Đi Về Đâu

Chương 15




Đang ăn sáng,hắn nói:"Mẹ à, hôm nay chắc bọn con phải về" 

" Sao con cứ vội thế, không phải hôm nay là thứ bảy à" Mẹ bảo

" Dạ công ty con có việc đột xuất nên phải về ngay ạ" 

"Về rồi lúc khác bọn con lại tới mà" Cô tiếp lời

"Vậy ăn sáng lên thu xếp mà về, từ nay mẹ quy định cuối tuần các con về chơi đến chiều chủ nhật mới được về" Mẹ ra lệnh

"Kìa mẹ" Hắn nhăn mặt

" Nuôi mày ăn học mà chỉ bảo về ăn cơm cuối tuần cũng không làm được sao"Mẹ bắt đầu giận

Cô đá chân hắn ý bảo im lặng, nói với mẹ:" Mẹ đã nói vậy rồi sao bọn con phản đối được nữa chứ. Cuối tuần về  con sẽ trổ tài cho mẹ thưởng thức. Lúc đó đừng có không cho con làm à"

"Được được, chỉ có con là vừa ý mẹ. được đứa con mà nó cứng đầu cứng cổ vậy đấy" Mẹ nói với cô

" Bọn con xin phép lên phòng thu xếp để đi. Ba mẹ ăn ngon miệng ạ"Nói rồi cùng hắn đi lên phòng

Ngồi vào bàn trang  điểm, hắn tự nhiên đi tới sờ trán cô:" Sao hôm nay cô lạ thế, sốt ở đâu à.Tự nhiên tốt vậy, tôi còn tưởng cô bỏ độc vào thức ăn nữa chứ"

cô hất tay hắn ra:" Vậy sau này tôi cho anh tự túc nhá, đã có lòng nấu cho anh ăn rồi còn. Đúng là làm ơn mắc oán mà"

"Mà công nhận tay nghề cô cũng được đấy, một người kén ăn toàn ăn đồ cao cấp mà chịu ăn món toàn là rau thật đúng là kỳ tích " Hắn cười

"Gớm, anh đang khen hay đang chê tôi đấy" Cô đang làm tóc nhìn hắn

" Cô nghĩ như thế nào thì là như vậy"

Một giờ sau bắt đầu xuất phát về thành phố, từ đây để về được thành phố cũng phải mất ba tiếng. Sống vùng ngoại ô thật sự thoải mái hơn thành phố nhiều. Môi trường lại trong lành.Đang ngắm cảnh thì xe đột nhiên dừng lại làm cô mất đà ngã về phía trước:" Sao thế"

"Ai biết, chắc xe bị trục trặc" Hắn thử nhấn xe mà không chạy nổi

Cô nhìn xung quanh, trục trặc chỗ nào thì không trục trặc lại dừng ngay chỗ không một bóng người, nhà cửa cũng không có. Kiểu rừng rú nào đây biết. Cô thở dài:" Anh còn ngồi đây làm gì, xuống coi xem thế nào  mà gọi người tới sửa để còn về nữa"

Hắn xuống được lát thì cô cũng xuống theo:" Sao rồi"

" Chắc lâu ngày không bảo dưỡng nên chắc ở trong có vấn đề rôi"

"Ở đây không có ai để mà nhờ giúp hết nữa, đi với anh đúng là xui lại càng thêm xui mà" Cô nhìn chằm chằm hắn 

" Cô nghĩ số cô may lắm chắc, ăn rồi cứ đi đổ tội cho người khác" Vừa nói vừa bấm điện thoại định điện cho ai đó

" Ở đây không có tín hiệu, trong vùng phủ sóng" Hắn  thở dài

Cô ngao ngán:" Vậy bây giờ phải làm sao"

" Thì chỉ có đứng đây chờ chiếc xe nào chạy qua để nhờ giúp thôi"

Nhìn mây đen ùn ùn kéo đến:" Đừng nói số anh đen đến nỗi xe bị trục trặc rồi mà bão còn kéo đến nữa à nha"

"Chắc cô học giỏi văn lắm nhỉ, toàn dùng biện pháp nói quá."

Đứng nguyên hai tiếng bất mỏi chân mà chưa ai giúp được hết, đường ít người nên xa nào cũng như xe nào phóng nhanh vượt ẩu. Gọi lại cũng không kịp,hắn chọc:" Bây giờ chỉ có một cách để xe dừng lại" 

Cô thắc mắc:" Cách gì?"

" Để cô làm mồi nhử, lát nữa thấy xe là cô nhớ chạy ra chặn lại" Hắn cười

Cô đá chân hắn:" Anh có bị điên không, xe chạy nhanh vậy tôi lao ra thì chắc tan xương tan xương nát thịt luôn á"

" Bởi vậy tôi mới nói làm mồi nhử"

" Anh nghiêm túc chút đi"Cô đập vai hắn

Đứng như vậy khoảng mấy phút nữa thì trời mưa to, có sấm sét nữa. Cô và hắn lên xe ngồi, cô ủ rũ:" Chán quá. Khi nào mới được về nhà đây. Bình thường trời mưa to là tôi rúc trong chăn ngủ rồi. Chứ làm gì còn lạc trôi ở nơi tha hoang như thế này"

" Chỉ còn cách chờ hết mưa rồi đi bộ tới nơi có người để mà nhờ giúp thôi"

" Nơi có người là gần thành phố rồi, mà ở đây cách thành phố xa chứ có phải gần đâu.Anh nói cứ như đi bộ tới đó là nhanh lắm ấy" Cô nhìn hắn

" Vậy chẳng lẽ phải ngồi chờ chết ở đây à"

" Ôi không biết đâu" Dựa vào ghế

" À mà có bánh ở sau, khi nào đói thì lấy mà ăn" Cô chỉ chỉ

Hắn mắt đang nhắm:"Ờ"

"Mà cô làm gì trong công ty SBA vậy, văn thư à" Hắn hỏi

" Anh coi thường tôi quá rồi đấy. Nghĩ sao học ở nước ngoài 3 năm mà về làm văn thư." Cô liếc xéo

" Ban đầu tôi còn tưởng cô đi quét dọn vệ sinh cho công ty đó nữa cơ"

Cô nghe vậy thì tức hộc máu, bẹo hắn: " Anh đúng là.... "

Bỗng cô nhìn dưới ghế thì thấy một quyển thiết kế về nội thất, cúi xuống nhặt lên mở xem. Các bản vẽ trông rất tinh tế, không xa hoa nhưng gây cảm giác rất mới mẻ:"  Đây là do chính tay anh thiết kế à"

"Nằm trong  xe tôi thì cô nghĩ là ai thiết kế?" Hắn vặn ngược lại

" Tôi còn tưởng anh là giám đốc bù nhìn, suốt ngày lất phất mà cũng có năng khiếu đấy nhỉ. " Cô cười 

" Giám đốc bù nhìn á?" 

"Thì dạng ăn chơi, suốt ngày gái gú, đã thế trong giờ làm không lo ở công ty, cứ chạy ngơ ngơ. Nhìn vào ai cũng nghĩ vậy chứ không phải riêng tôi đâu"