Đi Về Phía Không Anh

Chương 9




Chuyến đi Thượng Hải của họ, vốn tưởng nắm chắc một trăm phần trăm là thành công, vậy mà cuối cùng mọi chuyện lại đổ bể cũng từ đấy.

Đầu tiên là chuyện tắm rửa.

Ăn cơm xong, Đông Tam vốn định thể hiện một chút, cô vội tranh đi rửa bát, nhưng bị Chu Nam ngăn lại. Chu Nam vốn kĩ tính, anh biết cô bị viêm khớp mãn tính, bình thường tránh chạm vào nước lạnh nên mới không cho cô rửa bát. Mẹ Chu Nam không biết điều đó, nên mặt nặng như bị.

Chu Nam giục cô đi tắm rồi nghỉ sớm. Nhưng vừa vặn vòi sen, nước lạnh đã đột ngột xối lên người khiến Đông Tam chỉ kịp hét lên một tiếng rồi lập cập nhảy ra khỏi nhà tắm. Chu Nam vội vào điều chỉnh nóng lạnh một lúc, đến khi cả nhà tắm bốc hơi nghi ngút mới ấn Đông Tam đang ướt như chuột lột dưới dòng nước ấm. Hơi ấm đánh động mọi giác quan trên người Đông Tam, cô vội đẩy anh ra ngoài:

- Anh đi ra, mau đi ra.

- Sao thế? Đây có phải là lần đầu chúng mình tắm chung đâu. – Chu Nam đắm đuối nhìn cô, mỉm cười hữu ý.

Đông Tam nhăn nhó đẩy anh ra khỏi nhà tắm.

- Đây là nhà bố mẹ anh, không phải ở Bắc Kinh. Mau đi ra đi, đừng gây thêm phiền phức nữa.

Chu Nam biết cô đang lo lắng điều gì, anh thở dài rút cái khăn tắm trên giá rồi đi ra ngoài. Nhưng một lát sau, trong nhà tắm lại vang lên tiếng hét thất thanh của Đông Tam. Chu Nam đứng ngoài gõ cửa ầm ầm, hoảng hốt hỏi:

- Sao thế sao thế, Tam Tam, em có sao không?

Một lúc sau, Đông Tam mới mở he hé cửa. Mặt cô trắng bệch, mái tóc đen ướt đẫm chắn luồng sáng vàng mở cửa chiếc đèn. Cô cười run rẩy, nhìn anh đầy vẻ tội nghiệp:

- Không biết tại em lóng ngóng hay là do số đen đủi không biết mà anh vừa đi, nước nóng lại chuyển sang nước lạnh rồi.

Chu Nam quấn quanh người cô bằng một chiếc khăn bông to rồi bế cô đặt lên chiếc giường trong phòng. Anh hôn khẽ lên trán cô:

- Ngoan nào, nằm yên trong chăn đi, anh đi nấu cho em bát đường đỏ cho ấm người.

Đúng là cô đang rất lạnh, cả người run lẩy bẩy không ngừng cho đến khi anh bưng lên một bát nước đường nóng hôi hổi. Cô chầm chậm uống hết bát nước đường trên tay anh. Dưới ánh đèn, anh nhìn cô thật dịu dàng. Uống xong nước đường, cô nhìn anh không chớp mắt. Chu Nam cười cười, dém chăn cẩn thận cho cô:

- Nhìn gì thế, cô nhóc háo sắc này.

- Em đang nghĩ, - Cô khẽ mỉm cười – làm sao ngài kĩ sư tin học hàng đầu của chúng ta lại biết phụ nữ vào thời điểm này cần uống nước đường đỏ nhỉ?

Chu Nam ngẩn ra một lát, rồi tủm tỉm trả lời cô:

- Hồi xưa đi học cô giáo có nhắc qua rồi mà. Thế này đã là gì? Anh còn biết ngày đầu sẽ rất đau, ngày thứ hai sẽ ra rất nhiều, ngày thứ ba…

- Thôi đi anh ơi, trước đây sao chẳng thấy anh ân cần như thế này bao giờ? – Cô liếc nhìn anh – Có phải là căn phòng này đã khơi gợi lại nhiều kỉ niệm của anh đúng không…

-… Được rồi, ít nhất em cũng đã đoán đúng một chuyện. Trước đây, anh thường ngồi đây, cùng với cô ấy, mối tình đầu của anh, anh và cô ấy đã cùng nhau trải qua một quãng thời gian rất đẹp. Nhưng Tam Tam à, rốt cuộc cô ấy cũng chỉ là quá khứ, và khi đó anh vẫn chỉ là một chàng trai bồng bột. Tam Tam yêu quý, anh biết em không phải là một cô gái nhỏ nhen. Em đừng ghen với những chuyện đã qua nữa, được không?

- Anh đúng là biết nịnh phụ nữ. Ai nói em không phải là người nhỏ nhen? Bất cứ điều gì liên quan đến tình yêu, cũng đều khiến phụ nữ trở nên rất nhỏ nhen. Khi anh nói những lời này với Lô Lợi Lợi, người mà anh nói là mối tình đầu ấy, thì cô ta nói thế nào với anh?

- Lợi Lợi là bạn gái chính thức đầu tiên của anh mà thôi. Thực ra, những rung động đầu đời của anh gắn với hình ảnh người con gái khác, Hứa Chỉ Vân.

Đó lại là một xúc cảm khác của thời thanh niên sôi nổi đầy nhiệt huyết. Khi còn là một cậu bé, anh đã yêu thầm cô bạn học, một cô gái đáng yêu với đôi mắt trong sáng thấu hiểu mọi điều trên thế gian. Hết lần này đến lần khác anh mời cô ấy đến nhà chơi, họ cùng nhau nói chuyện về một cậu bạn khác – Chu Ninh Hải. Có một lần đúng vào kỳ sinh lý của con gái, anh nhìn cô bạn gái mình yêu quý mặt mày trắng bệch, tay chân cứ lóng ngóng không biết nên làm thế nào. Dưới sự chỉ đạo của cô, anh vội đi nấu một bát nước đường đỏ, bưng lại cho cô uống. Thời khắc đó, hơi thở ấm áp của cô phả vào tay khiến anh không ngừng run rẩy.

- Tam Tam, nếu không phải là vì em, thì anh đã quên khuấy mất chuyện này từ lâu rồi. Hình như anh vẫn còn giữ số điện thoại của cô ấy thì phải. – Anh mở điện thoại ra lần tìm trong phần danh bạ, bật cười vui vẻ - Đúng là còn thật. Không biết cô ấy có còn dùng số này nữa không?

Nói đến đây anh đột nhiên ngừng bặt, uể oải nhìn Đông Tam rồi ngáp ngắn ngáp dài:

- Ngày mai là thời khắc mang tính lịch sử, tinh thần phải thật tốt. Chúng mình ngủ đi. Anh đi tắm cái đã, em chờ anh nhé.

Anh chạy ra phòng ngoài, một lát sau lại lao vào, mặt đỏ bừng hỏi Đông Tam:

- Em để quần sịp của anh trong túi nào?

