Trầm mặc giống như mây đen che phủ trên đầu Bình Phàm,
ép tới khi cổ cô đau nhức.
Tư vị này, thật thật rất khó chịu, cùng người toát ra
khí lạnh cường đại ở chung một chỗ quả thật rất bị áp lực.
Bàng quang Bình Phàm lần nữa cảm thấy vô cùng áp lực.
Ít nhất là ba ký rồi a.
Lúc sắp hỏng tới nơi, Doãn Việt lại mở miệng vàng:
"Theo như anh hiểu thì người bị vứt bỏ phải là anh."
Nói thế tốt lắm, nói thế hay lắm, nói thế làm cho Bình
Phàm nghẹn cứng.
Một câu mang hàm nghĩa phong phú, làm cho đại não trơn
nhẵn của bạn học Bình Phàm xoay chuyển một lúc lâu.
Thật giống như, hình như là vậy a.
Vừa nghĩ vậy, nhất thời cô cảm thấy rất băn khoăn, gì
kia, cô dám đá bạn học Doãn Việt, thật là to gan lớn mật mà.
Ý niệm trong đầu vừa ra, vũ trụ nhỏ bị đập tắt không
ít, ánh sáng kia, so ra còn kém hơn cả que diêm cuối cùng trong tay cô bé bán
diêm nữa a.
"Đêm đó, em tắt điện thoại." Doãn Việt nói
chuyện luôn luôn đơn giản, vô cùng tiết kiệm nướt bọt nhà mình.
Nhưng trước đó thì sao? Chờ anh nhiều giờ như vậy mà?
Nhớ lại, lồng ngực Bình Phàm sinh ra một phen chua xót, một bó uất ức, tinh
thần thanh tỉnh hơn một chút, ít nhất có thể không bị khí lạnh của Doãn Việt
xinh đẹp đánh bại, chưa đánh đã thua.
Đúng vậy, coi như có gọi tới thì đã sao? Có thể xóa bỏ
hành động bỏ cô trên núi chạy đi gặp Phương Nhan sao?
Nhớ tới bóng lưng cao to vội vàng trên đường núi ngày
hôm ấy, trong mắt Bình Phàm có chút chua xót, một người đàn ông bỏ cô lại đi
gặp một người đàn bà khác, mặc kệ nguyên nhân gì cũng không thể nào tha thứ
được.
Bây giờ, đến tột cùng Doãn Việt muốn như thế nào?
Bình Phàm không phải là người không am hiểu chuyện
đời, xem ra, Doãn Việt sợ là có chút khuynh hướng muốn hợp lại.
Lục hấp dẫn rất lớn, Bình Phàm không phải không thừa
nhận điểm này.
Tướng mạo Doãn Việt thì không cần phải nói, nhìn đã
mắt, phẩm chất cũng tốt, cộng thêm tâm tính lương thiện, tuyệt đối là một người
đàn ông tốt, là đối tượng mà các cô gái phía sau tiếp phía trước tranh đoạt
dành nhau gả.
Bình Phàm hiểu, bỏ lỡ hắn, sau này cô có thể không gặp
được người nào tốt hơn.
Trên đời này không có Doãn Việt thứ hai.
Nhưng, trên đời này cũng chỉ có một Mộ Bình Phàm.
Thứ Bình Phàm muốn cho tới bây giờ không phải giàu
sang, không phải hời hợt, không phải quyền thế, không phải học vấn.
Chỉ muốn một người thương yêu chính mình, một người
trong lòng trong mắt đều là mình.
Điều kiện khá mà không yêu thương gì tôi thì cũng chỉ
uổng công.
Nếu như có tình cảm với nhau thì cứ dứt khoát một lời
thật lòng nói ra toàn bộ.
Khát vọng cả đời của tôi là được người yêu thương che
chở, yên ổn qua ngày, cẩn thận bảo bọc.
Không để tôi sợ hãi, không để tôi khốn khổ, không để
tôi lưu lạc khắp nơi, không để tôi không có chỗ tựa.
Nhưng người này, tôi biết, tôi luôn biết, anh ấy vĩnh
viễn không phải.
Cô nhớ, có một cô gái đã viết như vậy.
