Đi Về Đâu

Chương 38




Đang ăn cô hỏi: "Lát nữa đi đâu"

"Tháp eiffel"

Cô nhăn mày: "Cái đó để tối đi, chụp hình cho đẹp"

"Trời nắng thế này, vậy đi biển"

Mặt cô phúng phính: "Nhưng tôi không biết bơi"

Hắn giơ nắm đấm: " Đã hỏi đi đâu thì đừng ý kiến"

"Đi thì đi, sợ gì chứ" Háy rõ nét

Sau nửa tiếng hai người có mặt ở bãi biển, hắn nói: "Mỗi người đi thay đồ rồi gặp nhau tại đây"

"Tôi chờ ở đây, đi nhanh lên" Cô xua tay

Nhìn cô từ trên xuống dưới: "Không định thay đồ à, định mặc thế này mà tắm á"

"Tôi ngồi nhìn chứ tôi không tắm, đã bảo là không biết bơi rồi còn"

"Không tắm thì vẫn thay đồ đi"

Cô chỉ từ trên xuống dưới cho hắn nhìn: "Đi biển mà mặc váy ren ngang gối OK lắm rồi nhá, anh còn đòi hỏi gì nữa"

Hắn kéo cô lại: "Nhìn mấy người xung quanh phụ nữ họ mặc cái gì"

"Bikini" Ngắn gọn xúc tích

"Cô không thấy mình mặc như vậy bị lạc loài à. Đây là Pari chứ không phải ở Việt Nam mặc đồ cổ hủ đâu nhé"

Cô lườm: "Anh có tin tôi ghi âm lại, post lên mạng khi vừa đáp máy bay phụ nữ Việt Nam chạy tới đánh chết anh không hả"

Hắn bỏ ngoài tai: "Hay là cô sợ thân thể không chuẩn thua xa họ nên không dám chứ gì"

"Nếu sau khi tôi mặc mà đàn ông nước này đều ngoái lại nhìn thì anh chịu gì" Mặt đối mặt

"Tùy cô quyết định"

"Anh thua phải cõng tôi chạy hai vòng bãi biển này, sao chơi không" Rạng rỡ

"Chơi thì chơi, còn nếu cô thua?"

"Ahihi, vì tôi là người mặc dù có thua cũng không bị gì nhé"

"Cái đồ ranh ma" Dí đầu cô

Thỏa thuận xong mỗi người tìm phòng thay đồ, mặc bộ bikini màu đen huyền bí vào cô đập đầu vào tường rủa thầm: "Tên Ngô Đình đáng chết, hở hang như thế này làm sao ra ngoài chứ. Ôị, ngại chết mất"

Ngồi tự kỷ cả nửa tiếng thì hắn gọi: "Sao thế, đừng nói với tôi sợ thua nên chạy về rồi nhá"

Cô nghiến răng: "Tôi đây quân tử không phải hạng tiểu nhân như anh, chờ đi"

Cúp máy cái bụp, nhìn trong gương giây lát sau khi lẩm bẩm khẩu hiệu "Bình tĩnh tự tin chiến thắng", từ tóc bối cao cô xõa tóc dài xoăn tự nhiên. Không mặc guốc để đôi chân trần trắng muốt. Bờ môi đỏ mọng quyến rũ. Đâu vào đó cô bước ra ngoài với phong thái ung dung tự tại, cô chọn địa điểm nhiều phái nam đi tới chỗ hắn. Qủa đúng như cô nghĩ, đi đến đâu người ta nhìn đến đó. Không chỉ phái nam mà cả nữ. Cô chắc chắn mình thắng chỉ vì mình là người không chung quốc tịch với họ nên dĩ nhiên có những đặc điểm khác làm người ta chú ý mà thôi. 

Hắn nhìn cô đến mê mệt, lúc cô kêu hắn vẫn nhìn, cô chu môi: "Sao, đẹp quá nhìn đến lác mắt rồi à"

"Công nhận cũng có da có thịt đấy chứ nhỉ" Lấp Lánh

Chưa đợi cô trả lời, có người đàn ông đi tới chào hỏi bằng tiếng anh với cô: "Tôi tên jane, có thể làm quen với cô chứ"

Để chọc tức hắn cô không ngần ngại đáp: " À dĩ nhiên rồi"

Cô và người đàn ông đó trò chuyện hồi lâu, để hắn bơ vơ bất vất đến tội nghiệp. Lúc người đàn ông đó xin chụp với cô kiểu ảnh, hắn bộp chộp trả lời hết phần cô: "Xin lỗi, cô ấy chụp với tôi trước rồi"

Cô nói nhỏ với hắn: "Anh có cần phải trẻ con thế không"

jane nói: "Tôi làm về lĩnh vực thời trang, tôi có thể về làm người mẫu cho công ty tôi được chứ"

Cô ngạc nhiên: " Ồ, anh và tôi cùng ngành. Nếu sau này có cơ hội gặp lại thì tôi sẽ nghĩ đến. Còn bây giờ tôi chưa có ý định"

Hắn nhanh nhảu nói: " À tôi cũng làm về thiết kế nè. Để tôi làm cho"

" Định tranh việc của tôi à"

" Ờ thì sao, khi nào cô muốn làm người mẫu thì cứ về công ty tôi. Cho cô làm thoải mái" Hắn nói

Cô cười thẳng vào mặt hắn: "Công ty anh thiết kế về nội thất chứ không phải thời trang nhá, ấm đầu à. Mà vụ cá cược tôi thắng, bây giờ cõng tôi chạy hai vòng biển đi"

Hắn đen mặt: "Một vòng được không"

Kì kèo mãi chỉ nghe câu: "Nằm mơ"

"Hai vòng thì hai vòng, leo lên"

Cô nhảy phóc lên lưng hắn: "Cho chừa cái thói khinh bỉ người khác nhá. Bắt đầu, xuất phát, chạy nào"

Chạy chưa tới vòng rưỡi hắn thở không ra hơi: "Không chạy nữa, cô nặng như heo á. Mệt chết"

Cô cười đau cả bụng: "Anh nặng hơn tôi chứng tỏ anh còn nặng hơn cả heo"

Thở hổn hển hắn nằm phịch xuống cát: " Chưa thấy ai ác ôn như cô, bắt chạy cả hai vòng rộng lớn mênh mông. Hơn tí vòng là giỏi lắm rồi đó"

Cô nín cười, bẹo má hắn: "Ui giỏi lắm rồi đó, thương thương chưa nả. Bây giờ ngồi dậy chụp ảnh kỉ niệm tại bãi biển để lại dấu chân chân của người nặng hơn heo nào"

Cô kéo hắn dậy, nhờ hướng dẫn viên chụp. Trong ảnh hắn mặt mày phờ phạc bao nhiêu thì cô cố cười rạng rỡ bấy nhiêu"

Ngồi nghỉ nửa tiếng hắn ra tắm biển, thấy cô vẫn ngồi ì ạch ra đó, hắn chạy tới kéo cô đứng lên: "Xuống tắm, không biết bơi thì để bổn soái ca tập cho" 

" Èo sợ lắm, với cú sốc tôi mới đày đọa anh, để anh tập chắc dìm tôi chết mất"

Hắn giơ ba ngón tay lên: "Tôi thề không ác ôn như cô"

"Nói vậy chứ tôi không xuống đâu"

" Không xuống cũng phải xuống, không biết bơi dù sớm hay muộn cô cũng bị chết đuối thôi. Tin tôi đi, bây giờ ra tập đỡ sau này phải chết oan uổng" Bằng mọi cách hắn kéo cô ra biển cho bằng được