Cho dù có bao nhiêu chua xót, bao nhiêu oán giận, thì khi Chu Nam ôm lấy cô từ phía sau, đặt bàn tay to lớn của anh lên chiếc eo nhỏ nhắn của cô, tất cả bỗng nhiên vơi đi rất nhiều. Cô nhớ lại lúc còn nhỏ, mẹ cũng thường dùng đôi tay ấm áp của mình chầm chậm xoa bụng cho cô, giúp cô nhẹ nhàng thiếp đi. Những lúc như thế, giấc mơ của cô lại trở nên tươi đẹp.

Hôm sau, từ sáng tinh mơ cô đã bị tiếng ồn ào đánh thức. Có lẽ người già đều thích ngủ sớm dậy sớm, âm thanh xoe xóe từ bên ngoài vọng lại qua chiếc cửa mỏng như dội từng cơn vào đầu người ta.

Có lẽ là cô đa nghi quá, nhưng cứ mỗi lần mẹ Chu Nam ra ngoài, cô lại cảm thấy bà liếc xéo về phía cô một cái. Ánh mắt đó dường như có thể xuyên thủng mọi chướng ngại vật, chứ đừng nói là tấm màn nhỏ ở góc phòng. Bây giờ mà dậy, một mình đơn độc đối diện với bà ta, như thế chẳng phải là tự mình chuốc khổ hay sao? Cô mơ màng nghĩ, rồi lại mệt nhọc thiếp đi trong lòng Chu Nam.

Ngủ đến hơn chín giờ, Chu Nam mới tỉnh dậy. Dù mắt nhắm nghiền nhưng Đông Tam có thể dễ dàng nhận ra anh đã tỉnh dậy qua cái ôm siết vai, hơi thở gấp gáp, đôi môi ấm nóng vờn nhẹ tai cô và cả giọng nói khàn đục gợi cảm của anh:

- Em yêu, tối qua anh lại mơ thấy em đấy.

Thường mỗi khi cô đến tháng, những cơn hứng tình của anh cũng đột ngột trỗi dậy. Có lúc những xúc cảm dâng trào khiến anh trở nên kích động mất kiểm soát, anh lật mình trèo lên người cô, hơi thở ấm nóng dồn dập bao phủ lấy làn môi cô, nhưng khi hai cơ thể đang căng lên vì dục vọng anh lại đột ngột dừng lại, chậm rãi đặt nụ hôn ngọt ngào lên khắp người cô, từng chút từng chút một, không bỏ sót chỗ nào.

Lần này cũng như vậy, hơi thở say mê vừa kéo đến, thì tấm màn bất ngờ bị kéo giật ra, gương mặt mẹ Chu Nam bị bóng tối che khuất, nhưng chắc chắn bà nhìn thấy rất rõ từng hành động của bọn họ:

- Mau dậy ăn cơm, mấy giờ rồi mà còn nằm đây?

Chu Nam ngượng ngùng gác tay lên trán, cáu kỉnh kêu lên:

- Mẹ! Mẹ đi ra trước đi, mẹ đi ra trước đi. Ăn sáng xong con có việc phải đi.

Đông Tam hé mắt nhìn bóng dáng người phụ nữ thấp thoáng đằng sau tấm màn. Cô cảm giác như bị đông cứng trong tức khắc. Trong căn phòng chưa đến bốn mươi mét vuông này, cô bị bao vây hoàn toàn rồi.

- Em đừng để ý, - Chu Nam an ủi cô – mẹ không hay tùy tiện thế đâu. Để lúc nào anh nói chuyện với mẹ.

Đấy mới là điều đáng sợ. Trước đây bà ấy không như vậy, chỉ khi đối diện với cô, bà mới như thế, khắp người toàn là bóng gươm ánh kiếm.

Cô xoay người vào góc giường, lảng sang chuyện khác:

- Anh tìm thấy quyển hộ khẩu chưa?

Chu Nam vừa nghe cô hỏi xong liền vội vàng bò dậy, khoác bừa lên người bộ quần áo, gọi với ra phòng ngoài:

- Mẹ! Mẹ! Quyển hộ khẩu của nhà mình mẹ tìm thấy chưa?

Đông Tam day day hai bên huyệt thái dương, ngồi thừ người bên giường. Cô hiểu, tất cả mới chỉ là bắt đầu.

Chỗ rửa mặt dã chiến đã được chuyển ra gian bếp.

Phòng tắm ngay từ sáng đã bị nhà hàng xóm chiếm cứ. Hai nhà dùng chung phòng tắm nên thỉnh thoảng xảy ra va chạm là chuyện bình thường, điều đó cũng góp công lớn trong việc rèn luyện khả năng tác chiến chống địch trong thực tế của mẹ Chu Nam.

Lúc Đông Tam đánh răng rửa mặt, mẹ Chu Nam ở bên cạnh đun sữa đậu nành. Trong một không gian nhỏ hẹp, hai người phụ nữ cùng theo đuổi những suy nghĩ riêng của mình, người nào cũng lặng lẽ thăm dò đối phương, chiến tuyến vững như núi Thái Sơn. Nước trong vòi đã chảy một lúc lâu mà vẫn còn lạnh ngắt. Không phải là không thể rửa, trước đây cô vẫn dùng nước lạnh để rửa mặt, nhưng từ khi ở cùng Chu Nam, thói quen này đã hoàn toàn thay đổi, mỗi khi đến kỳ, anh tuyệt nhiên không để cô chạm vào nước lạnh vì sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của cô sau này. Cô cau mày nhìn cái van nóng lạnh, chần chừ không biết có nên chỉnh lại hay không. Chỉ cần mạnh dạn gạt van nước trong mấy giây là cô có thể giải quyết được tình trạng bối rối không đáng có này. Đông Tam còn đang tần ngần suy nghĩ thì bên cạnh đã có bàn tay giúp cô.

- Bên này là nước nóng, cháu mở nước đi. – Mẹ Chu Nam bỏ củ hành đang thái dở sang một bên, lãnh đạm gạt van nước.

Đông Tam hơi bất ngờ trước sự giúp đỡ ngoài mong đợi của bà mẹ Chu Nam. Cô khẽ gật đầu cảm ơn, hứng nước vào cốc. Trong phòng tắm đột nhiên vang lên tiếng kêu thất thanh bằng tiếng Thượng Hải. Sau đó, một người đàn ông vươn cổ ra nhìn cô chửi rủa. Đông Tam vội vàng đóng nước lại, quay đầu nhìn mẹ Chu Nam đầy vẻ hoảng sợ. Bà điềm tĩnh nhìn thẳng vào mắt cô, nở nụ cười cao ngạo.

Nụ cười này là lời giải thích rõ ràng cho tất cả mọi chuyện. Bà ta đang ngầm nói cho cô biết: Chuyện vòi nước đột ngột chuyển sang chế độ lạnh hôm qua chỉ là đòn cảnh cáo. Cảnh cáo, cô hiểu không?