Ở nơi đô thị thép này, tình người lạnh lùng, thất vọng
cứ ngày ngày phát sinh, Bình Phàm biết rõ người kia có thể vĩnh viễn sẽ không
xuất hiện.
Nhưng dù sao bản thân mình cũng chưa coi là già, sâu
trong đáy lòng cô còn tồn tại một tia hy vọng.
Bình Phàm muốn thử chờ đợi, cho dù kết quả là thất
vọng, ít nhất cô cũng đợi được, như vậy sẽ không hối hận.
Cứ như vậy thôi.
Đại não của con người thật kỳ diệu, có vô số ý nghĩ,
dắt díu dính chùm, đan đan xen xen. Nhưng mà một hồi sau, tất cả đều hoàn
thành.
Đến cuối cùng, cô chỉ có thể thốt ra một câu nhẹ
nhàng.
"À, vậy sao."
Không có dinh dưỡng, không có hàm nghĩa, chẳng qua là
à một tiếng.
Không hơn.
Đây chính là câu trả lời của Bình Phàm.
Có lẽ, Doãn Việt chắc không ngờ câu trả lời của cô chỉ
có như vậy, cho nên hắn nhất thời không đáp lại nửa từ.
Trầm mặc tụ tập thành mây, lần nữa bao trùm trong
phòng bệnh.
Lúc hai người bắt đầu hít thở không thông thì có một
cổ hơi thở đàn hương nhàn nhạt bay tới, tràn đầy phòng bệnh, không khí tinh
khiết.
"Phàm, hôm nay khá hơn chút nào chưa?" Giọng
nói của Trang thập tam công tử.
Đó phải gọi là thân mật vô cùng, đó phải gọi là không
coi ai ra gì, đó phải gọi là 100 phần trăm dịu dàng, lưng Bình Phàm bắt đầu
tiết ra mồ hôi lạnh.
Gì kia, thập tam công tử sao có thể chém lung tung như
vậy, tên không thể la loạn bậy a, ngày thường rõ ràng không phải chỉ gọi Mộ
tiểu thư thôi sao, tại sao bây giờ lên cơn động kinh, gọi đơn giản đến thế?
Hơn nữa không chỉ gọi thân thiết như vậy, hắn còn trực
tiếp tới bên giường, nhẹ nhàng ngồi xuống, tư thế quả thật rất tiên, làm cho
người ta vui mắt vui tai.
So với Doãn Việt, còn có tư vị khác.
Nói xong, hỏi cũng không hỏi một tiếng, bàn tay trắng
nõn nắm lấy cái ót Bình Phàm, lấy trán cũng nhẹ trán Bình Phàm.
"Ừ, hôm nay không nóng rần lên."
Giọng nói toát ra nồng đậm ân cần.
Bình Phàm mấp máy miệng: "Trang tiên sinh,
anh..."
Nói còn chưa dứt lời, Trang thập tam công tử liền
không vui: "Phàm, em xem chúng ta đã như vậy, vì sao em còn khách khí, lại
còn gọi anh là Trang tiên sinh?"
Bình Phàm cảm thấy mình rất là uất ức, gì kia, ôi chao
công tử, tôi chỉ người qua đường giáp trong hai lần anh cùng Mộc Mộc gây lộn,
quan hệ nông cạn như vậy, đào đâu ra như vậy như trên? Tội gì phải nói ra lời
này làm hỏng danh tiết của tôi ?
Mộc Mộc vẫn cho rằng đầu óc Bình Phàm đơn giản, nói cô
kinh nghiệm xã hội chưa đầy, hôm nay Bình Phàm nghiệm lại lời này thấy rất
đúng.
Thì ra, thủ đoạn Trang thập tam công tử bại hoại hủy
danh tiết của cô còn ở phía sau.
Ăn đậu hủ của Bình Phàm còn chưa đủ, Trang thập tam
công tử kéo ống tay áo bồng bềnh bay bay tới bên cạnh Doãn Việt, đưa tay, nho
nhã lễ phép: "Chào anh, tôi là Trang thập tam, là ân nhân cứu mạng của
Phàm."
Cân nhắc lại, Bình Phàm cảm thấy lời này ở một góc độ
nào đó vẫn là sự thật.
