55: Hất Nước Sôi
Thanh Thanh lịch sự mời Châu Nhã Lâm cùng cả Tiêu Sĩ Trung vào bên trong uống nước.
Vừa đi, cô ta vừa nở nụ cười thân thiện mà cười nói:
- “Thực ra hôm nay chỉ có mình chị ở nhà, tất cả mọi người đều đi vắng cả rồi.
Còn về Tấn Sinh thì đến tận khuya anh ấy mới trở về.”
- “Muộn đến vậy luôn sao?”
Châu Nhã Lâm thắc mắc hỏi.
Người trước mặt nhìn cô chỉ biết cười trừ nhưng bên trong là nước mắt biển rộng.
Chính vì sự hờ hợt của chồng khiến cô luôn có cái nhìn không mấy tốt đẹp về Châu Nhã Lâm.
Ngay lập tức, Thanh Thanh đứng bật dậy mà đi về phía bếp, giọng mến khách đáp:
- “Hai người ngồi ghế đợi tôi một lát nhé.”
Tiêu Sĩ Trung ngồi cách Châu Nhã Lâm một khoảng là để dành chỗ cho Thanh Thanh dễ dàng tâm sự cùng cô.
Một lúc sau, trên tay Thanh Thanh cầm một ấm trà nóng đang bốc khói ngun ngút mà chậm rãi tiến về phía người đang ngồi trên ghế.
Lúc này, trong đầu cô ta nảy sinh một ý nghĩ liền giả vờ bất cẩn vấp ngã liền sau đó, toàn bộ nước nóng trong ấm bắn thẳng về phía Châu Nhã Lâm khiến cô trợn tròn mắt không kịp phản ứng thì đã nghe giọng nói cảnh báo của người gần đó:
- “Nhã Lâm, cẩn thận.
Aaaa…”
Tiêu Sĩ Trung vốn đang ngồi trên xe lăn tinh mắt phát hiện chuyện không may sắp xảy đến liền lập tức đứng bật dậy mà chạy đến dùng cả cơ thể chắn trước mặt Châu Nhã Lâm.
Toàn bộ số nước nóng hất thẳng vào lưng khiến anh bất giác kêu la vì nóng rát.
- “Xin lỗi…Nhã Lâm, em có làm sao không?”
Gương mặt Châu Nhã Lâm lúc này đã tái xanh mà đứng lặng người.
Cô chưa kịp định thần thì cả người đã bị ai đó nhấc bổng lên mà vội vàng chạy thật nhanh ra phía xe.
Tiêu Sĩ Trung vẻ mặt vô cùng sốt sắng đến mức quên cả bản thân lúc này đã bị bỏng mà chỉ quan tâm hỏi han cô.
- “Nhã Lâm, em có bị bỏng ở đâu không? Cố lên, anh sẽ đưa em đến bệnh viện kiểm tra.”
Vừa nói, anh vừa bế cô chạy về phía chiếc xe đang đậu phía trước mặc cho Thanh Thanh ở phía sau ngơ ngác đứng nhìn.
Cô ta siết chặt tay, nghiến răng nói:
- “Tại sao con nhỏ này không bị bỏng mặt chứ? Không ngờ nó lại may mắn đến thế.”
Ở trên xe, Tiêu Sĩ Trung lạnh giọng ra lệnh cho tài xế lái xe đưa cô đến bệnh viện mà không biết rằng ánh mắt tài xế lúc này nhìn anh có chút gì đó khác biệt so với mọi khi.
Tiêu Sĩ Trung lên giọng hối thúc, thoáng chốc chiếc xe đã dừng trước cửa bệnh viện.
Anh lập tức bế cô chạy thật nhanh vào bên trong mà gấp gáp nói:
- “Bác sĩ, cô ấy vừa bị nước sôi bắn vào.
Mau chóng kiểm tra xem có bị bỏng ở đâu không?”
Châu Nhã Lâm hai mắt tròn xoe nhìn cảnh tượng trước mắt.
Hiện tại, Tiêu Sĩ Trung đang rối loạn chạy đi khắp nơi để nhờ sự giúp đỡ.
Một lúc sau, anh quay sang nhìn về phía người đang ngẩn mặt nhìn chằm chằm mình, lo lắng hỏi:
- “Nhã Lâm, em bị đau đến mức không còn cảm giác gì sao?”