- Tiểu Thẩm à, lần trước mấy món ăn mà ta dạy, cháu có học không?

Cô trân trối nhìn gương mặt đang cười nói duyên dáng trước mặt, một chữ “vâng” nghèn nghẹn vang lên.

- Hôm nay bà ngoại Chu Nam đến, cháu nhớ phải tự tay nấu mấy món đó nhé. Nguyên liệu ta đã chuẩn bị sẵn rồi, cháu vào bếp nấu đi, mười giờ rưỡi là bà đến.

Nói rồi bà ta nhét một cái nồi đen sì sì vào tay cô, sau đó thong thả quay người đi mất. Nấu ăn không có gì khó. Khi ở Bắc Kinh, cô cũng thường xuyên vào bếp nấu cho Chu Nam ăn. Tuy không quá ngon, nhưng cũng có thể ăn được. Không, đây không phải là điều bà ta định giở trò với cô. Thật ra bà ta muốn gì ở cô cơ chứ? Khi cô từ trong căn bếp ám khói, mặt mũi đầy mồ hôi đi ra mở cửa, một bà cụ trông rất minh mẫn và một cô gái nhỏ nhắn nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt giống hệt như họ đang đi chợ lao động tìm chọn osin.

Đây mới là ý đồ của mẹ Chu Nam.

Điều đáng sợ nhất là gì? Là khi người khác nhìn thấy bạn nhếch nhác trong cảnh khốn cùng, dù bạn có cố gắng sửa sai đi chăng nữa người ta cũng không dễ dàng thay đổi định kiến với bạn. Đây chính là cái ấn tượng đầu tiên về cô mà mẹ Chu Nam muốn giới thiệu với bà ngoại.

Đối với Chu Nam mà nói, bà ngoại thậm chí còn thân thiết hơn mẹ nhiều lần. Bà là một nhà giáo nhân dân và mẹ Chu Nam tin chắc rằng bà cụ có thể dạy dỗ con trai mình tốt hơn cả bản thân mình, nên từ nhở anh đã được bà ngoại tự tay chăm sóc nuôi dưỡng. Đến khi lên cấp ba, anh thi đỗ vào một trường gần nhà, nên mới về ở với bố mẹ.

Anh cũng quên không nói với Đông Tam một chuyện, năm ấy anh quen Hứa Chỉ Vân là vì cô giáo dạy kèm cô ấy chính là bà ngoại anh.

Khi Đông Tam còn chưa kịp hiểu ra điều gì, thì bà cụ trước mặt đã nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới bằng đôi mắt tinh anh, sau đó không nói một lời, quay đầu đi thẳng vào trong phòng. Chỉ có cô gái đi cùng bà cụ là mỉm cười thân thiện với cô, chìa bàn tay trắng trẻo ra chào cô:

- Cô chính là Tam Tam, bạn gái của Chu Nam phải không? Tôi là bạn học cũ của cậu ấy, Hứa Chỉ Vân.

Cho đến tận giờ phút này, cô mới nhận ra hoàn cảnh mà mình rơi vào. Một người thì ngọt ngào dịu hiền, một người thì đầu bù tóc rối. Rõ ràng đây là sự khác biệt giữa một người vợ bị bỏ rơi và một tiểu thiếp mới cưới về. Cho dù vậy, cô vẫn chuyển cái muôi sang tay trái, rồi gượng gạo bắt tay cô gái:

- Xin chào, tôi là Tam Tam. Chu Nam chưa bao giờ nhắc đến tên chị với tôi, cho nên xin lỗi, chị vừa nói chị là?

- Hứa Chỉ Vân. – Đôi mắt nhỏ dài của cô gái đối lập hơi nheo lại – Chẳng lẽ anh ấy chưa từng nói với chị, trông chị hơi giống tôi sao?

- Ha ha, cô Hứa thật biết đùa. Tôi làm sao dám so sánh với cô chứ? Cô xinh đẹp thế này, so với cô thật khiến tôi thấy vô cùng xấu hổ.

Đây không phải là những lời khách sáo rỗng tuếch. Thực ra mỗi câu nói của cô đều là ám hiệu ngầm cho chính bản thân cô: Nếu kẻ địch nhận lời khen ngợi của bạn, thì cô ta không đáng để bạn phải lo lắng.

Nhưng Hứa Chỉ Vân chỉ khẽ vén mớ tóc mai bị rũ xuống mặt, mỉm cười rất chân thành:

- Đừng nói như vậy, Tam Tam, tôi có thể gọi chị như vậy không? Chúng ta mau xuống bếp đi, hình như thức ăn đang cháy rồi đấy…

Đông Tam đứng sững bên bậu bếp. Một cô gái xinh đẹp hiền thục như thế này, chủ nhà còn chưa gặp mà đã lăn xả vào bếp là sao? Hay là cô ta đã quá quen ở đây, không cần chào hỏi cũng có thể đường hoàng đi vào? Cho dù có là như vậy đi chăng nữa, trong lòng Đông Tam cũng cảm thấy vô cùng khó chịu như bị lửa đốt.

Mang bộ mặt đầy vẻ hoài nghi, Đông Tam theo cô gái lạ mặt vào bếp. Dù đã chớm thu nhưng không khí vẫn còn oi bức như giữa hè, lại thêm khói bếp bay mù mịt cay xè cả mắt, thật khiến người ta không thể chịu đựng nổi. Nhưng có vẻ như Hứa Chỉ Vân không thấy như vậy, cô thành thục đi đến bệ bếp, đỡ lấy cái muôi trong tay Đông Tam, đảo đi đảo lại thức ăn trong nồi rồi với lấy chai dấm bên cạnh vừa cho vào món ăn vừa nói với Đông Tam:

- Món này có thể được coi là món ăn Thượng Hải chính gốc, cho càng nhiều dấm càng ngon. Tam Tam, chị biết làm bao nhiêu món Thượng Hải?

- Tất cả những món mà chị ăn hôm nay là toàn bộ những món mà tôi biết làm. – Cô đứng một bên chán nản nhìn bãi chiến trường ở gian bếp, chẳng biết để tay vào đâu. Dường như chủ nhà là Hứa Chỉ Vân, còn cô mới là vị khách từ xa đến.

Mồ hôi cũng bắt đầu túa ra trên khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Chỉ Vân, cô gái này không hề tạo cho bất cứ ai cảm giác mình đang bị áp chế, trái lại cô giống như một dòng nước hiền hòa, mát lạnh đem lại niềm vui cho mọi người. Nếu đem ra so sánh, thì Đông Tam bên cạnh chẳng khác gì một hòn đá vừa vô dụng vừa cứng đầu, lại chỉ tổ vướng tay vướng chân người khác nữa chứ.

- Tam Tam, thức ăn làm xong chưa? Bà ngoại đến rồi, em… Hứa Chỉ Vân, sao cậu lại ở đây? – Chu Nam chạy ào vào bếp xem tình hình thế nào, anh sững người nhìn hai cô gái trong gian bếp nhỏ. Hứa Chỉ Vân hồn nhiên giơ cái muôi canh trong tay dọa anh:

- Chu Nam, cậu để bà xã một mình trong bếp, thật chẳng giống cậu chút nào.

