Đi Xem Mắt

Chương 57




Doãn Việt ở trong bếp bận rộn làm việc, khói dầu bốc lên, nhiệt độ hầm hầm, dầu sôi nóng. Bình Phàm đau lòng đến gan cũng đau, lần đầu tiên trong đời không biết lấy dũng khí từ đâu mà lại dùng ánh mắt kiên nghị nhìn thẳng mẹ già nhà mình.

Ánh mắt trao đổi không tiếng động.

Bình Phàm: Mẹ à, mẹ đối đãi với cảnh sát nhân dân như thế thật không đúng chút nào! ! !

Mẹ Bình Phàm: Nói thêm một câu nữa cẩn thận da của con đấy.

Bình Phàm: Con giúp anh ấy, không cần mẹ làm a.

Mẹ Bình Phàm: Hôm nay con dám động đầu ngón tay nào mẹ liền băm ngón tay ấy.

Bình Phàm quý trọng ngón tay, lúc này không hề lên tiếng nữa.

Trong lòng không khỏi hô lớn, Doãn Việt của em hu hu, anh phải chịu đựng! ! !

Dù sao Doãn Việt cũng là Doãn Việt, dưới cái nhìn ác liệt của mẹ vợ tương lai đã làm xong cơm.

Canh cà chua thịt, cà tím xào thịt, thịt kho tàu, thịt bò luộc, gà xé, tất cả đều ra hình ra dạng. Ngay cả mẹ Bình Phàm cố ý muốn bới móc nhưng cũng nói không ra lời nào.

Bình Phàm tự hào.

Nhưng mẹ Bình Phàm dù sao cũng là lão Khương [18], cay đến rất cay, cầm lấy đôi đũa gắp một miếng thịt gà, lấy một loại phu nhân thưởng thức, nhàn nhạt đánh giá một câu: "Tay nghề của tiểu Doãn cũng được."

Tư thái kia, cao đến giống như máy bay bay trên trời, Bình Phàm nhìn đến cổ cũng đau.

Mẹ Bình Phàm còn chưa diễn xong, đặt đũa xuống, thở dài: "Ai~, Bình Phàm nhà chúng tôi ấy, cái gì cũng tốt, nhưng việc nhà lại làm không được tốt, ai~, điều này thật khiến cho tôi không yên lòng."

Bình Phàm rất muốn kháng nghị, gì kia, cái khác không dám nói, nhưng việc nhà thì cô làm rất tốt, tại sao mẹ có thể bôi nhọ ưu điểm duy nhất của con gái mình như thế?

Nhưng may Doãn Việt hẳn là biết điều này, Bình Phàm vì vậy mà vui mừng.

Còn chưa vui mừng được bao lâu, Doãn Việt mở miệng: "Không lo, dì, ai làm cũng như nhau, nếu Bình Phàm không làm được việc nhà, vậy cứ để cháu."

Nghe khẩu khí hai người này một chút, quả thực chính là xem cô như một đứa nhi đồng ba tuổi.

Nhưng dưới áp lực mạnh mẽ như vậy, cô không có cách nào phản kháng. Điều duy nhất Bình Phàm có thể làm chính là cầm đũa nuốt cơm.

Sau mấy hồi đấu, vẻ mặt mẹ Bình Phàm dường như là hài lòng, Bình Phàm cũng yên lòng theo.

Nhưng vào đúng lúc này, trên mặt mẹ Bình Phàm lại đột nhiên lướt qua một tia tinh quang: "Đúng rồi, cha đứa bé, sáng nay đi mua thức ăn, hai ba người quen đều lần lượt đưa thiệp mời cho tôi, nói con gái nhà họ muốn kết hôn trong năm nay. Tôi cứ không hiểu, tại sao tất cả mọi người đều vội vàng kết hôn trong năm nay vậy?"

Hỏi lời này, cha Bình Phàm đang gắp một miếng cá, nhưng vừa nghe vợ đại nhân hỏi, lập tức không kịp nuốt, để đũa xuống, ngồi nghiêm chỉnh: "Mẹ đứa bé, chẳng lẽ em không biết sang năm là năm quả phụ trong truyền thuyết sao? Kết hôn không tốt, cho nên họ mới vội vàng kết hôn trong năm nay, nếu không, sẽ phải đợi đến năm sau nữa."

Bình Phàm che mặt, quả nhiên không phải là dòng chính quy, công lực lời kịch của cha thật tệ, giọng nói cứng nhắc, giống như đang đọc thư xác nhận, vừa nghe liền biết lời kịch này do mẹ bày mưu đặt kế.

Nhưng mà, nói chuyện thì nói chuyện, sao lại hàn huyên tới phần kết hôn?

Còn đang nghi hoặc, Doãn Việt bên kia đã nói: "Cháu cũng nghe nói vậy, mấy ngày nay còn đang suy nghĩ chuyện này, bây giờ gần tới cuối năm, mọi thứ chuẩn bị chưa được tốt, sợ Bình Phàm chịu uất ức. Đợi đến năm sau nữa thì quá lâu, thật ra thì năm quả phụ chỉ là lời truyền miệng của dân gian, tin thì tin mà không tin thì thôi, cháu không có kiêng kỵ mấy thứ này, dì nghĩ sao?"