Lúc này, khóe môi Châu Nhã Lâm mới mấp máy, cô lắp bắp nói:
- “Sĩ Trung, anh…anh đi được tự khi nào vậy?”
Cô hoàn toàn không tin vào mắt mình kể từ lúc anh nóng lòng bế cô ngay từ khi còn ở Dương gia cho đến khi đến bệnh viện mà phút chốc như chết trân tại chỗ.
- “Em nói gì chứ? Anh đi được…?”
Lúc này, Tiêu Sĩ Trung mới nhớ lại trong lúc nhìn thấy cô sắp bị nước nóng bắn vào người mà sốt sắng đứng lên tự lúc nào không hay.
Không chỉ thế, anh thậm chí còn bế cả người cô lên mà chạy đưa đến tận bệnh viện.
Chợt cúi mặt nhìn xuống đôi chân đang đứng của mình, ngay lập tức, Tiêu Sĩ Trung không kiềm được sự vui sướng liền lập tức chạy về phía chỗ Châu Nhã Lâm mà ôm chầm lấy cô, hạnh phúc nói:
- “Nhã Lâm, anh đứng lên được rồi.
Anh thực sự đứng lên thật rồi.”
Châu Nhã Lâm bật khóc, vui mừng mà ôm chặt lấy người trước mặt, mĩm cười nói:
- “Phép màu thật sự đã đến với anh rồi.”
Cả hai người ôm nhau vui mừng trong nước mắt.
Bản thân Tiêu Sĩ Trung vốn đã tưởng rằng anh sẽ không bao giờ có thể đi lại như bao người bình thường, nhưng nào ngờ cuối cùng ngày này cũng đã đến.
- “Khi nãy em không bị bỏng chứ?”
Vẻ mặt anh tràn ngập lo lắng mà vội hỏi han người trước mặt.
Phát hiện phía sau lưng anh lúc này đã ửng đỏ, ngay lập tức, Châu Nhã Lâm lớn tiếng gọi nữ y tá gần đó:
- “Y tá, lưng của anh ấy bị bỏng rồi.
Nhờ cô kiểm tra xem vết bỏng có nghiêm trọng không?”.
Sau khi được y tá băng bó kĩ lưỡng, Châu Nhã Lâm khẽ đưa mắt nhìn vào vết bỏng trên lưng người trước mặt mà cảm thấy vô cùng có lỗi, cô trầm giọng nói:
- “Khi nãy anh cũng không cần liều mạng cứu tôi đến vậy đâu.”
Liền lập tức, cánh môi cô đã bị ngón tay người đối diện chặn lấy, Tiêu Sĩ Trung trìu mến đáp:
- “Chẳng phải tôi đã nói rồi sao. Tôi thích em. Ngay khoảnh khắc ấy tôi không thể nào suy nghĩ nhiều mà chỉ muốn lao thật nhanh đến để che chở cho em mà thôi đến mức đôi chân tôi tự đứng lên lúc nào không hay biết.”
Dứt lời, anh đặt lên má cô một nụ hôn vô cùng nhanh chóng khiến cô phút chốc cứng đờ đứng ngẩn người, Tiêu Sĩ Trung giọng ngọt ngào nói:
- “Nhã Lâm, đối với tôi, em chính là thiên thần may mắn mang đến phép màu cho tôi. Những lúc tôi cảm thấy đơn độc và tự ti nhất, em luôn là người xuất hiện. Thực ra ngay từ lần đầu gặp gỡ, tôi đã sớm thích em rồi. Lý do tôi mời em trở thành người chăm sóc đặc biệt chỉ là muốn có nhiều thời gian để tìm hiểu cũng như ở bên cạnh em mà thôi.”
Vừa nói, hai tay anh ôm chặt người Châu Nhã Lâm mà giải bài tất cả. Cô chỉ đứng yên lặng, đôi tay buông thỏng xuống như muốn giữ khoảng cách, liền sau đó hạ giọng nói:
- “Sĩ Trung, tôi biết anh đối xử với tôi rất tốt nhưng trái tim tôi sớm đã thuộc về Sĩ Quân. Niềm tin cũng như tình yêu mà tôi dành cho anh ấy là vô hạn cho nên tôi thật sự xin lỗi vì không thể đáp lại tấm chân tình này của anh.”