- Chỉ Vân, bạn đến lâu chưa? – Chu Nam đã hoàn hồn lại, vui vẻ đi vào đứng giữa hai người.

- Mới thôi, đi cùng cô giáo mà. Thấy vợ cậu một mình đánh vật trong bếp, tớ đi vào xem thế nào.

Chu Nam cười khì khì, gãi đầu gãi tai liến láu:

- Thế mà tớ cứ tưởng trong nhà vừa xuất hiện một cô Tấm cơ đấy. Đi nào, vào phòng khách ngồi đi, vào nói chuyện với bà ngoại tớ. Mẹ tớ cũng lâu lắm rồi chưa gặp cậu, bà nhớ cậu lắm đấy.

- Được, để tôi bê giúp đĩa thức ăn này lên trước nhé. Tam Tam, chị cũng mau qua ngồi với chúng tôi nhé.

Đông Tam miễn cưỡng mỉm cười, xua tay:

- Hai người đi trước đi, tôi còn làm vài món nữa, sẽ xong ngay thôi.

Chu Nam nhìn cô với vẻ áy náy, anh định cúi xuống hôn phớt lên trán cô nhưng bị cô tránh được. Hai người họ cùng quay người đi, tiếng nói cười vọng vào hết trong bếp. Đặc biệt là Chu Nam, giọng cười sảng khoái của anh như mũi dao đâm vào trái tim cô đau đớn.

Cô làm gì còn tâm trạng mà nấu với nướng nữa. Cô dấp ít nước lạnh lên mặt, mồ hôi đã dội sạch nhưng mặt vẫn nóng bừng và bỏng rát. Cô áp cả mặt xuống dưới vòi nước, nước chảy róc rách trên mặt cô, mát lạnh.

Đột nhiên có người kéo cô lại, một cái khăn bông trờ đến trước mặt cô. Mùi hương đàn ông quen thuộc xộc đến khiến sống mũi cô cay cay. Cô đẩy anh ra.

- Sao lại động vào nước lạnh? Đã nói em bao nhiêu lần rồi? Sao không nhớ gì hết thế hả? – Chu Nam xót xa, đưa tay định kéo cô lại, nhưng lại bị cô hất ra.

- Anh ra đây làm gì? Anh không sợ bị mẹ anh biết, không sợ người tình cũ của anh biết, không sợ họ không có ai nói chuyện hay sao? – Nước mắt cứ thế tuôn ra. Bao nhiêu tủi thân, bao nhiêu ấm ức bùng nổ trong phút chốc. Cô đến Thượng Hải, vốn là muốn thực hiện lời hẹn ước cả đời, nhưng hết lần này đến lần khác phải tủi thân vì người đàn ông này. Không phải cô không biết nhẫn nhịn, nhưng đến phút cuối cùng người đàn ông này lại cười nói vui vẻ với người con gái khác, cái điệu bộ hoan hỉ cứ như sợ tất cả mọi người trong thiên hại không biết mình đang hạnh phúc ấy, cô vừa nhìn là thấy hoảng sợ rồi.

Nhưng điều quan trọng nhất là gì chứ? Là lời nói vừa thốt ra của cô gái này, anh muốn ở bên cạnh cô, muốn kết hôn với cô chỉ vì trông cô có nét hao hao giống cô ta? Đây là cái logic khốn kiếp gì vậy? Nhưng không hiểu sao vừa nghe cô đã tin ngay, muốn nghi ngờ cũng không nghi ngờ được.

Chu Nam cười đầy vẻ bất đắc dĩ, vẩy vẩy cái khăn trong tay. Hôm nay anh mặc áo sơmi kẻ sọc xanh trắng, làm nổi bật hẳn chiếc cằm chẻ rất đàn ông của anh. Anh ôm vai cô, dịu dàng gạt bỏ những hoài nghi trong đầu cô:

- Tam Tam, đừng gây chuyện nữa, em sắp lấy anh rồi mà. Chỉ trong hôm nay, anh sẽ trở thành người của em, bất cứ ai, ngay cả mẹ cũng không thể nào tranh giành với em được. Chỉ một lúc nữa thôi, chúng ta sẽ được ăn đời ở kiếp với nhau. Tam Tam, anh có cần phải thề với em không?

Cô lau vội những giọt nước mắt, đưa bàn tay nhỏ nhắn lên ngăn anh lại:

- Thôi thôi, vừa nãy em không được bình tĩnh lắm. Anh biết mà, lúc đến tháng, tâm lý thay đổi rất nhiều. Bây giờ em ổn rồi. Em còn phải nấu mấy món nữa, làm xong em sẽ gọi anh. Chúng ta ăn cơm nhanh rồi còn đi đăng ký, chắc không có chuyện bất ngờ nào nữa đúng không? Được rồi, cứ coi đây như là chứng sợ hãi tiền hôn nhân của em đi. Bây giờ anh đi ra đi.

Chu Nam cúi xuống hôn nhẹ lên chóp mũi cô. Những sợi râu ram ráp của anh cọ vào má cô nhồn nhột:

- Ngoan nhé, lát nữa mình đi mua ít bánh kẹo gì đó để mời mấy cô ở Cục dân chính nhé.

Cô khẽ gật đầu, đợi anh vào phòng rồi, cô mới bịt chặt miệng khóc nức nở hồi lâu, sợ anh nghe thấy. Sao cô lại cảm thấy sợ hãi đến thế chứ? Giống như một người đang đi trên cao nguyên hoang vắng, vừa đói vừa rét, bốn bề chỉ là một màu tối đen không thấy đâu là bờ.

Bữa cơm họp mặt chẳng lấy gì làm vui vẻ.

Hứa Chỉ Vân xuất hiện đột ngột, nhưng nhanh chóng trở thành tiêu điểm trên bàn ăn. Đông Tam không thể không thừa nhận, một cô gái vừa hiểu biết lễ phép, lại dịu dàng ngoan ngoãn như thế này rất được lòng người lớn. Nghe họ dùng thứ tiếng Thượng Hải khó nghe trò chuyện rôm rả, thỉnh thoảng lại bật cười vui vẻ, cô chỉ biết im lặng ăn cơm. Thực ra, mâm cơm chỉ có cô và Chu Nam là ăn nhiều nhất, Hứa Chỉ Vân vì lịch sự cũng ăn một chút, còn những người khác thì không hề động đũa.

Giữa bữa ăn tẻ ngắt, cô vào bếp lúi húi lấy thêm thức ăn, lúc quay lại ở bậu cửa thì vừa kịp nghe Chu Nam sẵng giọng trách móc mọi người. Dù chỉ nghe loáng thoáng nhưng những gì cần nghe cô cũng đã nghe thấy, “… trước sau gì cô ấy cũng là vợ con, là con dâu, cháu dâu trong nhà, mọi người có thể nhìn thẳng vào sự thật, tôn trọng cô ấy một chút không?”

