Lần trước tham gia hội nghị học thuật, Trương Nhạc Tú nhìn thấy những chiếc bánh này liền nhớ tới Ô Cửu, còn buồn bã nói Ô lão sư cũng thích loại này.
Chúc Tiêu ghi nhớ trong lòng, mua loại tương tự mang đến.
Đến nghĩa trang, quản gia Bạch cũng đang ở đó.
Ông nhìn thấy đồ Chúc Tiêu mang tới, đầu tiên là cẩn thận hỏi: “Chúc tiên sinh, đây là đồ cúng phải không?”
Chúc Tiêu gật đầu.
Quản gia Bạch thở phào nhẹ nhõm, may quá may quá, lần này vẫn là Chúc tiên sinh ôn hòa không kích động.
Đồng thời trong lòng lại có chút tiếc nuối, là đồ cúng thì ông ấy không được ăn rồi.
Ô Cửu ở những phương diện khác đều rất hào phóng, duy chỉ có phương diện này rất keo kiệt, đồ Chúc Tiêu tặng chưa bao giờ qua tay người khác, chứ đừng nói là chia ra một chút nào.
Chúc Tiêu theo nghi thức cúng bái, lần lượt bày bánh lên đĩa, cắm hương.
“Đúng rồi,” quản gia Bạch luôn nhớ nhiệm vụ Ô Cửu giao cho ông ấy là dò la tin tức, giả vờ như vô ý khơi mào chủ đề, “Nghe nói gần đây cậu sắp đi xem mắt?”
“Ừ.” Chúc Tiêu khựng lại, đột nhiên ý thức được điều gì, “Ô Cửu nói?”
Cậu không nói chuyện này với quản gia Bạch.
Quản gia Bạch gãi gãi mặt, “À haha, tôi cũng tải ứng dụng Âm Dương Thông.”
“Hắn còn hỏi gì nữa?”
“Cậu hẹn lúc nào?”
“Thứ bảy.”
Nói đến đây, mọi chuyện đều rõ ràng, quản gia Bạch bèn hỏi thẳng: “Cụ thể mấy giờ? Ở đâu? Với ai?”
Cách hỏi này rất quen thuộc, vừa nghe đã biết là xuất phát từ miệng Ô Cửu.
“Hỏi chi tiết như vậy,” Chúc Tiêu chậm rãi nói, “hắn muốn đến gây rối?”
“Không, không, tôi chỉ hỏi thôi. Tôi cũng có thể giúp cậu xem xét mà, thời buổi này người xấu rất nhiều.” Quản gia Bạch cam đoan với cậu, thề với trời tuyệt đối sẽ không xảy ra tình huống này, “Hơn nữa Ô tiên sinh đã chết rồi.”
Chúc Tiêu nghe nửa câu sau của ông ấy, đột nhiên hỏi quản gia Bạch: “Ô Cửu thật sự không thể sống lại sao?”
Quản gia Bạch không tiện nói tình trạng hiện tại của Ô Cửu, đương nhiên cũng không dám trả lời chắc chắn cho Chúc Tiêu.
Ông ấy úp mở hỏi ngược lại: “Người chết làm sao có thể sống lại?”
Chúc Tiêu mím môi, không hỏi tiếp nữa.
Cậu cũng cảm thấy suy nghĩ này có chút viển vông. Ô Cửu chết rồi biến thành quỷ, hiện tại có thể xuất hiện trên Âm Dương Thông nói chuyện với cậu đã là kỳ tích, muốn người ta sống lại thì có chút quá đáng.
Nhưng không biết vì sao, suy nghĩ hoang đường này luôn lởn vởn trong đầu cậu.
Chúc Tiêu đi ra khỏi văn phòng trường học, mở điện thoại xem bản đồ.
Quán cà phê Chương Duệ Quân nói tuy ở gần trường nhưng đi bộ từ trường tới cũng mất mười mấy hai mươi phút.
Trong lúc cậu xem bản đồ, tin nhắn Âm Dương Thông hiện lên.
