Tiêu Sĩ Quân hoàn toàn sững sờ ngay khi nghe những lời nói vô tình thốt ra từ chính mẹ ruột của mình.
Quả thực anh không lường trước được.
Nếu bất cứ ai trong Tiêu gia làm nên chuyện này anh cũng chẳng màng mà thẳng tay bắt buộc kẻ đó phải đền tội.
Tuy nhiên, hung thủ đứng trước mặt anh đây lại chính là mẹ ruột của mình.
Làm sao anh có thể…
- “Lý Lệ Xuân nhân hậu, hiền lương của con đâu rồi?”
Vừa nói, ánh mắt anh tỏ ra kinh sợ người trước mặt mà vô thức lùi từng bước chân trở về sau, khàn giọng trách móc:
- “Tại sao chứ? Tại sao lại là mẹ? Tại sao mẹ lại suýt chút nữa vu oan lên người con gái mà con yêu.”
- “Cái gì? Người con gái mà con yêu sao?”
Nghe đến đây khiến Lý Lệ Xuân không tin vào đôi tai của mình mà lắp bắp hỏi lại.
Ngay lập tức, Tiêu Sĩ Quân trầm giọng, nói rõ từng chữ:
- “Phải.
Châu Nhã Lâm là người con yêu và cô ấy cũng chính là người cứu sống con sau lần mất tích năm xưa.
Mẹ là đang hại chính người mang ơn đối với mình.”
Xoảng…
Lý Lệ Xuân khi nghe những lời cất lên từ phía Tiêu Sĩ Quân mà dần mất thăng bằng liền lảo đảo quơ tay đụng phải tách trà đặt trên bàn làm nó rơi xuống đất, vỡ vụn ra từng mảnh.
Bà bắt đầu th ở dốc, mồ hôi lập tức nhiễu nhại liền sau đó ngã lăn ra sàn khiến anh một phe hoảng hốt lập tức dìu bà trở lên giường.
- “Mẹ…mẹ đừng làm con sợ.”
Sáng hôm sau…
Kể từ sau khi hay tin trong Tiêu gia có người sử dụng bùa chú để giết người khiến toàn bộ gia nhân trong nhà luôn trong một tâm thế bất an.
Bởi lẽ, họ sợ rằng người ra đi tiếp theo chính là mình cho nên nhiều lần lên tiếng xin nghỉ việc khiến mọi sinh hoạt thường ngày trong Tiêu gia dường như đảo lộn.
Nếu để tình trạng này kéo dài, e rằng sẽ sớm thôi, Tiêu gia nhất định sẽ có ngày sụp đổ.
Tình trạng của Lý Lệ Xuân kể từ sau tối hôm qua ngày càng trở nên tồi tệ.
Bà hiện tại vẫn còn nằm bất tỉnh vẫn chưa tỉnh lại.
Luận Minh sau khi kiểm tra tình hình sức khỏe của bà, anh khẽ nhíu mày nhìn Tiêu Sĩ Quân nói:
- “Nhịp tim nhị phu nhân quả thực rất bất ổn kèm theo tâm lý không được tỉnh táo cho nên vẫn chưa biết khi nào bà ấy mới có thể tỉnh lại.”
Tiêu Sĩ Quân không nói lời nào mà chỉ đưa mắt nhìn về người nằm bất tỉnh trên giường liền sau đó khẽ vỗ nhẹ vai Luận Minh như thể nhờ anh tiếp tục chăm sóc và theo dõi tình trạng của mẹ mình rồi từng bước nặng nề tìm đến phòng của anh trai.
Tiêu Sĩ Trung đang chăm chú đọc sách ngay khi nhìn thấy người bước vào với gương mặt chất chứa nhiều sầu não.
Anh chưa kịp lên tiếng hỏi han thì Tiêu Sĩ Quân đã cất giọng, tựa hồ như muốn nhắn gửi:
- “Anh hai, có lẽ em phải rời khỏi nơi này thời gian khá dài.
Mong rằng mọi thứ trong Tiêu gia nhờ anh quản lí.
Em tin chắc rằng, với sự thông minh, cẩn trọng của anh đôi khi còn khiến nơi đây trở nên tốt đẹp hơn và tập đoàn Tiêu thị cũng thế.”
Nghe những lời này khiến Tiêu Sĩ Trung vô cùng khó hiểu.
Khi không đứa em này lại nói ra những lời trông có vẻ không may lắm liền chau mày hỏi lại:
- “Sĩ Quân, có phải em bị bệnh rồi không? Tại sao lại nói những điều mơ hồ đến thế?”
Hai mắt Tiêu Sĩ Quân lúc này đã đỏ ngầu liền nhanh chóng cắt ngang lời người trước mặt, anh trầm giọng nói:
- “Còn một chuyện nữa em muốn nhờ anh chính là…chăm sóc tốt cho Nhã Lâm.
Anh hãy nhớ mua thật nhiều bánh ngọt cho cô ấy nhé.
Cô ấy rất thích ăn bánh kem dâu tây.”
- “Sĩ Quân, em nói nhăng nói cuội gì thế hả?”
Dứt lời, Tiêu Sĩ Quân xoay lưng rời đi trước ánh mắt đang vô cùng hoang mang của người từ xa.
Sau những ngày Tiêu gia bị phong tỏa, phía cảnh sát cuối cùng cũng tìm ra vật chứng về việc dùng bùa chú gi3t chết A Phương.
Và điều không ai ngờ đến chính là những thứ đó lại ở trong phòng ngủ của Tiêu Sĩ Quân.
Chương Khã ngay khi nhìn thấy những thứ đó không nhịn được mà điên cuồng xông đến tát vào mặt Tiêu Sĩ Quân thế nhưng anh lại đứng lặng, không chút phản kháng.
Liền lập tức, bên tai anh đã nghe tiếng mắng mỏ cay nghiệt:
- “Đồ ác quỷ.
Quả thật là mày, tao vốn biết từ trước đến nay mày đều câm ghét tao, nhưng tại sao lại gi3t chết A Phương chứ? Tại sao mày không giết tao trước hả?”
Nghe tiếng ồn, Châu Nhã Lâm vội vã chạy xuống lầu thì đã thấy Chương Khã đang siết chặt lấy cổ áo Tiêu Sĩ Quân mà không ngừng mắng mỏ anh liên tục.
Tuy nhiên, gương mặt anh chẳng hiện rõ chút biểu cảm gì mà chỉ đứng lặng người..