Siết chặt bát canh trong tay, cô kiềm chế không để mình bật khóc. Về lại chỗ ngồi, những người khác quả nhiên nhìn cô có vẻ ngượng ngùng. Bố Chu Nam là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí lặng ngắt. Ông gắp một miếng thịt gà vào bát bà ngoại Chu Nam, sau hành động đó mọi người mới chính thức động bát động đũa.

Ăn xong, Đông Tam đang lúi húi định thu dọn bát đũa đem đi rửa thì Chu Nam giữ tay cô lại. Cô luống cuống đứng một bên, vừa ngẩng đầu lên thì vừa kịp chạm phải ánh mắt tinh anh của bà ngoại Chu Nam. Bà cụ vẫy tay gọi cô sang phòng bên cạnh. Cô vừa cúi đầu đi vào, cửa liền đóng lại.

Bà ngoại Chu Nam ngồi ngay ngắn trên ghế, khoan thai chỉ cái giường đối diện ra hiệu cho cô ngồi xuống. Cô ngồi xuống, hoang mang, lo lắng nhưng vẫn cố tỏ ra đang chăm chú lắng nghe.

Bà cụ nhìn cô một lượt rồi mới bắt đầu câu chuyện. Giọng nói của bà tuy không sắc lẻm như mẹ Chu Nam nhưng lại sang sảng đầy quyền uy, không giống giọng khàn đục thường thấy của người già:

- Nghe nói cô quen Chu Nam trong một bữa tiệc của một gia đình giàu có?

Đông Tam nhất thời chưa nắm bắt được ý đồ của bà cụ, khẽ ngoan ngoãn gật đầu:

- Vâng ạ.

Bà khẽ chép miệng rồi quyết định đi thẳng vào vấn đề chính.

- Từ sau khi quen cô, Chu Nam không còn xuất hiện ở những bữa tiệc như thế nữa, đúng không?

Đông Tam nghiến răng ưỡn thẳng lưng lên, hạ giọng đáp:

- Vâng.

- Cô có biết, mẹ Chu Nam khổ cực nuôi con vì luôn mong muốn có ngày nó sẽ có cuộc sống sung sướng của giới thượng lưu? Nó vừa mới đặt chân vào chốn ấy, cô đã kéo tuột nó xuống địa ngục là sao?

- Thưa bà, cháu và anh Chu Nam, chúng cháu thật lòng yêu thương nhau…

- Theo như tôi biết, cô hiện nay vẫn chưa có công ăn việc làm, tiền bạc tiêu xài đều do Chu Nam cung cấp. Cô nghĩ thế nào tôi không quan tâm, nhưng tôi có câu này: Tình yêu không dựa trên vật chất là thứ không đáng tin cậy. Hôm nay hai đứa định cứ thế mà đi đăng ký kết hôn thì sau này chắc sẽ phải ân hận. Chu Nam thì không sao, nó là đàn ông, li hôn một lần chẳng là gì, nhưng còn cô? Một đứa con gái sống dựa vào bạn trai để có tiền đi học, chưa cưới chưa xin đã ăn ở với nhau như vợ chồng, lấy nhau chưa được mấy ngày lại dắt díu nhau ra tòa li dị. Khi bằng cô bây giờ, một mình tôi nuôi bảy miệng ăn trong nhà đấy, bà mối dẫm nát cả bục cửa nhà tôi, nhưng tôi vẫn không đồng ý ai cả. Cô biết vì sao không? Là vì tôi biết làm thân con gái nhất định phải biết sống tự lập, như thế mới có thể ngẩng cao đầu mà sống trước bọn đàn ông.

- Thưa bà, bà hôm nay đến có phải là để khuyên chúng cháu đừng đi đăng ký phải không ạ?

Bà cụ nhìn cô, ánh mắt đã có phần dịu đi nhưng giọng nói vẫn tràn đầy quyết tâm:

- Cô là một cô gái thông minh, cô biết vì sao hôm nay tôi đưa Chỉ Vân đến không? Vì lần đầu tiên nhìn ảnh cô, tôi đã biết mình đã mắc sai lầm. Năm xưa tôi và mẹ Chu Nam đều không đồng ý cho hai đứa nó lấy nhau, nhưng thằng Chu Nam vốn là đứa nặng tình, bao nhiêu năm nay, Chỉ Vân có lẽ là cô gái duy nhất mà nó từng yêu. Tôi không muốn thằng bé vì một chút xúc động nhất thời mà quên đi cái được và cái mất, để rồi liên lụy đến cuộc đời cô. Cô gái, những lời tôi nói hôm nay tuy nặng nề, nhưng nếu khăng khăng kết hôn, đối với cô mà nói, chắc chắn không phải là điều tốt đẹp.

Đông Tam không thể không thừa nhận, những lời này của bà giáo già hoàn toàn đúng với những dự cảm của cô. Hơn nữa, mỗi câu mỗi chữ của bà chẳng khác gì những cái đinh không ngừng ghim sâu vào trái tim cô, đau đớn mà chua xót.

Cô ngẩng đầu, bình tĩnh quan sát bà cụ điềm tĩnh trước mặt, tĩnh lặng như mặt nước hồ không gợn sóng. Nắng hơi gắt, rọi thẳng qua khung cửa sổ bé xíu, phủ một lớp ánh sáng chói lóa khắp người cô. Nhưng đây là sự mỉa mai quá lớn chăng? Bà khuyên cô rời xa người đàn ông sắp bước vào quỹ đạo mà cô đã phải lao tâm khổ tứ mới kéo anh vào được, chỉ vì đây là cháu ngoại của bà và bà không cho phép một kẻ không ra gì như cô làm liên lụy đến tương lai sáng chói của anh ư.

Cánh cửa ra vào bỗng bật mở, Chu Nam vừa lau tay vừa chạy vào kéo tay cô đứng dậy:

- Mau đi mau đi thôi, Tam Tam. Ra sớm không lại phải xếp hàng thì khổ, chúng ta mau đi thôi.

Đông Tam đờ đẫn đứng dậy. Cô đưa tay giúp anh lau mồ hôi:

- Đừng vội, anh nhìn anh này, quần áo ướt đẫm mồ hôi rồi.

- Được rồi, mau đi thôi. – Anh tóm lấy tay cô, sốt ruột vẫy tay với bà ngoại. – Chúng cháu đi đây bà ơi, bà mau chúc chúng cháu sống hạnh phúc vui vẻ đi bà.

Đông Tam quay đầu nhìn bà, trong ánh nắng chói lóa, đôi mắt sáng như hổ phách vẫn nhìn cô chăm chú. Bà nở nụ cười nhăn nheo, khoát tay nói:

- Lớn thế này rồi vẫn còn khoa chân múa tay. Chu Nam, cháu nhớ chào Chỉ Vân nhé, chúng ta không chờ cháu về được đâu.

