Đi Về Đâu

Chương 56




Dạo gần đây David thường xuyên chảy máu mũi, sáng nay ngủ dậy đã bị. Khiến mặt David tái hẳn, cô lấy khăn lau cho con rồi hỏi: "Ngoài chảy máu ra con có biểu hiện gì khác nữa không"

David lắc đầu: "Dạ không"

"Nếu có biểu hiện gì khác thì nhớ nói cho mẹ biết đấy nhé, tuần sau mẹ rảnh sẽ đưa con đi khám" 

David nhăn mày: "Không đi đâu, con ghét mùi ở đó lắm"

"Ghét cũng phải đi"

"Nhưng con chỉ bị chảy máu cam thôi, nếu có biểu hiện khác rồi đi được không mẹ. Đi mà mẹ" Nũng nịu 

Trầm ngâm giây lát: "Thôi được rồi"

Hôn má cô: "Mẹ tuyệt nhất"

Cô cười: "Chỉ được cái nịnh là giỏi"

Châu Kỳ hôm nay có buổi ký hợp đồng với đối tác mà lại quên hồ sơ ở nhà, nên điện nhờ con em đem tới. Tầm ba mươi phút, Cẩm Mân lật đật cầm hồ sơ có mặt ở công ty. Cô lẩm bẩm: "Chưa già đã lẩm cẩm, không biết lên được tận chức giám đốc sao tài thế cơ chứ"

Bên kia Jane từ trên tầng thì thấy Cẩm Mân, hỏi người đồng nghiệp kế bên: "Cô ấy cũng là nhân viên của công ty à"

"À không, đó là em ruột của Giám Đốc"

Jane nghĩ gì đó rồi đi xuống đứng trước khi mặt Cẩm Mân: "Hey, chúng ta có duyên ghê. Gặp nhau tới tận hai lần"

Dù anh ta hóa thành trò thì Cẩm Mân cũng nhận ra, chỉ chỉ: "Lại là tên điên nhà anh"

Điện thoại Cẩm Mân reo: "Em tới tận công ty đây rồi, anh hối cái gì. Xuống đây lấy hồ sơ nhanh lên"

Jane bỏ tay trong túi: "Đến giám đốc mà cũng quát cho được"

"Liên quan gì đến anh"

Tầm hai phút Châu Kỳ chạy tới lấy: "Cảm ơn nhé, tối về trả công sau"

Ngước lên thấy Jane: "lát lên gặp Tuyết Băng chọn mẫu trang phục để chiều chụp nha. Tuần sau phải hoàn thành để ra mắt sản phẩm"

"Vâng giám đốc"

Cẩm Mân ngờ ngợ: "Anh ta làm ở đây à"

Châu Kỳ gật: "Ừ, em quen Jane à. Thôi hai đứa nói chuyện đi, anh có việc gấp"

Cẩm Mân cũng định đi, bị Jane kéo lại: "Ấy, sao đi vội thế"

Chưa đợi Cẩm Mân trả lời, Jane chìa tay ra: "Chào cô, tôi tên Jane. Là người mẫu cho công ty anh cô trong một thời gian"

Thấy anh ta cũng lễ phép nên Cẩm Mân không chấp: "Ờ, nghe cho kỹ, tôi không giới thiệu lần hai. Tên Cẩm Mân, nhiếp ảnh gia"

"Ồ, tôi cũng đam mê công việc đó nhưng vì một số lý do nên không theo đến cùng"

Từ hai lần gặp đó Jane bám Cẩm Mân như đỉa đói. Ngày nào cũng gọi cho Cẩm Mân mấy cuộc. Có lần Cẩm Mân đến công ty rủ Tuyết Băng đi chơi, vào phòng làm việc không thấy, lúc sau mới biết cô đang ở trong phòng chụp. Cẩm Mân vào tìm cô, lúc sau mải mê nói chuyện mà Cẩm Mân không biết trên đầu mình đang có bóng đèn to từ từ rơi xuống, Jane kêu: "Cẩn thận"

Rồi chạy tới ôm Cẩm Mân nên bóng đèn đè lên vai Jane, giờ Cẩm Mân mới ý thức được chuyện gì. Bị va đập mạnh nên Jane phải vào viên, bác sĩ bảo vai bị chấn thương nên cần ở lại điều trị. Suốt một tuần đó vì để cảm ơn ân nhân cứu mạng nên ngày nào Cẩm Mân cũng mang đồ ăn trưa tới. Mới ngày đầu, Jane hỏi: "Cái này cô tự làm đấy à"

