Tâm tình Bình Phàm phải nói là khó có thể hình dung,
giống như bỏ thêm khoai tây cùng hạt tiêu vào nồi chocolate nhão vậy.
Nửa cảm động nửa xấu hổ.
Nửa trước là vì: A a a a a, Doãn Việt vẫn luôn quan
tâm cô a! ! !
Nửa sau là vì: ô ô ô, ngàn giấu vạn giếm, Doãn Việt
vẫn nhìn ra khẩu vị của cô rất lớn! ! !
Trong tâm tình rối rắm, sợi dây cót trong đầu Bình
Phàm hoạt động lại, lúc này mới đẩy túi đồ ăn vặt trở về: "Không cần,
em không đói bụng."
"Đây vốn mua cho em." Doãn Việt ôn hòa kiên
trì.
"Thật không cần, anh không cần tốn kém vậy
đâu." Thật ra thì Bình Phàm cũng biết những lời này của mình là hung
hăng đẩy Doãn Việt ra xa ba mét, nhưng cố chấp lại nổi lên, vẫn không nhịn được
làm như vậy.
Những lời này từ miệng Bình Phàm luôn luôn dịu ngoan
nhu hòa nói ra, trọng lượng thật là nặng.
Không khí trong nháy mắt có dấu hiệu trở nên cứng
ngắt, giống như cháo để qua đêm, vô cùng lạnh.
Ánh sáng ngoài hành lang cho tới bây giờ cũng không
phải là mạnh, thấy không rõ hai tròng mắt của Doãn Việt nhưng Bình Phàm vẫn mơ
hồ cảm thấy, trong đó nhất định có thứ gì đó.
Một vài thứ mà cô không rõ lắm.
Dù có là người ngu cũng nghe ra ý của Bình Phàm, Doãn
Việt không kiên trì nữa, lễ phép nói: "Nghỉ ngơi sớm một chút."
Bình Phàm cơ hồ là trốn tránh dùng sức bình sinh nhanh
chóng đóng của lại —— Gặp phải chuyện như vậy, cô thích chọn lựa phương thức
như thế.
Đóng cửa, kiểm điểm sai lầm, hành hạ mình.
Thật ra thì, cô thật không muốn đối đãi với Doãn Việt
như vậy, chẳng qua là, thái độ của hắn không rõ ràng. Phương Nhan xuất hiện,
hết thảy tất cả đều làm cho da cô vỡ vụn, tróc ra, cuối cùng không thể khống
chế được.
Bình Phàm vô hại vô dục vô cầu tạm thời biến mất.
Đóng cửa lại, một đường chạy đến ghế sa lon trong
phòng khách, cuộn thành một đoàn.
Mơ một giấc chiêm bao ngàn năm, không quan tâm đêm nay
là đêm nào.
Doãn Việt, Phương Nhan, cũng không cần suy nghĩ thêm
gì nữa.
Song chuyện luôn tìm tới cửa, lúc Bình Phàm giả đà
điểu thì tiếng tin nhắn điện thoại sơn trại cường đại vang lên.
Bình Phàm đưa tay nhận lấy, cái tên trên màn hình
phong thư là Doãn Việt.
Lúc đầu óc chưa kịp phản ứng, ngón tay đã đè xuống
phím mở.
"Đồ đặt trước cửa nhà em, hôm nay nếu có chuyện
gì làm em không vui thì tha thứ cho anh nhé."
Đọc xong, Bình Phàm chợt đứng lên, do dự hồi lâu, rốt
cuộc mở cửa.
Cạnh cửa là túi đồ Doãn Việt mua.
Doãn Việt, đã không thấy đâu nữa.
Nhắc lên, tay cầm còn phảng phất dư âm hơi ấm của hắn,
loại cảm giác này giống như tay ấm áp vỗ về chơi đùa trái tim, ngoài cảm động
còn có chút bủn rủn.
Cẩn thận xem xét, bên trong có khoai tây chiên, cà
chua sấy khô, thạch, nho khô, chocolate, tằm khô, thịt bò khô, ngũ vị hương
ướp.
Đều là đồ ăn vặt cô thích, cũng là những vị cô thích
nhất.
Hắn, làm sao hắn biết được chuyện này?
Bình Phàm kinh ngạc ngồi trên ghế sa lon, dạ dày bỗng
nhiên đói, vội vàng mở đồ ăn vặt ra ăn.
Ăn rất nhanh, giống như cực kỳ đói, gió cuốn mây tan.
Bình Phàm biết, vào giờ khắc này, trong lòng cô đã
sinh ra dục vọng, cho nên cần cái gì đó nhồi vào.
Mà tên của dục vọng kia chính là Doãn Việt.
Cũng một khắc kia, Bình Phàm quyết định, cô phải mạo
hiểm một lần, vì sau này không phải hối hận.
Cô quyết định, phải đi tranh thủ một người không thuộc
về mình.
Doãn Việt.
Lần đầu tiên, cô bắt đầu tưởng tượng tương lai của
mình và Doãn Việt, lần đầu tiên, cô buông tha những ý niệm ngày xưa, lần đầu
tiên, cô bỏ qua rụt rè.