Hứa Chỉ Vân đứng cạnh mẹ Chu Nam, nhìn họ cười nhẹ nhàng:

- Chúc mừng nhé, Chu Nam, cậu sắp lấy được người vợ thông minh, đảm đang nhất thế giới này rồi đấy. Sau này cậu mà không đối xử tốt với cô ấy thì sẽ không yên thân đâu. Cho nên phải đối xử tốt với vợ suốt đời nghe chưa.

- Đó là điều đương nhiên. – Chu Nam toét miệng. – Cậu cũng đừng hoài công chờ đợi anh chàng hoàn hảo nào đó nữa đi, tớ lấy vợ rồi, cậu cũng phải mau lấy chồng thôi.

Nụ cười của Chỉ Vân trong thoáng chốc như cứng lại. Chu Nam cũng biết mình vừa lỡ lời, đành gượng gạo thu lại nụ cười:

- Này, chắc cậu…

- Được rồi, hai người mau đi đi, cẩn thận không người ta đóng cửa thì lại hoài công xếp hàng. – Hứa Chỉ Vân lại bật cười, quay sang nhìn Đông Tam – Cô dâu mới, có rửa mặt trang điểm không?

Đông Tam miễn cưỡng mỉm cười, khách sáo đáp lời cho phải phép:

- Không sao, có gì mà phải vẽ chuyện. Chúng tôi đi đây, tạm biệt.

Hứa Chỉ Vân cũng không nói thêm nữa, vẫy tay chào từ biệt. Đông Tam đi đến cửa còn quay lại nhìn. Đó là lần cuối cùng cô nhìn thấy Hứa Chỉ Vân. Cô gái với nụ cười ngọt ngào, mang mùi hoa quả thơm mát trên cơ thể đó đáng nhẽ ra sẽ là đối thủ đáng gờm của cô, nhưng không ngờ cuộc đời lại tàn khốc hơn những gì mà cô tưởng tượng, họ vĩnh viễn chỉ có duyên gặp mặt một lần.

Hai người họ đến siêu thị gần nhà mua hai túi to kẹo Từ Phúc Ký rồi bắt taxi đến Cục dân chính. Chu Nam hứng khởi, không ngừng quay sang nhìn ngắm cô, gương mặt lấp lánh niềm vui. Anh nắm lấy tay cô, có ý dò hỏi:

- Này, ban nãy bà anh nói gì với em vậy?

Đông Tam quay đầu nhìn ra cửa sổ xe, bình thản trả lời:

- Không có gì, chỉ là mấy chuyện nhà cửa thôi.

- Đừng có giấu anh. Bà thì nói được điều gì tốt với em chứ? Niềm vui lớn nhất của bà là biến đen thành trắng, biến trắng thành đen, thị phi lẫn lộn. Lúc nhỏ anh thảm lắm, thường xuyên bị bà quát mắng, lại còn hay bị phạt úp mặt vào góc tường, không được động đậy…

Đông Tam không góp lời, im lặng hồi lâu mới buột miệng hỏi anh:

- Chu Nam, anh thấy Hứa Chỉ Vân có xinh không?

Chu Nam nghi ngờ nhìn cô:

- Em muốn nói gì?

- Kể cho em chuyện của cô ấy đi!

- Ha ha, sao bỗng dưng em lại có hứng thú với cô ấy thế?

-… Bà ngoại anh kể với em, ngày xưa anh sống chết đòi yêu cô ấy, lại còn cầm dao thị uy cả nhà nữa chứ. Em rất muốn biết, cô gái ấy như thế nào mà có thể làm cho anh điên cuồng như thế? Em muốn biết, giữa em và cô ấy, em còn thiếu điều gì mới có thể khiến anh chung tình như vậy.

Chu Nam siết chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, ánh mắt mạnh mẽ nhìn thẳng vào cô:

- Đó đều là những chuyện đã qua. Đừng mắc bẫy ly gián của họ, Tam Tam, anh thực lòng muốn lấy em, chúng mình sắp thành vợ chồng, chúng mình…

- Có lẽ em không nên nói với anh. Có lẽ em nên ích kỷ hơn một chút thì em có thể thật sự có được anh.

Đông Tam mỉm cười đau khổ, lấy điện thoại đưa cho anh.

- Ban nãy trong siêu thị, lúc anh đi vệ sinh, mẹ anh gọi điện đến nói, Hứa Chỉ Vân lúc nãy trên đường đưa bà ngoại anh về đã gặp tai nạn…

Chu Nam phút chốc mặt cắt không còn hột máu. Bàn tay vừa nắm chặt tay cô giờ đã buông thõng xuống. Anh nhìn cô như không thể tin vào mắt mình. Sự hoảng loạn và đau khổ trong đôi mắt đó giống như đang bị nhục hình, thiêu đốt anh trong đau đớn. Anh giống như một quả bóng bị xì hơi, vật người ra sau thành ghế. Trong một thoáng chốc, họ im lặng không nói gì. Xe dừng lại trước cổng Cục dân chính. Đông Tam mở cửa xe, do dự quay đầu nhìn anh. Người đàn ông trong thoáng chốc như bị rút mất linh hồn này có đúng là người sắp sống cả đời cùng cô chăng?

- Chu Nam, nếu anh thật sự sốt ruột…

- Tam Tam, chúng mình phải đến bệnh viện. Em mau lên xe…

Đông Tam mỉm cười đóng cửa xe lại:

- Nếu anh thật sự sốt ruột thì anh mau vào bệnh viện thăm cô ấy đi. Em sẽ đợi anh ở đây.

Chu Nam cách cô một tấm kính, đờ đẫn nhìn khuôn miệng cử động của cô. Có lẽ anh chẳng nghe thấy gì, ai biết được chứ. Họ im lặng nhìn nhau rất lâu, sau đó anh quay đầu lại, nhìn cô lần cuối cùng, rồi dặn lái xe quay lại. Đợi xe đi khuất, Đông Tam mới run rẩy quỵ xuống. Cô hít một hơi thật sâu, nén tất cả những cảm xúc đáng ghét, xấu xa vào trong phổi. Cô nghẹt thở đến mức bật ho thành tiếng.

Có những người phụ nữ bẩm sinh đã vô cùng ngốc nghếch, ngốc đến mức tự hành hạ bản thân trên đôi giày cao tám phân khiến bàn chân sưng tấy, biến dạng? Cô giống như chú thiên nga kiêu hãnh bị bỏ rơi, cô đơn, tuyệt vọng, cố níu kéo một thứ gì đó, nhưng rốt cuộc lại chẳng có gì cả. Tự nguyện để anh đi, cô đã tưởng đó là cách sáng suốt nhất để anh quay về bên cô. Nhưng có vẻ như Thượng đế không hề có ý định thỏa mãn mong muốn của cô.