Ô Cửu: 【Chúc Tiêu, cậu đang làm gì vậy?】
Chúc Tiêu: 【Đi bộ.】
Ô Cửu: 【Đi bộ xem điện thoại làm gì?】
Chúc Tiêu nhướn mày, trả lời hắn: 【Được rồi.】
Sau đó cất điện thoại không trả lời nữa.
Ô Cửu: 【Cậu đi bộ đi đâu?】
Ô Cửu: 【Không phải là đi xem mắt đấy chứ?】
Không có hồi âm, Ô Cửu kiên nhẫn đợi mười phút.
Ô Cửu: 【Vẫn chưa đến sao?】
Ô Cửu: 【Đi lâu như vậy là đi đâu?】
Lại qua năm phút.
Ô Cửu: 【Phải đi xa như vậy, hai người hẹn ở nơi hẻo lánh như thế?】
Ô Cửu: 【Cậu đừng đi nữa, người này quá không đứng đắn!!!】
Hai phút sau.
Ô Cửu: 【Chúc Tiêu, rốt cuộc cậu muốn đi đến nơi quỷ quái nào?】
Ô Cửu: 【Tôi phải báo cảnh sát!!!】
Chúc Tiêu đi đến đối diện quán cà phê đã hẹn, cuối cùng lấy điện thoại ra.
Chúc Tiêu: 【Bây giờ đến rồi.】
Chúc Tiêu tiện thể trả lời câu hỏi của hắn: 【Đến quán cà phê gần trường.】
Ô Cửu ở đầu dây bên kia suýt chút nữa thì bốc khói đầu gọi điện thoại xuyên âm báo cảnh sát, thấy Chúc Tiêu trả lời mới miễn cưỡng thả lỏng.
Nhưng khi hắn nhìn thấy nửa câu sau của Chúc Tiêu, trái tim vừa thả lỏng lại thắt lại.
Ô Cửu: 【Cậu đến đó làm gì? Thật sự là đi xem mắt?】
Chúc Tiêu không phủ nhận: 【Ừ.】
Ô Cửu im lặng một lúc.
Mười giây sau, hắn lại gửi tin nhắn.
Ô Cửu lúng túng hỏi: 【Không đi không được sao?】
Chúc Tiêu: 【Đã đồng ý rồi.】
Cậu không có thói quen thất hứa, hơn nữa lời từ chối nói trực tiếp rõ ràng sẽ tốt hơn, đỡ cho Chương Duệ Quân phải hẹn cậu lần thứ hai.
Ô Cửu trong lòng không vui, nhưng lại không có cách nào, chỉ có thể liên tục quấy rầy Chúc Tiêu: 【Vậy bây giờ cậu đang làm gì?】
Chúc Tiêu một tay đẩy cửa quán cà phê, tay kia trả lời Ô Cửu: 【Vào cửa.】
Ô Cửu: 【Vào cửa rồi thì sao?】
Chúc Tiêu: 【Sau đó tôi phải ngồi xuống.】
Cậu ngồi xuống, gọi đồ. Cậu đến sớm mười phút, đối phương vẫn chưa đến.
Ô Cửu: 【Bây giờ thì sao?】
Chúc Tiêu: 【Ngồi.】
Ô Cửu: 【Cậu gặp hắn ta rồi?】
Chúc Tiêu: 【Chưa.】
Ô Cửu lập tức nắm bắt cơ hội bôi xấu: 【Chúc Tiêu, người này thật sự không ra gì, cậu đến rồi hắn ta còn chưa đến】
Chúc Tiêu: 【Tôi đến sớm mười phút.】
Đối phương chưa đến cũng bình thường, không tính là trễ.
Ô Cửu lại bất bình: 【Dịp này đến sớm là phép lịch sự cơ bản được không? Người này thật sự rất tệ】
Nếu là hắn, hắn sẽ đến sớm nửa tiếng – không, hắn sẽ lái xe trực tiếp đến dưới nhà Chúc Tiêu, sau đó đón cậu cùng đi.
Đang nói, có người đẩy cửa quán cà phê.
Chúc Tiêu ngẩng mắt lên, người đó đang đi về phía bàn của cậu.
Chắc là người xem mắt của cậu, Vu Gia Hòa.
