe vậy, Bình Phàm giật mình một cái —— Vân Nam, nói
cách khác, A Thanh con dì Lâm chính là người bạn kia của Doãn Việt?
Dì Lâm không chú ý tới Bình Phàm đang thất thần, tiếp
tục nói: "Sau này, nó lấy tiền ra giúp đỡ dì mở tiệm này, một mặt có thể
giúp dì qua ngày, mặt khác cũng để dì có thể nghĩ, có thể làm trong lúc đợi tin
A Thanh, nếu không, cả ngày một lòng đau khổ, sao có thể sống được?"
Giọng dì Lâm nhàn nhạt, nhưng Bình Phàm có thể nghe ra
sự tổn thương bên trong.
Còn trẻ đã phải để tang chồng, đứa con độc nhất sống
chết không rõ, đối với phụ nữ mà nói, đó là đả kích lớn nhất không thể nghi
ngờ. Giờ phút này, Bình Phàm mới hiểu được, trong đôi mắt cười như mặt trăng
của dì Lâm, đến tột cùng cất giấu cái gì.
Trên đời, sau đôi mắt cười của mỗi người đều có một
đoạn tâm sự.
"Tất cả mọi người nói, nhiều năm ... trôi qua thế
này, nếu A Thanh còn sống thì sớm đã trở lại, cho nên nó nhất định đã gặp nạn.
Nhưng mà, trong lòng dì vẫn có cảm giác A Thanh còn sống. Những năm qua, dì
chưa từng mơ thấy nó, cứ xem như dì mê tín, nếu A Thanh đã đi, nhất định sẽ vào
mộng từ biệt dì." Dì Lâm cười, khóe miệng cũng bắt đầu xuất hiện nếp nhăn.
Bình Phàm giương mắt, ánh đèn màu cam trong quán ấm áp
như lửa.
Giữa trời đông giá rét, một nhà một quán, mấy cái bóng
đèn, một người mẹ đang đợi con.
"Có lẽ là quá lâu không có người để nói chuyện,
thật buồn bực, kết quả gặp được cháu nên mới nói nhiều như vậy, mau ăn đi, lạnh
rồi." Dì Lâm cười, đứng dậy.
Bình Phàm cúi đầu, ăn một miếng, đột nhiên ngẩng đầu,
hỏi: "Dì có nghe qua một người tên là Phương Nhan không?"
Dì Lâm ngây ngốc, nhìn thần tình trên mặt thì xem ra,
bà đối với cái tên Phương Nhan này cũng không phải xa lạ gì.
Nội tâm Bình Phàm căng thẳng , giống như sợi dây nhỏ
kéo dài.
Thật lâu sau, dì Lâm như có như không thở dài, nói:
"Cháu muốn biết cái gì?"
Bình Phàm dùng đũa khuấy mặt nước trong tô, trời lạnh,
trên mặt có chút mỡ đọng lại: "Giữa Phương Nhan, Doãn Việt và A Thanh, có
phải có tình cảm gì gút mắt hay không?"
Che giấu không có gì quan trọng, quan trọng hơn chính
là, cô bé trước mắt này có quyền được biết. Dì Lâm ngồi xuống lần nữa, mở hai
tay ra, nhìn đường vân trong lòng bàn tay, giống như đang nhớ lại chuyện xưa.
"Thật ra thì chuyện của bọn trẻ, chúng ta làm sao
hiểu rõ được. Dì chỉ biết, A Thanh lên đại học năm nhất liền trở thành bạn tốt
của tiểu Doãn, hai đứa thường xuyên tới nhà chúng ta chơi. Mùa hè năm thứ hai,
lại có thêm một cô bé xinh đẹp, chính là Phương Nhan. Sau này mỗi lần rãnh rỗi,
bọn nó lại đến chơi, cô bé kia không xấu, lớn lên tốt, gia cảnh tốt cũng không
yếu ớt, còn thường xuyên giúp dì làm việc nhà. Cháu nói, một cô bé tốt như vậy,
ai có thể không thích. Dù sao cũng là kiếp làm mẹ, dì phát hiện ánh mắt A Thanh
bắt đầu dần dần khóa trên người cô bé. Nhưng xuất thân gia đình hai người khác
nhau, nói thật, chúng ta quả thật không xứng với nhà họ Phương. Sợ A Thanh bị
thương, dì cũng từng nói bóng nói gió nhắc nhở nó, nhưng đứa nhỏ A Thanh này,
cứ nhìn dì hỉ hả, như đang có lệ. Dì không có cách nào, chỉ có thể mặc bọn nó,
mặc dù như thế, trong lòng vẫn thấp thỏm. Quả nhiên, lúc tốt nghiệp, A Thanh và
tiểu Doãn gây ầm ĩ lớn. Dì hoảng hốt nghe ngóng, hình như A Thanh trách cứ tiểu
Doãn vừa đoạt công việc của nó, vừa đoạt Phương Nhan... Dì vốn nghĩ, tuổi trẻ
gây lộn đánh nhau cũng là chuyện thường, qua một thời gian ngắn sẽ tốt thôi.
Nhưng tính tình A Thanh bướng bỉnh, cứ như vậy mà đi Vân Nam."
Dì Lâm nói xong, trên mặt hiện ra thần sắc mỏi mệt, có
đôi khi nhớ lại quả thật không phải là chuyện
vui.
Gần tới thời gian ăn cơm, khách nhiều hơn, người làm
không đủ, dì Lâm cũng chỉ có thể đứng dậy đi chào hỏi.
Bình Phàm ngồi tại chỗ, từ từ ăn tô mì đã đông lạnh
trước mặt, tim cũng đông cứng.
Theo như lời Đổng Tiểu Dưa và dì Lâm kết hợp lại, sự
thật rất dễ hiểu: Doãn Việt và Phương Nhan vẫn bị vây trong giai đoạn mập mờ,
không ngờ gặp A Thanh, cũng yêu Phương Nhan. Lúc tốt nghiệp, Phương Nhan và
Doãn Việt ở chung một chỗ, cộng thêm chuyện công việc, A Thanh và Doãn Việt gây
gỗ, trốn đi Vân Nam, từ đó không rõ tung tích. Trong lòng Doãn Việt áy náy,
hoặc là vì chia tay với Phương Nhan nên dùng cách này để chuộc tội. Sau đó...
Sau đó, xem mắt gặp mình.
Nếu như không thể cùng người mình thích nhất ở chung
một chỗ, vậy thì cùng một người thích hợp ở chung một chỗ cũng được —— có lẽ,
Doãn Việt nghĩ như vậy.
Cái tay cầm đũa của Bình Phàm, khẽ phát run.
Hôm
nay thật lạnh, ngày mai phải mặc nhiều quần áo hơn.