Cô lại mở điện thoại ra xem. Chín giờ mười lăm phút. Sáu tiếng đồng hồ, không hề có một lời hỏi thăm. Nếu như không phải vẫn đang xách túi kẹo Từ Phúc Ký nặng trĩu trong tay, có thể cô đã nghĩ đây chỉ là một cơn ác mộng mà thôi. Cô quỵ người xuống, túi kẹo trong tay rơi đầy trên mặt đất. Nước mắt nóng hổi đầm đìa trên mặt chẳng khác gì một đứa trẻ, cô không buồn để ý đến, chỉ cảm thấy trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Vậy là cuối cùng người đàn ông mà cô đặt trọn yêu thương đã thực sự từ chối lấy cô rồi.

Cô đáp chuyến bay cuối cùng ngay trong đêm để về Bắc Kinh.

Một tuần sau đó, ngày nào cô cũng hẹn hò bạn bè ăn chơi đập phá. Cô vứt bỏ hết tất cả những lo lắng và giận dữ trong từng ấy năm để đổi lấy trận cười vô thưởng vô phạt. Đến ngày thứ sáu, cô không ra ngoài, ví hết nhẵn tiền. Lúc bỏ đi, trên người chỉ còn chín trăm tệ, riêng vé máy bay đã tốn hết hơn bảy trăm, số còn lại chả được bao nhiêu. May mà trong thẻ của cô vẫn còn hơn một vạn tệ Chu Nam gửi cho cô để nộp học phí.

Nhưng đến ngày thứ sáu, trong túi cô chỉ còn hai mươi tệ, chỉ đủ mua ít thức ăn dự trữ. Gạo hãy còn một ít, ít nhất cô cũng không lo bị chết đói. Nhưng có thể cầm cự được mấy ngày? Cô không muốn phải sống lang thang vất vưởng chờ Chu Nam về. Sự đe dọa của cơn đói phút chốc kéo cô về với thực tại.

Từ nhỏ đến lớn, cô không mấy khi để bản thân tự do phóng túng, phó mặc tất cả cho số phận. Dù là lúc hạnh phúc nhất hay đau khổ nhất, cô vẫn rất tỉnh táo tìm cho mình một lối thoát.

Đang thừ người suy nghĩ, cô bỗng nhận được điện thoại của Lâm Phong. Cậu ta có vẻ rất vui, hỏi cô có muốn ra ngoài chơi không. Tâm trạng của cô đối với Lâm Phong lúc này rất phức tạp, muốn đền đáp gì đó cho cậu, nhưng lại không biết làm thế nào cho phải, thế nên chỉ có thể đứng từ xa mà lo lắng cho cậu.

Cô đồng ý đi cùng, hai người hẹn gặp nhau trước cửa nhà Lâm Phong. Lúc cô đến, Lâm Phong vẫn chưa ở đó. Cô bồn chồn đứng dưới đợi, ánh nắng gắt khiến cô hơi chóng mặt, đang định đi đến chỗ có bóng râm ngồi đợi, thì đột nhiên cô nhìn thấy một bóng người rất quen. Như bị ma quỷ sai khiến, cô vội trốn đằng sau cột điện, mắt mở trừng trừng về phía đôi trai gái đang hôn nhau tình tứ, sau đó người con trai xoay người đi lên tầng, còn cô gái thì quay về chiếc xe dưới sân.

Tim đập thình thịch. Phát hiện này khiến cô như muốn ngừng thở. Cô gái đã ngồi vào trong xe, cô không kịp nghĩ thêm, vội vàng chạy đến đứng trước mũi xe, khiến cho người trong xe bị một phen giật nảy người. Cô cười đầy mỉa mai:

- Lô Lợi Lợi, cô làm gì ở đây vậy?

Lô Lợi Lợi nhận ra cô, mặt mũi trở nên khó coi hơn, sẵng giọng vặn lại.

- Tam Tam, sao cô lại ở đây?

- Phải, sao tôi lại ở đây? Có lẽ ông trời muốn tôi tận tay bắt gian phụ đây mà? Chà chà, màn kịch khi nãy đúng là tình sâu nghĩa nặng thật đấy.

Lô Lợi Lợi vừa tức giận vừa xấu hổ, mặt đỏ bừng:

- Cô tưởng mình nắm được điểm yếu của tôi sao? Cô nói xem, nếu như tôi kể cho anh ta tất cả những chuyện hay hớm của cô thì anh ta sẽ nghĩ như thế nào về cô bạn học bé nhỏ đây? Cái đoạn chặt ngón tay cứu người đẹp cũng lâm li bi đát nhỉ?

Mặt Đông Tam phút chốc sầm xuống, cô lạnh lùng gõ tay lên cửa kính, cố tình rít giọng qua kẽ răng:

- Tôi cảnh cáo cô Lô Lợi Lợi, nếu như cô cố tình kéo Lâm Phong vào chuyện này, tôi sẽ khiến cô thân bại danh liệt.

Sự tồn tại của Lâm Phong là một nỗi đau sâu kín trong cô, nó như một lời nhắc nhở mọi chuyện cũ vẫn chưa thể nào lùi vào quá khứ. Nỗi khổ sở này, chẳng ai có thể hiểu được cho cô. Đối với Lô Lợi Lợi mà nói, từ trước đến giờ Đông Tam luôn làm đúng như những lời cô nói nên cô ta đành nuốt giận chuyển đề tài:

- Chẳng phải cô đến Thượng Hải đăng ký kết hôn với Chu Nam sao? Sao lại thập thò ở đây? Chắc không phải đến phút cuối, Chu Nam lại hối hận đấy chứ?

Đông Tam gườm gườm nhìn Lợi Lợi:

- Sao tôi lại phải nói với cô? – Rồi quay đầu đi thẳng.

Lô Lợi Lợi lục túi lấy điện thoại ra gọi, nhưng nghĩ thế nào lại thôi. Cô nhấn nút mở cửa kính xe, định gọi với theo Đông Tam, nhưng rồi cũng lại thôi. Chiếc xe đời mới bóng nhoáng chầm chậm lăn bánh. Mới có mấy ngày không gặp, Lợi Lợi cũng đã thay đổi.

Đông Tam dõi mắt theo xe của Lợi Lợi cho đến khi nó mất hút rồi mới tần ngần gọi điện cho Lâm Phong:

- Bạn mau xuống đi, tớ mới nhìn thấy Lợi Lợi.

Ngay từ ban đầu, cô đã không có ý định dò hỏi Lâm Phong bất cứ điều gì. Cô đã tự dặn lòng sẽ chịu đựng tất cả mọi chuyện mà Lâm Phong làm, vì cuộc đời này là cô nợ cậu. Khi Lâm Phong xuất hiện trước mặt cô, cậu đã thay bộ quần áo khác, một bộ thể thao sành điệu của Nike. Mặt Lâm Phong trông hơi căng thẳng, rõ ràng là cậu đang muốn dò tìm những nét phản ứng trên mặt cô bạn.