"Hôm đó, hai chúng tôi đã gặp nhau trong một ngôi
nhả cổ ở vùng ngoại ô. Vừa vào sân, chỉ thấy lá trúc hơi vãi đầy đất, rêu phong
đậm nhạt, phong cảnh thật sự rất đẹp nhưng lại tịch mịch. Trong phút chốc,
chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, tơ hồng nảy sinh. Không ngờ, đột nhiên một luồng
gió quỷ quái nổi lên bốn phía, cát bay đá chạy, quỷ khóc sói gào. Bình Phàm
chịu đựng không nổi, ngã xuống đất ngất đi, tôi là thư sinh cứu mỹ nhân, ôm cô
ấy vào bệnh viện. Như thế… như vậy, như vậy… như thế, hai người qua lại, thành
ra quan hệ như bây giờ."
Trang thập tam công tử tiếp tục nói.
Cân nhắc một hồi nữa, Bình Phàm cảm thấy lời này ở một
góc độ nào đó thật sự là cực kỳ hư ảo.
Đoạn trước là Tây sương ký, đoạn sau là Tây du ký.
Không hòa hợp a, rất không hòa hợp.
Nói xong lời kịch, một lần nữa Trang thập tam bay bay
trở về bên cạnh Bình Phàm, dùng giọng nhão nhoẹt có thể dìm người chết đuối
nói: "Phàm, em buồn bực cả ngày rồi, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút
đi."
Nói xong, đem laptop trên gối Bình Phàm vất qua một
bên, lôi cô ra khỏi phòng bệnh.
Bình Phàm vì laptop của mình mà bi ai.
Tôi thương xót thực vật đại chiến cương thi a! ! !
Sau khi đi ra, cô bắt gặp Mộc Mộc, lúc này mới hiểu
tất cả là do cô ấy giở trò quỷ, nhờ Trang thập tam giả bộ thanh cao, giả bộ là
người theo đuổi Bình Phàm, chọc tức Doãn Việt.
Có người cùng đoạt bánh bao, bánh bao mới ngon nha,
Mộc Mộc nói như thế.
Thì ra là như vậy, thì ra là như thế.
Bình Phàm bừng tỉnh, nhưng cô có chút không hiểu:
Trang thập tam đâu phải là người thích chõ mõm vào chuyện người khác, Mộc Mộc
làm sao mà thuyết phục được hắn?
Chỉ thấy trong nháy mắt, thiếu nữ Trang thập tam xinh
đẹp biến thân, khôi phục lại vẻ trong trẻo lạnh lùng phiêu dật nguyên trạng,
vuốt vuốt đầu tóc, ở bên tai Mộc Mộc nhẹ giọng nói câu: "Nhớ kỹ hiệp nghị
của chúng ta."
Lời này vừa nói ra, gương mặt luôn luôn xinh đẹp lạnh
lùng của Mộc Mộc sinh ra một cỗ mây hồng.
Bình Phàm ngộ ra, Mộc Mộc nhất định là đã đáp ứng điều
kiện của Trang thập tam nên hắn mới có thể sắm vai làm người theo đuổi cô. Mà
nhìn bộ dáng Mộc Mộc, điều kiện kia, nhất định rất tà ác, rất không hài hòa,
tràn đầy nội dung cấm kỵ a!
Đại chiến chú Jesus VS Như Lai cũng không có đặc sắc
như vậy.
Bình Phàm rất kích động.
Chẳng lẽ hai người này đã lập khế ước hôn nhân, phát
sinh tình yêu sâu sắc tàn bạo rồi?
Nói, máu chó là chuyện dễ thương nhất !
Bát quái muốn hỏi kỹ thì lại tiếp lấy một Thiết Sa
chưởng của Mộc Mộc, thiếu chút nữa ho ra cả phổi. Bình Phàm than thở mình bạc
mệnh, không dám hỏi lần nữa, chỉ có thể biết điều một chút trở về phòng.
Phòng bệnh không có một bóng người, Doãn Việt đã không
thấy tung tích.
Còn ở lại mới là kỳ quái. Bình Phàm cười khổ, cô nói
rồi, cũng đã nói rõ, từ nay về sau, người đi đường người tôi đi đường tôi,
không gặp nhau nữa, cũng không quen biết nữa.