Vừa lúc Ô Cửu lại gửi tin nhắn: 【Vậy bây giờ thì sao?】
Chúc Tiêu: 【Bây giờ đến rồi, không nói nữa.】
Ô Cửu nhanh chóng trả lời: 【Xem mắt có thể xem điện thoại!!!】
Rất tiếc, Ô Cửu đã định trước sẽ không đợi được câu trả lời này, Chúc Tiêu không có thói quen xem điện thoại khi nói chuyện với người khác, đây là phép lịch sự tối thiểu.
Tiếp theo, Chúc Tiêu trải qua buổi xem mắt nhanh nhất trong đời cậu.
Tổng thời gian thậm chí còn chưa bằng thời gian cậu đi bộ đến đây.
“Vu tiên sinh, anh mọi mặt đều rất ưu tú, nhưng hiện tại tôi không có ý định yêu đương, xin lỗi.”
“Trùng hợp quá, tôi cũng vậy.” Vu Gia Hòa gật đầu, “Vậy chúng ta về nhà nói với gia đình là không hợp nhau nhé.”
“Được.”
“À, đây là danh thiếp của tôi, như anh thấy tôi là luật sư nếu anh có gì cần giúp đỡ cứ việc tìm tôi.” Vu Gia Hòa mỉm cười, “Đương nhiên tốt nhất là không cần dùng đến. Chúc anh mọi sự như ý.”
Người này thẳng thắn lại không dây dưa, Chúc Tiêu cũng lịch sự nhận lấy danh thiếp của anh ta, “Anh cũng vậy.”
“Vậy tôi đi trước, anh cứ từ từ, đồ uống đã thanh toán rồi.” Vu Gia Hòa gật đầu chào cậu, dứt khoát đứng dậy.
Vừa đi được hai bước, anh ta lại nhớ ra điều gì, quay trở lại: “Đúng rồi, vừa nãy anh nói không có ý định yêu đương, ý là không có ý định yêu đương ‘với tôi’, phải không?”
Chúc Tiêu không hiểu anh ta hỏi câu này là có ý gì, nhưng vẫn trực tiếp trả lời anh ta, không chừa một chút đường lui: “Đúng vậy.”
Lời này thẳng thắn đến mức có chút tổn thương, nếu là người khác có lẽ đã tổn thương rồi. Nhưng người này dường như tâm tình rất tốt, vui vẻ nói: “Được rồi, tạm biệt.”
…
Bên ngoài, quản gia Bạch đang sốt ruột đi qua đi lại.
Mười phút trước thiếu gia bảo ông ấy vào phá hoại buổi xem mắt của Chúc Tiêu, nhưng phải chú ý cách thức, tốt nhất là dùng cách tương đối lịch sự và Chúc Tiêu sẽ không tức giận.
Nhưng ông ấy đứng bên ngoài, tế bào não sắp chết hết rồi, cũng không nghĩ ra được cách nào là “tương đối lịch sự và Chúc Tiêu sẽ không tức giận”.
Đang lúc ông ấy sốt ruột thì buổi xem mắt của Chúc Tiêu kết thúc với tốc độ kinh ngạc.
Quản gia Bạch nhìn kỹ, thấy người xem mắt đang đi ra ngoài.
Ông ấy vội vàng quay lưng giả vờ người qua đường.
“Ôi chao, Tiểu Bạch, sao cậu cũng ở đây thế?”
Quản gia Bạch vểnh tai, nghe thấy chữ “Bạch”, không chắc có phải đang gọi mình hay không.
… Nhưng sao giọng nói này nghe quen quen vậy?
Ông ấy do dự, không dám quay đầu lại.
Vu Gia Hòa nhìn bóng lưng căng thẳng và dáng vẻ cứng nhắc kia, đi tới vỗ vai ông ấy: “Đừng giả vờ nữa, tôi biết là cậu mà.”
Quản gia Bạch quay đầu lại, lập tức trợn to mắt, kinh hãi: “Lão… lão gia!”
“Chậc, cũng chưa già đến thế.”
Quản gia Bạch cung kính cúi người hành lễ, gọi lại lần nữa: “Lão gia.”