"Tôi mà làm anh ăn xong chỉ có thập tử nhất sinh. Cả đời tôi chưa bao giờ vào bếp, cái này là mua. Anh không ăn thì thôi" Cẩm Mân đưa thức ăn ra trước mặt Jane

"Cô đút cho tôi ăn đi" Mặt dày bạo dạn

Cẩm Mân nghiến răng: "Tay anh có bị què đâu mà bảo tôi đút. Đừng có mà được voi đòi tiên"

Jane nhăn mày: "Tay không bị nhưng vai bị. Cầm lên đau lắm đó"

Sau một lúc cuối cùng Cẩm Mân cũng nhân nhượng đút cả miếng to vào miệng Jane: "Ăn cho nghẹn chết anh đi"

Với sự mặt dày bám dai như đỉa của Jane, cuối cùng cũng chinh phục được Cẩm Mân. Hai người hẹn hò sau sáu tháng quen biết. 

Hôm nay cô đưa David đi ăn tình cờ thấy Cẩm Mân. Cô đi tới đập vai Cẩm Mân: "Làm gì đây"

Cẩm Mân cười cười: "Thì đi ăn đó"

Ngước lên lại thấy Jane, cô chỉ chỉ: "Sao đây, hai người quen nhau à"

Jane cười nói: "Đang hẹn hò"

Cẩm Mân định vài ngày nữa sẽ nói cho Tuyết Băng, ai ngờ hôm nay chưa nói mà bị bắt tại trận.Cô đập vai Cẩm Mân: "À há, có bạn trai mà không giới thiệu. Mang tiếng bạn thân mà vậy đấy"

Cẩm Mân gãi đầu ngại ngùng: "Tao không cố ý mà"

Từ hôm đó cô thường xuyên rủ Cẩm Mân đi mua sắm. Cẩm Mân nhìn cô ai oán: "Tao không thích mấy bộ lòe loẹt này"

Vừa chọn vừa nói: "Có bạn trai rồi thì chăm sóc bản thân chút, lâu lâu cũng phải diện váy, thay đổi kiểu giày"

Dạo này Ái Lan thường xuyên điện cho Ngô Đình, tìm đủ lý do để gặp. Nào là có một số kiến thức về công việc ả chưa hiểu cần hắn giúp, nào là cần tìm nhà nhưng không biết mua ở đâu...v.v

Hắn coi ả như bạn bè mà tận tình giúp chứ không có ý gì khác. Nên lợi dụng sự tận tình đó ả giả vờ nhờ vả suốt, từ đó số lần gặp hắn cũng tăng lên. Như hôm nay hắn đang trong phòng làm việc thì ả gọi: "Trưa nay anh rảnh không. Em muốn mời anh ăn trưa. Lần này cấm từ chối đấy nhé. Lúc nhờ thì anh có mặt, lúc mời anh ăn thì không thấy mặt mũi đâu hết"

Hắn một tay nghe máy còn một tay ký tên vào những tài liệu cần phải duyệt: "Được rồi, gửi địa chỉ lát anh qua"

Ả gửi địa chỉ cho hắn nhân tiện gửi luôn cho Jane. Bên kia Jane nhận được tin nhắn liền đi tới phòng Tuyết Băng gõ cửa: "Vào đi"

Jane hỏi: "Cô ăn gì chưa"

Cô lắc đầu, Jane khơi gợi: "Tôi biết có một nhà hàng mới mở, đồ ăn khá ngon. Hay cô đi ăn với tôi luôn đi"

Cô ngước lên rồi cười: "Anh cứ đi ăn đi, lát tôi xuống căng tin bỏ gì vào bụng cũng được"

"Căng tin giờ này người đông, mà ăn một mình đâu có ngon"

"không thì anh gọi Cẩm Mân đi, tôi còn nhiều việc phải làm"

"Cẩm Mân mấy ngày nay đi Quảng Châu rồi. Cô là bạn thân mà lại không biết cơ đấy, đi ăn rồi lát về làm tiếp"

Jane đứng đó cứ lải nhải làm cô mất tập trung, cuối cùng cô nói: "Đi thì đi"

Jane nói: "Vậy tôi xuống dưới chờ"

Cô gật đầu, dọn dẹp bàn chuẩn bị đi xuống thì điện thoại reo, hiển thị tên "lưu manh": " A lô em nghe"

Hắn hỏi: "Em ăn cơm chưa"

"Chuẩn bị, còn anh?"

"Cũng chuẩn bị"

Linh tính cô bỗng hỏi: "Một mình à?"

Sợ cô hiểu lầm hắn mới nói: "Với đồng nghiệp"