Trong phòng dường như còn vươn lại mùi vị của Doãn
Việt. Bình Phàm tham lam một lần cuối cùng hít lấy, đột nhiên nhớ lại, lúc
Trang thập tam kéo cô ra ngoài, ánh mắt của Doãn Việt vẫn dán sau lưng cô, nhìn
không ra nhiệt độ gì.
Cứ như vậy đi.
Cứ như vậy đi.
Bình Phàm ôm laptop, tiếp tục đột phá trò chơi.
Chẳng qua, hình ảnh trước mặt đã bị nước mắt vây
quanh, có chút mơ hồ.
Ngày hôm sau xuất viện, vừa đúng chủ nhật, chị họ đánh
một cú điện thoại gọi tới, nói cả nhà tụ tập lập sòng bài, ba chân thiếu một,
gọi hồn cô nhanh nhanh phi đến đây cứu giá.
Không dám từ chối, cô vội vàng phóng xe tới nhà chị
họ.
Nhà rất chị họ rộng rãi, cho nên cả gia đình tụ hội
gặp nhau đều cử hành tại đây. Nhấn chuông, tay cầm muôi xào, eo buộc tạp dề,
anh rể chạy ra mở cửa. Đây là người có quan hệ rất tốt với Bình Phàm từ lúc cô
lớn lên đến giờ.
Nhưng hôm nay, vẻ mặt anh rể có chút khác thường,
giống như đang nín cười.
Kể từ mười lăm năm trước lúc anh rể bị chị họ xinh đẹp
hấp dẫn, từ đó rơi vào A Tị Địa Ngục, vĩnh viễn không có thời gian xoay sở, bên
ngoài có công việc, về nhà có việc nhà, không chú ý còn bị bà tổ cô xoay quần
một trận.
Chẳng lẽ bị chị họ bạo lực gia đình nên có vấn đề rồi?
Đứa nhỏ này, số thật là khổ a, Bình Phàm vì hắn và rơi nước mắt đồng tình một
phen.
Không ngời anh rể phun ra một câu làm Bình Phàm cảm
thấy nước mắt đồng tình kia nên giữ lại cho mình thì hơn.
Anh rể nói rất đúng: "Bình Phàm à, bạn trai của
em tới."
Rướn cổ nhìn vào phòng khách bên trong, vị Doãn Việt
có hóa ra tro cô cũng nhận ra kia đang an vị ngay trung tâm ghế sa lon, bị một
đám đàn bà trong nhà vây bắt hỏi thăm việc nhà.
Ông trời nói, bạn gái trước thật đáng sợ, Bình Phàm
nói, bạn trai trước cũng không đơn giản.
Còn chạy tới đại bản doanh nhà cô, chẳng lẽ tới để tố
cáo?
Thôi, quản không được nhiều thế, ba mươi sáu kế, tẩu
vi thượng sách. Bình Phàm xoay bàn chân bôi mỡ, muốn chạy.
Nhưng chị họ lại tinh mắt, mở miệng gọi cô lại:
"Bình Phàm, mau vào đây! ! !"
Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể kiên trì đi
vào.
Nhưng không ngờ, thân thích trong phòng ai cũng nhìn
cô, trên mặt đều treo nụ cười giống y anh rể.
Bình Phàm chịu không nổi a! ! !
Bà cô đời trước họ Vương của Bình Phàm lúc này từ nhà
vệ sinh đi ra, nhìn thấy Bình Phàm liền đẩy cô tới ngồi bên cạnh Doãn Việt,
cười mở miệng: "Ai nha nha, xem đi, xem đi, thấy tôi lợi hại chưa, tìm cho
Bình Phàm một người tốt như vậy."
Bình Phàm hiểu tâm tình của cô: từ nay mỗi buổi cơm
đều có thể nhìn mặt Doãn Việt rồi, tiết kiệm bao nhiêu hũ cơm của mẹ a!
Mà càng làm cho cô chịu không nổi chính là: Doãn Việt
bên cạnh.
Rốt cuộc, rốt cuộc hắn muốn làm cái gì?