Thì ra là có suy nghĩ về điều này, quả nhiên không phải là đồ dê xồm. Mẹ Bình Phàm hài lòng, gắp một miếng thịt bỏ vào chén Doãn Việt, giọng nói nhẹ nhàng đến nỗi làm cho cha Bình Phàm hoảng hốt trở lại những ngày tháng thanh xuân tràn đầy cây cải dầu: "Tiểu Doãn à, không sao, mấy chuyện này từ từ cũng đến, chỉ cần hai người các con tốt là được, chúng ta không có yêu cầu gì."

Tất cả đều vui vẻ, một bữa cơm, mẹ Bình Phàm đã đem Doãn Việt trở thành nửa đứa con trai.

Sau khi ăn xong, Doãn Việt vén tay áo lên, chủ động chịu trách nhiệm rửa chén, làm cho cha Bình Phàm đảm nhiệm vai trò rửa chén không công này hơn hai mươi năm nay cảm động đến bắn nước mắt bốn phía.

Nhân dịp Doãn Việt ở trong bếp, mẹ Bình Phàm kéo Bình Phàm vào phòng, đôi mắt sáng như đèn dò xét, "Vụt vụt" bắn lên người Bình Phàm. Thấy vậy, nội tâm cô sợ hãi.

Một lúc lâu sau, mẹ Bình Phàm duỗi ngón tay ra, hung hăng chọc lên đầu Bình Phàm một cái.

Bình Phàm kêu đau, nước mắt ứa ra.

"Nha đầu chết tiệt kia, vì sao lại không hiểu chuyện như vậy? Lớn đến vậy rồi, trong lòng cũng chẳng có chút tính toán nào, bị ăn sạch còn giúp người ta lau bàn!" Bùm bùm, mẹ Bình Phàm mắng Bình Phàm một trận.

Bình Phàm chỉ có thể nhịn, không dám lên tiếng.

Mẫu thượng đại nhân nhìn rõ mọi việc, mình đúng là bị ăn sạch bách.

"May mà Doãn Việt không phải là người không chịu trách nhiệm, nếu không, con đúng là khổ hết chỗ nói." Mẹ Bình Phàm thở dài.

"Đúng vậy, con cũng thấy Doãn Việt là người tốt, cho nên mới..." Mới cam tâm tình nguyện để hắn ăn.

"Chuyện đã như vậy, còn có thể làm sao? Trông coi hắn cho tốt, nếu hắn dám bắt nạt con, con không cần cố gắng chịu đựng, có uất ức thì quay về nói cho mẹ biết, mẹ đương nhiên sẽ không để cho hắn có quả ngon để ăn, nghe thấy chưa?" Mẹ Bình Phàm dặn dò.

Bình Phàm gật đầu lia lịa, trong lòng mừng thầm, con đường này quá sáng sủa.

Nhìn thái độ Bình Phàm biết nhận lỗi, mà Doãn Việt này đúng là con rể điều kiện cùng mọi mặt đều rất hoa lệ. Mẹ Bình Phàm không quản nhiều nữa, sau khi ăn xong liền cho bọn họ trở về.

Như cũ ngồi lên cỗ xe Land Rover trở về, dọc đường đi, ngồi vị trí kế bên tài xế, Bình Phàm rất hưng phấn, ríu ríu rít rít nói không ngừng.

"Hôm đó làm em sợ muốn chết, còn tưởng anh không kịp trốn chứ."

"Thật là không ngờ, cái gì mẹ cũng biết, xem ra sau này có chuyện gì cũng không thể gạt được bà, vẫn phải thẳng thắn khai báo."

"Đúng rồi, thẻ tín dụng của anh em vẫn đang giữ, xin lỗi, ngày đó mẹ em tiêu nhiều lắm, tháng sau có tiền lương em sẽ trả cho ..."

Chữ "anh" vẫn chưa nói xong, Land Rover chợt dừng lại.

Tốc độ quá nhanh, vì quán tính, thân thể Bình Phàm đương nhiên lao về phía trước, được giây an toàn kéo lại, nhanh chóng bật về chỗ cũ. Lưng đau nhức, nhưng còn chưa kịp oán giận, một bóng đen nhào lên, ngay sau đó, đôi môi nóng hổi chặn lấy miệng của cô.

Mùi kem cạo râu tươi mát tràn ngập mọi giác quan, giống như chất xúc tác, dấy lên dục vọng bên trong thân thể.

Thân thể Doãn Việt, ép cô thật chặt. Hắn dùng lực tỏ vẻ khát vọng đối với thân thể cô.

Tay Doãn Việt, vội vàng vuốt ve cô, hắn dùng tốc độ bày ra vọng động trong nội tâm đối với cô.

Môi Doãn Việt, hoàn toàn hôn lấy cô, hắn dùng nhiệt độ tỏ rõ ý nghĩ trong nội tâm.

Giờ phút này, không cần nói gì nữa, Bình Phàm biết hắn muốn biểu đạt tất cả.

Hắn nhớ cô.

Giống như cô nhớ hắn.