Trong lòng Bình Phàm căng thẳng, thiếu chút nữa không
thở được, may nhờ chúa Jesus Phật tổ cộng thêm ba đại biểu Mác – Ăngghen phù hộ
mới có thể sống sót.
Nhưng đối mặt với đồng chí Doãn Việt thường xuyên chơi
trò ngạc nhiên này, da đầu Bình Phàm vẫn tê tê dại dại.
Gì kia, không phải đã đưa địa chỉ Phương Nhan cho hắn
rồi sao, vì sao còn xuất quỷ nhập thần như vậy, cảnh sát hù chết quần chúng
nhân dân cũng phải đền mạng đó.
Bình Phàm dựa lưng vào vách tường, nuốt nước miếng,
trong lòng trấn an bản thân: không có chuyện gì không có chuyện gì, mình là
đảng viên, hắn nhất định không dám động tới mình.
Trong hành lang có chút tối, ngũ quan Doãn Việt phảng
phất mơ hồ trong không khí, chỉ nghe giọng nói không rõ tâm tình truyền tới:
"Em họ đã có con rồi là ý gì?"
Nghe vậy, đầu Bình Phàm "Oanh" một tiếng nổ
tung, cô hiểu, lần này mình gặp hạn rồi, xem như có đúng hạn nộp Đảng phí cũng
không còn người có thể cứu được.
Việc cấp bách giả bộ ngu.
"A? Cái gì?" Rất ngu rất ngây thơ.
"Vừa rồi anh tới nhà trẻ tìm em, nhưng nghe đồng
nghiệp của em nói chị họ của anh —— em tan làm trước, còn hỏi con anh mấy tuổi
rồi." Mặt than tiếp tục.
Giả bộ ngu không được, lập tức chuyển đề tài.
"Đúng rồi, em đưa địa chỉ liên lạc của Phương
Nhan cho anh rồi đúng không?" Rất sợ rất bát quái.
"... Là sai." Mặt than vĩnh cửu, kinh điển
truyền lưu.
Thì ra là vậy, chân tướng rõ ràng, khó trách Doãn đồng
chí đi rồi còn quay lại, thì ra muốn tới nhờ cô giúp.
Dù sao cũng là em họ, giúp một chút cũng không còn gì,
Bình Phàm vỗ vỗ bộ ngực nhỏ: "Không sao, em sẽ giúp anh hỏi."
Doãn Việt lắc đầu, tóc trên trán bay bay, lặng lẽ lướt
qua mày rậm: "Anh có phương thức liên lạc của cô ấy."
"Hả?" Miệng Bình Phàm há ra có thể nhét vào
một quả trứng chim bồ câu.
"Mấy năm nay, bọn anh vẫn liên lạc với
nhau." Bình tĩnh tiếp tục.
"Hả? !" Miệng Bình Phàm đã có thể nhét vào
một quả trứng gà.
"Cần anh đưa số điện thoại của cô ấy cho em
không?" Có thể đem bình tĩnh cùng mặt than kết hợp với nhau là một loại kỹ
năng, ít người làm được.
Giờ phút này, miệng Bình Phàm đã có thể nhét vào quả
trứng khủng long.
Bây giờ, mọi chuyện dường như có chút điên đảo.
Còn chưa kịp tiêu hóa những tin tức tình tiết xoay
ngược này, điện thoại Bình Phàm vang lên, cô giáo Lưu gọi tới thúc dục.
Bình Phàm một lòng một dạ chỉ nghĩ không thể đắc tội
với đồng nghiệp, đối với Doãn Việt - tình huống đột ngột phát sinh nói:
"Cái kia, bây giờ em hẹn một người bạn ăn cơm, tới trễ mất, lần sau nói
chuyện".
Nói xong chân nhấn ga chuồn đi, nhưng Doãn Việt nói
một câu liền làm cho cô thắng xe: "Anh cho là…chúng ta vẫn còn đang qua
lại."
Những lời này, lực sát thương cùng máu me trộn lẫn.
Bình Phàm đau thương, bạn học Doãn, hai ngày nay đừng
nói điện thoại, chính là một cái tin nhắn cũng không có thì người nào nghĩ
chúng ta còn đang qua lại?
Hình như người ta cho là như vậy, cho nên Bình Phàm
cũng không thể chuồn đi xem mắt, mà ở lại, đó chính là bước lên con đường phẩm
chất thấp kém, thất hẹn cũng không được a.
Cát đại gia [9] đã từng nói: Đại quốc ta mênh mông,
lấy chữ tín làm gốc.
Khổ không thể khổ hơn, lừa gạt ai cũng không thể lừa
gạt cảnh sát.
Nhưng, không đi thì không biết nói sao với cô giáo Lưu
bên kia.
Giờ phút này, Bình Phàm đứng ở ngã tư đường không có
điều hòa, nóng đến đổ mồ hôi.
"Tốt, như vậy ..." Doãn Việt mở miệng.
A Di Đà Phật, Bình Phàm kích động vạn phần, bạn học
Doãn Việt rốt cục muốn nói ra phương pháp giải quyết. Chả trách người ta nói có
khó khăn thì tìm cảnh sát, không uổng công ngàn ngàn vạn vạn bạn nhỏ đem một
phân tiền vô cùng bẩn nhặt được nhét vào tay các người! ! !
Doãn cảnh sát tiếp tục: "Vậy đi, chúng ta cùng
đi."
Bình Phàm: "..."
Thì ra là, trong đội ngũ chú cảnh sát cũng có bại
hoại.
------
[9] Gia Cát Lượng