Đông Tam cố mỉm cười. Đáng nhẽ ra lúc nãy cô nên hỏi thẳng Lô Lợi Lợi, như thế tất cả mọi chuyện sẽ rõ ràng hơn. Cô cảm giác lưng mình đẫm mồ hôi, áo dính dấp vào người vô cùng khó chịu. Sự tò mò khiến Đông Tam thấy nhột nhạt trong người, nhưng nỗi sợ hãi cũng đang không ngừng gào thét trong cô. Cô nhìn chiếc điện thoại Nokia N95 trong tay Lâm Phong, và cả bộ thể thao hiệu Nike mà cậu đang mặc. Đây không phải là một cuộc sống mà mức lương của một nhân viên bảo vệ bình thường có thể chi trả.

Vô vàn những câu hỏi đột nhiên xuất hiện trong đầu, nhưng khi ánh mắt chạm vào hai ngón tay bị cụt của cậu, cô lại cười như không hề có chuyện gì:

- Chúng ta đi đâu chơi đây? Công viên giải trí à?

Lâm Phong vội giữ lấy tay cô, giọng nói như nghẹn lại nơi cuống họng.

- Tiểu Tam, có điều gì muốn hỏi bạn cứ hỏi đi, đừng giữ trong lòng như thế.

- Làm gì có gì? – Nụ cười mơ hồ một lần nữa lướt nhẹ trên môi cô. – Lâm Phong, cậu là người anh em tốt nhất của tớ, có thể có chuyện gì chứ?

Lâm Phong nhìn cô đầy vẻ phức tạp, còn cô thì lại dùng ánh mắt ngây thơ nhất đáp trả lại cậu. Giữa họ không cần phải mưu mô tính toán, bởi ai cũng đi guốc trong bụng người kia. Lâm Phong khẽ nhếch mép, cười buồn bã:

- Tiểu Tam, cậu biết đấy… tớ là một kẻ không có tương lai. Nhưng tớ không còn là gã trai thô lỗ ngốc nghếch của ngày xưa nữa. Bao nhiêu năm rồi, chính cậu cũng thay đổi đấy thôi. – Lâm Phong hít một hơi thật sâu, như lấy thêm dũng khí rồi nói tiếp. – Cậu là một cô gái rất thông minh, chắc cậu cũng đoán ra được tất cả mọi thứ hiện nay của tớ đều là do Lô Lợi Lợi đem lại. Không có cô ấy, tớ sẽ chỉ là một tên ăn mày vất vưởng nơi xó chợ mà thôi, thậm chí có khi tớ còn phải quay về nơi đó. Tớ không muốn như thế, cậu biết không? Bao nhiêu năm trong tù tớ đã khổ sở thế nào cậu biết không? Ngày nào tớ cũng tựa cửa nhìn ra bên ngoài với hi vọng cậu sẽ đến tìm tớ! Tớ đã đợi bốn năm như thế nhưng tớ không trách cậu. Thật sự là, bao nhiêu năm nay, tớ cũng tự hỏi mình tại sao lại ra nông nỗi thế này. Nhưng ngày đó nếu được lựa chọn lại lần nữa, tớ cũng sẽ làm như vậy, không chút hối hận. Còn bây giờ Lô Lợi Lợi đã cho tớ tất cả những gì mà một thằng tù đến nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, hơn nữa, cô ấy còn giúp tớ lấy lại can đảm để đứng trước mặt cậu. Chúng… chúng ta vẫn mãi là bạn chứ, đúng không?

Đông Tam ôm mặt ngồi sụp xuống đất, những cơn chóng mặt lại một lần nữa vây bủa lấy cô. Thì ra từ đầu đến cuối, mọi việc đều do cô ta sắp đặt kế hoạch. Sự xuất hiện đột ngột của Lâm Phong cũng là có chủ đích từ trước, cậu xuất hiện theo sự chỉ đạo của người đàn bà đó, cam tâm làm một tên gián điệp hèn hạ ngay bên cạnh cô. Một lát sau, cô mới tự chủ được cảm xúc của mình, cô hất mặt lên, nhìn sâu vào mắt cậu:

- Tớ chưa bao giờ là bạn của cậu, và hình như mỗi khi cậu ở bên cạnh tớ đều làm hại đến cậu. Vậy nên, nếu cậu căm hận tớ, muốn tớ phải nhà tan cửa nát, tớ… tớ cũng có thể hiểu được.

Lâm Phong nghe vậy, mặt dần dần trắng bệch. Cậu mím môi, hồi lâu mới cười nhạt:

- Bảy năm rồi. Bảy năm rồi cơ đấy. Thẩm Đông Tam, người ta nói lòng dạ cậu độc ác như rắn rết nhưng tôi nhất quyết không tin. Hóa ra tất cả là do tôi có mắt như mù. Tôi hận cậu đến mức hại cậu nhà tan cửa nát ư? Cậu đi ngay ra khỏi đây.

- Xin lỗi Lâm Phong. – Cô hoảng hốt lùi lại phía sau, lắp bắp nói – Tớ điên rồi. Chắc vì tớ đang bị sốc nên mới để hết tội lỗi lên cậu thế này. Tớ… tớ và Chu Nam, bọn tớ kết thúc rồi. Bây giờ anh ấy bặt vô âm tín. Tớ cứ ngỡ chuyến đi về nhà anh ấy sẽ là chuyến trăng mật ngọt ngào, nào ngờ mọi thứ lại sụp đổ, tớ mất hết rồi. Lâm Phong, có phải cậu cũng cảm thấy tớ không hợp với anh ấy, cho nên mới cố tình chia rẽ chúng tớ?

Lâm Phong dần lấy lại nhịp thở như bình thường. Cậu nhìn cô chăm chú. Rõ ràng tình yêu đã giày vò cô gái này đến mức sắp phát điên. Cô gái này khác hẳn với Thẩm Đông Tam của ngày xưa. Cô gái cứng cỏi lạnh lùng ngày nào giờ lại trở nên yếu đuối suy sụp như vậy sao? Vì một người đàn ông không xứng đáng, mà cô cam tâm trút bỏ con người thật của mình không chút hối tiếc sao? Cậu thở dài, vuốt ve an ủi đôi vai mệt mỏi đang rung lên không ngừng của cô.

- Cậu mệt rồi, để tớ đưa cậu về nhà nghỉ.

Cô ngước đôi mắt đầy nước nhìn cậu, đau khổ như một chú chó con không nơi nương tựa.

- Lâm Phong, tớ không muốn đánh mất người đàn ông đó. Cho nên, cậu đừng… làm việc cho Lô Lợi Lợi nữa được không?

Cậu biết chỗ mà cô ngừng lại chắc chắn không văn hoa như chữ “làm việc” cô vừa thốt ra. Cậu hiểu Đông Tam. Cô gái buồn đơn thương độc mã lớn lên trong cái thế giới hỗn tạp ngày xưa nhất định không phải là một người văn hoa.

Bàn tay thiếu ngón của cậu khẽ vuốt lên khuôn mặt gầy gò của cô. Cậu khẽ mỉm cười đau khổ, ôm lấy cô, thì thầm như đang nói với chính mình:

- Sao cậu vẫn không hiểu, tớ đã không còn là cậu bé ngây ngô không biết gì của ngày xưa nữa rồi.