Bình Phàm cảm giác mình rất là bi kịch.
Mặc dù đồng chí Doãn Việt rất tuấn tú, mặc dù trong
mắt người khác mình coi như là đã chiếm tiện nghi, mặc dù cảm giác cũng
không kém.
Mặc dù có rất nhiều mặc dù, nhưng lại có một vấn đề
rất nghiêm trọng là ———— đây là nụ hôn đầu của bạn học Bình Phàm.
Cho nên, một khắc lúc môi Doãn Việt rời khỏi cô kia,
một khắc đầu óc cô từ ngất ngây chuyển sang thanh tĩnh kia, Bình Phàm tự cháy.
Mặt đến cổ đều hồng, hiển nhiên giống như một trái ớt
nhỏ.
Ngẩng đầu nhìn trời, ánh sao sáng như ngọc, cúi đầu
ngắm sông, sóng nước lăn tăn, trong chớp mắt hành động kia chạm sâu vào linh
hồn cô. Bình Phàm quay đầu, giẫm lên đôi giày cao gót ba phân, lạch cạch lạch
cạch đào tẩu.
Quả nhiên là người khổng lồ xanh gặp thỏ tư cơ.
Mùa xuân này tới quá đột ngột, cô chịu không nỗi! ! !
Thậm chí Bình Phàm không dám trở về nhà, cả đêm về nhà
cha mẹ, trốn.
Nằm trong khuê phòng trước kia, trong chăn, hai tay
Bình Phàm không khống chế được run rẩy, phảng phất giống như đã uống bảy ly cà
phê vậy.
Trong đầu như có một nồi canh đặc sệt đang sôi sùng
sục, phía trên là một lớp mỡ dầy, không cởi quần con nhảy vào thì căn bản
không biết được bên trong là thứ gì.
Điện thoại di động cũng tắt, vì bây giờ, mặc kệ là như
thế nào cô cũng không chịu nổi kích thích dù một chút thanh âm của đồng chí
Doãn Việt.
Tại nơi bốn phía đều là bóng tối này, bạn học Bình
Phàm một lần nữa hoa hoa lệ lệ mất ngủ.
Thật sự là không làm rõ được, rốt cuộc là chuyện như
thế nào, vì sao từ bà chủ miệng hoa cúc xán lạn thoáng cái chuyển biến thành
hôn môi duy mỹ?
Nếu như đây là phim, vậy thì đạo diễn cũng thật sự quá
tiết kiệm phim nhựa rồi.
Hơn nữa, trong ấn tượng của cô, Doãn Việt căn bản là
một người mặt than bình tĩnh, tại sao lại đột nhiên ra tay với cô?
Chẳng lẽ, bạn học Doãn Việt kia chính là đệ nhất hoa
hoa công tử trong truyền thuyết?
Nếu không phải quên mang laptop, Bình Phàm thật
sự muốn tám cho tới khi mặt trời lên cao.
Buổi tối không ngủ được hậu quả chính là sáng sớm ngày
hôm sau hai mắt treo hai túi màu đen sẫm.
Từ nhà cha mẹ đến nhà trẻ rất xa, ngồi hơn nửa giờ xe
buýt mới tới. Lúc đi làm, trong lòng cô còn rất thấp thỏm, sợ mình sẽ nhìn thấy
Doãn Việt cùng cỗ xe Land Rover ở ngoài sân.
Nhưng đến cửa, không nhìn thấy chiếc xe quen thuộc,
Bình Phàm lại có chút mất mát.
Hung hăng lắc đầu, Bình Phàm cắn răng : Mộ Bình
Phàm à Mộ Bình Phàm, ngươi đang ở đây xoắn xuýt cái gì nữa vậy?
Đi làm, phát hiện hôm nay có một bạn học mới, gọi là
Đổng Tự Lập, tên không khác chú Đổng Tồn Thụy là mấy. Bé trai, năm tuổi, ngũ
quan lập thể, da trắng nõn, cánh tay bắp chân núc ních thịt, nhìn đặc biệt
khiến cho người ta yêu thích.
Bạn nhỏ Đổng Tự Lập do cha của bạn ấy mang đến. Ba ba
là cảnh sát, đặc biệt oai hùng đặc biệt khôi ngô vân vân, rất có khí khái đàn
ông. Bình Phàm đứng trước mặt hắn mà chân cũng muốn mềm ra ba phần.
Nhưng Đổng ba ba nhìn Bình Phàm thấp hơn mình một cái
đầu suốt ba phút đồng hồ, sau đó vô cùng thâm ý cười một tiếng: "Thì ra cô
chính là Mộ Bình Phàm à, ánh mắt thằng nhóc kia không tệ."
Lời này thốt ra, Bình Phàm hồ đồ.
A sir, giải thích chút đi a.
Đổng ba ba rất nhanh đem đề tài chuyển hướng khác:
"Cô giáo Mộ, thằng nhóc nhà tôi rất nghịch ngợm, cô xuống tay đừng lưu
tình, cứ việc phê bình. Ngoài ra, đứa nhỏ này còn có một tật xấu, rất tham ăn,
cho nó ăn bao nhiêu cũng không đủ. Cô giáo, phiền cô chú ý dùm."
Chờ Bình Phàm cam đoan xong, Đổng ba ba mới yên tâm
rời đi.
Nhưng mà trước khi rời đi vẫn không quên liếc Bình
Phàm một cái, chật chật tán thưởng nói: "Ừ, quả thật không tệ."
Trời tháng chín, Bình Phàm tự nhiên rùng mình một cái.
Cô có cảm giác, mình giống như bị sói hãm hại ...