Hóa ra người này không phải Vu Gia Hòa gì cả, mà là lão gia nhà ông ấy, Diêm Vương đời trước, cha của Ô Cửu, Ô Hưng Đông.
“Đến đúng lúc lắm, ta đang định tìm ngươi hỏi chuyện.”
Quản gia Bạch: “Ngài cứ nói.”
Ô Hưng Đông vẻ mặt tám chuyện hỏi: “Vậy là Ô Cửu vì chàng trai đẹp trai tên Chúc Tiêu này mà lưu luyến trần gian, bị phản phệ?”
“Chuyện này… tôi không rõ lắm,” quản gia Bạch do dự nói, “nhưng thiếu gia nói cậu ấy có kế hoạch riêng.”
“Nó có kế hoạch gì chứ!” Ô Hưng Đông khịt mũi coi thường, “Hôm nay nếu không phải ta ra tay, vợ nó đã theo người khác chạy mất rồi!”
Ông ấy tốn tám trăm tám mươi tám tệ mới mua được cơ hội xem mắt quý giá này từ anh chàng luật sư kia, còn phải thêm sáu trăm sáu mươi sáu tệ làm phí vất vả, nhờ người ta đóng gói ông thành luật sư.
Số tiền này không ít, lát nữa phải tính vào đầu Ô Cửu.
Ô Hưng Đông đau lòng không thôi, vợ ông ấy một tháng chỉ cho ông ấy từng này tiền tiêu vặt, toàn bộ dùng để chùi mông cho thằng con bất hiếu này rồi!
Diêm Vương nói chuyện vẫn thẳng thừng như trước, quản gia Bạch không dám nói nhiều, cười gượng gật đầu đồng ý.
Trùng hợp thay, Ô Cửu đúng lúc này gửi tin nhắn mới.
Ô Cửu: 【Quản gia Bạch, thế nào rồi?】
Ô Cửu: 【Người đó tên gì? Bao nhiêu tuổi? Sinh thần bát tự là gì? Số chứng minh nhân dân là bao nhiêu?】
Lúc này Ô Cửu đã chuẩn bị sẵn sàng lật sổ sinh tử, chờ quản gia Bạch nói cho hắn biết, hắn sẽ điều tra người này rõ ràng, xem người này mạng cứng đến mức nào mà dám đi xem mắt với Chúc Tiêu.
Ô Hưng Đông đang ở bên cạnh, quản gia Bạch toát mồ hôi lạnh, uyển chuyển nói: 【Thiếu gia, thôi đừng tra nữa, mạng hắn ta rất cứng…】
Quản gia Bạch này sao lại quay ra giúp người ngoài, Ô Cửu khó chịu: 【Cứng đến mức nào? Còn cứng hơn ta sao?】
Trên trời dưới đất, tuyệt đối không có ai mạng cứng hơn Ô Cửu hắn!
Quản gia Bạch run rẩy, một bên là thiếu gia, một bên là lão gia, hai cha con bọn họ mạng ai cũng cứng, chỉ có ông ấy là thật sự mạng mỏng như giấy thôi.
Ô Hưng Đông liếc nhìn điện thoại của quản gia Bạch, “Thôi, đừng nói cho nó biết là ta, ngươi về nhà khen ta một trận là được.”
“Thằng con bất hiếu thật không để người ta bớt lo, lúc quan trọng vẫn phải là ta.” Ô Hưng Đông vẻ mặt ghét bỏ, “Năm đó ta theo đuổi mẹ nó, xoẹt một cái là xong! Với thời gian của nó, không biết đã có thể sinh cho ta bao nhiêu đứa em trai em gái rồi.”
“À đúng rồi,” Ô Hưng Đông cười đầy ẩn ý, “nhớ nói buổi xem mắt này rất tốt, chúng ta ấn tượng với nhau rất tốt, sau này sẽ tiếp tục liên lạc.”
Quản gia Bạch thầm thắp một nén nhang cho Ô Cửu, “…Vâng.”
Tác giả có lời muốn nói:
Ô Cửu: Tốt lắm lão già