Nghe những lời này, Tiêu Sĩ Trung khẽ bật cười nhưng thật ra trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu. Mặc dù biết nói rõ ràng ra sẽ tốt cho cả ba người, thế nhưng đôi lúc anh chỉ muốn cô giữ lại sự thẳng thắn đó trong lòng mà thôi.
- “Anh biết mà cho nên việc anh luôn ở cạnh bảo vệ em cũng giống như một người anh trai bảo vệ cho em gái chẳng phải tốt hơn sao.”
Nói rồi, Tiêu Sĩ Trung tiến về chiếc xe lăn, liền sau đó ngồi lên khiến Châu Nhã Lâm có chút khó hiểu. Ngay lập tức, anh trầm giọng căn dặn người trước mặt:
- “Chuyện anh đi lại được sẽ là bí mật giữa hai chúng ta nhé bởi vì anh thực sự không muốn mẹ mình biết được chuyện này. Đến lúc đó, bà ấy nhất định ép buộc anh làm những chuyện không tốt với Sĩ Quân.”
Nhà tù Bách Hải…
Tiêu Sĩ Quân đang ngồi trầm tư một góc thì nghe được có người đến thăm. Ngay khi nhìn thấy người ngay phía trước, cả người anh lập tức cứng đờ, lắp bắp hỏi:
- “Mẹ…sao mẹ lại đến đây?”
Lý Lệ Xuân gương mặt lúc này trông có vẻ điềm tĩnh, bên cạnh bà còn có Luận Minh đi cùng. Ngay lập tức, Tiêu Sĩ Quân nhướng mày nhìn về phía Luận Minh thế nhưng chẳng nghe người trước mặt nói gì mà chỉ khẽ cúi đầu. Hiểu những cử chỉ của con trai, Lý Lệ Xuân trầm giọng lên tiếng:
- “Mẹ đã khai báo toàn bộ sự việc cho phía cảnh sát rồi. Con không cần phải vì mẹ mà chịu cảnh tù oan thế này.”
Luận Minh đứng cạnh đó lúc này mới lên tiếng nói:
- “Tôi đã đưa kết quả kiểm tra tâm lí của nhị phu nhân cho cảnh sát. Sau khi điều trị khỏi, bà ấy sẽ bị bắt giam.”
Lúc này, viên cai ngục bước về phía Tiêu Sĩ Quân mà nhanh chóng tháo bỏ còng tay cho anh, gỏn gọn nói:
- “Tù nhân 1173, anh bây giờ đã được tự do.”
Thoáng chốc, bộ quần áo tù nhân đã được cởi bỏ. Cuối cùng Tiêu Sĩ Quân cũng được trở về nhà. Trước khi rời đi, anh đến gặp mặt Hứa Thạnh một lần nữa mà bộc bạch nói:
- “Cảm ơn ông đã cung cấp những thông tin giúp tôi vạch ra bộ mặt thật của Chương Khã. Chỉ cần cải tạo tốt, tôi tin rằng ông sẽ sớm rời khỏi nơi này mà làm lại cuộc đời mới.”
Nghe những lời này, Hứa Thạnh khẽ bật cười liền sau đó lên tiếng châm chọc:
- “Vậy cậu có thể chừa chỗ cho tôi ở Tiêu thị hay không?”
Tiêu Sĩ Quân bật cười liền sau đó vỗ nhẹ lên vai của Hứa Thạnh, vui vẻ đáp:
- “Được chứ. Tiêu thị vẫn luôn chờ đợi ông.”
Những lời nói này tựa như một dòng nước ấm chảy vào trong tim khiến Hứa Thạnh không kiềm được cảm xúc đang trào dâng trong lòng, hai mắt ông rưng rưng nói:
- “Tôi hứa với cậu sẽ cải tạo thật tốt và sẽ nổ lực hết mình để bù đắp những tổn thất mà bản thân đã làm đối với Tiêu thị.”
Cái bắt tay ôn hòa như thể hóa giải toàn bộ ân oán của cả hai. Dứt lời, Tiêu Sĩ Quân xoay người hiên ngang bước trở ra khỏi cánh cổng lớn của nhà giam. Anh ngước mặt nhìn lên bầu trời rộng lớn, khóe môi khẽ cong lên:
- “Chương Khã, tôi đã trở lại rồi đây. Bà chuẩn bị tinh thần mà ăn cơm tù cho những tội ác mình gây ra đi.”